Chương 7
Yên Yên
08/08/2023
12.
Đêm đó, Tần Miện mời tôi đi ăn bữa tối kiểu Pháp.
Địa điểm là Michelin nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tôi mặc đại một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng ở cửa trừng mắt với anh, "Quần áo xấu ch.ế.t đi được."
"Anh bao cả quán rồi, không ai thấy được đâu." Anh xoa đầu an ủi tôi rồi kéo tôi đi vào.
Tôi vẫn trừng mắt nhìn anh.
"Lần sau không xé quần áo của em nữa, ngoan."
"Tần Miện! Đó là bộ cao cấp của hãng G." Tôi giận dữ bất bình. Đồ dã thú này.
"Anh trả em mười bộ." Anh cười cưng chiều.
"Vậy còn tạm được." Tâm tình tôi rất tốt, nhìn xung quanh rồi hỏi, "Bữa tối dưới ánh nến? Thô tục quá đi."
Anh không đáp lời, chỉ búng tay một cái, ngay sau đó người phục vụ liền đẩy chiếc bánh kem lớn đi vào.
Tôi chống cằm chê bai, "Chắc sẽ không giấu nhẫn để bày tỏ đâu nhỉ."
Nhưng trái tim không kìm được mà đập loạn nhịp.
"Không phải." Anh khẳng định.
Tôi hắng giọng, vừa nhận lấy d.a.o cắt bánh vừa bất mãn, "Bánh này cũng quá lớn rồi, anh định biến em thành heo à!"
Đang cắt được một nửa, tự nhiên d.a.o bị kẹt...
Nhân viên phục vụ khéo léo lấy đồ ra, "Không chỉ có nhẫn mà còn có dây chuyền, bông tai, là một hộp trang sức, thưa Tô tiểu thư."
Tôi:...
Hộp quà bằng nhung được mở ra, bên trong là một bộ đá tourmaline màu hồng, đính đầy đá quý lấp lánh.
Tôi nhìn đến mê mẩn, quá là đẹp, tôi muốn!
"Đây là ý gì, Tần thiếu?"
"Tặng em." Anh nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt sáng ngời, "Thấm Thấm, chúng ta bắt đầu lại được không."
Trong phút chốc, nhịp tim của tôi đập loạn rối bời.
Mỹ nam kế ch.ế.t tiệt.
13.
Tôi nhịn đau đẩy hộp trang sức trả lại cho anh.
"Em muốn danh phận." Tôi nói như đinh đóng cột.
Tôi không muốn bị tổn thương giống như bốn năm trước kia một lần nào nữa.
Lần này, tôi muốn quang minh chính đại làm bà Tần.
"Được, sắp tới anh định ngửa bài với gia đình." Anh giống như đã suy nghĩ cặn kẽ từ sớm, "Mặc kệ kết quả ra sao, anh vẫn sẽ lên tiếng vạch rõ giới hạn với Tạ An An."
Anh cúi người tiến lên nắm lấy tay tôi trấn an, "Thật sự xin lỗi, Thấm Thấm à, tại anh năm đó không bảo vệ tốt cho em."
Lời xin lỗi muộn màng phút chốc đã vạch trần vết sẹo đã kết vẩy từ lâu của tôi.
Năm ấy mẹ Tần Miện hẹn gặp tôi để nói chuyện.
Tôi mới biết thì ra con nhà giàu cũng chia thành ba sáu chín các thể loại.
Đứa con gái nhà giàu mới nổi không xứng với người trong gia đình trâm anh thế phiệt.
Nhưng tôi tin vào tình yêu giữa tôi và Tần Miện, không nể tình mà vứt bỏ tờ chi phiếu xuống mặt đất.
Nhưng hiện thực ngay lập tức tàn nhẫn đánh vào mặt tôi.
Anh bị đưa ra nước ngoài, dắt theo vị hôn thê mà gia đình đã chọn.
Sau đó tôi mới biết, khoảng thời gian ấy ông nội anh bệnh nặng, anh ấy không muốn thuận theo.
Nhưng... ván đã đóng thuyền.
Anh vuốt ve lòng bàn tay của tôi, sự đụng chạm ấm áp này đã kéo tôi trở về thực tại.
Cảm giác ấy đột nhiên khiến tôi có hơi muốn khóc.
"Nếu nhà anh không đồng ý thì làm thế nào?" Tôi vội vàng đổi đề tài, không để cho mình trông quá thảm hại.
"Vậy thì rời khỏi Tần gia, đúng lúc sự nghiệp của anh bây giờ đã có chút khởi sắc." Anh nói một cách bình thản (gốc là phong khinh vân đạm).
"Vậy chẳng phải anh sẽ nghèo rớt mồng tơi sao." Tôi ra vẻ chê bai chọc tức anh, "Thôi không sao, đến lúc đó đổi lại là em bao nuôi anh, nhất định sẽ biến anh trở thành bóng hồng mỹ lệ nhất."
Nói xong tôi cười nhéo mặt anh một cái, không phải nói suông, tiềm năng quả thật không tệ.
"Yên tâm, nuôi một mình em thì anh đây thừa sức." Anh dở khóc dở cười.
Tôi hài lòng, lén lút kéo hộp trang sức trở về.
"Lại muốn?" Anh nhanh miệng cười.
Tôi hắng giọng: "Em là chó vườn. Em thích."
