Chương 25: Chương 23-2
Âm Thanh Tĩnh Lặng
19/10/2023
Bầu trời rực sáng, các tì nữ lại bận rộn cho một ngày mới.
"Đan Y, nhanh lên! Ngài ấy hôm nay sẽ đến phòng ăn, chúng ta phải chuẩn bị cho kịp lúc."
"Đến phòng ăn! Sao đột nhiên lại thay đổi?" Y Sương thắc mắc.
Người tì nữ kia nhanh nhảu đáp: "Cũng không biết, nhưng đó cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm. Điều quan trọng bây giờ là phải chuẩn bị cho kịp bàn ăn."
Thế là mọi người rối rít chuẩn bị. Y Sương bận bịu không kém, chạy tới, chạy lui để chuẩn bị.
Đến giờ, Hắc Lan bắt đầu di chuyển từ trên lầu xuống. Hắn khoác một chiếc áo bào màu đen, tà áo kéo phủ theo từng bậc thang. Y Sương đứng bên dưới, ngay cạnh bàn ăn, ngước nhìn dáng vẻ của Hắc Lan. Đôi môi của hắn đỏ thẫm, nước da trắng trẻo, sắc thái lạnh lùng, cao ngạo trên từng cái chớp mắt. Hắn vẫn đẹp như thế, một đóa Lan đen mang vẻ quyến rũ nam tính. Cô cảm giác trên người hắn tỏa ra rất nhiều tà mị, có gì đó kỳ lạ mà cô vẫn chưa thể giải thích được. Hắn vẫn như thế, nhưng lại không phải là như thế.
Hắc Lan ngồi vào bàn ăn, các tì nữ bắt đầu hầu hạ bữa ăn cho hắn. Hôm nay khác biệt là không chỉ gọi riêng Y Sương phục vụ, mà còn có thêm vài người nữa, Hắc Lan đang muốn theo thể lệ như trước đây.
Thưởng thức được một món, Hắc Lan bỗng nhiên hỏi: "Có một sợi tóc trong miệng của ta, là của ai?"
Mắt hắn đang hạ nhẹ, rồi chợt nâng lên. Tuy không tỏa ra hung dữ, nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng đó của hắn, cũng làm cho các tì nữ phải toát mồ hôi hột.
Y Sương ngỡ ngàng, và cũng đang lo lắng. Cô thầm hỏi: "Làm sao trong thức ăn lại có tóc được, khi mà các tì nữ luôn phải búi tóc khi chuẩn bị thức ăn."
Hắc Lan không nghe thấy ai trả lời, hắn lại hỏi: "Ai đã chạm vào món này?"
Vẫn không có một ai dám trả lời. Hắc Lan không vui, hắn đưa bàn tay sang trái hút lấy một tì nữ đứng gần hắn.
"Tì nữ của ta có phải đều bị câm?"
Người tì nữ đó sợ hãi liền cầu xin: "Hắc chủ xin hãy tha mạng, ta không hề động vào món này, người mang món này lên là… là người khác thưa ngài."
"Khi nãy ta hỏi không một ai trong số các ngươi trả lời, vậy thì hãy mãi mãi giữ lấy sự im lặng đó."
Đôi mắt Hắc Lan nổi lên tà khí, tàn độc, hung tợn. Hắn tăng lực bóp ở tay, luồn khí đèn tỏa ra ở cổ của người tì nữ, cô ta lập tức trắng bệch khuôn mặt. Khi Hắc Lan buông tay, người tì nữ liền ngã xuống đất, không còn chút hơi thở.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, hôm nay hắn không quay trở lại thói quen như mọi khi, mà là hắn chỉ muốn trút giận. Hắn vẫn chưa hết điên tình vì Ưng nữ chủ, ai phật ý hắn thì hắn liền tặng cho cái chết không chút chần chừ.
"Hắc chủ, xin tha mạng!" Ba tì nữ còn lại vội vàng quỳ xuống cầu xin. Tuy nhiên, Hắc Lan lại chẳng có ý nhân từ. Hắn tiếp tục đưa tay hút lấy một tì nữ khác, rồi tàn ác giết chết tiếp một người.
Hai người còn lại muốn bỏ chạy, hắn chỉ chưởng cho một lực, cũng đã khiến họ mãi mãi không thể chạy được nữa.
Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng ngay trước mắt của Y Sương. Cô mở to mắt, đơ ra nhìn những người đang nằm dưới sàn, nhưng lại không có chút hơi thở. Sau đó sự bàng hoàng trong mắt cô dừng trên khuôn mặt ác nhân của Hắc Lan, hắn còn nhếch khóe miệng, ung dung nhìn cô.
"Tại sao ngươi không chạy?" Hắn hỏi.
Y Sương nhìn sang hướng cửa sổ, liều mình nhanh chóng chạy tới nhảy phóng xuống.
Đây là tầng hai của toà lâu đài trong tổng số là ba tầng. Vị trí cách đất từ tầng hai khá cao, nếu không có linh lực mạnh Y Sương đảm bảo là tìm cái chết.
Hắc Lan bước tới cửa sổ, ngó xuống, hắn không hề nhìn thấy cô ấy ở dưới đất.
Hắn nhoẻn miệng cười, sau đó vươn tay chụp lấy bàn tay của cô kéo lên, tuy nhiên lại không kéo lên hẳn mà vẫn để cô lơ lửng.
Y Sương thật ra vẫn chưa nhảy xuống, cô chỉ đang bám lấy một vị trí phía dưới của cửa sổ, không ngờ vẫn bị hắn phát hiện.
Hắn nhìn cô với vẻ mỉa mai, rồi chẳng nói câu nào, hắn thong thả buông tay để cô rơi thẳng xuống dưới.
Y Sương sững sờ, mở to mắt nhìn khuôn mặt của hắn. Trong đầu cô nhớ đến câu nói của ai đó vào tối hôm qua, đó là cô sẽ phải hối hận khi đã nhân từ với hắn.
Tấm lưng Y Sương đập xuống một nhánh cây khiến nó bị gãy, cô tiếp tục rơi xuống, đập lưng lên mặt đất.
"Phụp!" Cô học máu đỏ, cặp mắt nhìn đến hướng cửa sổ. Hắn vẫn ở đó ngó xuống, nhưng khuôn mặt hắn dần bị hoen mờ trong đôi mắt của cô.
Các bạn có thể theo dõi mình tại trang Page Âm Thanh Tĩnh Lặng.
"Đan Y, nhanh lên! Ngài ấy hôm nay sẽ đến phòng ăn, chúng ta phải chuẩn bị cho kịp lúc."
"Đến phòng ăn! Sao đột nhiên lại thay đổi?" Y Sương thắc mắc.
Người tì nữ kia nhanh nhảu đáp: "Cũng không biết, nhưng đó cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm. Điều quan trọng bây giờ là phải chuẩn bị cho kịp bàn ăn."
Thế là mọi người rối rít chuẩn bị. Y Sương bận bịu không kém, chạy tới, chạy lui để chuẩn bị.
Đến giờ, Hắc Lan bắt đầu di chuyển từ trên lầu xuống. Hắn khoác một chiếc áo bào màu đen, tà áo kéo phủ theo từng bậc thang. Y Sương đứng bên dưới, ngay cạnh bàn ăn, ngước nhìn dáng vẻ của Hắc Lan. Đôi môi của hắn đỏ thẫm, nước da trắng trẻo, sắc thái lạnh lùng, cao ngạo trên từng cái chớp mắt. Hắn vẫn đẹp như thế, một đóa Lan đen mang vẻ quyến rũ nam tính. Cô cảm giác trên người hắn tỏa ra rất nhiều tà mị, có gì đó kỳ lạ mà cô vẫn chưa thể giải thích được. Hắn vẫn như thế, nhưng lại không phải là như thế.
Hắc Lan ngồi vào bàn ăn, các tì nữ bắt đầu hầu hạ bữa ăn cho hắn. Hôm nay khác biệt là không chỉ gọi riêng Y Sương phục vụ, mà còn có thêm vài người nữa, Hắc Lan đang muốn theo thể lệ như trước đây.
Thưởng thức được một món, Hắc Lan bỗng nhiên hỏi: "Có một sợi tóc trong miệng của ta, là của ai?"
Mắt hắn đang hạ nhẹ, rồi chợt nâng lên. Tuy không tỏa ra hung dữ, nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng đó của hắn, cũng làm cho các tì nữ phải toát mồ hôi hột.
