Chương 26
Đang cập nhật
10/02/2016
My từng bước tiến về phía nó , mắt thì hướng chăm chăm vào nó , trong đôi mắt ấy chứa đầy nổi ganh tị xen lẫn oán hận . Cái nhìn của My làm nụ cười của nó bỗng nhiên vụt tắt . My đứng đối diện nó mắt thì vẫn nhìn chăm chú vào mặt nó :
- Chị ....chị _ My đứng nhìn nó lắp bắp như muốn nói gì đó .
- Có chuyện gì vậy My ??_ hắn ái ngại hỏi .
- Có phải tên chị là Dương Minh Hy không ???_ My phớt lờ câu hỏi của hắn mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nó .
- Đúng rồi , có chuyện gì sao ???_ nó nhìn My khó hĩu hỏi .
- Chị đang sống với bà ???_ lại một câu hỏi nữa lại tiếp tục được vang lên .
- Thì sao ??? _ càng lúc nó càng khó hiểu .
Sau câu nói của nó , My như bị ai đó lấy mất đi hồn , bần thần nhìn nó , rồi bỗng chốc quay lưng bỏ chạy thật nhanh . Hắn nhìn theo My , một cảm giác gì đó chợt quay về , đôi mắt của mẹ My chợt quay về trong tâm trí hắn . Một ý nghĩ đang len lõi trong đầu hắn '' Thật sự rất giống ......liệu có phải là sự thật không ???? '' .
Còn nó giương đôi mắt long lanh của mình nhìn theo My mà khó hiểu .
Hắn quay sang nhìn đôi mắt của nó như để xác nhận . Nhưng có lẽ hắn phải tìm gặp người phụ nữ ấy để có thể xác nhận một cách chắc chắn :
- Mình vào lớp thôi Hy ???_ hắn quay sang mỉm cười nói .
- Àk...ừ _ nó giật mình đáp rồi đi theo hắn .
...
My chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nữ , My ngồi ập xuống như người mất hết sinh lực . Nước mắt của My không biết đã rơi từ lúc nào mất rồi '' Tại sao chị không biến mất luôn đi ??? Tôi hận chị , làm sao chị có thể xuất hiện trước mặt tôi như vậy ??? Làm ơn xin hãy biến mất '' My khóc nấc lên thành tiếng .
Có lẽ My đang sợ sệt rằng , sự xuất hiện của nó bây giờ sẽ cướp mất đi người mẹ của mình , không không vốn ra trước giờ mẹ đã không yêu thương My , ý nghĩ này đã bắt đầu trong My khi chỉ mới là một cô bé 5 tuổi , My hận nó đến thấu cả da thịt , ngay giờ phút này đây My muốn nó biến mất , biến mất thật nhanh .
My nắm chặt tay , rồi lôi điện thoại trong túi ra :
- Có chuyện cho cô làm rồi đây _ My nói một cách nhanh gọn rồi cúp máy , giương mắt về phía trước '' Tôi sẽ không để yên cho kẻ đã và đang cướp đi tình yêu và tình mẹ của tôi đâu '' một nổi thù hận đã che lấp mất mắt của My .Gương mặt búp bê đã bị một thứ ánh sáng màu đen đang từ từ che lấp nó .
Hắn trải qua tiết học với những lo lắng về suy nghĩ của mình . Liệu nó có đúng như những gì hắn nghĩ ??? Và nếu là sự thật thì chuyện gì sẽ xảy ra ??? Hắn không thể nắm rõ được , tâm trạng hỗn loạn đang dâng trào trong hắn , hắn không biết nên làm sao để tốt cho người con gái mình yêu .
Buổi học kết thúc nhanh chóng , hắn quay sang phía nó :
- Hy àk !! Tớ có chuyện quan trọng , đưa cậu về là tớ đi nhanh , cậu ở nhà chờ tớ nhé _ hắn quay sang nhìn nó nói .
- Chuyện quan trọng gì cơ ???_ nó tròn xoe mắt hỏi .
- Tớ có chuyện cận phải xác nhận , thôi chúng ta về _ hắn mỉm cười nhẹ để nó không lo lắng .
- Thôi cậu có chuyện quan trọng thì đi đi , tớ có thể đi bộ được mà _ nó thu gọn sách vỡ đứng trước mắt hắn nói .
- Nhưng .........................._ hắn ngập ngừng .
