Chương 32: Thay đổi
Mai Thảo Cát Tiên
07/10/2019
Chương 32: Thay đổi
---
Ai đó sau khi được lời xin lỗi đáng giá ngàn vàng của ai kia, cô khóc đã đời một trận rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi trên môi như ánh mặt trời trong màn đêm.
---
Ngủ đi ...!!! Mai tôi sẽ dẫn cô đi ăn món cô thích ..
- .....
Ai đó không biết nói gì luôn, vì đơn giản cô phát hiện hôm nay Phương Vỹ chạm phải sợi dây nào rồi. Hắn đối xử với cô dịu dàng hơn, biết nói lời xin lỗi cô, không chọc tức cô, lại còn nói mấy lời như này, quan tâm cô thích ăn gì, đích thân dẫn cô đi nữa.
--
Chắc hắn bị thay não hay trúng độc gì rồi cũng nên.
Mộng Lâm ngước lên nhìn hắn, cô nhìn chăm chú, còn hành động trẻ con tự tát vô mặt mình mấy cái.
Vì cô không tin đây là sự thật, nó quá không chân thực.
----
Còn như thế thì mai khỏi đi...
Câu nói xanh lè của ai đó quay trở lại, làm cảm xúc ngọt ngào không chân thật nãy giờ của cô bay ra vũ trụ mất tích luôn. Nhanh hơn phi thuyền hắn chế tạo nữa..
Mộng Lâm lườm một cái, nhưng vội thay đổi nét mặt trách móc sang nịnh nọt...
Cô chồm lên hôn nhẹ vào má hắn một cái nói hai từ :
cám ơn.. rồi vội úp mặt vào người hắn nhắm mắt ngủ...
Đâu phải lần đầu bị cô hôn lên má, hắn tỏ ra rất đỗi bình thường, nhưng nét mặt có chút vui vui.
Phương Vỹ sở dĩ đối xử tốt với cô là vì hắn phát hiện, tâm tình hắn thay đổi rất nhiều.
Không có Mộng Lâm tươi cười kế bên, hắn không thể tập trung. Không có cô nằm cạnh hắn không thể yên giấc.
Không tìm thấy cô lúc qua phòng tìm cô, hắn như bị phát điên lên, mặt hắn tối sầm lại. Vừa tức giận, vừa khó chịu, nhưng lại lo lắng đến tim đập nhanh hơn.
Não của hắn lúc đó giống bị tê liệt, dây thần kinh không thể hoạt động được gì cả, trong đầu chỉ toàn những thứ lung tung hiện lên.
Như : cô bỏ đi rồi, cô đang gặp nguy hiểm, cô sẽ không ở bên hắn nữa...
Phương Vỹ lúc đó sâu thẳm trái tim như bị ai bóp chặt đến khó thở.
Hắn không muốn người phụ nữ này rời khỏi hắn, cho dù hắn cao cao tại thượng phải cúi đầu xin lỗi cô, hắn cũng sẽ làm để giữ cô lại.
---
À..!! người thần bí lúc nãy không có sát khí với tôi, mặc dù tôi biết người đó cũng là một sát thủ như mẫu thân...
Mộng Lâm vội giải thích vụ lúc nãy cô thấy cho Phương Vỹ, một là tránh hắn chê trách cô học hành với mấy thứ công nghệ hắn giao không ra hồn. Hai là nói để hắn không lo lắng cho cô, vì cô có khả năng tự bảo vệ mình.
---
Phương Vỹ đang nhắm mắt ngủ, nghe xong lời cô chỉ hừ một tiếng nói :
Tùy em ...
Hắn biết cô có khả năng đó, hắn không lo lắng nữa, vì lúc này cô đang nằm trong vòng tay của hắn, việc gì phải lo nữa.
---
Sáng hôm sau như lời hắn đã hứa, Phương Vỹ đưa Mộng Lâm đến một nhà hàng sang trọng kiểu Á cô thích.
Mộng Lâm hí ha hí hửng gọi những món mà cô thích hôm trước.
Cô còn không quên ngước lên nhìn hai vệ sĩ vest đen cười tươi thầm cám ơn họ.
Họ thấy vậy cũng bất giác mĩm cười với cô. Nhưng nhìn sang ánh mắt khó chịu của Phương Vỹ hướng về họ. Lập tức hai chàng trai thu ngay nụ cười lại đứng nghiêm chỉnh.
--
Mộng Lâm thấy vậy liền biểu môi nhìn Phương Vỹ một
cái rồi cắm đầu ăn thật ngon lành..
