Chương 82
Sái Tuấn
06/09/2013
Cuối cùng Vũ Nhi cũng tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện. Bệnh viện đã kiểm tra tổng thể, cô không hề bị thương, sáng mai cô có thể rời khỏi đây.Cô chợt cảm thấy khát nước, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là nửa đêm, cô không muốn làm phiền người khác vào lúc này, thế nên, cô nhắm mắt lại, lặng lẽ hồi tưởng lại tất cả mọi việc xảy ra đêm qua. Cô đã vĩnh viễn mất Đồng Niên rồi, trong óc cô không ngừng hiện lên cái khoảnh khắc cuối cùng Đồng Niên lao mình nhảy xuống. Anh đã chết rồi sao? Đúng vậy, Vũ Nhi nhớ khi mình bị khiêng ra khỏi ngôi nhà đen, cảnh sát đã nói với cô: Đồng Niên đã chết ngay tại chỗ. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Đồng Niên chưa chết, anh vẫn đang sống bên cạnh cô, mãi mãi bảo vệ che chở cho cô.Đột nhiên cửa phòng bệnh bật mở, Vũ Nhi lại mở mắt, cô nhìn thấy một người đàn ông bước vào, khuôn mặt người đàn ông trông khá quen, Vũ Nhi cảm thấy mình đã gặp anh ta ở đâu đó. Cô nhớ ngay ra cái hôm ở công ty, sau khi hết giờ làm, có một người đàn ông lạ đến tìm Hứa Văn Minh, chính là anh ta.Người đó ăn mặc chỉnh tề, trông rất lịch sự, tay trái cầm một cốc nước, tay phải ôm một bó hoa tươi màu trắng, mỉm cười với Vũ Nhi và nói: “Chào em, Vũ Nhi.”“Anh là ai? Có phải giám đốc Hứa bảo anh đến đây không?” Vũ Nhi hỏi anh ta.“Đúng vậy, bây giờ tôi là đồng nghiệp mới của cô, giám đốc Hứa có chút việc không đến được, anh ấy bảo tôi đến thăm cô.” Người đàn ông bước đến bên Vũ Nhi, ngồi xuống ghế cạnh giường nói: “Vũ Nhi, tôi nghĩ giờ chắc cô đang khát.” Anh ta giơ cốc nước ra trước mặt Vũ Nhi.“Cảm ơn anh, đúng là tôi đang khát.” Vũ Nhi cảm thấy cổ họng mình khô khốc lạ thường, giống như là bị thiêu vậy, cô đón lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch, dòng nước đã xoa dịu cổ họng cô khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Cô nhận ra người đàn ông đang chăm chú nhìn cô và mỉm cười. Nhưng cô vẫn nói rất lịch sự: “Cảm ơn anh đã đến thăm tôi, nhưng giờ đã rất muộn rồi.”“Không, đêm vừa mới bắt đầu thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, giọng anh ta vô cùng dịu dàng, có sức lôi cuốn mạnh mẽ, sau đó, anh ta tặng cho Vũ Nhi bó hoa trắng đang cầm trong tay.Vũ Nhi đón lấy bó hoa, ngửi thấy hương thơm từ các bông hoa, một luồng hương nhè nhẹ được hít sâu vào cơ thể cô, cô cảm thấy rất dễ chịu, còn có thể khiến cô được thanh thản, cô đặt bó hoa lên đầu giường, nói: “Cảm ơn anh. Sao anh lại tặng hoa cho tôi?”“Cô không chú ý thấy đây là một bó hoa màu trắng hay sao? Tôi nghe nói Đồng Niên đã đi rồi, hoa trắng là để tưởng niệm vong linh.”Vũ Nhi nhìn những cánh hoa màu trắng, những cánh hoa đó trông thật là thuần khiết, tinh khôi, cô đau khổ gật đầu: “Đúng vậy, Đồng Niên đã mãi mãi ra đi.”“Cô biết tại sao anh ấy phải ra đi không?” Người đàn ông tiến sát vào cô, nói. Vũ Nhi chợt nhìn thấy trên trán anh ta có một vết thương, có vẻ như là vết thương mới.