Chương 98: Loạn thế sơ khởi
Thu Thủy Mặc Liên
17/06/2017
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ấm áp thấm vào lòng người, gió mát nhẹ nhàng phất qua làm mùi hoa thơm ngát phiêu tán.
Một nam tử trung niên mặc bộ y phục màu đen đứng chờ trước cửa điện, khuôn mặt của y rất bình thường, hơn nữa còn lạnh như băng. Y mím môi, nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nam tử mặc trang phục trắng hoa quý đang không ngừng đi qua đi lại trước mặt mình.
“Thu tổng quản, xin ngài hãy vào thông báo với quân phụ một tiếng, ta thực sự là có việc gấp, không thể để lâu hơn được nữa.” Nam tử áo trắng cực kì lo âu nhìn Thu Lâm, giọng nói cũng vội vàng khẩn trương.
“Điện hạ, quân thượng đã căn dặn, nếu không có sự cho phép của ngài thì bất cứ ai cũng không được vào bên trong.”
Thu Lâm lãnh đạm nói, ý từ chối rất rõ ràng.
“Nhưng đã bốn ngày rồi, quân phụ đã bốn ngày không gặp bất cứ một ai, lúc này quốc gia đang cực kì rối loạn cực kì, quả thực cấp bách đến không thể chờ đợi thêm được nữa. Sao người vẫn có thể mặc kệ mà không để ý như vậy được?”
Sắc mặt của Thu Lâm càng trở nên lạnh lùng, đôi mắt băng hàn bắn về phía nam tử áo trắng. Cả đời Thu Lâm đã phục vụ cho hai đời đế vương. Tuy tiên hoàng văn thao vũ lược, anh võ cái thế, nhưng trong lòng Thu Lâm cũng không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao mỗi một đời đế vương của Đồ Lan đều có điểm bất phàm hơn người. Nhưng Quân Dạ Hàn trong lòng Thu Lâm lại hoàn toàn khác biệt. Y ở bên cạnh Quân Dạ Hàn mấy chục năm, đã sớm coi Quân Dạ Hàn như một vị thần cung phụng, không cho phép bất cứ kẻ nào coi thường, nghi ngờ người. Trong mắt của Thu Lâm, Quân Dạ Hàn là một hóa thân cực kì hoàn mỹ, cho dù người có coi thế gian này như một trò chơi, cho dù người vô cùng tuyệt tình, trong lòng y vẫn không cho phép xuất hiện bất cứ sự hoài nghi nào làm ô bẩn người.
Nam tử áo trắng đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Thu Lâm, hơi ngừng lại, nhớ tới hành động vừa rồi của mình quả thật vì xúc động mà phạm thượng, trên trán mồ hôi lạnh liền tuôn ra không ngừng.
“Kì Du vì lo lắng nên mới nhất thời phạm thượng, quả thực ta không có ý này.” Quân Kì Du chắp tay cúi đầu, vẻ mặt có lỗi nói.
“Đế quốc Tác Phỉ Đặc cùng đế quốc Lưu Li đã kết thành đồng minh, hiện giờ hai đại đế quốc đã bắt đầu đoạn tuyệt mọi buôn bán giao thương với Đồ Lan, chỉ mới mấy hôm thôi mà Đồ Lan đã thất thoát không ít tiền bạc, hàng hóa bị tích lại không thể lưu thông, nếu tình trạng này vẫn còn diễn ra thì chỉ vài ngày nữa thôi, đế quốc chúng ta nhất định sẽ rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Cho nên Kì Du hy vọng Thu tổng quản giúp đỡ thông báo với quân phụ một tiếng, việc này quả thật không thể kéo dài lâu hơn nữa.”
Quân Kì Du nói xong, liền nhìn chăm chú vào Thu Lâm, hy vọng những điều y phân tích chân thành như vậy sẽ đả động được Thu Lâm.
“Điện hạ, chỉ cần quân thượng xuất hiện, Thu Lâm nhất định sẽ bẩm báo việc này với người.” Thu Lâm mặt không chút đổi sắc, lạnh lùng nói tiếp.
“Ngươi…” Quân Kì Du nghe thấy những lời này, trong mắt hiện lên lo lắng tức giận, suýt nữa thì quát mắng lên, nhưng nghĩ tới tình huống hiện tại, lại phải hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức giận xuống, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
“Nếu như vậy cũng không dám làm phiền Thu tổng quản nữa, bản điện hạ sẽ tự mình chờ quân phụ.”
