Chương 44: Tiêu xài
Matcha Cookie
10/07/2020
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Khi thượng tiên gọi tên mình, Cừ Chúc đơ ra một lúc.
Nghe nam đệ tử bên cạnh nhắc nhở hắn mới chậm chạp đứng dậy, nhìn về phía thượng tiên: "Thượng..."
Đình Hòa nhìn Cừ Chúc, sắc mặt bình tĩnh. Hắn mặc dù trẻ tuổi nhưng lại thành thục ổn trọng, không ai dám bất kính với hắn. Đình Hòa nói: "Trò lên giải bài đi."
Cừ Chúc làm sao biết giải? Đành miễn cưỡng đi lên, cầm bút đứng trước bảng, chưa nhìn đề mục đã theo thói quen viết chữ "Giải".
Đợi tới khi thấy đề mục, đầu óc hắn liền mờ mịt, quay đầu nhìn xuống lớp cầu cứu. Nhưng mấy bằng hữu ngày thường hay chơi với hắn đều ngồi bàn cuối, còn những người ngồi đầu xưa nay không có giao tình gì với hắn, hơn nữa bọn họ đều không thích cái tính phong lưu kênh kiệu của Cừ Chúc, những đệ tử biết cách làm cũng không chỉ cho hắn.
Cừ Chúc lại nhìn đề mục lần nữa, không biết phải trả lời thế nào.
Học đường im ắng, Đình Hòa thượng tiên lẳng lặng đứng một bên, không nói gì.
Cừ Chúc khẩn trương nuốt nước miếng.
Trường hợp này vô cùng xấu hổ.
Chờ thêm một khắc nữa, Đình Hòa mới nói một câu:"Đi xuống đi."
Cừ Chúc đỏ mặt đi xuống, lại nghe thượng tiên nói: "Ngày mai bảo trưởng bối trò đến đây."
Chỉ một bài tập mà thôi, sao lại bị mời trưởng bối? Cừ Chúc muốn cãi, nhưng hắn làm bài không được đã chẳng còn mặt mũi nào rồi, giờ đâu dám tranh cãi gì với thượng tiên? Đành im lặng cúi đầu, về nhà nói với mẫu thân Dung Hư nguyên quân.
Hôm sau Dung Hư nguyên quân đến Cửu Tiêu các.
Phụ thân của Dung Hư nguyên quân là Nam Đẩu tinh quân, ở thiên giới cũng có danh vọng, bà lập gia đình rồi sinh được một đứa con trai là Cừ Chúc, nên đương nhiên yêu thương cưng chiều hắn. Năm trăm năm trước hắn lại gặp chuyện không may, sau này lại càng nuông chiều hắn hơn, chỉ mong hắn bình an ở Cửu Tiêu các là được rồi.
Dung Hư nguyên quân thân phận cao quý, tuy ngày thường cao ngạo nhưng vẫn luôn kính trọng các tiên quân ở Cửu Tiêu các, bà nói với Đình Hòa:"Nghe Cừ Chúc bảo thượng tiên có việc muốn nói với ta?"
Đình Hòa gật đầu, nói biểu hiện mấy ngày nay của Cừ Chúc cho Dung Hư nguyên quân nghe.
Dung Hư nguyên quân cũng biết một ít, dù sao có mẫu thân nào không biết tính con trai mình chứ? Nhưng nghe thượng tiên nói thẳng như vậy, nét mặt già nua của bà thoáng đỏ bừng. Bà cũng từng là thiên chi kiêu nữ, đương nhiên cũng hi vọng con trai thành tài, tuổi trẻ bà vĩ đại vênh váo tự đắc, nhưng con trai lại bất tài, làm bà mất hết mặt mũi.
Dung Hư nguyên quân đành xấu hổ nói:"Thượng tiên có lẽ không biết, Cừ Chúc năm trăm năm trước suýt chết, tu vi không bằng trước đây nữa..."
Vẫn muốn bênh con trai.
