Chương 8:
Tư Ta
18/09/2024
Chu Thủy Nhung từ phòng tập đi ra đã biết tin mình bị đặt điều, nói xấu trên mạng. Cô xem thử thấy có chỗ buồn cười, nếu là bình thường thì cô không để ý, nhưng thân phận cô đặc biệt, cha mẹ cô trên danh nghĩa đã qua đời, người biết họ còn sống chỉ có Chu Tư Nguyên và một ít nhân vật cấp cao. Cha mẹ vì muốn cô vui vẻ mà để mình về nước, cô không thể khiến họ rơi vào nguy hiểm.
Xét đến cùng cô biết Trần Phức Úc nói xấu mình là vì Lương Kế Phàm, họ từng cặp kè nhau. Nên để Lương Kế Phàm tìm cô ta, khiến cô ta chủ động thừa nhận rằng bản thân đã bịa chuyện.
Cô đi tìm Lương Kế Phàm, cậu còn nghĩ cô không thoát khỏi sức hút nam tính của mình, liền đến gần động tay động chân: ''Ban ngày giả bộ rụt rè sao?''
Chu Thủy Nhung vặn cánh tay cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: ''Hai tháng trước có giải vật lý cấp trường, cậu vượt qua Thẩm Thính Ôn mà đạt hạng nhất. Trong tất cả các môn cậu giỏi Lý nhất nên không ai nghi ngờ thành tích đó của cậu.''
Lương Kế Phàm vừa nghe cô nhắc đến chuyện đó liền lặng đi, một là hơi bất ngờ vì cô biết chuyện kia, hai là có chút chột dạ.
''Trước ngày thi một ngày, bạn gái cậu Trần Phức Úc xỉu trong giờ thể dục nên được đưa đến phòng y tế, sát bên cạnh là văn phòng Vật Lý, lúc ấy cô Trương phụ trách soạn đề thi đang có mặt trong văn phòng đồng thời đang giữ đề thi.'' Chu Thủy Nhung nói.
Lương Kế Phàm cười càng miễn cưỡng: ''Không, cậu nói vậy có ý gì? Tôi nghe không hiểu.''
Chu Thủy Nhung nói trắng ra: ''Trần Phức Úc giúp cậu lấy đề thi Vật Lý, nên cậu đạt giải nhất trị giá 6000 nhân dân tệ (~21 triệu VND). Cậu dùng số tiền đó mua cho cô ta điện thoại mới, cô ấy đã khoe khoang chuyện này, cậu cảm thấy phiền toái nên chia tay.''
Lương Kế Phàm biết việc Trần Phức Úc đăng lên vòng bạn bè chuyện xấu này.
''Hai người chia tay êm đẹp vì cả hai dùng chuyện này áp chế lẫn nhau. Cô ta hiện tại đứng ngồi không yên vì cậu theo đuổi tôi. Cô ta không thể dùng chuyện xấu đó ép cậu quay lại vì dù sao người lấy đề thi chính là cổ, còn dùng tiền thưởng mua điện thoại, uy hiếp cậu thì bản thân cũng bị uy hiếp. Cho nên cô ta liền bịa chuyện nói xấu quá khứ của tôi, nói tôi không biết xấu hổ để cho cậu hồi tâm chuyển ý.''
Chu Thủy Nhung ném điện thoại lên bàn, trên màn hình là đề thi lần đó: ''Câu cuối trong đề thi cô Trương soạn bị lỗi, căn bản không có đáp án, vì vậy Thẩm Thính Ôn mới để trống câu này. Đáp án của cậu lại trùng với đáp án đầu tiên cô Trương soạn ra.''
Lương Kế Phàm không phản bác.
Chu Thủy Nhung nói: ''Nhà trường vì muốn giữ tôn nghiêm cho cô Trương đã dạy nhiều năm nên không để lộ chuyện này. Điểm khác thường trong đề thi người bình thường không nhận thấy, người có chuyên môn cũng không săm soi đề thi của một giải cấp trung học, hơn nữa Thẩm Thính Ôn không nói nên đến nay không ai phát hiện. Tôn nghiêm của giáo viên Trương không liên quan tới tôi nhưng tôi bị bạn gái cũ cậu bịa đặt như vậy, tôi nghĩ phải nói ra chuyện này.''
