Chương 35: Vô tình gặp một bà lão
Thủy Nguyệt Huyên
15/07/2017
Tranh Phù tự nhận nhường lại thế giới hai người cho Triệu Hành Uy và Hạ
Lan Thấm, giờ phút này cô an tâm một mình dạo bước trên con đường nhỏ
lát đá.
Nhìn thỉnh thoảng có con thuyền nhỏ qua lại trên sông, cô lại thả chậm bước chân cẩn thận cảm nhận khoảnh khắc yên tĩnh khó có được này.
Cô hưng trí cầm ra điện thoại, chọn một cảnh tượng mình thích rồi chụp liên hồi.
“Cầu nhỏ có dòng nước chảy, thật tốt! Hoàn hảo không có mấy cây mây già.”
Đứng trên cây cầu nhỏ, nhìn khung cảnh bình yên của cổ trấn, cô dùng di động chụp được mấy tấm mình thích.
Cô không mang máy ảnh, nên chỉ có thể chụp bằng điện thoại.
Cô lại cầm di động lên, nhìn những bức ảnh cô vừa chụp, muốn tìm ra một tấm ưng ý nhất.
Đột nhiên, cô nhìn thấy cách đó không xa có một bà lão đang ngồi, cô tưởng là dân địa phương, nhưng lúc cô chuẩn bị lúc rời đi, cô phát hiện bà lão vẫn ngồi ở chỗ đó, hơn nữa nhìn kĩ một chút mới phát hiện quần áo trên người bà đều không phải hàng phổ thông, trong tay còn cầm theo một túi sách.
Cô đoán bà lão này chắc là người có tiền, mang theo cháu chắt ra ngoài chơi, đi mệt mới ngồi nghỉ ngơi một chút đi.
Không để ý đến ông lão nữa, Tranh Phù lại đi vào một cửa hàng nhỏ. Bên trong đều là bán hàng dệt tơ, tỷ như cây quạt, khăn lụa cùng với một ít quần áo, cô chuẩn bị chọn và món quà nhỏ đem về tặng bạn bè.
Cô đi dạo một vòng đi ra, lại phát hiện bà lão kia vẫn còn ngồi ở đó.
Chẳng lẽ bà lạc đường?
Nghĩ vậy, cô lại nhìn lại bà lão ngồi cô đơn, Tranh Phù càng thêm xác định phán đoán trong lòng.
“Bà cố nội, bà cũng một mình đến đây chơi sao?”
Không kìm được, Tranh Phù tiến lên nghĩ muốn giúp bà lão.
Kỳ Lâm Tú nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vừa rồi lúc cô đứng một mình trên cầu nhỏ bà cũng chú ý tới cô. Khi đó cô bé này ánh mắt nhìn bà có vẻ mang theo một chút lo lắng, tuy nhiên sau đó cô lại quay đi. Nhìn cô bước vào cửa hàng nhỏ, đi ra nhìn thấy bà thì tiến lên bắt chuyện.
“Cháu cũng đi một mình đến đây chơi sao?”
Kỳ Lâm Tú không tự chủ có cảm giác đặc biệt thân thiết với cô, có lẽ là vì nhìn sự quan tâm trong mắt cô gái nhỏ này. Bà đoán cô bé này chắc là tưởng bà lạc đường.
“Cũng không hẳn, cháu chỉ thoát khỏi hai vị đại nhân nhà cháu, trốn ra ngoài chơi thôi.”
Tranh Phù le lưỡi, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Lâm Tú. Cô quyết định xem bà lão này có thật lạc đường hay không, nếu đúng cô phải giúp bà tìm người nhà.
“Còn bà thì sao ạ? Sao con cháu bà không đi cùng ạ? Chẳng lẽ bọn họ cũng giống cháu, trốn đi rồi?”
Tranh Phù hỏi thật đáng yêu, làm Kỳ Lâm Tú không tự chủ nở nụ cười.
“Đúng vậy, bọn chúng đều trốn rồi.”
Nghĩ đến vừa rồi con cháu bà nói có chuyện gấp phải đi, Kỳ Lâm Tú không thèm để ý.
Nhưng Tranh Phù nghe vậy lập tức tin tưởng bà bị lạc đường, càng kiên quyết phải giúp bà tìm lại người thân.
“Vậy, chúng ta kết bạn cùng đi ngắm cảnh được không ạ? Cháu là trẻ con bỏ nhà đi, bà là người lớn bị bỏ rơi, chúng ta vừa vặn xứng đôi.”
Tranh Phù chớp chớp mắt, nụ cười của cô làm Kỳ Lâm Tú cũng lây nhiễm, nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Tốt, chúng ta cùng đi chơi.”
