Chương 27
KhanhSN
16/12/2013
Chiếc xe cảnh sát lao thẳng vào cổng của khách sạn Ánh Dương, đỗ ngay trước cửa bất chấp sự ngăn cản của những nhân viên bảo vệ.
Cảnh sát trưởng bước nhanh vào cùng hai nhân viên khác. Ông dừng lại trước quầy Lễ tân, đập ngay trước mặt cô nhân viên một tờ giấy.
- Tôi yêu cầu chị hợp tác. Theo thông tin chúng tôi nhận được thì ở khách sạn Ánh Dương đang chứa chấp một nhóm tội phạm tình nghi của một vụ giết người. Đây là số chứng minh nhân dân của tên đã đăng kí phòng nghỉ.- Cảnh sát trưởng chỉ vào tờ giấy.
- Chúng… chúng tôi chưa nhận được thông tin nào về vụ việc này cả.- Cô tiếp viên run run khi cầm trên tay tờ giấy.
- Tôi yêu cầu chị tìm thông tin đăng kí trên máy tính của khách sạn về số chứng minh này ngay. Tôi cần biết hiện tại họ đang ở phòng nào.- Vị cảnh sát nói như ra lệnh.
- V… vâng. Tôi sẽ làm ngay…
Không mất quá nhiều thời gian để tìm ra thông tin, một phần là vì khách sạn này tuy lớn nhưng lượng khách tại thời điểm này là không nhiều vì bây giờ đang không phải mùa du lịch, hai là tốc độ xử lí của máy tính là cực kì nhanh. Không đầy 3 giây, tính đã cho ra kết quả tìm kiếm.
- Là… là phòng 215, nằm ở tầng hai.- Giọng cô tiếp viên run run.
Cả ba cảnh sát lao nhanh lên cầu thang, chạy một mạnh lên tầng hai. Phải mất thêm mấy giây để định thần lại, cuối cùng cô tiếp viên cũng quyết định cầm ngay lấy chiếc điện thoại bàn, bàn tay lập cập bấm số.
Cảnh sát trưởng chạy nhanh qua hành lang các phòng. 201, 202,…213, 214. Đây rồi: phòng 215. Bằng kinh nghiệm trong nghề đã gần 40 năm, ông rút ngay khấu súng ngắn bên hông ra, vào thế sẵn sàng bắn bất kì lúc nào. Hai viên cảnh sát trẻ tuổi đứng áp vào tường, chuẩn bị phá cửa. Cảnh sát trưởng nháy mắt ra hiệu. Cả ba phá tung cánh cửa lao vào.
- Bọn chúng không có trong này.- Một nhân viên lên tiếng.
- Kiểm tra nhà tắm, tủ quần áo.- Cảnh sát trưởng cất khẩu súng vào vị trí cũ, quan sát kĩ cả căn phòng.
Căn phòng lúc này trống không, dường như không còn dấu hiệu của con người. Mọi đồ đạc đã được dọn đi, chỉ còn lại vài vỏ lon nước ngọt lăn lóc trên sàn.
- Thưa sếp, nhà tắm không có ai. Tủ quần áo cũng không còn gì. Cũng không có dấu hiệu phòng bị hỏng hóc hay cạy phá.
- Bọn chúng đã kịp chuồn đi trước khi chúng ta tới đây.- Người cảnh sát còn lại tiếp lời đồng nghiệp của mình.
Vị cảnh sát trưởng đăm chiêu nhìn căn phòng. Mắt ông trùng xuống cùng gương mặt không mấy thoải mái.
- Hai cậu xuống lấy lời khai của nhân viên. Tôi sẽ tìm thêm manh mối ở đây.- Cảnh sát trưởng ra lệnh.
Hai nhân viên răm rắp làm theo. Trung úy Trung Kiên đi quanh căn phòng, lần theo mọi ngõ ngách, xem xét kĩ mọi điểm đáng nghi. Không có gì bất thường, cũng không có manh mối gì để lại. Trên sàn nhà cũng không có dấu hiệu gì để có thể đoán được những người cuối cùng ở đây đã làm những gì. Bọn chúng quá cẩn thận, hoặc thời gian quá ngắn không cho phép chúng kịp làm gì cả, ông nghĩ vậy. Cuối cùng ông tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt vị cảnh sát trưởng chợt giãn ra, tỏ rõ sự ngạc nhiên. Ông nhanh chóng quay lại với thái độ điềm tĩnh ban đầu, kéo rèm cửa lại rồi vội vàng đi ra ngoài.
Hai viên cảnh sát trẻ tuổi vẫn đang lấy lời khai của một vài vị khách và nhân viên trong khách sạn. Họ thoáng nhận ra điều gì đó bất ổn khi thấy sếp của mình đi vội vàng như vậy.
- Có chuyện gì vậy, thưa sếp ?!.- Một người lên tiếng.
- Từ phòng của bọn chúng có thể dễ dàng nhìn ra cửa khách sạn. Khi ta vừa đến, chúng đã kịp chạy trốn.- Cảnh sát trưởng nói một cách vô cùng gấp gáp.
- Có nghĩa là… chúng chỉ vừa mới trốn đi…
- Đúng thế. Cậu!.- Cảnh sát trưởng chỉ tay vào viên cảnh sát kia.- Đi kiểm tra đằng sau khách sạn. Còn cậu thì đi theo tôi.
Cả ba viên cảnh sát chia nhau ra lục soát khắp các ngõ ngách bên ngoài khách sạn. Rà soát hết các bụi cây, cửa sổ và các bờ tường. Đằng sau không có dấu hiệu gì của sự chạy trốn, và cả đằng trước cũng vậy.
- Bọn chúng nhanh chân hơn ta.- Vị cảnh sát trưởng lộ rõ sự tức giận pha lẫn hụt hẫng khi ông dẫm mạnh chân xuống đất.- Quay ra xe, chúng ta về đồn.- Ông ra lệnh.
Cửa chiếc xe cảnh sát bị đóng rầm một cái rõ mạnh, đó hậu quả của sự tức giận của cả ba viên cảnh sát. Để con mồi vuột mất ngay trước mắt, bất kì con thú nào cũng sẽ giận dữ, mà thậm chí ở đây việc điều tra lần này bị hỏng là do một sai lầm cơ bản của người cảnh sát: không rà soát kĩ hiện trường. Chiếc xe cảnh sát lao vút qua cánh cổng khách sạn, chạy thẳng về thành phố BG.
….
….
- Bọn họ đi chưa ??.- Khánh nói thì thầm.
- Ok rồi. Họ đi hẳn rồi.- Sơn gập chiếc laptop lại.
Cả ba thở mạnh cứ như chưa bao giờ được thở vậy. Linh phải tự công nhận rằng nếu trong chuyện này mà chỉ cần thiếu đi một người Sơn hoặc Khánh thì cả ba sẽ không thể an toàn đến tận giờ phút này.
Ngay lúc Sơn nhìn thấy xe cảnh sát đã đi vào cổng khách sạn từ cửa sổ, Khánh đã không do dự, nhanh chóng dọn dẹp toàn bộ đồ dạc của cả ba cho vào balô. Cậu mở nhanh cửa phòng, hé mắt nhìn ra ngoài.
- Không có ai, ra đây nhanh lên.- Cậu giục hai người bạn.
Sơn khoác vội cả hai balô lên vai. Khánh cẩn thận nhìn xung quanh. Bên ngoài thì cảnh sát chuẩn bị ập vào, ở cuối hành lang thì có bảo vệ, họ sẽ nhận ra ngay hành vi khả nghi của cả ba. Khựng lại vài giây, Khánh tiến ngay tới cửa phòng đối diện.
- Có ai ở trong phòng không ạ ?! Chúng tôi đến để đưa bưu phẩm.
- Tôi đâu có đặt mua cái gì đem tới tận đây đâu ?!.- Trong phòng có tiếng người vọng ra.
- Đây là quà tặng, thưa anh!.- Khánh đáp lại.
Sơn toát mồ hôi khi nhận thấy tiếng xe cảnh sát dừng lại. Linh thì đứng nép vào tường, lo lắng nhìn hai người bạn. Chỉ một lát nữa thôi, cảnh sát sẽ đi tới đây và nhìn thấy họ.
Cảnh cửa phòng mở hé ra sau gần một phút. Một nam thanh niên mặc mỗi một chiếc quần đùi hé mặt ra, không thoải mái lắm.
- Quà gì vậy ?!.- Anh chàng chủ phòng hỏi.
Không trả lời, Khánh rút ngay con dao nhỏ trong túi quần ra, dí thẳng vào cổ người vừa hỏi mình. Tay kia cậu giữ chặt miệng anh ta, không cho hét lên. Cậu đẩy mạnh cho cửa bung ra, đẩy anh thanh niên kia vào. Sơn và Linh cũng chợt hiểu ra vấn đề, nhanh chóng đi vào trong và đóng cửa lại.
- Ááá…- Một giọng nữ trong phòng hét lên. Một cô gái đang trong trạng thái “trần như nhộng” vội vàng lấy chăn quấn quanh người mình.
Khánh chỉ ngay con dao vào cô gái trên giường, gằn mặt ra hiệu cho cô ta im lặng. Cô gái kia răng cắn chặt vào trong, không dám phát ra thêm âm thanh nào. Khánh ghé tai vào người mà cậu đang khống chế.
- Chúng tôi chỉ mượn phòng của anh chị một lúc. Lát nữa chúng tôi sẽ đi ngay. Chỉ cần một tiếng la lên của anh thôi là đủ cho con dao này cứa ngang qua cuống họng anh đấy. HIỂU KHÔNG ?!.- Khánh nói nhấn mạnh.
Chàng thanh niên bị ép mặt và ngực vào tường, tay bị Khánh kéo ra đằng sau lưng để khống chế, gật đầu đồng ý trong khi mặt toát mồ hôi hột.
Linh sợ hãi đứng nép vào cạnh giường, miệng im bặt, mặt tái đi vì sợ mặc dù cô không bị làm sao cả. Việc duy nhất cô cần làm bây giờ là đừng làm gì ảnh hưởng tới việc mà hai cậu bạn của cô đang làm. Sơn vội vàng lấy laptop của mình ra. Cậu cắm dây nguồn vào ổ địa trong phòng. Bằng một vài động tác nhanh nhẹn trên bàn phím, trên màn hình laptop ngay lập tức hiện lên mấy ô vuông nhỏ: mỗi ô vuông là hình ảnh của một máy quay camera của khách sạn.
Cả phòng im bặt. Khánh vẫn giữ chặt anh thanh niên kia vào tường. Sơn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, quan sát hình ảnh của tất cả các camera truyền về. Đến khi hình ảnh chiếc xe cảnh sát đi mất hút khỏi cổng rồi, cả ba mới thở phào, nhưng không nhẹ nhõm chút nào.
Khánh thả anh chàng khốn khổ ra. Anh ta sợ hãi, vội vã lui xa về phía góc phòng, cả người mồ hôi vã ra như tắm. Sơn cất vội laptop vào balô.
Khánh mở toang cửa sổ phòng ra, nhìn xuống dưới. Không cao lắm. Sát tường vẫn có một thanh sắt dùng để thu lôi truyền xuống đất. Khánh ra hiệu cho Sơn đưa hai chiếc balô cho mình. Sơn vội vàng chạy tới gần cửa sổ.
- Cậu định nhảy xuống sao ?!.- Sơn nhìn Khánh nghi ngờ.
- Tớ… tớ làm sao mà nhảy từ tầng hai xuống được chứ.- Linh tỏ vẻ ái ngại.
- Chúng ta sẽ đu thanh sắt này xuống.- Khánh chỉ cho Sơn nhìn thấy cái mà cậu đang nói.
Thanh sát bám gần sát vào tường, vẫn thừa đủ một chỗ để các ngón tay có thể bám vào. Khánh khoác hai balô lên vai, nhanh nhẹn bám vào thanh sắt rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Chân cậu đạp vào tường, tay thì từ từ nhích dần xuống. Khánh cứ dịch chuyển như thế đến nửa đường thì nhảy phốc xuống, cũng vì tầng hai không cao lắm so với mặt đất.
Khánh lấy ra một chiếc áo trong balô, ném lên cho Sơn và Linh vẫn đang nhìn cậu từ cửa sổ.
- Cậu quấn cái áo này vào bàn tay rồi đu xuống, nếu không thì rát tay lắm.- Khánh vừa nói vừa xuýt xoa bàn tay mình. Đó cũng là lí do vì sao cậu vội vàng nhảy xuống như vậy: tay cậu bị rát do ma sát vào thanh sắt.
Sơn nhìn thanh sắt rồi nhìn xuống dưới: cậu thoáng có chút sợ. Nhưng tận mắt thấy Khánh nhẹ nhàng đu xuống dưới như vậy, cộng với hoàn cảnh này thì cũng không còn cách nào khác. Sơn nhìn Linh rồi quấn chặt chiếc áo vào tay. Cậu bảo Linh nhìn mình rồi bám thanh sắt, bước từ từ ra, đạp mạnh chân vào tường. Tay Sơn run run, tay cứ nhích nhích từng đoạn nhỏ xuống chứ không nhanh như Khánh. Mình không giống cậu ấy, Sơn tự an ủi mình. Cậu nhảy phốc xuống nhưng tiếp đất không được nhẹ nhàng lắm.
Linh tỏ rõ sự sợ hãi của mình khi nhìn hai cậu bạn. Từ bé đến giờ Linh đã leo trèo bao giờ đâu. Khánh ném chiếc áo lên cho Linh.
- Quấn vào tay, rồi nhích dần xuống. Gần tới nơi thì nhảy xuống, tôi sẽ đỡ.- Khánh nói.
Cả việc đứng ra ngoài cửa sổ thôi Linh đã sợ lắm rồi chứ nói gì đến việc đu thanh sắt xuống.
- Cứ leo ra ngoài cửa sổ rồi nhảy xuống thôi cũng được, tôi sẽ đỡ cậu.- Khánh nói bằng giọng chắc nịch.
Linh không nói gì, vẫn ái ngại nhìn Khánh. Cô bước chân run run ra ngoài cửa sổ. Khánh nhìn lên như để cổ vũ Linh, nói rõ: “Nhảy đi.”. Linh nhắm mắt, nhảy xuống…
“Bịch”. Khánh ngã sõng soài ra đất.
- Được rồi, được rồi… Phù… Thấy chưa, tôi đã bảo mà. Tôi sẽ đỡ được cậu.
Hai người thở phù một cái cứ như vừa nhảy qua được một vực thẳm vậy.
- Hai cậu…- Sơn tròn mắt, không nói được tiếp lời nào.
Hình ảnh hiện giờ là: Linh nằm đè lên người Khánh, tay thì ôm chặt lấy cổ Khánh, và Khánh cũng vậy: hai tay ôm vòng qua người Linh. Giống hệt như một đôi tình nhân quấn lấy nhau khi cả năm không được gặp vậy. Linh đỏ ửng mặt, vội vàng đứng dậy. Khánh “lườm” Sơn, ánh mắt ám chỉ “cấm cười”.
Cả ba hiện tại vẫn ở đằng sau khách sạn. Khánh lục trong balô ra chiếc chìa khóa xe.
- Đi từ đây ra nhà để xe sẽ không ai để ý. Cảnh sát chưa biết xe này là của tôi nên cứ lẳng lặng mà đi ra thôi.
- Thế còn chứng minh thư của cậu ?!.- Sơn hỏi.
- Cứ để đấy. Bây giờ tôi cũng chưa cần đến nó.- Khánh nhìn ra hướng cổng, ở đó lúc nào cũng có bảo vệ trực.- Một chiếc xe đi ra ngoài sẽ không ai biết đâu. Ở đây họ không quản lí xe.
Khánh đeo balô của mình lên, chạy nhanh ra nhà để xe cùng hai người bạn của mình.
Cảnh sát trưởng bước nhanh vào cùng hai nhân viên khác. Ông dừng lại trước quầy Lễ tân, đập ngay trước mặt cô nhân viên một tờ giấy.
- Tôi yêu cầu chị hợp tác. Theo thông tin chúng tôi nhận được thì ở khách sạn Ánh Dương đang chứa chấp một nhóm tội phạm tình nghi của một vụ giết người. Đây là số chứng minh nhân dân của tên đã đăng kí phòng nghỉ.- Cảnh sát trưởng chỉ vào tờ giấy.
- Chúng… chúng tôi chưa nhận được thông tin nào về vụ việc này cả.- Cô tiếp viên run run khi cầm trên tay tờ giấy.
- Tôi yêu cầu chị tìm thông tin đăng kí trên máy tính của khách sạn về số chứng minh này ngay. Tôi cần biết hiện tại họ đang ở phòng nào.- Vị cảnh sát nói như ra lệnh.
- V… vâng. Tôi sẽ làm ngay…
Không mất quá nhiều thời gian để tìm ra thông tin, một phần là vì khách sạn này tuy lớn nhưng lượng khách tại thời điểm này là không nhiều vì bây giờ đang không phải mùa du lịch, hai là tốc độ xử lí của máy tính là cực kì nhanh. Không đầy 3 giây, tính đã cho ra kết quả tìm kiếm.
- Là… là phòng 215, nằm ở tầng hai.- Giọng cô tiếp viên run run.
Cả ba cảnh sát lao nhanh lên cầu thang, chạy một mạnh lên tầng hai. Phải mất thêm mấy giây để định thần lại, cuối cùng cô tiếp viên cũng quyết định cầm ngay lấy chiếc điện thoại bàn, bàn tay lập cập bấm số.
Cảnh sát trưởng chạy nhanh qua hành lang các phòng. 201, 202,…213, 214. Đây rồi: phòng 215. Bằng kinh nghiệm trong nghề đã gần 40 năm, ông rút ngay khấu súng ngắn bên hông ra, vào thế sẵn sàng bắn bất kì lúc nào. Hai viên cảnh sát trẻ tuổi đứng áp vào tường, chuẩn bị phá cửa. Cảnh sát trưởng nháy mắt ra hiệu. Cả ba phá tung cánh cửa lao vào.
- Bọn chúng không có trong này.- Một nhân viên lên tiếng.
- Kiểm tra nhà tắm, tủ quần áo.- Cảnh sát trưởng cất khẩu súng vào vị trí cũ, quan sát kĩ cả căn phòng.
Căn phòng lúc này trống không, dường như không còn dấu hiệu của con người. Mọi đồ đạc đã được dọn đi, chỉ còn lại vài vỏ lon nước ngọt lăn lóc trên sàn.
- Thưa sếp, nhà tắm không có ai. Tủ quần áo cũng không còn gì. Cũng không có dấu hiệu phòng bị hỏng hóc hay cạy phá.
- Bọn chúng đã kịp chuồn đi trước khi chúng ta tới đây.- Người cảnh sát còn lại tiếp lời đồng nghiệp của mình.
Vị cảnh sát trưởng đăm chiêu nhìn căn phòng. Mắt ông trùng xuống cùng gương mặt không mấy thoải mái.
- Hai cậu xuống lấy lời khai của nhân viên. Tôi sẽ tìm thêm manh mối ở đây.- Cảnh sát trưởng ra lệnh.
Hai nhân viên răm rắp làm theo. Trung úy Trung Kiên đi quanh căn phòng, lần theo mọi ngõ ngách, xem xét kĩ mọi điểm đáng nghi. Không có gì bất thường, cũng không có manh mối gì để lại. Trên sàn nhà cũng không có dấu hiệu gì để có thể đoán được những người cuối cùng ở đây đã làm những gì. Bọn chúng quá cẩn thận, hoặc thời gian quá ngắn không cho phép chúng kịp làm gì cả, ông nghĩ vậy. Cuối cùng ông tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt vị cảnh sát trưởng chợt giãn ra, tỏ rõ sự ngạc nhiên. Ông nhanh chóng quay lại với thái độ điềm tĩnh ban đầu, kéo rèm cửa lại rồi vội vàng đi ra ngoài.
