Chương 85: Thức tỉnh chi sơ
Thu Thủy Mặc Liên
17/06/2017
Trên bề mặt bằng phẳng rộng lớn của tháp cao, một nam tử mặc y phục đen đang đứng tựa lưng vào cột đá bạch ngọc, mái tóc đen của y dài chạm đất, đôi mắt nhắm lại giống như đang ngủ. Một vị nam tử mặc y phục trắng, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh khiết, im lặng đứng bên cạnh y.
Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn về phía hư không, đôi mắt bình tĩnh không dậy nổi chút sóng gió.
Một tia chớp sáng chói đột ngột cắt ngang qua bầu trời, giáng thẳng xuống đại dương sâu thẳm, ánh sáng chói loà xẹt qua giống như muốn bổ thiên địa ra làm hai nửa. Ánh điện cực kì chói mắt, cho dù cách xa ngàn dặm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng năng lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó… giây phút này, thứ năng lượng mạnh mẽ kia đang làm cho tất cả sinh linh trên Di Á đại lục này cảm thấy run sợ.
Nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, đôi mắt bình tĩnh của nam tử áo trắng khoảnh khắc tràn ngập sợ hãi. Hắn vội vàng quay sang nhìn người đứng bên cạnh.
Lúc này, một luồng hào quang trắng xuất hiện, dần bao quanh thân thể của nam tử mặc y phục đen, ánh sáng ấm áp mềm mại, cực kì hoà nhã. Nam tử y phục đen chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay y dần dần xuất hiện những đốm hào quang nho nhỏ, chậm rãi di chuyển vòng tròn.
“Chúc mừng quân thượng đã đạt được Bích Hoa Lạc.” Nam tử y phục trắng nhìn thấy hào quang trong tay của y, liền cúi người nói.
“Đến thánh điện.” Quân Dạ Hàn hơi gật đầu một chút, lời nói ôn nhu vang lên còn kèm theo chút vội vàng.
“Vâng.” Nam tử y phục trắng đi đến trước chiếc cột bạch ngọc đầu tiên, nâng ngón tay làm phép, một luồng hào quang trắng phóng ra nhập vào trong cột đá. Khoảnh khắc, một cánh cổng khắc đầy chú ngữ xuất hiện từ giữa cột đá. Nam tử áo trắng chạm nhẹ vào cánh cửa kia, cửa tức khắc liền mở ra.
Quân Dạ Hàn nhanh chóng đi vào, chân vừa mới bước được vào bên trong liền rơi vào một khoảng không trống rỗng, không có mặt đất để đứng lên, y nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Trong không gian hư vô tràn đầy những đốm sáng nho nhỏ, làm cho nó bớt đi vẻ trống rỗng, lại thêm chút cảm giác mờ ảo như mộng. Quân Dạ Hàn nhanh nhẹn làm cho cơ thể của mình cân bằng, bàn tay vẫn cẩn thận nâng niu Bích Hoa Lạc. Nam tử áo trắng rơi sát bên cạnh y. Nhìn vị quân vương với khuôn mặt cực kì ôn nhu lại có chút hơi vội vàng bên cạnh, hắn chỉ có thể hạ thấp mắt, mà bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt. Từ xưa đến nay, đế vương chỉ có thể quỳ trời quỳ đất, quỳ chúng sinh. Thánh quân, người không lạy trời, không quỳ đất, lại càng chưa từng để chúng sinh vào trong mắt, nếu chỉ như vậy thôi thì cũng không có gì. Nhưng mà lúc này, chỉ vì một gốc cây Bích Hoa Lạc, mà người lại quỳ xuống. Thiên địa vạn pháp tri, vì thế mà nổi giận, giáng thiên tai xuống trừng phạt thế gian… Tội nghiệt mà thánh quân gây ra ngày hôm nay, lại làm cho thế gian phải gánh chịu…
Quân Dạ Hàn nghiêng đầu, liếc nhìn đôi mắt đang gợn sóng của người bên cạnh, mỉm cười nhẹ nhàng nói. “Bản quân quỳ, là quỳ chính bản thân mình.”
Nam tử áo trắng nhìn về phía Quân Dạ Hàn, khuôn mặt cực kì bình tĩnh.
“Thánh quân vì sao lại quỳ chính mình?”
“Ta quỳ bản thân ta đã đánh mất trái tim, quỳ vì bản thân ta vô tâm, quỳ vì ta đã không hiểu được trái tim của bản thân.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mỏng manh của Bích Hoa Lạc.
“Vì thế mà ta thất tình, đánh mất cả linh hồn của mình.”
