Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 102: Loạn thế sơ khởi 5

Thu Thủy Mặc Liên

17/06/2017

“Bọn giết người, đền con cho ta, đền con cho ta…!!”

Giọng nói đau thương vang lên, ngay sau đó, một người phụ nữ già nua khắc khổ ăn mặc rách nát từ trong đám người lảo đảo lao ra, khuôn mặt nàng cực kì đau đớn, nhìn về phía Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm đầy thù hận. Hoàn toàn dửng dưng trước nét mặt đau khổ của người phụ nữ, Quân Mặc Li cười lạnh một chút, người ngả ra sau tựa hoàn toàn vào Lam Thánh Âm.

“Đại thẩm, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết con của ngươi? Huống hồ, làm sao chúng ta biết đấy là con của ngươi được?”

Lam Thánh Âm cười nhạt, ngón tay trắng nõn chỉ vào đám bụi còn sót lại trên mặt đất, cười đầy châm chọc.

“Ngươi, hai tên giết người này, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, hóa ra lại chính là hai kẻ giả tạo khốn nạn, giết người còn không dám nhận… chỉ có thể trách ta hôm nay đã nhìn lầm người a. Hai kẻ các người bắt nạt một bà lão đơn cô thế cô như ta, còn có thiên lý vương pháp hay không …??!!!”

Khuôn mặt của người phụ nữ tràn ngập đau đớn khổ sở, nói đến cao trào còn ra sức mà gào lên, thanh âm tuyệt vọng gây ảnh hưởng không nhỏ đến đám đông xung quanh. Không ít người đã tỏ ra tức giận bất bình khi nghe người phụ nữ này gào khóc.

“Hai người này nhìn thì có vẻ tử tế, không ngờ lại gây ra những chuyện tàn ác như vậy, đúng là…”

“Trước tiên phải báo quan đã, những kẻ như thế này nên bị xử hình.”

Các loại mắng chửi trách móc vang lên, càng ngày càng nhiều người tập trung lại, cũng không có ít người hung hăng nhổ nước bọt về phía Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn, vẻ mặt khinh bỉ. Quân Mặc Li khẽ lay động quạt trong tay, thần sắc lạnh nhạt quét qua đám người ồn ào xung quanh.

“Nhìn ra cái gì sao?” Lam Thánh Âm nhẹ nhàng vòng tay quanh eo Quân Mặc Li, hơi thở ấm áp phất qua vành tai của hắn, cực kì ái muội. Quân Mặc Li gập quạt lại, đặt nhẹ đầu quạt lên trán của Lam Thánh Âm, nhếch mi một chút.

“Không nên biểu diễn quá lố, sẽ làm người ta khó chịu.” Quân Mặc Li lạnh nhạt cười, giơ tay dùng quạt chỉ về phía mấy người đang đi qua đi lại, lên tiếng kích động đám đông.

“Diễn trò thô thiển như vậy, chắc là kẻ đứng sau lưng bọn chúng đang muốn cho chúng ta biết, chúng ta đang bị theo dõi gắt gao a.” Quân Mặc Li nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía Lam Thánh Âm đầy ẩn ý.

“Thật sao? Hình như kẻ đó, đang ở đây rồi.” Lam Thánh Âm ôm lấy eo của Quân Mặc Li, lùi dần ra phía sau, dáng vẻ vẫn rất tao nhã thong dong, không chút vội vàng.

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, mọi người nhanh chóng lùi sang hai bên nhường đường. Một đội binh lính trang bị đầy đủ đang nhanh chóng tiếp cận Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm. Đội quân mạnh mẽ này dừng lại cách hai người chừng ba thước, sát khí lạnh lẽo phát ra làm cho những người dân thường đứng xung quanh không nhịn được mà run rẩy.

“Tên?”

Kẻ đứng đầu đội ngũ trên mặc một bộ giáp đen bóng, lạnh lùng lên tiếng. Ánh mắt sắc bén của y liếc nhìn thấy Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm, hai bàn tay to lớn nắm dây cương hơi siết chặt.

“Mạc Li.”