Hai viên cảnh sát trẻ tuổi vẫn đang lấy lời khai của một vài vị khách và nhân viên trong khách sạn. Họ thoáng nhận ra điều gì đó bất ổn khi thấy sếp của mình đi vội vàng như vậy.
- Có chuyện gì vậy, thưa sếp ?!.- Một người lên tiếng.
- Từ phòng của bọn chúng có thể dễ dàng nhìn ra cửa khách sạn. Khi ta vừa đến, chúng đã kịp chạy trốn.- Cảnh sát trưởng nói một cách vô cùng gấp gáp.
- Có nghĩa là… chúng chỉ vừa mới trốn đi…
- Đúng thế. Cậu!.- Cảnh sát trưởng chỉ tay vào viên cảnh sát kia.- Đi kiểm tra đằng sau khách sạn. Còn cậu thì đi theo tôi.
Cả ba viên cảnh sát chia nhau ra lục soát khắp các ngõ ngách bên ngoài khách sạn. Rà soát hết các bụi cây, cửa sổ và các bờ tường. Đằng sau không có dấu hiệu gì của sự chạy trốn, và cả đằng trước cũng vậy.
- Bọn chúng nhanh chân hơn ta.- Vị cảnh sát trưởng lộ rõ sự tức giận pha lẫn hụt hẫng khi ông dẫm mạnh chân xuống đất.- Quay ra xe, chúng ta về đồn.- Ông ra lệnh.
Cửa chiếc xe cảnh sát bị đóng rầm một cái rõ mạnh, đó hậu quả của sự tức giận của cả ba viên cảnh sát. Để con mồi vuột mất ngay trước mắt, bất kì con thú nào cũng sẽ giận dữ, mà thậm chí ở đây việc điều tra lần này bị hỏng là do một sai lầm cơ bản của người cảnh sát: không rà soát kĩ hiện trường. Chiếc xe cảnh sát lao vút qua cánh cổng khách sạn, chạy thẳng về thành phố BG.
….
….
- Bọn họ đi chưa ??.- Khánh nói thì thầm.
- Ok rồi. Họ đi hẳn rồi.- Sơn gập chiếc laptop lại.
Cả ba thở mạnh cứ như chưa bao giờ được thở vậy. Linh phải tự công nhận rằng nếu trong chuyện này mà chỉ cần thiếu đi một người Sơn hoặc Khánh thì cả ba sẽ không thể an toàn đến tận giờ phút này.
Ngay lúc Sơn nhìn thấy xe cảnh sát đã đi vào cổng khách sạn từ cửa sổ, Khánh đã không do dự, nhanh chóng dọn dẹp toàn bộ đồ dạc của cả ba cho vào balô. Cậu mở nhanh cửa phòng, hé mắt nhìn ra ngoài.
- Không có ai, ra đây nhanh lên.- Cậu giục hai người bạn.
Sơn khoác vội cả hai balô lên vai. Khánh cẩn thận nhìn xung quanh. Bên ngoài thì cảnh sát chuẩn bị ập vào, ở cuối hành lang thì có bảo vệ, họ sẽ nhận ra ngay hành vi khả nghi của cả ba. Khựng lại vài giây, Khánh tiến ngay tới cửa phòng đối diện.
- Có ai ở trong phòng không ạ ?! Chúng tôi đến để đưa bưu phẩm.
- Tôi đâu có đặt mua cái gì đem tới tận đây đâu ?!.- Trong phòng có tiếng người vọng ra.
- Đây là quà tặng, thưa anh!.- Khánh đáp lại.
