Chương 7: Cách Xa Cô Ấy Ra
Trương Bất Nhất
15/04/2023
Nằm viện gần một tuần, Trình Quý Hằng đã có thể xuất viện.
Anh được xuất viện vào đúng lúc thứ 7.
Đào Tử chỉ có thể nghỉ ngơi vào chủ nhật, thứ 7 cũng phải sắp xếp làm việc cả ngày, Buổi tối gần đến 9giờ cô mới đi đến bệnh viện đón Trình Quý Hằng về nhà.
Khi cô bước ra từ tầng 17, Trình Quý Hằng đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh hành lang đợi cô.
Hành lang dài yên tĩnh, dãy ghế màu lam, đèn trần tản ra ánh sáng trắng.
Nước da của Trình Quý Hằng trắng lạnh, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như ngọc, anh đang mặc bộ quần áo mà Đào Tử mua cho —— áo ngắn tay màu xám nhạt, quần tây đen và giày da cứng màu trắng —— mặc dù chúng là đều là quần áo bình thường, thậm chí là quần áo rẻ tiền, nhưng khi được mặc trên người anh, đã tăng thêm một chút khí chất quý phái.
Không phải quần áo quý giá gì, mà là khí chất cao quý.
Mặc quần áo bình thường, khó có thể che giấu vẻ tao nhã cùng tự phụ trên người anh, loại khí chất cao quý này là xuất phát từ bên trong người phát ra.
Anh trông giống như một công tử đang gặp nạn.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Trình Quý Hằng quay đầu, thuận theo tiếng kêu quay lại, nhìn thấy Đào Tử, đôi mắt vốn lạnh lùng đột nhiên nóng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô nở nụ cười.
Trong lúc này, khi anh nhìn thấy Đào Tử đột nhiên khẽ run lên.
Hai con mắt của anh đen bóng, giống như cất chứa tinh quang, nhàn nhạt cười một tiếng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, đâm thẳng vào lòng người.
"Rốt cục cô cũng đã tới." Cánh tay trái của anh vẫn còn băng bó thạch cao, nhưng anh đứng dậy, dáng vẻ ung dung như cũ, "Tôi đã chờ cô rất lâu".
Nếu như cô không nghe lầm, trong giọng nói của anh có chút nũng nịu? Oán trách cô đã đến muộn rồi?
Đào Tử mệt mỏi cả một ngày, nhưng cô không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy mình thật có lỗi. Đáng lẽ cô nên đến đón anh sớm hơn một chút, không nên để anh một mình ở bệnh viện muộn như vậy vào ban đêm.
Ma xui quỷ khiến, làm cho cô cố ý giải thích một câu: “Tôi thật sự rất đúng giờ, nhưng có phụ huynh đến hỏi thăm tình hình học tập của con họ, cho nên tôi đến muộn một chút".
Việc ở lớp phụ đạo các phụ huynh có phần khắt khe hơn ở trường học. Vì ở trường học là giáo dục bắt buộc, nhưng ở lớp phụ đạo phụ huynh sẽ tự đóng tiền cho con học thêm.
Đã bỏ tiền, cho nên phải chú ý đến kết quả.
"Không sao, công việc là quan trọng nhất". Trình Quý Hằng cũng hiểu lòng người không kém, không truy cứu chuyện này nữa, "Chúng ta đi thôi".
"Được rồi" Đào Tử nói thêm một câu, "Nhưng trước tiên, tôi muốn ghé qua thăm bà nội tôi một lát". Mỗi ngày dù bận rộn đến mấy, cô cũng sẽ dành thời gian đến bệnh viện trước chúc bà nội ngủ ngon rồi mới trở về nhà.
Mặc dù cùng nằm chung ở một tòa nhà trong bệnh viện, nhưng Trình Quý Hằng vẫn chưa gặp qua bà nội của Đào Tử, anh không chút do dự nói:"Tôi sẽ đi với cô".
"Không cần, cũng đã muộn rồi". Đào Tử giải thích: "Bà nội tôi rất thích nói chuyện chuyện phiếm với người khác, nếu bây giờ anh đi thăm bà thì buổi tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ, hai người đều là bệnh nhân phải nghỉ ngơi sớm một chút".
Một người là bệnh nhân, người còn lại là bệnh nặng vừa khỏi, đêm khuya không ngủ chỉ để nói chuyện phiếm? Nghĩ đến cũng không ổn.
Trình Quý Hằng cũng rất nghe lời: "Được, nếu cô bảo tôi gặp khi nào, thì tôi sẽ gặp khi đó".
Đào Tử luôn cảm thấy từ này nghe rất lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Người ở trong trấn nhỏ này đều nghỉ ngơi từ sớm. Bệnh viện nhân dân ban ngày ồn ào náo động, nhưng bây giờ ngược lại đã sớm không còn ai đi lại ngoài hành lang.
Toàn bộ tòa nhà khu nội trú yên lặng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trong bầu không khí tràn ngập sự kinh dị ma quái.
Khi thang máy dừng lại ở tầng 7, thời điểm khi hai người ra khỏi thang máy, Trình Quý Hằng đột nhiên nói với Đào Tử: "Buổi tối hôm nay, cô có muốn tiếp tục vượt qua cửa ải tiếp theo không?".
"..."
Để cô suy nghĩ một chút.
Trải qua hơn một tuần nỗ lực không ngừng, cuối cùng cô cũng từ cửa ải thứ nhất vọt tới cửa ải thứ tư, điểm kinh nghiệm +40, đồng vàng +10.000.
Mỗi lần đi qua một cửa ải, chỉ thưởng 10 điểm kinh nghiệm, Đào Tử cảm thấy không hài lòng với điều này. Nhưng có thể dễ dàng lấy được đồng vàng, điều này khiến nội tâm cô cân bằng đi không ít.
Hiện tại cô đang thu thập một vạn đồng vàng, trong đó tám mươi phần trăm đều là lấy lòng từ Trình Quý Hằng. Không, không phải của Trình Quý Hằng, mà là Trình Quý Hằng trong hệ thống đưa cho cô, còn lại hai mươi phần trăm là thông qua quá trình đánh quái thú nên được nhận tiền thưởng.
Cô đã từng thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ lấy lòng thông qua cái trò chơi hệ thống này. Lúc đó cô rất coi thường phương pháp kiếm đồng vàng bằng cách như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh—— cách này thật là dễ dàng!
Cô có thể đơn giản thông qua phương thức kiếm lấy đồng vàng như thế, sao lại còn muốn khổ sở qua cửa ải bằng việc đánh nhau với quái thú?
Đào Tử suy nghĩ vài giây, trước tiên hỏi: "Có tiền thưởng sao?"
Trình Quý Hằng cười đáp lại: "Nếu cô muốn chơi trò chơi, nên để hệ thống thưởng cho cô".
Thái độ của Đào Tử thẳng thắn: "Tôi muốn chơi lúc nào? Rõ ràng là anh muốn tôi chơi với anh!".
Trình Quý Hằng thấy rõ: "Không có tiền thưởng nên không muốn chơi?"
Đào Tử: "Đúng vậy".
Để một lần nữa trải nghiệm niềm vui đến từ trò chơi với cô ngốc Đào Tử, Trình Quý Hằng thỏa hiệp: "Được, thưởng cho cô một trăm đồng vàng".
Đào Tử cũng không hài lòng: "Chỉ có một trăm?". Cô cứ tưởng phải là một nghìn đồng vàng chứ?
Trình Quý Hằng hơi nhíu lông mày: "Cô không làm gì còn được thưởng một trăm đồng vàng, như vậy còn chưa hài lòng sao?".
Anh am hiểu sâu sắc về chiến thuật tâm lý, cho nên phần thưởng trong các tình huống phải có chừng có mực. Không thể trao phần thưởng cho cô một cách dễ dàng, nếu làm như vậy cô sẽ không còn trân trọng nó, cũng sẽ không còn cố gắng lấy lòng cho anh vui nữa.
Nếu là để làm hài lòng hệ thống thì không có gì quá đáng, nó phải được thực hiện một cách nghiêm túc.
Đào Tử không phục: "Chỉ cần anh phá lệ cho trò chơi, càng về sau muốn lấy được đồng vàng thì càng khó hơn. Cửa ải thứ nhất khi ngồi lên du thuyền mới được một nghìn đồng vàng, đến cửa thứ ba thì có được ba nghìn không phải sao?".
Trình Quý Hằng: "Cửa ải ở cấp độ càng cao, độ khó cũng sẽ càng tăng lên".
Đào Tử liếc mắt nhìn anh: "Dù sao tôi cũng không nói lại anh".
Trình Quý Hằng: "Vậy cuối cùng cô có muốn chơi hay không?".
