Chương 41: Nàng ấy là người như thế nào (1)
Huần Đan Y
20/08/2024
Hắc Lan bế Y Sương lên đi vào bên trong cung điện. Hắc Hồng nhìn hai con thần thú đang nằm đau đớn dưới đất, cậu lại thấy thương hại chúng. Cậu quay lại hỏi Hỏa Thiên: "Anh ấy muốn cô ta thuần hóa chúng thật ư?"
Hỏa Thiên thở ra, nói: "Ta không biết, sao ngài không trực tiếp đi hỏi ngài ấy."
Hắc Hồng miệng bật tiếng: "Xi!"
Sau đó cậu đi lại gần thần thú, sờ tay lên má chúng.
Hỏa Thiên cũng chả quan tâm đến hành động của Hắc Hồng, hẳn chỉ nhìn vào bên trong cung điện cũ.
Phía bên kia vách của tòa lâu đài, mèo đen mới vừa nhảy từ vách xuống, bên cạnh nó là một luồng khí đen.
Âm thanh phát ra từ luồng khí đó nói: "Ngươi đã thấy rồi chứ, ta nói không hề sai."
Mèo đen bước đi, nó chớp đôi mắt ngoảnh qua nhìn luồng khí: "Ta lại thấy người nói sai rồi đấy."
"Sai ư?"
"Đúng vậy! Cái mà ta nhìn thấy rõ ràng là Hắc Lan quan tâm nữ nhân đó, ngoài ra ta chẳng thấy ả quyến rũ gì hắn cả."
"Không lẽ hắn đã mê mẩn nhan sắc đó?"
Mèo hỏi làm cho luồng khí kia tức giận: "Nếu vậy thì ta sẽ hủy dung mạo của cô ta, để xem hắn còn thích thú hay không?"
Mèo như thở dài, bình phẩm: "Sao người lại ác như thế, cùng lắm ta cào cho cô ta vài cái là được rồi mà.
Nó kêu tiếng "meo meo.." tỏ ra đang cười cợt, sau đó cũng biến thành một luồng khí đen rồi cùng biến đi mất hút.
Hắc Lan đặt Y Sương lên giường, hắn chỉ vừa mới buông tay thì chiếc giường đã đổ sụp.
Trong căn phòng này, mọi thứ đều tồi tàn đến mức mục nát cả rồi. Côn trùng bò khắp mọi nơi, chẳng khác nào là môi trường trong nhà lao. Hắc tộc của hắn, tòa lâu đài của hắn sao lại có một nơi ở tệ hại như thế?
Từ lúc hắn chuyển đến khu cung điện mới, thì nơi này hắn chưa lần nào đặt chân tới nữa. Cũng chính vì vậy mà hắn không biết bên trong đã bị bỏ bê đến nhường nào, đã xuống cấp ra sao? Bao nhiêu năm qua, Hắc Hồng cứ im lặng mà sống, cậu chưa bao giờ phàn nàn với bất cứ ai vì điều kiện sống ở đây, cũng chẳng ngỏ lời cầu xin ban cho bất cứ thứ gì.
Hắc Lan chạm vào đâu thì chỗ đó đều có dấu hiệu bất ổn. Hắn tức giận liền chất vấn Hắc Hồng lúc cậu ấy đi vào:
"Ở một nơi như thế này ngươi có thể chịu đựng được sao?"
"Đó chẳng phải điều anh muốn thấy ư?"
Bên trong phòng tăm tối, chỉ có chút ánh sáng từ ánh trăng rọi vào bên trong cửa sổ. Cả hai anh em đều không nhìn rõ nhau, nhưng Hắc Hồng cảm nhận được làn khí nóng giận của anh trai.
Cậu dùng linh lực để hiện ra một quả cầu trong lòng bàn tay. Bên trong quả cầu pha lê này là một ngọn lửa, nó tỏa ra ánh sáng cho gian phòng.
Hắc Lan nhìn thấy quả cầu thì tâm tình trở nên lắng đọng. Bởi vì quả cầu ấy là món quà của mẹ để lại cho em trai.
Hắc Hồng lúc nhỏ, được mẹ tặng cho thần thú, tặng cầu pha lê và cả thần lực của bà. Nhưng còn Hắc Lan người mà ai cũng nghĩ nắm trong tay mọi thứ tốt nhất, ấy vậy mà đến một món quà mẹ cũng chưa từng tặng cho hắn.
"Anh luôn ghét ta không phải sao? Nếu ta sống trong điều kiện càng kém, thì anh sẽ càng hài lòng kia mà. Lúc này đột nhiên lại hỏi đến sức chịu đựng của ta, có phải đều là vì cô gái này không?"
Hắc Hồng hướng mắt đến Y Sương.
Hắc Lan đem tầm nhìn dời sang cô ấy, lạnh lùng nói: "Cô ta là tội nhân của ta, không liên quan đến ngươi."
