Chương 36: Đã có thế hiếu (36)
Huần Đan Y
20/08/2024
Khu cung điện của Hắc Hồng, một nơi bị bỏ bê nhất trong cung điện này, trông vô cùng hoang sơ. Lối đi vào bị những loài cây cỏ dại mọc lấn sang cũng không có một ai dọn dẹp.
Y Sương từ từ đi vào bên trong, cô huo tay phóng ra lửa đốt đi những cây gai nhọn. Lửa phóng ra khiến chúng khô héo, và cũng tự thu thân cây về, giảm bớt đi chướng ngại của chúng trên lối đi.
Cô được nghe rằng nơi này trước đây từng là nơi sinh sống của Hương phu nhân. Vị phu nhân này thuộc bộ tộc
Hương, một tộc có thể luyện ra bất kỳ loại hương nào, kể cả là hương liệu của máu, họ cũng có thể tạo ra được đế dẫn dụ kẻ địch. Chỉ đáng tiếc Hương phu nhân lại là người cuối cùng của bộ tộc đó.
Hương phu nhân mà Y Sương được nghe kể cũng chính là người đã sinh ra Hắc Lan và Hắc Hồng. Khi còn sống thì bà và cố Hắc chủ đã sống tại khu cung điện này, và cũng là chánh điện chính trong tòa lâu đài. Cho đến khi
Hắc Lan lên kế vị quyền lực của cha mình, hắn mới đổi sang một khu cung điện khác và cũng thành lập một chánh điện khác nguy nga hơn.
Khu cung điện cũ giữ lại không đập bỏ là để cho Hắc Hồng sinh sống, nhưng không hiểu sao Hắc Lan lại bỏ bê, và chẳng cho một cung nữ nào thường xuyên lui đến đây để dọn dẹp.
Y Sương từng thấy Hắc Lan xử phạt Hắc Hồng, cô nghĩ có lẽ hắn không thích em của mình. Tại tòa lâu đài này, vóc dáng của Hắc Hồng là thấp bé nhất, mọi người cho đó là một sự kỳ dị, một nỗi ô nhục đối với một bộ tộc có quyền lực lớn mạnh như Hắc tộc. Thậm chí, Y Sương còn nghe các tì nữ kể rằng các trưởng lão đã từng khuyên cha của Hắc Lan xử tử Hắc Hồng, không cho cậu ấy tiếp tục sống.
Sinh ra ở tòa lâu đài, cũng mang dòng máu của Hắc tộc nhưng Hắc Hồng lại bị chính người thân của mình đối xử tệ bạc, kỳ thị và xa lánh. Bình thường cậu ấy thích ăn món gì cũng không ai biết, thích làm gì cũng không ai hay.
Họ chỉ biết cậu thường hay chơi với thần thú. Những con thần thú ấy cũng là của mẹ để lại, chứ không được cha ban tặng hay được săn bắt về.
Họ còn nói lần Hắc Hồng muốn cứu một con ác thú, con ác thú đó cũng là thần thú của cậu ấy. Chỉ là nó bị tiếng hát của oán hồn xâm nhập làm cho điên đảo nên mới tàn phá tòa lâu đài, sau đó thì bị Hắc Lan giết chết. Tuy nhiên, ngài ấy không chỉ giết một con mà là toàn bộ thần thú của em trai. Bây giờ, bên cạnh Hắc Hồng chẳng còn một con thần thú nào cả, niềm vui của cậu ấy bị chính anh trai ruột tước đi.
Y Sương tiến sâu vào khu vực của cung điện, bất thình lình một viên đá có kích cỡ to chừng hai ngón tay bay đến cô.
Cô nhanh chóng xoay chân để né viên đá ấy.
"Là ai?"
Cô thốt lên, đôi mắt quét một vòng xung quanh.
Người đã bắn lén tiếp tục bắn ra một viên đá, lần này cô không né kịp nên bị bắn vào vai khá đau.