“Bởi vì anh ấy phải chuộc tội. Anh ấy đã phạm tội, tội rất nặng, anh ấy cho rằng anh ấy cần phải lấy tính mạng để chuộc tội.”“Anh ấy phạm tội với ai?”Vũ Nhi ngừng giây lát rồi nói: “Anh ấy giết người, giết rất nhiều người, đó là những cô gái vô tội.”Người đàn ông lắc đầu, từ tốn nói: “Ngoài những người đó, còn có thêm một người nữa.”“Anh muốn ám chỉ ai?”“Cô.”Ngón tay anh ta chỉ thẳng vào mặt Vũ Nhi, sau đó từ từ thu tay lại.“Tại sao lại là tôi?”“Bởi vì nhìn cổ cô, tôi có thể nhận ra.” Anh ta mỉm cười.Vũ Nhi giơ tay lên sờ cổ, ngoài sợi dây chuyền, trên cổ cô vẫn còn lưu lại một vết xiết cổ mờ mờ, trong mắt cô thoáng xuất hiện sự sợ hãi, nhưng cô không nói gì.“Ai đã làm việc này?”Vũ Nhi quay đầu đi hướng khác, nhìn màn đêm mênh mang ngoài cửa sổ, không kìm lòng nổi và nước mắt đã thi nhau rơi xuống.“Tôi đoán, chắc là Đồng Niên gây ra, có phải không?”Cuối cùng Vũ Nhi cũng quay đầu lại, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Đúng vậy!”Người đàn ông gật đầu, nói: “Tôi đoán không sai. Cô biết tại sao anh ta lại muốn giết cô không?”“Tại sao?” Vũ Nhi hỏi lại anh ta.“Bởi vì anh ta nghi ngờ cô phản bội anh ta, anh ta sợ sẽ mất cô.”“Không, bởi vì anh ấy yêu tôi.” Vũ Nhi cố gắng phản bác lại.“Yêu và hận chỉ là một giới hạn vô cùng mong manh, yêu đến cực điểm chính là hận.” Anh ta nói nhẹ nhàng bên tai Vũ Nhi, ánh mắt anh ta vô cùng u uất, có lúc, Vũ Nhi thích kiểu ánh mắt này, anh ta tiếp tục nói: “Vũ Nhi, cô đã đọc cuốn hầu công án “Tứ tất bình” chưa?”“Tứ tất bình? Tôi đọc rồi.” Trước mắt Vũ Nhi dường như xuất hiện cảnh tượng bức bình phong hãi hùng được miêu tả trong truyện.“Cô có biết tại sao Đằng huyện lệnh lại dùng câu chuyện Tứ tất bình để che đậy kế hoạch mưu sát vợ của ông ta không?”Nghe đến đây, Vũ Nhi nhớ đến bức ảnh của mẹ Đồng Niên được kẹp trong mấy trang cuối của cuốn “Tứ tất bình” trong thư phòng, có đợt cô còn tưởng đó chính là cô. Bỗng nhiên, Vũ Nhi cảm thấy vô cùng căm ghét và phẫn nộ đối với Đằng huyện lệnh trong tiểu thuyết, nên cô nói đầy căm phẫn: “Bởi vì ông ta đố kỵ.”“Cô nói đúng lắm, đố kỵ.” Khi nói, anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai âm cuối, “Đố kỵ khiến con người phát rồ, đố kỵ khiến con người phạm tội. Đố kỵ, hung ác, tham lam, lười biếng, phẫn nộ, kiêu ngạo và dâm dục, tất cả các tội lỗi đều bắt đầu từ những thứ này, bao gồm cả Đồng Niên của cô.”Vũ Nhi mở to mắt: “Cho nên anh ấy mới muốn giết tôi?”“Đúng vậy, anh ta đố kỵ. Bây giờ, cô còn hận anh ta không?”“Tôi…” Trong đầu Vũ Nhi bỗng lướt qua những thứ vô cùng kỳ quái, trước mắt cô hiện lên một khoảng không mơ hồ, mờ ảo, cô không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng, cô lắc đầu: “Sao tôi phải hận anh ấy chứ?”“Bởi vì anh ấy đã bóp cổ cô!” Người đàn ông chợt tỏ rõ sự bực tức, giơ tay ra sờ lên cổ Vũ Nhi, Vũ Nhi cảm thấy đôi tay anh ta lạnh như băng, sự lạnh giá ngấm vào cơ thể cô.Cô muốn phản kháng, nhưng cô nhận ra mình không thể nhúc nhích được gì, dường như thân thể cô không còn thuộc về cô, trong khoảnh khắc, cô đã nhận ra, người đàn ông trước mắt cô chắc chắn đã bỏ thuốc vào trong cốc nước và đưa cô uống.“Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh là ai?”“Tôi muốn làm gì à? Rốt cuộc tôi là ai à? Lẽ nào cô đã quên tối nào tôi cũng chăm chú ngắm nhìn cô từ cửa sổ?” Người đàn ông cười đau khổ: “Không, cô không thể quên được, không thể quên được! Trên ngực cô đeo viên đá mắt mèo, cô có một con mèo trắng đáng yêu, cô có thể vẽ những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, cô thích ngồi trước cửa sổ thư phòng đọc sách.”“Không anh nhớ nhầm rồi! Đó không phải là tôi.” Vũ Nhi nói thật to, lúc này đây cô chỉ còn đủ sức để nói, trong mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi khi nhìn người đàn ông trước mắt.“Tôi sao có thể nhớ nhầm được chứ? Bởi vì tôi yêu cô.”“Anh nói gì cơ?” Vũ Nhi ngẩn người nhìn anh ta.“Tôi nói tôi yêu cô, từ rất lâu rồi, tôi luôn yêu cô, lúc đó tôi mới chỉ là cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn yêu cô. Người đàn ông đó nghi ngờ cô phản bội, có phải vậy không? Ông ta còn thường xuyên đánh đập cô, phải vậy không? Để tôi nói cho cô biết, chỗ này của ông ta có vấn đề, thực sự có vấn đề.” Anh ta chỉ tay vào đầu mình.“Chỗ này của anh đúng là có vấn đề thật.” Vũ Nhi bạo gan nói.Nhưng anh ta lại cười, nói: “Xem ra, cô thật sự đã quên rồi. Tối hôm đó, trong phòng ở tầng ba, ông ta đã bóp chặt cổ cô, càng lúc càng chặt.” Anh ta tiếp tục vuốt ve cổ Vũ Nhi, khiến Vũ Nhi run lẩy bẩy, anh ta vừa vuốt ve vừa nói: “Cuối cùng ông ta bóp chết cô. Đúng vậy, cô đã bị kẻ điên khùng đó sát hại, sau đó, để che giấu tội lỗi vô liêm sĩ của mình, ông ta đã dùng vữa và gạch để chôn chặt cô vào bức tường.”Vũ Nhi lập tức hiểu ra mẹ Đồng Niên rốt cuộc đã chết như thế nào, nhưng cô không hiểu được vì sao người đàn ông trước mặt cô lại biết được hết những việc này.Người đàn ông tiếp tục nói: “Cho đến tận tối hôm đó, cuối cùng cô cũng được cứu thoát ra, có người đã đập vỡ bức tường đó, cô đã được tự do, cô lại trở về chốn nhân gian. Giờ đây, người yêu cô tha thiết đang đứng trước mặt cô.”“Anh điên rồi!” Vũ Nhi vừa khóc vừa nói.“Đúng thế, tất cả mọi người đều nói tôi điên, thực ra, bọn chúng mới là đồ điên! Chỉ có bọn điên mới cho rằng thiên tài là kẻ điên. Tại sao bọn chúng lại nói như vậy? Đó là những linh hồn xấu xa tà ác, linh hồn xấu xa tà ác.” Anh ta hằn giọng nguyền rủa, trông bộ dạng anh ta lúc này thực sự giống một tên ác quỷ: ”Cho nên, bọn chúng nhất định phải bị trừng phạt, cách tốt nhất để trừng phạt bọn chúng, chính là…”Thoáng một cái, đôi tay lạnh giá của anh ta bóp chặt lấy cổ Vũ Nhi, Vũ Nhi cảm thấy cổ họng đau nhức, khó thở, cô muốn hét lên, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.Vừa bóp chặt cổ Vũ Nhi, anh ta vừa nói: “Thật tuyệt quá, ta cũng bóp cổ những cô gái khác như vậy đấy, từ đứa đầu