Khẽ nhếch môi, đôi mắt Quân Kì Du hơi tối đi một chút, chuyển thành cực kì lạnh lẽo. Vì trên đại điện, y đã vô cùng tự tin mà cam đoan với các vị đại thần rằng sẽ bẩm báo việc này với quân phụ, cũng muốn ở trước mặt quân phụ đạt được sự tán thưởng, cho nên lúc này y mới cố gắng nín nhịn trước tên nội vụ tổng quản nhỏ bé này. Nhưng cứ nghĩ đến đã bốn ngày rồi y vẫn không gặp được quân phụ, hơn nữa còn bị một tên nô tài lạnh nhạt ngăn đón, Quân Kì Du cảm thấy cực kì tức giận, khuôn mặt càng trở nên lạnh như băng.
Thu Lâm cũng không thèm để ý đến Quân Kì Du nữa, nghiêng người tiếp tục giữ cửa, y giống như một bức tượng, một chút cử động cũng không có.
——
Đại điện thanh lịch lúc này lại tràn ngập không khí tình dục. Thanh âm rên rỉ đứt đoạn truyền khắp mọi ngõ ngách, tiếng thở nặng nề trộn lẫn với tiếng va chạm của cơ thể, làm cho không khí nơi đây càng phủ thêm một tầng ái muội, dâm mĩ.
“Quân Dạ Hàn, ngươi còn chưa thấy đủ sao?!”
Quân Mặc Li cắn răng, cảm nhận được va chạm mạnh mẽ từ phía sau cùng với đồ vật nóng bỏng kia, thanh âm vang lên khàn khàn, rất tình dục, cũng cực kì hấp dẫn.
“Li nhi… ngươi nên biết rằng, chuyện này vĩnh viễn cũng không có chữ đủ.”
Thân hình mạnh mẽ của Quân Dạ Hàn đứng giữa hai chân gập lại đã run rẩy vô lực của Quân Mặc Li, cúi xuống khẽ hôn lên phần cổ cùng ngực trắng nõn của hắn, dấu hôn càng ngày càng dày đặc. Cảm giác tê dại cứ đột ngột xuất hiện, truyền khắp toàn thân, làm cho cơ thể mẫn cảm của Quân Mặc Li càng trở nên mềm nhũn, hai chân mở rộng cũng hoàn toàn buông lỏng. Phân thân nóng bỏng của Quân Dạ Hàn không ngừng tiến tới va chạm, làm Quân Mặc Li nhất thời không thốt ra nổi một tiếng, chỉ có thể rên rỉ không ngừng. Khẽ nâng cơ thể mềm nhũn của Quân Mặc Li dậy, Quân Dạ Hàn nắm chặt lấy phần eo của hắn, càng cắm vào sâu hơn, đôi mắt màu bạc âm u. Thuận theo từng động tác của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li chỉ có thể cố hết sức điều chỉnh cơ thể kết hợp với y, khoái cảm từng đợt từng đợt ùa đến bao phủ cả hai người. Tóc đen cùng tóc bạc quấn quanh, như đã hợp lại thành một, không thể chia lìa. Đôi mắt đơn thuần trong suốt của Quân Mặc Li đã sớm trở nên mông lung, da thịt tuyết trắng tràn ngập những dấu hôn xanh tím, dáng người mềm dẻo xinh đẹp, như một ám dạ yêu tinh mị hoặc, lôi kéo người ta xuống địa ngục.
Quân Dạ Hàn mạnh mẽ mà tiến đến, phun ra thứ dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, sóng nhiệt cuồn cuộn làm cho Quân Mặc Li giật giật thân mình, nơi phía sau theo bản năng co rút. Mà chỉ một chút co giãn kia thôi, cũng đủ để phân thân vốn mới mềm được một chút của Quân Dạ Hàn lại tiếp tục cương cứng, dục vọng lại ùn ùn kéo đến.
Cảm nhận được phân thân trong cơ thể lại cứng rắn, Quân Mặc Li chỉ có thể nghiến răng, há mồm cắn lên vai phải của Quân Dạ Hàn.
“Quân Dạ Hàn, nếu như ngươi muốn không có lần sau nữa, vậy thì cứ tiếp tục đi!”.
