Chương 88
Lâm Song Thính Phong Quá
11/08/2020
Tuy rằng vô cùng muốn ở chung với Draco càng lâu càng tốt, nhưng thân là một trong hai dũng sĩ của Hogwarts, thời gian nhàn nhã của Harry rất nhanh sẽ không còn dư thừa được bao nhiêu.
Ngay cả thời gian hẹn hò của hai người cũng thường biến thành thời gian nghiên cứu đề mục thi đấu.
Không có quá nhiều bạn trai căn bản là một thư viện di động kiêm chức cố vấn như Draco, Harry vui mừng phát hiện cái ám chỉ khiến người ta đau đầu kia quả thực chả tính là gì với Draco.
"Bỏ quả trứng vàng vào trong nước," Draco hời hợt nói, "Đây là tiếng hát của người cá."
"Trong nước?" Harry nghi hoặc nhíu nhíu mày, "Được rồi, chờ em về ký túc xá sẽ vứt nó vào chậu nước sau."
"Không cần chờ tới khi trở về, hiện giờ làm cũng chẳng sao."
"Cái gì...."
Lời Harry còn chưa nói hết, nghi vấn của cậu đã được giải đáp.
Trên sàn nhà bóng loáng của Phòng Cần Thiết đột nhiên có một khối đất nhô ra, từ từ bành trướng, vặn vẹo, cuối cùng biến thành một bồn sứ màu trắng mạ hoa văn thược dược bằng vàng rất lớn.
Harry không biết mình có nên thán phục hay không.
"Nơi này là Phòng Cần Thiết." Draco thấy dáng vẻ sững sờ của cậu, cười khẽ.
....
Tìm tìm chúng tôi đi
Ở nói thanh âm của chúng tôi vang lên
Chúng tôi không có cách nào ca hát trên mặt đất
Khi bạn sưu tầm
Xin hãy cẩn thận thương lượng
Chúng tôi đã đoạt đi bảo bối mà bạn yêu thích nhất
Bạn chỉ có thời gian là một tiếng
Để tìm và đoạt lại vật mà chúng tôi đã lấy
Qua một giờ, hy vọng sẽ hoàn toàn không còn
Hắn đã hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa
"Bảo bối mà em yêu thích nhất...." Harry hơi mê man nháy mắt mấy cái, "Draco, lúc nãy anh có nói đây là tiếng ca của người cá đúng không, vậy bài hát này có ý là người cá sẽ cướp đi đồ vật mà em thích nhất – ví như cây Tia Chớp, mà trong một tiếng đồng hồ, em phải tìm được nó?"
"Có thể hiểu là như vậy. Có điều, em phải chú ý cách dùng từ của em, không nhất định là "nó", cũng có thể là "anh" hoặc là "cô"," Draco mò quả trứng vàng từ trong nước lên, hai ngón tay trắng noãn thon dài hơi hơi dùng sức, mặt ngoài quả trứng vàng lập tức bị nứt không theo quy tắc nào, "Trên thực tế, theo cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy người cá bắt cóc người quan trọng nhất của thí sinh có độ khả thi cao hơn một chút, như vậy mấy người mới có thêm động lực hơn, không phải sao?"
"Người quan trọng nhất...." Harry lẩm bẩm nói, nhìn Draco cười như không cười một lúc, hồ nghi hỏi, "Người cá căn cứ vào cái gì để phán đoán ứng cử viên đây?"
"Phỏng chừng là để từng hiệu trưởng cung cấp ứng cử viên, người cá chẳng qua chỉ ra sức, vì lẽ đó, cứ yên tâm đi, em sẽ không nhìn thấy tôi ở đáy hồ đâu." Draco trêu ghẹo.
Harry nghĩ một hồi, nếu hôm thi đấu, cậu mà mang theo Draco từ trong hồ ra, khán giả sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ, nghĩ tới đây, cậu không nhịn được rùng mình một cái.
"Nếu đúng là như vậy thì quá đáng sợ, toàn bộ Hogwarts sẽ điên mất," Harry thầm nói, "Vậy theo lời của anh, ứng cử viên cũng rất rõ ràng, cha Sirius không thể ra mặt, vậy chắc chắn chỉ chọn một trong hai người là Ron và Hermione mà thôi."
