Chương 37: Nụ hôn ngoài ý muốn
Thủy Nguyệt Huyên
17/07/2017
Chuyện mà Tranh Phù chán ghét nhất, là mỗi sáng sớm phải cùng hai đại
nhân ăn sáng. Bởi vì cô luôn bị Triệu Hành cưỡng bức ép ăn điểm tâm,
nhưng cô thật sự ăn không vô mà!
“Dượng, cháu thật sự no rồi, thật đó!” Vắt hết óc nghĩ cách, rốt cuộc còn có đề tài gì có thể trốn tránh một chén nhỏ thoạt nhìn còn lớn hơn mọi ngày trước mặt kia.
Triệu Hành Uy không nói một lời, lấy lọ đường rồi cho một ít vào trong bát cháo, tự mình trộn đều giúp cô.
“Cô nhỏ…” Tranh Phù bày ra khuôn mặt khổ qua đáng thương nhất, nhìn về phía Hạ Lan Thấm ngồi một bên.
Cô thân yêu, chồng cô đang muốn giết cháu gái đáng thương của cô, cô mau cứu cháu đi.
Hạ Lan Thấm dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, trong lòng lại cực kì hâm mộ. Trước mặt Tranh Phù, anh luôn cực kỳ nhẫn nại. Nếu anh có thể quan tâm đến cô ta như thế, chắc cô ta sẽ vui vẻ đến ngất mất thôi.
“Ngoan, nghe lời dượng nói. Không phải cháu thích uống cháo đường sao, nhìn dượng đã giúp con trộn đều rồi kìa.”
Bùm, chỉ thấy Tranh Phù không hề giữ hình tượng, trực tiếp nằm sấp trên bàn.
“Hu hu hu, hai người bắt nạt người. Hừ, vợ chồng hai người tương thân tương ái cấu kết với nhau làm việc xấu, giết hại mầm non đáng thương của quốc gia. Đáng thương cho đóa hoa của tổ quốc là cháu đây, hại dưới một bát cháo, hai người đều là người xấu, người xấu!”
Ngoài miệng nói, nhưng hiển nhiên tay cô không hề có ý định cầm lấy thìa.
“Đừng nói cho qua chuyện, há miệng, uống thìa cháo này đi.” Triệu Hành Uy đã quen với cách nói lảng sang chuyện khác của cô, dứt khoát bưng cháo lên, tự mình múc một muỗng đưa tới bên môi cô. Bằng không dựa tính cách tùy hứng không ăn điểm tâm của cô, đến giữa trưa cũng không chịu uống một ngụm.
“Dượng, cháu nguyền rủa ngươi nằm trên tỏi… A…”
Người xấu! Cô còn chưa nói hết, anh đã nhét miếng cháo vào trong miệng cô! Nguyền rủa anh nằm trên cả ruộng tỏi, tỏi phủ đầy người!
Tranh Phù trừng mắt một đôi to tròn vo nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, không thể không gian nan nuốt từng hạt cháo, nuốt xuống một chút, quả thực không khác gì nuốt thuốc độc. Trong mắt Triệu Hành Uy thoáng hiện lên ý cười thản nhiên.
“Bớt nói, ăn nhiều vào.” Nói rồi, anh lại vất vả đút một muỗng cháo vào thật vất vả trong miệng Tranh Phù.
“A…” Cô hận!
Ánh mặt trời nhu hòa lúc sáng sớm chiếu vào ô cửa sổ hắt lên người Tranh Phù, hai gò má đỏ hồng vì tức giận tắm dưới ánh mặt trời. Cô nỗ lực nhấm nuốt hết miếng cháo trong cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trong vắt như nước xao động.
Triệu Hành Uy chỉ cảm thấy ngực cứng lại, trong ngực như có cái gì đang cào nhẹ.
“Dượng là trứng thối, trứng thối, trứng vịt hư, cháu ghét dượng.” Vất vả lắm mới nuốt xong miếng cháo, Tranh Phù giận dữ khóc lóc om sòm.
Triệu Hành Uy sửng sốt, câu nói đùa yếu ớt kia đi vào trong não anh, phản ứng đầu tiên của anh là không hy vọng cô ghét anh. Trong đầu hiện lên một đạo linh quang, không dám tin ngóng nhìn khuôn mặt xinh đẹp.
“Cô, dượng bắt nạt cháu.” Tranh Phù xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Lan Thấm ngồi đối diện, biểu hiện rất đáng thương.
Hạ Lan Thấm kinh ngạc nhìn chồng mình, ngực cô ta như nổ tung vì đau đớn. Sự cưng chiều và quan tâm của anh với Tranh Phù đã vượt qua tình cảm bình thường.
