Chương 33: Chương 27-2
Âm Thanh Tĩnh Lặng
28/10/2023
Trưởng lão hỏi: "Ngươi có cách nào để chữa trị không?"
Y Sương giãn môi, gật đầu. Cô đương nhiên là biết cách chữa trị, vì chính cô đã lén rắc gói thuốc của Nguyệt Minh vào nước tắm của vị phu nhân này. Thứ bà ấy trúng phải là độc của tộc Nguyệt, chứ không phải là do dị ứng từ mật của tộc Ong. Cô cũng chỉ là bịa ra một lý do mà thôi.
Cơ hội đã đến rồi, cho nên Y Sương liền nói: "Ta cần tám giọt máu của tám vị trưởng lão, để điều chế ra thuốc chữa cho phu nhân của ngài."
Để lấy được tám giọt máu không phải là chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, nếu xin tám giọt để trị bệnh cho một phu nhân, thì lại không phải là chuyện gì to tát với các trưởng lão. Vì cứu vợ nên người trưởng lão này chẳng ngần ngại gì mà không đồng ý với Y Sương. Ông còn đích thân đưa cô đi gặp từng trưởng lão mà cô muốn để xin máu.
"Hãy làm hết khả năng mà ngươi có. Nếu chữa được cho phu nhân, ta nhất định ban thưởng cho ngươi không ít."
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Y Sương cầm chén máu đi đến nhà bếp để chuẩn bị chế thuốc. Người trưởng lão này không tin tưởng hoàn toàn vào cô, nên cử một thầy y theo canh chừng.
Cô phải cho máu vào trong chiếc lọ của Nguyệt Minh, không thể để cho thầy y này phát hiện ra mưu đồ của cô được, cô bèn nghĩ ra một lý do để nói: "khi điều chế dược, ta cần sự yên tĩnh mới có thể tập trung. Nếu có ai đó khiến ta không thoải mái, thì công hiệu của thuốc sẽ không thể như mong đợi."
Thấy ông ấy lưỡng lự, cô nghĩ ra thêm một lý do: "Nếu thuốc chế không thành công, trưởng lão đó hỏi tại sao thì…"
"Thôi được rồi, ta sẽ ở bên ngoài đợi. Cô phải mau chóng mà chế ra thuốc đấy." ông ấy miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Y Sương mới có thể dễ dàng lấy chiếc lọ ra và đổ máu vào. Cảm nhận được đủ lượng máu cần có, chiếc lọ ngọc này tức thì phát sáng và chuyển sang một màu đỏ đậm.
Đôi mắt Y Sương chớp xuống. Cuối cùng cô cũng đã lấy được mười giọt máu, bây giờ chỉ cần giao chiếc lọ này cho Nguyệt Minh thôi.
Một lát sau, thầy y thấy Y Sương đi ra ngoài. Cô đưa cho ông ấy một chiếc lọ màu trắng và bảo: "Ông hãy mang thứ này cho phu nhân uống, bà ấy sẽ từ từ khỏe lại."
Thầy y nhìn lọ thuốc cô đưa, có hơi hoang mang.
"Ta phải quay về cung điện của Hắc chủ để làm việc, ngài cũng hãy mau đi cho phu nhân uống thuốc, để lâu bệnh sẽ càng nặng đấy."
Cô cúi đầu một cái rồi bỏ đi.
Y Sương nhanh chóng đi tìm Nguyệt Minh. Nhưng còn chưa sang được bên của bà ấy, cô đã nhìn thấy cánh cổng của tòa lâu đài mở rộng, đón đoàn binh lính của Hắc Lan quay trở về. Tia lo sợ liền lóe lên trong đôi mắt, cô liền lùi vài bước chân, núp vào sau một thân cây.
"Hắc Lan hắn đã quay về?"
Mười giọt máu đã lấy được lại đúng lúc hắn quay trở lại tòa lâu đài, thế này liệu có làm hỏng kế hoạch của Nguyệt Minh hay không?
Cô đang bồn chồn lo lắng thì bỗng nhiên bị đập tay lên vai.
Cô giật mình quay lại, hóa ra người đó là Phong Vân.
"Đừng sợ, ngài ấy chưa về đâu. Đằng đó, chỉ là binh đoàn thôi."
Y Sương bị Hắc Lan thả rơi xuống từ tầng 2, nên Phong Vân đoán cô ấy chắc hẳn là rất khiếp sợ ngài ấy, chỉ muốn né tránh chứ không muốn chạm mặt.
"Sao cô biết?" Y Sương hỏi.
"Là vì Hắc mã. Âm thanh từ đôi cánh của Hắc mã, ta không hề nghe thấy, chứng tỏ ngài ấy vẫn chưa quay về."
Hắc Lan khi rời khỏi cung điện có cưỡi theo Hắc mã, Phong Vân không nghe thấy âm thanh của nó, nên cô không cần quan sát đoàn binh lính kia cũng đoán biết được.
