Chương 115: Điên phong đối quyết 2
Thu Thủy Mặc Liên
17/06/2017
Bốn cô gái xinh đẹp tuyệt trần dùng tốc độ cực cao bay trong không trung, trong đó có ba người bay thẳng đến chỗ Quân Dạ Hàn, còn cô gái mặc y phục màu đỏ tên là Hồng Hạc thì bay đến sau lưng Quân Mặc Li, dùng dải lụa mềm mại màu đỏ rực quất về phía hắn. Cảm nhận được có một luồng sóng nhiệt từ phía sau đánh thẳng về phía trái tim của mình, Quân Mặc Li nhanh chóng né sang một bên. Vải đỏ rực nóng bỏng xượt qua má hắn. Hai chân đạp không, Quân Mặc Li bay ngược về phía sau, thấy Hồng Hạc đang tiến thẳng về phía mình, liền hung hăng quạt mạnh một quạt về phía đối phương. Hào quang trắng chói mắt cực kì rực rỡ trong không gian đen tối, lại sắc bén như những mũi dao, lao thẳng về phía Hồng Hạc.
“Không biết tự lượng sức mình! Rong rêu cỏ dại chỉ biết dựa vào cây!” Hồng Hạc nhìn Quân Mặc Li cười lạnh, nhẹ nhàng lắc mảnh lụa trong tay, hào quang đỏ lại rực rỡ phát ra, biến thành từng đốm sáng bay đến phá tan hết tất hào quang sắc bén của Quân Mặc Li. Trên trời cao cuồng phong gào thét, mây đen ầm ầm như muốn ép sập cả bầu trời, tiếng sấm ầm ầm cùng sét chói lòa cực kì đáng sợ.
Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn lên bốn người đang đánh nhau phía trên, ánh mắt đạm mạc dần dần bịt kín quang hoa nhàn nhạt, trên trán ẩn ẩn hiện lên ấn ký hình hoa sen.
“Cỏ dại rong rêu không chỉ bám vào cây, mà còn có thể hủy hoại cây nữa.” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn vào khuôn mặt đầy coi thường của Hồng Hạc, mỉm cười nhẹ nhàng nói. “Ngươi có biết tác dụng lớn nhất của quạt là gì không?”
Hồng Hạc nghe hắn nói, môi đỏ mọng cong lên khinh thường, không thèm trả lời. Trong mắt nàng, Quân Mặc Li chỉ là phàm nhân, còn nàng là người thần giới, cho dù chỉ là một tì nữ nhỏ bé thì Quân Mặc Li vẫn không thể nào so bằng nàng. Giờ phút này Quân Mặc Li không có động tác gì, nàng cũng sẽ không động thủ, Hồng Hạc quả thật khinh thường hành vi một người thần giới tấn công một kẻ phàm nhân. Cho dù hắn có phản kháng như thế nào cũng chỉ giống như một con kiến, cố gắng quằn quại trước khi chết.
Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt của Hồng Hạc, Quân Mặc Li khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay.
“Tác dụng lớn nhất của quạt chính là tạo gió, tiên tử nhất định không được quên điều này.”
“Chuyện vớ vẩn.” Hồng Hạc cười lạnh một tiếng, lụa đỏ trong tay bay lên, trang phục đỏ rực trên người nàng giống như một ngọn lửa, thiêu đốt sáng rực rỡ.
Ý cười trong mắt Quân Mặc Li càng thêm sâu. Ngươi khinh thường, như vậy càng tốt. hạ thấp quạt trong tay xuống, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Hồng Hạc bay cách mình mấy chục thước, hai tay chậm rãi lay động từ phải sang trái, từ trái sang phải, động tác cực kì thong thả, lại có chút vất vả, giống như hai tay đang thừa nhận lực cản cực kì lớn. Hồng Hạc cảm nhận được không khí lưu động xung quanh, ánh mắt nhìn Quân Mặc Li càng thêm coi thường, lụa đỏ sắc bén bắn thẳng đến hai tay của Quân Mặc Li. Quân Mặc Li nhìn lụa đỏ bay đến, khóe môi cong lên, hai tay đột nhiên tăng tốc độ, hung hăng mà quạt mạnh một cái. Không khí phía trên mặt quạt vặn vẹo một chút, sau đó chính là cuồng phong gào thét xuất hiện, không khí như bị hút hết vào lốc xoáy này, lực ép cực mạnh làm cho cả thiên địa như trở nên vặn vẹo.
Hai tay buông thõng xuống, cây quạt bách cốt trong tay Quân Mặc Li dần dần vụn vỡ, ánh sáng trên thân quạt mờ nhạt, thân quạt biến thành cát bụi tan biến trong không trung.
Thiên địa dị biến, cuồng phong mãnh liệt thổi từ phía Quân Mặc Li đến chỗ Hồng Hạc, tiếng gió gào thét làm cho người ta sợ run. Hồng Hạc cảm nhận uy áp đến từ thiên địa, ánh mắt mở to, sau đó cắn chặt răng.
“Đáng chết! Đây căn bản không phải là sức mạnh của phàm nhân!”
Lụa đỏ trong tay nàng nhanh chóng di chuyển, Hồng Hạc hơi hạ tầm mắt, cơ thể nhanh chóng chuyển động, hào quang đỏ rực vây quanh thân thể nàng, ánh sáng chói lòa rực rỡ nhanh chóng ngưng tụ trên lụa đỏ. Lụa đỏ vòng lại thành một hình cầu bảo vệ quanh người nàng, ngăn cản cuồng phong ở bên ngoài. Lực va chạm cùng lực cuốn cực kì lớn muốn phá nát lụa đỏ.
Quân Mặc Li nhìn Hồng Hạc ngăn chặn cuồng phong, khuôn mặt tinh xảo hiện lên chút ý cười nhàn nhạt. Chớp người một cái, thân mình Quân Mặc Li như một luồng hào quang trắng xẹt qua trời cao, tùy ý gió mạnh thổi cắt qua khuôn mặt, hai tay hắn chuyển động một chút, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh đoản kiếm. Quân Mặc Li dừng lại cách Hồng Hạc có mấy thước, nhìn lụa đỏ đang chống đỡ cuồng phong, cũng không chần chờ nhiều liền thả mình, xâm nhập cuồng phong.
Gió vốn cực kì khốc liệt, gặp phải thân mình Quân Mặc Li lại trở nên cực kì mềm mại nhẹ nhàng, không hề tạo thành chút thương tổn nào cho hắn. Quân Mặc Li nhẹ nhàng đến gần sát Hồng Hạc, ngưng tụ hào quang vào trong thanh đoản kiếm, sau đó đâm mạnh nó về phía nàng.
Đứng trong cuồng phong, Hồng Hạc cảm nhận rõ có một luồng sát khí đâm về phía mình, mỉm cười, nàng cũng không có phản ứng gì mãnh liệt. Chờ cho đến khi sát khí kia đến đủ gần, nàng mới nhanh chóng quay người lại, dùng lụa đỏ trói chặt lấy tay hắn.