Cô đặt tay lên vai phải, cảnh giác nhìn quanh, nói: "Nơi này là Hắc tộc, kẻ nào dám lén lúc ở đây! Mau ra đây cho ta!"
"Hắc tộc?"
"Thế ngươi là gì của Hắc tộc?"
Giọng nói bỗng vang lên từ nóc của cung điện cũ.
Y Sương cuối cùng cũng đã nhìn thấy được người đang bắn lén mình. Hóa ra người đó lại là Hắc Hồng.
Từ nhỏ Hắc Hồng đã có sở thích bắn ná, cậu ấy bắn rất giỏi. Y Sương vừa rồi bị trúng một phát, đáng ra sẽ đau như bị nứt xương nứt thịt, nhưng Hắc Hồng đã khống chế thần lực bắn ra, nên cô ấy không có cảm giác đau đớn đó.
"Hắc Hồng chủ!" Y Sương cúi đầu chào.
Hắc Hồng nhảy xuống, chân tiếp đất, sau đó bước lại gần nhìn Y Sương.
"Nơi này không được tùy tiện đến. Lần này xem như ta tha cho ngươi. Ngươi mau ra khỏi đây đi!"
Cậu ấy quay người lại thì Y Sương nói: "Ta không tùy tiện bước vào nơi này. Cậu vẫn chưa nhận được thông báo từ phía Hắc Lan chủ ư? Ta đến đây là để phục vụ."
"Ta không cần, ngươi mau đi đi!"
Hắc Hồng chẳng mấy quan tâm đến những lời nói đó, phớt lờ bước đi.
Y Sương lại nói: "Cậu không cần là chuyện của cậu, nhưng còn lệnh của Hắc Lan chủ, ta chỉ biết tuân theo thôi."
Hắc Hồng chợt cười rồi quay lại, cậu nhìn cô ấy với biểu cảm đầy mỉa mai: "Ngươi chỉ biết tuân theo? Ngươi nghe lời anh trai ta như vậy sao? Rất trung thành nhỉ? Nhưng, ta lại nghe nói người đã cấu kết với Nguyệt chủ giết anh ấy lại chính là nhà ngươi."
Y Sương hoàn toàn chìm vào im lặng, không biết phải nói gì.
"Ta thắc mắc với tính cách như anh của ta, thì tại sao anh ấy lại chưa giết chết ngươi chứ?"
Hắc Hồng nói xong thì vuốt cằm ngẫm nghĩ: "Ngươi muốn ở đây cũng được, có điều đừng làm phiền ta, và đừng bắt ép ta phải theo bất kỳ chuyện gì mà ngươi muốn làm. Ví dụ can thiệp vào chuyện ăn uống của ta, gối hay chăn của ta, hay bất kỳ vật dụng nào khác của ta ngươi cũng không được phép chạm vào, không được phép thay đổi..."
Lúc này Y Sương mới nói: "Ta không can thiệp, ta chỉ làm công việc của một tì nữ, ví dụ như đem đồ ăn, giúp người giặt quần áo, quét dọn, trải chăn gối mà thôi."
Hắc Hồng một lần nữa khẳng định quan điểm của mình: "Ta không cần. Ngươi nhớ cho rõ rằng ta đã nói ta không cần. Ta không thích bất kỳ ai đụng chạm vào đồ của ta. Ngươi muốn ở đây thì phải tuân theo ta, còn không thì quay về cung điện của Hắc Lan chủ đi."
Y Sương chỉ đành đáp một tiếng: "Vâng!"
Hắc Hồng đã vừa lòng và chịu cho cô ở lại mà không gây khó dễ nữa. Trước khi bỏ đi, cậu ấy nhìn những bụi gai nhọn bị đốt thì nói: "Linh lực cũng khá đấy!"
Y Sương nhìn khu cung điện này, ban ngày trong nó vô cùng hoang sơ đến khi đêm tối lại rất u ám. Hắc Hồng không thắp sáng cho cung điện, hay là Hắc Lan không cho thì cô cũng không hiểu. Nhưng có cô ở đây thì cũng tức là nơi này sẽ có ánh sáng, bởi vì cô sở hữu sức mạnh của linh lực lửa.