Đào Tử: "Cửa ải thứ tư là cái gì?".
Trình Quý Hằng cố ý hạ thấp giọng nói, âm thanh u ám: "Bệnh viện dứơi Âm Phủ".
"..."
Không nhất thiết phải ở bệnh viện chơi trò chơi âm phủ trong không khí như thế này chứ?
Hành lang yên tĩnh trống trải, trên đầu có ngọn đèn màu trắng, làm cho mười phần lạnh lẽo, Đào Tử không thể hiểu, chỉ biết run lập cập.
Nói xong, hai người đi đến ngã rẽ, Trình Quý Hằng vừa định nói đùa với cô một chút. Lúc này, cách cửa chính không xa cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một bác sĩ từ bên trong đi ra. Vị bác sĩ này đang choàng chiếc áo blouses màu trắng.
Trình Quý Hằng không có ý định nhìn kỹ người này. Nhưng anh lại có cảm giác được, Đào Tử đang đi ở bên cạnh mình bước chân hơi khựng lại một chút.
Liền cái này một cái chớp mắt, hắn liền minh bạch vị này là ai, ánh mắt bên trong lưu lại ý cười dần dần hạ nhiệt độ, ngưng kết, như là một vũng thanh tuyền biến thành một mảnh hàn băng.
Trong nháy mắt, anh đã đoán được người này là ai, ý cười trong mắt dần dần nguội lạnh rồi nghiền ngẫm. Giống như khi đang tò mò tìm kiếm thật lâu, nhưng rốt cục cũng phát hiện ra được kẻ địch.
Tô Yến vừa ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Đào Tử, khóe miệng khẽ cong lên, ôn nhu nở nụ cười với cô.
Đào Tử đột nhiên nhớ tới khi còn bé, Tô Yến hay cầm sách bài tập đến nhà cô học bài. Anh ấy ngồi trên bàn phòng khách làm bài tập, cô dừng lại ở trước cửa phòng, len lén liếc nhìn anh trai nhà bên đang chăm chú học bài.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa chiếu vào người đang ngồi bên trong phòng khách.
Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, anh ngẩng đầu lên, trùng hợp cùng cô đối diện với nhau.
Lúc này, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng Tô Yến nhìn cô lại không hề tỏ ra sốt ruột, ngược lại còn nở nụ cười ôn hòa.
Mười năm qua, anh luôn là người anh trai nhà bên dịu dàng, lễ độ.
Còn cô vẫn luôn là cô em gái nhỏ luôn có cảm giác sợ hãi, chỉ dám nhìn lén anh từ xa, không dám tiến lại gần.
Hồi ức lúc bé chợt hiện lên trong đầu cô, Đào Tử nhìn anh nở một nụ cười, nụ cười vẫn như cũ rất ngượng ngùng. Nhưng vào lúc đó, cô cũng đang cố gắng kiềm chế sự ngưỡng mộ và rung động trong lòng.
Kể từ lúc nghe Trình Quý Hằng phân tích, cô bắt đầu hoang mang, lo lắng Tô Yến sẽ phát hiện ra cô thích anh.
Cô sợ việc thích anh sẽ biến thành gánh nặng cho anh.
Cô sợ hai người bọn họ đến làm bạn bè cũng không làm được.
Cô chỉ muốn nhìn trộm ngôi sao này một chút, chỉ cần cô có thể nhìn thấy tia sáng của ngôi sao ấy là được, cô không muốn mơ ước xa vời.
Bước chân của cô không thể tự chủ được, bước đi chậm chạp.
Cô muốn lại gần anh, nhưng lại sợ không dám lại gần.
Trình Quý Hằng cùng cô bước đi chậm, quay đầu nhìn cô một cái. Nhưng Đào Tử Tử căn bản không thèm để ý, làm cho ánh mắt của anh có chút lạnh lùng, anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, biểu cảm không thay đổi, nhìn chằm chằm người đối diện nhìn.
Tô Yến nhanh chóng đi đến trước mặt hai người họ, hay nói cách khác là đi đến trước mặt Đào Tử.
"Sao hôm nay em về trễ thế?". Anh nhớ lớp học cuối tiết dạy của cô là giờ 40 kết thúc, bình thường 8 giờ 30 cô mới đến bệnh viện, nhưng hiện tại thì đã hơn 9giờ.