“Phàm nhân chẳng biết trời cao đất rộng, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, vậy thì để ta giúp ngươi.”
Lụa đỏ phát ra hào quang chói lòa, mang theo nhiệt độ thiêu đốt cả không khí, chớp mắt đã đốt tay áo của Quân Mặc Li thành tro bụi. Quân Mặc Li cảm nhận được nhiệt độ cùng lực lượng xâm lược nơi cánh tay, chỉ cảm thấy linh hồn của mình như một lần nữa bị phá hủy, đau đớn ập đến làm hắn khó có thể chống đỡ nổi.
Khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên trắng bệch, hắn híu mày cắn răng chịu đựng đau đớn thống khổ, thân mình chầm chậm đổ về hướng Hồng Hạc. Tuy là đau đớn khó nhịn, nhưng trên mặt hắn lại thoáng hiện lên chút ý cười.
Thấy hắn đổ về phía mình, Hồng Hạc càng nắm chặt lụa đỏ, tăng thêm lực độ, cũng tăng thêm độ nóng, quân Mặc Li chỉ cảm thấy cơ thể mình càng thêm yếu đuối, đau đớn đến tậm tim.
“Chết đi!”
Hồng Hạc cười lạnh một tiếng, dùng lụa đỏ quấn quanh người Quân Mặc Li, trói chặt hắn lại, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả một góc trời hôn ám. Quân Mặc Li hơi mở mắt, nhìn Hồng Hạc chỉ cách mình hơn một thước, khóe môi càng thêm cong lên, ánh mắt lại bắt đầu có chút mơ hồ. Tay trái hắn hơi đưa về phía trước, như là vô lực mà đưa ra, Quân Mặc Li lạnh nhạt cười, tùy ý lụa đỏ trói chặt hắn lại.
Hồng Hạc cảm nhận hơi thở suy yếu của Quân Mặc Li, ánh mắt càng thêm khinh miệt coi thường hắn, hất lụa đỏ lên, muốn tung Quân Mặc Li lên cao, sau đó lại ném hắn xuống đất, cho hắn rơi vỡ nát không còn chút tung tích nào.
Quân Mặc Li cảm nhận cơ thể mình bị hất lên cao, hắn đột nhiên cử động, lộn một vòng trong không trung, tay trái vô lực đột nhiên bắn ra một mũi tên băng, bắn thẳng về hướng Hồng Hạc, nàng không kịp phòng bị, chớp mắt đã bị mũi tên băng của hắn bắn xuyên qua vai. Cảm nhận bả vai cực kì đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức kinh ngạc khó có thể tin được, sau đó là tràn ngập căm phẫn. Đáng giận, đây tuy chỉ là chút vết thương nhỏ, hơn nữa là do nàng chủ quan, nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy bị sỉ nhục cực lớn, hôm nay cho dù có thiên đạo vạn quả Quân Mặc Li cũng sẽ không rửa sạch được nỗi khuất nhục này của nàng.
Quân Mặc Li cố chịu đau, đứng cách Hồng Hạc không xa, đôi mắt khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, mồ hôi không ngừng chảy xuống. Hồng Hạc nhìn bộ dạng cũng sắp không chống đỡ được bao lâu của Quân Mặc Li, khuôn mặt càng trở nên thị huyết lạnh lẽo, hung ác mà bắn vọt lụa đỏ về phía Quân Mặc Li.
Cảnh tượng tiếp theo giống như là quay chậm lại. Hồng Hạc nhìn lụa đỏ vọt qua không trung về phía Quân Mặc Li, đứng tại chỗ cười lạnh một tiếng. Quân Mặc Li bất động nhìn lụa đỏ cách mình càng ngày càng gần, khóe môi cong lên, im lặng.
“Phụt…”
Máu tươi bay lên, từ không trung rơi xuống, tưới đỏ mặt đất, cực kì tuyệt vọng.
Hai bóng người từ trên không trung cùng rơi xuống mặt đất, máu đỏ trong không khí vẽ lên một đường.
Hồng Hạc trợn đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời cao, miệng vết thương trên vai nàng càng ngày càng mở rộng, ăn mòn ra toàn cơ thể, nàng có thể cảm nhận được trong không khí có hàng ngàn những miệng gió nhỏ, đang không ngừng mà ăn mòn cơ thể hoàn mỹ của nàng.
Thua… Không ngờ nàng lại thua trước một kẻ phàm nhân…
Bị một phàm nhân gài bẫy, rơi xuống kết cục thảm bại như vậy.
“Phù~”
Cơ thể của Hồng Hạc nhanh chóng bị gió hất tung lên không trung, gió từ trong cơ thể nàng càng không ngừng chui ra ngoài, dần dần phá hủy thân thể xinh đẹp của nàng. Cho đến khi không chịu đựng nổi sự tàn phá của gió, thân thể nàng khoảnh khắc vỡ tung, biến thành một trời bụi máu, cực kì yêu dị đáng sợ.
“Thực sự là không đáng giá.”
Quân Mặc Li nhẹ nhàng nhổ ra một câu, cánh tay vô lực mà ôm người tái nhợt đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt cực kì bình tĩnh.
“Khục… đáng giá mà… vì ngươi, là đáng giá….”
Máu tươi từ khóe môi tràn ra, Tắc Mâu Tư Đặc dùng ánh mắt si tình nhìn chăm chú Quân Mặc Li, khóe môi nở một nụ cười thật ôn nhu.
“Ta không biết việc này sẽ khiến ngươi bị thương, ta chỉ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của thánh quân mà thôi, ta đã không còn cách nào khác.”
Tắc Mâu Tư Đặc nâng tay che miệng, ngăn cho máu không chảy ra. Hít sâu một hơi, y khóe môi cong lên nhìn về phía trời cao.
“Ta nghĩ, nếu như ta đồng ý yêu cầu của Phất Lai, mời thần xuất hiện, sẽ có thể làm cho thánh quân rời xa ngươi, ngươi sẽ không luôn nghĩ về thánh quân như vậy nữa, lại không ngờ rằng ngươi cho dù chết cũng không muốn rời bỏ thánh quân. Ta thực sự không muốn liên lụy ngươi, Li, ta thực sự không muốn như vậy….”
Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, mông lung, giống như ngay lập tức sẽ biến mất trong gió, Quân Mặc Li ôm lấy thân mình đang không ngừng chảy máu của Tắc Mâu Tư Đặc, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười.
“Ta biết, Tắc Mâu Tư Đặc…”
Tắc Mâu Tư Đặc nháy mắt nắm chặt lấy tay Quân Mặc Li, ánh mắt màu bạc dần dần trở nên thanh minh.
“Li, ngươi có thể gọi tên của ta sao? Ta thực sự muốn nghe ngươi gọi tên ta.”
“Được.” Quân Mặc Li hơi thu cánh tay ôm Tắc Mâu Tư Đặc, khóe môi cong thêm một chút.