"Xóa Granger kia đi, theo như tôi được biết, anh chàng Krum kia hoàn toàn đã bị mái tóc nâu của cô ta câu dẫn mất tâm trí rồi, nếu bảo bối kia đúng là dùng người đến đảm đương, hiển nhiên cô ta sẽ thuộc về Krum," Draco khá là cười nhạo, liếc nhìn Harry bị kinh ngạc đến ngây người, "Đừng nói là đến tận bây giờ em vẫn còn cho rằng hai người đó chỉ tay trong tay, vui vẻ nhảy điệu nhảy mở màn rồi sau đó ai đi đường nấy đấy nhé?"
Như nhớ ra chuyện gì, Draco nhíu nhíu mày lại, không hề vui vẻ nhìn chằm chằm vào Harry, "Chuyện này cũng nhắc nhở tôi, sao lúc đó em lại chọn cái cô Patil kia làm bạn nhảy, một cô gái có đại não trống trơn, nông cạn vô tri, chỉ biết cười khanh khách, mắt thẩm mỹ còn kém đến đòi mạng, có nơi nào hấp dẫn được em? Hay nên nói là.... Thẩm mỹ của em thật sự kém như vậy?" Khi nói xong lời cuối cùng, Draco nguy hiểm nhướn mày lên, nhìn qua chỉ cần Harry dám nói một từ "Đúng" thì đêm nay đừng mơ mà ra khỏi đây.
Harry đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, "Đừng ấu trĩ như vậy, Draco, lúc đó, em căn bản không biết cách mời bạn nhảy, vẫn kéo dài tới ngày cuối cùng, có thể có một cô gái đồng ý đã không tệ rồi. Mặt khác, cô Patil kia cũng không chọc người chán ghét như thế, đừng có nói xấu người ta."
Draco chẳng biết có nghe hay không, hừ một tiếng.
Ấu trĩ, Harry thầm nói, liếc mắt quét qua bài tập môn Biến Hình ở bên cạnh, bất đắc dĩ nhớ tới mai phải nộp vật này, không thể làm gì khác hơn ngoài chuyên cần cần cù và thật thà cầm bút lên, cũng không có tâm tư nói thêm cái gì với Draco.
Có điều bị Draco quấy nhiễu như vậy, cậu đúng là có nhớ tới lần vũ hội kia. Cậu một chút cũng không làm tốt trách nhiệm của một bạn nhảy hợp lệ, lạnh nhạt Patil khắp cả buổi, cho tới khi cô gái này nổi giận rời đi.
Mà lý do khiến cậu mất tập trung suốt buổi vũ hội đó, là vì ánh mắt của cậu, vẫn không tự chủ đuổi theo bóng dáng của Draco Malfoy.
....
Đúng như Draco đã dự đoán, người cá thật sự trói người quan trọng nhất của từng thí sinh vào dưới Hồ Đen. Mà "bảo bối" của cậu, không nghi ngờ chút nào, là Ron.
Có thể là do cậu dùng cỏ mang cá, nên ổn định hơn so với những người khác, trên đường cũng không gặp quá nhiều phiền phức, cho nên khi Harry đến nơi, cậu kinh ngạc phát hiện mình chính là người đầu tiên đến nơi này.
Lời tiên đoán thứ hai của Draco cũng đã được nghiệm chứng, Hermione đúng thực cũng bị trói trên cột đá, bên cạnh cô là Ron, Cho Chang cùng một cô bé lạ mặt, có điều vừa nhìn cái đầu tóc bạc như mây mù kia cũng có thể đoán được cô bé này là em gái của Fleur.
Nhìn sắc mặt xanh trắng của bốn người dưới nước, Harry đưa tay ra thăm dò mạch đập của họ, xác định không có việc gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, không chút trì hoãn cắt dây thừng trói Ron ra, mang cậu ta bơi lên mặt hồ.
Trong nháy mắt, khi bơi lên mặt hồ, cậu nghe được tiếng hoan hô rung trời truyền đến từ chỗ khán đài của Hogwarts, nhưng cậu lại không quan tâm, theo phản xạ có điều kiện, tìm kiếm cái đầu bach kim sáng lòe lòe trong đám người, sau đó, không tự chủ được lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Nhưng mà có thể là vì quá chăm chú nhìn người nào đó, mà tay cầm lấy Ron của Harry không cẩn thẩn thả lỏng, khiến Ron vừa có chút tỉnh táo đảo mắt lại chìm xuống dưới, Harry hoảng hốt mau chóng mò lại.
