Mắt Hoàng Kim

Chương 34: Thưởng Trà (thượng)

Đưa Mắt

23/04/2013



Phòng của Tĩnh Trà Hiên có phong cách, cánh cửa ô vuông nhỏ, cửa sổ cũng là ô vuông, ở ngoài cửa còn có một quầy rượu hình vuông, vách tường bốn phía hơn phân nửa là dùng ca-rô, phía trước bày một ít hũ gốm sứ, ở giữa là một hàng ghế, có một bài dài hình vuông làm bằng gỗ Lê Hoa. xung quanh đặt sáu cái ghế dựa, khiến cho gian phòng tràn đầy phong cách kiến trúc Minh Thanh.

Căn phòng diện thích rất lớn, chừng 80m2. , ở tại quầy rượu gần cửa, còn phân ra một phòng khách nhỏ, một hàng ghế sa lon bằng da vây quanh một bàn trà thủy tinh tạo thành một vòng hoàn hảo, vách tường đối điện là một TV LCD chừng 70inch. ở mỗi góc khuất đều có một cái loa nhỏ, thiết kế có điểm giống rạp chiếu phim, này phỏng chừng là tân lão kết hợp, à là Tàu Khựa kết hợp với Phương Tây chứ.

ở cửa phòng có để một bàn thờ Quan Công, trên có ba nén hương, khói từ từ phảng phất trong phòng, đi vào phòng có thể ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan, hơn nữa bên tai còn có âm thanh của đàn tranh, khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.

“ Ha Ha, phòng này của tiểu Tống bình thường là không vào được đâu, ghế dựa, bàn trà này ít nhất cũng có giá 180 vạn, bình thường không cho chúng ta ngồi, hương này cũng là có nguồn gốc, mọi người không biết, cứ mùng một hàng năm tiểu Tống đi tới chùa cầu hương tốt nhất, liên tục 10 năm không ngừng nha. ”

Lữ chưởng quỹ đi vào phòng, hít hít cái mũi hưởng thụ, cũng không liếc mắt nhìn các thứ khác mà đi thẳng đến bàn vuông, lấy tay vuốt ve cái ghế dựa và cái bàn vuông, vẻ mặt lộ thần sắc yêu thích.

Trang Duệ trong lòng khẽ động, linh khí trong mắt biến thành màu vàng, nhìn thấu độ dày của gỗ, ước chừng rộng 1cm, nếu Lữ chưởng quỹ quảng cáo rùm beng cái ghế này, hay nó cũng là đồ cổ? nghĩ đến đây, Trang Duệ cũng học Lữ lão gia tử, cẩn thận nhìn lại chiếc ghế dựa.

Mang theo kính mắt nên Trang Duệ cũng không sợ người khác nhìn, lúc cúi đầu kia đã đem linh khí trong mắt phóng ra ngoài, linh khí nhanh chóng theo lưng ghế thẩm thấu đi vào, tuy rằng không thể xuyên thấu hết nhưng ngay khi linh khí tiến vào gỗ hoàng hoa lê thì Trang Duệ có cảm giác một khí mỏng manh dung hợp lại với linh khí.

làn khí kia mỏng manh đến mức khó có thể phát hiện, so với linh khí trong hồ lô Tam Hà Lưu còn ít hơn, nếu Trang Duệ không chú ý, cũng không cảm ứng được, khi Trang Duệ nhìn về chiếc ghế thứ hai mới cảm giác rõ ràng số lượng linh khí trong mắt có tăng một ít.

Có phát hiện này, Trang Duệ cũng chẳng quan tâm người khác, làm bộ như có hứng thú với bộ ghế cổ này, đi chung quanh một vòng, nhìn 6 cái ghế mấy lần, đem linh khí hấp thu hết thì thấy số lượng linh khí cùng với cái hồ lô hôm qua cũng không khác nhau mấy, hiển nhiên mà nói, đồ cổ ẩn chứa linh khí không thể lấy thể tích lớn nhỏ để cân đo.