Thanh âm âm u vang lên, mang theo cảm giác nguy hiểm rất nặng, cùng với sự uy hiếp không thể kháng cự.
Quân Dạ Hàn nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Li, y biết nếu lúc này y mà còn tiếp tục làm càn, sẽ làm cho hắn cáu giận. Tuy y không muốn buông tha Quân Mặc Li đơn giản như vậy (=__= 4 ngày mà còn nói đơn giản…) nhưng nhìn tình trạng kiệt sức của Quân Mặc Li, vì suy nghĩ cho hắn, nên y chỉ có thể tạm thời đè nén dục vọng của mình xuống. (=__= vâng, cứ như là anh ủy khuất lắm ấy…) Phân thân nóng bỏng kia chậm rãi rút ra khỏi cơ thể của Quân Mặc Li. Không có thứ gì chèn ép, tinh dịch trắng đục từ trong cơ thể hắn nhanh chóng trào ra, chảy xuống mặt đất bạch ngọc, phát ra tiếng vang tí tách làm cho người ta đỏ mặt. Quân Mặc Li nhíu mày, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên, cười lạnh. Được lắm, Quân Dạ Hàn, lần sau, Quân Mặc Li nhất định sẽ làm cho ngươi nếm thử cảm giác này.
Nhìn nụ cười lạnh đầy âm mưu của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhìn hắn càng thêm sủng nịch yêu thương, bàn tay to vươn tới nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể mềm nhũn vô lực của hắn, động tác cực kì mềm nhẹ cẩn thận.
“Li nhi, ta rất chờ mong đến lần tiếp theo.”
Phân thân cứng rắn kia vẫn không ngừng chọc vào đùi của Quân Mặc Li, hắn quay sang mỉm cười với Quân Dạ Hàn.
“Dạ, ta cũng chờ mong lần tiếp theo.”
Lời nói mềm nhẹ nỉ non hấp dẫn, đôi mắt khôi phục lại trong suốt lại mang theo chút mị ý như có như không, làm cho ánh mắt Quân Dạ Hàn không thể rời đi lại trở nên âm trầm. Dục vọng trong cơ thể chưa tan hết lại bắt đầu rục rịch.
“Li nhi, nếu ngươi còn muốn bước ra khỏi đại điện này, thì đừng tiếp tục nghịch lửa nữa.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhu, nhưng cũng đủ để Quân Mặc Li biết rằng Quân Dạ Hàn không đùa, hắn liếc mắt nhìn Quân Dạ Hàn một cái, lại cười khẽ thành tiếng, hai má nhẹ nhàng cọ vào ngực Quân Dạ Hàn.
“Vậy thì, quân phụ của ta, ngươi không định giúp ta tắm rửa hay sao?”
“Vương tử xinh đẹp, đây chính là vinh hạnh của ta.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu bế Quân Mặc Li lên, cơ thể của hai người áp sát vào nhau, truyền lại cho nhau nhiệt độ ấm áp. Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong đại điện, chỉ để lại nơi đây bầu không khí vẫn còn mang theo hơi thở dâm mĩ chưa thể tiêu tán.
Nước ấm áp xoa dịu đi sự mệt mỏi của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp phần eo của hắn, nhìn hắn cực kì dịu dàng thâm tình. Quân Mặc Li thoải mái tựa vào người Quân Dạ Hàn, vẻ mặt hưởng thụ.
“Dạ, xem ra đế quốc Đồ Lan đang rơi vào nguy hiểm a, tốc độ của đế quốc Tác Phỉ Đặc đúng là rất nhanh.” Quân Mặc Li dùng ngón tay xoắn một lọn tóc bạc của Quân Dạ Hàn, đôi môi cong lên. Quân Dạ Hàn cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười sủng nịch.
“Không ngờ lúc nãy Li nhi lại còn có thể phân tâm đi nghe người khác nói chuyện a?” bàn tay Quân Dạ Hàn đang xoa bóp eo của Quân Mặc Li lại mạnh hơn một chút, y còn cúi đầu ái muội gặm vành tai của hắn. Hơi thở ấm áp đột ngột úp đến làm cho Quân Mặc Li ngừng thở, cảm nhận đôi bàn tay lại bắt đầu không an phận của Quân Dạ Hàn. Quân Mặc Li bất đắc dĩ túm lấy bàn tay đang làm bậy kia, mỉm cười.
