Chương 5
Yên Yên
08/08/2023
8.
Không thể ở lại hội sở này được nữa rồi.
"Đi thôi." Tần miện cởi áo khoác trùm lên người tôi, đưa tôi rời đi, bỏ lại một đám nhóc con đang hóng hớt ở sau lưng.
Lúc lấy lại tinh thần, tôi đã bị dụ ngồi vào chiếc xe Rolls Royce của anh rồi.
"Đi đâu thế?" Tôi muộn màng nhận ra.
"Đưa tôi về nhà." Anh nói như là chuyện đương nhiên.
Tôi:...
"Tôi uống say." Người nào đó lại bồi thêm một câu.
Vì muốn tăng thêm độ tin cậy, anh còn cố ý nghiêng người dựa vào vai tôi, rù rì nói: "Thấm Thấm, đầu tôi hơi choáng váng, để cho tôi dựa vào đi."
... Tần miện say rượu?!
Nói ra chỉ sợ giới nhà giàu khắp thủ đô này cũng sẽ không tin!
"Này, anh lừa ai đấy, mau ngồi dậy cho tôi." Chút mánh khóe nhỏ này, chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấu được rồi.
Tôi né người đẩy anh ra, Tần Miện không thèm động đậy, ngược lại còn vùi sâu vào cổ tôi hơn, hơi thở vừa dày vừa nặng, có chút nóng bỏng ngứa ngáy.
Tôi đưa tay chạm lên gò má anh, quả thật có hơi nóng.
Sau đó kề sát vào trán, không nóng cho lắm.
Anh có vẻ bất mãn với sự quấy rầy này, quay đầu dụi vào người tôi rồi nhõng nhẽo, giống như một chú chó lớn muốn được chiều chuộng, mong mỏi một cái ôm dịu dàng.
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi mềm lòng.
9.
Mà hậu quả của việc mềm lòng chính là, tôi vất vả dìu Tần Miện đi tới cửa biệt thự của anh, cuối cùng phải dừng lại trước một mật mã khóa.
Anh nhập lần nào là sai lần đấy, thêm lần nữa chắc sẽ hoàn toàn bị khóa kín, có khi còn phải báo cảnh sát mất.
Tôi tức quá hóa cười, dứt khoát quăng anh ở cửa, "Tần Miện, anh đùa em đấy à. Nếu không mở cửa, có tin em ném anh vào rừng không hả."
"Thấm." Anh vô thức bám lấy tôi, "Lần này em lại muốn bỏ anh mà đi sao?"
... Nói mê sảng gì đấy.
Rõ ràng anh mới là người vứt bỏ tôi trước cơ mà.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng nên thuận theo người đang say, "Ngoan, mật mã là gì, nói cho tôi biết được không?"
"Xa nhau mấy năm nay, em có nhớ anh không?" Giọng nói của anh lộ vẻ yếu ớt, giống như một dã thú bị thương.
Nhớ cái đầu anh.
Tôi đang định châm biếm, bỗng dưng Tần Miện cúi người ôm lấy tôi, "Anh rất nhớ em, Thấm à."
Tôi nghẹn lời, anh còn mang theo tiếng nức nở.
Tôi lúng túng không biết làm sao, đành phải vỗ lưng anh dỗ dành.
"Nhớ anh, rất nhớ anh, vì anh nên đến giờ vẫn độc thân, vì là anh nên mới thích. Được chưa. Vậy nên Tần thiếu à, có thể nói cho tôi mật mã nhà anh không?"
Đợi một phút sau, sau lưng bỗng truyền tới tiếng ngáy có quy luật...
Anh... hình như đang ngủ...
Không thể ở lại hội sở này được nữa rồi.
"Đi thôi." Tần miện cởi áo khoác trùm lên người tôi, đưa tôi rời đi, bỏ lại một đám nhóc con đang hóng hớt ở sau lưng.
Lúc lấy lại tinh thần, tôi đã bị dụ ngồi vào chiếc xe Rolls Royce của anh rồi.
"Đi đâu thế?" Tôi muộn màng nhận ra.
"Đưa tôi về nhà." Anh nói như là chuyện đương nhiên.
Tôi:...
"Tôi uống say." Người nào đó lại bồi thêm một câu.
Vì muốn tăng thêm độ tin cậy, anh còn cố ý nghiêng người dựa vào vai tôi, rù rì nói: "Thấm Thấm, đầu tôi hơi choáng váng, để cho tôi dựa vào đi."
... Tần miện say rượu?!
Nói ra chỉ sợ giới nhà giàu khắp thủ đô này cũng sẽ không tin!
"Này, anh lừa ai đấy, mau ngồi dậy cho tôi." Chút mánh khóe nhỏ này, chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấu được rồi.
Tôi né người đẩy anh ra, Tần Miện không thèm động đậy, ngược lại còn vùi sâu vào cổ tôi hơn, hơi thở vừa dày vừa nặng, có chút nóng bỏng ngứa ngáy.
Tôi đưa tay chạm lên gò má anh, quả thật có hơi nóng.
Sau đó kề sát vào trán, không nóng cho lắm.
Anh có vẻ bất mãn với sự quấy rầy này, quay đầu dụi vào người tôi rồi nhõng nhẽo, giống như một chú chó lớn muốn được chiều chuộng, mong mỏi một cái ôm dịu dàng.
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi mềm lòng.
9.
Mà hậu quả của việc mềm lòng chính là, tôi vất vả dìu Tần Miện đi tới cửa biệt thự của anh, cuối cùng phải dừng lại trước một mật mã khóa.
Anh nhập lần nào là sai lần đấy, thêm lần nữa chắc sẽ hoàn toàn bị khóa kín, có khi còn phải báo cảnh sát mất.
Tôi tức quá hóa cười, dứt khoát quăng anh ở cửa, "Tần Miện, anh đùa em đấy à. Nếu không mở cửa, có tin em ném anh vào rừng không hả."
"Thấm." Anh vô thức bám lấy tôi, "Lần này em lại muốn bỏ anh mà đi sao?"
... Nói mê sảng gì đấy.
Rõ ràng anh mới là người vứt bỏ tôi trước cơ mà.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng nên thuận theo người đang say, "Ngoan, mật mã là gì, nói cho tôi biết được không?"
"Xa nhau mấy năm nay, em có nhớ anh không?" Giọng nói của anh lộ vẻ yếu ớt, giống như một dã thú bị thương.
Nhớ cái đầu anh.
Tôi đang định châm biếm, bỗng dưng Tần Miện cúi người ôm lấy tôi, "Anh rất nhớ em, Thấm à."
Tôi nghẹn lời, anh còn mang theo tiếng nức nở.
Tôi lúng túng không biết làm sao, đành phải vỗ lưng anh dỗ dành.
"Nhớ anh, rất nhớ anh, vì anh nên đến giờ vẫn độc thân, vì là anh nên mới thích. Được chưa. Vậy nên Tần thiếu à, có thể nói cho tôi mật mã nhà anh không?"
Đợi một phút sau, sau lưng bỗng truyền tới tiếng ngáy có quy luật...
Anh... hình như đang ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.