“Lam Sinh.”

Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm đồng thời nói tên của mình, sau đó Qu ân Mặc Li tiếp tục thoải mái tựa lưng lên người Lam Thánh Âm, vui vẻ nhìn ngắm đám lính trước mặt.

“Ta là Mạc Y Đức, đầu lĩnh của thành La Thước Ngươi này, chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh nơi đây.” Mạc Y Đức ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm, giọng nói lạnh lùng vô cảm, thấy hai người lơ là không thèm để ý đến mình, đôi mắt lạnh như băng lại hiện chút vẻ trào phúng.

“Mới vừa nãy, có người tố cáo hai kẻ các ngươi hạ sát cư dân của thành La Thước Ngươi, bản tướng quân nhận lệnh của thành chủ đến để bắt các ngươi.”

Mạc Y Đức vung tay, hơn mười tên binh lính phía sau y chỉnh tề xuống ngựa, nhanh chóng bao vây Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm, binh khí cũng chĩa về phía hai người.



“Phiền toái.”

Cảm nhận được sát ý đến từ những kẻ xung quanh, nụ cười của Quân Mặc Li càng ngày càng trở nên lạnh lùng.

“Nếu ngươi cảm thấy khó chịu, vậy để ta giết hết bọn họ đi.”

Nhận ra tâm trạng có chút thay đổi của Quân Mặc Li, Lam Thánh Âm ngẩng đầu quét nhìn những bính lính xung quanh, khóe mắt hiện lên sát ý, đôi môi cong lên nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Giết bọn họ? Sao lúc nào ngươi cũng chưa thèm tự hỏi đã đưa ra kết luận vậy? Phải biết rằng, có khi giết lại mang đến phiền toái lớn hơn.” Quân Mặc Li hơi xoay người, dùng quạt đập nhẹ vào hai cánh tay đang đặt trên eo mình của Lam Thánh Âm, trong mắt lại nhiễm ý cười.

“Tại vì ngươi không thích bọn chúng, nên ta muốn làm thế.” Lam Thánh Âm dùng một tay vòng quanh eo hắn, một tay lại đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đỏ mọng của Quân Mặc Li, động tác cực kì mềm mại.

Mạc Y Đức thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì mà quay sang tán tỉnh nhau, mặt trầm xuống, hai tay vung mạnh.

“Bắt lấy bọn chúng. Ai dám chống lại, giết!” binh lính nghe thấy y ra lệnh, hô to một tiếng tuân lệnh, liền nắm chặt vũ khí, cũng siết chặt vòng vây, xóa mọi đường lui của Quân Mặc Li cũng Lam Thánh Âm.

Quân Mặc Li lúc này chỉ bình tĩnh đẩy tay của Lam Thánh Âm ra, cũng mở rộng quạt trong tay. Lam Thánh Âm nghe lời lùi ra sau, nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, trong mắt tràn đầy ý cười. Tuy chỉ có khoảng hơn mười tên lính bao vây hai người, nhưng qua động tác cùng khí thế mà bọn họ phát ra, có thể kết luận đây đều là những binh lính thân kinh bách chiến, thực lực không hề kém. Mười người này, nhìn qua thì có vẻ tùy ý đứng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, chỗ đứng của bọn họ đều rất tinh vi. Mười người đứng vào những vị trí nhất định, bày ra một trận pháp tinh diệu, làm cho người đứng ở bên trong trận pháp tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Quân Mặc Li liếc nhìn những người xung quanh, sau đó đột ngột mở rộng quạt trong tay, ngón tay thon dài khẽ động, làm cho chiếc quạt ngọc trăm nan phát ra thứ ánh sáng trắng rực rỡ. Hào quang trắng bao quanh thân quạt, cực kì lung linh huyền ảo, bông sen trên mặt quạt như muốn thoát ra khỏi giấy, trôi nổi trong không trung.

“Để ta thử xem.” Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn Lam Thánh Âm.

“Được.” Lam Thánh Âm gật đầu, khóe mắt nhìn Quân Mặc Li nhiễm chút dung túng, yêu thương.