“Không phải ngươi cũng nghe thấy sao? Hơn nữa còn nghe rất vui vẻ a.” buông tha đôi bàn tay của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li hơi qua người, tay hạ thấp chạm đến phân thân cứng rắn đang đặt sau lưng hắn, mắt khiêu khích nhìn y.
“Có người nguyện ý đi làm loạn đại lục này, muốn cùng ta chia sẻ tội lỗi và sự trừng phạt của thần,ta đương nhiên cảm thấy vui vẻ a.” Quân Dạ Hàn cũng nhẹ nhàng bao lấy bàn tay của Quân Mặc Li, giúp nó nắm chặt lấy phân thân mình, sau đấy không ngừng ma sát lên xuống chơi đùa. Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào khuôn mặt bình tĩnh của Quân Dạ Hàn, cảm nhận phân thân trong tay càng thêm nóng rực cứng rắn, nụ cười càng trở nên tươi rói.
“Thần phạt sao, đúng là đáng để chờ mong.”
Đôi môi khẽ nhếch cười mà như không cười, lời nói mềm nhẹ lại mang theo chút trào phúng.
Thần phạt, sự trừng phạt của thần có lẽ là hủy diệt, có lẽ là trọng sinh, nhưng chỉ cần có người ở phía sau, còn có gì đáng để sợ hãi nữa đâu.
Quân Dạ Hàn ngắm nhìn nụ cười của Quân Mặc Li, cúi người khẽ hôn lên môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng không có tình dục, chỉ có dịu dàng ấm áp. Đôi mắt màu bạc nhìn Quân Mặc Li một cách thâm tình, dáng người thánh khiết, nhưng tất nhiên trong điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ đôi bàn tay thon dài của Quân Mặc Li đang bị Quân Dạ Hàn giam cầm trong nước để làm gì đó.
Ngâm ôn tuyền đến cả nửa ngày, Quân Dạ Hàn mới đồng ý giúp Quân Mặc Li rửa sạch người. Thoải mái thả lỏng trong bể nước, Quân Dạ Hàn nhìn thấy những dấu hôn dấu xoa nắn xanh tím xuất hiện trên người Quân Mặc Li, rất vừa lòng gật đầu.
“Toàn thân Li nhi đều là dấu ấn của ta, rất đẹp.”
Quân Mặc Li cười nhẹ đứng dậy, tùy ý để Quân Dạ Hàn nhìn ngắm cơ thể mình, hắn thản nhiên bước ra khỏi bể nước, đi đến khay đựng trang phục đặt sẵn ở bên cạnh, chầm chậm mặc quần áo, động tác cực kì tao nhã.
“Dạ, ngươi cũng rất đẹp.”
Mặc xong quần áo, Quân Mặc Li quay đầu lại nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nở một nụ cười cực kì đơn thuần. Quân Dạ Hàn vẫn nhìn chăm chú vào những vết hôn không thể che giấu ở cổ của Quân Mặc Li, ý cười càng tăng thêm.
“Đương nhiên, trên người ta cũng có những dấu vết cực kì đáng yêu mà Li nhi để lại, sao lại có thể không đẹp cho được?”
Lúc này Quân Dạ Hàn mới từ từ đứng dậy, trên người y, dấu hôn cùng với vết cào cấu cũng không kém so với Quân Mặc Li. Y đứng dậy, mái tóc bạc bay lên phát ra hào quang nhàn nhạt, ngũ quan tinh sảo hoàn mỹ làm cho người ta có cảm giác không chân thật, y giống như một cơn gió thổi lướt qua thế gian này, cho dù có thổi sát qua, cũng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Một luồng hào quang bạc hiện lên, thân thể hoàn mỹ trần trụi của y đã được bao phủ bởi lớp áo dài màu trắng bạc, mái tóc dài cũng được cố định trên đỉnh đầu bằng một cây trâm ngọc, trên khóe môi y là ý cười nhàn nhạt, giống như thần giáng lâm.
“Li nhi, cùng đi thôi, đi xem mấy ngày hôm nay, đế quốc Tác Phỉ Đặc cùng Lưu Li đã làm những chuyện tốt gì.”