“Quân Dật Khanh.”
“Dật Khanh.”
“Dật Khanh.”
Quân Mặc Li cúi đầu, một tiếng một tiếng không ngừng gọi tên người trong lòng, ánh mắt trong suốt bị bao phủ bởi sương mù mông lung, chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt sẽ rơi xuống.
“Thật tốt… cuối cùng lại nghe được ngươi gọi tên của ta. Không phải là mơ, ta không phải là Tắc Mâu Tư Đặc, ta lại là Quân Dật Khanh …”
“Ta là Dật Khanh, ca ca, ta thích …”
Quân Dật Khanh mỉm cười, khóe môi hơi cong lên một chút, ý cười mỏng manh yếu ớt vẫn chưa hiện hết, máu tươi liền không thể ngừng lại mà phun ra. Ánh mắt y nhanh chóng tan rã, thân thể y mềm nhũn, đôi mắt bạc dần khép lại.
Mái tóc dài màu bạc dần biến hóa, trở về màu đen, mặt nạ bạc cũng biến mất, để lộ ra khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ như ngọc, khóe môi còn hơi nhếch lên, cực kì thỏa mãn.
Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt trắng bệch bị máu bao phủ của Quân Dật Khanh, nụ cười trở nên cực kì bi thương. Dật Khanh, ngươi vốn không nợ ta thứ gì, tại sao lại đi chắn một kích của Hồng Hạc thay ta, vì sao lại tự đẩy mình vào khốn cảnh như vậy? Vì lây dính chữ tình, cho nên trái tim dù có cứng rắn đến mấy cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích? Quân Dật Khanh, nếu như ngươi không gặp Quân Mặc Li, có lẽ ngươi vẫn sẽ là Thập hoàng tử của Đồ Lan, chỉ chuyên tâm vào võ nghệ, đơn giản lại chấp nhất. Quân Dạ Hàn, nếu ngươi không gặp Mặc Li, chắc ngươi vẫn sẽ là vị đế vương cao quý của Đồ Lan, vị đế vương cường đại luôn coi nhân gian như trò chơi. Có một số người, có một số việc, không gặp, không thấy mới là điều tốt. Thực sự là không đáng giá, thực sự….
Quần áo tàn phá tràn ngập máu đỏ tươi, Quân Mặc Li lại không hề cảm nhận được sự đau đớn, chậm rãi đứng dậy, khóe môi nở một nụ cười, đạm như mây nhẹ như gió, không vui cũng không buồn.
—
Quân Dạ Hàn nắm trường kiếm trong tay, thoải mái chống đỡ lại công kích cường đại của ba vị thần nữ. Tiếng đánh nhau kịch liệt như muốn tê toái cả thiên địa. Thân mình hắn dùng tốc độ cực nhanh để di chuyển, chớp mắt một cái đã đổi vị trí, trường kiếm trong tuy một vung, vẽ lên một vòng lưu quang màu đen trong không trung. Không gian bị cắt ra một vết rách đen, bên trong lôi quang ầm ỹ. Ba vị thần nữ nhanh chóng né tránh, dùng ba ánh mắt khác nhau cùng nhìn chăm chú Quân Dạ Hàn. Tuy đã sớm nhận ra thực lực của y không giống phàm nhân, lại không ngờ rằng sẽ cao cường như vậy. Ba người đều là thị nữ của thần giới, cho dù thân phận thấp kém nơi thần giới, nhưng ít gia cũng là sống ở thần giới, trong khi Quân Dạ Hàn lại chỉ là đế vương nơi phàm trần. Nhưng cho dù là thực lực của đế vương cũng không thể mạnh mẽ đến mức này, đến mức vượt qua thực lực của một nhân loại….
Ba người cùng liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên quyết tuyệt.
Quân Dạ Hàn thu hết cử chỉ của ba người vào đáy mắt, đôi mắt bạc hiện lên chút hàn ý. Hơi hạ mắt, y hơi ấn trái tim ở ngực, cảm giác lực lượng mãnh liệt trong cơ thể, khóe môi lại không nhịn được mà cười một chút.
Sức mạnh của y đã trở lại. Đồng nghĩa với việc, Tắc Mâu Tư Đặc chết.
Chỉ có Tắc Mâu Tư Đặc chết, phần linh hồn bị cắt ra này mới có thể chủ động quay lại trong cơ thể y, lực lượng của y mới nhanh chóng khôi phục như vậy. Lại liếc mắt nhìn ba người đang muốn dùng toàn lực bắt mình kia, ánh mắt ẩn hàm chút ý cười ôn nhu lại tàn nhẫn.
“Thần giới, quả nhiên là nơi tuyệt tình nhất.”
Hơi chuyển động cổ tay, Quân Dạ Hàn cầm kiếm xẹt quan bầu trời. Động tác của y cực kì tao nhã thánh khiết, nhưng động tác vừa mới kết thúc, hào quang đen tuyền liền khoảnh khắc bao phủ thiên địa, u ám tối tăm. Quân Mặc Li chậm rãi đi về hướng phất ;ai cách đó không xa, bước chân bình tĩnh.
“Chúc mừng ngươi.”
“Ta không biết bản thân mình có gì đáng nhận sự chúc mừng của ngươi?” Phất Lai cười khẽ nhìn Quân Mặc Li, khóe môi tựa tiếu phi tiếu.
“Hải hoàng chết, thánh quân Đồ Lan bị thần khống chế, tam đại đế quốc đã mất hai, ngày Tác Phỉ Đặc thống nhất đại lục đã không còn xa nữa.” Quân Mặc Li đạm cười nhìn phất lại, ánh mắt trong suốt bình tĩnh không chút cảm xúc dao động.
“Thật sao? Chỉ đáng tiếc, thứ mà ta thực sự muốn lại vĩnh viễn cũng không thuộc về ta.” Phất Lai cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vang lên có chút tiếc nuối.
Quân Mặc Li đứng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời cao, như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây dày đặc, nhìn về phía người kia. Nhưng ánh mắt, thần thái trên khuôn mặt lại không có chút nào lo lắng, khẩn trương.
“Ngươi không lo lắng sao?” Phất Lai cong khóe môi nhìn Quân Mặc Li.
“Vì sao phải lo lắng? Dù kết quả như thế nào, ta cũng đều sẽ đi theo hắn.” Quân Mặc Li mỉm cười chậm rãi nói.
“Thực sự làm người ta cảm thấy hâm mộ.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cười khẽ, trầm thấp nói.
Là thứ tình cảm quá hoàn mỹ, mới làm cho người ta thấy ghen tị hâm mộ, cho nên mới càng muốn hủy diệt nó. Thế giới này dơ bẩn như vậy, làm gì có thứ gọi là tình cảm chân thành thực sự, lại đừng nói đến thứ gọi là vĩnh hằng. Hủy diệt tất cả đi, có khi còn tốt hơn.
“Quân Mặc Li.”