Học cách nói của Tranh Phù, Kỳ Lâm Tú cảm thấy nụ cười tươi của cô bé này tươi cười có thể khiến người ta cũng vui theo.Lúc đứng lên, Tranh Phù còn khoác tay Kỳ Lâm Tú, hai người giống như hai bà cháu cùng nhau đi ngắm cảnh.
“Bà cố nội, tên cháu là Hạ Tranh Phù, bà có thể gọi cháu là Tranh Phù.”
“Tốt, Tranh Phù, bà tên là Kỳ Lâm Tú, cháu có thể trực tiếp gọi là bà nội. Nếu bà có cô cháu gái như cháu thì tốt rồi.”
Nói xong, Kỳ Lâm Tú liền nhớ đến con cháu mình. Bọn họ chẳng phải không hiếu thuận, nhưng chẳng ai có thể cho bà hài lòng. Người duy nhất khiến bà hài lòng, lại chậm chạp không chịu kết hôn.
Tranh Phù chỉ cho rằng đây là bản nhạc đêm ngắn trong chuyến du lịch của mình, nên cũng vui vẻ nói chuyện phiếm với Kỳ Lâm Tú. Tuy cô cũng chưa từng tới nơi này, nhưng dựa vào cá tính sáng sủa thì cũng chơi rất vui vẻ.
“Bà đang ở đâu ạ? Để cháu đưa bà về chỗ ở có được không?”
Nhìn mặt trời đã ngả về tây, trong tay Tranh Phù và Kỳ Lâm Tú cũng đã đầy bao lớn bao nhỏ.
“Bà ở Lưu Ly thành.”
Tuy thời gian Kỳ rừng tú đẹp ở cùng Tranh Phù rất ngắn, cũng không biết vì sao, bà cảm thấy cô gái nhỏ này như tâm can của mình. Nếu cha mẹ cô bé đồng ý, bà sẽ nhận cô làm cháu gái.
“Ồ? Cháu cũng ở đó! Để cháu gọi điện thoại bảo xe tới đón chúng ta, chúng ta cùng qua đó được không?”
Không nghĩ tới hai người lại ở cùng một chỗ, Tranh Phù càng cao hứng hơn. Bà cố nội này cho cô cảm giác rất giống bà cô, hiền lành và dễ nói chuyện.
Tranh Phù nhiệt tình và không chút tâm cơ, càng làm Kỳ Lâm Tú sinh lòng hảo cảm.
Trong thế giới của bà, đã rất lâu không có nụ cười rực rỡ như vậy, cũng đã lâu không có ai nói chuyện với bà thoải mái như vậy.
Tranh Phù chuẩn bị cầm điện thoại gọi cho khách sạn, lại bị Kỳ Lâm Tú ngăn cản, cô nghi hoặc nhìn bà lão.
“Đừng kêu xe, có xe đến đây.”
Kỳ Lâm Tú thấy chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, cho nên mới ngăn Tranh Phù lại.
Tranh Phù nhìn thấy chiếc xe dài màu đen dừng lại trước mặt hai người, sau đó lái xe lập tức xuống mở cửa xe.
“Bà.”
“Mẹ.”
Tranh Phù nhìn hai người đàn ông bước trong xe ra đi tới trước mặt bà lão, quay lại nhìn lái xe và chiếc xe. Xem ra, bà lão này cũng không phải người bình thường nha!
Vì vậy, chắc không phải là bà lạc đường? Có nghĩa là cô xen vào việc của người khác…
“Thực xin lỗi, Tranh Phù. Bà không phải cố ý giấu cháu, bà rất thích đi chơi với cháu, nên vừa rồi mới không nói cho cháu biết chân tướng.”
Kỳ Lâm Tú vừa thấy biểu tình của Phù liền biết giờ phút này cô đang xấu hổ, bà giao mấy cái túi trong tay cho đứa cháu, lập tức tiến lên kéo tay Tranh Phù.
“À, không sao mà. Nếu bà đã tìm được người nhà, cháu cũng có thể an tâm trở về.”
Tranh Phù nhìn thoáng qua hai người đàn ông bên cạnh, chẳng biết tại sao, cô đặc biệt không có có hảo cảm.
Tuy nhiên, không đợi cô gọi điện thoại, Kỳ Lâm Tú đã kéo nàng cùng lên xe. Dù sao bọn đi cũng đường, nên không cần thiết để cô tự tìm xe trở về.
Lên xe, Kỳ Lâm Tú mới giới thiệu cho Tranh Phù. Hóa ra, hai người vừa rồi, một người trông vẫn còn khá trẻ là cháu nội của bà tên Kỳ Hàn Bạch, người còn lại trông lớn tuổi hơn là con trai của bà tên Kỳ Hàn Dạ.
Lúc Kỳ Lâm Tú giới thiệu xong, Tranh Phù nhạy cảm phát hiện Kỳ Hàn Dạ ngồi đối diện như có như không đánh giá cô, thậm chí còn suy tư cái gì. Còn cô lại cảm thấy tên của bọn họ có hơi quen tai, cũng không tự chủ bắt đầu suy xét.