Quân Dạ Hàn bước đến, tay đặt nhẹ lên eo của Quân Mặc Li, thân ảnh của hai người dần dần biến mất.
Một nam tử trung niên mặc bộ y phục màu đen đứng chờ trước cửa điện, khuôn mặt của y rất bình thường, hơn nữa còn lạnh như băng. Y mím môi, nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nam tử mặc trang phục trắng hoa quý đang không ngừng đi qua đi lại trước mặt mình.
“Thu tổng quản, xin ngài hãy vào thông báo với quân phụ một tiếng, ta thực sự là có việc gấp, không thể để lâu hơn được nữa.” Nam tử áo trắng cực kì lo âu nhìn Thu Lâm, giọng nói cũng vội vàng khẩn trương.
“Điện hạ, quân thượng đã căn dặn, nếu không có sự cho phép của ngài thì bất cứ ai cũng không được vào bên trong.”
Thu Lâm lãnh đạm nói, ý từ chối rất rõ ràng.
“Nhưng đã bốn ngày rồi, quân phụ đã bốn ngày không gặp bất cứ một ai, lúc này quốc gia đang cực kì rối loạn cực kì, quả thực cấp bách đến không thể chờ đợi thêm được nữa. Sao người vẫn có thể mặc kệ mà không để ý như vậy được?”
Sắc mặt của Thu Lâm càng trở nên lạnh lùng, đôi mắt băng hàn bắn về phía nam tử áo trắng. Cả đời Thu Lâm đã phục vụ cho hai đời đế vương. Tuy tiên hoàng văn thao vũ lược, anh võ cái thế, nhưng trong lòng Thu Lâm cũng không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao mỗi một đời đế vương của Đồ Lan đều có điểm bất phàm hơn người. Nhưng Quân Dạ Hàn trong lòng Thu Lâm lại hoàn toàn khác biệt. Y ở bên cạnh Quân Dạ Hàn mấy chục năm, đã sớm coi Quân Dạ Hàn như một vị thần cung phụng, không cho phép bất cứ kẻ nào coi thường, nghi ngờ người. Trong mắt của Thu Lâm, Quân Dạ Hàn là một hóa thân cực kì hoàn mỹ, cho dù người có coi thế gian này như một trò chơi, cho dù người vô cùng tuyệt tình, trong lòng y vẫn không cho phép xuất hiện bất cứ sự hoài nghi nào làm ô bẩn người.
Nam tử áo trắng đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Thu Lâm, hơi ngừng lại, nhớ tới hành động vừa rồi của mình quả thật vì xúc động mà phạm thượng, trên trán mồ hôi lạnh liền tuôn ra không ngừng.
“Kì Du vì lo lắng nên mới nhất thời phạm thượng, quả thực ta không có ý này.” Quân Kì Du chắp tay cúi đầu, vẻ mặt có lỗi nói.
“Đế quốc Tác Phỉ Đặc cùng đế quốc Lưu Li đã kết thành đồng minh, hiện giờ hai đại đế quốc đã bắt đầu đoạn tuyệt mọi buôn bán giao thương với Đồ Lan, chỉ mới mấy hôm thôi mà Đồ Lan đã thất thoát không ít tiền bạc, hàng hóa bị tích lại không thể lưu thông, nếu tình trạng này vẫn còn diễn ra thì chỉ vài ngày nữa thôi, đế quốc chúng ta nhất định sẽ rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Cho nên Kì Du hy vọng Thu tổng quản giúp đỡ thông báo với quân phụ một tiếng, việc này quả thật không thể kéo dài lâu hơn nữa.”
Quân Kì Du nói xong, liền nhìn chăm chú vào Thu Lâm, hy vọng những điều y phân tích chân thành như vậy sẽ đả động được Thu Lâm.
“Điện hạ, chỉ cần quân thượng xuất hiện, Thu Lâm nhất định sẽ bẩm báo việc này với người.” Thu Lâm mặt không chút đổi sắc, lạnh lùng nói tiếp.
“Ngươi…” Quân Kì Du nghe thấy những lời này, trong mắt hiện lên lo lắng tức giận, suýt nữa thì quát mắng lên, nhưng nghĩ tới tình huống hiện tại, lại phải hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức giận xuống, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
“Nếu như vậy cũng không dám làm phiền Thu tổng quản nữa, bản điện hạ sẽ tự mình chờ quân phụ.”