Y Sương giãn môi, gật đầu. Cô đương nhiên là biết cách chữa trị, vì chính cô đã lén rắc gói thuốc của Nguyệt Minh vào nước tắm của vị phu nhân này. Thứ bà ấy trúng phải là độc của tộc Nguyệt, chứ không phải là do dị ứng từ mật của tộc Ong. Cô cũng chỉ là bịa ra một lý do mà thôi.
Cơ hội đã đến rồi, cho nên Y Sương liền nói: "Ta cần tám giọt máu của tám vị trưởng lão, để điều chế ra thuốc chữa cho phu nhân của ngài."
Để lấy được tám giọt máu không phải là chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, nếu xin tám giọt để trị bệnh cho một phu nhân, thì lại không phải là chuyện gì to tát với các trưởng lão. Vì cứu vợ nên người trưởng lão này chẳng ngần ngại gì mà không đồng ý với Y Sương. Ông còn đích thân đưa cô đi gặp từng trưởng lão mà cô muốn để xin máu.
"Hãy làm hết khả năng mà ngươi có. Nếu chữa được cho phu nhân, ta nhất định ban thưởng cho ngươi không ít."
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Y Sương cầm chén máu đi đến nhà bếp để chuẩn bị chế thuốc. Người trưởng lão này không tin tưởng hoàn toàn vào cô, nên cử một thầy y theo canh chừng.
Cô phải cho máu vào trong chiếc lọ của Nguyệt Minh, không thể để cho thầy y này phát hiện ra mưu đồ của cô được, cô bèn nghĩ ra một lý do để nói: "khi điều chế dược, ta cần sự yên tĩnh mới có thể tập trung. Nếu có ai đó khiến ta không thoải mái, thì công hiệu của thuốc sẽ không thể như mong đợi."
Thấy ông ấy lưỡng lự, cô nghĩ ra thêm một lý do: "Nếu thuốc chế không thành công, trưởng lão đó hỏi tại sao thì…"
"Thôi được rồi, ta sẽ ở bên ngoài đợi. Cô phải mau chóng mà chế ra thuốc đấy." ông ấy miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Y Sương mới có thể dễ dàng lấy chiếc lọ ra và đổ máu vào. Cảm nhận được đủ lượng máu cần có, chiếc lọ ngọc này tức thì phát sáng và chuyển sang một màu đỏ đậm.
Đôi mắt Y Sương chớp xuống. Cuối cùng cô cũng đã lấy được mười giọt máu, bây giờ chỉ cần giao chiếc lọ này cho Nguyệt Minh thôi.
Một lát sau, thầy y thấy Y Sương đi ra ngoài. Cô đưa cho ông ấy một chiếc lọ màu trắng và bảo: "Ông hãy mang thứ này cho phu nhân uống, bà ấy sẽ từ từ khỏe lại."
Thầy y nhìn lọ thuốc cô đưa, có hơi hoang mang.
"Ta phải quay về cung điện của Hắc chủ để làm việc, ngài cũng hãy mau đi cho phu nhân uống thuốc, để lâu bệnh sẽ càng nặng đấy."
Cô cúi đầu một cái rồi bỏ đi.
Y Sương nhanh chóng đi tìm Nguyệt Minh. Nhưng còn chưa sang được bên của bà ấy, cô đã nhìn thấy cánh cổng của tòa lâu đài mở rộng, đón đoàn binh lính của Hắc Lan quay trở về. Tia lo sợ liền lóe lên trong đôi mắt, cô liền lùi vài bước chân, núp vào sau một thân cây.
"Hắc Lan hắn đã quay về?"
Mười giọt máu đã lấy được lại đúng lúc hắn quay trở lại tòa lâu đài, thế này liệu có làm hỏng kế hoạch của Nguyệt Minh hay không?
Cô đang bồn chồn lo lắng thì bỗng nhiên bị đập tay lên vai.
Cô giật mình quay lại, hóa ra người đó là Phong Vân.
"Đừng sợ, ngài ấy chưa về đâu. Đằng đó, chỉ là binh đoàn thôi."
Y Sương bị Hắc Lan thả rơi xuống từ tầng 2, nên Phong Vân đoán cô ấy chắc hẳn là rất khiếp sợ ngài ấy, chỉ muốn né tránh chứ không muốn chạm mặt.
"Sao cô biết?" Y Sương hỏi.
"Là vì Hắc mã. Âm thanh từ đôi cánh của Hắc mã, ta không hề nghe thấy, chứng tỏ ngài ấy vẫn chưa quay về."
Hắc Lan khi rời khỏi cung điện có cưỡi theo Hắc mã, Phong Vân không nghe thấy âm thanh của nó, nên cô không cần quan sát đoàn binh lính kia cũng đoán biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.