Lương Kế Phàm tuy không sợ nhưng việc đạt giải nhất nhờ biết trước đề thi quá vô sỉ, huống chi Vật Lý là môn học đáng tự hào của cậu, cậu không muốn đánh mất vinh dự đã đạt được, càng không muốn bị nói không bằng Thẩm Thính Ôn.
Cậu ta nhận thua, hạ giọng nói mà không nhìn Chu Thủy Nhung, giờ đây nhan sắc cô cũng không còn hấp dẫn ánh mắt mình nữa: ''Cậu muốn thế nào?''
''Tôi muốn Trần Phức Úc xóa hết những lời nói xấu tôi, công khai giải thích.'' Chu Thủy Nhung nói.
Lương Kế Phàm trả lời: ''Tôi đi nói với cô ta.''
''Nếu trước giờ vào học ngày mai không làm xong, thì chuyện cậu thua kém Thẩm Thính Ôn môn Vật Lý nên phải trộm đề thi sẽ không được che giấu nữa.'' Chu Thủy Nhung nói xong đứng lên đội mũ lưỡi trai đen, đi ra ngoài.
Lương Kế Phàm đã xem thường cô gái này, cô không chỉ đanh đá mà còn cmn nhanh trí.
Không nói đến chuyện Thẩm Thính Ôn kêu cậu đừng đến gần, loại con gái tâm địa rắn rết này, từ nay về sau tự mình tránh xa.
*
Mưa ngày càng nặng hạt, lúc Thẩm Thính Ôn đang ở bên đường chờ xe đón thì Trần Tự Khiêm kích động đuổi tới. Hắn chó cùng rứt giậu quên đi bối cảnh của Thẩm Thính Ôn, một quyền đánh tới lại trúng vào không khí, bị Thẩm Thính Ôn né được.
Thẩm Thính Ôn lùi hai bước, mắt thấy người đối diện, không chút sợ hãi nói với Trần Tự Khiêm: ''Đừng làm chuyện ngu xuẩn khiến thời gian chịu án của cậu tăng thêm.''
Trần Tự Khiêm mặc kệ, hai tay vung ra muốn nắm lấy cổ áo đối phương, Thẩm Thính Ôn dùng ô ngăn lại thân hình cồng kềnh của hắn, vụt lại tung một cước giữa bụng.
Trần Tự Khiêm dồn sức vào hai tay nên thân mình không kịp phản ứng, một cước này khiến hắn ngã xuống bậc thềm dính bê bết nước trông thật thảm hại.
Mấy anh em người sợ người không sợ Thẩm Thính Ôn đều tủa ra. Dù sao trời mưa vắng vẻ, có đánh Thẩm Thính Ôn cũng không để lại chứng cớ. Bọn chúng không phải nhà giàu mà là một xu cũng không có, người có tiền không sợ mà người không có tiền cũng như trọc đầu không sợ nắm tóc, đến vua cũng thua thằng liều, càng không sợ phiền phức. Hơn nữa có hơi men nên nổi lên nghĩa khí ra tay vì anh em, ai cũng không màng hậu quả.
*
Lương Kế Phàm gọi điện cho Trần Phức Úc, nghe cô nói Trần Tự Khiêm và Thẩm Thính Ôn đánh nhau liền chạy qua đó.
Chu Thủy Nhung chưa đi xa, thấy Lương Kế Phàm phản ứng như vậy chắc là có chuyện gì rồi, liền bắt xe đuổi theo.
*
Thẩm Thành không dạy Thẩm Thính Ôn võ thuật, nhưng Thẩm Thính Ôn lớn lên sớm để ý con gái nhà người ta võ nghệ cao còn được trang bị nhiều vũ khí như vậy, cậu nếu không có chút năng lực còn mặt mũi nhớ thương người ta sao?