....
Sau hạng mục thứ hai, Harry nghĩ nên có một quãng thời gian nghỉ ngơi rất dài. Nhưng vì quá bận rộn, cộng thêm rất nhiều đêm cùng ngày cuối tuần hiếm có đều đi hiến tặng cho Draco cùng Andrea, thời gian lập tức trôi nhanh hơn hẳn, cậu hầu như còn chưa có cảm giác gì, thì hạng mục thứ ba đã yên lặng áp sát.
Mà trong lúc này, ngay cả một kẻ trì độn như Ron cũng đã nhận ra cậu có chỗ không đúng, cậu ta không chỉ một lần ép hỏi cậu vì sao thường thường đi ra ngoài một mình.
"Được rồi, người anh em, cho dù cậu kết giao bạn gái thì tụi tớ cũng sẽ không đi gây sự, vì thế, cứ yên tâm đi, mau nói ra, Hermione cũng rất muốn biết, có phải không?" Ron cười không có ý tốt hỏi.
Hermione mặt không chút cảm xúc liếc họ một cái, mất kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, hoàn toàn không có ý muốn để ý đến họ.
"Tớ chỉ tùy tiện dạo trong Hogsmeade, đi một mình, cậu cũng biết, hạng mục thứ ba sắp tới rồi, nên tớ có chút buồn bực mất tập trung." Harry dùng vẻ mặt chân thành nói láo, đồng thời yên lặng âm thầm nói lời xin lỗi với Ron, hết cách rồi, cậu cũng không thể vô cùng phấn khởi nói, này, người anh em, tớ không kết giao bạn gái, mà là bạn trai, người đó cậu rất quen thuộc, chính là Draco Malfoy.
Ôi Merlin, chỉ tưởng tượng cái hình ảnh kia một hồi thôi, cả người cậu đều không tốt.
"Há, thật không," Ron suy nghĩ một chút, cảm thấy lời giải thích này cũng hợp lý, hơn nữa, Harry đúng thực không có gần gũi với bất kỳ nữ sinh nào, nghĩ đến đây, vẻ mặt của cậu ta đổi thành đồng tình, "Được rồi, Harry, đừng tự tạo áp lực lớn cho mình, cậu mạnh hơn bọn họ...."
Nhìn thấy Ron chăm chú an ủi mình, nhất thời cảm giác tội lỗi trong lòng Harry càng lớn.
Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên cậu suy nghĩ kỹ, nếu chuyện cậu hẹn hò với Draco, không cẩn thận bị phát hiện, hoặc là, không duy trì được đến lúc nào đó, ví như Draco muốn kết hôn với Astoria, thì cậu nên làm gì đây.
Vì thế, tối hôm đó, khi đi gặp Draco, cậu tận lực dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi hắn, "Nếu chuyện của chúng ta bị phát hiện thì phải làm sao đây? Có phải Hogwarts sẽ có động đất hay không?"
Lúc hỏi câu này, cậu đang vô cùng mất hình tượng gối đầu lên đùi Draco, một tay không ngoan ngoãn lôi tóc của vị hoàng tử Slytherin này ra chơi.
Draco bắt lấy cái tay làm loạn của cậu, đặt ở bên môi, hôn một cái, nói, "Vậy thì cứ để bị phát hiện đi. Cho dù họ không phát hiện, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ công bố, có điều vì chăm sóc những quả tim yếu ớt của mấy người kia, nên cho họ một bước chuẩn bị. Đúng rồi, hình như tôi đã quên nói cho em biết, bọn Blaise đã sớm biết rồi."
Đại não của Harry ngốc trệ một giây, cả người đều trực tiếp ngồi dậy.
"Em có thể hỏi thăm, bọn họ đây, cụ thể là những người nào hay không?" Cậu cứng ngắc hỏi.
"Blaise, Pansy, Daphne, Goyle, Crabbe."
"Nói cách khác, những người có quan hệ tương đối thân mật với anh đều đã biết hết," Harry không thể tin hỏi, trời mới biết cậu cố lắm mới không gầm hét lên, "Anh cứ như vậy mà nói cho bọn họ biết, bọn họ không cảm thấy anh bị điên rồi sao?"