Thấy cô nhỏ cũng không cứu mình, Tranh Phù từ bỏ ý định. Nhìn cái thìa kia, cô đưa tay liền bắt được cổ tay của người đầu sỏ.
“Cháu không ăn được nữa, dượng, xin dượng đừng ép cháu nữa, cháu cũng có phải vịt đâu.” Cô không bị nhồi như nhồi vịt đâu, cứ ăn nữa, cô sẽ no chết mất.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ tay Triệu Hành Uy, nhìn một muỗng cháo đầy trong tay anh, cô há to mồm khép mắt nuốt một ngụm vào trong miệng, hận không thể mất đi vị giác, cô chỉ còn biết nỗ lực nuốt xuống. Cô thật sự thật rất ghét ăn điểm tâm!
Triệu Hành Uy đờ đẫn nâng tay, thậm chí cô ăn lúc nào cũng không biết. Cảm giác ấm áp mềm mại áp trên cổ tay khiến trái tim anh như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Hàng lông mi dài để lại bóng mờ trên làn da trắng nõn của cô, cái miệng nhỏ nhắn khép mở thật sự rất mê người.
Dòng điện tê trong lòng bàn tay cô truyền vào từng mạch máu của anh rồi đi thẳng lên đầu, làm những suy nghĩ hỗn loạn lập tức rõ ràng.
Anh…yêu cô!
Có lẽ là dáng vẻ không chút sợ hãi của cô trong lần đầu gặp mặt, cũng có lẽ là dáng vẻ vô ưu vô lo của cô, cũng có lẽ sự thấu hiểu người khác của cô, bất tri bất giác anh đã thích cô gái nhỏ này.
“Ngoan ngoãn ăn xong, dượng sẽ đưa cháu đi chơi.” Có lẽ đã hiểu rõ những nghi hoặc cứ quấn quýt trong lòng, làm Triệu Hành Uy nhẹ nhàng thở phào.
Anh không bài xích tình cảm dành cho cô, có lẽ cô là người anh tìm kiếm nhiều năm, người khiến anh nguyện ý buông cả thiên hạ. Mặc kệ cô là ai, có thân phận gì, nếu yêu cô, anh sẽ không để cô chạy trốn.
Thật vất vả ăn xong một bát cháo, Tranh Phù cảm giác mình sắp no chết mất.
Lúc này Triệu Hành Uy mới hài lòng đưa cô và Hạ Lan Thấm rời khỏi khách sạn, kế hoạch hôm nay của bọn họ là Triệu Hành Uy tự lái xe đi thẳng ra ngoại ô đi nướng thịt, đương nhiên đây cũng là đề nghị của Tranh Phù.
“Cô và dượng nướng nha ~ cháu ra bờ sông hái hoa!” Ha ha ha, đây cũng là kế sách tuyệt mỹ của cô.
Hai người hợp lực cùng nhau nướng thịt, xúc tiến tình cảm a ~ bà mối là cô đây tự nhiên là nhàn tản sung túc đợi ăn, không thể làm thất vọng phần công lao vất vả to lớn này của cô.
“Tranh Phù! Tranh Phù…” Hạ Lan Thấm muốn gọi cháu gái lại, nhưng Tranh Phù đã sớm chạy đến bờ sông chơi.
Tranh Phù cũng không biết nơi này là sản nghiệp tư nhân của Triệu Hành Uy, còn rung đùi đắc ý còn cảm thấy kỳ quái sao ban ngày mà không có một bóng người.
So sánh vẻ tự do tự tại của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm khó có lúc được ở cùng chồng, nên càng thêm lo lắng.
“Hành Uy, Tranh Phù vẫn còn con nít, khó tránh ham chơi.” Hạ Lan Thấm dè dặt cẩn trọng nói giúp Tranh Phù, cô ta vừa sợ hãi lại vừa chờ mong tâm tư của chồng mình dành cho Tranh Phù. Cô ta sợ anh thật sự yêu Tranh Phù, lại sợ anh cũng không có hứng thú với Tranh Phù mà tìm người phụ nữ khác.
“Ừ.” Triệu Hành Uy lạnh nhạt lên tiếng, lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang chơi vui vẻ ở đằng xa.
Anh nghĩ cô sẽ thích những món ăn này, lại nhìn thấy cô cười vui vẻ vẫy vẫy tay với bọn họ, anh cũng không nhịn được cong môi cười.
Thu phục được rồi! Ha ha ha, dượng mặt than lại biết cười, đây rõ ràng là thành quả của cô.
