Chương 31
Lâm Song Thính Phong Quá
11/08/2020
Là một gia tộc lâu đời, đương nhiên hầm gia tài nhà Potter sẽ được sắp xếp ở vị trí trọng yếu, cũng thiết kế tầng tầng lớp lớp cửa ải, đồng thời điều này cũng có nghĩa là.... Nó được chôn rất sâu dưới lòng đất.
Khi cái xe đẩy chết tiệt kia dừng lại, Harry lập tức phi xuống, liên tục nôn khan.
"Giờ tớ đã tin cậu rồi, cái xe đẩy này tuyệt đối là phương thức trả thù của yêu tinh đối với phù thủy." Harry uể oải nằm nhoài lên trên người Draco, nhỏ giọng nói vậy.
Draco cũng không có chỗ nào tốt hơn, sắc mặt càng trắng xám hơn so với bình thường, nghe thấy câu này chỉ dùng khóe mắt ném cho cậu một ánh nhìn khinh bỉ không đủ như thường ngày.
Nhưng mà sau khi cửa hầm được mở ra, Harry cảm giác trong nháy mắt mình đã được chữa khỏi. Không thể không nói Cục Thời Không thật là hào phóng a.
Tuy rằng kiếp trước Harry chẳng phải là cao thủ quản lý tài sản gì, nhưng cậu vẫn có ấn tượng đôi chút về hầm tài sản nhà mình. Mà bây giờ, những đồng vàng Galleon đang ở trước mắt cậu, rõ ràng nhiều gấp ba lần trước kia, trong góc tường hình như còn mấy chồng đá quý cùng những vật sáng lòe lòe khác.
Draco trực tiếp đi tới chồng đá quý trước, nhìn một chút rồi nói: "Chất lượng không tệ."
Quả nhiên đời người đều có kinh hỉ khắp nơi, Harry cảm thấy mình đang kích động đến mức có thể nhảy từ trên núi cao xuống.
"Đừng ở chỗ đó làm vẻ mặt đáng xấu hổ nữa, mau lăn lại đây. Không phải cậu đã nói là muốn nhìn tài sản của nhà mình sao?"
"Có cái gì tốt không?" Harry hỏi, bày tỏ bản thân đầy đủ tín nhiệm vào ánh mắt của nhà Malfoy.
"Nói tóm lại, bên này có mấy món đồ còn dùng được," Draco chỉ chỉ mấy viên đá quý nằm rải rát bên cạnh, "Cái dây chuyền và khuyên tai kia có bạch phép thuật cực kỳ cường đại, hẳn là dùng để chữa trị hay gì đó. Mấy cái bùa phòng ngự này hình như cũng rất mạnh. Mấy đồ còn lại thì có tác dụng không lớn, chẳng qua phép thuật trên đó cũng không thua kém."
Quả nhiên, lôi Draco vào đây là một lựa chọn chính xác, Harry yên lặng cộng thêm điểm cho mình, còn có chuyên gia giám định nào tốt hơn Malfoy sao?
Harry nhanh chóng nhét đống đồ vật kia vào túi không gian, sau đó lại ném thêm vài đồng Galleon, chẳng bao lâu, túi không gian liền đầy.
"Dung lượng thật nhỏ." Harry đặc biệt bi phẫn, sao lại nhỏ như vậy, mấy cái túi không gian trong tiểu thuyết của Muggle đều có dung lượng cực lớn a!
"Đừng làm chuyện mất mặt như thế, đồ bên trong hầm cũng không chạy được." Draco quả thật thấy đau đầu.
Thật bất hạnh, sẽ chạy đó, bằng không kiếp trước sao tôi có thể cướp được Cúp Nhà Hufflepuff cơ chứ. Harry đặc biệt cao quý lãnh diễm hừ một tiếng.
"Túi không gian của cậu đâu?" Harry nhìn chằm chằm vào túi áo bên trái của Draco.