Khẽ nhếch môi, đôi mắt Quân Kì Du hơi tối đi một chút, chuyển thành cực kì lạnh lẽo. Vì trên đại điện, y đã vô cùng tự tin mà cam đoan với các vị đại thần rằng sẽ bẩm báo việc này với quân phụ, cũng muốn ở trước mặt quân phụ đạt được sự tán thưởng, cho nên lúc này y mới cố gắng nín nhịn trước tên nội vụ tổng quản nhỏ bé này. Nhưng cứ nghĩ đến đã bốn ngày rồi y vẫn không gặp được quân phụ, hơn nữa còn bị một tên nô tài lạnh nhạt ngăn đón, Quân Kì Du cảm thấy cực kì tức giận, khuôn mặt càng trở nên lạnh như băng.
Thu Lâm cũng không thèm để ý đến Quân Kì Du nữa, nghiêng người tiếp tục giữ cửa, y giống như một bức tượng, một chút cử động cũng không có.
——
Đại điện thanh lịch lúc này lại tràn ngập không khí tình dục. Thanh âm rên rỉ đứt đoạn truyền khắp mọi ngõ ngách, tiếng thở nặng nề trộn lẫn với tiếng va chạm của cơ thể, làm cho không khí nơi đây càng phủ thêm một tầng ái muội, dâm mĩ.
“Quân Dạ Hàn, ngươi còn chưa thấy đủ sao?!”
Quân Mặc Li cắn răng, cảm nhận được va chạm mạnh mẽ từ phía sau cùng với đồ vật nóng bỏng kia, thanh âm vang lên khàn khàn, rất tình dục, cũng cực kì hấp dẫn.
“Li nhi… ngươi nên biết rằng, chuyện này vĩnh viễn cũng không có chữ đủ.”
Thân hình mạnh mẽ của Quân Dạ Hàn đứng giữa hai chân gập lại đã run rẩy vô lực của Quân Mặc Li, cúi xuống khẽ hôn lên phần cổ cùng ngực trắng nõn của hắn, dấu hôn càng ngày càng dày đặc. Cảm giác tê dại cứ đột ngột xuất hiện, truyền khắp toàn thân, làm cho cơ thể mẫn cảm của Quân Mặc Li càng trở nên mềm nhũn, hai chân mở rộng cũng hoàn toàn buông lỏng. Phân thân nóng bỏng của Quân Dạ Hàn không ngừng tiến tới va chạm, làm Quân Mặc Li nhất thời không thốt ra nổi một tiếng, chỉ có thể rên rỉ không ngừng. Khẽ nâng cơ thể mềm nhũn của Quân Mặc Li dậy, Quân Dạ Hàn nắm chặt lấy phần eo của hắn, càng cắm vào sâu hơn, đôi mắt màu bạc âm u. Thuận theo từng động tác của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li chỉ có thể cố hết sức điều chỉnh cơ thể kết hợp với y, khoái cảm từng đợt từng đợt ùa đến bao phủ cả hai người. Tóc đen cùng tóc bạc quấn quanh, như đã hợp lại thành một, không thể chia lìa. Đôi mắt đơn thuần trong suốt của Quân Mặc Li đã sớm trở nên mông lung, da thịt tuyết trắng tràn ngập những dấu hôn xanh tím, dáng người mềm dẻo xinh đẹp, như một ám dạ yêu tinh mị hoặc, lôi kéo người ta xuống địa ngục.
Quân Dạ Hàn mạnh mẽ mà tiến đến, phun ra thứ dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, sóng nhiệt cuồn cuộn làm cho Quân Mặc Li giật giật thân mình, nơi phía sau theo bản năng co rút. Mà chỉ một chút co giãn kia thôi, cũng đủ để phân thân vốn mới mềm được một chút của Quân Dạ Hàn lại tiếp tục cương cứng, dục vọng lại ùn ùn kéo đến.
Cảm nhận được phân thân trong cơ thể lại cứng rắn, Quân Mặc Li chỉ có thể nghiến răng, há mồm cắn lên vai phải của Quân Dạ Hàn.
“Quân Dạ Hàn, nếu như ngươi muốn không có lần sau nữa, vậy thì cứ tiếp tục đi!”.