“ Lão gia tử ngài cũng đừng trách cháu a, không thì ngày nào đó đi đến nhà ngài, để mấy vãn bối này đại khai nhãn giới a, di, Trang huynh đệ, đệ đối với đồ dùng Minh Thanh cũng có hứng thú sao?” Tống lão bản cười cười đón tiếp mọi người, thấy Trang Duệ vừa vào cửa đã đến cái bàn nhìn quanh, bèn hỏi.



“ Trước kia thường nghe nói Đổng gia có hoàng hoa lê rất đáng giá, cũng chưa từng xem qua, bây giờ ngồi trên mấy chục vạn, phải nhìn xem thật kỹ. . . "

Trang Duệ ngẩng đầu lên, làm bộ dạng tham tiền, khiến mọi người cười lên ha hả, lúc này mới chuẩn bị ngồi xuống, nhường Lữ lão gia tử ngồi ghế trên, Tống Quân ngồi ở ghế chủ nhà, mọi người đều ngồi xuống, nhưng vẫn thiếu hai chỗ.

Lúc bọn họ cùng nhau đi vào quán trà có vài người đi theo cầm hộp sau đó đặt lên trên bàn liền lui ra ngoài, nhưng nếu tính là khách không mời như Hứa Vĩ cùng Lôi Lôi, Tần Huyên Băng, trong phòng vẫn có 8 người, ghế hoàng hoa lê có 6 cái cũng không đủ ngồi.

“ Lôi Lôi chúng ta ra sô pha ngồi đi, trời lạnh ngồi ghế dựa cũng không tốt lắm…”

Thấy Tần Huyên Băng cùng Hứa Vĩ kia đều không chút khách khí tìm ghế ngồi xuống, Lưu Xuyên kéo Lôi Lôi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, trò chuyện tán gẫu, hai người này đối với đồ cổ đều không có hứng thú, nếu Tần Huyên Băng không đòi tới, bọn hắn cũng không đi xem đâu.

Đợi cho mọi người ngồi xuống, Tống Quân vẫy vẫy tay ra cửa, hai người phục vụ tướng mạo tuấn tú dáng người thon thả đi đến, một người bưng một bộ trà cổ đặt lên bàn vuông, một người khác cầm một cái bếp lò nhỏ, đặt trên một cái đôn nhỏ bằng gỗ bên cạnh, cái bếp lò nhỏ cao khoảng 7 tấc, trong lò than đã hồng, bếp còn có nắp , chế tạo thập phần tinh xảo.

Bộ đồ trà cũng rất cầu kỳ, là ấm tử sa Nghi Hưng, cái ấm màu nâu thiết, xung quanh bày 6 chén trà màu trắng như ngọc, mỏng như giấy, Trang Duệ thắc mắc nếu hơi dùng sức một chút thì có thể bóp nát mấy cái chén này không.

“ Đây không có người ngoài, đừng nhìn tôi mở quán trà, kỳ thật tôi uống trà đều là dùng chén trà ngâm nước, vừa lúc trước tới An Khê có được bộ Thiết Quan Âm hảo hạng, hôm nay chúng ta cùng thưởng thức một chút nghệ thuật uống trà Quảng Đông. ”

Tống lão bản một bên nói với mọi người, một bên bảo hai người phục vụ đun nước pha trà, tất nhiên là thưởng thức trà trước, những người đang ngồi đây ngoại trừ Trang Duệ, đều lăn lộn trong xã hội nhiều năm, rất khôn ngoan, ai cũng không vội vàng động đến đồ cổ trên bàn, chỉ hứng thú nhìn hai người phục vụ pha trà, chỉ có Trang Duệ không kiên nhẫn, nhưng lập tức bị động tác pha trà của hai phục vụ hấp dẫn.

Bếp lò tuy nhỏ nhưng lửa rất nóng, trong giây lát nước đã sôi, đổ nước ra xong, một người phục vụ khéo léo cầm cái siêu lên, mà người kia lập thức lại đặt một cái siêu khác vào, nhìn mọi người giới thiệu : “ Nước pha trà của quán chúng ta đều lấy từ nước suối tự nhiên ở núi Vân Long, Tô Đông Pha từng nói qua “ Hoạt thủy hoàn tu hoạt hỏa phanh. ” ( Nước chảy vẫn còn ngọn lửa đun) chính là chỉ dùng lửa nóng đun sôi nước suối.



