Chương 3
Đang cập nhật
10/02/2016
Hắn đi từ chiều đến giờ ăn tối mới về , trông có vẻ mệt mỏi lắm . Hắn uể oải dắt xe vô và bước vào nhà , ngồi phịch xuống một cái . Bà và nó ở trong bếp bưng đồ ăn ra , vừa thấy mặt hắn nó đã thấy khó chịu vô cùng , hắn vơ lấy cốc nước trước mặt đưa lên miệng uống cái ực có lẽ do mệt quá , nhưng hắn đâu ngờ hành động của mình làm nó tức muốn chết đi được , thật ra cốc nước này lúc nãy nó vừa mới rót xong chưa kịp uống thì phải xuống phụ bà làm bếp , bây giờ lên thì đã bị cái tên đáng ghét này uống sạch trơn không còn một giọt đã vậy còn đặt lại trên bàn mà không thèm đem cất . Nó bưng bê đồ ăn tiến lại bàn mà con mắt cứ nhìn hắn tóe lửa , nó đặt mạnh đồ ăn xuống làm hắn giật mình ngước đầu lên thì bắt gặp ngay con mắt đầy sát khí nhìn mình :
- Rin con mới đi làm về đấy àk ??_ bà thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên lên tiếng giải nguy cho hắn .
- Dạ vâng ạ _ hắn lễ phép nói .
Nó từ từ tiếng lại ngồi gần bà và cố gắng ngồi cách hắn thật xa , làm hắn cứ nghĩ mình bị mắc bệnh truyền nhiễm không bằng :
- Đi làm có mệt không cháu ??_ bà quan tâm hỏi .
- Dạ không ạ _ hắn mỉm cười để bà không lo .
'' Hứ cái đồ đạo đức giả , làm như mình tốt lắm không bằng '' nó ngồi liếc này liếc nọ hắn .
- Sao cậu cứ nhìn tớ hoài thế ?? Bộ mặt tớ có gì àk ??_ hắn quay sang nhìn nó rồi giả vờ đưa tay sờ soạng mặt mình .
Nó không nói gì quay sang chỗ khác trề môi '' Cậu ta tưỡng mình đẹp lắm àk ??? Nhìn cái mặt là ưa không nổi rồi '' .
Nó ngồi cố gắng gắp đồ ăn cho mình , rồi cho bà thật nhiều để hắn chẵng có gì ăn , nhưng hắn chẵng làm gì chỉ nhìn nó cười :
- Cháu muốn bà chết vì ăn àk ???_ bà nhăn mặt nhìn xuống bát cơm của mình đã đầy ngập thức ăn .
Nó xụ mặt xuống thôi không gắp nữa , ngồi từ từ ăn . Hắn nhìn nó mà mỉm cười không thôi :
- Àk tí ăn xong ba bà cháu mình vào siêu thị mua ít đồ _ bà vừa ăn vừa nói .
Nó quay sang nhìn bà cười thích thú , còn hắn thì ngạc nhiên trước thái độ của nó , vừa lúc nãy đây còn cau có khó chịu thế mà bây giờ có thể cười tươi đến như thế . Mà cũng phải công nhận trông cái miệng nó khi cười dễ thương thật , bé bé xinh xinh . Thế là bữa ăn kết thúc nhanh chóng , nó cùng bà và hắn cùng nhau đến siêu thị , tuy đường hơi xa nhưng cả ba đều đi bộ . Vừa đi bà với hắn trò chuyện rôm rả :
- Dạo này tiệm bên ấy làm ăn thế nào hả cháu ???_ bà vui vẻ hỏi .
- Dạ cũng đông khách làm bà ạ _ hắn cũng vui vẻ đáp lại .
- Ừ vậy nhọc cho cháu nhỉ ???_ bà lo lắng hỏi .
- Dạ có nhọc gì đâu ạ _ hắn gãi đầu nói .
- Mà cháu đừng nên làm quá sức kẻo ảnh hưỡng tới sức khỏe đó _ bà nhắc nhở hắn .
- Hi cháu biết rồi mà _ hắn nói và ôm chặt lấy bà .
Hai người ấy cứ nói chuyện với nhau hoài làm cho nó cứ tưỡng nãy giờ mình là người vô hình , nó xụ mặt , nhăn nhó nhìn 2 người ấy . '' Hiz bà thương tên đó còn hơn cả mình . Cái đồ chết tiệt đó làm ơn mau biến đi giùm '' nó ngẫm nghĩ mà càng thêm phần ghen tị .
Đi được một lúc lâu thì cũng đến được siêu thị . Vừa vào cỗng mua thức ăn là nó vớ ngay cái xe đẩy , và đẩy đi một cách thích thú , làm bà với hắn phải chạy theo đừ cả người . Bà mua rất nhiều đồ ăn để dự trữ , còn nó thi cứ thích thú đẩy xe mãi , làm hắn đầy tò mò và thắc mắc '' Một con người trầm lặng mà lại tỏ ra thích thú với cái xe ấy ư ??? Đúng là thú vị mà '' hắn thầm nghĩ rồi cười thích thú .