Tranh Phù vui vẻ say mê khi kế hoạch của mình thành công, hoàn toàn không biết người đàn ông cô một lòng muốn tác hợp đã sớm động tâm với co, tất cả dịu dàng đều chỉ dành cho một mình cô.
Chờ đùa đến mệt, Tranh Phù tự cho rằng tình cảm của hai người kia hẳn là được hâm nóng rồi, mới chạy về phía những món đã được nướng xong ăn uống vui vẻ. Ăn đến ăn no, cô mĩ mãn nằm dưới gốc cây. Nhìn thoáng qua đôi nam nữ còn đứng dưới mái che nắng, mặt Tranh Phù tràn đầy ý cười.
Duỗi thắt lưng, quả nhiên là ấm no sinh dâm dục, cô hơi buồn ngủ. Hi hi hi, xem ra cô có thể ư hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn để đi Thụy Sĩ tìm ông bà. Lẩm bẩm một tiếng, mang theo thỏa mãn ý cười, Tranh Phù dựa vào thân cây rơi vào mộng đẹp.
“Tranh Phù?” Triệu Hành Uy thấy kỳ quái khi cô không nhảy tới nhảy lui nữa, đi đến dưới bóng cây mới phát hiện cô đang ngủ.
Bởi vì vừa rồi làm ầm ĩ nên gương mặt cô vẫn còn đỏ ửng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên người nàng, gió nhẹ thổi những sợi tóc loăn xoăn dính trên mặt cô. Thấy cô khẽ nhíu mày, Triệu Hành Uy ngồi xổm xuống, đưa tay vén sợi tóc trên mặt cô ra sau, áp lòng bàn tay lên gò má mềm mại của cô.
“Tiểu Tranh Phù, sao em lại còn nhỏ như thế, sao anh lại động tâm với em?” Lòng bàn tay vốn chỉ vô tình vuốt ve đôi môi như cánh hoa của cô, nhưng chạm vào rồi rốt cuộc không muốn rời đi.
Nâng khuôn mặt trắng nõn của cô lên, trong mắt anh chỉ còn môi đỏ mọng hương diễm, trong lòng kêu gào muốn nhấm nháp hương vị của cô.
Thuận theo tâm ý, anh cúi người, hôn đôi môi mềm mại thơm ngát của cô. Ban đầu chỉ muốn lướt qua, nhưng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô, nếm được tư vị trên cánh môi ngọt ngào, anh không nhịn được nữa mà vươn đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, thưởng thức mĩ vị.
“Dượng, cháu thật sự no rồi, thật đó!” Vắt hết óc nghĩ cách, rốt cuộc còn có đề tài gì có thể trốn tránh một chén nhỏ thoạt nhìn còn lớn hơn mọi ngày trước mặt kia.
Triệu Hành Uy không nói một lời, lấy lọ đường rồi cho một ít vào trong bát cháo, tự mình trộn đều giúp cô.
“Cô nhỏ…” Tranh Phù bày ra khuôn mặt khổ qua đáng thương nhất, nhìn về phía Hạ Lan Thấm ngồi một bên.
Cô thân yêu, chồng cô đang muốn giết cháu gái đáng thương của cô, cô mau cứu cháu đi.
Hạ Lan Thấm dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, trong lòng lại cực kì hâm mộ. Trước mặt Tranh Phù, anh luôn cực kỳ nhẫn nại. Nếu anh có thể quan tâm đến cô ta như thế, chắc cô ta sẽ vui vẻ đến ngất mất thôi.
“Ngoan, nghe lời dượng nói. Không phải cháu thích uống cháo đường sao, nhìn dượng đã giúp con trộn đều rồi kìa.”
Bùm, chỉ thấy Tranh Phù không hề giữ hình tượng, trực tiếp nằm sấp trên bàn.
“Hu hu hu, hai người bắt nạt người. Hừ, vợ chồng hai người tương thân tương ái cấu kết với nhau làm việc xấu, giết hại mầm non đáng thương của quốc gia. Đáng thương cho đóa hoa của tổ quốc là cháu đây, hại dưới một bát cháo, hai người đều là người xấu, người xấu!”
Ngoài miệng nói, nhưng hiển nhiên tay cô không hề có ý định cầm lấy thìa.
“Đừng nói cho qua chuyện, há miệng, uống thìa cháo này đi.” Triệu Hành Uy đã quen với cách nói lảng sang chuyện khác của cô, dứt khoát bưng cháo lên, tự mình múc một muỗng đưa tới bên môi cô. Bằng không dựa tính cách tùy hứng không ăn điểm tâm của cô, đến giữa trưa cũng không chịu uống một ngụm.
