Chương 1
Tiểu Mịch
30/07/2022
Đào Từ như người mất hồn bước ra khỏi cổng bệnh viện thành phố.
Ung thư gan giai đoạn cuối.
Bốn từ trên cuốn sách chẩn đoán ở trong đầu cậu không ngừng phóng đại, phóng đại, lại phóng đại.
Cậu cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nhịn không được dùng tay phải hung hăng đấm một cái lên bắp đùi của mình, cảm giác được đau đớn rõ ràng, ngồi xổm trên mặt đất, không để ý đến những ánh nhìn kì lạ của người qua đường, vùi đầu vào giữa hai đầu gối và khóc lóc thảm thiết.
Kể từ khi cậu sinh ra vào ngày xui xẻo đó là ngày 4 tháng 4 năm 1998, Đào Từ đã rất đen đủi, mẹ cậu vốn đã già yếu, sau khi sinh cậu lại không được chăm sóc, bà nằm liệt trên giường hơn nửa năm. Một năm sau khi cậu học được nói một tiếng mẹ, bà mất, cha đau lòng, không lâu sau cũng qua đời vì bị tai nạn xe.
Đào Từ chưa tròn một tuổi đã trở thành trẻ mồ côi.
Cậu không có nhiều người thân trong gia đình, những người thân thiết hơn một chút đều cảm thấy mạng cậu mang hung, sẽ khắc chết tất cả mọi người xung quanh, không ai muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu ở cô nhi viện trong ba năm. Cuối cùng, có một ông chú chân què đưa cậu về nhà.
Ông ấy hơn ba mươi tuổi, vì thân tật nguyền nên chưa lấy vợ, không có khả năng, chỉ có thể dựa vào một tiệm tạp hóa nhỏ để sống, tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, lúc nào cũng nhìn người ta bằng một đôi mắt âm u, nhìn chằm chằm khiến người hoảng sợ.
Mặc dù ông đối xử với Đào Từ ăn mặc đều chưa từng thiếu, nhưng mà cũng không thể nói tốt bao nhiêu, ông nuôi cậu, tựa như chỉ nuôi con chó con mèo, tâm tình tốt thì trêu chọc một chút, tâm tình không tốt liền lấy để phát tiết.
Ông không có sở thích nào khác mà chỉ thích xem ti vi và uống rượu, khi uống say lại thường đánh Đào Từ, vì vậy mà từ năm bốn tuổi đến khi học cấp ba, trên người cậu luôn mang những vết sẹo khác nhau.
Ban đầu cậu khóc lóc vật vã, rồi dần dần hiểu rằng trốn cũng vô ích, bầu trời rộng lớn nhưng cậu chỉ có nơi đó để ở, dù muốn hay không cậu cũng phải quay lại nơi đó.
Cậu sẽ không bao giờ khóc nữa, ông ấy đánh cậu, cậu đều là cúi đầu cắn chặt răng yên lặng chịu đựng.
Cậu không biết mình là cố chấp hay là yếu đuối, chỉ biết rằng ông ấy là người thân duy nhất của cậu, đã cho cậu một mái ấm, tuy không khang trang cùng ấm áp nhưng dù sao nó cũng là nhà. Mặc kệ ông ấy làm sao đối với mình, cậu cũng muốn chăm sóc dưỡng lão ông ấy trước khi chết.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, tuổi thơ của Đào Từ không có niềm vui gì đáng nói.
Người lớn thấm nhuần tư tưởng rằng Đào Từ sẽ gây hại cho người khác. Hàng xóm gần đó không thích chơi với cậu, cậu trông như một thằng mọt sách ở trường, cậu tin chắc vào câu nói của giáo viên rằng "kiến thức thay đổi vận mệnh", mỗi ngày chỉ cần đọc sách vở, làm bài tập, không bao giờ tham gia các hoạt động ngoại khóa, nhìn có vẻ rất nhàm chán, các bạn học cũng không muốn chủ động đến gần cậu.
Chỉ có một số thầy cô thích tính cần cù, cầu tiến của Đào Từ. Năm đầu tiên học cấp 3, vì đạt điểm cao nên cậu bắt đầu đại diện cho lớp tham gia các cuộc thi ở thành phố và tỉnh, rồi mang về một số giải thưởng, ngày thứ 2 sau lễ chào cờ được thầy hiệu trưởng khen ngợi trước toàn trường.
Một cậu bé nghèo bình thường đã trở thành một người nổi tiếng trong khuôn viên trường chỉ qua một đêm, đi đâu cũng có người bàn tán về cậu, có dễ nghe, tất nhiên cũng sẽ có những lời khó nghe, Đào Từ không quan tâm đến các loại tin đồn, cậu đã quen với những lời đồn đại kể từ khi cậu còn nhỏ, so với những lời đồn cay nghiệt của người lớn, những lời chỉ trích của bạn học không làm cậu tổn thương nhiều.
Đào Từ nghiêm túc và sống trầm lặng, trước khi mười sáu tuổi, ước mơ của cậu rất đơn giản, thi vào một trường đại học trọng điểm, tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn cho ông chú, rồi cưới vợ, sinh con.
Khi đó, nhiều bạn trong lớp xung quanh cậu, họ đã bắt đầu yêu, bắt đầu ngây ngô mông lung mối tình đầu, Đào Từ sau khi học xong, lúc nghỉ ngơi cũng thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về những cô gái trẻ trung và xinh xắn trong lớp, thế nhưng là không lâu sau, cậu phát hiện, cậu đối nữ sinh một chút hứng thú đều không có.
Ngược lại không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã hình thành thói quen, mỗi khi đọc sách mệt mỏi, liền quay đầu nhìn bọn nam sinh chơi bóng rổ trên sân bóng ngoài cửa sổ.
Một ngày nọ, ở trong lớp luôn đọc những cuốn sách lúc nhàn rỗi, ngoài việc chép bài tập về nhà và bài thi, La Dĩnh Hề xưa nay không phản ứng việc Đào Từ ngồi cùng bàn, đã đem mấy quyển truyện tranh trang bìa xanh xanh đỏ đỏ nhét vào bên trong học bàn của cậu, cầu xin: " Đào Từ tốt ơi, thầy lại muốn tới lấy sách của tớ, cậu giúp tớ giấu một hồi có được không?"
Đào Từ tính tình tốt không có từ chối.
Sau khi tan học, La Dĩnh Hề vừa thoát khỏi thảm họa đã cùng đám bạn thân bỏ đi, đem cuốn truyện tranh để lên chín tầng mây, Đào Từ mải mê làm bài tập mà quên mất, chờ khi cậu nhớ tới, La Dĩnh Hề đã sớm về nhà.
Nhà cậu cách trường học hơi xa, buổi trưa giải quyết đơn giản ở trường học, thời gian ăn cơm trưa cũng không gấp, cậu có chút buồn chán lấy mấy quyển truyện tranh kia ra lật xem, kết quả là cậu nhìn thấy rất nhiều chuyện khiến cậu đỏ mặt tim đập chân run, cậu còn nhớ mấy cô gái vây quanh lật xem truyện tranh, mắt híp lại, gò má ửng hồng trầm giọng nói, rốt cuộc Đào Từ cũng kịp phản ứng, truyện tranh mà La Dĩnh Hề đưa cho cậu ở trong miệng các cô gọi là manga H Nhật Bản.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt điều khiển, thừa dịp phòng học không ai, Đào Từ lén lén lút lút cầm mấy quyển manga kia đều lật một lần, sau khi xem xong trên trán của cậu, phía sau lưng còn có hai bàn tay đều thấm ra mồ hôi rịn, nhịp tim bịch bịch, nhảy nhanh dị thường.
"Thì ra là như vậy..." Nhìn chằm chằm trang truyện nhất cử nhất động hiểu được, trong lòng vẫn là có chút bối rối.
Đêm đó, cậu có một giấc mơ rất quyến rũ, trong giấc mơ, khuôn mặt của người đó rất mờ, nhưng Đào Từ lại rất rõ người đó là "con trai", không phải "con gái"
Sáng hôm sau khi lên lớp đọc sách, La Dĩnh Hề cuối cùng cũng nhớ ra truyện tranh, cô thản nhiên hỏi Đào Từ: "Này, bé ngoan, cậu có nhìn trộm không?"
Mặt Đào Từ lập tức đỏ lên như trái cà chua.
La Dĩnh Hề trừng mắt nhìn cậu đầy hoài nghi, "Cậu xem rồi hả?!"
Đào Từ không thể nói dối, thành thật gật đầu, ngoảnh mặt đi không dám nhìn cô.
La Dĩnh Hề nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi đột nhiên đập bàn cười lớn, "Trời ơi, cậu thực sự có thể xem loại này..."
Các bạn học xung quanh đều nhìn họ.
Đào Từ rất vội vàng, đưa tay bịt miệng La Dĩnh Hề, "Cậu nhỏ giọng một chút đi!"
Khuôn mặt vẫn đỏ bừng, La Dĩnh Hề vui mừng khôn xiết, rụt tay lại, nằm trên bàn mơ hồ nhìn cậu, "Xem có hay không?"
"Cậu đừng nói nữa, tớ không phải cố ý xem!" Đào Từ vô cùng xấu hổ.
"Ồ? cậu không phải cố ý xem, chẳng lẽ tớ ép buộc cậu xem hả?"
Đào Từ cúi đầu, cầm quyển sách che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến những bức truyện tranh và giấc mộng vớ vẩn mà mình đã làm, trong đầu sắp bốc ra khói.
Nhìn phản ứng của cậu như vậy, lần đầu tiên La Dĩnh Hề phát hiện ra rằng người bạn cùng bàn giống khúc gỗ này thực ra khá dễ thương, cô không đùa cậu nữa, tới an ủi cậu, "Kỳ thật nhìn cũng không có gì, rất bình thường, cậu là con trai, huống chi tớ là nữ cũng xem..."
Sau sự cố truyện tranh, La Dĩnh Hề bỗng trở nên thân thiết với Đào Từ, có ăn uống chơi vui gì đều không quên chừa cho cậu một phần, tan học không đi ra ngoài chơi mà cùng cậu nói chuyện phiếm tới thiên nam địa bắc.
Lần đầu tiên có người lại gần cậu như thế này, Đào Từ cơ hồ có chút thụ sủng nhược kinh*, mỗi lần làm bài tập và bài thi, cậu lại trở nên nghiêm túc hơn, sợ rằng sẽ làm cho La Dĩnh Hề mắc lỗi, cô nói chuyện với cậu, dù cho các chủ đề nhàm chán đến đâu, cậu vẫn mỉm cười lắng nghe.
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
La Dĩnh Hề dù có bất cẩn đến đâu cô cũng nhận thấy sự cẩn trọng của cậu, tâm trạng phức tạp, có chút áy náy, buồn bực không giải thích được. Ở chung lâu, cô phát hiện cậu bạn ngồi cùng bàn căn bản không giống những bạn học khác, trừ thành tích cái gì cũng không để ý, cậu rất cẩn thận, rất ôn nhu, rất biết quan tâm người khác, cậu còn rất mẫn cảm và yếu ớt.
"Đào Từ, cậu có người bạn nào không?" Cô nhẹ giọng hỏi cậu.
Đào Từ hơi ngượng ngùng khi được hỏi, "Không có."
"Từ đây trở đi tớ sẽ là bạn của cậu, được không?" La Dĩnh Hề nói.
Đôi mắt Đào Từ đột nhiên sáng lên, "Thật sao?"
"Ừm!" La Dĩnh Hề nghiêm túc gật đầu, sau đó lộ ra vẻ khinh thường, "Này, cậu sẽ không xúc động muốn khóc sao?"
"Tớ không có!"
"Hừ, không có cũng không sao... Này nếu tớ là bạn rồi, hôm nay cậu đừng để tớ tự mình chép bài tập, cậu cứ viết cho tớ đi!"
"..."
Đào Từ cứ như vậy có người bạn đầu tiên trong đời, cô ấy là nữ, con nhà giàu, không xinh nhưng rất dễ thương, bề ngoài trông hơi thô lỗ, hơi bạo lực nhưng thực ra là một người con gái rất tốt bụng.
Cô luôn cố gắng hết sức nghĩ biện pháp không làm tổn thương lòng tự trọng và luôn đối xử tốt với cậu, cô để Đào Từ lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của bạn bè.
Hầu hết các cô gái ở độ tuổi mười lăm, mười sáu đều thầm thương trộm nhớ chàng trai và thần tượng, La Dĩnh Hề cũng không ngoại lệ, không có chàng trai nào mà cô thích, nhưng lại phát cuồng vì một nhóm nhạc tên là "Dạ Tinh".
Các thành viên ban nhạc đều là những anh chàng đẹp trai, ca sĩ chính đặc biệt khí khái anh hùng hừng hực.
Một ngày sau khi tan học, La Dĩnh Hề hào hứng chỉ vào một chàng trai trên bìa tạp chí giải trí và nói với Đào Từ: "Nhìn xem, anh ấy có đẹp trai không?"
Đào Từ nhìn sang, thấy năm chàng trai trẻ trên trang bìa mặc trang phục hippie năm màu, cầm các nhạc cụ tương ứng, tạo dáng theo phong cách cực ngầu, người ở giữa để tóc ngắn màu bạc, mặc áo phông Graffiti màu đỏ lớn chói, quần jean ống thấp rách màu xanh nhạt, hai tay cầm microphone màu đen ở trước mặt, hơi nâng lên cằm, híp mắt xinh đẹp liếc xuống người cầm tạp chí, trên mặt mang theo ý cười.
Chăm chú nhìn người kia trọn vẹn hai phút đồng hồ, Đào Từ nghe thấy mình hỏi: "Cậu ấy là ai vậy?"
"Anh ấy mà cậu cũng không biết, thật sự là đồ nhà quê! Nghe rõ ràng cho tớ, anh ấy gọi là Qua Duệ, là mainvocal của Dạ Tinh!" La Dĩnh Hề chắp tay mơ màng nói: "Dạ Tinh, cậu có biết không? Hôm qua tớ đã tặng cho cậu bài hát "Ngày hôm qua Dạ Tinh Thần". Họ hiện là nhóm nhạc trẻ nhất và nổi tiếng nhất cả nước, năm người bao gồm Qua Duệ đều dưới 18 tuổi…"
Sau đó La Dĩnh Hề nói gì, Đào Từ không nghe rõ, cúi đầu tiếp tục nhìn người con trai ở giữa.
Dạ Tinh. Qua Duệ.
Ung thư gan giai đoạn cuối.
Bốn từ trên cuốn sách chẩn đoán ở trong đầu cậu không ngừng phóng đại, phóng đại, lại phóng đại.
Cậu cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nhịn không được dùng tay phải hung hăng đấm một cái lên bắp đùi của mình, cảm giác được đau đớn rõ ràng, ngồi xổm trên mặt đất, không để ý đến những ánh nhìn kì lạ của người qua đường, vùi đầu vào giữa hai đầu gối và khóc lóc thảm thiết.
Kể từ khi cậu sinh ra vào ngày xui xẻo đó là ngày 4 tháng 4 năm 1998, Đào Từ đã rất đen đủi, mẹ cậu vốn đã già yếu, sau khi sinh cậu lại không được chăm sóc, bà nằm liệt trên giường hơn nửa năm. Một năm sau khi cậu học được nói một tiếng mẹ, bà mất, cha đau lòng, không lâu sau cũng qua đời vì bị tai nạn xe.
Đào Từ chưa tròn một tuổi đã trở thành trẻ mồ côi.
Cậu không có nhiều người thân trong gia đình, những người thân thiết hơn một chút đều cảm thấy mạng cậu mang hung, sẽ khắc chết tất cả mọi người xung quanh, không ai muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu ở cô nhi viện trong ba năm. Cuối cùng, có một ông chú chân què đưa cậu về nhà.
Ông ấy hơn ba mươi tuổi, vì thân tật nguyền nên chưa lấy vợ, không có khả năng, chỉ có thể dựa vào một tiệm tạp hóa nhỏ để sống, tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, lúc nào cũng nhìn người ta bằng một đôi mắt âm u, nhìn chằm chằm khiến người hoảng sợ.
Mặc dù ông đối xử với Đào Từ ăn mặc đều chưa từng thiếu, nhưng mà cũng không thể nói tốt bao nhiêu, ông nuôi cậu, tựa như chỉ nuôi con chó con mèo, tâm tình tốt thì trêu chọc một chút, tâm tình không tốt liền lấy để phát tiết.