"Bởi vì có phụ huynh đến để hỏi tình hình của con họ". Đào Tử nhìn qua Trình Quý Hằng, "Tôi còn phải đưa anh ấy xuống dưới lầu, ngày hôm nay anh ấy xuất viện". Cô lại giới thiệu với Tô Yến, "Anh ấy là Trình Quý Hằng."
Tô Yến biết Trình Quý Hằng chính là người đàn ông trẻ tuổi mà Đào Tử cứu, nhưng trước đến giờ anh ấy vẫn chưa gặp qua.
Anh ấy nhẹ nhàng gật đầu với Trình Quý Hằng, lịch sự chào hỏi: "Xin chào anh". Rồi anh ấy tự giới thiệu, "Tôi là Tô Yến".
Trình Quý Hằng lời ít mà ý nhiều: "Chào anh".
Sau đó hai người không nói gì nữa, Tô Yến nhìn qua Đào Tử nói: "Bà nội đang đợi em, nếu không gặp được em, bà sẽ không chịu đi ngủ".
Đào Tử tức đi về phía phòng bệnh, nhưng mới đi được hai ba bước, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tô Yến, còn không đợi cô mở miệng Tô Yến đã đi tới trước mặt cô gằn giọng: "Không cần khách sáo".
Cô muốn nói lời cảm ơn với Tô Yến.
Cô bận rất nhiều việc, không có thời gian chăm sóc bà nội, nếu Tô Yến không bận rộn, liền sẽ đến thay cô chăm sóc bà nội. Nếu như ban đêm cô đến bệnh viện muộn, anh cũng sẽ nán ở lại sau khi tan ca, thay cô chăm sóc bà.
Hầu như ngày nào cô cũng nói cảm ơn với anh, anh đã thành thói quen. Thậm chí có thể đoán được lời cô muốn nói kế tiếp ngay khi cô có ý định nói chuyện.
Nhưng anh không cần cô nói lời cảm ơn.
Bị cướp lời, Đào Tử đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó cười lên.
Tô Yến cũng bất giác nở nụ cười.
Chỉ có Trình Quý Hằng không cười, ánh mắt lạnh lùng.
Anh không thích cảm giác bị phớt lờ này, giống như bị loại khỏi thế giới của cô.
Người khác không nhìn hắn cũng không sao, nhưng viên Mật Đào này thì không được.
Anh không cho phép trong mắt của cô có người khác, viên Mật Đào này chỉ có thể để anh đến hái.
Đào Tử chạy chậm vào phòng bệnh, Tô Yến không đi cùng cô.
Chờ bóng dáng của cô biến mất, anh ấy mới nhìn qua Trình Quý Hằng, rất ôn hòa hỏi thăm: "Thân thể anh khôi phục như thế nào rồi?".
Trình Quý Hằng là một người thông minh, biết lý do tại sao Tô Yến lại cố tình ở lại một mình với anh —— vì thăm dò bản chất của anh ta, lo lắng rằng cô sẽ bị lừa dối.
Anh cũng có thể cảm nhận được Tô Yến rất quan tâm đến Đào Tử, tình cảm của anh ta nhiều hơn so với Đào Tử nghĩ rất nhiều.
Cũng may là Đào Tử ngốc nghếch này không nhìn ra được.
Trình Quý Hằng rất giỏi về khoản ngụy trang, nếu như anh vẫn ngụy trang trước mặt Tô Yến, thì tuyệt đối Tô Yến sẽ không nhìn ra bản chất thật của anh. Nhưng bây giờ, anh không nghĩ như vậy.
Anh càng muốn từ trên cao nhìn xuống nghiền nát đối phương, nghĩ đến hành hạ, tra tấn đối phương cảm giác rất hưng phấn.
"Bác sĩ Tô, tôi không thích lãng phí thời gian với anh".
Giọng điệu của Trình Quý Hằng lạnh lùng, mang theo trầm tư. Anh hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ rõ bản chất thật của mình, cao ngạo, lạnh lùng, lãnh khốc vô tình, khiến cho người khác khiếp sợ.
"Cho nên, đừng có nói thêm lời nhảm nhí".
Toàn thân Tô Yến cứng đờ, kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Sắc mặt Tô Yến thay đổi gần như trong chớp mắt, những gì anh ấy thể hiện bây giờ, mới là khía cạnh chân thật nhất của anh ấy.
Bản năng nói với anh ấy rằng, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Tô Yến cau mày, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng, giọng nói lạnh như băng cảnh cáo: "Cách xa cô ấy ra".