Sơn toát mồ hôi khi nhận thấy tiếng xe cảnh sát dừng lại. Linh thì đứng nép vào tường, lo lắng nhìn hai người bạn. Chỉ một lát nữa thôi, cảnh sát sẽ đi tới đây và nhìn thấy họ.
Cảnh cửa phòng mở hé ra sau gần một phút. Một nam thanh niên mặc mỗi một chiếc quần đùi hé mặt ra, không thoải mái lắm.
- Quà gì vậy ?!.- Anh chàng chủ phòng hỏi.
Không trả lời, Khánh rút ngay con dao nhỏ trong túi quần ra, dí thẳng vào cổ người vừa hỏi mình. Tay kia cậu giữ chặt miệng anh ta, không cho hét lên. Cậu đẩy mạnh cho cửa bung ra, đẩy anh thanh niên kia vào. Sơn và Linh cũng chợt hiểu ra vấn đề, nhanh chóng đi vào trong và đóng cửa lại.
- Ááá…- Một giọng nữ trong phòng hét lên. Một cô gái đang trong trạng thái “trần như nhộng” vội vàng lấy chăn quấn quanh người mình.
Khánh chỉ ngay con dao vào cô gái trên giường, gằn mặt ra hiệu cho cô ta im lặng. Cô gái kia răng cắn chặt vào trong, không dám phát ra thêm âm thanh nào. Khánh ghé tai vào người mà cậu đang khống chế.
- Chúng tôi chỉ mượn phòng của anh chị một lúc. Lát nữa chúng tôi sẽ đi ngay. Chỉ cần một tiếng la lên của anh thôi là đủ cho con dao này cứa ngang qua cuống họng anh đấy. HIỂU KHÔNG ?!.- Khánh nói nhấn mạnh.
Chàng thanh niên bị ép mặt và ngực vào tường, tay bị Khánh kéo ra đằng sau lưng để khống chế, gật đầu đồng ý trong khi mặt toát mồ hôi hột.
Linh sợ hãi đứng nép vào cạnh giường, miệng im bặt, mặt tái đi vì sợ mặc dù cô không bị làm sao cả. Việc duy nhất cô cần làm bây giờ là đừng làm gì ảnh hưởng tới việc mà hai cậu bạn của cô đang làm. Sơn vội vàng lấy laptop của mình ra. Cậu cắm dây nguồn vào ổ địa trong phòng. Bằng một vài động tác nhanh nhẹn trên bàn phím, trên màn hình laptop ngay lập tức hiện lên mấy ô vuông nhỏ: mỗi ô vuông là hình ảnh của một máy quay camera của khách sạn.
Cả phòng im bặt. Khánh vẫn giữ chặt anh thanh niên kia vào tường. Sơn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, quan sát hình ảnh của tất cả các camera truyền về. Đến khi hình ảnh chiếc xe cảnh sát đi mất hút khỏi cổng rồi, cả ba mới thở phào, nhưng không nhẹ nhõm chút nào.
Khánh thả anh chàng khốn khổ ra. Anh ta sợ hãi, vội vã lui xa về phía góc phòng, cả người mồ hôi vã ra như tắm. Sơn cất vội laptop vào balô.
Khánh mở toang cửa sổ phòng ra, nhìn xuống dưới. Không cao lắm. Sát tường vẫn có một thanh sắt dùng để thu lôi truyền xuống đất. Khánh ra hiệu cho Sơn đưa hai chiếc balô cho mình. Sơn vội vàng chạy tới gần cửa sổ.
- Cậu định nhảy xuống sao ?!.- Sơn nhìn Khánh nghi ngờ.
- Tớ… tớ làm sao mà nhảy từ tầng hai xuống được chứ.- Linh tỏ vẻ ái ngại.
- Chúng ta sẽ đu thanh sắt này xuống.- Khánh chỉ cho Sơn nhìn thấy cái mà cậu đang nói.
Thanh sát bám gần sát vào tường, vẫn thừa đủ một chỗ để các ngón tay có thể bám vào. Khánh khoác hai balô lên vai, nhanh nhẹn bám vào thanh sắt rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Chân cậu đạp vào tường, tay thì từ từ nhích dần xuống. Khánh cứ dịch chuyển như thế đến nửa đường thì nhảy phốc xuống, cũng vì tầng hai không cao lắm so với mặt đất.