Đêm đó, Tần Miện mời tôi đi ăn bữa tối kiểu Pháp.
Địa điểm là Michelin nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tôi mặc đại một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng ở cửa trừng mắt với anh, "Quần áo xấu ch.ế.t đi được."
"Anh bao cả quán rồi, không ai thấy được đâu." Anh xoa đầu an ủi tôi rồi kéo tôi đi vào.
Tôi vẫn trừng mắt nhìn anh.
"Lần sau không xé quần áo của em nữa, ngoan."
"Tần Miện! Đó là bộ cao cấp của hãng G." Tôi giận dữ bất bình. Đồ dã thú này.
"Anh trả em mười bộ." Anh cười cưng chiều.
"Vậy còn tạm được." Tâm tình tôi rất tốt, nhìn xung quanh rồi hỏi, "Bữa tối dưới ánh nến? Thô tục quá đi."
Anh không đáp lời, chỉ búng tay một cái, ngay sau đó người phục vụ liền đẩy chiếc bánh kem lớn đi vào.
Tôi chống cằm chê bai, "Chắc sẽ không giấu nhẫn để bày tỏ đâu nhỉ."
Nhưng trái tim không kìm được mà đập loạn nhịp.
"Không phải." Anh khẳng định.
Tôi hắng giọng, vừa nhận lấy d.a.o cắt bánh vừa bất mãn, "Bánh này cũng quá lớn rồi, anh định biến em thành heo à!"
Đang cắt được một nửa, tự nhiên d.a.o bị kẹt...
Nhân viên phục vụ khéo léo lấy đồ ra, "Không chỉ có nhẫn mà còn có dây chuyền, bông tai, là một hộp trang sức, thưa Tô tiểu thư."
Tôi:...
Hộp quà bằng nhung được mở ra, bên trong là một bộ đá tourmaline màu hồng, đính đầy đá quý lấp lánh.
Tôi nhìn đến mê mẩn, quá là đẹp, tôi muốn!
"Đây là ý gì, Tần thiếu?"
"Tặng em." Anh nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt sáng ngời, "Thấm Thấm, chúng ta bắt đầu lại được không."
Trong phút chốc, nhịp tim của tôi đập loạn rối bời.
Mỹ nam kế ch.ế.t tiệt.
13.
Tôi nhịn đau đẩy hộp trang sức trả lại cho anh.
"Em muốn danh phận." Tôi nói như đinh đóng cột.
Tôi không muốn bị tổn thương giống như bốn năm trước kia một lần nào nữa.
Lần này, tôi muốn quang minh chính đại làm bà Tần.
"Được, sắp tới anh định ngửa bài với gia đình." Anh giống như đã suy nghĩ cặn kẽ từ sớm, "Mặc kệ kết quả ra sao, anh vẫn sẽ lên tiếng vạch rõ giới hạn với Tạ An An."
Anh cúi người tiến lên nắm lấy tay tôi trấn an, "Thật sự xin lỗi, Thấm Thấm à, tại anh năm đó không bảo vệ tốt cho em."
Lời xin lỗi muộn màng phút chốc đã vạch trần vết sẹo đã kết vẩy từ lâu của tôi.
Năm ấy mẹ Tần Miện hẹn gặp tôi để nói chuyện.
Tôi mới biết thì ra con nhà giàu cũng chia thành ba sáu chín các thể loại.
Đứa con gái nhà giàu mới nổi không xứng với người trong gia đình trâm anh thế phiệt.
Nhưng tôi tin vào tình yêu giữa tôi và Tần Miện, không nể tình mà vứt bỏ tờ chi phiếu xuống mặt đất.
Nhưng hiện thực ngay lập tức tàn nhẫn đánh vào mặt tôi.
Anh bị đưa ra nước ngoài, dắt theo vị hôn thê mà gia đình đã chọn.
Sau đó tôi mới biết, khoảng thời gian ấy ông nội anh bệnh nặng, anh ấy không muốn thuận theo.
Nhưng... ván đã đóng thuyền.
Anh vuốt ve lòng bàn tay của tôi, sự đụng chạm ấm áp này đã kéo tôi trở về thực tại.
Cảm giác ấy đột nhiên khiến tôi có hơi muốn khóc.
"Nếu nhà anh không đồng ý thì làm thế nào?" Tôi vội vàng đổi đề tài, không để cho mình trông quá thảm hại.
"Vậy thì rời khỏi Tần gia, đúng lúc sự nghiệp của anh bây giờ đã có chút khởi sắc." Anh nói một cách bình thản (gốc là phong khinh vân đạm).
"Vậy chẳng phải anh sẽ nghèo rớt mồng tơi sao." Tôi ra vẻ chê bai chọc tức anh, "Thôi không sao, đến lúc đó đổi lại là em bao nuôi anh, nhất định sẽ biến anh trở thành bóng hồng mỹ lệ nhất."
Nói xong tôi cười nhéo mặt anh một cái, không phải nói suông, tiềm năng quả thật không tệ.
"Yên tâm, nuôi một mình em thì anh đây thừa sức." Anh dở khóc dở cười.
Tôi hài lòng, lén lút kéo hộp trang sức trở về.
"Lại muốn?" Anh nhanh miệng cười.
Tôi hắng giọng: "Em là chó vườn. Em thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.