Chương 4: Tô Yến
Trương Bất Nhất
15/04/2023
Đào Tử đưa điện thoại cho Trình Quý Hằng, sau đó rời đi.
Lúc cô rời đi vẫn chưa tới 8giờ, hiện tại bây giờ trở về đã là 9 giờ 30, nhất định bà nội cô đã ngủ dậy từ sớm, chắc bây giờ đã đói rồi.
Đào Tử rời khỏi từ chỗ phòng bệnh của Trình Quý Hằng, trong lòng cô tràn đầy lo lắng, đợi thang máy thì quá chậm cho nên cô trực tiếp đi thang bộ xuống lầu dưới. Nhưng khi vừa bước vào phòng bệnh, cô đã sững sờ, giật mình rồi tỉnh táo lại nhìn người đàn ông đang ngồi một bên trên giường bệnh thay cô cho bà nội ăn cháo.
Là Tô Yến.
Hôm nay anh ấy không phải nghỉ sao?
Đào Tử sửng sốt vài giây, không nhịn được hỏi: “Sao anh lại ở đây?”, Từ tầng 17 chạy xuống lầu 7, trên người cô đầy mồ hôi, giọng nói có hơi to tiếng, lúc nói chuyện còn thở hồng hộc, nhưng trong giọng nói không thể che giấu được sự hưng phấn cùng kinh ngạc, trong mắt lóe lên tinh quang, "Chị Chu nói hôm nay anh không có ca trực".
Đôi lông mày tuấn lãng của Tô Yến nhếch lên, nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói ấm áp: "Chị Chu gọi điện thoại cho tôi, nói em muốn hỏi tôi một chút về tình hình của bà nội, cho nên tôi mới lập tức đến đây".
Anh ấy thường mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây chỉnh tề, nước da trắng trẻo, không mặc áo khoác blouses trắng, lấy thân phận người bình thường đến phòng bệnh.
Cho nên hôm nay anh ấy là vì cô mà đặc biệt đến bệnh viện sao?
Trong lòng của Đào Tử run lên, cảm giác giống như đột nhiên hớp được một ngụm mật ngọt, mặc dù không có bất kỳ phòng bị nào, nhưng lại ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Chỉ có điều đây là một loại xoa ngọt ngầm, chỉ có thể tự mình nhấm nháp.
Anh ấy giống như một ngôi sao rạng rỡ, tia sáng quá mức lấp lánh. Mà cô lại giống như một hạt bụi, ảm đạm buồn tẻ không ánh sáng, cho nên cô không dám yêu cầu xa vời quá nhiều, chỉ cần có thể được anh chiếu rọi đến cô cũng sẽ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
"Cám ơn anh". Đào Tử hết sức áp chế thẹn thùng trong lòng, cô hưng phấn, cố gắng bình tĩnh biểu đạt sự cảm kích đối với anh, "Tôi lại làm phiền anh chạy đến đây một chuyến rồi".
Tô Yến: "Không có gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi nên ghé qua đây".
Đào Tử đi đến bên giường bệnh, đưa tay ra nói: "Phiền anh rồi. Việc này cứ để cho tôi".
Tô Yến đưa chén cháo và thìa cho cô, sau đó đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Đào Tử tiếp nhận từ trong tay anh ấy, sau đó ngồi xuống ghế.
Bà nội cô ngả lưng trên giường bệnh, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, thân hình gầy guộc, mái tóc bạc trắng từng nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn trong veo.
Bà chú ý tới cô cháu gái đầu đầy mồ hôi, lấy làm lạ nên hỏi thăm: "Vừa rồi cháu đi đâu vậy? Sao lại mệt mỏi như thế này?"
Đào Tử thành thật trả lời: "Đợi thang máy thì quá lâu, nên con chạy từ tầng 17 xuống dưới đây".
Cô không hề giấu bà nội chuyện cô đã cứu người, bởi vì cô biết bà nội nhất định sẽ tán thành việc cô làm, cho dù không đồng ý cũng sẽ không phản đối.
Bà cô lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu ấy đã tỉnh chưa?”
Đào Tử đút cho bà một thìa cháo: "Tỉnh rồi bà nội. Sáng hôm nay anh ta đã tỉnh lại rồi, vừa rồi con ở cùng anh ta để làm kiểm tra."
Bà nội cô nói tiếp: "Đã tỉnh rồi thì tốt. Tuổi của cậu ta vẫn còn trẻ, nếu cứ nằm một chỗ làm người thực vật như vậy thì thật là đáng tiếc".
Chẳng biết tại sao trong đầu Đào Tử bỗng nhiên xuất hiện câu"Ngàn năm tai ương", liền buột miệng nói: "Mạng anh ta lớn lắm, không chết được đâu bà ạ". Có thể là do phát giác được trong giọng nói của mình có bao nhiêu ghét bỏ, cô càng che giấu lại càng lộ ra, cho nên bổ sung thêm câu: "Đại nạn không chết, tất có hậu phúc".
Bà cô lại hỏi: "Đã liên lạc được với người nhà của cậu ta chưa"
Đào Tử: "Có lẽ đã liên lạc được rồi".
Bà cô thở phào một cái: "Vậy là tốt rồi."
Đào Tử nở nụ cười rồi nói: "Bà nội thật quan tâm đến anh ta".