Thanh âm âm u vang lên, mang theo cảm giác nguy hiểm rất nặng, cùng với sự uy hiếp không thể kháng cự.
Quân Dạ Hàn nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Li, y biết nếu lúc này y mà còn tiếp tục làm càn, sẽ làm cho hắn cáu giận. Tuy y không muốn buông tha Quân Mặc Li đơn giản như vậy (=__= 4 ngày mà còn nói đơn giản…) nhưng nhìn tình trạng kiệt sức của Quân Mặc Li, vì suy nghĩ cho hắn, nên y chỉ có thể tạm thời đè nén dục vọng của mình xuống. (=__= vâng, cứ như là anh ủy khuất lắm ấy…) Phân thân nóng bỏng kia chậm rãi rút ra khỏi cơ thể của Quân Mặc Li. Không có thứ gì chèn ép, tinh dịch trắng đục từ trong cơ thể hắn nhanh chóng trào ra, chảy xuống mặt đất bạch ngọc, phát ra tiếng vang tí tách làm cho người ta đỏ mặt. Quân Mặc Li nhíu mày, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên, cười lạnh. Được lắm, Quân Dạ Hàn, lần sau, Quân Mặc Li nhất định sẽ làm cho ngươi nếm thử cảm giác này.
Nhìn nụ cười lạnh đầy âm mưu của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhìn hắn càng thêm sủng nịch yêu thương, bàn tay to vươn tới nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể mềm nhũn vô lực của hắn, động tác cực kì mềm nhẹ cẩn thận.
“Li nhi, ta rất chờ mong đến lần tiếp theo.”
Phân thân cứng rắn kia vẫn không ngừng chọc vào đùi của Quân Mặc Li, hắn quay sang mỉm cười với Quân Dạ Hàn.
“Dạ, ta cũng chờ mong lần tiếp theo.”
Lời nói mềm nhẹ nỉ non hấp dẫn, đôi mắt khôi phục lại trong suốt lại mang theo chút mị ý như có như không, làm cho ánh mắt Quân Dạ Hàn không thể rời đi lại trở nên âm trầm. Dục vọng trong cơ thể chưa tan hết lại bắt đầu rục rịch.
“Li nhi, nếu ngươi còn muốn bước ra khỏi đại điện này, thì đừng tiếp tục nghịch lửa nữa.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhu, nhưng cũng đủ để Quân Mặc Li biết rằng Quân Dạ Hàn không đùa, hắn liếc mắt nhìn Quân Dạ Hàn một cái, lại cười khẽ thành tiếng, hai má nhẹ nhàng cọ vào ngực Quân Dạ Hàn.
“Vậy thì, quân phụ của ta, ngươi không định giúp ta tắm rửa hay sao?”
“Vương tử xinh đẹp, đây chính là vinh hạnh của ta.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu bế Quân Mặc Li lên, cơ thể của hai người áp sát vào nhau, truyền lại cho nhau nhiệt độ ấm áp. Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong đại điện, chỉ để lại nơi đây bầu không khí vẫn còn mang theo hơi thở dâm mĩ chưa thể tiêu tán.
Nước ấm áp xoa dịu đi sự mệt mỏi của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp phần eo của hắn, nhìn hắn cực kì dịu dàng thâm tình. Quân Mặc Li thoải mái tựa vào người Quân Dạ Hàn, vẻ mặt hưởng thụ.
“Dạ, xem ra đế quốc Đồ Lan đang rơi vào nguy hiểm a, tốc độ của đế quốc Tác Phỉ Đặc đúng là rất nhanh.” Quân Mặc Li dùng ngón tay xoắn một lọn tóc bạc của Quân Dạ Hàn, đôi môi cong lên. Quân Dạ Hàn cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười sủng nịch.
“Không ngờ lúc nãy Li nhi lại còn có thể phân tâm đi nghe người khác nói chuyện a?” bàn tay Quân Dạ Hàn đang xoa bóp eo của Quân Mặc Li lại mạnh hơn một chút, y còn cúi đầu ái muội gặm vành tai của hắn. Hơi thở ấm áp đột ngột úp đến làm cho Quân Mặc Li ngừng thở, cảm nhận đôi bàn tay lại bắt đầu không an phận của Quân Dạ Hàn. Quân Mặc Li bất đắc dĩ túm lấy bàn tay đang làm bậy kia, mỉm cười.
