Chương 41
Đang cập nhật
10/02/2016
- Két.................................._ tiếng xe thắng nhanh lại .
Lâm quay đầu lại nhìn nó , nhìn mặt nó Lâm không thễ nào mà không cười , nước mắt , nước mũi thay nhau tuôn trào . Đã vậy nó cứ khư khư ,ôm chặt cái lưng Lâm mãi thôi :
- NÈ , bỏ ra được chưa hả cô nương?? _ Lâm phá ra cười , rồi nghiêm mặt lại nói /
Nó nghe Lâm nói xong , bực mình , buông tay mình ra , leo xuống xe , loạng choạng bước đi với khuôn mặt hậm hực như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm vậy :
- Ế Ế đi đâu thế ??_ Lâm nhìn thấy nó đi , mất hồn gọi với theo .
- Kệ tôi _ nó hét to lên rồi tiếp tục đi .
- Nè _ Lâm vội chạy đến kéo tay nó , xoay lại về phía mình .
- Cậu có biết là cậu quá đáng lắm không hả ??? Cậu chỡ tôi chạy như bay , khiến cái đầu óc tôi bây giờ hoãn loạn như muốn nổ tung vậy , còn nữa đã vậy cậu còn nói như thể tôi muốn ôm cậu lắm vậy . Cái đồ chết tiệt như cậu , cậu rãnh lắm thì ở nhà mà chơi đi _ nó điên tiết tuôn một trào vào mặt Lâm .
- Nói hết chưa ???_ Lâm xìa mặt mình lại gần sát mặt nó hỏi .
- Hừ !! Tôi nói hết rồi , giờ tôi đi đây _ nó nói và định quay lại thì :
- Khoan đã , nhìn đi _ Lâm nói , tay đưa khắp xung quanh .
Nó lầm lừ đưa mắt nhìn , nó bất ngờ trợn mắt lên , nhìn những con sóng đang vỗ đập vào bờ . Có lẽ nãy giờ nó bực mình quá , cộng với chóng mặt đau đàu nên nó chẵng để ý gì xung quanh cả , bây giờ nhìn thì thấy lòng thật thoải mái và dễ chịu . Nó quên cả sự có mặt của Lâm ở đây , cứ mãi đứng nhìn biển một cách thích thú , như đứa trẻ con thấy một món đồ chơi lạ vậy .
- Đi thôi _ Lâm nhoẻn miệng cười , rồi dắt tay nó đi .
- Á , đi đâu nữa vậy _ nó giật mình hét toáng lên .
Lâm dắt nó xuống từng bậc thang , khi đến bậc cuối cùng thì :
- Tháo giày ra đi _ Lâm nói rồi nhìn xuống chân nó .
- Không thích _ nó bực mình đáp ,vì cái kiểu ra lệnh của Lâm .
Lâm thở dài rồi cuối xuống , nâng chân nó lên , nhẹ nhàng tháo đôi giày ra . Nó la oai oái , nhưng sợ té nên vẫn để Lâm tự nhiên mà tháo .
Sau khi tháo giày xong , Lâm cũng tháo luôn cã giày mình :
- Nè , tự cầm lấy đi _ Lâm giơ giày của nó trước mặt nó .
- Trả đây _ nó bực mình giật đôi giày lại , định đeo lại thì Lâm đã kéo tay nó đi .
Nhẹ nhàng bước ra khõi bậc thang cuối cùng , chân nó khẽ chạm vào cát , cát trắng mịn , làm chân nó mát lạnh , cảm giác thật thích thú , nó quay sang cười tươi với Lâm . Làm anh chàng giật cả mình , vì nó thay đổi nhanh như chong chóng , vừa nãy cấu gắt mà giờ đây đã chuyển sang chế độ cười và cười .
Nó thả mình chạy trên cát , cười một cách thích thú , những cơn gió biển cứ lùa mãi , làm tóc nó tung bay trong gió . Đây là lần đầu tiên nó đến biển , một phần vì nhà quá xa , 1 phần vì bà nguy hiểm nên khong cho nó đi .
Lâm đứng chậc lưỡi nhìn nó , tuy vậy Lâm cũng khẽ một nụ cười an tâm , lòng Lâm chợt nhẹ nhõm . Vì đây mới là nụ cười thật sự của nó , lâm khẽ lắc đầu , rồi chạy theo nó .