Nhìn thỉnh thoảng có con thuyền nhỏ qua lại trên sông, cô lại thả chậm bước chân cẩn thận cảm nhận khoảnh khắc yên tĩnh khó có được này.
Cô hưng trí cầm ra điện thoại, chọn một cảnh tượng mình thích rồi chụp liên hồi.
“Cầu nhỏ có dòng nước chảy, thật tốt! Hoàn hảo không có mấy cây mây già.”
Đứng trên cây cầu nhỏ, nhìn khung cảnh bình yên của cổ trấn, cô dùng di động chụp được mấy tấm mình thích.
Cô không mang máy ảnh, nên chỉ có thể chụp bằng điện thoại.
Cô lại cầm di động lên, nhìn những bức ảnh cô vừa chụp, muốn tìm ra một tấm ưng ý nhất.
Đột nhiên, cô nhìn thấy cách đó không xa có một bà lão đang ngồi, cô tưởng là dân địa phương, nhưng lúc cô chuẩn bị lúc rời đi, cô phát hiện bà lão vẫn ngồi ở chỗ đó, hơn nữa nhìn kĩ một chút mới phát hiện quần áo trên người bà đều không phải hàng phổ thông, trong tay còn cầm theo một túi sách.
Cô đoán bà lão này chắc là người có tiền, mang theo cháu chắt ra ngoài chơi, đi mệt mới ngồi nghỉ ngơi một chút đi.
Không để ý đến ông lão nữa, Tranh Phù lại đi vào một cửa hàng nhỏ. Bên trong đều là bán hàng dệt tơ, tỷ như cây quạt, khăn lụa cùng với một ít quần áo, cô chuẩn bị chọn và món quà nhỏ đem về tặng bạn bè.
Cô đi dạo một vòng đi ra, lại phát hiện bà lão kia vẫn còn ngồi ở đó.
Chẳng lẽ bà lạc đường?
Nghĩ vậy, cô lại nhìn lại bà lão ngồi cô đơn, Tranh Phù càng thêm xác định phán đoán trong lòng.
“Bà cố nội, bà cũng một mình đến đây chơi sao?”
Không kìm được, Tranh Phù tiến lên nghĩ muốn giúp bà lão.
Kỳ Lâm Tú nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vừa rồi lúc cô đứng một mình trên cầu nhỏ bà cũng chú ý tới cô. Khi đó cô bé này ánh mắt nhìn bà có vẻ mang theo một chút lo lắng, tuy nhiên sau đó cô lại quay đi. Nhìn cô bước vào cửa hàng nhỏ, đi ra nhìn thấy bà thì tiến lên bắt chuyện.
“Cháu cũng đi một mình đến đây chơi sao?”
Kỳ Lâm Tú không tự chủ có cảm giác đặc biệt thân thiết với cô, có lẽ là vì nhìn sự quan tâm trong mắt cô gái nhỏ này. Bà đoán cô bé này chắc là tưởng bà lạc đường.
“Cũng không hẳn, cháu chỉ thoát khỏi hai vị đại nhân nhà cháu, trốn ra ngoài chơi thôi.”
Tranh Phù le lưỡi, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Lâm Tú. Cô quyết định xem bà lão này có thật lạc đường hay không, nếu đúng cô phải giúp bà tìm người nhà.
“Còn bà thì sao ạ? Sao con cháu bà không đi cùng ạ? Chẳng lẽ bọn họ cũng giống cháu, trốn đi rồi?”
Tranh Phù hỏi thật đáng yêu, làm Kỳ Lâm Tú không tự chủ nở nụ cười.
“Đúng vậy, bọn chúng đều trốn rồi.”
Nghĩ đến vừa rồi con cháu bà nói có chuyện gấp phải đi, Kỳ Lâm Tú không thèm để ý.
Nhưng Tranh Phù nghe vậy lập tức tin tưởng bà bị lạc đường, càng kiên quyết phải giúp bà tìm lại người thân.
“Vậy, chúng ta kết bạn cùng đi ngắm cảnh được không ạ? Cháu là trẻ con bỏ nhà đi, bà là người lớn bị bỏ rơi, chúng ta vừa vặn xứng đôi.”
Tranh Phù chớp chớp mắt, nụ cười của cô làm Kỳ Lâm Tú cũng lây nhiễm, nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Tốt, chúng ta cùng đi chơi.”
Học cách nói của Tranh Phù, Kỳ Lâm Tú cảm thấy nụ cười tươi của cô bé này tươi cười có thể khiến người ta cũng vui theo.Lúc đứng lên, Tranh Phù còn khoác tay Kỳ Lâm Tú, hai người giống như hai bà cháu cùng nhau đi ngắm cảnh.
