Chương 39
Tâm Nhi
02/03/2023
Hai chữ này nghe có vẻ giống như đang phản kháng nhưng lại là một kiểu mời gọi âm thầm, điều này càng kích thích Ân Hàn Tín.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, là tiếng quần áo bị xé rách.
Khi Ân Hàn Tín hôn Trương Uyển Du lần nữa, anh phát hiện, cô gái đang nằm dưới thân mình không hề nhúc nhích.
Ân Hàn Tín nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang thở đều đều dưới thân anh.
Cô ngủ thật rồi.
Sau khi đốt cháy ngọn lửa trong người anh, cô cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Ân Hàn Tín oán trách nhìn Trương Uyển Du, anh cúi đầu cắn thật mạnh vào môi cô, mạnh đến nỗi anh cảm nhận được vị tanh trên đầu lưỡi của mình.
Thấy môi đau, Trương Uyển Du khẽ rên rỉ, sau đó cô lại tiếp tục ngủ.
Nhìn dáng vẻ vô tâm ngủ của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín vừa tức giận, vừa khó chịu, vừa mất kiên nhẫn.
Anh so đo cái gì với một con sâu rượu cơ chứ.
Hơn nữa, bây giờ cô đang ngủ say, nếu giờ anh làm chuyện gì đó với cô, vậy chẳng phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Anh hít một hơi thật sâu, sức kiềm chế mạnh mẽ khiển anh kéo chăn bông qua che đi cảnh xuân phơi phới của cô.
Cuối cùng, Ân Hàn Tín khó chịu rời khỏi cơ thể Trương Uyển Du, anh phủ chăn bông lên người cô lần nữa, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô rồi mới quay người đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Trương Uyển Du bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, cô liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô khẽ rên rỉ, từ từ ngồi dậy, lầy tay day day huyệt Thái Dương.
Tôi qua ba người cô, Nhiếp Tương Tư và Hoa Hoa đã uống quá nhiều, cô chỉ nhớ những chai rượu rỗng cứ lần lượt rơi xuống, sau đó bọn họ uống rất nhiều.
Sau đó nữa hình như Ân Hàn Tín đã tới, sau đó anh còn đưa cô về nhà, sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô không còn nhớ rõ.
Cô nhìn xung quanh, đây là phòng của cô ở nhà họ Ân.
Cô lắc lắc đầu, nhìn túi xách trên tủ đầu giường của mình, sau đó lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
Bây giờ là 6 giờ 30 sáng, đến giờ dậy rồi.
Đặt điện thoại xuống, cô kéo chăn ra, chuẩn bị xuống giường.
Nhưng khi cô kéo chăn ra, cả người cô khựng lại.
Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quần của cô vẫn đang mặc bình thường, nhưng áo của cô...
Không, thứ này đã không thể gọi là áo được nữa, chiếc áo len cô mới mua mấy hôm trước đã bị rách thành hai nửa, miễn cưỡng phủ trên người cô.
Khóe miệng cô run rẩy vén mảnh áo kia lên.
Đây là...đã xảy ra chuyện gì? Cô biết tửu lượng của mình không ra sao, nhưng...hình như cô đâu có sở thích xé quần áo của mình sau khi uống say? Tuy nhiên, chiếc áo này thật sự đã bị xé rách! Cô hoàn toàn không nói chuyện xé quần áo và Ân Hàn Tín lại với nhau.
Cô vội vã đứng dậy thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, cô đi đánh răng.
Sau khi tới phòng tắm, lúc chuẩn bị đánh răng, cô vừa chạm vào miệng thì thấy trên môi rất đau, cô nhìn trong gương, không biết môi mình đã bị nứt từ lúc nào.
Trương Uyển Du: ".."
Cô sắp phát điên rồi.
Sau này nhất định không được cùng đám Nhiếp Tương Tư uống nhiều rượu như vậy.
Đánh răng xong, cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy Ân Hàn Tín đang bước ra từ căn phòng gần đó.
Trương Uyển Du nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Hôm qua cô uống say như vậy mà lại gặp anh, không biết đêm qua anh có nhìn thấy lúc cô mượn rượu làm bừa không.
"Ân tổng, chào buổi sáng!"
Trương Uyển Du lịch sự chào.
Ân Hàn Tín liếc nhìn Trương Uyển Du, hơi khàn giọng nói: "Chào buổi sáng"
Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng hỏi: "Ân tổng, đêm qua anh là người đưa tôi về sao?"
"Ừ"
"Vậy đêm qua tôi...khụ.."
Trương Uyển Du dè dặt hỏi: "Tôi không gây ra chuyện gì chứ?"
Cô lo lắng lúc mình uống say đã làm ra chuyện gì đó khác người trước mặt Ân Hàn Tín.