Một thanh âm lạnh lùng từ trên bầu trời truyền đến, vang vọng cực kì. Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm.
“Ngươi không là người của đại lục này, lại đến đây đảo lộn mọi thứ, là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, là nguồn gốc của cái ác. Hôm nay, bản tôn tự mình trừng phạt, ngươi lại không ngừng mà phản kháng chống đối, dám giết chết thần nữ của bản tôn, hành vi như thế, quả thực không thể tha thứ.” Khánh Vân Thần Quân chậm rãi bước chân, phất tay áo, một luồng sấm sét màu tím hung hăng bổ về phía Quân Mặc Li.
Phất Lai đứng cách đó không xa, nhìn sấm chớp cường đại bắn về phía Quân Mặc Li, đôi mắt đỏ mở trừng, hai tay nắm chặt lại.
“Không….”
Một thanh âm bi thương từ phía dưới Cửu Yến đài không xa vang lên, An Lưu Quân mới xuất hiện liền nhìn thấy Quân Mặc Li sắp bị thiên lôi đánh trúng, cũng không kịp nghĩ nhiều, răng nănh hung bạo cắn nát đầu ngón tay của mình, máu tươi nhanh chóng chảy ra. Y giơ cả hai tay lên không trung, vẽ lên một đồ án tròn cực kì huyền bí phức tạp bằng máu. Đồ án hình tròn không ngừng phát ra hào quang tím, xoay tròn đến quanh người Quân Mặc Li, vừa kịp đón lấy giây phút sấm sét đánh vào người Quân Mặc Li. Đồ án tròn xoay nhanh, biến thành một cơn lốc xoáy màu tím cực lớn, lực hút mạnh mẽ nhanh chóng hút Quân Mặc Li vào bên trong, khoảnh khắc đã biến mất hoàn toàn.
Cổ Nguyệt Lâu theo sát An Lưu Quân, nhìn Quân Mặc Li biến mất, chỉ có thể mở to mắt khiếp sợ, không thể tin mà nhìn An Lưu Quân.
“Ngươi… không muốn sống nữa sao? Dám sử dụng ‘biến chuyển thời không’! Ngươi không sợ, ngươi không sợ….”
Cổ Nguyệt Lâu nâng tay chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của An Lưu Quân, lời nói có chút run rẩy. An Lưu Quân hạ thấp tầm mắt, ngã ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt mị hoặc giờ phút này lặng ngắt.
“Ta đương nhiên cảm thấy sợ, rất sợ.”
‘Biến chuyển thời không’ là một năng lực nghịch thiên, An Lưu Quân là người của An tộc, là tộc người có khả năng điều khiển thời gian không gian.Giây phút cấp bách lúc nãy, y đã tung toàn lực đưa Quân Mặc Li đến một không gian thời gian khác. Lúc ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn đưa Quân Mặc Li đến một nơi an toàn, càng xa càng tốt. Càng xa càng tốt… Ai lại biết được, nơi xa kia lại xa đến tận nơi nào….
Nếu lúc nãy An Lưu Quân mà biết trước được nơi Quân Mặc Li sẽ bị đưa đến, có lẽ y đã không làm như thế.
Nhưng, đây là chuyện đã xảy ra, chẳng thể thay đổi được nữa.
Khánh Vân Thần Quân thấy Quân Mặc Li biến mất, lạnh lùng chớp mắt. Gương trong tay xuất hiện chiếu khắp cả đại lục, nhưng chiếu mãi vẫn không thấy được bất cứ hình ảnh nào, mặt kính hoàn toàn trống rỗng. Khánh Vân Thần Quân hơi nhíu mày nhìn An Lưu Quân, đang vung tay định xử lý y, lại bị một tiếng gào thét làm rung động.
Tiếng kêu gào như đứt cả ruột gan, làm rung động cả đất trời.
“Li nhi…………….”
Chớp mắt, Quân Dạ Hàn đã vọt xuống mặt đất, trường kiếm trong tay tràn ngập lệ khí huyết tinh. Hơi hạ mắt, Quân Dạ Hàn cố gắng đè nén cảm xúc kinh hoảng trong tim, nhưng ánh mắt lúc này lại u ám không chút ánh sáng. Mới vừa nãy khi đang chiến đấu cùng ba vị thần, y đột nhiên không thể cảm nhận được hơi thở của Quân Mặc Li nữa, giống như… giống như trong thiên địa, không hề tồn tại người này. Chưa từng bao giớ có cảm giác như vậy, chớp mắt y đã cực kì hoảng loạn, bạo phát mà xử lý xong ba vị thần nữ, mới vội vàng quay trở lại.
Quả nhiên, không nhìn thấy Quân Mặc Li nữa, không thể cảm nhận được, cho dù là một chút khí tức của hắn.
Từ khi kí kết khế ước, linh hồn của hai người đã trói chặt lại với nhau, chưa bao giờ bị gián đoạn, thậm chí cho dù là chết, Quân Dạ Hàn vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của Quân Mặc Li.
Nhưng giờ phút này, Quân Dạ Hàn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là trong thiên địa này, người tên là Quân Mặc Li đã hoàn toàn biến mất, giống như mọi thứ liên quan đến Quân Mặc Li đều bị chặt đứt, trên đại lục chưa từng tồn tại người này.
Mái tóc trắng dài nhẹ nhàng bay múa, lãnh khí quanh thân Quân Dạ Hàn dần dần ngưng tụ, ánh mắt mở ra, là cuồng loạn, là hận ý, là đau đớn thống khổ đan xen…
“Đều đáng chết…”
Hơi cong lên khóe miệng, Quân Dạ Hàn đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
“Tất cả các ngươi, đều đáng chết.”
Nâng trường kiếm chỉ Khánh Vân Thần Quân, Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn đối phương, hào quang màu đen đặc bao phủ thân kiếm, áp lực cực kì lớn.
Không ai biết được, người duy nhất có khả năng kiềm chế Quân Dạ Hàn là Quân Mặc Li. Linh hồn Quân Dạ Hàn có bao nhiêu mạnh mẽ cường đại, thì tâm trí của hắn có bao nhiêu điên cuồng. Mất đi Quân Mặc Li, tất cả những áp lực điên cuồng giờ phút này không còn kìm nén mà phun trào.
Áp lực cường đại đến mức, chỉ chớp mắt đã ép Cửu Yến đài thành cát bụi. Quân Dạ Hàn không còn áp lực, không còn khắc chế, là cường đại và điên cuồng đến mức làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Khánh Vân Thần Quân lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ y đã làm sai một chuyện.
Quân Dạ Hàn mất đi Quân Mặc Li, đã không còn nhược điểm, cường đại đến không ai có thể chống lại được. Vị đế vương không có nhược điểm, mới thật sự là kẻ tàn nhẫn nhất. Thần, không phải là người có thực lực cực kì mạnh mẽ cường đại hay sao?