“Không phải ngươi cũng nghe thấy sao? Hơn nữa còn nghe rất vui vẻ a.” buông tha đôi bàn tay của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li hơi qua người, tay hạ thấp chạm đến phân thân cứng rắn đang đặt sau lưng hắn, mắt khiêu khích nhìn y.
“Có người nguyện ý đi làm loạn đại lục này, muốn cùng ta chia sẻ tội lỗi và sự trừng phạt của thần,ta đương nhiên cảm thấy vui vẻ a.” Quân Dạ Hàn cũng nhẹ nhàng bao lấy bàn tay của Quân Mặc Li, giúp nó nắm chặt lấy phân thân mình, sau đấy không ngừng ma sát lên xuống chơi đùa. Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào khuôn mặt bình tĩnh của Quân Dạ Hàn, cảm nhận phân thân trong tay càng thêm nóng rực cứng rắn, nụ cười càng trở nên tươi rói.
“Thần phạt sao, đúng là đáng để chờ mong.”
Đôi môi khẽ nhếch cười mà như không cười, lời nói mềm nhẹ lại mang theo chút trào phúng.
Thần phạt, sự trừng phạt của thần có lẽ là hủy diệt, có lẽ là trọng sinh, nhưng chỉ cần có người ở phía sau, còn có gì đáng để sợ hãi nữa đâu.
Quân Dạ Hàn ngắm nhìn nụ cười của Quân Mặc Li, cúi người khẽ hôn lên môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng không có tình dục, chỉ có dịu dàng ấm áp. Đôi mắt màu bạc nhìn Quân Mặc Li một cách thâm tình, dáng người thánh khiết, nhưng tất nhiên trong điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ đôi bàn tay thon dài của Quân Mặc Li đang bị Quân Dạ Hàn giam cầm trong nước để làm gì đó.
Ngâm ôn tuyền đến cả nửa ngày, Quân Dạ Hàn mới đồng ý giúp Quân Mặc Li rửa sạch người. Thoải mái thả lỏng trong bể nước, Quân Dạ Hàn nhìn thấy những dấu hôn dấu xoa nắn xanh tím xuất hiện trên người Quân Mặc Li, rất vừa lòng gật đầu.
“Toàn thân Li nhi đều là dấu ấn của ta, rất đẹp.”
Quân Mặc Li cười nhẹ đứng dậy, tùy ý để Quân Dạ Hàn nhìn ngắm cơ thể mình, hắn thản nhiên bước ra khỏi bể nước, đi đến khay đựng trang phục đặt sẵn ở bên cạnh, chầm chậm mặc quần áo, động tác cực kì tao nhã.
“Dạ, ngươi cũng rất đẹp.”
Mặc xong quần áo, Quân Mặc Li quay đầu lại nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nở một nụ cười cực kì đơn thuần. Quân Dạ Hàn vẫn nhìn chăm chú vào những vết hôn không thể che giấu ở cổ của Quân Mặc Li, ý cười càng tăng thêm.
“Đương nhiên, trên người ta cũng có những dấu vết cực kì đáng yêu mà Li nhi để lại, sao lại có thể không đẹp cho được?”
Lúc này Quân Dạ Hàn mới từ từ đứng dậy, trên người y, dấu hôn cùng với vết cào cấu cũng không kém so với Quân Mặc Li. Y đứng dậy, mái tóc bạc bay lên phát ra hào quang nhàn nhạt, ngũ quan tinh sảo hoàn mỹ làm cho người ta có cảm giác không chân thật, y giống như một cơn gió thổi lướt qua thế gian này, cho dù có thổi sát qua, cũng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Một luồng hào quang bạc hiện lên, thân thể hoàn mỹ trần trụi của y đã được bao phủ bởi lớp áo dài màu trắng bạc, mái tóc dài cũng được cố định trên đỉnh đầu bằng một cây trâm ngọc, trên khóe môi y là ý cười nhàn nhạt, giống như thần giáng lâm.
“Li nhi, cùng đi thôi, đi xem mấy ngày hôm nay, đế quốc Tác Phỉ Đặc cùng Lưu Li đã làm những chuyện tốt gì.”
Quân Dạ Hàn bước đến, tay đặt nhẹ lên eo của Quân Mặc Li, thân ảnh của hai người dần dần biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.