Khánh lấy ra một chiếc áo trong balô, ném lên cho Sơn và Linh vẫn đang nhìn cậu từ cửa sổ.
- Cậu quấn cái áo này vào bàn tay rồi đu xuống, nếu không thì rát tay lắm.- Khánh vừa nói vừa xuýt xoa bàn tay mình. Đó cũng là lí do vì sao cậu vội vàng nhảy xuống như vậy: tay cậu bị rát do ma sát vào thanh sắt.
Sơn nhìn thanh sắt rồi nhìn xuống dưới: cậu thoáng có chút sợ. Nhưng tận mắt thấy Khánh nhẹ nhàng đu xuống dưới như vậy, cộng với hoàn cảnh này thì cũng không còn cách nào khác. Sơn nhìn Linh rồi quấn chặt chiếc áo vào tay. Cậu bảo Linh nhìn mình rồi bám thanh sắt, bước từ từ ra, đạp mạnh chân vào tường. Tay Sơn run run, tay cứ nhích nhích từng đoạn nhỏ xuống chứ không nhanh như Khánh. Mình không giống cậu ấy, Sơn tự an ủi mình. Cậu nhảy phốc xuống nhưng tiếp đất không được nhẹ nhàng lắm.
Linh tỏ rõ sự sợ hãi của mình khi nhìn hai cậu bạn. Từ bé đến giờ Linh đã leo trèo bao giờ đâu. Khánh ném chiếc áo lên cho Linh.
- Quấn vào tay, rồi nhích dần xuống. Gần tới nơi thì nhảy xuống, tôi sẽ đỡ.- Khánh nói.
Cả việc đứng ra ngoài cửa sổ thôi Linh đã sợ lắm rồi chứ nói gì đến việc đu thanh sắt xuống.
- Cứ leo ra ngoài cửa sổ rồi nhảy xuống thôi cũng được, tôi sẽ đỡ cậu.- Khánh nói bằng giọng chắc nịch.
Linh không nói gì, vẫn ái ngại nhìn Khánh. Cô bước chân run run ra ngoài cửa sổ. Khánh nhìn lên như để cổ vũ Linh, nói rõ: “Nhảy đi.”. Linh nhắm mắt, nhảy xuống…
“Bịch”. Khánh ngã sõng soài ra đất.
- Được rồi, được rồi… Phù… Thấy chưa, tôi đã bảo mà. Tôi sẽ đỡ được cậu.
Hai người thở phù một cái cứ như vừa nhảy qua được một vực thẳm vậy.
- Hai cậu…- Sơn tròn mắt, không nói được tiếp lời nào.
Hình ảnh hiện giờ là: Linh nằm đè lên người Khánh, tay thì ôm chặt lấy cổ Khánh, và Khánh cũng vậy: hai tay ôm vòng qua người Linh. Giống hệt như một đôi tình nhân quấn lấy nhau khi cả năm không được gặp vậy. Linh đỏ ửng mặt, vội vàng đứng dậy. Khánh “lườm” Sơn, ánh mắt ám chỉ “cấm cười”.
Cả ba hiện tại vẫn ở đằng sau khách sạn. Khánh lục trong balô ra chiếc chìa khóa xe.
- Đi từ đây ra nhà để xe sẽ không ai để ý. Cảnh sát chưa biết xe này là của tôi nên cứ lẳng lặng mà đi ra thôi.
- Thế còn chứng minh thư của cậu ?!.- Sơn hỏi.
- Cứ để đấy. Bây giờ tôi cũng chưa cần đến nó.- Khánh nhìn ra hướng cổng, ở đó lúc nào cũng có bảo vệ trực.- Một chiếc xe đi ra ngoài sẽ không ai biết đâu. Ở đây họ không quản lí xe.
Khánh đeo balô của mình lên, chạy nhanh ra nhà để xe cùng hai người bạn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.