Draco: "...."
Mặc kệ vẻ mặt Draco như nuốt phải con gián thì, túi không gian của hắn tạm thời vẫn được đổi họ thành họ Potter.
Chờ đến khi ra khỏi hầm, hai túi không gian đều đã đầy ắp. Draco đã chẳng thèm nói thêm cái gì nữa, lúc Harry vui vẻ chạy tới chỗ giao dịch, thì hắn lại yên lặng ngồi xuống băng ghế dài, dùng hành động biểu thị rằng mình không quen biết cậu.
Có điều cho dù người thừa kế nhà Malfoy có ngồi ở một chỗ tầm thường thì cũng không có khả năng bị lơ là. Vì lẽ đó, lúc Harry trở lại, người đầu tiên cậu thấy không phải là Draco, mà là cô em ngồi ở bên cạnh hắn. Một bé gái có vóc người nho nhỏ, hình như mới tám, chín tuổi, mái tóc dài màu vàng nhạt được uốn khéo léo, mặc váy bồng bồng đáng yêu màu xanh lục, lúc mỉm cười còn đặc biệt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Là Astoria Greengrass. Vị hôn thê tương lai của Draco.
Draco Malfoy, cậu mới có vài tuổi, à không, cô em này mới vài tuổi mà cậu đã xuống tay rồi! Harry cảm giác bình tĩnh của mình đã bị nát tan tành, tuy rằng nó luôn tồn tại rất yếu ớt.
"Đây là Harry Potter, bạn cùng phòng của anh, còn đây là Astoria, con nhà Greengrass." Draco giới thiệu hai người với nhau.
Harry đã mất công sức cứng rắn nhét đồ mua từ chỗ giao dịch vào trong túi không gian của Draco, vì thế hai tay lúc này đang trống trơn, đương nhiên có thể bắt tay cùng Astoria, "Chào em."
"Chào anh." Em gái còn hơi thẹn thùng, sau khi nói xong cũng có chút đỏ mặt, rồi lại không ngừng liếc trộm Draco.
Harry nỗ lực dùng ánh mắt dò hỏi Draco, vì sao cô ấy lại ở nơi này, chỉ có một mình một người thôi sao?
Nhưng hiển nhiên tần suất của hai người không đồng bộ. Harry nháy đến mức mí mắt đều sắp giật, nhưng Draco vẫn như cũ lịch sự trò chuyện cùng cô con gái nhỏ nhà Greengrass, lộ ra mỉm cười mười phần thân sĩ, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, giọng hơi thấp hơn so với bình thường, nhưng nghe ra rất trầm ổn.
Cẩn thận tớ chụp các loại dáng vẻ của cậu lúc ở trong ký túc xá gửi cho cô em này, đóng kịch cái gì, con sói đuôi dài. Harry ở bên cạnh xoa xoa hai tay, thầm nghĩ.
Kỳ thật phần lớn nội dung trong cuộc trò chuyện giữa Draco và Astoria đều không hề có chút dinh dưỡng gì, hai đứa loli, một chín, một mười một tuổi, tuy rằng cái người mười một tuổi kia đã sớm trưởng thành đến kỳ cục, nhưng tuyệt đối vẫn phát triển bình thường theo trục hoành, nói chuyện có thể có bao nhiêu thú vị cơ chứ. Harry nghe đến nhàm chán.
Cũng may là một lúc sau, mẹ của Astoria đã tới, chấm dứt cơn ác mộng này.
Tác giả có lời muốn nói: Tối qua thức đêm xem bóng đá, rồi cố gắng thức thêm để viết cho xong. Hiện giờ thật sự không kiên trì nổi nữa, nếu ngày mai tỉnh táo, tôi đảm bảo nhất định sẽ kiểm tra xem có phù hợp logic hay không! Tiểu nhân xin rút lui trước....