Sau đó hắn nhìn cậu em trai này: "Muốn có điều kiện sống tốt hơn, ngươi có thể mở miệng cầu xin. Nhưng ngươi lại luôn im lặng. Nếu đã vậy thì cứ tiếp tục sống như thế này đi!"
Hắc Lan quay sang phóng thần lực nâng người Y Sương bay lên, sau đó dịch chuyển rời đi chớp nhoáng.
Hắc Hồng thở ra, cảm thán một câu: "Thần lực mạnh thật!"
Rồi cậu lại chợt cười: "Ta phải tự mở miệng cầu xin? Anh không phải là anh trai ruột của ta ư? Ta ở đây khổ cực ra sao chẳng lẽ anh không biết một chút nào?"
"Đến thần thú của ta anh còn chẳng buông tha lấy một con."
"Chúng đều là thần thú của mẹ mà!"
Hắc Hồng rơm rớm nước mắt, mắng Hắc Lan: "Lừa người!"
Quả cầu ánh sáng bay lại gần cậu. Nó cũng như kiếm chiến của Hắc Lan, là đều có linh tính cảm nhận được chủ nhân.
Hỏa Thiên đứng bên ngoài nhìn thấy thần lực dịch chuyển nhanh của Hắc Lan chủ, hắn cũng nhanh chóng rời đi.
Lại một lần nữa Hắc Lan mang Y Sương về cung điện của mình, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên chính chiếc giường của hắn, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắc Lan cầm tay Y Sương lên, mạch đập của cô ấy khá yếu.
Trong khi đang hôn mê Y Sương lại vô tình nắm lấy bàn tay của Hắc Lan, nắm khá chặt, khóc trong vô thức và nói: "Hắc Lan... Hắc Lan... chàng thật quá đáng! Chàng bắt nạt ta!"
Cô ấy vừa nói vừa kéo tay của Hắc Lan, rồi ho mấy cái, miệng nôn ra chút máu.
Hắc Lan nhíu xuống cặp chân mày, hắn giữ tay cô yên ắng lại sau đó bắt đầu cho cô thần lực.
"Ta bắt nạt nàng sao?"
"Nàng nói cho có lý đi, là ai đã hại ta chết một lần chứ? Ta phạt nàng đến khu cung điện cũ, nhưng đâu có bảo nàng phải lập tức dọn dẹp nơi ấy. Nàng lại nhiệt tình làm việc đến quên ăn, quên ngủ. Ta đưa thần thú cho nàng thuần hóa, nhưng ta cũng không có thả hết một lượt năm con ra khỏi lồng."
"Ta như vậy là bắt nạt nàng hay sao?"
Hắc Lan cúi đầu xuống hôn lên trán của Y Sương, rồi nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, mà bình thường hắn không muốn cho cô thấy.
Hỏa Thiên thở ra, nói: "Ta không biết, sao ngài không trực tiếp đi hỏi ngài ấy."
Hắc Hồng miệng bật tiếng: "Xi!"
Sau đó cậu đi lại gần thần thú, sờ tay lên má chúng.
Hỏa Thiên cũng chả quan tâm đến hành động của Hắc Hồng, hẳn chỉ nhìn vào bên trong cung điện cũ.
Phía bên kia vách của tòa lâu đài, mèo đen mới vừa nhảy từ vách xuống, bên cạnh nó là một luồng khí đen.
Âm thanh phát ra từ luồng khí đó nói: "Ngươi đã thấy rồi chứ, ta nói không hề sai."
Mèo đen bước đi, nó chớp đôi mắt ngoảnh qua nhìn luồng khí: "Ta lại thấy người nói sai rồi đấy."
"Sai ư?"
"Đúng vậy! Cái mà ta nhìn thấy rõ ràng là Hắc Lan quan tâm nữ nhân đó, ngoài ra ta chẳng thấy ả quyến rũ gì hắn cả."
"Không lẽ hắn đã mê mẩn nhan sắc đó?"
Mèo hỏi làm cho luồng khí kia tức giận: "Nếu vậy thì ta sẽ hủy dung mạo của cô ta, để xem hắn còn thích thú hay không?"
Mèo như thở dài, bình phẩm: "Sao người lại ác như thế, cùng lắm ta cào cho cô ta vài cái là được rồi mà.
Nó kêu tiếng "meo meo.." tỏ ra đang cười cợt, sau đó cũng biến thành một luồng khí đen rồi cùng biến đi mất hút.
Hắc Lan đặt Y Sương lên giường, hắn chỉ vừa mới buông tay thì chiếc giường đã đổ sụp.
Trong căn phòng này, mọi thứ đều tồi tàn đến mức mục nát cả rồi. Côn trùng bò khắp mọi nơi, chẳng khác nào là môi trường trong nhà lao. Hắc tộc của hắn, tòa lâu đài của hắn sao lại có một nơi ở tệ hại như thế?