Nên Thẩm Thính Ôn từ lúc còn nhỏ đã chủ động xin đi học Karate, thực chiến, quyền anh để rèn luyện sức mạnh.
Cậu không biết võ công của mình so với Chu Thủy Nhung thế nào chứ xử lý mấy tên này thì chỉ trong vài chiêu. Có điều bọn họ đông người cũng không nên dây dưa lâu, lấy một địch mười lâu dài sẽ mất ưu thế.
Tính kỹ thế nhưng cậu cũng không đơn thân độc mã. Đám anh em của Trần Tự Khiêm vừa tới cùng lúc đèn xe từ xa chiếu đến.
Bọn họ không dám tiến lên, kéo Trần Tự Khiêm một miệng đầy nước mưa dậy muốn hỏi hắn nên làm thế nào trước.
Thẩm Thính Ôn đứng một bên với chiếc ô trên tay, một chiêu hung hãn vừa rồi cũng không đánh rơi nó, chiếc ô vẫn nguyên vẹn, vững vàng nằm trong tay.
Lương Kế Phàm chạy tới nhìn thấy màn này, một bang Trần Tự Khiêm với Thẩm Thính Ôn một người. Hắn chen vào giữa, trước nói với Trần Tự Khiêm: ''Xỉn rồi sao? Tối nay muốn đi tìm chết? Mẹ nó làm lớn chuyện lên bộ muốn tự tìm mồ chôn đúng không?''
Trần Tự Khiêm một bụng lửa giận nhưng chưa đến nỗi mất trí, tốt xấu gì cũng được giáo dục vài năm, tỉnh táo lại xuy xét thì không muốn chuyện bé xé ra to, liền kéo quân rời đi.
Chu Thủy Nhung theo sau Lương Kế Phàm, nhìn thấy bang nhóm Trần Tự Khiêm rời đi, không nghĩ đến có liên can gì đến Thẩm Thính Ôn, chỉ cảm thấy chắc đây là vấn đề của Lương Kế Phàm và Trần Phức Úc, không nghĩ đến khi ra ngõ nhỏ liền thấy Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn cũng thấy cô, kinh ngạc ba giây sau đó giấu tay sau lưng. Vừa rồi đánh nhau cánh tay bị thương.
Chu Thủy Nhung nhìn thấy động tác cậu liền dầm mưa đi qua kéo cánh tay cậu ra, vết thương chảy máu không ngừng, nước mưa cũng không xối sạch, cô lấy mũ xuống chặn vết thương cầm máu, hỏi: ''Bọn họ là ai?''
Thẩm Thính Ôn che ô cho cô, không trả lời vấn đề này: ''Không có việc gì.''
''Cái này gọi là không có gì?'' Chu Thủy Nhung ngữ khí không tốt.
Lương Kế Phàm cũng nói: ''Tôi thấy Trần Tự Khiêm cũng không khá hơn, mới nãy nhìn tới chân cậu ta...''
Chu Thủy Nhung không nghe lời hắn nói, hỏi lại Thẩm Thính Ôn: ''Tôi hỏi cậu bọn họ là ai?''
Thẩm Thính Ôn nhìn vào mắt cô, vẫn lắc đầu: ''Không có việc gì đâu.''
Chu Thủy Nhung nổi giận với sự hiền lành của cậu: ''Cậu khoan dung vậy chỉ khiến bọn chúng lộng hành thêm!''
Lương Kế Phàm tuy không chứng kiến hai bên kịch chiến thế nào, nhưng cũng biết trận này kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng không hiểu kiểu gì Chu Thủy Nhung nhìn thành Thẩm Thính Ôn bị bọn kia ức hiếp...
Ai mẹ nó dám ức hiếp Thẩm Thính Ôn? Hắn nhắc nhở cô: ''Nếu những tên đó lần lượt tiến lên, căn bản không phải đối thủ…..''