Ông không có sở thích nào khác mà chỉ thích xem ti vi và uống rượu, khi uống say lại thường đánh Đào Từ, vì vậy mà từ năm bốn tuổi đến khi học cấp ba, trên người cậu luôn mang những vết sẹo khác nhau.
Ban đầu cậu khóc lóc vật vã, rồi dần dần hiểu rằng trốn cũng vô ích, bầu trời rộng lớn nhưng cậu chỉ có nơi đó để ở, dù muốn hay không cậu cũng phải quay lại nơi đó.
Cậu sẽ không bao giờ khóc nữa, ông ấy đánh cậu, cậu đều là cúi đầu cắn chặt răng yên lặng chịu đựng.
Cậu không biết mình là cố chấp hay là yếu đuối, chỉ biết rằng ông ấy là người thân duy nhất của cậu, đã cho cậu một mái ấm, tuy không khang trang cùng ấm áp nhưng dù sao nó cũng là nhà. Mặc kệ ông ấy làm sao đối với mình, cậu cũng muốn chăm sóc dưỡng lão ông ấy trước khi chết.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, tuổi thơ của Đào Từ không có niềm vui gì đáng nói.
Người lớn thấm nhuần tư tưởng rằng Đào Từ sẽ gây hại cho người khác. Hàng xóm gần đó không thích chơi với cậu, cậu trông như một thằng mọt sách ở trường, cậu tin chắc vào câu nói của giáo viên rằng "kiến thức thay đổi vận mệnh", mỗi ngày chỉ cần đọc sách vở, làm bài tập, không bao giờ tham gia các hoạt động ngoại khóa, nhìn có vẻ rất nhàm chán, các bạn học cũng không muốn chủ động đến gần cậu.
Chỉ có một số thầy cô thích tính cần cù, cầu tiến của Đào Từ. Năm đầu tiên học cấp 3, vì đạt điểm cao nên cậu bắt đầu đại diện cho lớp tham gia các cuộc thi ở thành phố và tỉnh, rồi mang về một số giải thưởng, ngày thứ 2 sau lễ chào cờ được thầy hiệu trưởng khen ngợi trước toàn trường.
Một cậu bé nghèo bình thường đã trở thành một người nổi tiếng trong khuôn viên trường chỉ qua một đêm, đi đâu cũng có người bàn tán về cậu, có dễ nghe, tất nhiên cũng sẽ có những lời khó nghe, Đào Từ không quan tâm đến các loại tin đồn, cậu đã quen với những lời đồn đại kể từ khi cậu còn nhỏ, so với những lời đồn cay nghiệt của người lớn, những lời chỉ trích của bạn học không làm cậu tổn thương nhiều.
Đào Từ nghiêm túc và sống trầm lặng, trước khi mười sáu tuổi, ước mơ của cậu rất đơn giản, thi vào một trường đại học trọng điểm, tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn cho ông chú, rồi cưới vợ, sinh con.
Khi đó, nhiều bạn trong lớp xung quanh cậu, họ đã bắt đầu yêu, bắt đầu ngây ngô mông lung mối tình đầu, Đào Từ sau khi học xong, lúc nghỉ ngơi cũng thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về những cô gái trẻ trung và xinh xắn trong lớp, thế nhưng là không lâu sau, cậu phát hiện, cậu đối nữ sinh một chút hứng thú đều không có.
Ngược lại không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã hình thành thói quen, mỗi khi đọc sách mệt mỏi, liền quay đầu nhìn bọn nam sinh chơi bóng rổ trên sân bóng ngoài cửa sổ.
Một ngày nọ, ở trong lớp luôn đọc những cuốn sách lúc nhàn rỗi, ngoài việc chép bài tập về nhà và bài thi, La Dĩnh Hề xưa nay không phản ứng việc Đào Từ ngồi cùng bàn, đã đem mấy quyển truyện tranh trang bìa xanh xanh đỏ đỏ nhét vào bên trong học bàn của cậu, cầu xin: " Đào Từ tốt ơi, thầy lại muốn tới lấy sách của tớ, cậu giúp tớ giấu một hồi có được không?"
Đào Từ tính tình tốt không có từ chối.
Sau khi tan học, La Dĩnh Hề vừa thoát khỏi thảm họa đã cùng đám bạn thân bỏ đi, đem cuốn truyện tranh để lên chín tầng mây, Đào Từ mải mê làm bài tập mà quên mất, chờ khi cậu nhớ tới, La Dĩnh Hề đã sớm về nhà.
Nhà cậu cách trường học hơi xa, buổi trưa giải quyết đơn giản ở trường học, thời gian ăn cơm trưa cũng không gấp, cậu có chút buồn chán lấy mấy quyển truyện tranh kia ra lật xem, kết quả là cậu nhìn thấy rất nhiều chuyện khiến cậu đỏ mặt tim đập chân run, cậu còn nhớ mấy cô gái vây quanh lật xem truyện tranh, mắt híp lại, gò má ửng hồng trầm giọng nói, rốt cuộc Đào Từ cũng kịp phản ứng, truyện tranh mà La Dĩnh Hề đưa cho cậu ở trong miệng các cô gọi là manga H Nhật Bản.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt điều khiển, thừa dịp phòng học không ai, Đào Từ lén lén lút lút cầm mấy quyển manga kia đều lật một lần, sau khi xem xong trên trán của cậu, phía sau lưng còn có hai bàn tay đều thấm ra mồ hôi rịn, nhịp tim bịch bịch, nhảy nhanh dị thường.
"Thì ra là như vậy..." Nhìn chằm chằm trang truyện nhất cử nhất động hiểu được, trong lòng vẫn là có chút bối rối.
Đêm đó, cậu có một giấc mơ rất quyến rũ, trong giấc mơ, khuôn mặt của người đó rất mờ, nhưng Đào Từ lại rất rõ người đó là "con trai", không phải "con gái"
Sáng hôm sau khi lên lớp đọc sách, La Dĩnh Hề cuối cùng cũng nhớ ra truyện tranh, cô thản nhiên hỏi Đào Từ: "Này, bé ngoan, cậu có nhìn trộm không?"
Mặt Đào Từ lập tức đỏ lên như trái cà chua.
La Dĩnh Hề trừng mắt nhìn cậu đầy hoài nghi, "Cậu xem rồi hả?!"
Đào Từ không thể nói dối, thành thật gật đầu, ngoảnh mặt đi không dám nhìn cô.
La Dĩnh Hề nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi đột nhiên đập bàn cười lớn, "Trời ơi, cậu thực sự có thể xem loại này..."
Các bạn học xung quanh đều nhìn họ.
Đào Từ rất vội vàng, đưa tay bịt miệng La Dĩnh Hề, "Cậu nhỏ giọng một chút đi!"
Khuôn mặt vẫn đỏ bừng, La Dĩnh Hề vui mừng khôn xiết, rụt tay lại, nằm trên bàn mơ hồ nhìn cậu, "Xem có hay không?"
"Cậu đừng nói nữa, tớ không phải cố ý xem!" Đào Từ vô cùng xấu hổ.
"Ồ? cậu không phải cố ý xem, chẳng lẽ tớ ép buộc cậu xem hả?"
Đào Từ cúi đầu, cầm quyển sách che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến những bức truyện tranh và giấc mộng vớ vẩn mà mình đã làm, trong đầu sắp bốc ra khói.
Nhìn phản ứng của cậu như vậy, lần đầu tiên La Dĩnh Hề phát hiện ra rằng người bạn cùng bàn giống khúc gỗ này thực ra khá dễ thương, cô không đùa cậu nữa, tới an ủi cậu, "Kỳ thật nhìn cũng không có gì, rất bình thường, cậu là con trai, huống chi tớ là nữ cũng xem..."
Sau sự cố truyện tranh, La Dĩnh Hề bỗng trở nên thân thiết với Đào Từ, có ăn uống chơi vui gì đều không quên chừa cho cậu một phần, tan học không đi ra ngoài chơi mà cùng cậu nói chuyện phiếm tới thiên nam địa bắc.
Lần đầu tiên có người lại gần cậu như thế này, Đào Từ cơ hồ có chút thụ sủng nhược kinh*, mỗi lần làm bài tập và bài thi, cậu lại trở nên nghiêm túc hơn, sợ rằng sẽ làm cho La Dĩnh Hề mắc lỗi, cô nói chuyện với cậu, dù cho các chủ đề nhàm chán đến đâu, cậu vẫn mỉm cười lắng nghe.
