Chương 27
Lâm Song Thính Phong Quá
11/08/2020
Bởi vì quan hệ với bùa chú huyết thống, nên trước tiên Harry phải ở với nhà dì Petunia trong vòng một tuần. Bởi vì lo sợ con đỡ đầu của mình lại bị nuôi như gia tinh giống như lúc trước, Sirius đặc biệt tự mình dẫn cậu về nhà Dursley, tiến hành nói chuyện "hòa hảo" với họ một hồi.
"Tuy rằng con rất vui khi cha có thể ở cùng với con, nhưng con không thể không nói, cha đe dọa người ta là không đúng." Harry cười híp mắt nhìn con chó lớn màu đen đang dạo loanh quanh trong phòng mình.
Sirius không để ý chút nào, ngoắc ngoắc đuôi.
"Con ở chỗ này rất an toàn, nếu cha muốn thì cứ về trước đi, con thấy không quan trọng lắm." Harry hỏi.
Sirius biến trở về hình người, suy nghĩ một lúc rồi gật gù, "Vậy được rồi, hai ngày sau Remus cũng sẽ tới, cha phải giúp cậu ấy dọn dẹp. Đúng rồi, con có nhớ ra cậu ấy không, cha từng giới thiệu với con, cậu ấy là bạn của cha ruột con và cả của cha nữa."
"Con nhớ chứ," Harry cười cười, trong lòng khó có thể ức chế nỗi kích động, ấn tượng cuối cùng của cậu đối với Lupin dừng lại ở trận chiến cuối cùng trong Hogwarts, "Con nghĩ con sẽ thích chú ấy."
"Con nhất định sẽ," Sirius chà xát tay, "Tính tình Remus tốt vô cùng."
Sau khi tiễn Sirius, Harry bắt đầu thu dọn hành lý của mình, phần lớn hành lý của cậu đã được đưa về nhà cũ của Black, còn lại chỉ đơn giản là đồ dùng vệ sinh cùng với bài tập về nhà mà thôi. Đương nhiên, còn có cả Hedwig nữa.
"Cô gái tốt, mày lại phải giúp tao đi một chuyến rồi," Harry sờ sờ đầu Hedwig, cột một phong thư lên trên đùi của nó, "Đưa đến trang viên Malfoy."
Hedwig cọ cọ ngón tay Harry, sau đó bay ra ngoài từ đường cửa sổ.
Một ngày trước khi rời khỏi trường, Draco nói cho cậu biết rằng hắn đã lấy được máu của Raito yêu ra rồi, hỏi xem cậu định dùng cách gì để đưa cho nhà White.
"Kỳ thực cách làm cũng không phiền phức, tớ chỉ cần đi một chuyến đến Gringotts, sau đó nói là tìm được nó trong hầm nhà Potter là được rồi," Harry nói, "Vấn đề chính là tớ nhất định phải ở đó, để đảm bảo thu về máu còn dư. Dù sao máu của phù thủy cũng không thể dễ dàng rơi vào tay của người khác. Cậu có cách gì không, Draco?"
"Cậu đúng là một tên phiền phức." Draco nhíu mày, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nở một nụ cười nguy hiểm, "Cho cậu ở đó thì không khó, nhà Malfoy có thể đứng ra. Nhưng tôi giúp cậu, thì cậu định báo đáp lại tôi như thế nào đây?"
"Cái này sao có thể tính là giúp tớ, rõ ràng là giúp chị Elena." Harry kháng nghị nói.
"Tôi với chị ta cũng không có giao tình tốt như vậy, sở dĩ giúp cậu lấy huyết dịch ra cũng chỉ xuất phát từ hứng thú mà thôi." Draco nhún nhún vai.
Cái tên gian thương này! Harry đối với lòng dạ ác độc tàn nhẫn của hắn giơ ngón giữa lên.
"Cái gì của tớ mà cậu thấy vừa mắt, cứ việc cầm đi đi," Harry nhụt chí nằm lên trên ghế salon, "Nhưng tớ cảm thấy đồ được cất giữ trong nhà Potter không thể nào nhiều bằng nhà Malfoy được."
"Câu này đúng là lời nói thật," Draco gật gù, đi tới trước sofa, chậm rãi cúi người xuống, "Nhưng tôi không có hứng thú gì với đồ vật bên trong Gringotts của cậu."
Vậy cậu muốn cái gì? Harry nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt màu xanh xám lập lòe ý bỡn cợt.
"Tôi cảm thấy khá là hứng thú với con đường đi đêm của cậu, vì lẽ đó, sau khi về lại trường, tôi không hy vọng lại phát hiện cậu bỏ mặc tôi nửa đêm chạy ra ngoài. Muốn đi ra ngoài cũng phải gọi tôi đi theo."
Đây là điều khoản bá đạo gì vậy! Harry cả kinh trợn mắt há mồm.
"Thế nào?" Draco cười hỏi.
Harry nghiến răng nghiến lợi xuất ra một từ "Được", nếu không phải kiếp trước Elena cùng gia tộc của cô để lại ấn tượng tốt với cậu, thì cậu mới sẽ không hy sinh nhiều như vậy, quá thiệt thòi rồi!
Draco hài lòng, thu lại cảm giác cao cao tại thượng ngột ngạt kia, ngồi xuống bên cạnh Harry.
"Nhưng mà cậu chuẩn bị trao đổi cái gì với nhà White đây? Cũng không thể cho không máu Raito yêu." Draco lại hỏi.
"Tớ cũng không cần nhà White phải báo đáp lại cái gì."
Quả nhiên, Draco lườm một cái ở trong lòng.
"Được rồi, tôi thừa biết cậu là kẻ ba phải. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cái gì cậu cũng không muốn thì sẽ khiến người ta hoài nghi, giao tình giữa cậu với chị Elena không giống giao tình với tôi cùng bọn Blaise, nhà White có dám thu hay không là một vấn đề."
Harry bị làm khó dễ, nhíu mày lại, "Vậy tớ nên trao đổi cái gì đây?"
"Nhà White làm ăn rất khá khẩm trong lĩnh vực dược liệu, cậu có thể để bọn họ đưa những thứ đó cho cậu."
"Ra tay như vậy cũng quá độc ác đi!"
"Tôi là đang giúp cậu đó!"
....
Kết quả cuối cùng sau cuộc cãi vã là, phần lớn dược liệu trên tờ giấy mà Z đưa cho cậu sẽ do nhà White gánh chịu.
Đối với chuyện này, Draco chỉ khịt mũi coi thường, cảm thấy nhà White thật sự quá lời rồi, đồng thời cũng chắc chắn rằng đời này Harry không thích hợp với từ buôn bán.
Tôi vốn là tuyển thủ Quidditch được chưa, làm gì có cái danh từ buôn bán ở trong đầu cơ chứ, Harry không hề để ý đối với lời đánh giá này.
+++++++
Sau khi lấy đồ ra khỏi rương, Harry ngồi lên trên giường, một mặt mê muội nhìn bài tập môn Lịch sử Pháp thuật cùng với môn Biến Hình.
Sau ba giây, Harry quyết đoán từ bỏ bài tập môn Lịch sử Pháp thuật, sau khi thi cậu đã quên sạch không còn một mống kiến thức của môn này. Toàn bộ Hogwarts chắc chỉ có Draco và Hermione là còn nhớ những nội dung này đến tận nghỉ hè.
Vì lẽ đó, mình sẽ chờ chép của Draco. Harry không chút do dự ném bài tập môn Lịch sử Pháp thuật sang một bên.
Tuy rằng bài tập năm nhất rất đơn giản, nhưng đợi đến khi Harry làm xong bài tập môn Biến Hình thì đã đến giờ ăn cơm tối.
Dì Petunia vẫn như cũ, đẩy khay cơm tối từ phía dưới khe cửa rồi bịt nó lại.