Người phục vụ dùng thìa lấy một số lượng trà vừa phải đặt ở trong mâm, sau đó bưng lên cho mọi người đánh giá, cũng giới thiệu lại lịch Thiết Quan Âm, đợi cho mọi ngươi xem qua một vòng, người phục vụ đem lá trà để bên cạnh ấm tử sa ở giữa, rồi cầm siêu rót nước vào khay, dựa theo lời người phục vụ nói mục đích của hành động này là để tăng nhiệt độ khay, còn gọi là “ Ôn hồ” cũng gọi là Mạnh thần xối lâm.

“ Ôn hồ” xong, người phục vụ dùng thìa gẩy lá trà vào trong ấm tử sa, trước ít sau nhiều, cái này gọi là ô Long vào cung, sau đó rót nước vào, nước gần đầy thì ngừng lại, người phục vụ lấy hai ngón tay kẹp cái nắp sau đó gạt bọt ở trên miệng, rồi đặt nắp lên. dùng nước sôi dội cho hết bọt động tác tao nhã đến cực điểm, làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Theo lời người phục vụ nói, quá trình này gọi là Lâm hồ, mục đích này là để thanh tẩy hồ thể, và làm cho ấm có nhiệt độ, có lợi ích cho việc phát huy hương trà.

Cái mũi Trang Duệ bị khíc thích một chút, ở chóp mũi đã ngửi được hương trà nồng đậm, nghĩ thầm chắc là được uống rồi, nhưng không ngờ người phục vụ cầm ấm tử sa đổ toàn bộ nước đi ra ngoài, nói rằng cái này gọi là tắm trà, mục đích tẩy đi bụi bặm của lá trà, Trang Duệ xem mà mắt trợn trắng.

Lúc Trang Duệ làm việc ở Điển Đương Hành, cũng thường xuyên pha trà uống cùng Đức thúc, nhưng Đức thúc uống trà không chú ý nhiều như vậy, bộ trà cũng chỉ có một ấm hai chén mà thôi, không giống như này, 20phút rồi mà còn không được uống.

Lần thứ hai rót nước sôi vào ấm tử sa, rồi người phục vụ dùng hai ngón tay chuyển động trên thân chén, đây là “ Ôn chén” Trang Duệ vẫn không được uống.

Cuối cùng người phục vụ một tay cầm ấm hướng đến từng cái chén trâm trà, chén trà để sát nhau, cái này gọi là Quan Công tuần thành, mục địch là làm cho hương vị đậm nhạt như nhau, vả lại rót thấp để không thất lạc hương vị nhiều, đợi cho cho ấm hết thì dùng những giọt cuối cùng châm cho từng chén, cái này là tinh hoa trong toàn bộ ấm trà, phân đều từng giọt từng giọt, được gọi là Hàn Tín điểm binh.

Đến lúc này, toàn bộ quy trình mới xong, Tống lão bản ra hiệu đưa chén thứ nhất cho Lữ lão gia tử.

Chén thứ hai kính cho nữ sĩ, Tần Huyên Băng cũng không khách khí, thoải mái tiếp nhận, lấy ngón cái cùng ngón chỏ đỡ lấy mép chén, đỡ lấy đáy chén, nhưng không có trực tiếp uống, mà đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, sau đó mới chia thành 3 lần, chậm rãi uống vào, cả quá trình sinh động như mây bay nước chảy, không vương theo một tia khói lửa, Trang Duệ thấy ngây ngẩn cả người.

“ Hảo, ba ngụm mới biết vị, ba phen mới động tâm, tiểu cô nương cũng là người trong trà đạo a, lão đầu tử hôm qua cũng nhìn nhầm. ”

Lữ lão gia tử nhìn động tác của Tần Huyên Băng xong, không ngớt trầm trồ khen ngợi, một ít bất mãn với Tần Huyên băng đều tan thành mây khói, phải biết rằng, Trà đạo cũng là truyền thống văn hóa Trung Quốc, hiện tại không có bao nhiêu người trẻ tuổi hiểu được, tiêu biểu là Lưu Xuyên ngồi bên kia đang cầm lon coca mà uống trông rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mắt Hoàng Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook