Chương 3
KhanhSN
16/12/2013
- 2 bạn đi theo tớ!- Linh nói, với giọng ngán ngẩm.
"Mới ngày đầu năm học mà đã gặp đủ chuyện rắc rối thế này rồi T_T". Linh đi nhanh lên phía trước, để lại hai cậu bạn phía sau. Bình thường thì Linh là một cô bé khá dễ tính, thích đùa và hoà đồng. Những chuyện không may xảy ra cô đều quên đi rất nhanh, vì cái tính tình trẻ con hay quên chẳng cho cô nhớ cái gì lâu được. Nhưng mới từ sáng đến giờ hết ngã xe lại đến có một vụ ẩu đả vì cô. Linh tự nhiên có cảm giác chán nản và mệt mỏi, sao tự nhiên mọi chuyện lại xảy ra rắc rối thế. Cô hậm hực bước về phía trước. Sơn đi đằng sau, cảm thấy tất cả.
- Bạn gì ơi! Mình chưa chính thức làm quen nhau nhỉ ?! Bạn tên là Linh phải không ?- Sơn bất chợt lên tiếng.
- Ừ...- Linh quay lại.
- Tớ xin lỗi vì chuyện lúc nãy...- Sơn chạy lên phía Linh, đi cạnh cô. - Chỉ vì mấy tên đó làm rơi kính của tớ. Xin lỗi đã khiến bạn bị vạ lây.
Rồi Sơn quay sang phía Khánh:
- Ê này. Cậu cũng xin lỗi Linh đi chứ.
"Cậu bạn này thật tử tế và tốt bụng quá". Linh chợt thấy vui hơn một chút vì có một người quan tâm đến cô. Nhưng Khánh thì không. Nhìn hai người đi phía trước với khuôn mặt tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm đến câu nói vừa rồi, cậu thở một hơi dài rồi quay mặt đi, nhìn bâng quơ ra ngoài sân trường. Linh quay sang Sơn:
- Tớ không sao đâu! Cũng vì đây là lần đầu tiên tớ bị phạt khi nào cấp III, nên có chút buồn thôi...
- Nếu là lần đầu tiên thì bạn phải vui lên chứ. Kỉ niệm khó quên khi còn đang đi học mà.hì
Linh chợt bật cười. Cậu bạn này đúng là dễ mến thật. Thân thiện nữa chứ. "Chẳng bù cho cậu kia". Linh thấy mình đang đi cạnh hai cậu bạn có tính cách rất khác biệt. Một người thì thân thiện, cởi mở. Còn người còn lại thì lạnh lùng, bất cần. Đúng là học khác trường, khác môi trường sống thì tính cách cũng khác nhau nhiều thật. Bất chợt, Khánh quay sang, vẫn giọng lạnh tanh:
- Phòng thầy hiệu trưởng ở đâu ?! Dẫn đi nhanh rồi còn về lớp học.
Lại còn nói với giọng như vậy nữa chứ. Linh thấy không ưa cậu bạn này một chút nào. Khó tính, cộc cằn, lạnh lùng, bạo lực. Nhìn thật dễ ghét. Nhưng mà cậu ấy nói cũng đúng. Đi nhanh rồi còn về lớp học nữa. Cô bảo hai cậu bạn đi nhanh lên, rồi tiến thẳng về phía khu nhà giáo viên.
Phòng thầy hiệu thưởng nằm ở tầng hai. Muốn đến nơi cần phải đi qua một dãy hành lang kín, hai bên lần lượt là phòng văn thư, phòng họp giáo viên, phòng dành cho thầy hiệu phó và cuối cùng là phòng thầy hiệu trưởng. Tất cả các phòng đều chỉ có lối vào là một cửa chính, không có cửa sổ để nhìn từ hành lang vào phòng, nhưng trong mỗi phòng đều có cửa sổ lớn để nhìn ra ngoài sân. Đang trong giờ học nên hầu như các phòng đều không có ai. Cả ba đến nơi, đã thấy thầy hiệu trưởng chờ sẵn ở cửa.
- Em chào thầy ạ! - Sơn và Linh đồng thanh. Khánh thì vẫn đứng im nhìn, chẳng buồn để ý.
- Các em đây rồi! Thầy cần dọn một chút đồ đạc. Các em đi vào đây!- Thầy nói khi cả ba vừa đến nơi.
Sơn ghé tai Linh, hỏi nhỏ:
- Tên thầy là gì vậy Linh ?!
- À, thầy tên là Trần Tuấn Nam!
Thầy Nam dẫn ba người vào. Phòng thầy được bố trí từ ngoài vào trong, đầu tiên là bộ bàn ghế sofa, nằm phía bên trái. Phía bên phải là một giá sách lớn. Phải nói rằng thầy Nam là một người rất thích đọc sách. Thầy cũng đa cao tuổi, năm nay đã gần 60, về công tác tại trường đã hơn 10 năm nay. Có lẽ căn phòng này đã gắn bó với thầy rất lâu, nên hầu hết mọi sổ ghi chép, sách, báo,... của mình thầy đều cất lên giá sách này. Nhìn 4 tầng sách, bất kì một học sinh ưu tú nào của trường cũng đều thích thú vì sự gọn gàng, ngăn nắp và kho kiến thức phong phú mà nó mang lại. Phía bên kia, trên bức tường treo khá nhiều tranh. Hầu hết là tranh phong cảnh và tĩnh vật, nhưng ở giữa lại có một bức ảnh được đóng khung, chụp toàn thể các cán bộ giáo của trường, nhưng cách đây đã lâu. Phía đối diện cửa chính, phía sau bộ bàn ghế sofa là bàn làm việc của thầy, ngay phía sau đó là cửa sổ lớn, được mở ra để ánh sáng chiếu vào phòng. Thiết kế phòng như thế này thì người ngồi vào bàn làm việc sẽ không bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, gây chói mắt.
- Bức ảnh đó là khi thầy vừa mới về trường công tác, chụp nhân dịp 20/11. - Thầy Nam chỉ vào bức ảnh. - Ngoài bức đó ra, các bức tranh khác các em dỡ xuống giúp thầy nhé.
Nói rồi, thầy bước ra khỏi phòng và đi đâu đó. Khánh chẳng nói chẳng rằng, bước đến dỡ dần từng bức tranh xuống. Sơn cũng bước tới. Mỗi người dỡ một bên. Linh đứng phía dưới, cầm những bức tranh được hai người đưa cho đặt xuống nền nhà. Để đã lâu, những bức tranh đều dính nhiều bụi. Bụi bay khắp phòng khiến Linh cứ hắt hơi liên tục. Chỉ còn lại hai bức tranh cuối. Nhưng một bức ở ngay sát trên so với bức còn lại, khiến cho hai cậu bạn phải đứng sát vào nhau, người này với qua tay người kia để dỡ tranh xuống, mà chẳng ai chịu nhường ai lấy trước cả.
- Này! Dịch ra!- Khánh lên tiếng, giọng hách dịch.
- Cậu đứng ra để tớ lấy trước. Lấy bức bên dưới trước cho đỡ bụi.
Khánh chẳng nói chẳng rằng, hích vai đẩy Sơn ra. Bị cú hích bất ngờ, Sơn bước loạng choạng về sau. Sơn quờ tay vào tường tìm điểm tựa, lỡ tay đập vào bức ảnh chụp các giáo viên trong trường. Bức ảnh rơi xuống, đập vào thành của ghế sofa, long cả khung ra ngoài. Sơn quay sang nhìn Khánh với ánh mắt đầy oán trách và giận dữ, bước xuống. Cậu nhặt bức ảnh lên.
- Có sao không vậy Sơn ?!- Linh hỏi, tay thì nhặt khung tranh lên.
- Ừ không sao, may quá kính của khung không bị vỡ. - Sơn nhìn và nói.
Khánh cũng bước xuống. Cậu cảm thấy có chút lỗi trong việc này nên không muốn dửng dưng với nó. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy có một cái gì đó. Cậu cúi xuống, nhặt nó lên.
- Gì vậy ?!- Linh hỏi.
- Một mẩu giấy. Ghi toàn những con số vô nghĩa. - Khánh lật qua lật lại tờ giấy vừa nhặt được.
- Tốt nhất chúng ta hãy để nó về chỗ cũ. - Sơn lên tiếng.
Cậu giật lấy tờ giấy từ tay Khánh. Sau việc vừa rồi, không có lí do gì mà cậu phải tử tế với một người như vậy cả. Linh tiến lại gần sơn, ngỏ ý muốn xem qua tờ giấy. Đúng là trong đó ghi khá nhiều những con số, nhưng hầu hết chúng chẳng có liên quan gì đến nhau và cũng không có gì đáng xem cả. Linh đưa lại cho Sơn tờ giấy để cậu lồng vào trong bức ảnh. Có vẻ mọi việc đã xong xuôi. Linh cũng đã gom xong đống tranh vào một chỗ.
- Chúng mình về lớp thôi. Xong việc rồi!
Nói rồi, Linh bước ra ngoài cửa, hai cậu bạn đi theo sau. Bỗng nhiên, Sơn quay lại.
- Hai cậu cứ đi về lớp trước đi. Mình để quên kính trong phòng thầy rồi. Lúc nãy mình tháo ra cho đỡ bụi, quên mất không lấy.
Nói rồi, Sơn quay ngược lại. Khánh nhìn, rồi bước đi tiếp. Linh cũng đi theo, lúc này cô chỉ muốn về lớp thật nhanh để còn không bỏ lỡ bài giảng trên lớp. Dù sao thì cũng thể để ngày đầu tiên đi học đã phải bỏ tiết được. Cô bước đi nhanh, quên mất rằng có hai cậu bạn vẫn ở đằng sau.
"Mới ngày đầu năm học mà đã gặp đủ chuyện rắc rối thế này rồi T_T". Linh đi nhanh lên phía trước, để lại hai cậu bạn phía sau. Bình thường thì Linh là một cô bé khá dễ tính, thích đùa và hoà đồng. Những chuyện không may xảy ra cô đều quên đi rất nhanh, vì cái tính tình trẻ con hay quên chẳng cho cô nhớ cái gì lâu được. Nhưng mới từ sáng đến giờ hết ngã xe lại đến có một vụ ẩu đả vì cô. Linh tự nhiên có cảm giác chán nản và mệt mỏi, sao tự nhiên mọi chuyện lại xảy ra rắc rối thế. Cô hậm hực bước về phía trước. Sơn đi đằng sau, cảm thấy tất cả.
- Bạn gì ơi! Mình chưa chính thức làm quen nhau nhỉ ?! Bạn tên là Linh phải không ?- Sơn bất chợt lên tiếng.
- Ừ...- Linh quay lại.
- Tớ xin lỗi vì chuyện lúc nãy...- Sơn chạy lên phía Linh, đi cạnh cô. - Chỉ vì mấy tên đó làm rơi kính của tớ. Xin lỗi đã khiến bạn bị vạ lây.
Rồi Sơn quay sang phía Khánh:
- Ê này. Cậu cũng xin lỗi Linh đi chứ.
"Cậu bạn này thật tử tế và tốt bụng quá". Linh chợt thấy vui hơn một chút vì có một người quan tâm đến cô. Nhưng Khánh thì không. Nhìn hai người đi phía trước với khuôn mặt tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm đến câu nói vừa rồi, cậu thở một hơi dài rồi quay mặt đi, nhìn bâng quơ ra ngoài sân trường. Linh quay sang Sơn:
- Tớ không sao đâu! Cũng vì đây là lần đầu tiên tớ bị phạt khi nào cấp III, nên có chút buồn thôi...