Nam tử áo trắng hơi nhíu mày, định mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng lại chẳng biết nói gì. Một lúc sau, một luồng sáng xuất hiện, hai người đồng thời chạm chân xuống nền gạch. Trong không gian trống trải, chỉ có một chiếc giường làm bằng hàn ngọc đặt ở chính giữa, một nam tử với mái tóc đen dài đang im lặng nằm ở trên nó, không có một chút hô hấp, một chút tim dập nào…
Quân Dạ Hàn không vội vàng đi đến cạnh giường ngọc, mà là dừng lại cách giường ngọc chừng ba thước, đôi mắt ôn nhu, sâu thẳm như đáy vực sâu.
“Vân Lạc, mở ra đi.”
Ánh mắt của Quân Dạ Hàn dịu dàng nhìn về phía người nằm trên giường, bàn tay phải hơi nâng Bích Hoa Lạc lên cao. Bích Hoa Lạc dần dần bay lên không trung, hướng về phía người nam tử đang nằm trên giường ngọc, từng cánh hoa trong suốt toả ra hào quang trắng nhè nhẹ, chiếu sáng cả căn phòng. Bông hoa bay thẳng đến phượng châu lơ lửng trước ngực của nam tử, sau đấy, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dần ôm lấy phượng châu vào bên trong, che kín không một kẽ hở.
Nhìn thấy đúng thời cơ, Vân Lạc chắp hai tay lại, quang hoa màu trắng xuất hiện dưới chân của y, rồi nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, khoảnh khắc đã bao phủ hết vùng đất xung quanh giường ngọc. Ánh sáng quang hoa rực rỡ vẽ lên mặt đất những hoạ tiết hoa văn cầu kì phức tạp, giống như hai bông bạch liên chín cánh đang nở rộ, cực kì thánh khiết, xinh đẹp.
Nhìn thấy trận pháp bắt đầu khởi động, khoé môi Quân Dạ Hàn khẽ cong lên, y dùng linh lực cắt đứt ngón tay mình, để cho máu đỏ theo đầu ngón tay chảy xuống. Máu đỏ vừa tiếp xúc với trận pháp, hoạ tiết bạch liên kia khoảnh khắc phát ra ánh sáng chói loà, sau đó dần dần hội tụ lại về phía bông Bích Hoa Lạc nơi ngực của người nam tử nằm trên giường. Hào quang màu trắng ấm áp cũng bao phủ lấy thân thể của hắn.
Quân Dạ Hàn chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng người nằm trên giường, giường như đã mất đi cảm giác đau đớn, y cắt nát tất cả các đầu ngón tay của mình, để cho mái có thể chảy ra nhiều hơn… tất cả đều là những vết cắt sâu đến tận xương.
Vân Lạc đứng bên cạnh duy trì trận pháp, khi thấy trong phòng bắt đầu tràn ngập thứ hào quang bảy màu rực rỡ, hai tay liền nhanh chóng kết, ngón tay thon dài của y nhanh chóng biến ảo, lưu lại tàn ảnh trong không trung. Theo động tác của Vân Lạc, ánh sáng mà Bích Hoa Lạc phát ra càng ngày càng biến ảo không ngừng, cũng sáng rực rỡ hơn nữa. Mà nơi ánh sáng dày đặc nhất, lớp vỏ ánh sáng dường như đang nhập vào trong cơ thể của nam tử đang nằm trên giường, giống như muốn nhập lại làm một với hắn.
“Quân thượng.” Vân Lạc nhìn về phía Quân Dạ Hàn, đôi mắt lạnh nhả lúc này càng trở nên ảm đạm, giống như đã mất hết tất cả sức lực.
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng gật đầu một chút, sau đấy chậm rãi đi đến bên cạnh giường ngọc, áo dài màu đen của y bị ánh sáng ngọc tẩy rửa, trở nên mông lung.
Đến cạnh giường, Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười, nhìn chăm chú vào người nằm trên giường, đôi mắt đen sâu thẳm như bóng đêm tràn ngập tình cảm ấm áp.
“Li nhi, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, rất nhanh, rất nhanh…”
Y cúi người, đôi môi mềm mại khẽ hôn lên cái trán lạnh như băng của người kia, động tác của y cực kì dịu dàng. Đôi mắt Quân Dạ Hàn khép lại, quang hoa màu trắng tụ lại trong tay hắn, biến thành một con dao nhỏ. Y nhìn thật sâu vào người nằm trên giường, khẽ thầm thì…
“Li nhi, xin đừng quên ta…”
Con dao màu trắng kia không hề ngập ngừng mà đâm vào trong cơ thể Quân Dạ Hàn. Máu đỏ rực phun ra, khoảnh khắc nhuộm đỏ cả chiếc giường bạch ngọc, cũng nhuộm đỏ lớp áo trắng của nam tử nằm bên trên.
“Con của ta, máu của ta dung nhập máu của ngươi, hồn của ta tương hợp với hồn của ngươi. Ta là ngươi, ngươi chính là ta, từ nay về sau đồng mệnh nhất thể. Con của ta, cha của ngươi đang kêu gọi ngươi quay trở lại…”
Hào quang màu trắng càng ngày càng rực rỡ, tụ lại thành một cơn lốc xoáy, xoáy về phía nam tử nằm trên giường. Nam tử dần dần bay lên trên không trung, tóc dài đen mượt không ngừng tung ra bốn phía.
Sắc mặt Quân Dạ Hàn đã tái nhợt, y rút mạnh con dao ra khỏi cơ thể mình, máu đỏ càng phun ra mạnh mẽ hơn nữa, giống như muốn chảy cạn kiệt đến giọt cuối cùng…
“Con của ta, ta vĩnh viễn chờ đợi sự quay lại của ngươi…”
Hai bàn tay tràn đầy vết cắt của Quân Dạ Hàn nâng lên, hướng về phía thân thể đang trôi nổi trong không trung kia, đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Bích Hoa Lạc nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể cảu nam tử, làm cho cơ thể hắn cũng phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ chói mắt.
Mà cùng lúc đó, cả đại lục khoảnh khắc rơi vào trong bóng tối, cả trời cả đất đều chỉ còn một màu tối đen. Vô số người trốn ở trong phòng, thở mạnh một chút cũng không dám. Trên đường, có rất nhiều người vội vàng chạy loạn, là chạy về hướng nhà mình, bước chân rối loạn, người nọ va chạm vào người kia, dẫn đến dẫm đạp, tiếng hét, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi. Mà tình cảnh như vậy cũng diễn ra ở tất cả mọi nơi trên đại lục này.
“Thần linh tức giận! Trách phạt xuống trần gian a! Kiếp số của Di Á đại lục này đã đến rồi!!!” Một tiếng kêu thét bén nhọn vang lên trong đám đông, mọi người đều run lên, đôi mắt tràn ngập khủng hoảng. Không ít người đã quỳ rạp xuống đất, hướng lên trời cầu nguyện.
Tại Lưu Li đế quốc, một nam tử đứng trên bờ vực cạnh biển rộng gào thét, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía bầu trời hắc ám.
“Ngươi, cuối cùng cũng đã trở lại…”
—
Hào quang dày đặc chói loa trong căn phòng dần dần ảm đạm đi, biến mất. Cùng với đó, bóng dáng nam tử y phục trắng cũng dần hiện lên, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu li, trên môi là một nụ cười yếu ớt mềm mại.
“Li nhi!”
Quân Dạ Hàn nhìn thấy nam tử vẫn còn trôi nổi trong không trung, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó đưa tay hướng về phía hắn.
Muốn chạm vào.
Nhưng mà, khi gần chạm được, lại do dự mà thu hồi tay lại… giống như rất muốn chạm vào, rồi lại sợ hãi…
Nam tử mặc y phục trắng hơi điểm mũi chân một chút, bàn chân trần bạch ngọc chạm xuống nền đất. Hắn nở một nụ cười thật dịu dàng ám ấp về phía Quân Dạ Hàn, nụ cười kia trong sáng đến mức có thể hoà tan mọi sự đen tối sấu xa trong con người, mang người ta đến một thế giới cực kì sạch sẽ.
Bích Hoa Lạc, sạch sẽ tinh khiết đến mức làm cho người ta sợ hãi, không dám nhìn thẳng, chẳng những có được tác dụng dung hồn, lại còn có thể làm cho linh hồn của một người được tẩy sạch sẽ, trở lại tốt đẹp như ban đầu.
Không có linh hồn của bất kì ai, trải qua thế gian ma luyện mà vẫn còn có thể giữ lại được sự thánh khiết, chỉ có sinh linh mới được sinh ra trên thế gian này mới có thể có được linh hồn như vậy. Có lẽ chính vì vậy, mà đối với một linh hồn mới được sinh ra, Bích Hoa Lạc chẳng có chút ảnh hưởng nào. Nhưng với những người có linh hồn đã bị thế giới này vấy bẩn, thì Bích Hoa Lạc lại tạo thành sức hấp dẫn cực kì lớn.
Chỉ cần mới nhìn thấy hoa, liền có thể nhớ lại được tất cả những kí ức tốt đẹp của mình. Nhưng nếu nhìn ngắm quá lâu, sẽ dần dần bị mê hoặc, quên mất hiện tại, tâm hồn dần dần bị lạc.
Nếu như đưa đoá hoa này dung nhập vào linh hồn của con người, thì tám chín phần mười sẽ làm cho linh hồn này trở lại độ tuổi thuần khiết nhất. trong hầu hết các trường hợp, linh hồn mới có thể đạt được y chí của một đứa trẻ sáu đến bảy tuổi đã là một kì tích.
Kết quả tốt nhất, đó là người này với linh hồn mới, sẽ quên đi mọi chuyện trong trí nhớ của mình, tẩy sạch sẽ mọi thứ thuộc về phàm tục, sạch sẽ trắng tinh như một sinh mệnh mới.
Bích Hoa Lạc, tẩy sạch mọi duyện nợ, làm cho linh hồn trở nên sạch sẽ như giây phút mới được sinh ra.
Quân Dạ Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tò mò của Quân Mặc Li, chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đớn chẳng thể thở nổi.
Chẳng lẽ, tất cả đã không còn có cơ hội quay trở lại…
Vân Lạc lẳng lặng đứng một bên, nhìn vẻ mặt thống khổ của Quân Dạ Hàn, chỉ có thể khẽ thở dài ra tiếng.
Cố níu kéo linh hồn của một người đã chết ở lại thế gian này đã là nghịch thiên, vậy mà hôm nay quân thượng còn cường ngạnh làm sống lại một người đã chết, sao lại không phải trả giá đại giới cơ chứ? Muốn có được một thứ, đồng dạng cũng sẽ phải đánh mất một thứ. Chỉ một chữ tình thôi, nhưng lại làm cho vị đế vương cao cao tại thượng này rơi vào, chẳng thể thoát được. Mà một khi đã rơi vào lưới tình, thì chính là vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị trói buộc.
Nhìn nam tử y phục đen với đôi mắt vừa yêu thương lại tràn ngập đau sót trước mắt, Quân Mặc Li nghiêng đầu, cười khẽ ra tiếng. Tiếng cười của hắn cực kì nhẹ nhàng, lại như một con suối mát lạnh chảy thẳng vào tim, ngọt lành, mát lạnh. Quân Mặc Li nhẹ nhàng bước về phía Quân Dạ Hàn, lại không ngờ chân tay mình mềm nhũn, nhanh chóng mà ngã sấp về phía trước.
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng tiếp được thân thể mềm mại của hắn, y có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhàng thanh mát thoang thoảng tràn ngập trong lòng ngực, làm cho y muốn ôm chặt nó mãi, không bao giờ buông tay.
Quân Dạ Hàn trong lòng ngoài cảm giác chua sót, lại hiện lên chút may mắn.
May mắn? a a… tự bản thân y lúc này đều cảm thấy mình thật là ti tiện. Thấy may mắn, vì mọi thứ lại có cơ hội để bắt đầu lại.
“Ngươi, là ai?” Thanh âm cực kì trong sáng, mềm nhẹ vang lên, thực sự sạch sẽ đến mức làm cho người ta không đành lòng đụng vào.
“Ngươi là con của ta, là đứa con duy nhất của ta. Ngươi tên là Quân Mặc Li, là Cửu hoàng tử của Đồ Lan Quân Mặc Li.” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của người trong lòng, thanh âm ôn nhu, lại mang theo chút áp lực.
“Ta là Quân Dạ Hàn, ta là cha của ngươi, là người cha duy nhất của ngươi. Từ giờ về sau, ngươi hãy gọi ta là Dạ.”
“Dạ… Dạ…” người trong lòng ngực ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp đôi mắt cực kì ôn nhu của Quân Dạ Hàn. Đáp lại chính là một nụ cười cực kì thanh khiết, xuất phát từ tận đáy lòng. Nụ cười xinh đẹp làm Quân Dạ Hàn hoa mắt, cũng thương tổn trái tim của y.
“Ta ở đây, ta ở đây.” Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng, không ngừng không ngừng.
Có lẽ, quên đi tất cả cũng tốt. Như vậy, ngươi sẽ không phải đau khổ nữa, cũng sẽ không luôn nghĩ cách thoát khỏi ta, sẽ không vô tình mà quay người rời đi, không bao giờ quay lại. Từ nay về sau, ngươi chỉ cần có ta là được rồi, mà ta cũng chỉ cần có ngươi mà thôi. Trên trời, đươi đất, chỉ có ta cùng với ngươi.
Quân Mặc Li chôn sâu thân thể của mình vào vòng ôm của Quân Dạ Hàn, đôi mắt trong trẻo tràn ngập sự ỷ lại, giống như đứa trẻ mới sinh, người đầu tiên mà nó nhìn thấy sẽ trở thành người thân thiết với nó nhất.
Cảm nhận được tình cảm nồng đậm, ấm áp mà Quân Dạ Hàn dành cho mình, Quân Mặc Li hơi cong khoé môi, nở nụ cười.
Quân Dạ Hàn, trước đây ngươi cũng lừa dối Quân Mặc Li như vậy, rồi lại không ngừng thương tổn ta. Vậy mà bây giờ, cho dù nghịch thiên, ngươi cũng muốn lôi kéo Quân Mặc Li quay lại cái thế giới mà ta đã chán ghét cực kì này. Nếu lại sống lại một lần nữa, Quân Mặc Li nhất định sẽ không buông tha cho sinh mệnh của mình, cũng sẽ không dễ dàng liền quên đi mọi thương tổn mà ngươi đã gây ra cho ta.
Quân Dạ Hàn, với một “đứa trẻ mới sinh cực kì trong sáng, sạch sẽ” như ta, không biết ngươi sẽ dạy bảo ta như thế nào? Theo đuổi ta như thế nào đây?
A a, quân phụ thân yêu của ta, ta đang cực kì chờ mong ngươi đây…
Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn về phía hư không, đôi mắt bình tĩnh không dậy nổi chút sóng gió.
Một tia chớp sáng chói đột ngột cắt ngang qua bầu trời, giáng thẳng xuống đại dương sâu thẳm, ánh sáng chói loà xẹt qua giống như muốn bổ thiên địa ra làm hai nửa. Ánh điện cực kì chói mắt, cho dù cách xa ngàn dặm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng năng lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó… giây phút này, thứ năng lượng mạnh mẽ kia đang làm cho tất cả sinh linh trên Di Á đại lục này cảm thấy run sợ.
Nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, đôi mắt bình tĩnh của nam tử áo trắng khoảnh khắc tràn ngập sợ hãi. Hắn vội vàng quay sang nhìn người đứng bên cạnh.
Lúc này, một luồng hào quang trắng xuất hiện, dần bao quanh thân thể của nam tử mặc y phục đen, ánh sáng ấm áp mềm mại, cực kì hoà nhã. Nam tử y phục đen chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay y dần dần xuất hiện những đốm hào quang nho nhỏ, chậm rãi di chuyển vòng tròn.
“Chúc mừng quân thượng đã đạt được Bích Hoa Lạc.” Nam tử y phục trắng nhìn thấy hào quang trong tay của y, liền cúi người nói.
“Đến thánh điện.” Quân Dạ Hàn hơi gật đầu một chút, lời nói ôn nhu vang lên còn kèm theo chút vội vàng.
“Vâng.” Nam tử y phục trắng đi đến trước chiếc cột bạch ngọc đầu tiên, nâng ngón tay làm phép, một luồng hào quang trắng phóng ra nhập vào trong cột đá. Khoảnh khắc, một cánh cổng khắc đầy chú ngữ xuất hiện từ giữa cột đá. Nam tử áo trắng chạm nhẹ vào cánh cửa kia, cửa tức khắc liền mở ra.
Quân Dạ Hàn nhanh chóng đi vào, chân vừa mới bước được vào bên trong liền rơi vào một khoảng không trống rỗng, không có mặt đất để đứng lên, y nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Trong không gian hư vô tràn đầy những đốm sáng nho nhỏ, làm cho nó bớt đi vẻ trống rỗng, lại thêm chút cảm giác mờ ảo như mộng. Quân Dạ Hàn nhanh nhẹn làm cho cơ thể của mình cân bằng, bàn tay vẫn cẩn thận nâng niu Bích Hoa Lạc. Nam tử áo trắng rơi sát bên cạnh y. Nhìn vị quân vương với khuôn mặt cực kì ôn nhu lại có chút hơi vội vàng bên cạnh, hắn chỉ có thể hạ thấp mắt, mà bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt. Từ xưa đến nay, đế vương chỉ có thể quỳ trời quỳ đất, quỳ chúng sinh. Thánh quân, người không lạy trời, không quỳ đất, lại càng chưa từng để chúng sinh vào trong mắt, nếu chỉ như vậy thôi thì cũng không có gì. Nhưng mà lúc này, chỉ vì một gốc cây Bích Hoa Lạc, mà người lại quỳ xuống. Thiên địa vạn pháp tri, vì thế mà nổi giận, giáng thiên tai xuống trừng phạt thế gian… Tội nghiệt mà thánh quân gây ra ngày hôm nay, lại làm cho thế gian phải gánh chịu…
Quân Dạ Hàn nghiêng đầu, liếc nhìn đôi mắt đang gợn sóng của người bên cạnh, mỉm cười nhẹ nhàng nói. “Bản quân quỳ, là quỳ chính bản thân mình.”
Nam tử áo trắng nhìn về phía Quân Dạ Hàn, khuôn mặt cực kì bình tĩnh.
“Thánh quân vì sao lại quỳ chính mình?”
“Ta quỳ bản thân ta đã đánh mất trái tim, quỳ vì bản thân ta vô tâm, quỳ vì ta đã không hiểu được trái tim của bản thân.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mỏng manh của Bích Hoa Lạc.
“Vì thế mà ta thất tình, đánh mất cả linh hồn của mình.”
Nam tử áo trắng hơi nhíu mày, định mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng lại chẳng biết nói gì. Một lúc sau, một luồng sáng xuất hiện, hai người đồng thời chạm chân xuống nền gạch. Trong không gian trống trải, chỉ có một chiếc giường làm bằng hàn ngọc đặt ở chính giữa, một nam tử với mái tóc đen dài đang im lặng nằm ở trên nó, không có một chút hô hấp, một chút tim dập nào…
Quân Dạ Hàn không vội vàng đi đến cạnh giường ngọc, mà là dừng lại cách giường ngọc chừng ba thước, đôi mắt ôn nhu, sâu thẳm như đáy vực sâu.
“Vân Lạc, mở ra đi.”
Ánh mắt của Quân Dạ Hàn dịu dàng nhìn về phía người nằm trên giường, bàn tay phải hơi nâng Bích Hoa Lạc lên cao. Bích Hoa Lạc dần dần bay lên không trung, hướng về phía người nam tử đang nằm trên giường ngọc, từng cánh hoa trong suốt toả ra hào quang trắng nhè nhẹ, chiếu sáng cả căn phòng. Bông hoa bay thẳng đến phượng châu lơ lửng trước ngực của nam tử, sau đấy, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dần ôm lấy phượng châu vào bên trong, che kín không một kẽ hở.
Nhìn thấy đúng thời cơ, Vân Lạc chắp hai tay lại, quang hoa màu trắng xuất hiện dưới chân của y, rồi nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, khoảnh khắc đã bao phủ hết vùng đất xung quanh giường ngọc. Ánh sáng quang hoa rực rỡ vẽ lên mặt đất những hoạ tiết hoa văn cầu kì phức tạp, giống như hai bông bạch liên chín cánh đang nở rộ, cực kì thánh khiết, xinh đẹp.
Nhìn thấy trận pháp bắt đầu khởi động, khoé môi Quân Dạ Hàn khẽ cong lên, y dùng linh lực cắt đứt ngón tay mình, để cho máu đỏ theo đầu ngón tay chảy xuống. Máu đỏ vừa tiếp xúc với trận pháp, hoạ tiết bạch liên kia khoảnh khắc phát ra ánh sáng chói loà, sau đó dần dần hội tụ lại về phía bông Bích Hoa Lạc nơi ngực của người nam tử nằm trên giường. Hào quang màu trắng ấm áp cũng bao phủ lấy thân thể của hắn.
Quân Dạ Hàn chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng người nằm trên giường, giường như đã mất đi cảm giác đau đớn, y cắt nát tất cả các đầu ngón tay của mình, để cho mái có thể chảy ra nhiều hơn… tất cả đều là những vết cắt sâu đến tận xương.
Vân Lạc đứng bên cạnh duy trì trận pháp, khi thấy trong phòng bắt đầu tràn ngập thứ hào quang bảy màu rực rỡ, hai tay liền nhanh chóng kết, ngón tay thon dài của y nhanh chóng biến ảo, lưu lại tàn ảnh trong không trung. Theo động tác của Vân Lạc, ánh sáng mà Bích Hoa Lạc phát ra càng ngày càng biến ảo không ngừng, cũng sáng rực rỡ hơn nữa. Mà nơi ánh sáng dày đặc nhất, lớp vỏ ánh sáng dường như đang nhập vào trong cơ thể của nam tử đang nằm trên giường, giống như muốn nhập lại làm một với hắn.
“Quân thượng.” Vân Lạc nhìn về phía Quân Dạ Hàn, đôi mắt lạnh nhả lúc này càng trở nên ảm đạm, giống như đã mất hết tất cả sức lực.
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng gật đầu một chút, sau đấy chậm rãi đi đến bên cạnh giường ngọc, áo dài màu đen của y bị ánh sáng ngọc tẩy rửa, trở nên mông lung.
Đến cạnh giường, Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười, nhìn chăm chú vào người nằm trên giường, đôi mắt đen sâu thẳm như bóng đêm tràn ngập tình cảm ấm áp.
“Li nhi, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, rất nhanh, rất nhanh…”
Y cúi người, đôi môi mềm mại khẽ hôn lên cái trán lạnh như băng của người kia, động tác của y cực kì dịu dàng. Đôi mắt Quân Dạ Hàn khép lại, quang hoa màu trắng tụ lại trong tay hắn, biến thành một con dao nhỏ. Y nhìn thật sâu vào người nằm trên giường, khẽ thầm thì…
“Li nhi, xin đừng quên ta…”
Con dao màu trắng kia không hề ngập ngừng mà đâm vào trong cơ thể Quân Dạ Hàn. Máu đỏ rực phun ra, khoảnh khắc nhuộm đỏ cả chiếc giường bạch ngọc, cũng nhuộm đỏ lớp áo trắng của nam tử nằm bên trên.
“Con của ta, máu của ta dung nhập máu của ngươi, hồn của ta tương hợp với hồn của ngươi. Ta là ngươi, ngươi chính là ta, từ nay về sau đồng mệnh nhất thể. Con của ta, cha của ngươi đang kêu gọi ngươi quay trở lại…”
Hào quang màu trắng càng ngày càng rực rỡ, tụ lại thành một cơn lốc xoáy, xoáy về phía nam tử nằm trên giường. Nam tử dần dần bay lên trên không trung, tóc dài đen mượt không ngừng tung ra bốn phía.
Sắc mặt Quân Dạ Hàn đã tái nhợt, y rút mạnh con dao ra khỏi cơ thể mình, máu đỏ càng phun ra mạnh mẽ hơn nữa, giống như muốn chảy cạn kiệt đến giọt cuối cùng…
“Con của ta, ta vĩnh viễn chờ đợi sự quay lại của ngươi…”
Hai bàn tay tràn đầy vết cắt của Quân Dạ Hàn nâng lên, hướng về phía thân thể đang trôi nổi trong không trung kia, đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Bích Hoa Lạc nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể cảu nam tử, làm cho cơ thể hắn cũng phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ chói mắt.
Mà cùng lúc đó, cả đại lục khoảnh khắc rơi vào trong bóng tối, cả trời cả đất đều chỉ còn một màu tối đen. Vô số người trốn ở trong phòng, thở mạnh một chút cũng không dám. Trên đường, có rất nhiều người vội vàng chạy loạn, là chạy về hướng nhà mình, bước chân rối loạn, người nọ va chạm vào người kia, dẫn đến dẫm đạp, tiếng hét, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi. Mà tình cảnh như vậy cũng diễn ra ở tất cả mọi nơi trên đại lục này.
“Thần linh tức giận! Trách phạt xuống trần gian a! Kiếp số của Di Á đại lục này đã đến rồi!!!” Một tiếng kêu thét bén nhọn vang lên trong đám đông, mọi người đều run lên, đôi mắt tràn ngập khủng hoảng. Không ít người đã quỳ rạp xuống đất, hướng lên trời cầu nguyện.
Tại Lưu Li đế quốc, một nam tử đứng trên bờ vực cạnh biển rộng gào thét, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía bầu trời hắc ám.
“Ngươi, cuối cùng cũng đã trở lại…”
—
Hào quang dày đặc chói loa trong căn phòng dần dần ảm đạm đi, biến mất. Cùng với đó, bóng dáng nam tử y phục trắng cũng dần hiện lên, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu li, trên môi là một nụ cười yếu ớt mềm mại.
“Li nhi!”
Quân Dạ Hàn nhìn thấy nam tử vẫn còn trôi nổi trong không trung, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó đưa tay hướng về phía hắn.
Muốn chạm vào.
Nhưng mà, khi gần chạm được, lại do dự mà thu hồi tay lại… giống như rất muốn chạm vào, rồi lại sợ hãi…
Nam tử mặc y phục trắng hơi điểm mũi chân một chút, bàn chân trần bạch ngọc chạm xuống nền đất. Hắn nở một nụ cười thật dịu dàng ám ấp về phía Quân Dạ Hàn, nụ cười kia trong sáng đến mức có thể hoà tan mọi sự đen tối sấu xa trong con người, mang người ta đến một thế giới cực kì sạch sẽ.
Bích Hoa Lạc, sạch sẽ tinh khiết đến mức làm cho người ta sợ hãi, không dám nhìn thẳng, chẳng những có được tác dụng dung hồn, lại còn có thể làm cho linh hồn của một người được tẩy sạch sẽ, trở lại tốt đẹp như ban đầu.
Không có linh hồn của bất kì ai, trải qua thế gian ma luyện mà vẫn còn có thể giữ lại được sự thánh khiết, chỉ có sinh linh mới được sinh ra trên thế gian này mới có thể có được linh hồn như vậy. Có lẽ chính vì vậy, mà đối với một linh hồn mới được sinh ra, Bích Hoa Lạc chẳng có chút ảnh hưởng nào. Nhưng với những người có linh hồn đã bị thế giới này vấy bẩn, thì Bích Hoa Lạc lại tạo thành sức hấp dẫn cực kì lớn.
Chỉ cần mới nhìn thấy hoa, liền có thể nhớ lại được tất cả những kí ức tốt đẹp của mình. Nhưng nếu nhìn ngắm quá lâu, sẽ dần dần bị mê hoặc, quên mất hiện tại, tâm hồn dần dần bị lạc.
Nếu như đưa đoá hoa này dung nhập vào linh hồn của con người, thì tám chín phần mười sẽ làm cho linh hồn này trở lại độ tuổi thuần khiết nhất. trong hầu hết các trường hợp, linh hồn mới có thể đạt được y chí của một đứa trẻ sáu đến bảy tuổi đã là một kì tích.
Kết quả tốt nhất, đó là người này với linh hồn mới, sẽ quên đi mọi chuyện trong trí nhớ của mình, tẩy sạch sẽ mọi thứ thuộc về phàm tục, sạch sẽ trắng tinh như một sinh mệnh mới.
Bích Hoa Lạc, tẩy sạch mọi duyện nợ, làm cho linh hồn trở nên sạch sẽ như giây phút mới được sinh ra.
Quân Dạ Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tò mò của Quân Mặc Li, chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đớn chẳng thể thở nổi.
Chẳng lẽ, tất cả đã không còn có cơ hội quay trở lại…
Vân Lạc lẳng lặng đứng một bên, nhìn vẻ mặt thống khổ của Quân Dạ Hàn, chỉ có thể khẽ thở dài ra tiếng.
Cố níu kéo linh hồn của một người đã chết ở lại thế gian này đã là nghịch thiên, vậy mà hôm nay quân thượng còn cường ngạnh làm sống lại một người đã chết, sao lại không phải trả giá đại giới cơ chứ? Muốn có được một thứ, đồng dạng cũng sẽ phải đánh mất một thứ. Chỉ một chữ tình thôi, nhưng lại làm cho vị đế vương cao cao tại thượng này rơi vào, chẳng thể thoát được. Mà một khi đã rơi vào lưới tình, thì chính là vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị trói buộc.
Nhìn nam tử y phục đen với đôi mắt vừa yêu thương lại tràn ngập đau sót trước mắt, Quân Mặc Li nghiêng đầu, cười khẽ ra tiếng. Tiếng cười của hắn cực kì nhẹ nhàng, lại như một con suối mát lạnh chảy thẳng vào tim, ngọt lành, mát lạnh. Quân Mặc Li nhẹ nhàng bước về phía Quân Dạ Hàn, lại không ngờ chân tay mình mềm nhũn, nhanh chóng mà ngã sấp về phía trước.
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng tiếp được thân thể mềm mại của hắn, y có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhàng thanh mát thoang thoảng tràn ngập trong lòng ngực, làm cho y muốn ôm chặt nó mãi, không bao giờ buông tay.
Quân Dạ Hàn trong lòng ngoài cảm giác chua sót, lại hiện lên chút may mắn.
May mắn? a a… tự bản thân y lúc này đều cảm thấy mình thật là ti tiện. Thấy may mắn, vì mọi thứ lại có cơ hội để bắt đầu lại.
“Ngươi, là ai?” Thanh âm cực kì trong sáng, mềm nhẹ vang lên, thực sự sạch sẽ đến mức làm cho người ta không đành lòng đụng vào.
“Ngươi là con của ta, là đứa con duy nhất của ta. Ngươi tên là Quân Mặc Li, là Cửu hoàng tử của Đồ Lan Quân Mặc Li.” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của người trong lòng, thanh âm ôn nhu, lại mang theo chút áp lực.
“Ta là Quân Dạ Hàn, ta là cha của ngươi, là người cha duy nhất của ngươi. Từ giờ về sau, ngươi hãy gọi ta là Dạ.”
“Dạ… Dạ…” người trong lòng ngực ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp đôi mắt cực kì ôn nhu của Quân Dạ Hàn. Đáp lại chính là một nụ cười cực kì thanh khiết, xuất phát từ tận đáy lòng. Nụ cười xinh đẹp làm Quân Dạ Hàn hoa mắt, cũng thương tổn trái tim của y.
“Ta ở đây, ta ở đây.” Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng, không ngừng không ngừng.
Có lẽ, quên đi tất cả cũng tốt. Như vậy, ngươi sẽ không phải đau khổ nữa, cũng sẽ không luôn nghĩ cách thoát khỏi ta, sẽ không vô tình mà quay người rời đi, không bao giờ quay lại. Từ nay về sau, ngươi chỉ cần có ta là được rồi, mà ta cũng chỉ cần có ngươi mà thôi. Trên trời, đươi đất, chỉ có ta cùng với ngươi.
Quân Mặc Li chôn sâu thân thể của mình vào vòng ôm của Quân Dạ Hàn, đôi mắt trong trẻo tràn ngập sự ỷ lại, giống như đứa trẻ mới sinh, người đầu tiên mà nó nhìn thấy sẽ trở thành người thân thiết với nó nhất.
Cảm nhận được tình cảm nồng đậm, ấm áp mà Quân Dạ Hàn dành cho mình, Quân Mặc Li hơi cong khoé môi, nở nụ cười.
Quân Dạ Hàn, trước đây ngươi cũng lừa dối Quân Mặc Li như vậy, rồi lại không ngừng thương tổn ta. Vậy mà bây giờ, cho dù nghịch thiên, ngươi cũng muốn lôi kéo Quân Mặc Li quay lại cái thế giới mà ta đã chán ghét cực kì này. Nếu lại sống lại một lần nữa, Quân Mặc Li nhất định sẽ không buông tha cho sinh mệnh của mình, cũng sẽ không dễ dàng liền quên đi mọi thương tổn mà ngươi đã gây ra cho ta.
Quân Dạ Hàn, với một “đứa trẻ mới sinh cực kì trong sáng, sạch sẽ” như ta, không biết ngươi sẽ dạy bảo ta như thế nào? Theo đuổi ta như thế nào đây?
A a, quân phụ thân yêu của ta, ta đang cực kì chờ mong ngươi đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.