Y Sương từ từ đi vào bên trong, cô huo tay phóng ra lửa đốt đi những cây gai nhọn. Lửa phóng ra khiến chúng khô héo, và cũng tự thu thân cây về, giảm bớt đi chướng ngại của chúng trên lối đi.
Cô được nghe rằng nơi này trước đây từng là nơi sinh sống của Hương phu nhân. Vị phu nhân này thuộc bộ tộc
Hương, một tộc có thể luyện ra bất kỳ loại hương nào, kể cả là hương liệu của máu, họ cũng có thể tạo ra được đế dẫn dụ kẻ địch. Chỉ đáng tiếc Hương phu nhân lại là người cuối cùng của bộ tộc đó.
Hương phu nhân mà Y Sương được nghe kể cũng chính là người đã sinh ra Hắc Lan và Hắc Hồng. Khi còn sống thì bà và cố Hắc chủ đã sống tại khu cung điện này, và cũng là chánh điện chính trong tòa lâu đài. Cho đến khi
Hắc Lan lên kế vị quyền lực của cha mình, hắn mới đổi sang một khu cung điện khác và cũng thành lập một chánh điện khác nguy nga hơn.
Khu cung điện cũ giữ lại không đập bỏ là để cho Hắc Hồng sinh sống, nhưng không hiểu sao Hắc Lan lại bỏ bê, và chẳng cho một cung nữ nào thường xuyên lui đến đây để dọn dẹp.
Y Sương từng thấy Hắc Lan xử phạt Hắc Hồng, cô nghĩ có lẽ hắn không thích em của mình. Tại tòa lâu đài này, vóc dáng của Hắc Hồng là thấp bé nhất, mọi người cho đó là một sự kỳ dị, một nỗi ô nhục đối với một bộ tộc có quyền lực lớn mạnh như Hắc tộc. Thậm chí, Y Sương còn nghe các tì nữ kể rằng các trưởng lão đã từng khuyên cha của Hắc Lan xử tử Hắc Hồng, không cho cậu ấy tiếp tục sống.
Sinh ra ở tòa lâu đài, cũng mang dòng máu của Hắc tộc nhưng Hắc Hồng lại bị chính người thân của mình đối xử tệ bạc, kỳ thị và xa lánh. Bình thường cậu ấy thích ăn món gì cũng không ai biết, thích làm gì cũng không ai hay.
Họ chỉ biết cậu thường hay chơi với thần thú. Những con thần thú ấy cũng là của mẹ để lại, chứ không được cha ban tặng hay được săn bắt về.
Họ còn nói lần Hắc Hồng muốn cứu một con ác thú, con ác thú đó cũng là thần thú của cậu ấy. Chỉ là nó bị tiếng hát của oán hồn xâm nhập làm cho điên đảo nên mới tàn phá tòa lâu đài, sau đó thì bị Hắc Lan giết chết. Tuy nhiên, ngài ấy không chỉ giết một con mà là toàn bộ thần thú của em trai. Bây giờ, bên cạnh Hắc Hồng chẳng còn một con thần thú nào cả, niềm vui của cậu ấy bị chính anh trai ruột tước đi.
Y Sương tiến sâu vào khu vực của cung điện, bất thình lình một viên đá có kích cỡ to chừng hai ngón tay bay đến cô.
Cô nhanh chóng xoay chân để né viên đá ấy.
"Là ai?"
Cô thốt lên, đôi mắt quét một vòng xung quanh.
Người đã bắn lén tiếp tục bắn ra một viên đá, lần này cô không né kịp nên bị bắn vào vai khá đau.
Cô đặt tay lên vai phải, cảnh giác nhìn quanh, nói: "Nơi này là Hắc tộc, kẻ nào dám lén lúc ở đây! Mau ra đây cho ta!"
"Hắc tộc?"