Bà cô nói tiếp: "Bây giờ cậu ấy không có gia đình bên cạnh, một thân một mình rất khó khăn, chúng ta có thể giúp được gì thì hay cái đó. Nếu về sau con phải tự một mình bươn chải bên ngoài, bà cũng hi vọng sẽ có người có thể toàn tâm toàn ý giúp con như vậy".
Ở tuổi tuổi của bà còn nhiều thứ phải cân nhắc, bà có thể buông bỏ tất cả nhưng không thể buông bỏ cháu gái của mình.
Bà không biết mình còn có thể sống được bao lâu, một khi rời khỏi thế gian này, cháu gái bà sẽ một thân một mình không ai bên cạnh. Bà chỉ hy vọng sau này cũng sẽ có một người có thể giúp cô trong những lúc khó khăn.
Đào Tử nghe không nổi lời này, chóp mũi chua xót, còn có chút tức giận: "Bà nội! Bà đang nói cái gì đó? ".
Bà nội bất đắc dĩ cười cười, dỗ dành cô như một đứa trẻ: "Được rồi, được rồi. Không nói lung tung nữa".
Trong lòng Đào Tử vẫn còn chút khổ sở, đồng thời còn kèm theo nỗi sợ hãi không che giấu được.
Kỳ thật, trên thực tế cô rất sợ rằng bà nội sẽ rời bỏ cô.
Năm cô 12 tuổi, cha mẹ cô đều qua đời, trên đời này bà nội là người thân duy nhất của cô. Nếu như bà nội cũng rời bỏ cô như vậy, cô sẽ trở thành một đứa trẻ không ai yêu thương.
Lòng cô đầy ắp sự sợ hãi, nhưng không biết nói sao. Cô rất sợ khi nhắc đến chuyện sinh ly tử biệt này.
Một số cảm xúc có thể được giải tỏa ra ngoài, cũng có một số cảm xúc giống như một tảng đá lớn đang đè nặng ở trong tim cô, uất ức ở trong lòng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cho dù cô không nói ra, bà nội cô cũng có thể biết cháu gái của mình không vui.
Nha đầu này, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi gì, không có tâm tư. Chuyện gì cũng đều viết hết ra trên mặt, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Lão thái thái cũng không nghĩ để tôn nữ vì nàng khổ sở, còn nghĩ ra biện pháp để cô vui vẻ: “Hôm nay con không có lớp dạy sao?".
Đào Tử nhẹ gật đầu: "Dạ".
Bà nội: "Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, con cũng đừng ở lại bệnh viện để chăm sóc bà, con đi ra ngoài dạo chơi đi". Bà lại đưa mắt nhìn sang Tô Yến, "Vô Bệnh, con đưa Đào Tử đi ra ngoài dạo chơi có được không?"
Vô Bệnh là nhũ danh của Tô Yến.
Khi còn nhỏ sức khỏe Tô Yến không được tốt, thường xuyên đau ốm, người thế hệ trước vì điềm lành nên được đặt cho anh tên ở nhà là "Vô Bệnh", có nghĩa là không bệnh, không tai, cả đời bình an.
Bà của cô luôn gọi anh ấy như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi anh bằng cái tên này.
Đào Tử không ngờ bà ngoại lại bảo Tô Yến đưa cô đi ra ngoài chơi, nhất thời trong lòng rất căng thẳng, hồi hộp. Đặc biệt xấu hổ, hô hấp như muốn thở không đều, vừa định từ chối yêu cầu này, thì giọng nói của Tô Yến vang lên bên tai cô, " Dạ được."
Phản ứng đầu tiên của Đào Tử không phải kinh ngạc cùng kích động, mà là cự tuyệt: "Tôi, tôi không đi được, tôi còn phải chuẩn bị bài tập, tôi không có thời gian cùng anh ra ngoài được".
Edit: Mino Mũm mĩm
Thực ra cô đã chuẩn bị sẵn cho tiết học, chẳng qua cô chỉ đang mượn cớ mà thôi.
Mặc dù khi còn bé cô rất hay thường xuyên gặp Tô Yến, nhưng từ khi Tô Yến đi nơi khác học Đại học, hai người chưa từng gặp mặt riêng.
Khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa hai người rất vô tư chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ. Nhưng khi lớn hơn một chút thì ngày càng trở nên kỳ quặc, Tô Yến càng ngày càng tiến xa, còn cô thì tụt lại phía sau không thể theo kịp.
Không phải cô không muốn đi ra ngoài chơi cùng Tô Yến, mà là cô đang lo sợ.
Cô không có chút tự tin nào vào bản thân, cô sợ mình sẽ làm mọi chuyện rối tung lên, một mình đối mặt với anh ấy sẽ rất ngại ngùng, sợ mình chân tay luống cuống không cẩn thận lại bộc lộ ra khuyết điểm trước mặt Tô Yến, như vậy sẽ để lại cho anh ấy một ấn tượng xấu.
Nhưng lại vì nói ra lời từ chối trong lúc này, cô cảm thấy ảo não, thất bại, cảm giác mình thật sự rất kém cỏi.
Lúc không có được thì ngo ngoe muốn tự mình chủ động, khi cơ hội đến cô lại thu mình lại, có thể nói là cô đã thất bại đến cực điểm.
Không hiểu sao, bây giờ cô lại nghĩ tới Trình Quý Hằng.