Ánh mắt của Ân Hàn Tín càng tối hơn.
"Cô Trương đang muốn nhắc tới chuyện gì?"
Trương Uyển Du vội vàng xua tay.
"Không có gì, không có gì"
Đương nhiên cô sẽ không nói chuyện mình mượn rượu làm bừa, nhìn phản ứng của Ân Hàn Tín, có lẽ đêm qua cô không làm gì xấu hổ trước mặt anh.
Ân Hàn Tín đã không nói gì thì cô cũng không nên nói gì thêm....
Hai người xuống tới lầu dưới, Ân lão phu nhân cũng vừa đúng lúc trở về sau khi đi dạo ở bên ngoài.
"Ô, hai đứa đều dậy rồi, đúng lúc quá, cùng ngồi xuống ăn cơm đi!"
Ân lão phu nhân, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín ngồi trong phòng ăn.
Người giúp việc bưng bữa sáng lên.
Trước khi ăn, Ân lão phu nhân hỏi: "Ơ, Hàn Tín, mắt con bị sao vậy? Nghe Ân lão phu nhân nói vậy, Trương Uyển Du vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ân Hàn Tín.
Chuyện này thật kỳ lạ, ngay khóe mắt của Ân Hàn Tín có một vết bầm rất rõ ràng.
Hơn nữa, tại sao vết bầm kia nhìn thể nào cũng thấy hơi quen mắt? Trương Uyển Du đột nhiên nhớ ra đêm qua cô uống say, lúc Ân Hàn Tín ôm cô xuống từ trên xe, cô nghĩ anh là tên dê xồm nên đã đấm anh một cái.
Nghĩ tới đây, Trương Uyển Du chột dạ cúi đầu xuống.
Ân Hàn Tín nhìn về phía Trương Uyển Du, giải thích qua loa: "Con không cẩn thận bị người ta đụng trúng"
Ân lão phu nhân nghe xong liền nổi giận.
"Người nào không có mắt đám đụng trúng con?"
Trương Uyển Du: ".."
Người đó chính là con.
Ân Hàn Tín: "Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn"
Ân Hàn Tín đưa Trương Uyển Du đến công ty luật.
Trên đường đi, ngay khi Trương Uyển Du đang chuẩn bị xin lỗi Ân Hàn Tín vì chuyện cú đấm hôm qua thì điện thoại cô đổ chuông.
Trương Uyển Du nhìn màn hình, là Nhiếp Tương Tư gọi.
Cô đau đầu nhíu mày.
Trương Uyển Du vừa nhấc máy, ở đầu dây bên kia, giọng nói chói tai của Nhiếp Tương Tư vang lên.
"Lạc Lạc! Mau nói cho tớ biết, cậu và Ân Hàn Tín có quan hệ gì"
Trương Uyển Du hơi ù tai vì giọng nói của Nhiếp Tương Tư.
Cô nhăn mặt đưa điện thoại ra xa.
Cô lén nhìn Ân Hàn Tín ở bên cạnh, sau đó quay người, lùi vào góc xe, thì thầm nói: "Tớ và anh ấy không có quan hệ gì cả"
"Không thể nào!"
Nhiếp Tương Tư sắc bén chỉ ra: "Nếu hai người không có quan hệ gì thì làm gì có chuyện anh ấy tới đón cậu về nhà? Hơn nữa còn đưa cả tớ và Hoa Hoa về, nói, hai người đã làm tới bước nào rồi? Đã hôn nhau chưa? Đã lên giường chưa? Còn nữa còn nữa, rốt cuộc hai người là cậu ở trên, anh ấy ở dưới hay anh ấy ở trên, cậu ở dưới?"
Trương Uyển Du: ".."
Nhiếp Tương Tư nói rất lớn, khi cô ấy nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm tới việc có ai đang ở bên cạnh Trương Uyển Du hay không.
Trương Uyển Du ở đầu dây bên này cảm nhận được ánh mắt như hai tia X của ai đó ở sau lưng đang nhìn xuyên qua người cô.
Cô hận không thể lập tức đi theo đường mạng tới chỗ Nhiếp Tương Tư để bịt miệng cô ấy lại.
Trương Uyển Du cố gắng nói nhỏ hết mức: "Tư Tư, mối quan hệ giữa tớ và anh ấy không giống như cậu nghĩ đâu, hai bọn tớ...hai bọn tớ cũng sẽ không làm tới bước kia."
"Sao có thể như vậy?"
"Aiya.."
Trương Uyển Du thì thầm giải thích ngắn gọn những chuyện đã xảy ra, sau đó cô nói: "Kết quả chính là như vậy!"