Chu Thủy Nhung hiện tại không nghe vào tai lời người khác, hơn nữa trong lòng cô Lương Kế Phàm vốn không có trọng lượng. Bây giờ muốn từ miệng Thẩm Thính Ôn biết danh tính bọn kia nhưng quan trọng hơn phải xử lý vết thương cho cậu trước, cứ đến bệnh viện đã rồi tính sau.
Xét đến cùng cô biết Trần Phức Úc nói xấu mình là vì Lương Kế Phàm, họ từng cặp kè nhau. Nên để Lương Kế Phàm tìm cô ta, khiến cô ta chủ động thừa nhận rằng bản thân đã bịa chuyện.
Cô đi tìm Lương Kế Phàm, cậu còn nghĩ cô không thoát khỏi sức hút nam tính của mình, liền đến gần động tay động chân: ''Ban ngày giả bộ rụt rè sao?''
Chu Thủy Nhung vặn cánh tay cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: ''Hai tháng trước có giải vật lý cấp trường, cậu vượt qua Thẩm Thính Ôn mà đạt hạng nhất. Trong tất cả các môn cậu giỏi Lý nhất nên không ai nghi ngờ thành tích đó của cậu.''
Lương Kế Phàm vừa nghe cô nhắc đến chuyện đó liền lặng đi, một là hơi bất ngờ vì cô biết chuyện kia, hai là có chút chột dạ.
''Trước ngày thi một ngày, bạn gái cậu Trần Phức Úc xỉu trong giờ thể dục nên được đưa đến phòng y tế, sát bên cạnh là văn phòng Vật Lý, lúc ấy cô Trương phụ trách soạn đề thi đang có mặt trong văn phòng đồng thời đang giữ đề thi.'' Chu Thủy Nhung nói.
Lương Kế Phàm cười càng miễn cưỡng: ''Không, cậu nói vậy có ý gì? Tôi nghe không hiểu.''
Chu Thủy Nhung nói trắng ra: ''Trần Phức Úc giúp cậu lấy đề thi Vật Lý, nên cậu đạt giải nhất trị giá 6000 nhân dân tệ (~21 triệu VND). Cậu dùng số tiền đó mua cho cô ta điện thoại mới, cô ấy đã khoe khoang chuyện này, cậu cảm thấy phiền toái nên chia tay.''
Lương Kế Phàm biết việc Trần Phức Úc đăng lên vòng bạn bè chuyện xấu này.
''Hai người chia tay êm đẹp vì cả hai dùng chuyện này áp chế lẫn nhau. Cô ta hiện tại đứng ngồi không yên vì cậu theo đuổi tôi. Cô ta không thể dùng chuyện xấu đó ép cậu quay lại vì dù sao người lấy đề thi chính là cổ, còn dùng tiền thưởng mua điện thoại, uy hiếp cậu thì bản thân cũng bị uy hiếp. Cho nên cô ta liền bịa chuyện nói xấu quá khứ của tôi, nói tôi không biết xấu hổ để cho cậu hồi tâm chuyển ý.''
Chu Thủy Nhung ném điện thoại lên bàn, trên màn hình là đề thi lần đó: ''Câu cuối trong đề thi cô Trương soạn bị lỗi, căn bản không có đáp án, vì vậy Thẩm Thính Ôn mới để trống câu này. Đáp án của cậu lại trùng với đáp án đầu tiên cô Trương soạn ra.''
Lương Kế Phàm không phản bác.
Chu Thủy Nhung nói: ''Nhà trường vì muốn giữ tôn nghiêm cho cô Trương đã dạy nhiều năm nên không để lộ chuyện này. Điểm khác thường trong đề thi người bình thường không nhận thấy, người có chuyên môn cũng không săm soi đề thi của một giải cấp trung học, hơn nữa Thẩm Thính Ôn không nói nên đến nay không ai phát hiện. Tôn nghiêm của giáo viên Trương không liên quan tới tôi nhưng tôi bị bạn gái cũ cậu bịa đặt như vậy, tôi nghĩ phải nói ra chuyện này.''