Đình Hòa lắc đầu:"Lời của nguyên quân ta biết. Tu vi kém chỉ ảnh hưởng đến môn thực hành pháp thuật thôi, mặt này các tiên quân Cửu Tiêu các đều có suy tính, cũng chú ý tới Cừ Chúc nhiều hơn. Nhưng hôm nay ta muốn nói với Nguyên quân về môn lý thuyết, hắn thường ngày lười nhác, thành tích kém cỏi. Ta đã soạn một phương pháp học tập riêng cho hắn, hôm nay muốn bàn với nguyên quân chuyện này."
Dung Hư nguyên quân còn tưởng thượng tiên sẽ chê bai con trai mình, mời trưởng bối đến Cửu Tiêu các không phải đều như vậy hay sao? Lại không ngờ thượng tiên quan tâm Cừ Chúc như vậy, Dung Hư nguyên quân vui vẻ cười, chăm chú nghe lời thượng tiên nói.
"Cừ Chúc thiên phú không tệ nhưng thiếu người quản giáo, chỉ cần rèn luyện nhiều hơn sẽ tiến bộ thôi."
Dung Hư nguyên quân thấy thượng tiên nói đúng, vui vẻ nhận ý kiến của thượng tiên, cầm một xấp đề thi dày cộp về, chuẩn bị mỗi ngày bắt Cừ Chúc làm.
Đề phòng đệ tử gian lận, khi nhập học đều phải lưu lại chữ viết.
Chữ của mỗi người là độc nhất vô nhị, Cừ Chúc cho dù muốn gian lận cũng không thể, suốt mấy tháng liền phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài, vô cùng chăm chỉ.
Hôm đó tan học thượng tiên đứng chờ a Đào. Từ sau khi gặp chuyện Cừ Chúc, mỗi ngày tan học Đình Hòa đều đi về cùng nàng. Lên thiên mã, Đình Hòa nói với nàng: "Hôm nay mẫu thân qua đây một chuyến."
A Đào không thích Thanh Loan phu nhân, nghe tin bà đến thì ừ một tiếng cho có lệ.
Đình Hòa biết mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, chỉ nắm tay nàng nói: "Tối nay làm cá cho nàng ăn, được không?"
A Đào thích ăn mặn, đương nhiên cũng thích ăn cá, nghe vậy mặt mới tươi tỉnh hơn.
Nàng nhìn thượng tiên.
Trước đây nàng thích sống một mình, nay không hiểu sao ở chung với hắn lâu như vậy mà không thấy có gì khó chịu. Hắn lúc nào cũng chăm sóc nàng chu đáo, A Đào nhìn có vẻ lãnh tình, nhưng không phải là người vô tình, dù sao trước đây nàng với Thược Dược cũng như vậy, chỉ cần người kia kiên nhẫn một chút, chủ động một chút thì nàng sẽ tiếp nhận họ.
A Đào nói cho hắn nghe một chuyện, là trước đây nàng đăng kí vào ban bơi lội, nhưng hồ bơi chưa xây xong nên chương trình học chưa bắt đầu. Mà bây giờ hồi bơi xây xong rồi, mai sẽ bắt đầu học, hôm nay tiên quân thông báo cho các đệ tử ban bơi lội chuẩn bị trang phục.
A Đào đến từ Di sơn, ngày xưa vùng thôn dã thì cái gì cũng đơn giản, bây giờ đến Cửu Tiêu các rồi mọi thứ đầu phải theo quy tắc.
Môn bơi lội cũng cần trang phục theo quy định.
Đình Hòa cũng biết điều này, nhưng đồ bơi phần lớn đều hở hang, dáng người a Đào lại đẹp, nếu mặc đồ như vậy sợ làm náo động mất. Liền nói với nàng: "Để ta chuẩn bị cho."
A Đào gật đầu, không nói gì nữa. Nàng xưa nay lười biếng, có người thay nàng chuẩn bị thì tốt quá rồi.
Hai người đi về phủ đệ, Đình Hòa đưa A Đào về rồi chuẩn bị đi chợ mua đồ, dù sao mẫu thân đến đây, cần phải mua thêm những món bà thích.
Xuống ngựa, a Đào liền nhảy lên lưng thượng tiên, đôi tay ôm chặt cổ hắn để hắn cõng mình vào.
Đình Hòa mỉm cười, hưởng thụ nàng nhiệt tình.
