Chương 24
KhanhSN
16/12/2013
Vútttttt.... Một cơn gió nhẹ lướt qua hàng cây ngoài cửa
kính, va vào những tán lá khiến phát ra những âm thanh phá vỡ sự tĩnh
lặng thoáng chốc của căn phòng.
- Cậu không cần biết.- Khánh trả lời lạnh lùng, đặt chai nước xuống. Cậu nhắm tịt mắt, ngồi bệt xuống đất dựa mình vào cánh cửa tủ lạnh.
Sơn hiểu là câu hỏi của mình sẽ chẳng bao giờ được trả lời. Một người như Khánh một câu đùa còn không có thì làm sao có thể kể với Sơn những chuyện như vậy. Nhìn qua thì có thể tưởng tượng ra Khánh có một quá khứ không mấy tốt đẹp: có súng, có tiền, có xe đẹp, tức là sẽ có làm việc xấu. Sơn thấy mình vừa đụng vào một vấn đề nhạy cảm. Khánh không phải là loại người ngoan ngoãn hiền lành mà Sơn có thể dễ dàng bắt chuyện mà không cần đắn đo. Cậu ta là một cựu học sinh của trường Dân lập XYZ, chuyện đánh chết người ở đây đã từng xảy ra, thì cớ gì Khánh lại không tham gia vào một băng nhóm trộm cướp nào đó. Ở Khánh đậm chất giang hồ và bạo lực. Sơn giật mình khi tưởng tượng lại cơ thể đầy sẹo và hình săm của Khánh, cùng với những hành động đầy kinh nghiệm trong việc bắn giết, đua xe của Khánh đêm hôm qua làm cậu thấy rùng mình. Sơn muốn rút lại câu hỏi vừa rồi. Cậu lục đục tìm trong ba lô quyển sách và cái vật đêm hôm qua Khánh đã tìm thấy.
- Cậu tò mò về tôi sao ?!
Tiếng Khánh bất chợt vang lên. Sơn ngẩng đầu lên, đầy ngỡ ngàng.
- Hừm...- Khánh cúi mặt xuống, thở một hơi dài. Cậu quay mặt sang, nhìn ngắm khung cảnh bãi biển qua cửa kính.- Tôi không hoàn toàn là người Việt Nam.
Sơn giật mình trước thái độ của Khánh. Cậu ngạc nhiên hoàn toàn, vì dường như Khánh đã quay ngoắt 180 độ. "Cậu ta... đang muốn tâm sự gì với mình sao ?!". Sơn nhìn vào Khánh, tỏ vẻ đang lắng nghe tất cả những gì Khánh chuẩn bị nói.
- Bố tôi là người Việt Nam. Nhưng ông lại sống và mang quốc tịch Anh. Mẹ tôi là người Anh. Tôi mang gen trội của bố tôi, nên không có vẻ gì là giống người nước ngoài cả. Bố tôi yêu mẹ tôi, yêu rất nhiều và cũng yêu đất nước của mình như vậy.- Khánh uống một ngụm nước, rồi tiếp tục câu chuyện.- Ông đã dùng cả cuộc đời này phục vụ cho đất nước Anh, và phục vụ cho Nữ hoàng Anh. Ông là một điệp viên mật của hoàng gia Anh.
- Điệp viên ?!.- Sơn càng ngạc nhiên.
- Một điệp viên giỏi, theo những gì tôi có thể nhớ. Suốt những ngày trai trẻ, ông đã phục vụ hết mình cho tổ quốc. Vì thế, nữ hoàng đã giành cho cả gia đình của ông một đặc ân: được sống sung túc từ đó cho đến suốt đời.
- Nghĩa là... cậu không cần làm gì mà vẫn được sống thoải mái sao ?!
Khánh gật đầu. Sơn chợt hiểu tại sao Khánh lại học trong trường XYZ mà lại không hề lo lắng gì về tương lai của mình.
- Nữ hoàng đã đặt làm riêng chiếc xe đó cho bố tôi. Đó là chiếc Roll-Royce mà ông được chính nữ hoàng trao tặng. Giờ ông ấy để lại tất cả những ngày tháng huy hoàng đó tại đây. Ông ấy vẫn có tình yêu với quê mẹ của mình. Đó là lí do vì sao tôi vẫn ở Việt Nam cho đến khi học hết cấp III.- Khánh nhìn đăm chiêu ra cửa kính, kể.
- Vậy bây giờ bố cậu ở đâu ?! Chẳng lẽ bố cậu đã...- Sơn chợt thấy câu nói của mình thật bất cẩn. Cậu dừng lại ngay khi có thể.