Quân Mặc Li vừa mới quay đầu lại, liền có mấy luồng kiếm khí lạnh lẽo sắc bén bắn về phía hắn, vũ khí sắc bén mang theo sát khí âm tà tấn công vào mọi nơi trên cơ thể Quân Mặc Li. Quân Mặc Li đạm cười nhẹ nhàng vung quạt lên, hào quang màu trắng bao phủ trên mặt quạt biến thành những mũi tên ánh sáng, bắn mạnh ra, ngăn cản những luồng kiếm khí kia. Nhưng những mũi tên ánh sáng của hắn chỉ có thể ngăn cản binh lính trong chốc lát. Ngay sau đấy, chính những mũi tên ánh sáng của hắn lại bị bắn ngược lại, nhắm thẳng vào ngực hắn. Quân Mặc Li nhanh chóng phản ứng, đạp chân lấy đà bay lên cao. Thân mình hắn như một cơn gió, nhẹ nhàng bay bổng trên không trung. Mạc Y Đức nhìn về phía Quân Mặc Li, gồng mình dùng chân đạp mạnh lên lưng ngựa, con ngựa chỉ kịp hí lên một tiếng liền lăn đùng ra đất. Mạc Y Đức mượn lực cũng bay về phía Quân Mặc Li, trường kiếm trong tay nhắm thẳng về phía hắn.

Mười tên lính dưới mặt đất thấy chỉ còn một mình Lam Thánh Âm đứng đó, liền ra hiệu với nhau, nhanh chóng thay đổi vị trí đứng của mình, làm cho trận hình cũng trở nên biến ảo, hương vị huyết tinh phun trào, sát khí ngập trời bao trùm cả con đường lớn.

Quân Mặc Li hai chân đạp không nhìn xuống, thấy trận pháp tà ma đầy sát khí đang bao vây lấy Lam Thánh Âm, ánh mắt nhíu lại. Nếu đến lúc này hắn còn không nhận ra được có gì đó kì lạ, thì hắn chính là một kẻ ngốc. Những kẻ này, xem ra có chuẩn bị mà đến, mà mục đích chính là dồn bọn hắn vào chỗ chết.

Sát khí lạnh lẽo ập đến, Quân Mặc Li cũng nhận ra những người này vừa rồi đã che giấu thực lực của mình. Nhưng cho dù bọn họ có che giấu thực lực, cũng không có khả năng cả hắn lẫn Lam Thánh Âm đều không nhận ra, như vậy bọn người này nhất định đã sử dụng dụng cụ gì đó, hoặc là có người phía sau hỗ trợ.

Cười lạnh một chút, Quân Mặc Li vung mạnh chiếc quạt trong tay, ánh sáng chói lòa nháy mắt chiếu sáng cả một vùng. Bích Hoa Lạc có thể thanh tẩy vạn vật, sức mạnh trong sạch ấy lúc này có tác dụng vô cùng lớn. Chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả những sát khí cùng hơi thở hắc ám đều bị năng lượng của của Bích Hoa Lạc tẩy sạch sẽ.

“Tình nhân của ngươi không chết được đâu. Nếu rảnh như vậy, ta khuyên ngươi nên tự lo lắng cho chính bản thân ngươi thì hơn đấy.”

Mạc Y Đức thấy Quân Mặc Li lúc này còn không chịu chú tâm vào chiến đấu, lạnh lẽo nhìn chăm chú vào hắn, chân đạp không mượn lực bay đến, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào mục tiêu là Quân Mặc Li.

“Linh hồn hắc ám, trái tim dơ bẩn, đều là những thứ không nên tồn tại.”

Trên người Mạc Y Đức dần dần xuất hiện những luồng khí hắc ám, dơ bẩn. Quân Mặc Li nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng cong lên nở một nụ cười lạnh lùng, nhẹ nhàng lên tiếng. Mạc Y Đức nghe thấy lời nói của hắn, trong mắt bóng tối càng tăng thêm, khuôn mặt cũng trở nên hung tợn, thị huyết.