Nhìn vài miếng bánh mì cùng nước súp nhạt nhẽo trên khay, Harry bị gia tinh của Hogwarts nuôi thành kén ăn hoàn toàn không thể tiếp nhận. Suy nghĩ một chút, bản thân ra ngoài ăn là được rồi, trước lúc trở về cậu đã đến Gringotts đổi toàn bộ tiền phù thủy thành bảng Anh, tài chính hiện tại rất dư dả.
Lúc cậu xuống lầu, một nhà Dursley đang ăn tối, trước mặt Dudley vẫn trước sau như một chồng một đống đồ ăn như núi nhỏ.
Bọn họ nhìn thấy cậu thì như hứng phải nỗi sợ hãi cực kỳ ghê gớm, dì Petunia hét lên một tiếng, còn Dudley thì thẳng thắn chui xuống gầm bàn.
Hình như tôi còn chưa làm cái gì mà? Đột nhiên Harry cảm thấy có chút không quá xác định.
"Tên kia, mày muốn làm gì, tao cảnh cáo mày...." Dượng Vernon được xem là người trấn định nhất, nếu bỏ qua gương mặt đã biến thành màu đỏ tím của ông.
"Cái gì tôi cũng không định làm, tôi chỉ muốn ra ngoài một chuyến thôi." Harry nhàn nhạt nói, nói xong, cậu cũng lười xem phản ứng của bọn họ, theo mục đích bản thân đi ra ngoài cửa.
Cây cối trên đường khá nhiều, còn hiện giờ người đi đường cũng không nhiều lắm, nhưng cho dù đã là chạng vạng thì uy lực của mặt trời mùa hè vẫn không giảm. Harry đi qua hai con đường mới đến cửa tiệm quen thuộc kia, cả người mệt muốn xỉu luôn.
Cũng may là chủ quán vẫn ôn nhu tỉ mỉ như kiếp trước, nhanh chóng đưa cho cậu một ly nước chanh có đá.
"Muốn ăn gì?" Bà chủ cười hỏi.
"Một phần bánh pudding Yorkshire(1) cùng súp thịt bò, thêm một phần kem bạc hà là được rồi, cảm ơn bà." Harry nói.
"Được rồi, cháu chờ một lát."
Harry tựa lưng vào ghế ngồi, ngắm nhìn bốn phía. Góc tường bày một chậu cây cảnh mà cậu không biết tên, rèm cửa màu trắng, bàn với ghế là màu vàng tươi, trên bàn là khăn trải bàn màu xanh nhạt, mỗi một cái bàn đều đặt một nhánh hoa khác nhau.
So với trí nhớ của Harry vẫn có sự sai biệt rất nhỏ.
Thật ra tiệm này là do cậu phát hiện ra ở kiếp trước, cửa hàng tuy không lớn, nhưng mùi vị đồ ăn rất được, bà chủ quán cũng rất ôn hòa. Thỉnh thoảng Harry còn tán gẫu với bà nữa kia.
Có điều bây giờ chỉ có thể làm đứa nhỏ bị bắt nạt thôi, Harry nhìn chân tay ngắn ngủn của mình.
Nếu Draco chịu đến giới Muggle thì tốt rồi, Harry thầm nghĩ, cậu có thể dẫn hắn tới chỗ này, ngoại trừ tay nghề gia tinh của Hogwarts với trang viên nhà Malfoy, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng rất tốt.
Có điều đây là nhiệm vụ bất khả thi, nhất định Draco sẽ cảm thấy thà giết hắn còn hơn. Harry nhún nhún vai, bắt đầu chuyên tâm đối phó miếng bánh pudding Yorkshire ở trước mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng muốn ăn a.... Viết văn vào nửa đêm thật sự là rất đói.