tiên, đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, tối qua là đứa thứ sáu, còn cô là đứa thứ bảy. Ta đã đưa bọn chúng lên thiên đàng như vậy đấy. Ở trên đó chắc chắn rất đẹp, các cô hẳn phải biết ơn tôi lắm, haha. Ví dụ, cái cô tên La Tư, cô ta biết cô, khi ta nhắc cô với cô ta, cô ta còn khen ngợi cô, khi cô ta còn chưa nói hết câu, ta đã bóp chặt cổ cô ta, giống y như lúc này vậy, chỉ mấy phút sau, cô ta đã tắt thở. Khi ta bước ra khỏi nhà La Tư, ta đã nhìn thấy một người đàn ông tên Đồng Niên đi đến trước cửa nhà cô ta, con người tội nghiệp đó đang mộng du. Khi anh ta tỉnh lại, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng chính anh ta giết La Tư.”Nơi khóe mắt Vũ Nhi chảy ra hai hàng lệ nóng bỏng, giọt lệ này dành cho Đồng Niên đáng thương vô tội của cô.“Cô khóc à?” Người đàn ông ghé sát vào tai cô, nói: “Không phải khóc đâu. Tối hôm ta nói chuyện với Đồng Niên ở tầng ba, anh ta cũng khóc. Bởi vì ta nói cho anh ta biết, mẹ anh ta bị chôn trong bức tường trong gian phòng đó. Anh ta là kẻ dã man, anh ta thừa hưởng tính hung tàn của bố anh ta, anh ta đã đánh ta, khiến đầu ta bị một vết thương lớn, chảy rất nhiều máu, máu của ta đã chảy xuống sàn nhà tầng ba.”Vũ Nhi nhìn vết thương trên đầu anh ta, cuối cùng cô đã hiểu vết máu cô phát hiện ra trong phòng ở tầng ba là của ai.“Được rồi, đừng khóc nữa. Cô có biết không? Vốn dĩ, ta đã chuẩn bị để Đồng Niên thay ta hoàn thành kế hoạch của ta, ta vẫn tưởng anh ta hoàn toàn thừa hưởng gien di truyền của gia tộc họ Đồng, tiếc rằng ta đã sai. Thật không ngờ, trong thời khắc then chốt anh ta lại tha cho cô, điều này chứng tỏ anh ta là một kẻ nhu nhược. Ta thật sự cảm thấy rất lạ, lạ lắm, trải qua bao nhiêu việc như vậy, ảo giác và sự hoang tưởng đã hoàn toàn chiếm ngự trái tim anh ta, nhưng đến thời khắc cuối cùng tại sao anh ta đột nhiên lại không căm giận cô nữa? Sự phẫn nộ của anh ta sao bỗng dưng lại tiêu tan hết? Ta thực sự không tài nào hiểu được.” Anh ta lắc đầu thật mạnh.Giờ thì những giọt nước mắt nóng hổi của Vũ Nhi thi nhau rơi xuống, nếu lúc này cô có thể nói, cô muốn lớn tiếng nói với kẻ máu lạnh trước mặt cô rằng. Anh không hiểu được Đồng Niên của tôi, có thể, nỗi sợ hãi và thù hận có thể hủy diệt linh hồn và thể xác của một con người, nhưng lại không thể hủy diệt được tình yêu.Hơi thở của người đàn ông thổi vào mặt Vũ Nhi, anh ta chậm rãi nói: “Chắc cô muốn nói gì phải không? Không cần nói, ta biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì. Bây giờ, ta đành phải tự mình rat ay. Nói thực, ta cũng hơi chán ngán cái trò chơi này rồi đấy.”Cuối cùng cô đã tuyệt vọng.“Vũ Nhi, để ta nói cho cô biết, ta yêu cô, hãy để chúng ta mãi mãi ở bên nhau.” Ánh mắt người đàn ông toát ra tia nhìn hung dữ, sức mạnh nơi bàn tay anh ta ngày càng tăng, Vũ Nhi chỉ còn nghe thấy âm thanh kỳ quái bên tai, như là tiếng Đồng Niên từ trên trời cao đang vẫy gọi cô, rồi cô dần dần ngất lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.