(Editor: Draco, anh dám lơ là vợ lớn để đi quyến rũ tiểu tam là sao a? Tiện thể thông báo: tôi đã beta lại mấy chương vừa qua; sau này cứ 10 chương thì beta lại một lần.)
Khi cái xe đẩy chết tiệt kia dừng lại, Harry lập tức phi xuống, liên tục nôn khan.
"Giờ tớ đã tin cậu rồi, cái xe đẩy này tuyệt đối là phương thức trả thù của yêu tinh đối với phù thủy." Harry uể oải nằm nhoài lên trên người Draco, nhỏ giọng nói vậy.
Draco cũng không có chỗ nào tốt hơn, sắc mặt càng trắng xám hơn so với bình thường, nghe thấy câu này chỉ dùng khóe mắt ném cho cậu một ánh nhìn khinh bỉ không đủ như thường ngày.
Nhưng mà sau khi cửa hầm được mở ra, Harry cảm giác trong nháy mắt mình đã được chữa khỏi. Không thể không nói Cục Thời Không thật là hào phóng a.
Tuy rằng kiếp trước Harry chẳng phải là cao thủ quản lý tài sản gì, nhưng cậu vẫn có ấn tượng đôi chút về hầm tài sản nhà mình. Mà bây giờ, những đồng vàng Galleon đang ở trước mắt cậu, rõ ràng nhiều gấp ba lần trước kia, trong góc tường hình như còn mấy chồng đá quý cùng những vật sáng lòe lòe khác.
Draco trực tiếp đi tới chồng đá quý trước, nhìn một chút rồi nói: "Chất lượng không tệ."
Quả nhiên đời người đều có kinh hỉ khắp nơi, Harry cảm thấy mình đang kích động đến mức có thể nhảy từ trên núi cao xuống.
"Đừng ở chỗ đó làm vẻ mặt đáng xấu hổ nữa, mau lăn lại đây. Không phải cậu đã nói là muốn nhìn tài sản của nhà mình sao?"
"Có cái gì tốt không?" Harry hỏi, bày tỏ bản thân đầy đủ tín nhiệm vào ánh mắt của nhà Malfoy.
"Nói tóm lại, bên này có mấy món đồ còn dùng được," Draco chỉ chỉ mấy viên đá quý nằm rải rát bên cạnh, "Cái dây chuyền và khuyên tai kia có bạch phép thuật cực kỳ cường đại, hẳn là dùng để chữa trị hay gì đó. Mấy cái bùa phòng ngự này hình như cũng rất mạnh. Mấy đồ còn lại thì có tác dụng không lớn, chẳng qua phép thuật trên đó cũng không thua kém."
Quả nhiên, lôi Draco vào đây là một lựa chọn chính xác, Harry yên lặng cộng thêm điểm cho mình, còn có chuyên gia giám định nào tốt hơn Malfoy sao?
Harry nhanh chóng nhét đống đồ vật kia vào túi không gian, sau đó lại ném thêm vài đồng Galleon, chẳng bao lâu, túi không gian liền đầy.
"Dung lượng thật nhỏ." Harry đặc biệt bi phẫn, sao lại nhỏ như vậy, mấy cái túi không gian trong tiểu thuyết của Muggle đều có dung lượng cực lớn a!
"Đừng làm chuyện mất mặt như thế, đồ bên trong hầm cũng không chạy được." Draco quả thật thấy đau đầu.
Thật bất hạnh, sẽ chạy đó, bằng không kiếp trước sao tôi có thể cướp được Cúp Nhà Hufflepuff cơ chứ. Harry đặc biệt cao quý lãnh diễm hừ một tiếng.
"Túi không gian của cậu đâu?" Harry nhìn chằm chằm vào túi áo bên trái của Draco.
Draco: "...."
Mặc kệ vẻ mặt Draco như nuốt phải con gián thì, túi không gian của hắn tạm thời vẫn được đổi họ thành họ Potter.