Mặc dù cô cũng chỉ mới tiếp xúc với Trình Quý Hằng mới hơn 1 tiếng, nhưng lại đối với anh có thêm ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Không phải vì lý do nào khác, chỉ vì tính cách người này hơi kỳ lạ, cũng hơi lưu manh —— sống luôn làm theo ý mình, bất cần đời, kiêu ngạo bướng bỉnh, cũng rất là xấu xa.
Mặc dù cô thấy Trình Quý Hằng có chút lưu manh, nhưng cũng không đến nỗi làm cho cô uất ức.
......................................
Khu nội trú tầng 17 phòng bệnh số 718.
Sau khi Đào Tử rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trình Quý Hằng.
Toàn thân vẫn nặng nề như cũ, như được rót chì vào, trong đầu ong ong như ong bay vo ve không ngừng, khiến cho anh như muốn bất tỉnh rồi đau đớn trở lại.
Chiếc xe chở anh từ trên cao rơi xuống như vậy, không chết xem như là mạng của anh lớn.
Cánh tay trái bị gãy, toàn thân đau đớn, Trình Quý Hằng nghiến chặt răng, khó khăn đau đớn ngồi dậy khỏi giường, lập tức giơ tay phải lấy bình truyền nước, đưa mu bàn tay lên môi, dùng răng cắn ở mũi kim truyền dịch, rồi đem kim tiêm từ trên mu bàn tay của mình rút ra.
Miệng anh bắt đầu rướm máu, anh cũng không quan tâm. Đưa ra tay phải ra sau lưng cầm lấy điện thoại mà Đào Tử để lại cho anh.
Cấu hình của điện thoại mười phần cũ kỹ, thiết kế của màn hình cũng rất lỗi thời, xem ra đây là kiểu dáng của mấy năm về trước.
Màu sắc của chiếc điện thoại là màu hồng, mặt trên có in nhiều hình ảnh hoạt hình nước Mật Đào, rất nữ tính, phù hợp với hình tượng của chủ nhân chiếc điện thoại này.
Bật màn hình lên, màn hình có một phông nền rất đặc biệt, phía dưới nền trắng trơn có một đường bút chì màu đen, phác thảo một người mặc váy với bím tóc hoạt hình của cô gái nhỏ, trên màn hình viết một loạt các ghi chú. Câu đầu tiên của buổi sáng được viết ở bên phải màn hình: Trước khi tôi sử dụng khẩu khí này, trên đỉnh đầu còn có một bức hoành phi: Tôi có thể. (câu này mình không hiểu, nên ko thể dịch sát nghĩa).
Trình Quý Hằng nhịn không được nở một nụ cười, thấp giọng tự nói: "ngốc nghếch".
Ngón tay cái chạm vào màn hình. Bảng mật khẩu xuất hiện, nhập 0430, màn hình được mở khóa.
Trình Quý Hằng mặc dù là tên lưu manh, nhưng cũng rất có phép tắc, anh không bao giờ lén lút nhìn trộm điện thoại của người khác, cho dù là điện thoại của Đào Tử ngốc nghếch này. Cho nên sau khi mở khóa màn hình anh cũng không mở thêm những ứng dụng khác. Trực tiếp mở điện thoại, bấm số điện thoại thoại của Quý Sơ Bạch.
Quý Sơ Bạch là bạn làm ăn với anh, người đáng để anh tín nhiệm cũng không nhiều, ngoại trừ Quý Sơ Bạch.
Mẹ của Trình Quý Hằng họ Ngô, Ngô gia cùng Quý gia có giao tình nhiều năm. Ba của Quý Sơ Bạch cùng mẹ của Trình Quý Hằng là bạn thanh mai trúc mã.
Mặc dù ba của Quý Sơ Bạch và mẹ của anh mỗi người đều có gia đình riêng, nhưng họ đã lớn lên cùng nhau cho nên tình nghĩa vẫn không hề thay đổi. Sau khi mẹ anh qua đời, anh ít nhiều cũng được người của nhà Quý gia chiếu cố.
Có thể nói, anh cùng Quý Sơ Bạch lớn lên cùng nhau, hiểu nhau rất rõ, còn từng cùng nhau ra nước ngoài du học nhiều năm. Sau khi tốt nghiệp thì trở về Trung Quốc mở công ty, tình cảm hơn 20 năm, không chỉ giống như anh em mà còn hơn cả anh em ruột thịt.
Nếu ra chiến trường, hai người nhất định có thể yên tâm đi phía sau lưng nhau, tin tưởng giao phó cho đối phương.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, giọng nói của Quý Sơ Bạch vẫn lười biếng như mọi khi, giọng nói khách sáo lại xa cách: " Tôi nghe đây".
Chỉ cần là số lạ, Quý công tử đều xem như là cuộc gọi quảng cáo chào hàng.
Trình Quý Hằng: "Là tôi".
Giọng nói của Quý Sơ Bạch đột nhiên lên cao: "Trình Quý Hằng?"
Trình Quý Hằng: "Ừ".
Quý Sơ Bạch: "Tôi đang chuẩn bị tham dự tang lễ của cậu".
Trình Quý Hằng: "Để cậu thất vọng rồi".
Quý Sơ Bạch: "Tôi đang nghiêm túc đấy".
"..."