- Không sao đâu , cậu cứ đi đi , tớ tự về được _ nó mỉm cười một cách chắc chắn .
- Vậy cậu về cẩn thận nhé , tớ đi một lúc rồi về nhanh thôi _ hắn nhìn nó nói .
- Tớ biết rồi mà , tớ đâu phải là con nít đâu _ nó tinh nghịch đáp .
- Ừ nhớ là cẩn thận đấy , tớ đi đây _ hắn xoa đầu nó rồi vụt chạy thật nhanh .
Nó nhìn theo hắn '' Chuyện quan trọng gì nhỉ ??? '' có lẽ nó không sao không thắc mắc được nhưng vẫn vâng lời hắn bước về .
...
hắn dắt vội xe ra rồi đạp thật nhanh đi , My từ trên lầu nhìn xuống , nhếch mép '' Trời cũng giúp mình '' .
Hắn cố hết sức đạp thật nhanh về ngôi nhà lúc trước My đã dẫn mình tới . Chẵng mấy chốc ngôi nhà uy nghiêm như một tòa lâu đài lại xuất hiện trước mắt hắn một lần nữa , và bây giờ hắn cũng không thôi choáng váng bởi vẻ đồ sộ của nó . Khẽ đưa tay bấm chuông , một lúc sau người phụ nữ , sang trọng , quyền quý nhưng mang một nét buồn vô tận , từ trong nhà bước ra nhìn hắn :
- Cháu có thể gặp bác một tí được không ạ ??? _ hắn lễ phép nói .
Cánh cửa mở ra , hắn cùng mẹ My bước vào trong ngôi nhà . Hắn đặt nhẹ mình ngồi đối diện mẹ My của My :
- Bác ....bác...có phải là mẹ của My không ạ ???_ hắn lắp bắp trong miệng rồi cũng quyết định nói ra .
- Xoảng !!! _ cái ly trên tay mẹ của My đã rơi xuống , khi nghe hắn nhắc đến tên nó .
- Ơ......._ hắn hơi giật mình .
- Hy !! Cháu biết nó ở đâu sao ???_ mẹ My bất ngờ đứng chòm dậy lao về phía hắn .
- Bác bình tĩnh đi ạ _ hắn trấn an mẹ My .
Một lúc sau , khi mẹ My đã lấy lại được sự bình tĩnh :
- Vậy bác đúng là mẹ của Hy ạ ???_ hắn giương đôi mắt đen lấy của mình ngước nhìn mẹ My , như để xác minh sự thật này .
- Đúng...vậy , bác chính là người mẹ không ra gì của nó _ tay mẹ My đặt xuống ghế , nhưng vẫn run lên từng đợt .
- Đúng là như cháu nghĩ _ hắn thở dài rồi nói .
- Cháu biết Hy ở đâu phải không ??? Làm ơn nói cho bác biết đi _ một lần nữa mẹ My lại mất đi sự bình tĩnh .
- Cháu là bạn của cô ấy nên cháu biết chuyện Hy đang ở đâu ? Nhưng chuyện ấy không quan trọng , chuyện quan trọng ở đây là cháu sợ Hy sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy bác , cháu biết những chuyện trong quá khứ của Hy , và cháu cũng biết rằng bác thật sự không muốn như vậy . Nhưng vấn đề ở đây , chúng ta phải làm sao để xóa đi được nổi ám ảnh của tuổi thơ trong Hy _ hắn từ tốn nói .
- Có lẽ con bé đã bị tôi làm ra nông nổi như vậy . Tôi thật đáng chết , đáng chết mà _ mẹ My bật khóc , cuối đầu xuống buồn bã .
- Bác đừng buồn như vậy , chúng ta sẽ có cách mà _ hắn với tay an ủi mẹ My .
Trong khi hắn với mẹ My đang nói chuyện , thì nó bước thản nhiên đi về thì bất chợt gặp Trinh :
- Này !!_ Trinh hét thật to .
Nó giật mình quay sang nhìn Trinh .
- Tao có chuyện cần nói với mày _ Trinh nghênh mặt nói .
Nó im lặng không nói gì trân trân mắt nhìn Trinh , bỗng lúc đó từ đâu 2 người đàn ông lực lưỡng bước ra tóm chặt nó , rồi lôi nó lên một chiếc xe đen bóng loáng , rồi tiếp đó Trinh cũng bước đi . Chiếc xe vụt đi để lại phía sau một đám khói báo hiệu cho một sự nguy hiểm sắp đến .
My định làm gì nó ???
- Chị ....chị _ My đứng nhìn nó lắp bắp như muốn nói gì đó .
- Có chuyện gì vậy My ??_ hắn ái ngại hỏi .
- Có phải tên chị là Dương Minh Hy không ???_ My phớt lờ câu hỏi của hắn mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nó .
- Đúng rồi , có chuyện gì sao ???_ nó nhìn My khó hĩu hỏi .
- Chị đang sống với bà ???_ lại một câu hỏi nữa lại tiếp tục được vang lên .
- Thì sao ??? _ càng lúc nó càng khó hiểu .
Sau câu nói của nó , My như bị ai đó lấy mất đi hồn , bần thần nhìn nó , rồi bỗng chốc quay lưng bỏ chạy thật nhanh . Hắn nhìn theo My , một cảm giác gì đó chợt quay về , đôi mắt của mẹ My chợt quay về trong tâm trí hắn . Một ý nghĩ đang len lõi trong đầu hắn '' Thật sự rất giống ......liệu có phải là sự thật không ???? '' .
Còn nó giương đôi mắt long lanh của mình nhìn theo My mà khó hiểu .
Hắn quay sang nhìn đôi mắt của nó như để xác nhận . Nhưng có lẽ hắn phải tìm gặp người phụ nữ ấy để có thể xác nhận một cách chắc chắn :
- Mình vào lớp thôi Hy ???_ hắn quay sang mỉm cười nói .
- Àk...ừ _ nó giật mình đáp rồi đi theo hắn .
...
My chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nữ , My ngồi ập xuống như người mất hết sinh lực . Nước mắt của My không biết đã rơi từ lúc nào mất rồi '' Tại sao chị không biến mất luôn đi ??? Tôi hận chị , làm sao chị có thể xuất hiện trước mặt tôi như vậy ??? Làm ơn xin hãy biến mất '' My khóc nấc lên thành tiếng .
Có lẽ My đang sợ sệt rằng , sự xuất hiện của nó bây giờ sẽ cướp mất đi người mẹ của mình , không không vốn ra trước giờ mẹ đã không yêu thương My , ý nghĩ này đã bắt đầu trong My khi chỉ mới là một cô bé 5 tuổi , My hận nó đến thấu cả da thịt , ngay giờ phút này đây My muốn nó biến mất , biến mất thật nhanh .
My nắm chặt tay , rồi lôi điện thoại trong túi ra :
- Có chuyện cho cô làm rồi đây _ My nói một cách nhanh gọn rồi cúp máy , giương mắt về phía trước '' Tôi sẽ không để yên cho kẻ đã và đang cướp đi tình yêu và tình mẹ của tôi đâu '' một nổi thù hận đã che lấp mất mắt của My .Gương mặt búp bê đã bị một thứ ánh sáng màu đen đang từ từ che lấp nó .
Hắn trải qua tiết học với những lo lắng về suy nghĩ của mình . Liệu nó có đúng như những gì hắn nghĩ ??? Và nếu là sự thật thì chuyện gì sẽ xảy ra ??? Hắn không thể nắm rõ được , tâm trạng hỗn loạn đang dâng trào trong hắn , hắn không biết nên làm sao để tốt cho người con gái mình yêu .
Buổi học kết thúc nhanh chóng , hắn quay sang phía nó :
- Hy àk !! Tớ có chuyện quan trọng , đưa cậu về là tớ đi nhanh , cậu ở nhà chờ tớ nhé _ hắn quay sang nhìn nó nói .
- Chuyện quan trọng gì cơ ???_ nó tròn xoe mắt hỏi .
- Tớ có chuyện cận phải xác nhận , thôi chúng ta về _ hắn mỉm cười nhẹ để nó không lo lắng .
- Thôi cậu có chuyện quan trọng thì đi đi , tớ có thể đi bộ được mà _ nó thu gọn sách vỡ đứng trước mắt hắn nói .
- Nhưng .........................._ hắn ngập ngừng .
- Không sao đâu , cậu cứ đi đi , tớ tự về được _ nó mỉm cười một cách chắc chắn .
- Vậy cậu về cẩn thận nhé , tớ đi một lúc rồi về nhanh thôi _ hắn nhìn nó nói .
- Tớ biết rồi mà , tớ đâu phải là con nít đâu _ nó tinh nghịch đáp .
- Ừ nhớ là cẩn thận đấy , tớ đi đây _ hắn xoa đầu nó rồi vụt chạy thật nhanh .
Nó nhìn theo hắn '' Chuyện quan trọng gì nhỉ ??? '' có lẽ nó không sao không thắc mắc được nhưng vẫn vâng lời hắn bước về .
...
hắn dắt vội xe ra rồi đạp thật nhanh đi , My từ trên lầu nhìn xuống , nhếch mép '' Trời cũng giúp mình '' .
Hắn cố hết sức đạp thật nhanh về ngôi nhà lúc trước My đã dẫn mình tới . Chẵng mấy chốc ngôi nhà uy nghiêm như một tòa lâu đài lại xuất hiện trước mắt hắn một lần nữa , và bây giờ hắn cũng không thôi choáng váng bởi vẻ đồ sộ của nó . Khẽ đưa tay bấm chuông , một lúc sau người phụ nữ , sang trọng , quyền quý nhưng mang một nét buồn vô tận , từ trong nhà bước ra nhìn hắn :
- Cháu có thể gặp bác một tí được không ạ ??? _ hắn lễ phép nói .
Cánh cửa mở ra , hắn cùng mẹ My bước vào trong ngôi nhà . Hắn đặt nhẹ mình ngồi đối diện mẹ My của My :
- Bác ....bác...có phải là mẹ của My không ạ ???_ hắn lắp bắp trong miệng rồi cũng quyết định nói ra .
- Xoảng !!! _ cái ly trên tay mẹ của My đã rơi xuống , khi nghe hắn nhắc đến tên nó .
- Ơ......._ hắn hơi giật mình .
- Hy !! Cháu biết nó ở đâu sao ???_ mẹ My bất ngờ đứng chòm dậy lao về phía hắn .
- Bác bình tĩnh đi ạ _ hắn trấn an mẹ My .
Một lúc sau , khi mẹ My đã lấy lại được sự bình tĩnh :
- Vậy bác đúng là mẹ của Hy ạ ???_ hắn giương đôi mắt đen lấy của mình ngước nhìn mẹ My , như để xác minh sự thật này .
- Đúng...vậy , bác chính là người mẹ không ra gì của nó _ tay mẹ My đặt xuống ghế , nhưng vẫn run lên từng đợt .
- Đúng là như cháu nghĩ _ hắn thở dài rồi nói .
- Cháu biết Hy ở đâu phải không ??? Làm ơn nói cho bác biết đi _ một lần nữa mẹ My lại mất đi sự bình tĩnh .
- Cháu là bạn của cô ấy nên cháu biết chuyện Hy đang ở đâu ? Nhưng chuyện ấy không quan trọng , chuyện quan trọng ở đây là cháu sợ Hy sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy bác , cháu biết những chuyện trong quá khứ của Hy , và cháu cũng biết rằng bác thật sự không muốn như vậy . Nhưng vấn đề ở đây , chúng ta phải làm sao để xóa đi được nổi ám ảnh của tuổi thơ trong Hy _ hắn từ tốn nói .
- Có lẽ con bé đã bị tôi làm ra nông nổi như vậy . Tôi thật đáng chết , đáng chết mà _ mẹ My bật khóc , cuối đầu xuống buồn bã .
- Bác đừng buồn như vậy , chúng ta sẽ có cách mà _ hắn với tay an ủi mẹ My .
Trong khi hắn với mẹ My đang nói chuyện , thì nó bước thản nhiên đi về thì bất chợt gặp Trinh :
- Này !!_ Trinh hét thật to .
Nó giật mình quay sang nhìn Trinh .
- Tao có chuyện cần nói với mày _ Trinh nghênh mặt nói .
Nó im lặng không nói gì trân trân mắt nhìn Trinh , bỗng lúc đó từ đâu 2 người đàn ông lực lưỡng bước ra tóm chặt nó , rồi lôi nó lên một chiếc xe đen bóng loáng , rồi tiếp đó Trinh cũng bước đi . Chiếc xe vụt đi để lại phía sau một đám khói báo hiệu cho một sự nguy hiểm sắp đến .
My định làm gì nó ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.