(Editor:
(1) Yorkshire pudding là một loại bánh có xuất sứ từ rất lâu đời tại miền Yorkshire, nước Anh và từ lâu đã trở thành một trong các món ăn rất nổi tiếng trong nghệ thuật ẩm thực truyền thống của quốc gia này. Không chỉ người Anh mà nhiều nơi trên thế giới cũng đều yêu thích chiếc bánh có hình chén tròn rất xinh xắn này.)
K2
"Tuy rằng con rất vui khi cha có thể ở cùng với con, nhưng con không thể không nói, cha đe dọa người ta là không đúng." Harry cười híp mắt nhìn con chó lớn màu đen đang dạo loanh quanh trong phòng mình.
Sirius không để ý chút nào, ngoắc ngoắc đuôi.
"Con ở chỗ này rất an toàn, nếu cha muốn thì cứ về trước đi, con thấy không quan trọng lắm." Harry hỏi.
Sirius biến trở về hình người, suy nghĩ một lúc rồi gật gù, "Vậy được rồi, hai ngày sau Remus cũng sẽ tới, cha phải giúp cậu ấy dọn dẹp. Đúng rồi, con có nhớ ra cậu ấy không, cha từng giới thiệu với con, cậu ấy là bạn của cha ruột con và cả của cha nữa."
"Con nhớ chứ," Harry cười cười, trong lòng khó có thể ức chế nỗi kích động, ấn tượng cuối cùng của cậu đối với Lupin dừng lại ở trận chiến cuối cùng trong Hogwarts, "Con nghĩ con sẽ thích chú ấy."
"Con nhất định sẽ," Sirius chà xát tay, "Tính tình Remus tốt vô cùng."
Sau khi tiễn Sirius, Harry bắt đầu thu dọn hành lý của mình, phần lớn hành lý của cậu đã được đưa về nhà cũ của Black, còn lại chỉ đơn giản là đồ dùng vệ sinh cùng với bài tập về nhà mà thôi. Đương nhiên, còn có cả Hedwig nữa.
"Cô gái tốt, mày lại phải giúp tao đi một chuyến rồi," Harry sờ sờ đầu Hedwig, cột một phong thư lên trên đùi của nó, "Đưa đến trang viên Malfoy."
Hedwig cọ cọ ngón tay Harry, sau đó bay ra ngoài từ đường cửa sổ.
Một ngày trước khi rời khỏi trường, Draco nói cho cậu biết rằng hắn đã lấy được máu của Raito yêu ra rồi, hỏi xem cậu định dùng cách gì để đưa cho nhà White.
"Kỳ thực cách làm cũng không phiền phức, tớ chỉ cần đi một chuyến đến Gringotts, sau đó nói là tìm được nó trong hầm nhà Potter là được rồi," Harry nói, "Vấn đề chính là tớ nhất định phải ở đó, để đảm bảo thu về máu còn dư. Dù sao máu của phù thủy cũng không thể dễ dàng rơi vào tay của người khác. Cậu có cách gì không, Draco?"
"Cậu đúng là một tên phiền phức." Draco nhíu mày, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nở một nụ cười nguy hiểm, "Cho cậu ở đó thì không khó, nhà Malfoy có thể đứng ra. Nhưng tôi giúp cậu, thì cậu định báo đáp lại tôi như thế nào đây?"
"Cái này sao có thể tính là giúp tớ, rõ ràng là giúp chị Elena." Harry kháng nghị nói.
"Tôi với chị ta cũng không có giao tình tốt như vậy, sở dĩ giúp cậu lấy huyết dịch ra cũng chỉ xuất phát từ hứng thú mà thôi." Draco nhún nhún vai.
Cái tên gian thương này! Harry đối với lòng dạ ác độc tàn nhẫn của hắn giơ ngón giữa lên.
"Cái gì của tớ mà cậu thấy vừa mắt, cứ việc cầm đi đi," Harry nhụt chí nằm lên trên ghế salon, "Nhưng tớ cảm thấy đồ được cất giữ trong nhà Potter không thể nào nhiều bằng nhà Malfoy được."