Trình Quý Hằng cười nhếch môi: "Anh cảm thấy sẽ có khả năng đó sao?".
Anh được xuất viện vào đúng lúc thứ 7.
Đào Tử chỉ có thể nghỉ ngơi vào chủ nhật, thứ 7 cũng phải sắp xếp làm việc cả ngày, Buổi tối gần đến 9giờ cô mới đi đến bệnh viện đón Trình Quý Hằng về nhà.
Khi cô bước ra từ tầng 17, Trình Quý Hằng đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh hành lang đợi cô.
Hành lang dài yên tĩnh, dãy ghế màu lam, đèn trần tản ra ánh sáng trắng.
Nước da của Trình Quý Hằng trắng lạnh, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như ngọc, anh đang mặc bộ quần áo mà Đào Tử mua cho —— áo ngắn tay màu xám nhạt, quần tây đen và giày da cứng màu trắng —— mặc dù chúng là đều là quần áo bình thường, thậm chí là quần áo rẻ tiền, nhưng khi được mặc trên người anh, đã tăng thêm một chút khí chất quý phái.
Không phải quần áo quý giá gì, mà là khí chất cao quý.
Mặc quần áo bình thường, khó có thể che giấu vẻ tao nhã cùng tự phụ trên người anh, loại khí chất cao quý này là xuất phát từ bên trong người phát ra.
Anh trông giống như một công tử đang gặp nạn.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Trình Quý Hằng quay đầu, thuận theo tiếng kêu quay lại, nhìn thấy Đào Tử, đôi mắt vốn lạnh lùng đột nhiên nóng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô nở nụ cười.
Trong lúc này, khi anh nhìn thấy Đào Tử đột nhiên khẽ run lên.
Hai con mắt của anh đen bóng, giống như cất chứa tinh quang, nhàn nhạt cười một tiếng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, đâm thẳng vào lòng người.
"Rốt cục cô cũng đã tới." Cánh tay trái của anh vẫn còn băng bó thạch cao, nhưng anh đứng dậy, dáng vẻ ung dung như cũ, "Tôi đã chờ cô rất lâu".
Nếu như cô không nghe lầm, trong giọng nói của anh có chút nũng nịu? Oán trách cô đã đến muộn rồi?
Đào Tử mệt mỏi cả một ngày, nhưng cô không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy mình thật có lỗi. Đáng lẽ cô nên đến đón anh sớm hơn một chút, không nên để anh một mình ở bệnh viện muộn như vậy vào ban đêm.
Ma xui quỷ khiến, làm cho cô cố ý giải thích một câu: “Tôi thật sự rất đúng giờ, nhưng có phụ huynh đến hỏi thăm tình hình học tập của con họ, cho nên tôi đến muộn một chút".
Việc ở lớp phụ đạo các phụ huynh có phần khắt khe hơn ở trường học. Vì ở trường học là giáo dục bắt buộc, nhưng ở lớp phụ đạo phụ huynh sẽ tự đóng tiền cho con học thêm.
Đã bỏ tiền, cho nên phải chú ý đến kết quả.
"Không sao, công việc là quan trọng nhất". Trình Quý Hằng cũng hiểu lòng người không kém, không truy cứu chuyện này nữa, "Chúng ta đi thôi".
"Được rồi" Đào Tử nói thêm một câu, "Nhưng trước tiên, tôi muốn ghé qua thăm bà nội tôi một lát". Mỗi ngày dù bận rộn đến mấy, cô cũng sẽ dành thời gian đến bệnh viện trước chúc bà nội ngủ ngon rồi mới trở về nhà.
Mặc dù cùng nằm chung ở một tòa nhà trong bệnh viện, nhưng Trình Quý Hằng vẫn chưa gặp qua bà nội của Đào Tử, anh không chút do dự nói:"Tôi sẽ đi với cô".
"Không cần, cũng đã muộn rồi". Đào Tử giải thích: "Bà nội tôi rất thích nói chuyện chuyện phiếm với người khác, nếu bây giờ anh đi thăm bà thì buổi tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ, hai người đều là bệnh nhân phải nghỉ ngơi sớm một chút".
Một người là bệnh nhân, người còn lại là bệnh nặng vừa khỏi, đêm khuya không ngủ chỉ để nói chuyện phiếm? Nghĩ đến cũng không ổn.
Trình Quý Hằng cũng rất nghe lời: "Được, nếu cô bảo tôi gặp khi nào, thì tôi sẽ gặp khi đó".