Y Sương ngỡ ngàng, và cũng đang lo lắng. Cô thầm hỏi: "Làm sao trong thức ăn lại có tóc được, khi mà các tì nữ luôn phải búi tóc khi chuẩn bị thức ăn."
Hắc Lan không nghe thấy ai trả lời, hắn lại hỏi: "Ai đã chạm vào món này?"
Vẫn không có một ai dám trả lời. Hắc Lan không vui, hắn đưa bàn tay sang trái hút lấy một tì nữ đứng gần hắn.
"Tì nữ của ta có phải đều bị câm?"
Người tì nữ đó sợ hãi liền cầu xin: "Hắc chủ xin hãy tha mạng, ta không hề động vào món này, người mang món này lên là… là người khác thưa ngài."
"Khi nãy ta hỏi không một ai trong số các ngươi trả lời, vậy thì hãy mãi mãi giữ lấy sự im lặng đó."
Đôi mắt Hắc Lan nổi lên tà khí, tàn độc, hung tợn. Hắn tăng lực bóp ở tay, luồn khí đèn tỏa ra ở cổ của người tì nữ, cô ta lập tức trắng bệch khuôn mặt. Khi Hắc Lan buông tay, người tì nữ liền ngã xuống đất, không còn chút hơi thở.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, hôm nay hắn không quay trở lại thói quen như mọi khi, mà là hắn chỉ muốn trút giận. Hắn vẫn chưa hết điên tình vì Ưng nữ chủ, ai phật ý hắn thì hắn liền tặng cho cái chết không chút chần chừ.
"Hắc chủ, xin tha mạng!" Ba tì nữ còn lại vội vàng quỳ xuống cầu xin. Tuy nhiên, Hắc Lan lại chẳng có ý nhân từ. Hắn tiếp tục đưa tay hút lấy một tì nữ khác, rồi tàn ác giết chết tiếp một người.
Hai người còn lại muốn bỏ chạy, hắn chỉ chưởng cho một lực, cũng đã khiến họ mãi mãi không thể chạy được nữa.
Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng ngay trước mắt của Y Sương. Cô mở to mắt, đơ ra nhìn những người đang nằm dưới sàn, nhưng lại không có chút hơi thở. Sau đó sự bàng hoàng trong mắt cô dừng trên khuôn mặt ác nhân của Hắc Lan, hắn còn nhếch khóe miệng, ung dung nhìn cô.
"Tại sao ngươi không chạy?" Hắn hỏi.
Y Sương nhìn sang hướng cửa sổ, liều mình nhanh chóng chạy tới nhảy phóng xuống.
Đây là tầng hai của toà lâu đài trong tổng số là ba tầng. Vị trí cách đất từ tầng hai khá cao, nếu không có linh lực mạnh Y Sương đảm bảo là tìm cái chết.
Hắc Lan bước tới cửa sổ, ngó xuống, hắn không hề nhìn thấy cô ấy ở dưới đất.
Hắn nhoẻn miệng cười, sau đó vươn tay chụp lấy bàn tay của cô kéo lên, tuy nhiên lại không kéo lên hẳn mà vẫn để cô lơ lửng.
Y Sương thật ra vẫn chưa nhảy xuống, cô chỉ đang bám lấy một vị trí phía dưới của cửa sổ, không ngờ vẫn bị hắn phát hiện.
Hắn nhìn cô với vẻ mỉa mai, rồi chẳng nói câu nào, hắn thong thả buông tay để cô rơi thẳng xuống dưới.
Y Sương sững sờ, mở to mắt nhìn khuôn mặt của hắn. Trong đầu cô nhớ đến câu nói của ai đó vào tối hôm qua, đó là cô sẽ phải hối hận khi đã nhân từ với hắn.
Tấm lưng Y Sương đập xuống một nhánh cây khiến nó bị gãy, cô tiếp tục rơi xuống, đập lưng lên mặt đất.
"Phụp!" Cô học máu đỏ, cặp mắt nhìn đến hướng cửa sổ. Hắn vẫn ở đó ngó xuống, nhưng khuôn mặt hắn dần bị hoen mờ trong đôi mắt của cô.
Các bạn có thể theo dõi mình tại trang Page Âm Thanh Tĩnh Lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.