Có vẻ như tốc độ hành động của Bách Lệ Thanh nhanh hơn so với tưởng tượng của anh.
Edit: Mino Mũm mĩm
Trình Quý Hằng đi thẳng vào vấn đề: "Trình Ngô Xuyên chết rồi sao?"
"Ông ta vẫn còn thở", Quý Sơ Bạch giễu cợt nói, " Ba cậu mệnh lớn, trong thời gian ngắn không thể chết được đâu".
Trình Quý Hằng: " còn Bách Lệ Thanh cùng Trình Vũ Y thì sao?"
Quý Sơ Bạch: "Bọn họ đang vội về chịu tang cho cậu, tôi đoán chừng bước tiếp theo đang chuẩn bị tiếp quản tập đoàn Trình thị ".
Trình Quý Hằng: "Xem ra tôi đã để cho bọn họ thất vọng rồi".
Quý Sơ Bạch: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Bệnh viện." Trình Quý Hằng liếc mắt nhìn lên tấm chăn màu trắng, phía trên có in mấy hàng chữ màu đỏ, anh nói tiếp: "Bệnh viện nhân dân ở huyện Vân Sơn".
"Trúng bẫy rồi?" Quý Sơ Bạch nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, "Không lẽ có người bán đứng cậu sao?".
Sắc mặt Trình Quý Hằng trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên một tia sương lạnh.
Trình Quý Hằng bị tập kích trên đường lái xe về Đông Phụ. Trên đường đi qua huyện Vân Sơn phía tây thành phố Lâm Tùng, bỗng nhiên một chiếc xe tải lao ra, trực tiếp đâm vào cả người lẫn xe anh ngay trên cầu.
Lúc này thân xe lao xuống sông, trước mắt anh đột nhiên tối sầm, trong vài giây liền mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại, anh liều mạng ra sức từ trong xe nhảy ra, nhưng bởi vì vết thương nghiêm trọng, thể lực lại tiêu hao nên lần nữa ngất đi, nhưng đã kịp bám vào một cây cột gỗ trước khi bị hôn mê lần nữa.
Anh còn mơ hồ nhớ lại có một lần nửa tỉnh nửa mê, dùng hơi thở cuối cùng để cố gắng bơi vào bờ, sau khi lên bờ, đi được vài bước lại hôn mê.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, có lẽ là do anh xuôi theo dòng nước để dễ dàng bơi lên bờ, cho nên nên điện thoại và ví tiền đều bị dòng nước cuốn đi. Sau khi lên bờ thì gặp được cô ngốc Đào Tử.
Đúng là mạng của anh lớn, trước đó có gốc cây hỗ trợ, sau đó thì có Đào Tử giúp đỡ. Nếu không có hai sự trợ giúp này, anh nhất định sẽ chết từ lâu rồi.
Mặc dù anh có công ty riêng của mình, nhưng bởi vì để giám sát Trình Ngô Xuyên nên anh đã sắp xếp không ít phe cánh của mình bên trong tập đoàn Trình thị. Chỉ cần chờ Trình Ngô Xuyên tắt thở, anh sẽ trở về tiếp nhận tập đoàn.
Tập đoàn Trình thị là do một tay mẹ anh nâng lên, anh tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào tay của mẹ con Bách Lệ Thanh. Huống gì anh còn muốn đích thân tiễn Trình Ngô Xuyên đoạn đường cuối.
Lần này anh trở về Đông Phụ toàn bộ hành trình đều được giữ kín, chỉ có tai mắt của anh trong tập đoàn Trình thị biết. Nhưng Bách Lệ Thanh lại nắm rõ việc này, bà ta còn sớm chuẩn bị phục kích anh ngay trên đường đi, nói thẳng ra là anh đã bị thuộc hạ của mình bán đứng.
Quý Sơ Bạch: "Bây giờ cậu sẽ trở về sao?".
Trình Quý Hằng: "Nếu bây giờ tôi trở về, thì làm sao dụ rắn ra khỏi hang?".
Chỉ có khi anh "Chết", mới có thể làm cho kẻ phản bội anh yên tâm mà mất đi cảnh giác.
Quý Sơ Bạch: "Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi, chuyện ở đây cứ để tôi tự xử lý, chờ kẻ phản bội xuất hiện, tôi sẽ thông báo cho cậu".
Trình Quý Hằng: "Cậu có thể đi tìm Bạch Tinh Phạm".
Quý Sơ Bạch: "Cậu cùng hắn ta liên thủ rồi sao?"
Trình Quý Hằng: "Đúng vậy".
Nhà họ Bạch cũng là một trong những gia tộc lớn nhất ở Đông Phụ, thực lực của họ không thể khinh thường. Bạch Tinh Phạm là trưởng tôn của nhà họ Bạch, được Bạch lão gia chọn làm người thừa kế rồi bồi dưỡng.
"Được". Quý Sơ Bạch nói, " cần tôi cử người đi chăm sóc cậu không?"
Trình Quý Hằng: "Không cần." Anh trầm mặc một lát, thần xui quỷ khiến anh nói tiếp, "Chỗ này có một kẻ ngốc, đã tình nguyện muốn chăm sóc tôi".
Quý Sơ Bạch: "Số điện thoại này là của ai?".
"Là tôi gọi nhờ của người khác". Trình Quý Hằng nói tiếp, "Sau này tôi sẽ không liên lạc với cậu qua số này, vài ngày nữa tôi sẽ liên lạc với cậu sau".