Sau khi mua hết mọi thứ thì cả 3 người lại lên đường về nhà , hắn xách rất nhiều đồ , đi đứng khó khắn trong rất tội nghiệp và thế là nó được một phen hả dạ , cứ tủm tỉm cười mãi . Và bây giờ đến bà cũng bó tay chẵng thể hiểu nổi nó . Về đến nhà thì phòng ai nấy về , nó với bà trò chuyện một hồi lâu rồi mới đi ngủ :
- Bà ơi !! Khi nào thì tên đó rời khỏi nhà mình ạ ??_ nó trông có vẻ khó chịu hỏi .
- Sao cháu lại hỏi vậy ???_ bà quay sang nhìn nó thắc mắc hỏi .
- Vì cháu không thích tên đó ở đây _ nó đáp gọn lõn .
- Cậu ấy ở đây thì có sao đâu chứ ???_ bà nhíu mày nói .
- Nhưng cháu rất khó chịu , tên ấy đáng ghét làm sao ấy _ nó xụ mắt xuống nói .
- Hoàn cảnh cậu ấy đáng thương lắm cháu đừng có mà ghét người ta _ bà quay sang nhìn nó nghiêm túc nói .
- Hứ !! tên đó mà đáng thương cái nổi gì _ nó trề môi nói .
- Bà nghe bà chủ tiệm cơm kể lại là khi bà ấy gặp Rin lần đầu tiên là ở bệnh viện lúc đó cậu ấy đã phải trải qua một ca phẫu thuật ngay đầu , nghe đâu là hình như bị một chiếc ô tô đâm vào . Sau khi trải qua ca phẫu thuật đó , cậu ấy tỉnh dậy và hoàn toàn không nhớ gì về mình ngoài cái tên , thấy tội nghiệp nên bà chủ tiệm đã nhận cậu ấy về làm thêm cho mình _ bà nhẹ nhàng kể còn nó thì chăm chú lắng nghe .
- Vậy có cách gì để cậu ta nhớ lại không ạ ???_ nó ngây ngô hỏi .
- Bà cũng không biết nữa . Thôi cháu ngủ đi mai còn đi học _ bà mỉm cười xoa đầu nó .
- Dạ _ nó đáp rồi nhắm mắt lại nhưng đầu óc thì vẫn miên man suy nghĩ .
'' Mất trí nhớ sao ??? Chắc sẽ rất khó chịu khi bản thân mình hoàn toàn không nhớ gì cả ??? Tuy vậy nhưng mình ước gì mình có thể mất trí nhớ như cậu ta thì có lẽ mình sẽ quên được cái chuyện ấy '' Tim nó như bị bóp chặt lại , cứ co thắt từng hồi khi nghĩ về cái ức kinh khủng ấy , cái ký ức không thể nào phai nhòa dù đã mười mấy năm trôi qua .
- Rin con mới đi làm về đấy àk ??_ bà thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên lên tiếng giải nguy cho hắn .
- Dạ vâng ạ _ hắn lễ phép nói .
Nó từ từ tiếng lại ngồi gần bà và cố gắng ngồi cách hắn thật xa , làm hắn cứ nghĩ mình bị mắc bệnh truyền nhiễm không bằng :
- Đi làm có mệt không cháu ??_ bà quan tâm hỏi .
- Dạ không ạ _ hắn mỉm cười để bà không lo .
'' Hứ cái đồ đạo đức giả , làm như mình tốt lắm không bằng '' nó ngồi liếc này liếc nọ hắn .
- Sao cậu cứ nhìn tớ hoài thế ?? Bộ mặt tớ có gì àk ??_ hắn quay sang nhìn nó rồi giả vờ đưa tay sờ soạng mặt mình .
Nó không nói gì quay sang chỗ khác trề môi '' Cậu ta tưỡng mình đẹp lắm àk ??? Nhìn cái mặt là ưa không nổi rồi '' .
Nó ngồi cố gắng gắp đồ ăn cho mình , rồi cho bà thật nhiều để hắn chẵng có gì ăn , nhưng hắn chẵng làm gì chỉ nhìn nó cười :
- Cháu muốn bà chết vì ăn àk ???_ bà nhăn mặt nhìn xuống bát cơm của mình đã đầy ngập thức ăn .
Nó xụ mặt xuống thôi không gắp nữa , ngồi từ từ ăn . Hắn nhìn nó mà mỉm cười không thôi :
- Àk tí ăn xong ba bà cháu mình vào siêu thị mua ít đồ _ bà vừa ăn vừa nói .
Nó quay sang nhìn bà cười thích thú , còn hắn thì ngạc nhiên trước thái độ của nó , vừa lúc nãy đây còn cau có khó chịu thế mà bây giờ có thể cười tươi đến như thế . Mà cũng phải công nhận trông cái miệng nó khi cười dễ thương thật , bé bé xinh xinh . Thế là bữa ăn kết thúc nhanh chóng , nó cùng bà và hắn cùng nhau đến siêu thị , tuy đường hơi xa nhưng cả ba đều đi bộ . Vừa đi bà với hắn trò chuyện rôm rả :
- Dạo này tiệm bên ấy làm ăn thế nào hả cháu ???_ bà vui vẻ hỏi .
- Dạ cũng đông khách làm bà ạ _ hắn cũng vui vẻ đáp lại .
- Ừ vậy nhọc cho cháu nhỉ ???_ bà lo lắng hỏi .
- Dạ có nhọc gì đâu ạ _ hắn gãi đầu nói .
- Mà cháu đừng nên làm quá sức kẻo ảnh hưỡng tới sức khỏe đó _ bà nhắc nhở hắn .
- Hi cháu biết rồi mà _ hắn nói và ôm chặt lấy bà .
Hai người ấy cứ nói chuyện với nhau hoài làm cho nó cứ tưỡng nãy giờ mình là người vô hình , nó xụ mặt , nhăn nhó nhìn 2 người ấy . '' Hiz bà thương tên đó còn hơn cả mình . Cái đồ chết tiệt đó làm ơn mau biến đi giùm '' nó ngẫm nghĩ mà càng thêm phần ghen tị .
Đi được một lúc lâu thì cũng đến được siêu thị . Vừa vào cỗng mua thức ăn là nó vớ ngay cái xe đẩy , và đẩy đi một cách thích thú , làm bà với hắn phải chạy theo đừ cả người . Bà mua rất nhiều đồ ăn để dự trữ , còn nó thi cứ thích thú đẩy xe mãi , làm hắn đầy tò mò và thắc mắc '' Một con người trầm lặng mà lại tỏ ra thích thú với cái xe ấy ư ??? Đúng là thú vị mà '' hắn thầm nghĩ rồi cười thích thú .
Sau khi mua hết mọi thứ thì cả 3 người lại lên đường về nhà , hắn xách rất nhiều đồ , đi đứng khó khắn trong rất tội nghiệp và thế là nó được một phen hả dạ , cứ tủm tỉm cười mãi . Và bây giờ đến bà cũng bó tay chẵng thể hiểu nổi nó . Về đến nhà thì phòng ai nấy về , nó với bà trò chuyện một hồi lâu rồi mới đi ngủ :
- Bà ơi !! Khi nào thì tên đó rời khỏi nhà mình ạ ??_ nó trông có vẻ khó chịu hỏi .
- Sao cháu lại hỏi vậy ???_ bà quay sang nhìn nó thắc mắc hỏi .
- Vì cháu không thích tên đó ở đây _ nó đáp gọn lõn .
- Cậu ấy ở đây thì có sao đâu chứ ???_ bà nhíu mày nói .
- Nhưng cháu rất khó chịu , tên ấy đáng ghét làm sao ấy _ nó xụ mắt xuống nói .
- Hoàn cảnh cậu ấy đáng thương lắm cháu đừng có mà ghét người ta _ bà quay sang nhìn nó nghiêm túc nói .
- Hứ !! tên đó mà đáng thương cái nổi gì _ nó trề môi nói .
- Bà nghe bà chủ tiệm cơm kể lại là khi bà ấy gặp Rin lần đầu tiên là ở bệnh viện lúc đó cậu ấy đã phải trải qua một ca phẫu thuật ngay đầu , nghe đâu là hình như bị một chiếc ô tô đâm vào . Sau khi trải qua ca phẫu thuật đó , cậu ấy tỉnh dậy và hoàn toàn không nhớ gì về mình ngoài cái tên , thấy tội nghiệp nên bà chủ tiệm đã nhận cậu ấy về làm thêm cho mình _ bà nhẹ nhàng kể còn nó thì chăm chú lắng nghe .
- Vậy có cách gì để cậu ta nhớ lại không ạ ???_ nó ngây ngô hỏi .
- Bà cũng không biết nữa . Thôi cháu ngủ đi mai còn đi học _ bà mỉm cười xoa đầu nó .
- Dạ _ nó đáp rồi nhắm mắt lại nhưng đầu óc thì vẫn miên man suy nghĩ .
'' Mất trí nhớ sao ??? Chắc sẽ rất khó chịu khi bản thân mình hoàn toàn không nhớ gì cả ??? Tuy vậy nhưng mình ước gì mình có thể mất trí nhớ như cậu ta thì có lẽ mình sẽ quên được cái chuyện ấy '' Tim nó như bị bóp chặt lại , cứ co thắt từng hồi khi nghĩ về cái ức kinh khủng ấy , cái ký ức không thể nào phai nhòa dù đã mười mấy năm trôi qua .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.