Trước đây hắn là người bảo thủ, từ sau khi gặp Đào này tư tưởng cũng thoáng hơn nhiều. Cõng cô đào trên lưng, lại cảm thấy nàng mang thai mà cơ thể không có gì thay đổi, vẫn nhẹ như ngày nào.
Vừa đi vừa hỏi nàng: "Canh ta nấu để nàng mang đi có uống hết không vậy?" Chỉ sợ nàng không thích uống lén đổ đi.
A Đào tựa cằm lên hõm vai thượng tiên, nghiêng đầu nhìn hắn, ừ một tiếng.
Thượng tiên nấu ăn rất ngon, nhưng cũng có những món a Đào không thích, có điều a Đào xưa nay thẳng thắn, không thích ăn liền nói thẳng, sau này thượng tiên toàn hầm canh nàng thích, đương nhiên ngày nào nàng cũng uống hết.
Nghĩ đến một chuyện, a Đào khẽ cười, cắn cắn lỗ tai hắn, nói: "Thượng tiên mấy ngày rồi chưa uống nước đào, đêm nay phải uống nhiều một chút mới được..."
Thượng tiên mặt đỏ tai hồng, ngoài miệng chỉ nói đừng nghịch, nhưng cũng không nói là không cần uống.
Khuôn mặt tuấn tú cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mỗi khi ngượng ngùng bên tai sẽ đỏ bừng, có nói gì cũng vậy.
Đi vào nội viện, chợt thấy có người đang đứng đó.
Đình Hòa ngẩng đầu, nụ cười thoáng ngưng lại, sau đó chào một tiếng: "Mẫu thân."
Đình Hòa và A Đào ở Cửu Trọng Thiên đã được một tháng, Thanh Loan phu nhân mặc dù không thích A Đào, nhưng lại nhớ nhi tử, tôn nhi của mình, đương nhiên muốn qua đây thăm. Nào ngờ lại thấy con trai như vậy.
Thanh Loan phu nhân nghiêm mặt nhìn Đình Hòa:"Ra thể thống gì nữa, còn không nhanh xuống đây."
Đây là nói với A Đào nằm trên lưng Đình Hòa.
Đình Hòa liền giải thích:"A Đào có thai, ngày thưởng phải cẩn thận nhiều hơn."
Thanh Loan phu nhân biết con trai che chở đào này, há miệng định nói gì đó, nghĩ nghĩ lại thôi.
Đình Hòa cẩn thận thả A Đào xuống, nói với Thanh Loan phu nhân:"Mẫu thân sao lại đến sớm như vậy?"Lúc trước nói đến đây ăn tối.
Thanh Loan phu nhân thấy A Đào cũng không vui vẻ gì, nói: "Đến sớm một chút mới có thời gian đi chợ mua đồ nấu ăn..." sau đó liếc qua a Đào, "Ngươi mặc dù có thai nhưng cũng không thể lười biếng được, phải đi lại nhiều một chút thì mới tốt cho thai nhi. Hôm nay trời đẹp, theo ta đi chợ đi."
Đình Hòa bênh A Đào, nhưng cũng biết mẹ chồng nàng dâu bọn họ cần phải ở chung, bèn nói với a Đào: "Nàng đi cùng mẫu thân đi." Tiếp xúc nhiều thì mới hiểu nhau thêm. Đình Hòa biết tính tình mẫu thân, chờ hai người hiểu tính lẫn nhau, quan hệ tự nhiên sẽ cải thiện.
Thanh Loan phu nhân lúc này mới vừa lòng, bảo A Đào lên xe ngựa.
Thiên mã sải cánh bay, hai người ngồi trên xe, Thanh Loan phu nhân nhìn Đào yêu mỹ mạo kiều diễm, cũng may đồng phục Cửu Tiêu các bảo thủ một chút, lúc này mới vừa lòng. Bà thản nhiên hỏi: "Bình thường ngươi nấu cơm hay sao?"
A Đào không thích nói chuyện, nhưng nghĩ bà là mẫu thân của thượng tiên bèn nể mấy phần, đáp: "Ta không biết nấu, đều là thượng tiên xuống bếp."