"Câu này đúng là lời nói thật," Draco gật gù, đi tới trước sofa, chậm rãi cúi người xuống, "Nhưng tôi không có hứng thú gì với đồ vật bên trong Gringotts của cậu."
Vậy cậu muốn cái gì? Harry nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt màu xanh xám lập lòe ý bỡn cợt.
"Tôi cảm thấy khá là hứng thú với con đường đi đêm của cậu, vì lẽ đó, sau khi về lại trường, tôi không hy vọng lại phát hiện cậu bỏ mặc tôi nửa đêm chạy ra ngoài. Muốn đi ra ngoài cũng phải gọi tôi đi theo."
Đây là điều khoản bá đạo gì vậy! Harry cả kinh trợn mắt há mồm.
"Thế nào?" Draco cười hỏi.
Harry nghiến răng nghiến lợi xuất ra một từ "Được", nếu không phải kiếp trước Elena cùng gia tộc của cô để lại ấn tượng tốt với cậu, thì cậu mới sẽ không hy sinh nhiều như vậy, quá thiệt thòi rồi!
Draco hài lòng, thu lại cảm giác cao cao tại thượng ngột ngạt kia, ngồi xuống bên cạnh Harry.
"Nhưng mà cậu chuẩn bị trao đổi cái gì với nhà White đây? Cũng không thể cho không máu Raito yêu." Draco lại hỏi.
"Tớ cũng không cần nhà White phải báo đáp lại cái gì."
Quả nhiên, Draco lườm một cái ở trong lòng.
"Được rồi, tôi thừa biết cậu là kẻ ba phải. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cái gì cậu cũng không muốn thì sẽ khiến người ta hoài nghi, giao tình giữa cậu với chị Elena không giống giao tình với tôi cùng bọn Blaise, nhà White có dám thu hay không là một vấn đề."
Harry bị làm khó dễ, nhíu mày lại, "Vậy tớ nên trao đổi cái gì đây?"
"Nhà White làm ăn rất khá khẩm trong lĩnh vực dược liệu, cậu có thể để bọn họ đưa những thứ đó cho cậu."
"Ra tay như vậy cũng quá độc ác đi!"
"Tôi là đang giúp cậu đó!"
....
Kết quả cuối cùng sau cuộc cãi vã là, phần lớn dược liệu trên tờ giấy mà Z đưa cho cậu sẽ do nhà White gánh chịu.
Đối với chuyện này, Draco chỉ khịt mũi coi thường, cảm thấy nhà White thật sự quá lời rồi, đồng thời cũng chắc chắn rằng đời này Harry không thích hợp với từ buôn bán.
Tôi vốn là tuyển thủ Quidditch được chưa, làm gì có cái danh từ buôn bán ở trong đầu cơ chứ, Harry không hề để ý đối với lời đánh giá này.
+++++++
Sau khi lấy đồ ra khỏi rương, Harry ngồi lên trên giường, một mặt mê muội nhìn bài tập môn Lịch sử Pháp thuật cùng với môn Biến Hình.
Sau ba giây, Harry quyết đoán từ bỏ bài tập môn Lịch sử Pháp thuật, sau khi thi cậu đã quên sạch không còn một mống kiến thức của môn này. Toàn bộ Hogwarts chắc chỉ có Draco và Hermione là còn nhớ những nội dung này đến tận nghỉ hè.
Vì lẽ đó, mình sẽ chờ chép của Draco. Harry không chút do dự ném bài tập môn Lịch sử Pháp thuật sang một bên.
Tuy rằng bài tập năm nhất rất đơn giản, nhưng đợi đến khi Harry làm xong bài tập môn Biến Hình thì đã đến giờ ăn cơm tối.
Dì Petunia vẫn như cũ, đẩy khay cơm tối từ phía dưới khe cửa rồi bịt nó lại.
Nhìn vài miếng bánh mì cùng nước súp nhạt nhẽo trên khay, Harry bị gia tinh của Hogwarts nuôi thành kén ăn hoàn toàn không thể tiếp nhận. Suy nghĩ một chút, bản thân ra ngoài ăn là được rồi, trước lúc trở về cậu đã đến Gringotts đổi toàn bộ tiền phù thủy thành bảng Anh, tài chính hiện tại rất dư dả.