“Đúng là một kẻ đáng thương. Linh hồn của chúng ta chỉ thuộc về nữ vương bệ hạ. Còn ngươi, chỉ là một tác phẩm thất bại của nữ vương. Cho nên, kẻ phải biến mất là ngươi mới đúng.”

Mạc Y Đức nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, lưỡi kiếm đen sắc bén bị một thứ khí đen bao trùm, cảm giác cực kì nguy hiểm. Dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Li, Mạc Y Đức lại hơi nhún chân lấy đà, cơ thể như một mũi tên lao về phía Quân Mặc Li, trường kiếm chém mạnh xuống, muốn chém Quân Mặc Li thành hai nửa.



Tốc độ của trường kiếm rất nhanh, nhưng phản ứng của Quân Mặc Li cũng không kém. Hơi mân môi, chiếc quạt trong tay hắn bỗng nhiên phát ra hào quang chói lọi, ánh sáng trắng rực rỡ ấy bao chùm lên cơ thể của Quân Mặc Li, mà giữa trán của hắn xuất hiện một bông sen trắng muốt.

Giây phút trường kiếm màu đen chém đến người Quân Mặc Li, hào quang trắng kia lại trở nên linh hoạt như một sinh vật sống, nhanh chóng trườn đến phủ kín thân kiếm. Rõ ràng là một đường kiếm cực mạnh, lại như chém vào một đống bông, cực kì vô lực. Hơn nữa, hào quang trắng mang theo hơi thở trong sạch, thanh tẩy mọi khí đen bao quanh thân kiếm.

Thanh kiếm trong tay Mạc Y Đức càng ngày càng trở nên nóng bỏng, cười lạnh một chút, y dùng hai tay nắm chặt cán kiếm, chầm chậm rút nó ra.

“Dám dùng thân thể để đỡ kiếm, lại còn muốn thanh tẩy kiếm của ta. Ngươi đúng là một kẻ khờ dại.”

Càng rút kiếm ra, khí đen trên thân kiếm càng trở nên dày đặc. Quân Mặc Li cảm nhận được thanh kiếm kia như đang dần dần rút ra khỏi cơ thể mình, cảm giác ghê tởm, âm tà lạnh lẽo đến tận xương. Mà hơn thế nữa, hắn còn có thể cảm nhận được rõ ràng, năng lượng trong cơ thể hắn đang dần bị sói mòn. Hắn biết, nguyên nhân không phải là do thanh kiếm của đối phương, mà giống như có một loại lực hấp dẫn từ tự nhiên, không ngừng hấp thu linh lực trong cơ thể hắn, mà hắn lại không thể chống lại nó được.

Tuy có chút gì đó rất kì lạ đang xảy ra, nhưng Quân Mặc Li vẫn cố tỏ ra bình tĩnh chủ động, dù ngón tay đang cầm quạt của hắn có chút run rẩy, nắm quạt chặt đến mức trở nên trắng bệch.

Bên dưới, Lam Thánh Âm cũng đang chiến đấu. Một kiếm mạnh mẽ đâm xuyên qua cơ thể của một tên lính, máu đỏ tươi chảy đầy đất. Nhẹ nhàng lau vết máu trên thân kiếm, y ngẩng đầu nhìn về phía Quân Mặc Li, ánh mắt nhíu lại, có chút lo lắng. Tuy trước đó Quân Mặc Li đã yêu cầu y không được chen vào, nhưng hiện giờ sự tình đã có chút lệch khỏi dự tính ban đầu của hai người, bởi vậy Lam Thánh Âm chỉ có thể nhanh chóng giải quyết hết tất cả những tên lính đang bao vây y. Thực lực của bọn chúng thực tế là rất thấp so với y, nhưng trận pháp mà chúng dựng lên lại quá mức quỷ dị, y chỉ cần bước sai một bước, sẽ làm cho thứ hơi thở âm tà kia tràn đến, làm cho mấy tên lính này càng thêm mạnh.

Thực tế thì Lam Thánh Âm cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này. Điều duy nhất mà y lo lắng lúc này chính là Quân Mặc Li.

Ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái, y đã nhìn thấy bông sen trắng đang nở rộ trên trán Quân Mặc Li. Không chần chờ thêm nữa, thanh kiếm sắc bén trong tay y vung lên, khoảnh khắc làm xuất hiện một lưỡi dao gió sắc bén màu trắng, bay về phía ba tên lính duy nhất còn sống sót. Ba tên lính đều không thể chống lại, bị chém đứt đôi người.

Lạnh lùng nhìn máu tươi bắn ra, Lam Thánh Âm thu kiếm lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Y Đức, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí.

Thân mình đạm nhã không nhiễm chút máu của y khoảnh khắc biến mất khỏi mặt đất, chớp mắt lại xuất hiện bên cạnh Quân Mặc Li. Mới đứng bên cạnh, y đã cảm thấy Quân Mặc Li có chút là lạ. Đưa tay chạm vào người hắn, mới phát hiện cả người hắn đều lạnh như băng, còn đang run rẩy, da thịt lạnh lẽo đến mức làm cho người ta cảm thấy không nỡ đụng vào.

Lam Thánh Âm nắm chặt tay của Quân Mặc Li, ánh mắt quét về phía Mạc Y Đức, cười lạnh. Y nâng tay, vung nhẹ, hào quang trắng bắn ra, nhanh chóng đông kết thành những mũi tên băng, bắn thẳng về phía Mạc Y Đức.

“Ngươi, chết đi.”

Thanh âm lạnh lùng vang lên, mang theo hàn ý nhập xương tủy, đôi mắt dịu dàng ôn nhu, giờ phút này lại tối đen như đáy vực sâu.

Mạc Y Đức khinh thường nhìn những mũi tên băng kia, nhẹ nhàng nâng thanh kiếm đen trong tay lên đánh về phía chúng. Nhưng sau đó, y chỉ có thể trợn mắt kinh ngạc nhìn những mũi nhọn sắc bén kia xuyên qua thân kiếm, hướng thẳng về phía trái tim y.

Giây phút nghìn cân treo sợi tóc ấy, một luồng sáng đỏ rực bỗng nhiên xuất hiện, chặn ngay những mũi tên kia lại. Rõ ràng là những mũi tên băng cực kì lạnh lẽo băng hàn, lại bị hòa tan trong nháy mắt, bốc hơi trong không khí.

“Con trai, trăm năm không gặp, con chẳng hề thay đổi chút nào.”

Một thanh âm trầm thấp trong trẻo vang vọng cả không gian. Đó là một giọng nói cực kì dễ nghe, như một làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay đi mùi máu tươi tràn ngập con đường. Khi nghe được thanh âm này, Quân Mặc Li tuy bị động lạnh, vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình của Lam Thánh Âm có chút run rẩy. Đợi đến khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía người mới xuất hiện, trái tim vốn đang lạnh lẽo của hắn nháy mắt như muốn đông cứng lại.

Đôi mắt Lam Thánh Âm có chút mờ mịt, nhìn chăm chăm về phía cửa thành, nơi có một thân hình phụ nữ yểu điệu đang đi đến. Y giữ vững tầm mắt, hai chân lại nhẹ nhàng đạp không từ từ hạ xuống mặt đất. Quân Mặc Li cũng theo y.

Bước chân của người phụ nữ kia cực kì nhẹ nhàng uyển chuyển, mái tóc đen mượt, dày và dài, nhẹ nhàng bay lên theo gió, áo dài màu đỏ mềm mại thướt tha, lại có chút rực rỡ, như một ngọn lửa nóng bỏng thiêu cháy cả trời đất.

“Mẫu phi…”

Lam Thánh Âm nhìn thấy rõ người phụ nữ kia, ánh sáng màu trắng dần dần bao trùm lên cơ thể. Đến khi ánh sáng biến mất, mái tóc đen dài của y đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đầu tóc bạc trắng, trường bào màu trắng lóe lên chút hào quang mờ ảo, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, nhu tình…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook