Chương 67: Mỹ nhân như tư
Thu Thủy Mặc Liên
14/06/2017
Mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, những con thuyền tinh mỹ chầm chậm trôi trên mặt hồ, làm gợn lên từng con sóng nhỏ, hình ảnh cực kỳ xinh đẹp. Tài tử giai nhân đều tụ tập trên những con thuyền, ngâm thơ đối địch, tiếng cười vui vẻ truyền khắp cả mặt hồ.
Một chiếc thuyền xa hoa xinh đẹp chậm rãi trôi. Chiếc thuyền này cũng không oanh oanh yến yến vui vẻ như những chiếc thuyền khác, mà lại yên lặng cực kỳ. Trên thuyền tràn ngập thứ không khí ấm áp, thanh bình tĩnh lặng, cảm giác giống như vào một buổi chiều xuân, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, làm cho người ta hiu hiu muốn ngủ.
“Non nước miền nam cũng là nơi xuất hiện nhiều mỹ nhân nhất.” Một thanh niên mặc y phục tím ngả người tựa vào ghế bên cạnh cửa sổ tầng hai, đôi mắt mị hoặc nhìn về phía những chiếc thuyền nhộn nhịp ở xa xa.
“Nơi này sơn thanh thuỷ tú, sông núi cũng là nơi bồi dưỡng con người. Cũng rất ít nơi có thể thanh bình, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh như nơi này.” thanh âm uyển chuyển du dương vang lên, giống như nước mùa thu tràn vào lòng người, quả thực làm cho người ta nghe thấy mà không thể quên.
Thanh niên mặc y phục tím khẽ cong khoé miệng nhìn chăm chú vào bóng dáng đỏ rực trước mặt.
“Có muốn đi ra ngoài xem một chút không?” thanh niên áo tím đi đến bên cạnh người mặc y phục đỏ, vươn tay, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Người thanh niên mặc y phục đỏ không hề lên tiếng đáp lại, chỉ tao nhã nâng tay, vịn tay người áo tím đứng dậy.
Áo dài màu đỏ mềm mại như nước, tầng tầng lớp lớp buông xuống mặt đất, cảm giác như loé lên hào quang màu đỏ, cực kỳ bắt mắt, bàn tay mềm mại thon dài của người mặc y phục đỏ bị người mặc y phục tím nắm chặt.
Hai người chầm chậm đi ra bên ngoài mạn thuyền.
Gió ấm áp thổi qua, làm mái tóc dài của hai người không ngừng nhè nhẹ bay lên, quấn quanh lấy nhau, không thể gỡ ra…
“Chiếc thuyền phía đối diện có vẻ rất náo nhiệt.” Người mặc y phục đỏ hơi nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc lắng nghe thanh âm vui nhộn ồn ào từ bên kia vọng lại.
“Trên chiếc thuyền kia, có ba vị thư sinh thanh tú đang ngâm thơ đối đáp, mà bên cạnh cửa sổ, có hai cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía chúng ta, có vẻ họ rất hứng thú với chúng ta a.” người mặc áo tím mỉm cười nhìn người bên cạnh, lời nói có chút hài hước.
Mà người mặc y phục đỏ cũng nghiêm túc nghe những lời mà người mặc áo tím nói, ý cười ấm áp hiện lên trên mặt.
“Ta nghe được thanh âm của những con cá trong hồ, cũng nghe được tiếng nước chảy. Nơi này có nhiều du khách như vậy, cũng cực kỳ vui vẻ náo nhiệt, cảnh sắc nhất định cũng sẽ rất đẹp.” Người mặc y phục đỏ hơi híp mắt nhìn ra xa xa, khoé miệng mang cười, giống như đang gặp được phong cảnh đẹp nhất trên thế gian này.
Người mặc áo tím nghiêng người nhìn sang, nước mắt đảo quanh hốc mắt như sắp trào ra, bên trong ánh mắt che giấu chút đau thương kịch liệt.
“Đúng vậy, trong hồ nước có rất nhiều cá chép, đủ màu sắc, đang không ngừng bơi quanh những chiếc thuyền. Chúng có vẻ rất dạn người.” Thanh niên mặc áo tím cố nén lại nước mắt, thanh âm vang lên vẫn bình tĩnh, mị hoặc như thường.
“Vạn vật trên thế gian này, càng dũng cảm thì càng tốt.” Người mặc y phục đỏ cười khẽ gật đầu, sau đấy quay sang nhìn người bên cạnh, nhỏ nhẹ nói.
“Nơi này rất ấm áp, ta muốn nghỉ ngơi ở nơi đây.”
“Được, để ta đi vào bên trong lấy đệm mang ra đây, ngươi đứng im ở đây chờ ta.” Nghe hắn nói vậy, người áo tím vội vàng xoay người, đi vào bên trong lấy đồ.
Người thanh niên mặc áo đỏ lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, sau đấy tựa vào lan can bên cạnh. Khuôn mặt của hắn là một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, làm cho người ta hoa mắt, mái tóc màu đỏ rực rỡ dài chạm đến mặt đất, một lọn tóc mềm mại bị gió thổi ra bên ngoài thuyền, không ngừng tung bay. Hắn có đôi mắt đỏ rực, lại trong suốt, cực kỳ sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần nào, đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt, cũng làm cho người ta thương tiếc, vì tròng mắt kia sạch sẽ đến mức không hề lưu lại chút hình ảnh nào của thế giới này…
Thanh niên mặc áo đỏ khẽ vuốt ve mái tóc của mình, gió lướt qua mặt hồ, gợn sóng. Thuyền như hoạ, cùng với bóng dáng rực rỡ màu đỏ, kết hợp lại chính là một bức tranh nhân cảnh hoà hợp, tốt đẹp đến mức làm người ta có cảm giác không thật, không thể chạm đến được.
“Côi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn, thực thực tuyệt thế mỹ nhân. Hôm nay tiểu sinh vừa mới gặp đã tâm sinh ngưỡng mộ. Không biết tiểu sinh có vinh hạnh được biết tục danh của công tử hay không?” đột nhiên, một thanh âm thanh lãnh truyền đến từ một chiếc thuyền hoa cách đấy không xa, một vị công tử mặc y phục nho nhã vàng nhạt mỉm cười nhìn về phía thanh niên mặc áo đỏ, đôi mắt tràn đầy kinh diễm cùng chờ mong.
Người thanh niên áo đỏ hơi nhíu mày nhìn về phía đối diện, nghe thấy lời nói của người kia liền mỉm cười một chút, tiếng cười vang lên mềm mại lại vang vọng giống như tiếng chuông.
Nhìn thấy nụ cười kia, vị công tử áo vàng càng ngây ngốc nhìn, thậm chí gò má còn xuất hiện chút hồng hồng khả nghi.
“A! Các người dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ca ca! Đúng là một đám sắc lang, người xấu!!” một hài tử chạy từ bên trong thuyền hoa ra, bộ dáng nộn nộn đáng yêu tầm ba bốn tuổi, thanh âm trẻ con trong trẻo lại tràn đầy phẫn nộ chán ghét.
“Tiểu DIễn, đã ngủ dậy rồi sao?” Nghe thấy tiếng của đứa trẻ, người thanh niên áo đỏ quay lại nhìn về phía nó.
“Đệ mới bị Lưu Quân ca ca đánh thức, Lưu Quân ca ca nói phải giúp ca ca chuẩn bị thuốc, còn nói nơi đây có người xấu, bảo tiểu Diễn đến đây bảo vệ ca ca.” Giọng nói trẻ con nghe rất vui tai, nhưng khi nhắc đến Lưu Quân thì lại chuyển thành bất mãn, nhưng sau đấy khi nói đến người thanh niên áo đỏ, thì lại chuyển sang vui sướng.
“Tiểu Diễn nhất định sẽ bảo vệ ca ca, tuyệt đối sẽ không cho người xấu bắt nạt ca ca. Trước kia Nghiễn ca ca có thể bảo vệ được ca ca, thì bây giờ tiểu Diễn cũng sẽ làm được!” Tiểu Diễn chạy đến bên cạnh thanh niên áo đỏ, khẽ kéo tay áo của hắn, khuôn mặt non nớt ngây thơ lại nghiêm túc vô cùng.
“Thật tốt.” Thanh niên áo đỏ khẽ vuốt đầu của đứa trẻ, mỉm cười nhìn nó đầy yêu mến.
Tất Nghiễn, ngươi có nhìn thấy không? Hiện tại, Tất Diễn sống rất tốt, ta nhất định sẽ bảo vệ Tất Diễn, giúp hắn có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất.
“Tất Diễn không thích bộ dạng như vậy của ca ca đâu~ Tất Diễn thích ca ca cười cơ!” Tất Diễn nhíu nhíu đôi mày nhỏ lại, nghiêm túc nói.
Suy nghĩ bị đánh gãy, thanh niên áo đỏ nhìn xuống khuôn mặt nhỏ đã có bóng dáng đại mỹ nhân của Tất Diễn, sau đấy cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của tiểu Diễn, cảm thấy bản thân tràn đầy hoài niệm.
An Lưu Quân đi từ trong thuyền ra, liền nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hài hoà kia, thanh niên áo đỏ khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút u buồn, hắn ôm đứa bé đáng yêu kia, đôi mắt ấm áp.
An Lưu Quân bảo những người hầu ở đằng sau đặt ghế tựa, đệm và thảm xuống mặt thuyền, sau đấy cẩn thận bê một bát thuốc đông y đen xì đi đến bên cạnh thanh niên áo đỏ.
“Âm…” An Lưu Quân nhẹ nhàng gọi tên hắn, cũng nâng bát thuốc đến trước mặt hắn.
Tất Diễn thấy An Lưu Quân đưa thuốc đến, liền nhẹ nhàng đỡ lấy bát thuốc kia, cũng cẩn thận lại ngoan ngoãn đưa bát thuốc đến bên cạnh môi của người thanh niên áo đỏ.
“Ca ca, uống thuốc đi.”
Người thanh niên áo đỏ nghe thấy lời tất diễn nói, một tay ôm lấy thân thể nho nhỏ kia, một tay nhận lấy bát thuốc, nhíu mày uống.
An Lưu Quân thấy hắn đã uống xong thuốc, liền nhẹ nhàng thở ra một chút.
Đưa cái bát không cho An Lưu Quân, thanh niên áo đỏ ngồi xuống đệm dưới mặt thuyền, hai tay ôm chặt lấy Tất Diễn.
“Lưu Quân, ta cảm thấy rất tốt.” Hắn nói một câu, giống như đang an ủi An Lưu Quân, cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Đương nhiên ngươi sẽ rất tốt…” An Lưu Quân nhìn thấy hắn cười như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy chua sót trong lòng. Ngươi đương nhiên tốt, mấy năm nay, chỉ có những nụ cười như thế này của ngươi, ta mới có cảm giác ngươi đang tồn tại thực sự. Trước đây, ta từng nghĩ rằng ta rất hiểu ngươi, thế nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngươi đã cách xa ta vạn dặm, không thể nhìn thấu cũng không thể chạm vào được.
Thanh niên áo đỏ cúi đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tất Diễn…
Một chiếc thuyền xa hoa xinh đẹp chậm rãi trôi. Chiếc thuyền này cũng không oanh oanh yến yến vui vẻ như những chiếc thuyền khác, mà lại yên lặng cực kỳ. Trên thuyền tràn ngập thứ không khí ấm áp, thanh bình tĩnh lặng, cảm giác giống như vào một buổi chiều xuân, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, làm cho người ta hiu hiu muốn ngủ.
“Non nước miền nam cũng là nơi xuất hiện nhiều mỹ nhân nhất.” Một thanh niên mặc y phục tím ngả người tựa vào ghế bên cạnh cửa sổ tầng hai, đôi mắt mị hoặc nhìn về phía những chiếc thuyền nhộn nhịp ở xa xa.
“Nơi này sơn thanh thuỷ tú, sông núi cũng là nơi bồi dưỡng con người. Cũng rất ít nơi có thể thanh bình, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh như nơi này.” thanh âm uyển chuyển du dương vang lên, giống như nước mùa thu tràn vào lòng người, quả thực làm cho người ta nghe thấy mà không thể quên.
Thanh niên mặc y phục tím khẽ cong khoé miệng nhìn chăm chú vào bóng dáng đỏ rực trước mặt.
“Có muốn đi ra ngoài xem một chút không?” thanh niên áo tím đi đến bên cạnh người mặc y phục đỏ, vươn tay, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Người thanh niên mặc y phục đỏ không hề lên tiếng đáp lại, chỉ tao nhã nâng tay, vịn tay người áo tím đứng dậy.
Áo dài màu đỏ mềm mại như nước, tầng tầng lớp lớp buông xuống mặt đất, cảm giác như loé lên hào quang màu đỏ, cực kỳ bắt mắt, bàn tay mềm mại thon dài của người mặc y phục đỏ bị người mặc y phục tím nắm chặt.
Hai người chầm chậm đi ra bên ngoài mạn thuyền.
Gió ấm áp thổi qua, làm mái tóc dài của hai người không ngừng nhè nhẹ bay lên, quấn quanh lấy nhau, không thể gỡ ra…
“Chiếc thuyền phía đối diện có vẻ rất náo nhiệt.” Người mặc y phục đỏ hơi nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc lắng nghe thanh âm vui nhộn ồn ào từ bên kia vọng lại.
“Trên chiếc thuyền kia, có ba vị thư sinh thanh tú đang ngâm thơ đối đáp, mà bên cạnh cửa sổ, có hai cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía chúng ta, có vẻ họ rất hứng thú với chúng ta a.” người mặc áo tím mỉm cười nhìn người bên cạnh, lời nói có chút hài hước.
Mà người mặc y phục đỏ cũng nghiêm túc nghe những lời mà người mặc áo tím nói, ý cười ấm áp hiện lên trên mặt.
“Ta nghe được thanh âm của những con cá trong hồ, cũng nghe được tiếng nước chảy. Nơi này có nhiều du khách như vậy, cũng cực kỳ vui vẻ náo nhiệt, cảnh sắc nhất định cũng sẽ rất đẹp.” Người mặc y phục đỏ hơi híp mắt nhìn ra xa xa, khoé miệng mang cười, giống như đang gặp được phong cảnh đẹp nhất trên thế gian này.
Người mặc áo tím nghiêng người nhìn sang, nước mắt đảo quanh hốc mắt như sắp trào ra, bên trong ánh mắt che giấu chút đau thương kịch liệt.
“Đúng vậy, trong hồ nước có rất nhiều cá chép, đủ màu sắc, đang không ngừng bơi quanh những chiếc thuyền. Chúng có vẻ rất dạn người.” Thanh niên mặc áo tím cố nén lại nước mắt, thanh âm vang lên vẫn bình tĩnh, mị hoặc như thường.
“Vạn vật trên thế gian này, càng dũng cảm thì càng tốt.” Người mặc y phục đỏ cười khẽ gật đầu, sau đấy quay sang nhìn người bên cạnh, nhỏ nhẹ nói.
“Nơi này rất ấm áp, ta muốn nghỉ ngơi ở nơi đây.”
“Được, để ta đi vào bên trong lấy đệm mang ra đây, ngươi đứng im ở đây chờ ta.” Nghe hắn nói vậy, người áo tím vội vàng xoay người, đi vào bên trong lấy đồ.
Người thanh niên mặc áo đỏ lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, sau đấy tựa vào lan can bên cạnh. Khuôn mặt của hắn là một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, làm cho người ta hoa mắt, mái tóc màu đỏ rực rỡ dài chạm đến mặt đất, một lọn tóc mềm mại bị gió thổi ra bên ngoài thuyền, không ngừng tung bay. Hắn có đôi mắt đỏ rực, lại trong suốt, cực kỳ sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần nào, đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt, cũng làm cho người ta thương tiếc, vì tròng mắt kia sạch sẽ đến mức không hề lưu lại chút hình ảnh nào của thế giới này…
Thanh niên mặc áo đỏ khẽ vuốt ve mái tóc của mình, gió lướt qua mặt hồ, gợn sóng. Thuyền như hoạ, cùng với bóng dáng rực rỡ màu đỏ, kết hợp lại chính là một bức tranh nhân cảnh hoà hợp, tốt đẹp đến mức làm người ta có cảm giác không thật, không thể chạm đến được.
“Côi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn, thực thực tuyệt thế mỹ nhân. Hôm nay tiểu sinh vừa mới gặp đã tâm sinh ngưỡng mộ. Không biết tiểu sinh có vinh hạnh được biết tục danh của công tử hay không?” đột nhiên, một thanh âm thanh lãnh truyền đến từ một chiếc thuyền hoa cách đấy không xa, một vị công tử mặc y phục nho nhã vàng nhạt mỉm cười nhìn về phía thanh niên mặc áo đỏ, đôi mắt tràn đầy kinh diễm cùng chờ mong.
Người thanh niên áo đỏ hơi nhíu mày nhìn về phía đối diện, nghe thấy lời nói của người kia liền mỉm cười một chút, tiếng cười vang lên mềm mại lại vang vọng giống như tiếng chuông.
Nhìn thấy nụ cười kia, vị công tử áo vàng càng ngây ngốc nhìn, thậm chí gò má còn xuất hiện chút hồng hồng khả nghi.
“A! Các người dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ca ca! Đúng là một đám sắc lang, người xấu!!” một hài tử chạy từ bên trong thuyền hoa ra, bộ dáng nộn nộn đáng yêu tầm ba bốn tuổi, thanh âm trẻ con trong trẻo lại tràn đầy phẫn nộ chán ghét.
“Tiểu DIễn, đã ngủ dậy rồi sao?” Nghe thấy tiếng của đứa trẻ, người thanh niên áo đỏ quay lại nhìn về phía nó.
“Đệ mới bị Lưu Quân ca ca đánh thức, Lưu Quân ca ca nói phải giúp ca ca chuẩn bị thuốc, còn nói nơi đây có người xấu, bảo tiểu Diễn đến đây bảo vệ ca ca.” Giọng nói trẻ con nghe rất vui tai, nhưng khi nhắc đến Lưu Quân thì lại chuyển thành bất mãn, nhưng sau đấy khi nói đến người thanh niên áo đỏ, thì lại chuyển sang vui sướng.
“Tiểu Diễn nhất định sẽ bảo vệ ca ca, tuyệt đối sẽ không cho người xấu bắt nạt ca ca. Trước kia Nghiễn ca ca có thể bảo vệ được ca ca, thì bây giờ tiểu Diễn cũng sẽ làm được!” Tiểu Diễn chạy đến bên cạnh thanh niên áo đỏ, khẽ kéo tay áo của hắn, khuôn mặt non nớt ngây thơ lại nghiêm túc vô cùng.
“Thật tốt.” Thanh niên áo đỏ khẽ vuốt đầu của đứa trẻ, mỉm cười nhìn nó đầy yêu mến.
Tất Nghiễn, ngươi có nhìn thấy không? Hiện tại, Tất Diễn sống rất tốt, ta nhất định sẽ bảo vệ Tất Diễn, giúp hắn có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất.
“Tất Diễn không thích bộ dạng như vậy của ca ca đâu~ Tất Diễn thích ca ca cười cơ!” Tất Diễn nhíu nhíu đôi mày nhỏ lại, nghiêm túc nói.
Suy nghĩ bị đánh gãy, thanh niên áo đỏ nhìn xuống khuôn mặt nhỏ đã có bóng dáng đại mỹ nhân của Tất Diễn, sau đấy cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của tiểu Diễn, cảm thấy bản thân tràn đầy hoài niệm.
An Lưu Quân đi từ trong thuyền ra, liền nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hài hoà kia, thanh niên áo đỏ khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút u buồn, hắn ôm đứa bé đáng yêu kia, đôi mắt ấm áp.
An Lưu Quân bảo những người hầu ở đằng sau đặt ghế tựa, đệm và thảm xuống mặt thuyền, sau đấy cẩn thận bê một bát thuốc đông y đen xì đi đến bên cạnh thanh niên áo đỏ.
“Âm…” An Lưu Quân nhẹ nhàng gọi tên hắn, cũng nâng bát thuốc đến trước mặt hắn.
Tất Diễn thấy An Lưu Quân đưa thuốc đến, liền nhẹ nhàng đỡ lấy bát thuốc kia, cũng cẩn thận lại ngoan ngoãn đưa bát thuốc đến bên cạnh môi của người thanh niên áo đỏ.
“Ca ca, uống thuốc đi.”
Người thanh niên áo đỏ nghe thấy lời tất diễn nói, một tay ôm lấy thân thể nho nhỏ kia, một tay nhận lấy bát thuốc, nhíu mày uống.
An Lưu Quân thấy hắn đã uống xong thuốc, liền nhẹ nhàng thở ra một chút.
Đưa cái bát không cho An Lưu Quân, thanh niên áo đỏ ngồi xuống đệm dưới mặt thuyền, hai tay ôm chặt lấy Tất Diễn.
“Lưu Quân, ta cảm thấy rất tốt.” Hắn nói một câu, giống như đang an ủi An Lưu Quân, cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Đương nhiên ngươi sẽ rất tốt…” An Lưu Quân nhìn thấy hắn cười như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy chua sót trong lòng. Ngươi đương nhiên tốt, mấy năm nay, chỉ có những nụ cười như thế này của ngươi, ta mới có cảm giác ngươi đang tồn tại thực sự. Trước đây, ta từng nghĩ rằng ta rất hiểu ngươi, thế nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngươi đã cách xa ta vạn dặm, không thể nhìn thấu cũng không thể chạm vào được.
Thanh niên áo đỏ cúi đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tất Diễn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.