"Thành thật mà nói, lúc đầu họ đúng thật sự cảm thấy như vậy," Draco hững hờ nói, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ khiếp sợ của Harry, "Có điều chờ đến khi họ ý thức được đây là sự thật, đồng thời biết không một ai có thể dao động quyết tâm của tôi, bọn họ liền yên lặng tiếp nhận sự thật này, ngày hôm qua Pansy còn hỏi tôi đã lôi em lên giường chưa nữa kìa." Nói tới đây, khóe mắt Draco lộ ra một chút ý cười, "Tôi cảm thấy chúng ta rất cần thương lượng với nhau về vấn đề này."
"Đi ra, cái tên Malfoy chán ghét này," trên mặt Harry bốc ra một chút phấn hồng, đặc biệt dễ thấy trên làn da trắng nõn, ánh mắt của Draco cũng thay đổi, nhưng Chúa Cứu Thế nào đó không hề tự giác, vẫn cứ chìm đắm trong bất mãn của mình, lớn tiếng nói, "Thế mà anh lại không nói cho em biết, từ đầu đến giờ!"
"Tôi cho rằng chuyện này bình thường đến độ không thể bình thường được hơn, chúng mình đều là hai bên tình nguyện không phải sao, em cũng đã đáp ứng trở thành bạn đời của tôi rồi còn gì." Bên trong tròng mắt màu bạc của Draco tràn ngập ý cười, bàn tay khớp xương rõ ràng vòng ra sau đầu Harry, không nói thêm lời nào, hôn lên môi cậu, triền miên hồi lâu mới tách ra.
Cơn tức của Harry vẫn chưa giảm, cậu còn chưa có nghĩ ra có nên tính toán với Draco nữa không thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt từ trước đến giờ của Draco trở nên nhu hòa, đồng thời hắn lại ném thêm một quả lựu đạn nữa.
"Xem phản ứng của em, tôi nghĩ rất có thể em còn chưa biết bạn đời trong Giới Pháp Thuật là mang ý gì. Bạn đời, mang ý nghĩa một đời một kiếp, nói cách khác, lúc đó, tôi là đang cầu hôn em, mà em cũng đã đáp ứng rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực tôi vô cùng muốn Draco bị người cá trói lại, sau đó Harry đi cứu viện, nghĩ một chút đã thấy vô cùng mắc cười *^_^*
e4
Ngay cả thời gian hẹn hò của hai người cũng thường biến thành thời gian nghiên cứu đề mục thi đấu.
Không có quá nhiều bạn trai căn bản là một thư viện di động kiêm chức cố vấn như Draco, Harry vui mừng phát hiện cái ám chỉ khiến người ta đau đầu kia quả thực chả tính là gì với Draco.
"Bỏ quả trứng vàng vào trong nước," Draco hời hợt nói, "Đây là tiếng hát của người cá."
"Trong nước?" Harry nghi hoặc nhíu nhíu mày, "Được rồi, chờ em về ký túc xá sẽ vứt nó vào chậu nước sau."
"Không cần chờ tới khi trở về, hiện giờ làm cũng chẳng sao."
"Cái gì...."
Lời Harry còn chưa nói hết, nghi vấn của cậu đã được giải đáp.
Trên sàn nhà bóng loáng của Phòng Cần Thiết đột nhiên có một khối đất nhô ra, từ từ bành trướng, vặn vẹo, cuối cùng biến thành một bồn sứ màu trắng mạ hoa văn thược dược bằng vàng rất lớn.
Harry không biết mình có nên thán phục hay không.
"Nơi này là Phòng Cần Thiết." Draco thấy dáng vẻ sững sờ của cậu, cười khẽ.
....
Tìm tìm chúng tôi đi
Ở nói thanh âm của chúng tôi vang lên
Chúng tôi không có cách nào ca hát trên mặt đất
Khi bạn sưu tầm
Xin hãy cẩn thận thương lượng
Chúng tôi đã đoạt đi bảo bối mà bạn yêu thích nhất
Bạn chỉ có thời gian là một tiếng
Để tìm và đoạt lại vật mà chúng tôi đã lấy
Qua một giờ, hy vọng sẽ hoàn toàn không còn
Hắn đã hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa
"Bảo bối mà em yêu thích nhất...." Harry hơi mê man nháy mắt mấy cái, "Draco, lúc nãy anh có nói đây là tiếng ca của người cá đúng không, vậy bài hát này có ý là người cá sẽ cướp đi đồ vật mà em thích nhất – ví như cây Tia Chớp, mà trong một tiếng đồng hồ, em phải tìm được nó?"