Từ lúc hắn chuyển đến khu cung điện mới, thì nơi này hắn chưa lần nào đặt chân tới nữa. Cũng chính vì vậy mà hắn không biết bên trong đã bị bỏ bê đến nhường nào, đã xuống cấp ra sao? Bao nhiêu năm qua, Hắc Hồng cứ im lặng mà sống, cậu chưa bao giờ phàn nàn với bất cứ ai vì điều kiện sống ở đây, cũng chẳng ngỏ lời cầu xin ban cho bất cứ thứ gì.
Hắc Lan chạm vào đâu thì chỗ đó đều có dấu hiệu bất ổn. Hắn tức giận liền chất vấn Hắc Hồng lúc cậu ấy đi vào:
"Ở một nơi như thế này ngươi có thể chịu đựng được sao?"
"Đó chẳng phải điều anh muốn thấy ư?"
Bên trong phòng tăm tối, chỉ có chút ánh sáng từ ánh trăng rọi vào bên trong cửa sổ. Cả hai anh em đều không nhìn rõ nhau, nhưng Hắc Hồng cảm nhận được làn khí nóng giận của anh trai.
Cậu dùng linh lực để hiện ra một quả cầu trong lòng bàn tay. Bên trong quả cầu pha lê này là một ngọn lửa, nó tỏa ra ánh sáng cho gian phòng.
Hắc Lan nhìn thấy quả cầu thì tâm tình trở nên lắng đọng. Bởi vì quả cầu ấy là món quà của mẹ để lại cho em trai.
Hắc Hồng lúc nhỏ, được mẹ tặng cho thần thú, tặng cầu pha lê và cả thần lực của bà. Nhưng còn Hắc Lan người mà ai cũng nghĩ nắm trong tay mọi thứ tốt nhất, ấy vậy mà đến một món quà mẹ cũng chưa từng tặng cho hắn.
"Anh luôn ghét ta không phải sao? Nếu ta sống trong điều kiện càng kém, thì anh sẽ càng hài lòng kia mà. Lúc này đột nhiên lại hỏi đến sức chịu đựng của ta, có phải đều là vì cô gái này không?"
Hắc Hồng hướng mắt đến Y Sương.
Hắc Lan đem tầm nhìn dời sang cô ấy, lạnh lùng nói: "Cô ta là tội nhân của ta, không liên quan đến ngươi."
Sau đó hắn nhìn cậu em trai này: "Muốn có điều kiện sống tốt hơn, ngươi có thể mở miệng cầu xin. Nhưng ngươi lại luôn im lặng. Nếu đã vậy thì cứ tiếp tục sống như thế này đi!"
Hắc Lan quay sang phóng thần lực nâng người Y Sương bay lên, sau đó dịch chuyển rời đi chớp nhoáng.
Hắc Hồng thở ra, cảm thán một câu: "Thần lực mạnh thật!"
Rồi cậu lại chợt cười: "Ta phải tự mở miệng cầu xin? Anh không phải là anh trai ruột của ta ư? Ta ở đây khổ cực ra sao chẳng lẽ anh không biết một chút nào?"
"Đến thần thú của ta anh còn chẳng buông tha lấy một con."
"Chúng đều là thần thú của mẹ mà!"
Hắc Hồng rơm rớm nước mắt, mắng Hắc Lan: "Lừa người!"
Quả cầu ánh sáng bay lại gần cậu. Nó cũng như kiếm chiến của Hắc Lan, là đều có linh tính cảm nhận được chủ nhân.
Hỏa Thiên đứng bên ngoài nhìn thấy thần lực dịch chuyển nhanh của Hắc Lan chủ, hắn cũng nhanh chóng rời đi.
Lại một lần nữa Hắc Lan mang Y Sương về cung điện của mình, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên chính chiếc giường của hắn, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắc Lan cầm tay Y Sương lên, mạch đập của cô ấy khá yếu.
Trong khi đang hôn mê Y Sương lại vô tình nắm lấy bàn tay của Hắc Lan, nắm khá chặt, khóc trong vô thức và nói: "Hắc Lan... Hắc Lan... chàng thật quá đáng! Chàng bắt nạt ta!"
Cô ấy vừa nói vừa kéo tay của Hắc Lan, rồi ho mấy cái, miệng nôn ra chút máu.
Hắc Lan nhíu xuống cặp chân mày, hắn giữ tay cô yên ắng lại sau đó bắt đầu cho cô thần lực.
"Ta bắt nạt nàng sao?"
"Nàng nói cho có lý đi, là ai đã hại ta chết một lần chứ? Ta phạt nàng đến khu cung điện cũ, nhưng đâu có bảo nàng phải lập tức dọn dẹp nơi ấy. Nàng lại nhiệt tình làm việc đến quên ăn, quên ngủ. Ta đưa thần thú cho nàng thuần hóa, nhưng ta cũng không có thả hết một lượt năm con ra khỏi lồng."
"Ta như vậy là bắt nạt nàng hay sao?"
Hắc Lan cúi đầu xuống hôn lên trán của Y Sương, rồi nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, mà bình thường hắn không muốn cho cô thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.