“Dượng, cháu nguyền rủa ngươi nằm trên tỏi… A…”
Người xấu! Cô còn chưa nói hết, anh đã nhét miếng cháo vào trong miệng cô! Nguyền rủa anh nằm trên cả ruộng tỏi, tỏi phủ đầy người!
Tranh Phù trừng mắt một đôi to tròn vo nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, không thể không gian nan nuốt từng hạt cháo, nuốt xuống một chút, quả thực không khác gì nuốt thuốc độc. Trong mắt Triệu Hành Uy thoáng hiện lên ý cười thản nhiên.
“Bớt nói, ăn nhiều vào.” Nói rồi, anh lại vất vả đút một muỗng cháo vào thật vất vả trong miệng Tranh Phù.
“A…” Cô hận!
Ánh mặt trời nhu hòa lúc sáng sớm chiếu vào ô cửa sổ hắt lên người Tranh Phù, hai gò má đỏ hồng vì tức giận tắm dưới ánh mặt trời. Cô nỗ lực nhấm nuốt hết miếng cháo trong cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trong vắt như nước xao động.
Triệu Hành Uy chỉ cảm thấy ngực cứng lại, trong ngực như có cái gì đang cào nhẹ.
“Dượng là trứng thối, trứng thối, trứng vịt hư, cháu ghét dượng.” Vất vả lắm mới nuốt xong miếng cháo, Tranh Phù giận dữ khóc lóc om sòm.
Triệu Hành Uy sửng sốt, câu nói đùa yếu ớt kia đi vào trong não anh, phản ứng đầu tiên của anh là không hy vọng cô ghét anh. Trong đầu hiện lên một đạo linh quang, không dám tin ngóng nhìn khuôn mặt xinh đẹp.
“Cô, dượng bắt nạt cháu.” Tranh Phù xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Lan Thấm ngồi đối diện, biểu hiện rất đáng thương.
Hạ Lan Thấm kinh ngạc nhìn chồng mình, ngực cô ta như nổ tung vì đau đớn. Sự cưng chiều và quan tâm của anh với Tranh Phù đã vượt qua tình cảm bình thường.
Thấy cô nhỏ cũng không cứu mình, Tranh Phù từ bỏ ý định. Nhìn cái thìa kia, cô đưa tay liền bắt được cổ tay của người đầu sỏ.
“Cháu không ăn được nữa, dượng, xin dượng đừng ép cháu nữa, cháu cũng có phải vịt đâu.” Cô không bị nhồi như nhồi vịt đâu, cứ ăn nữa, cô sẽ no chết mất.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ tay Triệu Hành Uy, nhìn một muỗng cháo đầy trong tay anh, cô há to mồm khép mắt nuốt một ngụm vào trong miệng, hận không thể mất đi vị giác, cô chỉ còn biết nỗ lực nuốt xuống. Cô thật sự thật rất ghét ăn điểm tâm!
Triệu Hành Uy đờ đẫn nâng tay, thậm chí cô ăn lúc nào cũng không biết. Cảm giác ấm áp mềm mại áp trên cổ tay khiến trái tim anh như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Hàng lông mi dài để lại bóng mờ trên làn da trắng nõn của cô, cái miệng nhỏ nhắn khép mở thật sự rất mê người.
Dòng điện tê trong lòng bàn tay cô truyền vào từng mạch máu của anh rồi đi thẳng lên đầu, làm những suy nghĩ hỗn loạn lập tức rõ ràng.
Anh…yêu cô!
Có lẽ là dáng vẻ không chút sợ hãi của cô trong lần đầu gặp mặt, cũng có lẽ là dáng vẻ vô ưu vô lo của cô, cũng có lẽ sự thấu hiểu người khác của cô, bất tri bất giác anh đã thích cô gái nhỏ này.
“Ngoan ngoãn ăn xong, dượng sẽ đưa cháu đi chơi.” Có lẽ đã hiểu rõ những nghi hoặc cứ quấn quýt trong lòng, làm Triệu Hành Uy nhẹ nhàng thở phào.
Anh không bài xích tình cảm dành cho cô, có lẽ cô là người anh tìm kiếm nhiều năm, người khiến anh nguyện ý buông cả thiên hạ. Mặc kệ cô là ai, có thân phận gì, nếu yêu cô, anh sẽ không để cô chạy trốn.
Thật vất vả ăn xong một bát cháo, Tranh Phù cảm giác mình sắp no chết mất.