Lúc cô rời đi vẫn chưa tới 8giờ, hiện tại bây giờ trở về đã là 9 giờ 30, nhất định bà nội cô đã ngủ dậy từ sớm, chắc bây giờ đã đói rồi.
Đào Tử rời khỏi từ chỗ phòng bệnh của Trình Quý Hằng, trong lòng cô tràn đầy lo lắng, đợi thang máy thì quá chậm cho nên cô trực tiếp đi thang bộ xuống lầu dưới. Nhưng khi vừa bước vào phòng bệnh, cô đã sững sờ, giật mình rồi tỉnh táo lại nhìn người đàn ông đang ngồi một bên trên giường bệnh thay cô cho bà nội ăn cháo.
Là Tô Yến.
Hôm nay anh ấy không phải nghỉ sao?
Đào Tử sửng sốt vài giây, không nhịn được hỏi: “Sao anh lại ở đây?”, Từ tầng 17 chạy xuống lầu 7, trên người cô đầy mồ hôi, giọng nói có hơi to tiếng, lúc nói chuyện còn thở hồng hộc, nhưng trong giọng nói không thể che giấu được sự hưng phấn cùng kinh ngạc, trong mắt lóe lên tinh quang, "Chị Chu nói hôm nay anh không có ca trực".
Đôi lông mày tuấn lãng của Tô Yến nhếch lên, nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói ấm áp: "Chị Chu gọi điện thoại cho tôi, nói em muốn hỏi tôi một chút về tình hình của bà nội, cho nên tôi mới lập tức đến đây".
Anh ấy thường mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây chỉnh tề, nước da trắng trẻo, không mặc áo khoác blouses trắng, lấy thân phận người bình thường đến phòng bệnh.
Cho nên hôm nay anh ấy là vì cô mà đặc biệt đến bệnh viện sao?
Trong lòng của Đào Tử run lên, cảm giác giống như đột nhiên hớp được một ngụm mật ngọt, mặc dù không có bất kỳ phòng bị nào, nhưng lại ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Chỉ có điều đây là một loại xoa ngọt ngầm, chỉ có thể tự mình nhấm nháp.
Anh ấy giống như một ngôi sao rạng rỡ, tia sáng quá mức lấp lánh. Mà cô lại giống như một hạt bụi, ảm đạm buồn tẻ không ánh sáng, cho nên cô không dám yêu cầu xa vời quá nhiều, chỉ cần có thể được anh chiếu rọi đến cô cũng sẽ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
"Cám ơn anh". Đào Tử hết sức áp chế thẹn thùng trong lòng, cô hưng phấn, cố gắng bình tĩnh biểu đạt sự cảm kích đối với anh, "Tôi lại làm phiền anh chạy đến đây một chuyến rồi".
Tô Yến: "Không có gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi nên ghé qua đây".
Đào Tử đi đến bên giường bệnh, đưa tay ra nói: "Phiền anh rồi. Việc này cứ để cho tôi".
Tô Yến đưa chén cháo và thìa cho cô, sau đó đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Đào Tử tiếp nhận từ trong tay anh ấy, sau đó ngồi xuống ghế.
Bà nội cô ngả lưng trên giường bệnh, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, thân hình gầy guộc, mái tóc bạc trắng từng nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn trong veo.
Bà chú ý tới cô cháu gái đầu đầy mồ hôi, lấy làm lạ nên hỏi thăm: "Vừa rồi cháu đi đâu vậy? Sao lại mệt mỏi như thế này?"
Đào Tử thành thật trả lời: "Đợi thang máy thì quá lâu, nên con chạy từ tầng 17 xuống dưới đây".
Cô không hề giấu bà nội chuyện cô đã cứu người, bởi vì cô biết bà nội nhất định sẽ tán thành việc cô làm, cho dù không đồng ý cũng sẽ không phản đối.
Bà cô lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu ấy đã tỉnh chưa?”
Đào Tử đút cho bà một thìa cháo: "Tỉnh rồi bà nội. Sáng hôm nay anh ta đã tỉnh lại rồi, vừa rồi con ở cùng anh ta để làm kiểm tra."
Bà nội cô nói tiếp: "Đã tỉnh rồi thì tốt. Tuổi của cậu ta vẫn còn trẻ, nếu cứ nằm một chỗ làm người thực vật như vậy thì thật là đáng tiếc".
Chẳng biết tại sao trong đầu Đào Tử bỗng nhiên xuất hiện câu"Ngàn năm tai ương", liền buột miệng nói: "Mạng anh ta lớn lắm, không chết được đâu bà ạ". Có thể là do phát giác được trong giọng nói của mình có bao nhiêu ghét bỏ, cô càng che giấu lại càng lộ ra, cho nên bổ sung thêm câu: "Đại nạn không chết, tất có hậu phúc".
Bà cô lại hỏi: "Đã liên lạc được với người nhà của cậu ta chưa"
Đào Tử: "Có lẽ đã liên lạc được rồi".
Bà cô thở phào một cái: "Vậy là tốt rồi."
Đào Tử nở nụ cười rồi nói: "Bà nội thật quan tâm đến anh ta".