Đào Tử luôn cảm thấy từ này nghe rất lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Người ở trong trấn nhỏ này đều nghỉ ngơi từ sớm. Bệnh viện nhân dân ban ngày ồn ào náo động, nhưng bây giờ ngược lại đã sớm không còn ai đi lại ngoài hành lang.
Toàn bộ tòa nhà khu nội trú yên lặng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trong bầu không khí tràn ngập sự kinh dị ma quái.
Khi thang máy dừng lại ở tầng 7, thời điểm khi hai người ra khỏi thang máy, Trình Quý Hằng đột nhiên nói với Đào Tử: "Buổi tối hôm nay, cô có muốn tiếp tục vượt qua cửa ải tiếp theo không?".
"..."
Để cô suy nghĩ một chút.
Trải qua hơn một tuần nỗ lực không ngừng, cuối cùng cô cũng từ cửa ải thứ nhất vọt tới cửa ải thứ tư, điểm kinh nghiệm +40, đồng vàng +10.000.
Mỗi lần đi qua một cửa ải, chỉ thưởng 10 điểm kinh nghiệm, Đào Tử cảm thấy không hài lòng với điều này. Nhưng có thể dễ dàng lấy được đồng vàng, điều này khiến nội tâm cô cân bằng đi không ít.
Hiện tại cô đang thu thập một vạn đồng vàng, trong đó tám mươi phần trăm đều là lấy lòng từ Trình Quý Hằng. Không, không phải của Trình Quý Hằng, mà là Trình Quý Hằng trong hệ thống đưa cho cô, còn lại hai mươi phần trăm là thông qua quá trình đánh quái thú nên được nhận tiền thưởng.
Cô đã từng thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ lấy lòng thông qua cái trò chơi hệ thống này. Lúc đó cô rất coi thường phương pháp kiếm đồng vàng bằng cách như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh—— cách này thật là dễ dàng!
Cô có thể đơn giản thông qua phương thức kiếm lấy đồng vàng như thế, sao lại còn muốn khổ sở qua cửa ải bằng việc đánh nhau với quái thú?
Đào Tử suy nghĩ vài giây, trước tiên hỏi: "Có tiền thưởng sao?"
Trình Quý Hằng cười đáp lại: "Nếu cô muốn chơi trò chơi, nên để hệ thống thưởng cho cô".
Thái độ của Đào Tử thẳng thắn: "Tôi muốn chơi lúc nào? Rõ ràng là anh muốn tôi chơi với anh!".
Trình Quý Hằng thấy rõ: "Không có tiền thưởng nên không muốn chơi?"
Đào Tử: "Đúng vậy".
Để một lần nữa trải nghiệm niềm vui đến từ trò chơi với cô ngốc Đào Tử, Trình Quý Hằng thỏa hiệp: "Được, thưởng cho cô một trăm đồng vàng".
Đào Tử cũng không hài lòng: "Chỉ có một trăm?". Cô cứ tưởng phải là một nghìn đồng vàng chứ?
Trình Quý Hằng hơi nhíu lông mày: "Cô không làm gì còn được thưởng một trăm đồng vàng, như vậy còn chưa hài lòng sao?".
Anh am hiểu sâu sắc về chiến thuật tâm lý, cho nên phần thưởng trong các tình huống phải có chừng có mực. Không thể trao phần thưởng cho cô một cách dễ dàng, nếu làm như vậy cô sẽ không còn trân trọng nó, cũng sẽ không còn cố gắng lấy lòng cho anh vui nữa.
Nếu là để làm hài lòng hệ thống thì không có gì quá đáng, nó phải được thực hiện một cách nghiêm túc.
Đào Tử không phục: "Chỉ cần anh phá lệ cho trò chơi, càng về sau muốn lấy được đồng vàng thì càng khó hơn. Cửa ải thứ nhất khi ngồi lên du thuyền mới được một nghìn đồng vàng, đến cửa thứ ba thì có được ba nghìn không phải sao?".
Trình Quý Hằng: "Cửa ải ở cấp độ càng cao, độ khó cũng sẽ càng tăng lên".
Đào Tử liếc mắt nhìn anh: "Dù sao tôi cũng không nói lại anh".
Trình Quý Hằng: "Vậy cuối cùng cô có muốn chơi hay không?".
Đào Tử: "Cửa ải thứ tư là cái gì?".