Chờ đến khi ra khỏi hầm, hai túi không gian đều đã đầy ắp. Draco đã chẳng thèm nói thêm cái gì nữa, lúc Harry vui vẻ chạy tới chỗ giao dịch, thì hắn lại yên lặng ngồi xuống băng ghế dài, dùng hành động biểu thị rằng mình không quen biết cậu.
Có điều cho dù người thừa kế nhà Malfoy có ngồi ở một chỗ tầm thường thì cũng không có khả năng bị lơ là. Vì lẽ đó, lúc Harry trở lại, người đầu tiên cậu thấy không phải là Draco, mà là cô em ngồi ở bên cạnh hắn. Một bé gái có vóc người nho nhỏ, hình như mới tám, chín tuổi, mái tóc dài màu vàng nhạt được uốn khéo léo, mặc váy bồng bồng đáng yêu màu xanh lục, lúc mỉm cười còn đặc biệt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Là Astoria Greengrass. Vị hôn thê tương lai của Draco.
Draco Malfoy, cậu mới có vài tuổi, à không, cô em này mới vài tuổi mà cậu đã xuống tay rồi! Harry cảm giác bình tĩnh của mình đã bị nát tan tành, tuy rằng nó luôn tồn tại rất yếu ớt.
"Đây là Harry Potter, bạn cùng phòng của anh, còn đây là Astoria, con nhà Greengrass." Draco giới thiệu hai người với nhau.
Harry đã mất công sức cứng rắn nhét đồ mua từ chỗ giao dịch vào trong túi không gian của Draco, vì thế hai tay lúc này đang trống trơn, đương nhiên có thể bắt tay cùng Astoria, "Chào em."
"Chào anh." Em gái còn hơi thẹn thùng, sau khi nói xong cũng có chút đỏ mặt, rồi lại không ngừng liếc trộm Draco.
Harry nỗ lực dùng ánh mắt dò hỏi Draco, vì sao cô ấy lại ở nơi này, chỉ có một mình một người thôi sao?
Nhưng hiển nhiên tần suất của hai người không đồng bộ. Harry nháy đến mức mí mắt đều sắp giật, nhưng Draco vẫn như cũ lịch sự trò chuyện cùng cô con gái nhỏ nhà Greengrass, lộ ra mỉm cười mười phần thân sĩ, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, giọng hơi thấp hơn so với bình thường, nhưng nghe ra rất trầm ổn.
Cẩn thận tớ chụp các loại dáng vẻ của cậu lúc ở trong ký túc xá gửi cho cô em này, đóng kịch cái gì, con sói đuôi dài. Harry ở bên cạnh xoa xoa hai tay, thầm nghĩ.
Kỳ thật phần lớn nội dung trong cuộc trò chuyện giữa Draco và Astoria đều không hề có chút dinh dưỡng gì, hai đứa loli, một chín, một mười một tuổi, tuy rằng cái người mười một tuổi kia đã sớm trưởng thành đến kỳ cục, nhưng tuyệt đối vẫn phát triển bình thường theo trục hoành, nói chuyện có thể có bao nhiêu thú vị cơ chứ. Harry nghe đến nhàm chán.
Cũng may là một lúc sau, mẹ của Astoria đã tới, chấm dứt cơn ác mộng này.
Tác giả có lời muốn nói: Tối qua thức đêm xem bóng đá, rồi cố gắng thức thêm để viết cho xong. Hiện giờ thật sự không kiên trì nổi nữa, nếu ngày mai tỉnh táo, tôi đảm bảo nhất định sẽ kiểm tra xem có phù hợp logic hay không! Tiểu nhân xin rút lui trước....
(Editor: Draco, anh dám lơ là vợ lớn để đi quyến rũ tiểu tam là sao a? Tiện thể thông báo: tôi đã beta lại mấy chương vừa qua; sau này cứ 10 chương thì beta lại một lần.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.