Giọng nói vô cùng phấn khích ban nãy của Nhiếp Tương Tư trong nháy mắt liền trở nên ủ rũ.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, là tiếng quần áo bị xé rách.
Khi Ân Hàn Tín hôn Trương Uyển Du lần nữa, anh phát hiện, cô gái đang nằm dưới thân mình không hề nhúc nhích.
Ân Hàn Tín nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang thở đều đều dưới thân anh.
Cô ngủ thật rồi.
Sau khi đốt cháy ngọn lửa trong người anh, cô cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Ân Hàn Tín oán trách nhìn Trương Uyển Du, anh cúi đầu cắn thật mạnh vào môi cô, mạnh đến nỗi anh cảm nhận được vị tanh trên đầu lưỡi của mình.
Thấy môi đau, Trương Uyển Du khẽ rên rỉ, sau đó cô lại tiếp tục ngủ.
Nhìn dáng vẻ vô tâm ngủ của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín vừa tức giận, vừa khó chịu, vừa mất kiên nhẫn.
Anh so đo cái gì với một con sâu rượu cơ chứ.
Hơn nữa, bây giờ cô đang ngủ say, nếu giờ anh làm chuyện gì đó với cô, vậy chẳng phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Anh hít một hơi thật sâu, sức kiềm chế mạnh mẽ khiển anh kéo chăn bông qua che đi cảnh xuân phơi phới của cô.
Cuối cùng, Ân Hàn Tín khó chịu rời khỏi cơ thể Trương Uyển Du, anh phủ chăn bông lên người cô lần nữa, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô rồi mới quay người đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Trương Uyển Du bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, cô liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô khẽ rên rỉ, từ từ ngồi dậy, lầy tay day day huyệt Thái Dương.
Tôi qua ba người cô, Nhiếp Tương Tư và Hoa Hoa đã uống quá nhiều, cô chỉ nhớ những chai rượu rỗng cứ lần lượt rơi xuống, sau đó bọn họ uống rất nhiều.
Sau đó nữa hình như Ân Hàn Tín đã tới, sau đó anh còn đưa cô về nhà, sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô không còn nhớ rõ.
Cô nhìn xung quanh, đây là phòng của cô ở nhà họ Ân.
Cô lắc lắc đầu, nhìn túi xách trên tủ đầu giường của mình, sau đó lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
Bây giờ là 6 giờ 30 sáng, đến giờ dậy rồi.
Đặt điện thoại xuống, cô kéo chăn ra, chuẩn bị xuống giường.
Nhưng khi cô kéo chăn ra, cả người cô khựng lại.
Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quần của cô vẫn đang mặc bình thường, nhưng áo của cô...
Không, thứ này đã không thể gọi là áo được nữa, chiếc áo len cô mới mua mấy hôm trước đã bị rách thành hai nửa, miễn cưỡng phủ trên người cô.
Khóe miệng cô run rẩy vén mảnh áo kia lên.
Đây là...đã xảy ra chuyện gì? Cô biết tửu lượng của mình không ra sao, nhưng...hình như cô đâu có sở thích xé quần áo của mình sau khi uống say? Tuy nhiên, chiếc áo này thật sự đã bị xé rách! Cô hoàn toàn không nói chuyện xé quần áo và Ân Hàn Tín lại với nhau.
Cô vội vã đứng dậy thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, cô đi đánh răng.
Sau khi tới phòng tắm, lúc chuẩn bị đánh răng, cô vừa chạm vào miệng thì thấy trên môi rất đau, cô nhìn trong gương, không biết môi mình đã bị nứt từ lúc nào.
Trương Uyển Du: ".."
Cô sắp phát điên rồi.
Sau này nhất định không được cùng đám Nhiếp Tương Tư uống nhiều rượu như vậy.
Đánh răng xong, cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy Ân Hàn Tín đang bước ra từ căn phòng gần đó.
Trương Uyển Du nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Hôm qua cô uống say như vậy mà lại gặp anh, không biết đêm qua anh có nhìn thấy lúc cô mượn rượu làm bừa không.
"Ân tổng, chào buổi sáng!"
Trương Uyển Du lịch sự chào.
Ân Hàn Tín liếc nhìn Trương Uyển Du, hơi khàn giọng nói: "Chào buổi sáng"
Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng hỏi: "Ân tổng, đêm qua anh là người đưa tôi về sao?"
"Ừ"
"Vậy đêm qua tôi...khụ.."
Trương Uyển Du dè dặt hỏi: "Tôi không gây ra chuyện gì chứ?"
Cô lo lắng lúc mình uống say đã làm ra chuyện gì đó khác người trước mặt Ân Hàn Tín.
Ánh mắt của Ân Hàn Tín càng tối hơn.