Lương Kế Phàm tuy không sợ nhưng việc đạt giải nhất nhờ biết trước đề thi quá vô sỉ, huống chi Vật Lý là môn học đáng tự hào của cậu, cậu không muốn đánh mất vinh dự đã đạt được, càng không muốn bị nói không bằng Thẩm Thính Ôn.
Cậu ta nhận thua, hạ giọng nói mà không nhìn Chu Thủy Nhung, giờ đây nhan sắc cô cũng không còn hấp dẫn ánh mắt mình nữa: ''Cậu muốn thế nào?''
''Tôi muốn Trần Phức Úc xóa hết những lời nói xấu tôi, công khai giải thích.'' Chu Thủy Nhung nói.
Lương Kế Phàm trả lời: ''Tôi đi nói với cô ta.''
''Nếu trước giờ vào học ngày mai không làm xong, thì chuyện cậu thua kém Thẩm Thính Ôn môn Vật Lý nên phải trộm đề thi sẽ không được che giấu nữa.'' Chu Thủy Nhung nói xong đứng lên đội mũ lưỡi trai đen, đi ra ngoài.
Lương Kế Phàm đã xem thường cô gái này, cô không chỉ đanh đá mà còn cmn nhanh trí.
Không nói đến chuyện Thẩm Thính Ôn kêu cậu đừng đến gần, loại con gái tâm địa rắn rết này, từ nay về sau tự mình tránh xa.
*
Mưa ngày càng nặng hạt, lúc Thẩm Thính Ôn đang ở bên đường chờ xe đón thì Trần Tự Khiêm kích động đuổi tới. Hắn chó cùng rứt giậu quên đi bối cảnh của Thẩm Thính Ôn, một quyền đánh tới lại trúng vào không khí, bị Thẩm Thính Ôn né được.
Thẩm Thính Ôn lùi hai bước, mắt thấy người đối diện, không chút sợ hãi nói với Trần Tự Khiêm: ''Đừng làm chuyện ngu xuẩn khiến thời gian chịu án của cậu tăng thêm.''
Trần Tự Khiêm mặc kệ, hai tay vung ra muốn nắm lấy cổ áo đối phương, Thẩm Thính Ôn dùng ô ngăn lại thân hình cồng kềnh của hắn, vụt lại tung một cước giữa bụng.
Trần Tự Khiêm dồn sức vào hai tay nên thân mình không kịp phản ứng, một cước này khiến hắn ngã xuống bậc thềm dính bê bết nước trông thật thảm hại.
Mấy anh em người sợ người không sợ Thẩm Thính Ôn đều tủa ra. Dù sao trời mưa vắng vẻ, có đánh Thẩm Thính Ôn cũng không để lại chứng cớ. Bọn chúng không phải nhà giàu mà là một xu cũng không có, người có tiền không sợ mà người không có tiền cũng như trọc đầu không sợ nắm tóc, đến vua cũng thua thằng liều, càng không sợ phiền phức. Hơn nữa có hơi men nên nổi lên nghĩa khí ra tay vì anh em, ai cũng không màng hậu quả.
*
Lương Kế Phàm gọi điện cho Trần Phức Úc, nghe cô nói Trần Tự Khiêm và Thẩm Thính Ôn đánh nhau liền chạy qua đó.
Chu Thủy Nhung chưa đi xa, thấy Lương Kế Phàm phản ứng như vậy chắc là có chuyện gì rồi, liền bắt xe đuổi theo.
*
Thẩm Thành không dạy Thẩm Thính Ôn võ thuật, nhưng Thẩm Thính Ôn lớn lên sớm để ý con gái nhà người ta võ nghệ cao còn được trang bị nhiều vũ khí như vậy, cậu nếu không có chút năng lực còn mặt mũi nhớ thương người ta sao?
Nên Thẩm Thính Ôn từ lúc còn nhỏ đã chủ động xin đi học Karate, thực chiến, quyền anh để rèn luyện sức mạnh.