- Không. Ông ấy vẫn còn sống, cùng mẹ tôi ở Anh. Hết năm nay tôi sẽ sang đó định cư với họ.
- Vậy vali tiền, và súng kia đều là của bố cậu để lại đây ?!.- Sơn gặng hỏi, như để chắc chắn hơn về câu chuyện.
- Nó được dùng trong trường hợp khẩn cấp.- Khánh uống hết chai nước, rồi quay sang nhìn thẳng vào Sơn.- Khi tôi lâm vào hoàn cảnh không thể phản kháng, tôi sẽ cần những thứ này. Ông ấy đã nói với tôi như thế. Tôi đã được học bắn súng, lái xe từ ngày còn nhỏ.- Ánh mắt Khánh thoáng ánh lên chút tự hào, khi cậu biết rằng cậu được thừa hưởng những gì tinh tuý nhất từ người bố.- Còn số tiền này, nó để cho tôi, cậu và Linh có thể sống tạm ở đây một, hai ngày trước khi có thể trở về.
Sơn mỉm cười khi Khánh kết thúc câu chuyện của mình. Cậu nhận ra rằng trong hai ngày qua, cậu và Khánh đã hình thành một điều gì đó tương tự như sự tin tưởng, sự cảm thông và chia sẻ với nhau. Cũng có thể đó là tình bạn thực sự.
- Này. Mở cửa cho tớ.- Tiếng Linh bên ngoài gọi vọng vào. Cửa phòng của khách sạn này có chế độ tự động khoá ngoài. Phải có chìa khoá mới mở được, mà chìa khoá lại ở trong phòng.
Khánh tiến ra mở cửa. Linh giục cả hai cậu bạn xuống ăn sáng, vì dưới nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong, và còn để có thể đi tắm biển nữa. Nhìn vẻ hí hửng của Linh mà cả Sơn và Khánh đều không nỡ nói lời từ chối đi chơi của cô bạn. Cả hai đành tạm thời gác lại chuyện quyển sách kia, vươn vai để lấy lại sinh lực sau một đêm dài, và cũng phần nào thấy bớt mệt mỏi hơn Linh đã vui vẻ trở lại, không còn vẻ hoảng sợ nữa. Sơn chợt thấy Khánh đưa cả ba đến đây thật là một ý kiến hay khi có thể làm Linh quên hết chuyện đêm qua mà tươi cười như thế này. Khánh khoá cửa phòng cả ba đi xuống nhà ăn của khách sạn.
- Cậu không cần biết.- Khánh trả lời lạnh lùng, đặt chai nước xuống. Cậu nhắm tịt mắt, ngồi bệt xuống đất dựa mình vào cánh cửa tủ lạnh.
Sơn hiểu là câu hỏi của mình sẽ chẳng bao giờ được trả lời. Một người như Khánh một câu đùa còn không có thì làm sao có thể kể với Sơn những chuyện như vậy. Nhìn qua thì có thể tưởng tượng ra Khánh có một quá khứ không mấy tốt đẹp: có súng, có tiền, có xe đẹp, tức là sẽ có làm việc xấu. Sơn thấy mình vừa đụng vào một vấn đề nhạy cảm. Khánh không phải là loại người ngoan ngoãn hiền lành mà Sơn có thể dễ dàng bắt chuyện mà không cần đắn đo. Cậu ta là một cựu học sinh của trường Dân lập XYZ, chuyện đánh chết người ở đây đã từng xảy ra, thì cớ gì Khánh lại không tham gia vào một băng nhóm trộm cướp nào đó. Ở Khánh đậm chất giang hồ và bạo lực. Sơn giật mình khi tưởng tượng lại cơ thể đầy sẹo và hình săm của Khánh, cùng với những hành động đầy kinh nghiệm trong việc bắn giết, đua xe của Khánh đêm hôm qua làm cậu thấy rùng mình. Sơn muốn rút lại câu hỏi vừa rồi. Cậu lục đục tìm trong ba lô quyển sách và cái vật đêm hôm qua Khánh đã tìm thấy.
- Cậu tò mò về tôi sao ?!
Tiếng Khánh bất chợt vang lên. Sơn ngẩng đầu lên, đầy ngỡ ngàng.
- Hừm...- Khánh cúi mặt xuống, thở một hơi dài. Cậu quay mặt sang, nhìn ngắm khung cảnh bãi biển qua cửa kính.- Tôi không hoàn toàn là người Việt Nam.
Sơn giật mình trước thái độ của Khánh. Cậu ngạc nhiên hoàn toàn, vì dường như Khánh đã quay ngoắt 180 độ. "Cậu ta... đang muốn tâm sự gì với mình sao ?!". Sơn nhìn vào Khánh, tỏ vẻ đang lắng nghe tất cả những gì Khánh chuẩn bị nói.
