Chương 23
Tâm Nhi
30/12/2021
Cố Thư gật đầu. “Cháu cũng đang có ý như vậy, có người quen biết mới có
thể an tâm được. Trở về cháu sẽ nhắc chuyện này với ba cháu”. Ánh mắt
nhìn về phía Cố Thư của Ân lão phu nhân càng trở nên hài lòng. Trương
Uyển Du: "..” Thật lòng cô chẳng hề muốn hưởng sái gì từ mối quan hệ
này. Dẫu sao thì cô cũng là em gái giả nên chột dạ lắm luôn. Khi Ân Hàn
Tín muốn đứng dậy thì trong ánh mắt của Ân lão phu nhân liền mang theo
một
phần trách móc nhìn anh, không có anh ở đây thì Cố Thư còn có thể ngồi đây sao? “Hàn Tín, hai cháu đến phòng khách đi! Cố tiểu thư không dễ gì mới đến đây một chuyến,
hai cháu cùng nhau đến phòng khách nói chuyện đi”
Ý nghĩa trong lời nói này quá rõ ràng rồi. “Cháu muốn đến phòng sách, công ty còn có việc phải xử lý Gương mặt của Ân lão phu nhân cứng đờ thoáng một tia không hài lòng: “Có chuyện gì qua
trọng đến mức cần phải xử lý bây giờ sao?”
Cố Thự liền vội an ủi Ân lão phu nhân: “Ân tổng một tay quản lý tập đoàn Ân Thị lớn như vậy, khẳng định rất bận, cứ để Ấn tổng đi xử lý chuyện của công ty đi ạ?” Thấy Cố Thư nói giúp cho Ân Hàn Tín, gương mặt của Ân lão phu nhân ôn hòa đi mấy
phần.
“Nể tình Cố tiểu thư nói giúp cháu nên tha cho cháu, cháu lên đó đi” Ân Hàn Tín rời đi, không hề quay đầu lại một lần nào. Bởi vì Ân Hàn Tín đi đến phòng sách, nhân vật chính không có mặt, nên Cố Thư cũng không
lại nhà họ Ân quá lâu. Cô ấy ở lại phòng khách nói mấy lời khách khí với An lão phu nhân và Trương Uyển Dư một lúc thì rời khỏi nhà họ Ân. Tiễn Cổ Thư đi rồi, Ân lão phu nhân và Trương Uyển Dự trở về lại trong biệt thự. Ân lão phu nhân nhìn về phía phòng đọc sách trên lầu trên, tức giận nói: “Cái thằng nhóc Hàn Tín này, Cố tiểu thư người ta đến rồi nó cũng không nể mặt người ta một chút nào. Lúc
hạ cờ cố ý phải thắng cho bằng được Cố tiểu thư nhà người ta. Lúc ăn tối, từ đầu đến cuối
cũng không nói chuyện với Cố thiểu thư nhà người ta một câu. Thật sự khiến bà tức chết
mất”
Trương Uyển Dư: ".” Kỳ thực, Trương Uyển Dự muốn nói, đó là do Ân Hàn Tín không có hứng thú với Cố Thư. Nhưng bởi vì hiện tại Ân lão phu nhân đang tức giận nên đương nhiên cô không thể nói câu đó ra, điều đó chẳng khác gì thêm dầu vào lửa cả. “Có lẽ do công việc của anh ấy gặp phải rắc rối, cho nên mới có thể không để tâm chiếu cố đến Cố thiểu thư được!”
Ân lão phu nhân vẫn tức giận như cũ không hề tiểu bớt: “Cháu không cần nói thay nó nữa. Sau này cháu cũng phải khuyên nhủ anh cháu vào, để nó đừng lúc nào cũng đặt hết tâm tư của mình vào công ty. Phải nhanh chóng cưới vợ sinh con mới là chuyện chính” Trương Uyển Du: “.” Chuyện này, quả thực cô khuyên không nổi đầu.
Trương Uyển Dư nhìn thời gian trên di động: “Ôi, bà nội, thời gian không còn sớm nữa, cháu
cũng nên trở về rồi”.
Vừa nghe thấy Trương Uyển Dự muốn trở về, Ân lão phu nhân lập tức quên ngay chuyện vừa nãy mình đang tức giận, vội vàng túm lấy cánh tay của Trương Uyển Dư: “Tối nay cháu
vừa mới đến lại muốn đi rồi. Không được, tối nay cháu cứ ở lại bên này đi.”
“Bà nội, tài liệu ngày mai cháu cần dùng còn ở trong nhà. Tối nay cháu bắt buộc phải trở về
để kiểm tra tài liệu một lượt
“Vậy thì cháu ở lại thêm một chút nữa đi mà”
Trương Uyển Dư không thể không kéo lấy tay Ân lão phu nhân: “Bà nội, hai ngày nữa là ngày nghỉ của cháu, đến lúc đó cháu lại đến đây cùng bà!”
Thấy không thể lay động được Trương Uyển Dư, Ân lão phu nhân chỉ đành phải thả cho Trương Uyển Dự trở về. “Cháu tính trở về bằng cách nào?” “Cháu đến trước cổng gọi xe là được rồi, bây giờ gọi xe rất thuận tiện”
phần trách móc nhìn anh, không có anh ở đây thì Cố Thư còn có thể ngồi đây sao? “Hàn Tín, hai cháu đến phòng khách đi! Cố tiểu thư không dễ gì mới đến đây một chuyến,
hai cháu cùng nhau đến phòng khách nói chuyện đi”
Ý nghĩa trong lời nói này quá rõ ràng rồi. “Cháu muốn đến phòng sách, công ty còn có việc phải xử lý Gương mặt của Ân lão phu nhân cứng đờ thoáng một tia không hài lòng: “Có chuyện gì qua
trọng đến mức cần phải xử lý bây giờ sao?”
Cố Thự liền vội an ủi Ân lão phu nhân: “Ân tổng một tay quản lý tập đoàn Ân Thị lớn như vậy, khẳng định rất bận, cứ để Ấn tổng đi xử lý chuyện của công ty đi ạ?” Thấy Cố Thư nói giúp cho Ân Hàn Tín, gương mặt của Ân lão phu nhân ôn hòa đi mấy
phần.
“Nể tình Cố tiểu thư nói giúp cháu nên tha cho cháu, cháu lên đó đi” Ân Hàn Tín rời đi, không hề quay đầu lại một lần nào. Bởi vì Ân Hàn Tín đi đến phòng sách, nhân vật chính không có mặt, nên Cố Thư cũng không
lại nhà họ Ân quá lâu. Cô ấy ở lại phòng khách nói mấy lời khách khí với An lão phu nhân và Trương Uyển Dư một lúc thì rời khỏi nhà họ Ân. Tiễn Cổ Thư đi rồi, Ân lão phu nhân và Trương Uyển Dự trở về lại trong biệt thự. Ân lão phu nhân nhìn về phía phòng đọc sách trên lầu trên, tức giận nói: “Cái thằng nhóc Hàn Tín này, Cố tiểu thư người ta đến rồi nó cũng không nể mặt người ta một chút nào. Lúc
hạ cờ cố ý phải thắng cho bằng được Cố tiểu thư nhà người ta. Lúc ăn tối, từ đầu đến cuối
cũng không nói chuyện với Cố thiểu thư nhà người ta một câu. Thật sự khiến bà tức chết
mất”
Trương Uyển Dư: ".” Kỳ thực, Trương Uyển Dự muốn nói, đó là do Ân Hàn Tín không có hứng thú với Cố Thư. Nhưng bởi vì hiện tại Ân lão phu nhân đang tức giận nên đương nhiên cô không thể nói câu đó ra, điều đó chẳng khác gì thêm dầu vào lửa cả. “Có lẽ do công việc của anh ấy gặp phải rắc rối, cho nên mới có thể không để tâm chiếu cố đến Cố thiểu thư được!”
Ân lão phu nhân vẫn tức giận như cũ không hề tiểu bớt: “Cháu không cần nói thay nó nữa. Sau này cháu cũng phải khuyên nhủ anh cháu vào, để nó đừng lúc nào cũng đặt hết tâm tư của mình vào công ty. Phải nhanh chóng cưới vợ sinh con mới là chuyện chính” Trương Uyển Du: “.” Chuyện này, quả thực cô khuyên không nổi đầu.
Trương Uyển Dư nhìn thời gian trên di động: “Ôi, bà nội, thời gian không còn sớm nữa, cháu
cũng nên trở về rồi”.
Vừa nghe thấy Trương Uyển Dự muốn trở về, Ân lão phu nhân lập tức quên ngay chuyện vừa nãy mình đang tức giận, vội vàng túm lấy cánh tay của Trương Uyển Dư: “Tối nay cháu
vừa mới đến lại muốn đi rồi. Không được, tối nay cháu cứ ở lại bên này đi.”
“Bà nội, tài liệu ngày mai cháu cần dùng còn ở trong nhà. Tối nay cháu bắt buộc phải trở về
để kiểm tra tài liệu một lượt
“Vậy thì cháu ở lại thêm một chút nữa đi mà”
Trương Uyển Dư không thể không kéo lấy tay Ân lão phu nhân: “Bà nội, hai ngày nữa là ngày nghỉ của cháu, đến lúc đó cháu lại đến đây cùng bà!”
Thấy không thể lay động được Trương Uyển Dư, Ân lão phu nhân chỉ đành phải thả cho Trương Uyển Dự trở về. “Cháu tính trở về bằng cách nào?” “Cháu đến trước cổng gọi xe là được rồi, bây giờ gọi xe rất thuận tiện”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.