Trình Quý Hằng cố ý hạ thấp giọng nói, âm thanh u ám: "Bệnh viện dứơi Âm Phủ".
"..."
Không nhất thiết phải ở bệnh viện chơi trò chơi âm phủ trong không khí như thế này chứ?
Hành lang yên tĩnh trống trải, trên đầu có ngọn đèn màu trắng, làm cho mười phần lạnh lẽo, Đào Tử không thể hiểu, chỉ biết run lập cập.
Nói xong, hai người đi đến ngã rẽ, Trình Quý Hằng vừa định nói đùa với cô một chút. Lúc này, cách cửa chính không xa cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một bác sĩ từ bên trong đi ra. Vị bác sĩ này đang choàng chiếc áo blouses màu trắng.
Trình Quý Hằng không có ý định nhìn kỹ người này. Nhưng anh lại có cảm giác được, Đào Tử đang đi ở bên cạnh mình bước chân hơi khựng lại một chút.
Liền cái này một cái chớp mắt, hắn liền minh bạch vị này là ai, ánh mắt bên trong lưu lại ý cười dần dần hạ nhiệt độ, ngưng kết, như là một vũng thanh tuyền biến thành một mảnh hàn băng.
Trong nháy mắt, anh đã đoán được người này là ai, ý cười trong mắt dần dần nguội lạnh rồi nghiền ngẫm. Giống như khi đang tò mò tìm kiếm thật lâu, nhưng rốt cục cũng phát hiện ra được kẻ địch.
Tô Yến vừa ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Đào Tử, khóe miệng khẽ cong lên, ôn nhu nở nụ cười với cô.
Đào Tử đột nhiên nhớ tới khi còn bé, Tô Yến hay cầm sách bài tập đến nhà cô học bài. Anh ấy ngồi trên bàn phòng khách làm bài tập, cô dừng lại ở trước cửa phòng, len lén liếc nhìn anh trai nhà bên đang chăm chú học bài.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa chiếu vào người đang ngồi bên trong phòng khách.
Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, anh ngẩng đầu lên, trùng hợp cùng cô đối diện với nhau.
Lúc này, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng Tô Yến nhìn cô lại không hề tỏ ra sốt ruột, ngược lại còn nở nụ cười ôn hòa.
Mười năm qua, anh luôn là người anh trai nhà bên dịu dàng, lễ độ.
Còn cô vẫn luôn là cô em gái nhỏ luôn có cảm giác sợ hãi, chỉ dám nhìn lén anh từ xa, không dám tiến lại gần.
Hồi ức lúc bé chợt hiện lên trong đầu cô, Đào Tử nhìn anh nở một nụ cười, nụ cười vẫn như cũ rất ngượng ngùng. Nhưng vào lúc đó, cô cũng đang cố gắng kiềm chế sự ngưỡng mộ và rung động trong lòng.
Kể từ lúc nghe Trình Quý Hằng phân tích, cô bắt đầu hoang mang, lo lắng Tô Yến sẽ phát hiện ra cô thích anh.
Cô sợ việc thích anh sẽ biến thành gánh nặng cho anh.
Cô sợ hai người bọn họ đến làm bạn bè cũng không làm được.
Cô chỉ muốn nhìn trộm ngôi sao này một chút, chỉ cần cô có thể nhìn thấy tia sáng của ngôi sao ấy là được, cô không muốn mơ ước xa vời.
Bước chân của cô không thể tự chủ được, bước đi chậm chạp.
Cô muốn lại gần anh, nhưng lại sợ không dám lại gần.
Trình Quý Hằng cùng cô bước đi chậm, quay đầu nhìn cô một cái. Nhưng Đào Tử Tử căn bản không thèm để ý, làm cho ánh mắt của anh có chút lạnh lùng, anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, biểu cảm không thay đổi, nhìn chằm chằm người đối diện nhìn.
Tô Yến nhanh chóng đi đến trước mặt hai người họ, hay nói cách khác là đi đến trước mặt Đào Tử.
"Sao hôm nay em về trễ thế?". Anh nhớ lớp học cuối tiết dạy của cô là giờ 40 kết thúc, bình thường 8 giờ 30 cô mới đến bệnh viện, nhưng hiện tại thì đã hơn 9giờ.
"Bởi vì có phụ huynh đến để hỏi tình hình của con họ". Đào Tử nhìn qua Trình Quý Hằng, "Tôi còn phải đưa anh ấy xuống dưới lầu, ngày hôm nay anh ấy xuất viện". Cô lại giới thiệu với Tô Yến, "Anh ấy là Trình Quý Hằng."
Tô Yến biết Trình Quý Hằng chính là người đàn ông trẻ tuổi mà Đào Tử cứu, nhưng trước đến giờ anh ấy vẫn chưa gặp qua.
Anh ấy nhẹ nhàng gật đầu với Trình Quý Hằng, lịch sự chào hỏi: "Xin chào anh". Rồi anh ấy tự giới thiệu, "Tôi là Tô Yến".
Trình Quý Hằng lời ít mà ý nhiều: "Chào anh".
Sau đó hai người không nói gì nữa, Tô Yến nhìn qua Đào Tử nói: "Bà nội đang đợi em, nếu không gặp được em, bà sẽ không chịu đi ngủ".
Đào Tử tức đi về phía phòng bệnh, nhưng mới đi được hai ba bước, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tô Yến, còn không đợi cô mở miệng Tô Yến đã đi tới trước mặt cô gằn giọng: "Không cần khách sáo".
Cô muốn nói lời cảm ơn với Tô Yến.
Cô bận rất nhiều việc, không có thời gian chăm sóc bà nội, nếu Tô Yến không bận rộn, liền sẽ đến thay cô chăm sóc bà nội. Nếu như ban đêm cô đến bệnh viện muộn, anh cũng sẽ nán ở lại sau khi tan ca, thay cô chăm sóc bà.
Hầu như ngày nào cô cũng nói cảm ơn với anh, anh đã thành thói quen. Thậm chí có thể đoán được lời cô muốn nói kế tiếp ngay khi cô có ý định nói chuyện.
Nhưng anh không cần cô nói lời cảm ơn.
Bị cướp lời, Đào Tử đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó cười lên.
Tô Yến cũng bất giác nở nụ cười.
Chỉ có Trình Quý Hằng không cười, ánh mắt lạnh lùng.
Anh không thích cảm giác bị phớt lờ này, giống như bị loại khỏi thế giới của cô.
Người khác không nhìn hắn cũng không sao, nhưng viên Mật Đào này thì không được.
Anh không cho phép trong mắt của cô có người khác, viên Mật Đào này chỉ có thể để anh đến hái.
Đào Tử chạy chậm vào phòng bệnh, Tô Yến không đi cùng cô.
Chờ bóng dáng của cô biến mất, anh ấy mới nhìn qua Trình Quý Hằng, rất ôn hòa hỏi thăm: "Thân thể anh khôi phục như thế nào rồi?".
Trình Quý Hằng là một người thông minh, biết lý do tại sao Tô Yến lại cố tình ở lại một mình với anh —— vì thăm dò bản chất của anh ta, lo lắng rằng cô sẽ bị lừa dối.
Anh cũng có thể cảm nhận được Tô Yến rất quan tâm đến Đào Tử, tình cảm của anh ta nhiều hơn so với Đào Tử nghĩ rất nhiều.
Cũng may là Đào Tử ngốc nghếch này không nhìn ra được.
Trình Quý Hằng rất giỏi về khoản ngụy trang, nếu như anh vẫn ngụy trang trước mặt Tô Yến, thì tuyệt đối Tô Yến sẽ không nhìn ra bản chất thật của anh. Nhưng bây giờ, anh không nghĩ như vậy.
Anh càng muốn từ trên cao nhìn xuống nghiền nát đối phương, nghĩ đến hành hạ, tra tấn đối phương cảm giác rất hưng phấn.
"Bác sĩ Tô, tôi không thích lãng phí thời gian với anh".
Giọng điệu của Trình Quý Hằng lạnh lùng, mang theo trầm tư. Anh hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ rõ bản chất thật của mình, cao ngạo, lạnh lùng, lãnh khốc vô tình, khiến cho người khác khiếp sợ.
"Cho nên, đừng có nói thêm lời nhảm nhí".
Toàn thân Tô Yến cứng đờ, kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Sắc mặt Tô Yến thay đổi gần như trong chớp mắt, những gì anh ấy thể hiện bây giờ, mới là khía cạnh chân thật nhất của anh ấy.
Bản năng nói với anh ấy rằng, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Tô Yến cau mày, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng, giọng nói lạnh như băng cảnh cáo: "Cách xa cô ấy ra".
Trình Quý Hằng cười nhếch môi: "Anh cảm thấy sẽ có khả năng đó sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.