"Thế ngươi là gì của Hắc tộc?"
Giọng nói bỗng vang lên từ nóc của cung điện cũ.
Y Sương cuối cùng cũng đã nhìn thấy được người đang bắn lén mình. Hóa ra người đó lại là Hắc Hồng.
Từ nhỏ Hắc Hồng đã có sở thích bắn ná, cậu ấy bắn rất giỏi. Y Sương vừa rồi bị trúng một phát, đáng ra sẽ đau như bị nứt xương nứt thịt, nhưng Hắc Hồng đã khống chế thần lực bắn ra, nên cô ấy không có cảm giác đau đớn đó.
"Hắc Hồng chủ!" Y Sương cúi đầu chào.
Hắc Hồng nhảy xuống, chân tiếp đất, sau đó bước lại gần nhìn Y Sương.
"Nơi này không được tùy tiện đến. Lần này xem như ta tha cho ngươi. Ngươi mau ra khỏi đây đi!"
Cậu ấy quay người lại thì Y Sương nói: "Ta không tùy tiện bước vào nơi này. Cậu vẫn chưa nhận được thông báo từ phía Hắc Lan chủ ư? Ta đến đây là để phục vụ."
"Ta không cần, ngươi mau đi đi!"
Hắc Hồng chẳng mấy quan tâm đến những lời nói đó, phớt lờ bước đi.
Y Sương lại nói: "Cậu không cần là chuyện của cậu, nhưng còn lệnh của Hắc Lan chủ, ta chỉ biết tuân theo thôi."
Hắc Hồng chợt cười rồi quay lại, cậu nhìn cô ấy với biểu cảm đầy mỉa mai: "Ngươi chỉ biết tuân theo? Ngươi nghe lời anh trai ta như vậy sao? Rất trung thành nhỉ? Nhưng, ta lại nghe nói người đã cấu kết với Nguyệt chủ giết anh ấy lại chính là nhà ngươi."
Y Sương hoàn toàn chìm vào im lặng, không biết phải nói gì.
"Ta thắc mắc với tính cách như anh của ta, thì tại sao anh ấy lại chưa giết chết ngươi chứ?"
Hắc Hồng nói xong thì vuốt cằm ngẫm nghĩ: "Ngươi muốn ở đây cũng được, có điều đừng làm phiền ta, và đừng bắt ép ta phải theo bất kỳ chuyện gì mà ngươi muốn làm. Ví dụ can thiệp vào chuyện ăn uống của ta, gối hay chăn của ta, hay bất kỳ vật dụng nào khác của ta ngươi cũng không được phép chạm vào, không được phép thay đổi..."
Lúc này Y Sương mới nói: "Ta không can thiệp, ta chỉ làm công việc của một tì nữ, ví dụ như đem đồ ăn, giúp người giặt quần áo, quét dọn, trải chăn gối mà thôi."
Hắc Hồng một lần nữa khẳng định quan điểm của mình: "Ta không cần. Ngươi nhớ cho rõ rằng ta đã nói ta không cần. Ta không thích bất kỳ ai đụng chạm vào đồ của ta. Ngươi muốn ở đây thì phải tuân theo ta, còn không thì quay về cung điện của Hắc Lan chủ đi."
Y Sương chỉ đành đáp một tiếng: "Vâng!"
Hắc Hồng đã vừa lòng và chịu cho cô ở lại mà không gây khó dễ nữa. Trước khi bỏ đi, cậu ấy nhìn những bụi gai nhọn bị đốt thì nói: "Linh lực cũng khá đấy!"
Y Sương nhìn khu cung điện này, ban ngày trong nó vô cùng hoang sơ đến khi đêm tối lại rất u ám. Hắc Hồng không thắp sáng cho cung điện, hay là Hắc Lan không cho thì cô cũng không hiểu. Nhưng có cô ở đây thì cũng tức là nơi này sẽ có ánh sáng, bởi vì cô sở hữu sức mạnh của linh lực lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.