Cả một bãi biển , chỉ có 2 con người đang rượt nhau chạy . Tiếng cười khẽ vang lên hòa quyện vào tiếng sóng , ngay cả ông trời cũng thầm nghĩ , giá như nó thích Lâm , thì có lẽ lúc bấy giờ đây , cảm giác sẽ còn tuyệt hơn rất nhiều . Nhưng bây giờ trong đầu óc nó , hình ảnh của hắn vẫn tràn ngập , mà không có cách nào để thoát ra cả .
Chạy được một lúc , nó với Lâm ngồi ạch xuống bờ biển . Gió thổi làm lòng cả 2 cũng mát rượi , lúc này đây , trông phúc chốc giường như nó đã quên đi mất nổi đau ấy :
- Cảm ơn anh _ Nó quay sang , một nụ cười dành tặng cho Lâm . Nụ cười làm cho tim Lâm đập loạn xạ .
- Không....có....gì , anh chỉ làm những việc cần làm thôi _ Lâm đỏ mặt , ngập ngừng quay sang chỗ khác nói .
- Lúc nãy còn chữi mắng anh , cho em xin lỗi nha _ nó quay sang nói với vẻ mặt đầy hối lỗi .
- Xin lỗi ư ??? Cũng được thôi , anh là một người bao dung nên sẽ tha lỗi cho em _ Lâm khoang hai tay trước ngực , rồi ngước lên trời nói .
- Lại tới giờ _ nó trề môi quay sang nhìn biển .
- Mà nè !! Em hết buồn chưa ???_ Lâm khẽ nho nhỏ hỏi . Tuy tiếng sóng đập mạnh , nhưng nó vẫn nghe được những gì Lâm nói .
- Tuy có lẽ vết thương sẽ khó phai mờ , nhưng bây giờ cũng đỡ hơn rồi , cứ như em vừa được uống một liều thuốc giảm đau vậy . Cảm ơn anh nhiều lắm _ nó cuối mặt xuống nén những giọt nước mắt sắp dâng trào .
- Thôi mình đi ăn nha _ Lâm nói .
- Ừ _ nó khẽ gật đầu nhẹ .
Cả 2 đến một quán ăn , àk mà không phải nói là một nhà hàng sang trọng . Lâm với nó bước vào , nó cứ ngước đầu nhìn ngó , xung quanh và tròn mắt bởi vẻ sang trọng ấy .
- Em muốn ăn gì ???_ Lâm khẽ hỏi khi cả 2 đã an tọa .
- Gì cũng được _ nó nói rồi uống ngụm nước lọc .
Tự nhiên bây giờ nó lại nghĩ đến hắn , nhớ lại cái lần cuối cùng đi chơi của hai đứa nó và hắn đã vô một quán ăn bình dân , mặc dù nó không sang trọng như ở đây , nhưng nó lại cảm thấy vui hơn . Có lẽ không phải bởi không gian quán ăn hay bởi bất cứ vật chất gì khác mà là vì người đang ngồi ăn với nó ở đây không phải là người nó yêu .
Nó khẽ cười nhạt với cái suy nghĩ ngốc nghếch của mình . Rõ ràng bây giờ nó phải mạnh mẽ hơn , như thế mới có thể quên được hắn .
Ăn xong , Lâm đưa nó về nhà mẹ nó . Cả mẹ nó và My đều lo lắng , nhìn thấy nó cả 2 vội ôm chặt nó mà khóc nức nở . Nó khẽ nở một nụ cười nhẹ , rồi ôm chặt 2 người , nó tự hứa với lòng sẽ mạnh mẽ hơn nữa .
...
Ở bên kia :
- Anh Rin mình đi nhanh lên đi _ Lam ở phía trước đưa tay ngớac ngớac hắn .
Hắn chán nản thở dài rồi đi theo Lam . Nãy giờ , cô bé hành hắn chơi đủ trò , hắn sắp chịu hết nổi , có lẽ đã đến lúc nên nói chuyện cần nói :
- Lam àk !_ Hắn kêu vọng từ phía sau , làm cô bé mất hứng thắng lại .
- Sao vậy anh ??_ tuy vậy vẫn chạy lại phía hắn , ngây thơ hỏi .
- Anh có chuyện muốn nói _ hắn nuốt nước bọt rồi nói .
- Chuyện gì ??_ Lam tròn xoe mắt nhìn và hỏi .
- Thật ra............ trong quá khứ anh không biết chúng ta đã có tình cảm với nhau như thế nào , nhưng hiện tại bây giờ anh chỉ yêu một người , anh chỉ có thể yêu một mình cô ấy mà thôi _ hắn ngập ngừng một lúc rồi nói ra .
Phản ứng của Lam sẽ ra sao ??? Liệu hắn có thể trở về được với nó ??
Lâm quay đầu lại nhìn nó , nhìn mặt nó Lâm không thễ nào mà không cười , nước mắt , nước mũi thay nhau tuôn trào . Đã vậy nó cứ khư khư ,ôm chặt cái lưng Lâm mãi thôi :
- NÈ , bỏ ra được chưa hả cô nương?? _ Lâm phá ra cười , rồi nghiêm mặt lại nói /
Nó nghe Lâm nói xong , bực mình , buông tay mình ra , leo xuống xe , loạng choạng bước đi với khuôn mặt hậm hực như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm vậy :
- Ế Ế đi đâu thế ??_ Lâm nhìn thấy nó đi , mất hồn gọi với theo .
- Kệ tôi _ nó hét to lên rồi tiếp tục đi .
- Nè _ Lâm vội chạy đến kéo tay nó , xoay lại về phía mình .
- Cậu có biết là cậu quá đáng lắm không hả ??? Cậu chỡ tôi chạy như bay , khiến cái đầu óc tôi bây giờ hoãn loạn như muốn nổ tung vậy , còn nữa đã vậy cậu còn nói như thể tôi muốn ôm cậu lắm vậy . Cái đồ chết tiệt như cậu , cậu rãnh lắm thì ở nhà mà chơi đi _ nó điên tiết tuôn một trào vào mặt Lâm .
- Nói hết chưa ???_ Lâm xìa mặt mình lại gần sát mặt nó hỏi .
- Hừ !! Tôi nói hết rồi , giờ tôi đi đây _ nó nói và định quay lại thì :
- Khoan đã , nhìn đi _ Lâm nói , tay đưa khắp xung quanh .
Nó lầm lừ đưa mắt nhìn , nó bất ngờ trợn mắt lên , nhìn những con sóng đang vỗ đập vào bờ . Có lẽ nãy giờ nó bực mình quá , cộng với chóng mặt đau đàu nên nó chẵng để ý gì xung quanh cả , bây giờ nhìn thì thấy lòng thật thoải mái và dễ chịu . Nó quên cả sự có mặt của Lâm ở đây , cứ mãi đứng nhìn biển một cách thích thú , như đứa trẻ con thấy một món đồ chơi lạ vậy .
- Đi thôi _ Lâm nhoẻn miệng cười , rồi dắt tay nó đi .
- Á , đi đâu nữa vậy _ nó giật mình hét toáng lên .
Lâm dắt nó xuống từng bậc thang , khi đến bậc cuối cùng thì :
- Tháo giày ra đi _ Lâm nói rồi nhìn xuống chân nó .
- Không thích _ nó bực mình đáp ,vì cái kiểu ra lệnh của Lâm .
Lâm thở dài rồi cuối xuống , nâng chân nó lên , nhẹ nhàng tháo đôi giày ra . Nó la oai oái , nhưng sợ té nên vẫn để Lâm tự nhiên mà tháo .
Sau khi tháo giày xong , Lâm cũng tháo luôn cã giày mình :
- Nè , tự cầm lấy đi _ Lâm giơ giày của nó trước mặt nó .
- Trả đây _ nó bực mình giật đôi giày lại , định đeo lại thì Lâm đã kéo tay nó đi .
Nhẹ nhàng bước ra khõi bậc thang cuối cùng , chân nó khẽ chạm vào cát , cát trắng mịn , làm chân nó mát lạnh , cảm giác thật thích thú , nó quay sang cười tươi với Lâm . Làm anh chàng giật cả mình , vì nó thay đổi nhanh như chong chóng , vừa nãy cấu gắt mà giờ đây đã chuyển sang chế độ cười và cười .
Nó thả mình chạy trên cát , cười một cách thích thú , những cơn gió biển cứ lùa mãi , làm tóc nó tung bay trong gió . Đây là lần đầu tiên nó đến biển , một phần vì nhà quá xa , 1 phần vì bà nguy hiểm nên khong cho nó đi .
Lâm đứng chậc lưỡi nhìn nó , tuy vậy Lâm cũng khẽ một nụ cười an tâm , lòng Lâm chợt nhẹ nhõm . Vì đây mới là nụ cười thật sự của nó , lâm khẽ lắc đầu , rồi chạy theo nó .
Cả một bãi biển , chỉ có 2 con người đang rượt nhau chạy . Tiếng cười khẽ vang lên hòa quyện vào tiếng sóng , ngay cả ông trời cũng thầm nghĩ , giá như nó thích Lâm , thì có lẽ lúc bấy giờ đây , cảm giác sẽ còn tuyệt hơn rất nhiều . Nhưng bây giờ trong đầu óc nó , hình ảnh của hắn vẫn tràn ngập , mà không có cách nào để thoát ra cả .
Chạy được một lúc , nó với Lâm ngồi ạch xuống bờ biển . Gió thổi làm lòng cả 2 cũng mát rượi , lúc này đây , trông phúc chốc giường như nó đã quên đi mất nổi đau ấy :
- Cảm ơn anh _ Nó quay sang , một nụ cười dành tặng cho Lâm . Nụ cười làm cho tim Lâm đập loạn xạ .
- Không....có....gì , anh chỉ làm những việc cần làm thôi _ Lâm đỏ mặt , ngập ngừng quay sang chỗ khác nói .
- Lúc nãy còn chữi mắng anh , cho em xin lỗi nha _ nó quay sang nói với vẻ mặt đầy hối lỗi .
- Xin lỗi ư ??? Cũng được thôi , anh là một người bao dung nên sẽ tha lỗi cho em _ Lâm khoang hai tay trước ngực , rồi ngước lên trời nói .
- Lại tới giờ _ nó trề môi quay sang nhìn biển .
- Mà nè !! Em hết buồn chưa ???_ Lâm khẽ nho nhỏ hỏi . Tuy tiếng sóng đập mạnh , nhưng nó vẫn nghe được những gì Lâm nói .
- Tuy có lẽ vết thương sẽ khó phai mờ , nhưng bây giờ cũng đỡ hơn rồi , cứ như em vừa được uống một liều thuốc giảm đau vậy . Cảm ơn anh nhiều lắm _ nó cuối mặt xuống nén những giọt nước mắt sắp dâng trào .
- Thôi mình đi ăn nha _ Lâm nói .
- Ừ _ nó khẽ gật đầu nhẹ .
Cả 2 đến một quán ăn , àk mà không phải nói là một nhà hàng sang trọng . Lâm với nó bước vào , nó cứ ngước đầu nhìn ngó , xung quanh và tròn mắt bởi vẻ sang trọng ấy .
- Em muốn ăn gì ???_ Lâm khẽ hỏi khi cả 2 đã an tọa .
- Gì cũng được _ nó nói rồi uống ngụm nước lọc .
Tự nhiên bây giờ nó lại nghĩ đến hắn , nhớ lại cái lần cuối cùng đi chơi của hai đứa nó và hắn đã vô một quán ăn bình dân , mặc dù nó không sang trọng như ở đây , nhưng nó lại cảm thấy vui hơn . Có lẽ không phải bởi không gian quán ăn hay bởi bất cứ vật chất gì khác mà là vì người đang ngồi ăn với nó ở đây không phải là người nó yêu .
Nó khẽ cười nhạt với cái suy nghĩ ngốc nghếch của mình . Rõ ràng bây giờ nó phải mạnh mẽ hơn , như thế mới có thể quên được hắn .
Ăn xong , Lâm đưa nó về nhà mẹ nó . Cả mẹ nó và My đều lo lắng , nhìn thấy nó cả 2 vội ôm chặt nó mà khóc nức nở . Nó khẽ nở một nụ cười nhẹ , rồi ôm chặt 2 người , nó tự hứa với lòng sẽ mạnh mẽ hơn nữa .
...
Ở bên kia :
- Anh Rin mình đi nhanh lên đi _ Lam ở phía trước đưa tay ngớac ngớac hắn .
Hắn chán nản thở dài rồi đi theo Lam . Nãy giờ , cô bé hành hắn chơi đủ trò , hắn sắp chịu hết nổi , có lẽ đã đến lúc nên nói chuyện cần nói :
- Lam àk !_ Hắn kêu vọng từ phía sau , làm cô bé mất hứng thắng lại .
- Sao vậy anh ??_ tuy vậy vẫn chạy lại phía hắn , ngây thơ hỏi .
- Anh có chuyện muốn nói _ hắn nuốt nước bọt rồi nói .
- Chuyện gì ??_ Lam tròn xoe mắt nhìn và hỏi .
- Thật ra............ trong quá khứ anh không biết chúng ta đã có tình cảm với nhau như thế nào , nhưng hiện tại bây giờ anh chỉ yêu một người , anh chỉ có thể yêu một mình cô ấy mà thôi _ hắn ngập ngừng một lúc rồi nói ra .
Phản ứng của Lam sẽ ra sao ??? Liệu hắn có thể trở về được với nó ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.