"Có thể hiểu là như vậy. Có điều, em phải chú ý cách dùng từ của em, không nhất định là "nó", cũng có thể là "anh" hoặc là "cô"," Draco mò quả trứng vàng từ trong nước lên, hai ngón tay trắng noãn thon dài hơi hơi dùng sức, mặt ngoài quả trứng vàng lập tức bị nứt không theo quy tắc nào, "Trên thực tế, theo cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy người cá bắt cóc người quan trọng nhất của thí sinh có độ khả thi cao hơn một chút, như vậy mấy người mới có thêm động lực hơn, không phải sao?"
"Người quan trọng nhất...." Harry lẩm bẩm nói, nhìn Draco cười như không cười một lúc, hồ nghi hỏi, "Người cá căn cứ vào cái gì để phán đoán ứng cử viên đây?"
"Phỏng chừng là để từng hiệu trưởng cung cấp ứng cử viên, người cá chẳng qua chỉ ra sức, vì lẽ đó, cứ yên tâm đi, em sẽ không nhìn thấy tôi ở đáy hồ đâu." Draco trêu ghẹo.
Harry nghĩ một hồi, nếu hôm thi đấu, cậu mà mang theo Draco từ trong hồ ra, khán giả sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ, nghĩ tới đây, cậu không nhịn được rùng mình một cái.
"Nếu đúng là như vậy thì quá đáng sợ, toàn bộ Hogwarts sẽ điên mất," Harry thầm nói, "Vậy theo lời của anh, ứng cử viên cũng rất rõ ràng, cha Sirius không thể ra mặt, vậy chắc chắn chỉ chọn một trong hai người là Ron và Hermione mà thôi."
"Xóa Granger kia đi, theo như tôi được biết, anh chàng Krum kia hoàn toàn đã bị mái tóc nâu của cô ta câu dẫn mất tâm trí rồi, nếu bảo bối kia đúng là dùng người đến đảm đương, hiển nhiên cô ta sẽ thuộc về Krum," Draco khá là cười nhạo, liếc nhìn Harry bị kinh ngạc đến ngây người, "Đừng nói là đến tận bây giờ em vẫn còn cho rằng hai người đó chỉ tay trong tay, vui vẻ nhảy điệu nhảy mở màn rồi sau đó ai đi đường nấy đấy nhé?"
Như nhớ ra chuyện gì, Draco nhíu nhíu mày lại, không hề vui vẻ nhìn chằm chằm vào Harry, "Chuyện này cũng nhắc nhở tôi, sao lúc đó em lại chọn cái cô Patil kia làm bạn nhảy, một cô gái có đại não trống trơn, nông cạn vô tri, chỉ biết cười khanh khách, mắt thẩm mỹ còn kém đến đòi mạng, có nơi nào hấp dẫn được em? Hay nên nói là.... Thẩm mỹ của em thật sự kém như vậy?" Khi nói xong lời cuối cùng, Draco nguy hiểm nhướn mày lên, nhìn qua chỉ cần Harry dám nói một từ "Đúng" thì đêm nay đừng mơ mà ra khỏi đây.
Harry đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, "Đừng ấu trĩ như vậy, Draco, lúc đó, em căn bản không biết cách mời bạn nhảy, vẫn kéo dài tới ngày cuối cùng, có thể có một cô gái đồng ý đã không tệ rồi. Mặt khác, cô Patil kia cũng không chọc người chán ghét như thế, đừng có nói xấu người ta."
Draco chẳng biết có nghe hay không, hừ một tiếng.
Ấu trĩ, Harry thầm nói, liếc mắt quét qua bài tập môn Biến Hình ở bên cạnh, bất đắc dĩ nhớ tới mai phải nộp vật này, không thể làm gì khác hơn ngoài chuyên cần cần cù và thật thà cầm bút lên, cũng không có tâm tư nói thêm cái gì với Draco.
Có điều bị Draco quấy nhiễu như vậy, cậu đúng là có nhớ tới lần vũ hội kia. Cậu một chút cũng không làm tốt trách nhiệm của một bạn nhảy hợp lệ, lạnh nhạt Patil khắp cả buổi, cho tới khi cô gái này nổi giận rời đi.