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân hơi khó coi.
Đánh giá một nàng dâu tốt hay không thì điều đầu tiên là phải biết nấu ăn. Trước đây bà đồng ý hôn sự của Dung Lâm cũng vì A Liên nấu ăn ngon. Bề ngoài xấu đẹp thế nào không quan trọng, chỉ cần tính cách dịu hiền là được.
Thanh Loan phu nhân đương nhiên không hài lòng, định nói cô đào sau này phải xuống bếp nấu ăn cho phu quân mới được, nhưng lại nghĩ nàng đang mang thai, khói dầu phòng bếp không tốt cho thai nhi, đành nói: "Chờ sinh đứa nhỏ xong ngươi cũng nên học nấu ăn, thân là nữ nhân, cần phải biết tề gia nội trợ."
A Đào muốn nói thượng tiên nấu ăn ngon rồi, sao nàng còn phải học làm gì?
Nhưng Thanh Loan phu nhân lại nói trước: "Hai đứa ở gần a Liên, sau này hai nhà nhớ qua thăm hỏi, còn ngươi, cần phải học tập biểu tẩu ngươi nhiều hơn nữa."
Biểu tẩu A Liên thường ngày hay hỏi thăm nàng, a Đào không quen biết ai ngoài thượng tiên cùng mấy người bên Di sơn kia, nếu có thì cũng chỉ có vị biểu tẩu này. Nàng ấy hiền lành thân thiện, được nhiều người quý mến, a Đào cũng không bài xích.
A Đào trầm mặc không nói gì, Thanh Loan phu nhân liền thấy nàng không lễ phép, nói chuyện với trưởng bối mà không vâng dạ gì hết, đúng là thiếu giáo dưỡng. Bà vốn không thích đào này, bây giờ chỉ có hai người nên cũng không thèm nể mặt con trai, lạnh lùng không nói gì nữa, thử xem Đào này có biết ý chút nào không, thấy bà không vui thì quay sang hỏi chuyện lấy lòng bà.
Ai ngờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đào kia nói gì hết.
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân sắc kém thêm vài phần.
Đến chợ, A Đào theo sau Thanh Loan phu nhân.
Bình thường đều là thượng tiên đi chợ, còn nàng chưa đi bao giờ, đây là lần đầu tiên đi chợ mua đồ nấu ăn. Thanh Loan phu nhân mặc dù xuất thân cao quý, nhưng khi mua đồ cũng giống như những phụ nhân bình thường, không để mình chịu thiệt chút nào, cái gì trả giá được thì cứ trả.
A Đào đứng sau lưng Thanh Loan phu nhân, nghe bà cãi cọ nửa ngày với chủ quán mà vẫn không ưng giá, lại đổi sang tiệm khác.
Nàng khẽ nhíu mày, không thích mấy chuyện phiền phức như vậy, liền qua cửa hàng sau lưng mua đồ
Thanh Loan phu nhân không thiếu bạc, nhưng cũng không chấp nhận A Đào tiêu bạc như thế, thấy nàng không hỏi giá đã mua rồi, lỡ người ta chặt chém thì sao?
Thế là kéo A Đào qua một bên, nói: "Ngươi cứ đứng một bên nhìn là được rồi, lo mà học hỏi, tiêu xài như vậy, ngươi tưởng bạc của Đình Hòa dễ kiếm lắm sao?"
Làm gì có ai mua đồ như vậy, đúng là đồ phá sản.
A Đào không hiểu, nàng thấy mình không làm gì sai hết. Rõ ràng chỉ cần một khắc là có thể mua hết nguyên liệu nấu ăn, sao lại phải lãng phí thời gian như vậy? Huống chi giá cả có chênh lệch bao nhiêu đâu, thực phẩm cũng rất tươi. Nàng có lòng tốt mua giùm, lại còn bị nói như vậy. Bèn nói: "Chỉ hơn mấy văn tiền, có gì khác nhau đâu?"
Khác chứ sao không! Thanh Loan phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Xuất thân kém, tiêu bạc lại hoang phí như vậy... Thanh Loan phu nhân vô cùng tức giận, thấy cần phải giáo huấn nàng một phen.