---
Thật may là chủ của chuỗi nhà hàng ở đây là khách hàng lớn của Bạch Gia.
Ông ta là Hồng Xương người có danh phận khá lớn ở thành phố này. Ông vừa hay đi ngang thấy Bạch Phương Vỹ khách quý đang ngồi bên trong nhà hàng của ông ta.
Lão Hồng Gia gì đó liền đến chào hỏi bắt chuyện. Dịp may để tăng giao tình hơn với Bạch gia. Đây là cơ hội của ông ta..
---
Chào Bạch Thiếu Gia, không ngờ ngài lại đến quán tôi dùng bữa, thật vinh hạnh cho chúng tôi...
- Hồng Gia không cần khách khí ...
Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn Mộng Lâm một cái. Trong đầu ông ta nảy ra ý nghĩ gì đó.
Nếu Bạch Thiếu gia đã chú ý đến món ăn ở đây, tôi xin mạn phép mời Bạch Gia đến nhà chúng tôi dùng bữa và nghĩ lại một ngày, xem như là thịnh tình tôi dành cho Bạch Gia các ngày ạ...
---
Được đấy ... được đấy ... Nghe được mời ăn những món ngon miễn phí, Mộng Lâm lập tức lên tiếng..
Phương Vỹ cau mày liếc cô một cái lạnh lùng nói :
Ăn đi...
Hắn đẩy món đồ ăn đến trước mặt cô, không cho cô nhiều lời. Mộng Lâm cười hì hì tiếp tục ăn, không thèm chấp. Cô cũng không tỏ vẻ bất mãn với hắn khi có người ngoài. Cô phải giữ sĩ diện cho phu quân tương lai chứ...
---
Được thôi...!!! Vậy thì chúng tôi không khách khí, tôi sẽ báo với phụ thân, tí sẽ ghé qua nhà Hồng Gia...
Hồng Xương nghe xong tươi cười hào hứng, cúi đầu cung kính rời đi.
--
Phương Vỹ biết ông ta muốn làm thân, giao hữu với Bạch Gia, với lại xem thử ông ta sẽ giở trò gì. Dù gì cô tiểu yêu tinh cũng muốn ăn thêm, coi như cho cô ăn đã đời thay lời xin lỗi vì bỏ đói cô.
---
Ai đó sau khi được lời xin lỗi đáng giá ngàn vàng của ai kia, cô khóc đã đời một trận rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi trên môi như ánh mặt trời trong màn đêm.
---
Ngủ đi ...!!! Mai tôi sẽ dẫn cô đi ăn món cô thích ..
- .....
Ai đó không biết nói gì luôn, vì đơn giản cô phát hiện hôm nay Phương Vỹ chạm phải sợi dây nào rồi. Hắn đối xử với cô dịu dàng hơn, biết nói lời xin lỗi cô, không chọc tức cô, lại còn nói mấy lời như này, quan tâm cô thích ăn gì, đích thân dẫn cô đi nữa.
--
Chắc hắn bị thay não hay trúng độc gì rồi cũng nên.
Mộng Lâm ngước lên nhìn hắn, cô nhìn chăm chú, còn hành động trẻ con tự tát vô mặt mình mấy cái.
Vì cô không tin đây là sự thật, nó quá không chân thực.
----
Còn như thế thì mai khỏi đi...
Câu nói xanh lè của ai đó quay trở lại, làm cảm xúc ngọt ngào không chân thật nãy giờ của cô bay ra vũ trụ mất tích luôn. Nhanh hơn phi thuyền hắn chế tạo nữa..
Mộng Lâm lườm một cái, nhưng vội thay đổi nét mặt trách móc sang nịnh nọt...
Cô chồm lên hôn nhẹ vào má hắn một cái nói hai từ :
cám ơn.. rồi vội úp mặt vào người hắn nhắm mắt ngủ...
Đâu phải lần đầu bị cô hôn lên má, hắn tỏ ra rất đỗi bình thường, nhưng nét mặt có chút vui vui.
Phương Vỹ sở dĩ đối xử tốt với cô là vì hắn phát hiện, tâm tình hắn thay đổi rất nhiều.
Không có Mộng Lâm tươi cười kế bên, hắn không thể tập trung. Không có cô nằm cạnh hắn không thể yên giấc.
Không tìm thấy cô lúc qua phòng tìm cô, hắn như bị phát điên lên, mặt hắn tối sầm lại. Vừa tức giận, vừa khó chịu, nhưng lại lo lắng đến tim đập nhanh hơn.