“Bà cố nội, tên cháu là Hạ Tranh Phù, bà có thể gọi cháu là Tranh Phù.”
“Tốt, Tranh Phù, bà tên là Kỳ Lâm Tú, cháu có thể trực tiếp gọi là bà nội. Nếu bà có cô cháu gái như cháu thì tốt rồi.”
Nói xong, Kỳ Lâm Tú liền nhớ đến con cháu mình. Bọn họ chẳng phải không hiếu thuận, nhưng chẳng ai có thể cho bà hài lòng. Người duy nhất khiến bà hài lòng, lại chậm chạp không chịu kết hôn.
Tranh Phù chỉ cho rằng đây là bản nhạc đêm ngắn trong chuyến du lịch của mình, nên cũng vui vẻ nói chuyện phiếm với Kỳ Lâm Tú. Tuy cô cũng chưa từng tới nơi này, nhưng dựa vào cá tính sáng sủa thì cũng chơi rất vui vẻ.
“Bà đang ở đâu ạ? Để cháu đưa bà về chỗ ở có được không?”
Nhìn mặt trời đã ngả về tây, trong tay Tranh Phù và Kỳ Lâm Tú cũng đã đầy bao lớn bao nhỏ.
“Bà ở Lưu Ly thành.”
Tuy thời gian Kỳ rừng tú đẹp ở cùng Tranh Phù rất ngắn, cũng không biết vì sao, bà cảm thấy cô gái nhỏ này như tâm can của mình. Nếu cha mẹ cô bé đồng ý, bà sẽ nhận cô làm cháu gái.
“Ồ? Cháu cũng ở đó! Để cháu gọi điện thoại bảo xe tới đón chúng ta, chúng ta cùng qua đó được không?”
Không nghĩ tới hai người lại ở cùng một chỗ, Tranh Phù càng cao hứng hơn. Bà cố nội này cho cô cảm giác rất giống bà cô, hiền lành và dễ nói chuyện.
Tranh Phù nhiệt tình và không chút tâm cơ, càng làm Kỳ Lâm Tú sinh lòng hảo cảm.
Trong thế giới của bà, đã rất lâu không có nụ cười rực rỡ như vậy, cũng đã lâu không có ai nói chuyện với bà thoải mái như vậy.
Tranh Phù chuẩn bị cầm điện thoại gọi cho khách sạn, lại bị Kỳ Lâm Tú ngăn cản, cô nghi hoặc nhìn bà lão.
“Đừng kêu xe, có xe đến đây.”
Kỳ Lâm Tú thấy chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, cho nên mới ngăn Tranh Phù lại.
Tranh Phù nhìn thấy chiếc xe dài màu đen dừng lại trước mặt hai người, sau đó lái xe lập tức xuống mở cửa xe.
“Bà.”
“Mẹ.”
Tranh Phù nhìn hai người đàn ông bước trong xe ra đi tới trước mặt bà lão, quay lại nhìn lái xe và chiếc xe. Xem ra, bà lão này cũng không phải người bình thường nha!
Vì vậy, chắc không phải là bà lạc đường? Có nghĩa là cô xen vào việc của người khác…
“Thực xin lỗi, Tranh Phù. Bà không phải cố ý giấu cháu, bà rất thích đi chơi với cháu, nên vừa rồi mới không nói cho cháu biết chân tướng.”
Kỳ Lâm Tú vừa thấy biểu tình của Phù liền biết giờ phút này cô đang xấu hổ, bà giao mấy cái túi trong tay cho đứa cháu, lập tức tiến lên kéo tay Tranh Phù.
“À, không sao mà. Nếu bà đã tìm được người nhà, cháu cũng có thể an tâm trở về.”
Tranh Phù nhìn thoáng qua hai người đàn ông bên cạnh, chẳng biết tại sao, cô đặc biệt không có có hảo cảm.
Tuy nhiên, không đợi cô gọi điện thoại, Kỳ Lâm Tú đã kéo nàng cùng lên xe. Dù sao bọn đi cũng đường, nên không cần thiết để cô tự tìm xe trở về.
Lên xe, Kỳ Lâm Tú mới giới thiệu cho Tranh Phù. Hóa ra, hai người vừa rồi, một người trông vẫn còn khá trẻ là cháu nội của bà tên Kỳ Hàn Bạch, người còn lại trông lớn tuổi hơn là con trai của bà tên Kỳ Hàn Dạ.
Lúc Kỳ Lâm Tú giới thiệu xong, Tranh Phù nhạy cảm phát hiện Kỳ Hàn Dạ ngồi đối diện như có như không đánh giá cô, thậm chí còn suy tư cái gì. Còn cô lại cảm thấy tên của bọn họ có hơi quen tai, cũng không tự chủ bắt đầu suy xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.