Thứ mà Quân Dạ Hàn có nhiều nhất, chính là thực lực. Vung trường kiếm lên, Quân Dạ Hàn nhìn thấy thế giới sụp đổ, ánh mắt sâu thẳm lại yên lặng khôn cùng.
Li nhi, đừng đi quá xa.
Li nhi, đừng rời bỏ ta. Đại lục này đã không có ngươi, ta làm cách nào để dừng lại bây giờ?
Chờ ta tìm được ngươi, chúng ta cái gì cũng không cần nữa, tất cả mọi thứ đều không cần.
Ta chỉ cần ngươi mà thôi, Li nhi…
[Hoàn quyển 3]
“Không biết tự lượng sức mình! Rong rêu cỏ dại chỉ biết dựa vào cây!” Hồng Hạc nhìn Quân Mặc Li cười lạnh, nhẹ nhàng lắc mảnh lụa trong tay, hào quang đỏ lại rực rỡ phát ra, biến thành từng đốm sáng bay đến phá tan hết tất hào quang sắc bén của Quân Mặc Li. Trên trời cao cuồng phong gào thét, mây đen ầm ầm như muốn ép sập cả bầu trời, tiếng sấm ầm ầm cùng sét chói lòa cực kì đáng sợ.
Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn lên bốn người đang đánh nhau phía trên, ánh mắt đạm mạc dần dần bịt kín quang hoa nhàn nhạt, trên trán ẩn ẩn hiện lên ấn ký hình hoa sen.
“Cỏ dại rong rêu không chỉ bám vào cây, mà còn có thể hủy hoại cây nữa.” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn vào khuôn mặt đầy coi thường của Hồng Hạc, mỉm cười nhẹ nhàng nói. “Ngươi có biết tác dụng lớn nhất của quạt là gì không?”
Hồng Hạc nghe hắn nói, môi đỏ mọng cong lên khinh thường, không thèm trả lời. Trong mắt nàng, Quân Mặc Li chỉ là phàm nhân, còn nàng là người thần giới, cho dù chỉ là một tì nữ nhỏ bé thì Quân Mặc Li vẫn không thể nào so bằng nàng. Giờ phút này Quân Mặc Li không có động tác gì, nàng cũng sẽ không động thủ, Hồng Hạc quả thật khinh thường hành vi một người thần giới tấn công một kẻ phàm nhân. Cho dù hắn có phản kháng như thế nào cũng chỉ giống như một con kiến, cố gắng quằn quại trước khi chết.
Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt của Hồng Hạc, Quân Mặc Li khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay.
“Tác dụng lớn nhất của quạt chính là tạo gió, tiên tử nhất định không được quên điều này.”
“Chuyện vớ vẩn.” Hồng Hạc cười lạnh một tiếng, lụa đỏ trong tay bay lên, trang phục đỏ rực trên người nàng giống như một ngọn lửa, thiêu đốt sáng rực rỡ.
Ý cười trong mắt Quân Mặc Li càng thêm sâu. Ngươi khinh thường, như vậy càng tốt. hạ thấp quạt trong tay xuống, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Hồng Hạc bay cách mình mấy chục thước, hai tay chậm rãi lay động từ phải sang trái, từ trái sang phải, động tác cực kì thong thả, lại có chút vất vả, giống như hai tay đang thừa nhận lực cản cực kì lớn. Hồng Hạc cảm nhận được không khí lưu động xung quanh, ánh mắt nhìn Quân Mặc Li càng thêm coi thường, lụa đỏ sắc bén bắn thẳng đến hai tay của Quân Mặc Li. Quân Mặc Li nhìn lụa đỏ bay đến, khóe môi cong lên, hai tay đột nhiên tăng tốc độ, hung hăng mà quạt mạnh một cái. Không khí phía trên mặt quạt vặn vẹo một chút, sau đó chính là cuồng phong gào thét xuất hiện, không khí như bị hút hết vào lốc xoáy này, lực ép cực mạnh làm cho cả thiên địa như trở nên vặn vẹo.
Hai tay buông thõng xuống, cây quạt bách cốt trong tay Quân Mặc Li dần dần vụn vỡ, ánh sáng trên thân quạt mờ nhạt, thân quạt biến thành cát bụi tan biến trong không trung.
Thiên địa dị biến, cuồng phong mãnh liệt thổi từ phía Quân Mặc Li đến chỗ Hồng Hạc, tiếng gió gào thét làm cho người ta sợ run. Hồng Hạc cảm nhận uy áp đến từ thiên địa, ánh mắt mở to, sau đó cắn chặt răng.
“Đáng chết! Đây căn bản không phải là sức mạnh của phàm nhân!”
Lụa đỏ trong tay nàng nhanh chóng di chuyển, Hồng Hạc hơi hạ tầm mắt, cơ thể nhanh chóng chuyển động, hào quang đỏ rực vây quanh thân thể nàng, ánh sáng chói lòa rực rỡ nhanh chóng ngưng tụ trên lụa đỏ. Lụa đỏ vòng lại thành một hình cầu bảo vệ quanh người nàng, ngăn cản cuồng phong ở bên ngoài. Lực va chạm cùng lực cuốn cực kì lớn muốn phá nát lụa đỏ.
Quân Mặc Li nhìn Hồng Hạc ngăn chặn cuồng phong, khuôn mặt tinh xảo hiện lên chút ý cười nhàn nhạt. Chớp người một cái, thân mình Quân Mặc Li như một luồng hào quang trắng xẹt qua trời cao, tùy ý gió mạnh thổi cắt qua khuôn mặt, hai tay hắn chuyển động một chút, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh đoản kiếm. Quân Mặc Li dừng lại cách Hồng Hạc có mấy thước, nhìn lụa đỏ đang chống đỡ cuồng phong, cũng không chần chờ nhiều liền thả mình, xâm nhập cuồng phong.
Gió vốn cực kì khốc liệt, gặp phải thân mình Quân Mặc Li lại trở nên cực kì mềm mại nhẹ nhàng, không hề tạo thành chút thương tổn nào cho hắn. Quân Mặc Li nhẹ nhàng đến gần sát Hồng Hạc, ngưng tụ hào quang vào trong thanh đoản kiếm, sau đó đâm mạnh nó về phía nàng.
Đứng trong cuồng phong, Hồng Hạc cảm nhận rõ có một luồng sát khí đâm về phía mình, mỉm cười, nàng cũng không có phản ứng gì mãnh liệt. Chờ cho đến khi sát khí kia đến đủ gần, nàng mới nhanh chóng quay người lại, dùng lụa đỏ trói chặt lấy tay hắn.
“Phàm nhân chẳng biết trời cao đất rộng, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, vậy thì để ta giúp ngươi.”
Lụa đỏ phát ra hào quang chói lòa, mang theo nhiệt độ thiêu đốt cả không khí, chớp mắt đã đốt tay áo của Quân Mặc Li thành tro bụi. Quân Mặc Li cảm nhận được nhiệt độ cùng lực lượng xâm lược nơi cánh tay, chỉ cảm thấy linh hồn của mình như một lần nữa bị phá hủy, đau đớn ập đến làm hắn khó có thể chống đỡ nổi.
Khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên trắng bệch, hắn híu mày cắn răng chịu đựng đau đớn thống khổ, thân mình chầm chậm đổ về hướng Hồng Hạc. Tuy là đau đớn khó nhịn, nhưng trên mặt hắn lại thoáng hiện lên chút ý cười.
Thấy hắn đổ về phía mình, Hồng Hạc càng nắm chặt lụa đỏ, tăng thêm lực độ, cũng tăng thêm độ nóng, quân Mặc Li chỉ cảm thấy cơ thể mình càng thêm yếu đuối, đau đớn đến tậm tim.
“Chết đi!”
Hồng Hạc cười lạnh một tiếng, dùng lụa đỏ quấn quanh người Quân Mặc Li, trói chặt hắn lại, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả một góc trời hôn ám. Quân Mặc Li hơi mở mắt, nhìn Hồng Hạc chỉ cách mình hơn một thước, khóe môi càng thêm cong lên, ánh mắt lại bắt đầu có chút mơ hồ. Tay trái hắn hơi đưa về phía trước, như là vô lực mà đưa ra, Quân Mặc Li lạnh nhạt cười, tùy ý lụa đỏ trói chặt hắn lại.
Hồng Hạc cảm nhận hơi thở suy yếu của Quân Mặc Li, ánh mắt càng thêm khinh miệt coi thường hắn, hất lụa đỏ lên, muốn tung Quân Mặc Li lên cao, sau đó lại ném hắn xuống đất, cho hắn rơi vỡ nát không còn chút tung tích nào.
Quân Mặc Li cảm nhận cơ thể mình bị hất lên cao, hắn đột nhiên cử động, lộn một vòng trong không trung, tay trái vô lực đột nhiên bắn ra một mũi tên băng, bắn thẳng về hướng Hồng Hạc, nàng không kịp phòng bị, chớp mắt đã bị mũi tên băng của hắn bắn xuyên qua vai. Cảm nhận bả vai cực kì đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức kinh ngạc khó có thể tin được, sau đó là tràn ngập căm phẫn. Đáng giận, đây tuy chỉ là chút vết thương nhỏ, hơn nữa là do nàng chủ quan, nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy bị sỉ nhục cực lớn, hôm nay cho dù có thiên đạo vạn quả Quân Mặc Li cũng sẽ không rửa sạch được nỗi khuất nhục này của nàng.
Quân Mặc Li cố chịu đau, đứng cách Hồng Hạc không xa, đôi mắt khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, mồ hôi không ngừng chảy xuống. Hồng Hạc nhìn bộ dạng cũng sắp không chống đỡ được bao lâu của Quân Mặc Li, khuôn mặt càng trở nên thị huyết lạnh lẽo, hung ác mà bắn vọt lụa đỏ về phía Quân Mặc Li.
Cảnh tượng tiếp theo giống như là quay chậm lại. Hồng Hạc nhìn lụa đỏ vọt qua không trung về phía Quân Mặc Li, đứng tại chỗ cười lạnh một tiếng. Quân Mặc Li bất động nhìn lụa đỏ cách mình càng ngày càng gần, khóe môi cong lên, im lặng.
“Phụt…”
Máu tươi bay lên, từ không trung rơi xuống, tưới đỏ mặt đất, cực kì tuyệt vọng.
Hai bóng người từ trên không trung cùng rơi xuống mặt đất, máu đỏ trong không khí vẽ lên một đường.
Hồng Hạc trợn đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời cao, miệng vết thương trên vai nàng càng ngày càng mở rộng, ăn mòn ra toàn cơ thể, nàng có thể cảm nhận được trong không khí có hàng ngàn những miệng gió nhỏ, đang không ngừng mà ăn mòn cơ thể hoàn mỹ của nàng.
Thua… Không ngờ nàng lại thua trước một kẻ phàm nhân…
Bị một phàm nhân gài bẫy, rơi xuống kết cục thảm bại như vậy.
“Phù~”
Cơ thể của Hồng Hạc nhanh chóng bị gió hất tung lên không trung, gió từ trong cơ thể nàng càng không ngừng chui ra ngoài, dần dần phá hủy thân thể xinh đẹp của nàng. Cho đến khi không chịu đựng nổi sự tàn phá của gió, thân thể nàng khoảnh khắc vỡ tung, biến thành một trời bụi máu, cực kì yêu dị đáng sợ.
“Thực sự là không đáng giá.”
Quân Mặc Li nhẹ nhàng nhổ ra một câu, cánh tay vô lực mà ôm người tái nhợt đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt cực kì bình tĩnh.
“Khục… đáng giá mà… vì ngươi, là đáng giá….”
Máu tươi từ khóe môi tràn ra, Tắc Mâu Tư Đặc dùng ánh mắt si tình nhìn chăm chú Quân Mặc Li, khóe môi nở một nụ cười thật ôn nhu.
“Ta không biết việc này sẽ khiến ngươi bị thương, ta chỉ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của thánh quân mà thôi, ta đã không còn cách nào khác.”
Tắc Mâu Tư Đặc nâng tay che miệng, ngăn cho máu không chảy ra. Hít sâu một hơi, y khóe môi cong lên nhìn về phía trời cao.
“Ta nghĩ, nếu như ta đồng ý yêu cầu của Phất Lai, mời thần xuất hiện, sẽ có thể làm cho thánh quân rời xa ngươi, ngươi sẽ không luôn nghĩ về thánh quân như vậy nữa, lại không ngờ rằng ngươi cho dù chết cũng không muốn rời bỏ thánh quân. Ta thực sự không muốn liên lụy ngươi, Li, ta thực sự không muốn như vậy….”
Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, mông lung, giống như ngay lập tức sẽ biến mất trong gió, Quân Mặc Li ôm lấy thân mình đang không ngừng chảy máu của Tắc Mâu Tư Đặc, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười.
“Ta biết, Tắc Mâu Tư Đặc…”
Tắc Mâu Tư Đặc nháy mắt nắm chặt lấy tay Quân Mặc Li, ánh mắt màu bạc dần dần trở nên thanh minh.
“Li, ngươi có thể gọi tên của ta sao? Ta thực sự muốn nghe ngươi gọi tên ta.”
“Được.” Quân Mặc Li hơi thu cánh tay ôm Tắc Mâu Tư Đặc, khóe môi cong thêm một chút.
“Quân Dật Khanh.”
“Dật Khanh.”
“Dật Khanh.”
Quân Mặc Li cúi đầu, một tiếng một tiếng không ngừng gọi tên người trong lòng, ánh mắt trong suốt bị bao phủ bởi sương mù mông lung, chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt sẽ rơi xuống.