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
La Dĩnh Hề dù có bất cẩn đến đâu cô cũng nhận thấy sự cẩn trọng của cậu, tâm trạng phức tạp, có chút áy náy, buồn bực không giải thích được. Ở chung lâu, cô phát hiện cậu bạn ngồi cùng bàn căn bản không giống những bạn học khác, trừ thành tích cái gì cũng không để ý, cậu rất cẩn thận, rất ôn nhu, rất biết quan tâm người khác, cậu còn rất mẫn cảm và yếu ớt.
"Đào Từ, cậu có người bạn nào không?" Cô nhẹ giọng hỏi cậu.
Đào Từ hơi ngượng ngùng khi được hỏi, "Không có."
"Từ đây trở đi tớ sẽ là bạn của cậu, được không?" La Dĩnh Hề nói.
Đôi mắt Đào Từ đột nhiên sáng lên, "Thật sao?"
"Ừm!" La Dĩnh Hề nghiêm túc gật đầu, sau đó lộ ra vẻ khinh thường, "Này, cậu sẽ không xúc động muốn khóc sao?"
"Tớ không có!"
"Hừ, không có cũng không sao... Này nếu tớ là bạn rồi, hôm nay cậu đừng để tớ tự mình chép bài tập, cậu cứ viết cho tớ đi!"
"..."
Đào Từ cứ như vậy có người bạn đầu tiên trong đời, cô ấy là nữ, con nhà giàu, không xinh nhưng rất dễ thương, bề ngoài trông hơi thô lỗ, hơi bạo lực nhưng thực ra là một người con gái rất tốt bụng.
Cô luôn cố gắng hết sức nghĩ biện pháp không làm tổn thương lòng tự trọng và luôn đối xử tốt với cậu, cô để Đào Từ lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của bạn bè.
Hầu hết các cô gái ở độ tuổi mười lăm, mười sáu đều thầm thương trộm nhớ chàng trai và thần tượng, La Dĩnh Hề cũng không ngoại lệ, không có chàng trai nào mà cô thích, nhưng lại phát cuồng vì một nhóm nhạc tên là "Dạ Tinh".
Các thành viên ban nhạc đều là những anh chàng đẹp trai, ca sĩ chính đặc biệt khí khái anh hùng hừng hực.
Một ngày sau khi tan học, La Dĩnh Hề hào hứng chỉ vào một chàng trai trên bìa tạp chí giải trí và nói với Đào Từ: "Nhìn xem, anh ấy có đẹp trai không?"
Đào Từ nhìn sang, thấy năm chàng trai trẻ trên trang bìa mặc trang phục hippie năm màu, cầm các nhạc cụ tương ứng, tạo dáng theo phong cách cực ngầu, người ở giữa để tóc ngắn màu bạc, mặc áo phông Graffiti màu đỏ lớn chói, quần jean ống thấp rách màu xanh nhạt, hai tay cầm microphone màu đen ở trước mặt, hơi nâng lên cằm, híp mắt xinh đẹp liếc xuống người cầm tạp chí, trên mặt mang theo ý cười.
Chăm chú nhìn người kia trọn vẹn hai phút đồng hồ, Đào Từ nghe thấy mình hỏi: "Cậu ấy là ai vậy?"
"Anh ấy mà cậu cũng không biết, thật sự là đồ nhà quê! Nghe rõ ràng cho tớ, anh ấy gọi là Qua Duệ, là mainvocal của Dạ Tinh!" La Dĩnh Hề chắp tay mơ màng nói: "Dạ Tinh, cậu có biết không? Hôm qua tớ đã tặng cho cậu bài hát "Ngày hôm qua Dạ Tinh Thần". Họ hiện là nhóm nhạc trẻ nhất và nổi tiếng nhất cả nước, năm người bao gồm Qua Duệ đều dưới 18 tuổi…"
Sau đó La Dĩnh Hề nói gì, Đào Từ không nghe rõ, cúi đầu tiếp tục nhìn người con trai ở giữa.
Dạ Tinh. Qua Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.