Bà cô nói tiếp: "Bây giờ cậu ấy không có gia đình bên cạnh, một thân một mình rất khó khăn, chúng ta có thể giúp được gì thì hay cái đó. Nếu về sau con phải tự một mình bươn chải bên ngoài, bà cũng hi vọng sẽ có người có thể toàn tâm toàn ý giúp con như vậy".
Ở tuổi tuổi của bà còn nhiều thứ phải cân nhắc, bà có thể buông bỏ tất cả nhưng không thể buông bỏ cháu gái của mình.
Bà không biết mình còn có thể sống được bao lâu, một khi rời khỏi thế gian này, cháu gái bà sẽ một thân một mình không ai bên cạnh. Bà chỉ hy vọng sau này cũng sẽ có một người có thể giúp cô trong những lúc khó khăn.
Đào Tử nghe không nổi lời này, chóp mũi chua xót, còn có chút tức giận: "Bà nội! Bà đang nói cái gì đó? ".
Bà nội bất đắc dĩ cười cười, dỗ dành cô như một đứa trẻ: "Được rồi, được rồi. Không nói lung tung nữa".
Trong lòng Đào Tử vẫn còn chút khổ sở, đồng thời còn kèm theo nỗi sợ hãi không che giấu được.
Kỳ thật, trên thực tế cô rất sợ rằng bà nội sẽ rời bỏ cô.
Năm cô 12 tuổi, cha mẹ cô đều qua đời, trên đời này bà nội là người thân duy nhất của cô. Nếu như bà nội cũng rời bỏ cô như vậy, cô sẽ trở thành một đứa trẻ không ai yêu thương.
Lòng cô đầy ắp sự sợ hãi, nhưng không biết nói sao. Cô rất sợ khi nhắc đến chuyện sinh ly tử biệt này.
Một số cảm xúc có thể được giải tỏa ra ngoài, cũng có một số cảm xúc giống như một tảng đá lớn đang đè nặng ở trong tim cô, uất ức ở trong lòng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cho dù cô không nói ra, bà nội cô cũng có thể biết cháu gái của mình không vui.
Nha đầu này, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi gì, không có tâm tư. Chuyện gì cũng đều viết hết ra trên mặt, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Lão thái thái cũng không nghĩ để tôn nữ vì nàng khổ sở, còn nghĩ ra biện pháp để cô vui vẻ: “Hôm nay con không có lớp dạy sao?".
Đào Tử nhẹ gật đầu: "Dạ".
Bà nội: "Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, con cũng đừng ở lại bệnh viện để chăm sóc bà, con đi ra ngoài dạo chơi đi". Bà lại đưa mắt nhìn sang Tô Yến, "Vô Bệnh, con đưa Đào Tử đi ra ngoài dạo chơi có được không?"
Vô Bệnh là nhũ danh của Tô Yến.
Khi còn nhỏ sức khỏe Tô Yến không được tốt, thường xuyên đau ốm, người thế hệ trước vì điềm lành nên được đặt cho anh tên ở nhà là "Vô Bệnh", có nghĩa là không bệnh, không tai, cả đời bình an.
Bà của cô luôn gọi anh ấy như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi anh bằng cái tên này.
Đào Tử không ngờ bà ngoại lại bảo Tô Yến đưa cô đi ra ngoài chơi, nhất thời trong lòng rất căng thẳng, hồi hộp. Đặc biệt xấu hổ, hô hấp như muốn thở không đều, vừa định từ chối yêu cầu này, thì giọng nói của Tô Yến vang lên bên tai cô, " Dạ được."
Phản ứng đầu tiên của Đào Tử không phải kinh ngạc cùng kích động, mà là cự tuyệt: "Tôi, tôi không đi được, tôi còn phải chuẩn bị bài tập, tôi không có thời gian cùng anh ra ngoài được".
Edit: Mino Mũm mĩm
Thực ra cô đã chuẩn bị sẵn cho tiết học, chẳng qua cô chỉ đang mượn cớ mà thôi.
Mặc dù khi còn bé cô rất hay thường xuyên gặp Tô Yến, nhưng từ khi Tô Yến đi nơi khác học Đại học, hai người chưa từng gặp mặt riêng.
Khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa hai người rất vô tư chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ. Nhưng khi lớn hơn một chút thì ngày càng trở nên kỳ quặc, Tô Yến càng ngày càng tiến xa, còn cô thì tụt lại phía sau không thể theo kịp.
Không phải cô không muốn đi ra ngoài chơi cùng Tô Yến, mà là cô đang lo sợ.
Cô không có chút tự tin nào vào bản thân, cô sợ mình sẽ làm mọi chuyện rối tung lên, một mình đối mặt với anh ấy sẽ rất ngại ngùng, sợ mình chân tay luống cuống không cẩn thận lại bộc lộ ra khuyết điểm trước mặt Tô Yến, như vậy sẽ để lại cho anh ấy một ấn tượng xấu.
Nhưng lại vì nói ra lời từ chối trong lúc này, cô cảm thấy ảo não, thất bại, cảm giác mình thật sự rất kém cỏi.
Lúc không có được thì ngo ngoe muốn tự mình chủ động, khi cơ hội đến cô lại thu mình lại, có thể nói là cô đã thất bại đến cực điểm.
Không hiểu sao, bây giờ cô lại nghĩ tới Trình Quý Hằng.