Lúc này Triệu Hành Uy mới hài lòng đưa cô và Hạ Lan Thấm rời khỏi khách sạn, kế hoạch hôm nay của bọn họ là Triệu Hành Uy tự lái xe đi thẳng ra ngoại ô đi nướng thịt, đương nhiên đây cũng là đề nghị của Tranh Phù.
“Cô và dượng nướng nha ~ cháu ra bờ sông hái hoa!” Ha ha ha, đây cũng là kế sách tuyệt mỹ của cô.
Hai người hợp lực cùng nhau nướng thịt, xúc tiến tình cảm a ~ bà mối là cô đây tự nhiên là nhàn tản sung túc đợi ăn, không thể làm thất vọng phần công lao vất vả to lớn này của cô.
“Tranh Phù! Tranh Phù…” Hạ Lan Thấm muốn gọi cháu gái lại, nhưng Tranh Phù đã sớm chạy đến bờ sông chơi.
Tranh Phù cũng không biết nơi này là sản nghiệp tư nhân của Triệu Hành Uy, còn rung đùi đắc ý còn cảm thấy kỳ quái sao ban ngày mà không có một bóng người.
So sánh vẻ tự do tự tại của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm khó có lúc được ở cùng chồng, nên càng thêm lo lắng.
“Hành Uy, Tranh Phù vẫn còn con nít, khó tránh ham chơi.” Hạ Lan Thấm dè dặt cẩn trọng nói giúp Tranh Phù, cô ta vừa sợ hãi lại vừa chờ mong tâm tư của chồng mình dành cho Tranh Phù. Cô ta sợ anh thật sự yêu Tranh Phù, lại sợ anh cũng không có hứng thú với Tranh Phù mà tìm người phụ nữ khác.
“Ừ.” Triệu Hành Uy lạnh nhạt lên tiếng, lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang chơi vui vẻ ở đằng xa.
Anh nghĩ cô sẽ thích những món ăn này, lại nhìn thấy cô cười vui vẻ vẫy vẫy tay với bọn họ, anh cũng không nhịn được cong môi cười.
Thu phục được rồi! Ha ha ha, dượng mặt than lại biết cười, đây rõ ràng là thành quả của cô.
Tranh Phù vui vẻ say mê khi kế hoạch của mình thành công, hoàn toàn không biết người đàn ông cô một lòng muốn tác hợp đã sớm động tâm với co, tất cả dịu dàng đều chỉ dành cho một mình cô.
Chờ đùa đến mệt, Tranh Phù tự cho rằng tình cảm của hai người kia hẳn là được hâm nóng rồi, mới chạy về phía những món đã được nướng xong ăn uống vui vẻ. Ăn đến ăn no, cô mĩ mãn nằm dưới gốc cây. Nhìn thoáng qua đôi nam nữ còn đứng dưới mái che nắng, mặt Tranh Phù tràn đầy ý cười.
Duỗi thắt lưng, quả nhiên là ấm no sinh dâm dục, cô hơi buồn ngủ. Hi hi hi, xem ra cô có thể ư hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn để đi Thụy Sĩ tìm ông bà. Lẩm bẩm một tiếng, mang theo thỏa mãn ý cười, Tranh Phù dựa vào thân cây rơi vào mộng đẹp.
“Tranh Phù?” Triệu Hành Uy thấy kỳ quái khi cô không nhảy tới nhảy lui nữa, đi đến dưới bóng cây mới phát hiện cô đang ngủ.
Bởi vì vừa rồi làm ầm ĩ nên gương mặt cô vẫn còn đỏ ửng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên người nàng, gió nhẹ thổi những sợi tóc loăn xoăn dính trên mặt cô. Thấy cô khẽ nhíu mày, Triệu Hành Uy ngồi xổm xuống, đưa tay vén sợi tóc trên mặt cô ra sau, áp lòng bàn tay lên gò má mềm mại của cô.
“Tiểu Tranh Phù, sao em lại còn nhỏ như thế, sao anh lại động tâm với em?” Lòng bàn tay vốn chỉ vô tình vuốt ve đôi môi như cánh hoa của cô, nhưng chạm vào rồi rốt cuộc không muốn rời đi.
Nâng khuôn mặt trắng nõn của cô lên, trong mắt anh chỉ còn môi đỏ mọng hương diễm, trong lòng kêu gào muốn nhấm nháp hương vị của cô.
Thuận theo tâm ý, anh cúi người, hôn đôi môi mềm mại thơm ngát của cô. Ban đầu chỉ muốn lướt qua, nhưng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô, nếm được tư vị trên cánh môi ngọt ngào, anh không nhịn được nữa mà vươn đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, thưởng thức mĩ vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.