Lúc cậu xuống lầu, một nhà Dursley đang ăn tối, trước mặt Dudley vẫn trước sau như một chồng một đống đồ ăn như núi nhỏ.
Bọn họ nhìn thấy cậu thì như hứng phải nỗi sợ hãi cực kỳ ghê gớm, dì Petunia hét lên một tiếng, còn Dudley thì thẳng thắn chui xuống gầm bàn.
Hình như tôi còn chưa làm cái gì mà? Đột nhiên Harry cảm thấy có chút không quá xác định.
"Tên kia, mày muốn làm gì, tao cảnh cáo mày...." Dượng Vernon được xem là người trấn định nhất, nếu bỏ qua gương mặt đã biến thành màu đỏ tím của ông.
"Cái gì tôi cũng không định làm, tôi chỉ muốn ra ngoài một chuyến thôi." Harry nhàn nhạt nói, nói xong, cậu cũng lười xem phản ứng của bọn họ, theo mục đích bản thân đi ra ngoài cửa.
Cây cối trên đường khá nhiều, còn hiện giờ người đi đường cũng không nhiều lắm, nhưng cho dù đã là chạng vạng thì uy lực của mặt trời mùa hè vẫn không giảm. Harry đi qua hai con đường mới đến cửa tiệm quen thuộc kia, cả người mệt muốn xỉu luôn.
Cũng may là chủ quán vẫn ôn nhu tỉ mỉ như kiếp trước, nhanh chóng đưa cho cậu một ly nước chanh có đá.
"Muốn ăn gì?" Bà chủ cười hỏi.
"Một phần bánh pudding Yorkshire(1) cùng súp thịt bò, thêm một phần kem bạc hà là được rồi, cảm ơn bà." Harry nói.
"Được rồi, cháu chờ một lát."
Harry tựa lưng vào ghế ngồi, ngắm nhìn bốn phía. Góc tường bày một chậu cây cảnh mà cậu không biết tên, rèm cửa màu trắng, bàn với ghế là màu vàng tươi, trên bàn là khăn trải bàn màu xanh nhạt, mỗi một cái bàn đều đặt một nhánh hoa khác nhau.
So với trí nhớ của Harry vẫn có sự sai biệt rất nhỏ.
Thật ra tiệm này là do cậu phát hiện ra ở kiếp trước, cửa hàng tuy không lớn, nhưng mùi vị đồ ăn rất được, bà chủ quán cũng rất ôn hòa. Thỉnh thoảng Harry còn tán gẫu với bà nữa kia.
Có điều bây giờ chỉ có thể làm đứa nhỏ bị bắt nạt thôi, Harry nhìn chân tay ngắn ngủn của mình.
Nếu Draco chịu đến giới Muggle thì tốt rồi, Harry thầm nghĩ, cậu có thể dẫn hắn tới chỗ này, ngoại trừ tay nghề gia tinh của Hogwarts với trang viên nhà Malfoy, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng rất tốt.
Có điều đây là nhiệm vụ bất khả thi, nhất định Draco sẽ cảm thấy thà giết hắn còn hơn. Harry nhún nhún vai, bắt đầu chuyên tâm đối phó miếng bánh pudding Yorkshire ở trước mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng muốn ăn a.... Viết văn vào nửa đêm thật sự là rất đói.
(Editor:
(1) Yorkshire pudding là một loại bánh có xuất sứ từ rất lâu đời tại miền Yorkshire, nước Anh và từ lâu đã trở thành một trong các món ăn rất nổi tiếng trong nghệ thuật ẩm thực truyền thống của quốc gia này. Không chỉ người Anh mà nhiều nơi trên thế giới cũng đều yêu thích chiếc bánh có hình chén tròn rất xinh xắn này.)
K2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.