Mặc dù cô cũng chỉ mới tiếp xúc với Trình Quý Hằng mới hơn 1 tiếng, nhưng lại đối với anh có thêm ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Không phải vì lý do nào khác, chỉ vì tính cách người này hơi kỳ lạ, cũng hơi lưu manh —— sống luôn làm theo ý mình, bất cần đời, kiêu ngạo bướng bỉnh, cũng rất là xấu xa.
Mặc dù cô thấy Trình Quý Hằng có chút lưu manh, nhưng cũng không đến nỗi làm cho cô uất ức.
......................................
Khu nội trú tầng 17 phòng bệnh số 718.
Sau khi Đào Tử rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trình Quý Hằng.
Toàn thân vẫn nặng nề như cũ, như được rót chì vào, trong đầu ong ong như ong bay vo ve không ngừng, khiến cho anh như muốn bất tỉnh rồi đau đớn trở lại.
Chiếc xe chở anh từ trên cao rơi xuống như vậy, không chết xem như là mạng của anh lớn.
Cánh tay trái bị gãy, toàn thân đau đớn, Trình Quý Hằng nghiến chặt răng, khó khăn đau đớn ngồi dậy khỏi giường, lập tức giơ tay phải lấy bình truyền nước, đưa mu bàn tay lên môi, dùng răng cắn ở mũi kim truyền dịch, rồi đem kim tiêm từ trên mu bàn tay của mình rút ra.
Miệng anh bắt đầu rướm máu, anh cũng không quan tâm. Đưa ra tay phải ra sau lưng cầm lấy điện thoại mà Đào Tử để lại cho anh.
Cấu hình của điện thoại mười phần cũ kỹ, thiết kế của màn hình cũng rất lỗi thời, xem ra đây là kiểu dáng của mấy năm về trước.
Màu sắc của chiếc điện thoại là màu hồng, mặt trên có in nhiều hình ảnh hoạt hình nước Mật Đào, rất nữ tính, phù hợp với hình tượng của chủ nhân chiếc điện thoại này.
Bật màn hình lên, màn hình có một phông nền rất đặc biệt, phía dưới nền trắng trơn có một đường bút chì màu đen, phác thảo một người mặc váy với bím tóc hoạt hình của cô gái nhỏ, trên màn hình viết một loạt các ghi chú. Câu đầu tiên của buổi sáng được viết ở bên phải màn hình: Trước khi tôi sử dụng khẩu khí này, trên đỉnh đầu còn có một bức hoành phi: Tôi có thể. (câu này mình không hiểu, nên ko thể dịch sát nghĩa).
Trình Quý Hằng nhịn không được nở một nụ cười, thấp giọng tự nói: "ngốc nghếch".
Ngón tay cái chạm vào màn hình. Bảng mật khẩu xuất hiện, nhập 0430, màn hình được mở khóa.
Trình Quý Hằng mặc dù là tên lưu manh, nhưng cũng rất có phép tắc, anh không bao giờ lén lút nhìn trộm điện thoại của người khác, cho dù là điện thoại của Đào Tử ngốc nghếch này. Cho nên sau khi mở khóa màn hình anh cũng không mở thêm những ứng dụng khác. Trực tiếp mở điện thoại, bấm số điện thoại thoại của Quý Sơ Bạch.
Quý Sơ Bạch là bạn làm ăn với anh, người đáng để anh tín nhiệm cũng không nhiều, ngoại trừ Quý Sơ Bạch.
Mẹ của Trình Quý Hằng họ Ngô, Ngô gia cùng Quý gia có giao tình nhiều năm. Ba của Quý Sơ Bạch cùng mẹ của Trình Quý Hằng là bạn thanh mai trúc mã.
Mặc dù ba của Quý Sơ Bạch và mẹ của anh mỗi người đều có gia đình riêng, nhưng họ đã lớn lên cùng nhau cho nên tình nghĩa vẫn không hề thay đổi. Sau khi mẹ anh qua đời, anh ít nhiều cũng được người của nhà Quý gia chiếu cố.
Có thể nói, anh cùng Quý Sơ Bạch lớn lên cùng nhau, hiểu nhau rất rõ, còn từng cùng nhau ra nước ngoài du học nhiều năm. Sau khi tốt nghiệp thì trở về Trung Quốc mở công ty, tình cảm hơn 20 năm, không chỉ giống như anh em mà còn hơn cả anh em ruột thịt.
Nếu ra chiến trường, hai người nhất định có thể yên tâm đi phía sau lưng nhau, tin tưởng giao phó cho đối phương.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, giọng nói của Quý Sơ Bạch vẫn lười biếng như mọi khi, giọng nói khách sáo lại xa cách: " Tôi nghe đây".
Chỉ cần là số lạ, Quý công tử đều xem như là cuộc gọi quảng cáo chào hàng.
Trình Quý Hằng: "Là tôi".
Giọng nói của Quý Sơ Bạch đột nhiên lên cao: "Trình Quý Hằng?"
Trình Quý Hằng: "Ừ".
Quý Sơ Bạch: "Tôi đang chuẩn bị tham dự tang lễ của cậu".
Trình Quý Hằng: "Để cậu thất vọng rồi".
Quý Sơ Bạch: "Tôi đang nghiêm túc đấy".
"..."
Có vẻ như tốc độ hành động của Bách Lệ Thanh nhanh hơn so với tưởng tượng của anh.