"Cô Trương đang muốn nhắc tới chuyện gì?"
Trương Uyển Du vội vàng xua tay.
"Không có gì, không có gì"
Đương nhiên cô sẽ không nói chuyện mình mượn rượu làm bừa, nhìn phản ứng của Ân Hàn Tín, có lẽ đêm qua cô không làm gì xấu hổ trước mặt anh.
Ân Hàn Tín đã không nói gì thì cô cũng không nên nói gì thêm....
Hai người xuống tới lầu dưới, Ân lão phu nhân cũng vừa đúng lúc trở về sau khi đi dạo ở bên ngoài.
"Ô, hai đứa đều dậy rồi, đúng lúc quá, cùng ngồi xuống ăn cơm đi!"
Ân lão phu nhân, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín ngồi trong phòng ăn.
Người giúp việc bưng bữa sáng lên.
Trước khi ăn, Ân lão phu nhân hỏi: "Ơ, Hàn Tín, mắt con bị sao vậy? Nghe Ân lão phu nhân nói vậy, Trương Uyển Du vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ân Hàn Tín.
Chuyện này thật kỳ lạ, ngay khóe mắt của Ân Hàn Tín có một vết bầm rất rõ ràng.
Hơn nữa, tại sao vết bầm kia nhìn thể nào cũng thấy hơi quen mắt? Trương Uyển Du đột nhiên nhớ ra đêm qua cô uống say, lúc Ân Hàn Tín ôm cô xuống từ trên xe, cô nghĩ anh là tên dê xồm nên đã đấm anh một cái.
Nghĩ tới đây, Trương Uyển Du chột dạ cúi đầu xuống.
Ân Hàn Tín nhìn về phía Trương Uyển Du, giải thích qua loa: "Con không cẩn thận bị người ta đụng trúng"
Ân lão phu nhân nghe xong liền nổi giận.
"Người nào không có mắt đám đụng trúng con?"
Trương Uyển Du: ".."
Người đó chính là con.
Ân Hàn Tín: "Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn"
Ân Hàn Tín đưa Trương Uyển Du đến công ty luật.
Trên đường đi, ngay khi Trương Uyển Du đang chuẩn bị xin lỗi Ân Hàn Tín vì chuyện cú đấm hôm qua thì điện thoại cô đổ chuông.
Trương Uyển Du nhìn màn hình, là Nhiếp Tương Tư gọi.
Cô đau đầu nhíu mày.
Trương Uyển Du vừa nhấc máy, ở đầu dây bên kia, giọng nói chói tai của Nhiếp Tương Tư vang lên.
"Lạc Lạc! Mau nói cho tớ biết, cậu và Ân Hàn Tín có quan hệ gì"
Trương Uyển Du hơi ù tai vì giọng nói của Nhiếp Tương Tư.
Cô nhăn mặt đưa điện thoại ra xa.
Cô lén nhìn Ân Hàn Tín ở bên cạnh, sau đó quay người, lùi vào góc xe, thì thầm nói: "Tớ và anh ấy không có quan hệ gì cả"
"Không thể nào!"
Nhiếp Tương Tư sắc bén chỉ ra: "Nếu hai người không có quan hệ gì thì làm gì có chuyện anh ấy tới đón cậu về nhà? Hơn nữa còn đưa cả tớ và Hoa Hoa về, nói, hai người đã làm tới bước nào rồi? Đã hôn nhau chưa? Đã lên giường chưa? Còn nữa còn nữa, rốt cuộc hai người là cậu ở trên, anh ấy ở dưới hay anh ấy ở trên, cậu ở dưới?"
Trương Uyển Du: ".."
Nhiếp Tương Tư nói rất lớn, khi cô ấy nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm tới việc có ai đang ở bên cạnh Trương Uyển Du hay không.
Trương Uyển Du ở đầu dây bên này cảm nhận được ánh mắt như hai tia X của ai đó ở sau lưng đang nhìn xuyên qua người cô.
Cô hận không thể lập tức đi theo đường mạng tới chỗ Nhiếp Tương Tư để bịt miệng cô ấy lại.
Trương Uyển Du cố gắng nói nhỏ hết mức: "Tư Tư, mối quan hệ giữa tớ và anh ấy không giống như cậu nghĩ đâu, hai bọn tớ...hai bọn tớ cũng sẽ không làm tới bước kia."
"Sao có thể như vậy?"
"Aiya.."
Trương Uyển Du thì thầm giải thích ngắn gọn những chuyện đã xảy ra, sau đó cô nói: "Kết quả chính là như vậy!"
Giọng nói vô cùng phấn khích ban nãy của Nhiếp Tương Tư trong nháy mắt liền trở nên ủ rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.