Não của hắn lúc đó giống bị tê liệt, dây thần kinh không thể hoạt động được gì cả, trong đầu chỉ toàn những thứ lung tung hiện lên.
Như : cô bỏ đi rồi, cô đang gặp nguy hiểm, cô sẽ không ở bên hắn nữa...
Phương Vỹ lúc đó sâu thẳm trái tim như bị ai bóp chặt đến khó thở.
Hắn không muốn người phụ nữ này rời khỏi hắn, cho dù hắn cao cao tại thượng phải cúi đầu xin lỗi cô, hắn cũng sẽ làm để giữ cô lại.
---
À..!! người thần bí lúc nãy không có sát khí với tôi, mặc dù tôi biết người đó cũng là một sát thủ như mẫu thân...
Mộng Lâm vội giải thích vụ lúc nãy cô thấy cho Phương Vỹ, một là tránh hắn chê trách cô học hành với mấy thứ công nghệ hắn giao không ra hồn. Hai là nói để hắn không lo lắng cho cô, vì cô có khả năng tự bảo vệ mình.
---
Phương Vỹ đang nhắm mắt ngủ, nghe xong lời cô chỉ hừ một tiếng nói :
Tùy em ...
Hắn biết cô có khả năng đó, hắn không lo lắng nữa, vì lúc này cô đang nằm trong vòng tay của hắn, việc gì phải lo nữa.
---
Sáng hôm sau như lời hắn đã hứa, Phương Vỹ đưa Mộng Lâm đến một nhà hàng sang trọng kiểu Á cô thích.
Mộng Lâm hí ha hí hửng gọi những món mà cô thích hôm trước.
Cô còn không quên ngước lên nhìn hai vệ sĩ vest đen cười tươi thầm cám ơn họ.
Họ thấy vậy cũng bất giác mĩm cười với cô. Nhưng nhìn sang ánh mắt khó chịu của Phương Vỹ hướng về họ. Lập tức hai chàng trai thu ngay nụ cười lại đứng nghiêm chỉnh.
--
Mộng Lâm thấy vậy liền biểu môi nhìn Phương Vỹ một
cái rồi cắm đầu ăn thật ngon lành..
---
Thật may là chủ của chuỗi nhà hàng ở đây là khách hàng lớn của Bạch Gia.
Ông ta là Hồng Xương người có danh phận khá lớn ở thành phố này. Ông vừa hay đi ngang thấy Bạch Phương Vỹ khách quý đang ngồi bên trong nhà hàng của ông ta.
Lão Hồng Gia gì đó liền đến chào hỏi bắt chuyện. Dịp may để tăng giao tình hơn với Bạch gia. Đây là cơ hội của ông ta..
---
Chào Bạch Thiếu Gia, không ngờ ngài lại đến quán tôi dùng bữa, thật vinh hạnh cho chúng tôi...
- Hồng Gia không cần khách khí ...
Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn Mộng Lâm một cái. Trong đầu ông ta nảy ra ý nghĩ gì đó.
Nếu Bạch Thiếu gia đã chú ý đến món ăn ở đây, tôi xin mạn phép mời Bạch Gia đến nhà chúng tôi dùng bữa và nghĩ lại một ngày, xem như là thịnh tình tôi dành cho Bạch Gia các ngày ạ...
---
Được đấy ... được đấy ... Nghe được mời ăn những món ngon miễn phí, Mộng Lâm lập tức lên tiếng..
Phương Vỹ cau mày liếc cô một cái lạnh lùng nói :
Ăn đi...
Hắn đẩy món đồ ăn đến trước mặt cô, không cho cô nhiều lời. Mộng Lâm cười hì hì tiếp tục ăn, không thèm chấp. Cô cũng không tỏ vẻ bất mãn với hắn khi có người ngoài. Cô phải giữ sĩ diện cho phu quân tương lai chứ...
---
Được thôi...!!! Vậy thì chúng tôi không khách khí, tôi sẽ báo với phụ thân, tí sẽ ghé qua nhà Hồng Gia...
Hồng Xương nghe xong tươi cười hào hứng, cúi đầu cung kính rời đi.
--
Phương Vỹ biết ông ta muốn làm thân, giao hữu với Bạch Gia, với lại xem thử ông ta sẽ giở trò gì. Dù gì cô tiểu yêu tinh cũng muốn ăn thêm, coi như cho cô ăn đã đời thay lời xin lỗi vì bỏ đói cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.