“Thật tốt… cuối cùng lại nghe được ngươi gọi tên của ta. Không phải là mơ, ta không phải là Tắc Mâu Tư Đặc, ta lại là Quân Dật Khanh …”
“Ta là Dật Khanh, ca ca, ta thích …”
Quân Dật Khanh mỉm cười, khóe môi hơi cong lên một chút, ý cười mỏng manh yếu ớt vẫn chưa hiện hết, máu tươi liền không thể ngừng lại mà phun ra. Ánh mắt y nhanh chóng tan rã, thân thể y mềm nhũn, đôi mắt bạc dần khép lại.
Mái tóc dài màu bạc dần biến hóa, trở về màu đen, mặt nạ bạc cũng biến mất, để lộ ra khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ như ngọc, khóe môi còn hơi nhếch lên, cực kì thỏa mãn.
Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt trắng bệch bị máu bao phủ của Quân Dật Khanh, nụ cười trở nên cực kì bi thương. Dật Khanh, ngươi vốn không nợ ta thứ gì, tại sao lại đi chắn một kích của Hồng Hạc thay ta, vì sao lại tự đẩy mình vào khốn cảnh như vậy? Vì lây dính chữ tình, cho nên trái tim dù có cứng rắn đến mấy cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích? Quân Dật Khanh, nếu như ngươi không gặp Quân Mặc Li, có lẽ ngươi vẫn sẽ là Thập hoàng tử của Đồ Lan, chỉ chuyên tâm vào võ nghệ, đơn giản lại chấp nhất. Quân Dạ Hàn, nếu ngươi không gặp Mặc Li, chắc ngươi vẫn sẽ là vị đế vương cao quý của Đồ Lan, vị đế vương cường đại luôn coi nhân gian như trò chơi. Có một số người, có một số việc, không gặp, không thấy mới là điều tốt. Thực sự là không đáng giá, thực sự….
Quần áo tàn phá tràn ngập máu đỏ tươi, Quân Mặc Li lại không hề cảm nhận được sự đau đớn, chậm rãi đứng dậy, khóe môi nở một nụ cười, đạm như mây nhẹ như gió, không vui cũng không buồn.
—
Quân Dạ Hàn nắm trường kiếm trong tay, thoải mái chống đỡ lại công kích cường đại của ba vị thần nữ. Tiếng đánh nhau kịch liệt như muốn tê toái cả thiên địa. Thân mình hắn dùng tốc độ cực nhanh để di chuyển, chớp mắt một cái đã đổi vị trí, trường kiếm trong tuy một vung, vẽ lên một vòng lưu quang màu đen trong không trung. Không gian bị cắt ra một vết rách đen, bên trong lôi quang ầm ỹ. Ba vị thần nữ nhanh chóng né tránh, dùng ba ánh mắt khác nhau cùng nhìn chăm chú Quân Dạ Hàn. Tuy đã sớm nhận ra thực lực của y không giống phàm nhân, lại không ngờ rằng sẽ cao cường như vậy. Ba người đều là thị nữ của thần giới, cho dù thân phận thấp kém nơi thần giới, nhưng ít gia cũng là sống ở thần giới, trong khi Quân Dạ Hàn lại chỉ là đế vương nơi phàm trần. Nhưng cho dù là thực lực của đế vương cũng không thể mạnh mẽ đến mức này, đến mức vượt qua thực lực của một nhân loại….
Ba người cùng liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên quyết tuyệt.
Quân Dạ Hàn thu hết cử chỉ của ba người vào đáy mắt, đôi mắt bạc hiện lên chút hàn ý. Hơi hạ mắt, y hơi ấn trái tim ở ngực, cảm giác lực lượng mãnh liệt trong cơ thể, khóe môi lại không nhịn được mà cười một chút.
Sức mạnh của y đã trở lại. Đồng nghĩa với việc, Tắc Mâu Tư Đặc chết.
Chỉ có Tắc Mâu Tư Đặc chết, phần linh hồn bị cắt ra này mới có thể chủ động quay lại trong cơ thể y, lực lượng của y mới nhanh chóng khôi phục như vậy. Lại liếc mắt nhìn ba người đang muốn dùng toàn lực bắt mình kia, ánh mắt ẩn hàm chút ý cười ôn nhu lại tàn nhẫn.
“Thần giới, quả nhiên là nơi tuyệt tình nhất.”
Hơi chuyển động cổ tay, Quân Dạ Hàn cầm kiếm xẹt quan bầu trời. Động tác của y cực kì tao nhã thánh khiết, nhưng động tác vừa mới kết thúc, hào quang đen tuyền liền khoảnh khắc bao phủ thiên địa, u ám tối tăm. Quân Mặc Li chậm rãi đi về hướng phất ;ai cách đó không xa, bước chân bình tĩnh.
“Chúc mừng ngươi.”
“Ta không biết bản thân mình có gì đáng nhận sự chúc mừng của ngươi?” Phất Lai cười khẽ nhìn Quân Mặc Li, khóe môi tựa tiếu phi tiếu.
“Hải hoàng chết, thánh quân Đồ Lan bị thần khống chế, tam đại đế quốc đã mất hai, ngày Tác Phỉ Đặc thống nhất đại lục đã không còn xa nữa.” Quân Mặc Li đạm cười nhìn phất lại, ánh mắt trong suốt bình tĩnh không chút cảm xúc dao động.
“Thật sao? Chỉ đáng tiếc, thứ mà ta thực sự muốn lại vĩnh viễn cũng không thuộc về ta.” Phất Lai cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vang lên có chút tiếc nuối.
Quân Mặc Li đứng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời cao, như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây dày đặc, nhìn về phía người kia. Nhưng ánh mắt, thần thái trên khuôn mặt lại không có chút nào lo lắng, khẩn trương.
“Ngươi không lo lắng sao?” Phất Lai cong khóe môi nhìn Quân Mặc Li.
“Vì sao phải lo lắng? Dù kết quả như thế nào, ta cũng đều sẽ đi theo hắn.” Quân Mặc Li mỉm cười chậm rãi nói.
“Thực sự làm người ta cảm thấy hâm mộ.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cười khẽ, trầm thấp nói.
Là thứ tình cảm quá hoàn mỹ, mới làm cho người ta thấy ghen tị hâm mộ, cho nên mới càng muốn hủy diệt nó. Thế giới này dơ bẩn như vậy, làm gì có thứ gọi là tình cảm chân thành thực sự, lại đừng nói đến thứ gọi là vĩnh hằng. Hủy diệt tất cả đi, có khi còn tốt hơn.
“Quân Mặc Li.”
Một thanh âm lạnh lùng từ trên bầu trời truyền đến, vang vọng cực kì. Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm.
“Ngươi không là người của đại lục này, lại đến đây đảo lộn mọi thứ, là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, là nguồn gốc của cái ác. Hôm nay, bản tôn tự mình trừng phạt, ngươi lại không ngừng mà phản kháng chống đối, dám giết chết thần nữ của bản tôn, hành vi như thế, quả thực không thể tha thứ.” Khánh Vân Thần Quân chậm rãi bước chân, phất tay áo, một luồng sấm sét màu tím hung hăng bổ về phía Quân Mặc Li.