Edit: Mino Mũm mĩm
Trình Quý Hằng đi thẳng vào vấn đề: "Trình Ngô Xuyên chết rồi sao?"
"Ông ta vẫn còn thở", Quý Sơ Bạch giễu cợt nói, " Ba cậu mệnh lớn, trong thời gian ngắn không thể chết được đâu".
Trình Quý Hằng: " còn Bách Lệ Thanh cùng Trình Vũ Y thì sao?"
Quý Sơ Bạch: "Bọn họ đang vội về chịu tang cho cậu, tôi đoán chừng bước tiếp theo đang chuẩn bị tiếp quản tập đoàn Trình thị ".
Trình Quý Hằng: "Xem ra tôi đã để cho bọn họ thất vọng rồi".
Quý Sơ Bạch: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Bệnh viện." Trình Quý Hằng liếc mắt nhìn lên tấm chăn màu trắng, phía trên có in mấy hàng chữ màu đỏ, anh nói tiếp: "Bệnh viện nhân dân ở huyện Vân Sơn".
"Trúng bẫy rồi?" Quý Sơ Bạch nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, "Không lẽ có người bán đứng cậu sao?".
Sắc mặt Trình Quý Hằng trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên một tia sương lạnh.
Trình Quý Hằng bị tập kích trên đường lái xe về Đông Phụ. Trên đường đi qua huyện Vân Sơn phía tây thành phố Lâm Tùng, bỗng nhiên một chiếc xe tải lao ra, trực tiếp đâm vào cả người lẫn xe anh ngay trên cầu.
Lúc này thân xe lao xuống sông, trước mắt anh đột nhiên tối sầm, trong vài giây liền mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại, anh liều mạng ra sức từ trong xe nhảy ra, nhưng bởi vì vết thương nghiêm trọng, thể lực lại tiêu hao nên lần nữa ngất đi, nhưng đã kịp bám vào một cây cột gỗ trước khi bị hôn mê lần nữa.
Anh còn mơ hồ nhớ lại có một lần nửa tỉnh nửa mê, dùng hơi thở cuối cùng để cố gắng bơi vào bờ, sau khi lên bờ, đi được vài bước lại hôn mê.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, có lẽ là do anh xuôi theo dòng nước để dễ dàng bơi lên bờ, cho nên nên điện thoại và ví tiền đều bị dòng nước cuốn đi. Sau khi lên bờ thì gặp được cô ngốc Đào Tử.
Đúng là mạng của anh lớn, trước đó có gốc cây hỗ trợ, sau đó thì có Đào Tử giúp đỡ. Nếu không có hai sự trợ giúp này, anh nhất định sẽ chết từ lâu rồi.
Mặc dù anh có công ty riêng của mình, nhưng bởi vì để giám sát Trình Ngô Xuyên nên anh đã sắp xếp không ít phe cánh của mình bên trong tập đoàn Trình thị. Chỉ cần chờ Trình Ngô Xuyên tắt thở, anh sẽ trở về tiếp nhận tập đoàn.
Tập đoàn Trình thị là do một tay mẹ anh nâng lên, anh tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào tay của mẹ con Bách Lệ Thanh. Huống gì anh còn muốn đích thân tiễn Trình Ngô Xuyên đoạn đường cuối.
Lần này anh trở về Đông Phụ toàn bộ hành trình đều được giữ kín, chỉ có tai mắt của anh trong tập đoàn Trình thị biết. Nhưng Bách Lệ Thanh lại nắm rõ việc này, bà ta còn sớm chuẩn bị phục kích anh ngay trên đường đi, nói thẳng ra là anh đã bị thuộc hạ của mình bán đứng.
Quý Sơ Bạch: "Bây giờ cậu sẽ trở về sao?".
Trình Quý Hằng: "Nếu bây giờ tôi trở về, thì làm sao dụ rắn ra khỏi hang?".
Chỉ có khi anh "Chết", mới có thể làm cho kẻ phản bội anh yên tâm mà mất đi cảnh giác.
Quý Sơ Bạch: "Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi, chuyện ở đây cứ để tôi tự xử lý, chờ kẻ phản bội xuất hiện, tôi sẽ thông báo cho cậu".
Trình Quý Hằng: "Cậu có thể đi tìm Bạch Tinh Phạm".
Quý Sơ Bạch: "Cậu cùng hắn ta liên thủ rồi sao?"
Trình Quý Hằng: "Đúng vậy".
Nhà họ Bạch cũng là một trong những gia tộc lớn nhất ở Đông Phụ, thực lực của họ không thể khinh thường. Bạch Tinh Phạm là trưởng tôn của nhà họ Bạch, được Bạch lão gia chọn làm người thừa kế rồi bồi dưỡng.
"Được". Quý Sơ Bạch nói, " cần tôi cử người đi chăm sóc cậu không?"
Trình Quý Hằng: "Không cần." Anh trầm mặc một lát, thần xui quỷ khiến anh nói tiếp, "Chỗ này có một kẻ ngốc, đã tình nguyện muốn chăm sóc tôi".
Quý Sơ Bạch: "Số điện thoại này là của ai?".
"Là tôi gọi nhờ của người khác". Trình Quý Hằng nói tiếp, "Sau này tôi sẽ không liên lạc với cậu qua số này, vài ngày nữa tôi sẽ liên lạc với cậu sau".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.