Mà lý do khiến cậu mất tập trung suốt buổi vũ hội đó, là vì ánh mắt của cậu, vẫn không tự chủ đuổi theo bóng dáng của Draco Malfoy.
....
Đúng như Draco đã dự đoán, người cá thật sự trói người quan trọng nhất của từng thí sinh vào dưới Hồ Đen. Mà "bảo bối" của cậu, không nghi ngờ chút nào, là Ron.
Có thể là do cậu dùng cỏ mang cá, nên ổn định hơn so với những người khác, trên đường cũng không gặp quá nhiều phiền phức, cho nên khi Harry đến nơi, cậu kinh ngạc phát hiện mình chính là người đầu tiên đến nơi này.
Lời tiên đoán thứ hai của Draco cũng đã được nghiệm chứng, Hermione đúng thực cũng bị trói trên cột đá, bên cạnh cô là Ron, Cho Chang cùng một cô bé lạ mặt, có điều vừa nhìn cái đầu tóc bạc như mây mù kia cũng có thể đoán được cô bé này là em gái của Fleur.
Nhìn sắc mặt xanh trắng của bốn người dưới nước, Harry đưa tay ra thăm dò mạch đập của họ, xác định không có việc gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, không chút trì hoãn cắt dây thừng trói Ron ra, mang cậu ta bơi lên mặt hồ.
Trong nháy mắt, khi bơi lên mặt hồ, cậu nghe được tiếng hoan hô rung trời truyền đến từ chỗ khán đài của Hogwarts, nhưng cậu lại không quan tâm, theo phản xạ có điều kiện, tìm kiếm cái đầu bach kim sáng lòe lòe trong đám người, sau đó, không tự chủ được lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Nhưng mà có thể là vì quá chăm chú nhìn người nào đó, mà tay cầm lấy Ron của Harry không cẩn thẩn thả lỏng, khiến Ron vừa có chút tỉnh táo đảo mắt lại chìm xuống dưới, Harry hoảng hốt mau chóng mò lại.
....
Sau hạng mục thứ hai, Harry nghĩ nên có một quãng thời gian nghỉ ngơi rất dài. Nhưng vì quá bận rộn, cộng thêm rất nhiều đêm cùng ngày cuối tuần hiếm có đều đi hiến tặng cho Draco cùng Andrea, thời gian lập tức trôi nhanh hơn hẳn, cậu hầu như còn chưa có cảm giác gì, thì hạng mục thứ ba đã yên lặng áp sát.
Mà trong lúc này, ngay cả một kẻ trì độn như Ron cũng đã nhận ra cậu có chỗ không đúng, cậu ta không chỉ một lần ép hỏi cậu vì sao thường thường đi ra ngoài một mình.
"Được rồi, người anh em, cho dù cậu kết giao bạn gái thì tụi tớ cũng sẽ không đi gây sự, vì thế, cứ yên tâm đi, mau nói ra, Hermione cũng rất muốn biết, có phải không?" Ron cười không có ý tốt hỏi.
Hermione mặt không chút cảm xúc liếc họ một cái, mất kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, hoàn toàn không có ý muốn để ý đến họ.
"Tớ chỉ tùy tiện dạo trong Hogsmeade, đi một mình, cậu cũng biết, hạng mục thứ ba sắp tới rồi, nên tớ có chút buồn bực mất tập trung." Harry dùng vẻ mặt chân thành nói láo, đồng thời yên lặng âm thầm nói lời xin lỗi với Ron, hết cách rồi, cậu cũng không thể vô cùng phấn khởi nói, này, người anh em, tớ không kết giao bạn gái, mà là bạn trai, người đó cậu rất quen thuộc, chính là Draco Malfoy.
Ôi Merlin, chỉ tưởng tượng cái hình ảnh kia một hồi thôi, cả người cậu đều không tốt.
"Há, thật không," Ron suy nghĩ một chút, cảm thấy lời giải thích này cũng hợp lý, hơn nữa, Harry đúng thực không có gần gũi với bất kỳ nữ sinh nào, nghĩ đến đây, vẻ mặt của cậu ta đổi thành đồng tình, "Được rồi, Harry, đừng tự tạo áp lực lớn cho mình, cậu mạnh hơn bọn họ...."