- Nếu là lần đầu tiên thì bạn phải vui lên chứ. Kỉ niệm khó quên khi còn đang đi học mà.hì
Linh chợt bật cười. Cậu bạn này đúng là dễ mến thật. Thân thiện nữa chứ. "Chẳng bù cho cậu kia". Linh thấy mình đang đi cạnh hai cậu bạn có tính cách rất khác biệt. Một người thì thân thiện, cởi mở. Còn người còn lại thì lạnh lùng, bất cần. Đúng là học khác trường, khác môi trường sống thì tính cách cũng khác nhau nhiều thật. Bất chợt, Khánh quay sang, vẫn giọng lạnh tanh:
- Phòng thầy hiệu trưởng ở đâu ?! Dẫn đi nhanh rồi còn về lớp học.
Lại còn nói với giọng như vậy nữa chứ. Linh thấy không ưa cậu bạn này một chút nào. Khó tính, cộc cằn, lạnh lùng, bạo lực. Nhìn thật dễ ghét. Nhưng mà cậu ấy nói cũng đúng. Đi nhanh rồi còn về lớp học nữa. Cô bảo hai cậu bạn đi nhanh lên, rồi tiến thẳng về phía khu nhà giáo viên.
Phòng thầy hiệu thưởng nằm ở tầng hai. Muốn đến nơi cần phải đi qua một dãy hành lang kín, hai bên lần lượt là phòng văn thư, phòng họp giáo viên, phòng dành cho thầy hiệu phó và cuối cùng là phòng thầy hiệu trưởng. Tất cả các phòng đều chỉ có lối vào là một cửa chính, không có cửa sổ để nhìn từ hành lang vào phòng, nhưng trong mỗi phòng đều có cửa sổ lớn để nhìn ra ngoài sân. Đang trong giờ học nên hầu như các phòng đều không có ai. Cả ba đến nơi, đã thấy thầy hiệu trưởng chờ sẵn ở cửa.
- Em chào thầy ạ! - Sơn và Linh đồng thanh. Khánh thì vẫn đứng im nhìn, chẳng buồn để ý.
- Các em đây rồi! Thầy cần dọn một chút đồ đạc. Các em đi vào đây!- Thầy nói khi cả ba vừa đến nơi.
Sơn ghé tai Linh, hỏi nhỏ:
- Tên thầy là gì vậy Linh ?!
- À, thầy tên là Trần Tuấn Nam!
Thầy Nam dẫn ba người vào. Phòng thầy được bố trí từ ngoài vào trong, đầu tiên là bộ bàn ghế sofa, nằm phía bên trái. Phía bên phải là một giá sách lớn. Phải nói rằng thầy Nam là một người rất thích đọc sách. Thầy cũng đa cao tuổi, năm nay đã gần 60, về công tác tại trường đã hơn 10 năm nay. Có lẽ căn phòng này đã gắn bó với thầy rất lâu, nên hầu hết mọi sổ ghi chép, sách, báo,... của mình thầy đều cất lên giá sách này. Nhìn 4 tầng sách, bất kì một học sinh ưu tú nào của trường cũng đều thích thú vì sự gọn gàng, ngăn nắp và kho kiến thức phong phú mà nó mang lại. Phía bên kia, trên bức tường treo khá nhiều tranh. Hầu hết là tranh phong cảnh và tĩnh vật, nhưng ở giữa lại có một bức ảnh được đóng khung, chụp toàn thể các cán bộ giáo của trường, nhưng cách đây đã lâu. Phía đối diện cửa chính, phía sau bộ bàn ghế sofa là bàn làm việc của thầy, ngay phía sau đó là cửa sổ lớn, được mở ra để ánh sáng chiếu vào phòng. Thiết kế phòng như thế này thì người ngồi vào bàn làm việc sẽ không bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, gây chói mắt.