- Bố tôi là người Việt Nam. Nhưng ông lại sống và mang quốc tịch Anh. Mẹ tôi là người Anh. Tôi mang gen trội của bố tôi, nên không có vẻ gì là giống người nước ngoài cả. Bố tôi yêu mẹ tôi, yêu rất nhiều và cũng yêu đất nước của mình như vậy.- Khánh uống một ngụm nước, rồi tiếp tục câu chuyện.- Ông đã dùng cả cuộc đời này phục vụ cho đất nước Anh, và phục vụ cho Nữ hoàng Anh. Ông là một điệp viên mật của hoàng gia Anh.
- Điệp viên ?!.- Sơn càng ngạc nhiên.
- Một điệp viên giỏi, theo những gì tôi có thể nhớ. Suốt những ngày trai trẻ, ông đã phục vụ hết mình cho tổ quốc. Vì thế, nữ hoàng đã giành cho cả gia đình của ông một đặc ân: được sống sung túc từ đó cho đến suốt đời.
- Nghĩa là... cậu không cần làm gì mà vẫn được sống thoải mái sao ?!
Khánh gật đầu. Sơn chợt hiểu tại sao Khánh lại học trong trường XYZ mà lại không hề lo lắng gì về tương lai của mình.
- Nữ hoàng đã đặt làm riêng chiếc xe đó cho bố tôi. Đó là chiếc Roll-Royce mà ông được chính nữ hoàng trao tặng. Giờ ông ấy để lại tất cả những ngày tháng huy hoàng đó tại đây. Ông ấy vẫn có tình yêu với quê mẹ của mình. Đó là lí do vì sao tôi vẫn ở Việt Nam cho đến khi học hết cấp III.- Khánh nhìn đăm chiêu ra cửa kính, kể.
- Vậy bây giờ bố cậu ở đâu ?! Chẳng lẽ bố cậu đã...- Sơn chợt thấy câu nói của mình thật bất cẩn. Cậu dừng lại ngay khi có thể.
- Không. Ông ấy vẫn còn sống, cùng mẹ tôi ở Anh. Hết năm nay tôi sẽ sang đó định cư với họ.
- Vậy vali tiền, và súng kia đều là của bố cậu để lại đây ?!.- Sơn gặng hỏi, như để chắc chắn hơn về câu chuyện.
- Nó được dùng trong trường hợp khẩn cấp.- Khánh uống hết chai nước, rồi quay sang nhìn thẳng vào Sơn.- Khi tôi lâm vào hoàn cảnh không thể phản kháng, tôi sẽ cần những thứ này. Ông ấy đã nói với tôi như thế. Tôi đã được học bắn súng, lái xe từ ngày còn nhỏ.- Ánh mắt Khánh thoáng ánh lên chút tự hào, khi cậu biết rằng cậu được thừa hưởng những gì tinh tuý nhất từ người bố.- Còn số tiền này, nó để cho tôi, cậu và Linh có thể sống tạm ở đây một, hai ngày trước khi có thể trở về.
Sơn mỉm cười khi Khánh kết thúc câu chuyện của mình. Cậu nhận ra rằng trong hai ngày qua, cậu và Khánh đã hình thành một điều gì đó tương tự như sự tin tưởng, sự cảm thông và chia sẻ với nhau. Cũng có thể đó là tình bạn thực sự.
- Này. Mở cửa cho tớ.- Tiếng Linh bên ngoài gọi vọng vào. Cửa phòng của khách sạn này có chế độ tự động khoá ngoài. Phải có chìa khoá mới mở được, mà chìa khoá lại ở trong phòng.
Khánh tiến ra mở cửa. Linh giục cả hai cậu bạn xuống ăn sáng, vì dưới nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong, và còn để có thể đi tắm biển nữa. Nhìn vẻ hí hửng của Linh mà cả Sơn và Khánh đều không nỡ nói lời từ chối đi chơi của cô bạn. Cả hai đành tạm thời gác lại chuyện quyển sách kia, vươn vai để lấy lại sinh lực sau một đêm dài, và cũng phần nào thấy bớt mệt mỏi hơn Linh đã vui vẻ trở lại, không còn vẻ hoảng sợ nữa. Sơn chợt thấy Khánh đưa cả ba đến đây thật là một ý kiến hay khi có thể làm Linh quên hết chuyện đêm qua mà tươi cười như thế này. Khánh khoá cửa phòng cả ba đi xuống nhà ăn của khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.