Nhìn thấy Ron chăm chú an ủi mình, nhất thời cảm giác tội lỗi trong lòng Harry càng lớn.
Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên cậu suy nghĩ kỹ, nếu chuyện cậu hẹn hò với Draco, không cẩn thận bị phát hiện, hoặc là, không duy trì được đến lúc nào đó, ví như Draco muốn kết hôn với Astoria, thì cậu nên làm gì đây.
Vì thế, tối hôm đó, khi đi gặp Draco, cậu tận lực dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi hắn, "Nếu chuyện của chúng ta bị phát hiện thì phải làm sao đây? Có phải Hogwarts sẽ có động đất hay không?"
Lúc hỏi câu này, cậu đang vô cùng mất hình tượng gối đầu lên đùi Draco, một tay không ngoan ngoãn lôi tóc của vị hoàng tử Slytherin này ra chơi.
Draco bắt lấy cái tay làm loạn của cậu, đặt ở bên môi, hôn một cái, nói, "Vậy thì cứ để bị phát hiện đi. Cho dù họ không phát hiện, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ công bố, có điều vì chăm sóc những quả tim yếu ớt của mấy người kia, nên cho họ một bước chuẩn bị. Đúng rồi, hình như tôi đã quên nói cho em biết, bọn Blaise đã sớm biết rồi."
Đại não của Harry ngốc trệ một giây, cả người đều trực tiếp ngồi dậy.
"Em có thể hỏi thăm, bọn họ đây, cụ thể là những người nào hay không?" Cậu cứng ngắc hỏi.
"Blaise, Pansy, Daphne, Goyle, Crabbe."
"Nói cách khác, những người có quan hệ tương đối thân mật với anh đều đã biết hết," Harry không thể tin hỏi, trời mới biết cậu cố lắm mới không gầm hét lên, "Anh cứ như vậy mà nói cho bọn họ biết, bọn họ không cảm thấy anh bị điên rồi sao?"
"Thành thật mà nói, lúc đầu họ đúng thật sự cảm thấy như vậy," Draco hững hờ nói, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ khiếp sợ của Harry, "Có điều chờ đến khi họ ý thức được đây là sự thật, đồng thời biết không một ai có thể dao động quyết tâm của tôi, bọn họ liền yên lặng tiếp nhận sự thật này, ngày hôm qua Pansy còn hỏi tôi đã lôi em lên giường chưa nữa kìa." Nói tới đây, khóe mắt Draco lộ ra một chút ý cười, "Tôi cảm thấy chúng ta rất cần thương lượng với nhau về vấn đề này."
"Đi ra, cái tên Malfoy chán ghét này," trên mặt Harry bốc ra một chút phấn hồng, đặc biệt dễ thấy trên làn da trắng nõn, ánh mắt của Draco cũng thay đổi, nhưng Chúa Cứu Thế nào đó không hề tự giác, vẫn cứ chìm đắm trong bất mãn của mình, lớn tiếng nói, "Thế mà anh lại không nói cho em biết, từ đầu đến giờ!"
"Tôi cho rằng chuyện này bình thường đến độ không thể bình thường được hơn, chúng mình đều là hai bên tình nguyện không phải sao, em cũng đã đáp ứng trở thành bạn đời của tôi rồi còn gì." Bên trong tròng mắt màu bạc của Draco tràn ngập ý cười, bàn tay khớp xương rõ ràng vòng ra sau đầu Harry, không nói thêm lời nào, hôn lên môi cậu, triền miên hồi lâu mới tách ra.
Cơn tức của Harry vẫn chưa giảm, cậu còn chưa có nghĩ ra có nên tính toán với Draco nữa không thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt từ trước đến giờ của Draco trở nên nhu hòa, đồng thời hắn lại ném thêm một quả lựu đạn nữa.
"Xem phản ứng của em, tôi nghĩ rất có thể em còn chưa biết bạn đời trong Giới Pháp Thuật là mang ý gì. Bạn đời, mang ý nghĩa một đời một kiếp, nói cách khác, lúc đó, tôi là đang cầu hôn em, mà em cũng đã đáp ứng rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực tôi vô cùng muốn Draco bị người cá trói lại, sau đó Harry đi cứu viện, nghĩ một chút đã thấy vô cùng mắc cười *^_^*
e4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.