Cậu không biết võ công của mình so với Chu Thủy Nhung thế nào chứ xử lý mấy tên này thì chỉ trong vài chiêu. Có điều bọn họ đông người cũng không nên dây dưa lâu, lấy một địch mười lâu dài sẽ mất ưu thế.
Tính kỹ thế nhưng cậu cũng không đơn thân độc mã. Đám anh em của Trần Tự Khiêm vừa tới cùng lúc đèn xe từ xa chiếu đến.
Bọn họ không dám tiến lên, kéo Trần Tự Khiêm một miệng đầy nước mưa dậy muốn hỏi hắn nên làm thế nào trước.
Thẩm Thính Ôn đứng một bên với chiếc ô trên tay, một chiêu hung hãn vừa rồi cũng không đánh rơi nó, chiếc ô vẫn nguyên vẹn, vững vàng nằm trong tay.
Lương Kế Phàm chạy tới nhìn thấy màn này, một bang Trần Tự Khiêm với Thẩm Thính Ôn một người. Hắn chen vào giữa, trước nói với Trần Tự Khiêm: ''Xỉn rồi sao? Tối nay muốn đi tìm chết? Mẹ nó làm lớn chuyện lên bộ muốn tự tìm mồ chôn đúng không?''
Trần Tự Khiêm một bụng lửa giận nhưng chưa đến nỗi mất trí, tốt xấu gì cũng được giáo dục vài năm, tỉnh táo lại xuy xét thì không muốn chuyện bé xé ra to, liền kéo quân rời đi.
Chu Thủy Nhung theo sau Lương Kế Phàm, nhìn thấy bang nhóm Trần Tự Khiêm rời đi, không nghĩ đến có liên can gì đến Thẩm Thính Ôn, chỉ cảm thấy chắc đây là vấn đề của Lương Kế Phàm và Trần Phức Úc, không nghĩ đến khi ra ngõ nhỏ liền thấy Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn cũng thấy cô, kinh ngạc ba giây sau đó giấu tay sau lưng. Vừa rồi đánh nhau cánh tay bị thương.
Chu Thủy Nhung nhìn thấy động tác cậu liền dầm mưa đi qua kéo cánh tay cậu ra, vết thương chảy máu không ngừng, nước mưa cũng không xối sạch, cô lấy mũ xuống chặn vết thương cầm máu, hỏi: ''Bọn họ là ai?''
Thẩm Thính Ôn che ô cho cô, không trả lời vấn đề này: ''Không có việc gì.''
''Cái này gọi là không có gì?'' Chu Thủy Nhung ngữ khí không tốt.
Lương Kế Phàm cũng nói: ''Tôi thấy Trần Tự Khiêm cũng không khá hơn, mới nãy nhìn tới chân cậu ta...''
Chu Thủy Nhung không nghe lời hắn nói, hỏi lại Thẩm Thính Ôn: ''Tôi hỏi cậu bọn họ là ai?''
Thẩm Thính Ôn nhìn vào mắt cô, vẫn lắc đầu: ''Không có việc gì đâu.''
Chu Thủy Nhung nổi giận với sự hiền lành của cậu: ''Cậu khoan dung vậy chỉ khiến bọn chúng lộng hành thêm!''
Lương Kế Phàm tuy không chứng kiến hai bên kịch chiến thế nào, nhưng cũng biết trận này kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng không hiểu kiểu gì Chu Thủy Nhung nhìn thành Thẩm Thính Ôn bị bọn kia ức hiếp...
Ai mẹ nó dám ức hiếp Thẩm Thính Ôn? Hắn nhắc nhở cô: ''Nếu những tên đó lần lượt tiến lên, căn bản không phải đối thủ…..''
Chu Thủy Nhung hiện tại không nghe vào tai lời người khác, hơn nữa trong lòng cô Lương Kế Phàm vốn không có trọng lượng. Bây giờ muốn từ miệng Thẩm Thính Ôn biết danh tính bọn kia nhưng quan trọng hơn phải xử lý vết thương cho cậu trước, cứ đến bệnh viện đã rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.