Phất Lai đứng cách đó không xa, nhìn sấm chớp cường đại bắn về phía Quân Mặc Li, đôi mắt đỏ mở trừng, hai tay nắm chặt lại.
“Không….”
Một thanh âm bi thương từ phía dưới Cửu Yến đài không xa vang lên, An Lưu Quân mới xuất hiện liền nhìn thấy Quân Mặc Li sắp bị thiên lôi đánh trúng, cũng không kịp nghĩ nhiều, răng nănh hung bạo cắn nát đầu ngón tay của mình, máu tươi nhanh chóng chảy ra. Y giơ cả hai tay lên không trung, vẽ lên một đồ án tròn cực kì huyền bí phức tạp bằng máu. Đồ án hình tròn không ngừng phát ra hào quang tím, xoay tròn đến quanh người Quân Mặc Li, vừa kịp đón lấy giây phút sấm sét đánh vào người Quân Mặc Li. Đồ án tròn xoay nhanh, biến thành một cơn lốc xoáy màu tím cực lớn, lực hút mạnh mẽ nhanh chóng hút Quân Mặc Li vào bên trong, khoảnh khắc đã biến mất hoàn toàn.
Cổ Nguyệt Lâu theo sát An Lưu Quân, nhìn Quân Mặc Li biến mất, chỉ có thể mở to mắt khiếp sợ, không thể tin mà nhìn An Lưu Quân.
“Ngươi… không muốn sống nữa sao? Dám sử dụng ‘biến chuyển thời không’! Ngươi không sợ, ngươi không sợ….”
Cổ Nguyệt Lâu nâng tay chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của An Lưu Quân, lời nói có chút run rẩy. An Lưu Quân hạ thấp tầm mắt, ngã ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt mị hoặc giờ phút này lặng ngắt.
“Ta đương nhiên cảm thấy sợ, rất sợ.”
‘Biến chuyển thời không’ là một năng lực nghịch thiên, An Lưu Quân là người của An tộc, là tộc người có khả năng điều khiển thời gian không gian.Giây phút cấp bách lúc nãy, y đã tung toàn lực đưa Quân Mặc Li đến một không gian thời gian khác. Lúc ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn đưa Quân Mặc Li đến một nơi an toàn, càng xa càng tốt. Càng xa càng tốt… Ai lại biết được, nơi xa kia lại xa đến tận nơi nào….
Nếu lúc nãy An Lưu Quân mà biết trước được nơi Quân Mặc Li sẽ bị đưa đến, có lẽ y đã không làm như thế.
Nhưng, đây là chuyện đã xảy ra, chẳng thể thay đổi được nữa.
Khánh Vân Thần Quân thấy Quân Mặc Li biến mất, lạnh lùng chớp mắt. Gương trong tay xuất hiện chiếu khắp cả đại lục, nhưng chiếu mãi vẫn không thấy được bất cứ hình ảnh nào, mặt kính hoàn toàn trống rỗng. Khánh Vân Thần Quân hơi nhíu mày nhìn An Lưu Quân, đang vung tay định xử lý y, lại bị một tiếng gào thét làm rung động.
Tiếng kêu gào như đứt cả ruột gan, làm rung động cả đất trời.
“Li nhi…………….”
Chớp mắt, Quân Dạ Hàn đã vọt xuống mặt đất, trường kiếm trong tay tràn ngập lệ khí huyết tinh. Hơi hạ mắt, Quân Dạ Hàn cố gắng đè nén cảm xúc kinh hoảng trong tim, nhưng ánh mắt lúc này lại u ám không chút ánh sáng. Mới vừa nãy khi đang chiến đấu cùng ba vị thần, y đột nhiên không thể cảm nhận được hơi thở của Quân Mặc Li nữa, giống như… giống như trong thiên địa, không hề tồn tại người này. Chưa từng bao giớ có cảm giác như vậy, chớp mắt y đã cực kì hoảng loạn, bạo phát mà xử lý xong ba vị thần nữ, mới vội vàng quay trở lại.
Quả nhiên, không nhìn thấy Quân Mặc Li nữa, không thể cảm nhận được, cho dù là một chút khí tức của hắn.
Từ khi kí kết khế ước, linh hồn của hai người đã trói chặt lại với nhau, chưa bao giờ bị gián đoạn, thậm chí cho dù là chết, Quân Dạ Hàn vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của Quân Mặc Li.
Nhưng giờ phút này, Quân Dạ Hàn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là trong thiên địa này, người tên là Quân Mặc Li đã hoàn toàn biến mất, giống như mọi thứ liên quan đến Quân Mặc Li đều bị chặt đứt, trên đại lục chưa từng tồn tại người này.
Mái tóc trắng dài nhẹ nhàng bay múa, lãnh khí quanh thân Quân Dạ Hàn dần dần ngưng tụ, ánh mắt mở ra, là cuồng loạn, là hận ý, là đau đớn thống khổ đan xen…
“Đều đáng chết…”
Hơi cong lên khóe miệng, Quân Dạ Hàn đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
“Tất cả các ngươi, đều đáng chết.”
Nâng trường kiếm chỉ Khánh Vân Thần Quân, Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn đối phương, hào quang màu đen đặc bao phủ thân kiếm, áp lực cực kì lớn.
Không ai biết được, người duy nhất có khả năng kiềm chế Quân Dạ Hàn là Quân Mặc Li. Linh hồn Quân Dạ Hàn có bao nhiêu mạnh mẽ cường đại, thì tâm trí của hắn có bao nhiêu điên cuồng. Mất đi Quân Mặc Li, tất cả những áp lực điên cuồng giờ phút này không còn kìm nén mà phun trào.
Áp lực cường đại đến mức, chỉ chớp mắt đã ép Cửu Yến đài thành cát bụi. Quân Dạ Hàn không còn áp lực, không còn khắc chế, là cường đại và điên cuồng đến mức làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Khánh Vân Thần Quân lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ y đã làm sai một chuyện.
Quân Dạ Hàn mất đi Quân Mặc Li, đã không còn nhược điểm, cường đại đến không ai có thể chống lại được. Vị đế vương không có nhược điểm, mới thật sự là kẻ tàn nhẫn nhất. Thần, không phải là người có thực lực cực kì mạnh mẽ cường đại hay sao?
Thứ mà Quân Dạ Hàn có nhiều nhất, chính là thực lực. Vung trường kiếm lên, Quân Dạ Hàn nhìn thấy thế giới sụp đổ, ánh mắt sâu thẳm lại yên lặng khôn cùng.
Li nhi, đừng đi quá xa.
Li nhi, đừng rời bỏ ta. Đại lục này đã không có ngươi, ta làm cách nào để dừng lại bây giờ?
Chờ ta tìm được ngươi, chúng ta cái gì cũng không cần nữa, tất cả mọi thứ đều không cần.
Ta chỉ cần ngươi mà thôi, Li nhi…
[Hoàn quyển 3]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.