- Bức ảnh đó là khi thầy vừa mới về trường công tác, chụp nhân dịp 20/11. - Thầy Nam chỉ vào bức ảnh. - Ngoài bức đó ra, các bức tranh khác các em dỡ xuống giúp thầy nhé.
Nói rồi, thầy bước ra khỏi phòng và đi đâu đó. Khánh chẳng nói chẳng rằng, bước đến dỡ dần từng bức tranh xuống. Sơn cũng bước tới. Mỗi người dỡ một bên. Linh đứng phía dưới, cầm những bức tranh được hai người đưa cho đặt xuống nền nhà. Để đã lâu, những bức tranh đều dính nhiều bụi. Bụi bay khắp phòng khiến Linh cứ hắt hơi liên tục. Chỉ còn lại hai bức tranh cuối. Nhưng một bức ở ngay sát trên so với bức còn lại, khiến cho hai cậu bạn phải đứng sát vào nhau, người này với qua tay người kia để dỡ tranh xuống, mà chẳng ai chịu nhường ai lấy trước cả.
- Này! Dịch ra!- Khánh lên tiếng, giọng hách dịch.
- Cậu đứng ra để tớ lấy trước. Lấy bức bên dưới trước cho đỡ bụi.
Khánh chẳng nói chẳng rằng, hích vai đẩy Sơn ra. Bị cú hích bất ngờ, Sơn bước loạng choạng về sau. Sơn quờ tay vào tường tìm điểm tựa, lỡ tay đập vào bức ảnh chụp các giáo viên trong trường. Bức ảnh rơi xuống, đập vào thành của ghế sofa, long cả khung ra ngoài. Sơn quay sang nhìn Khánh với ánh mắt đầy oán trách và giận dữ, bước xuống. Cậu nhặt bức ảnh lên.
- Có sao không vậy Sơn ?!- Linh hỏi, tay thì nhặt khung tranh lên.
- Ừ không sao, may quá kính của khung không bị vỡ. - Sơn nhìn và nói.
Khánh cũng bước xuống. Cậu cảm thấy có chút lỗi trong việc này nên không muốn dửng dưng với nó. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy có một cái gì đó. Cậu cúi xuống, nhặt nó lên.
- Gì vậy ?!- Linh hỏi.
- Một mẩu giấy. Ghi toàn những con số vô nghĩa. - Khánh lật qua lật lại tờ giấy vừa nhặt được.
- Tốt nhất chúng ta hãy để nó về chỗ cũ. - Sơn lên tiếng.
Cậu giật lấy tờ giấy từ tay Khánh. Sau việc vừa rồi, không có lí do gì mà cậu phải tử tế với một người như vậy cả. Linh tiến lại gần sơn, ngỏ ý muốn xem qua tờ giấy. Đúng là trong đó ghi khá nhiều những con số, nhưng hầu hết chúng chẳng có liên quan gì đến nhau và cũng không có gì đáng xem cả. Linh đưa lại cho Sơn tờ giấy để cậu lồng vào trong bức ảnh. Có vẻ mọi việc đã xong xuôi. Linh cũng đã gom xong đống tranh vào một chỗ.
- Chúng mình về lớp thôi. Xong việc rồi!
Nói rồi, Linh bước ra ngoài cửa, hai cậu bạn đi theo sau. Bỗng nhiên, Sơn quay lại.
- Hai cậu cứ đi về lớp trước đi. Mình để quên kính trong phòng thầy rồi. Lúc nãy mình tháo ra cho đỡ bụi, quên mất không lấy.
Nói rồi, Sơn quay ngược lại. Khánh nhìn, rồi bước đi tiếp. Linh cũng đi theo, lúc này cô chỉ muốn về lớp thật nhanh để còn không bỏ lỡ bài giảng trên lớp. Dù sao thì cũng thể để ngày đầu tiên đi học đã phải bỏ tiết được. Cô bước đi nhanh, quên mất rằng có hai cậu bạn vẫn ở đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.