Mà Dung Hư nguyên quân cách đó không xa đã thấy Thanh Loan phu nhân từ lâu.
Dung Hư nguyên quân ngày thường cũng có giao thiệp với Thanh Loan phu nhân, nhưng giữa các phụ nhân với nhau không tránh khỏi có chút ganh tị, bề ngoài bà luôn kính trọng Thanh Loan phu nhân, nhưng trong lòng lại bất mãn.
Giờ thấy Thanh Loan phu nhân dẫn theo một tiểu cô nương không rành thế sự, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, thế là bà ta tươi cười đi qua, hùa theo Thanh Loan phu nhân nói A Đào:"Thật là, cô nương tuổi còn nhỏ mà đã phung phí như vậy, đúng là không phải nữ tử hiền lành, sau này ai lấy phải ngươi thì cho dù có núi vàng núi bạc chắc cũng bị ngươi tiêu hết..."
Nói xong còn cười cười.
Dù sao trưởng bối đều không thích nữ tử bề ngoài yêu diễm lại không biết làm việc nhà như A Đào.
Thanh Loan phu nhân ban nãy mắng A Đào thật, cũng biết những lời Dung Hư nguyên quân nói không sai.
Nhưng thấy Dung Hư nguyên quân nói A Đào như vậy, bà khẽ cười, thản nhiên nói: "A Đào có mặt nào không tốt thì cũng là Đào ở Cửu Nguyên sơn chúng ta, chỉ cho phép người trong nhà nói chuyện, sao đến lượt người ngoài như bà mở miệng giáo huấn?"
Khi thượng tiên gọi tên mình, Cừ Chúc đơ ra một lúc.
Nghe nam đệ tử bên cạnh nhắc nhở hắn mới chậm chạp đứng dậy, nhìn về phía thượng tiên: "Thượng..."
Đình Hòa nhìn Cừ Chúc, sắc mặt bình tĩnh. Hắn mặc dù trẻ tuổi nhưng lại thành thục ổn trọng, không ai dám bất kính với hắn. Đình Hòa nói: "Trò lên giải bài đi."
Cừ Chúc làm sao biết giải? Đành miễn cưỡng đi lên, cầm bút đứng trước bảng, chưa nhìn đề mục đã theo thói quen viết chữ "Giải".
Đợi tới khi thấy đề mục, đầu óc hắn liền mờ mịt, quay đầu nhìn xuống lớp cầu cứu. Nhưng mấy bằng hữu ngày thường hay chơi với hắn đều ngồi bàn cuối, còn những người ngồi đầu xưa nay không có giao tình gì với hắn, hơn nữa bọn họ đều không thích cái tính phong lưu kênh kiệu của Cừ Chúc, những đệ tử biết cách làm cũng không chỉ cho hắn.
Cừ Chúc lại nhìn đề mục lần nữa, không biết phải trả lời thế nào.
Học đường im ắng, Đình Hòa thượng tiên lẳng lặng đứng một bên, không nói gì.
Cừ Chúc khẩn trương nuốt nước miếng.
Trường hợp này vô cùng xấu hổ.
Chờ thêm một khắc nữa, Đình Hòa mới nói một câu:"Đi xuống đi."
Cừ Chúc đỏ mặt đi xuống, lại nghe thượng tiên nói: "Ngày mai bảo trưởng bối trò đến đây."
Chỉ một bài tập mà thôi, sao lại bị mời trưởng bối? Cừ Chúc muốn cãi, nhưng hắn làm bài không được đã chẳng còn mặt mũi nào rồi, giờ đâu dám tranh cãi gì với thượng tiên? Đành im lặng cúi đầu, về nhà nói với mẫu thân Dung Hư nguyên quân.
Hôm sau Dung Hư nguyên quân đến Cửu Tiêu các.
Phụ thân của Dung Hư nguyên quân là Nam Đẩu tinh quân, ở thiên giới cũng có danh vọng, bà lập gia đình rồi sinh được một đứa con trai là Cừ Chúc, nên đương nhiên yêu thương cưng chiều hắn. Năm trăm năm trước hắn lại gặp chuyện không may, sau này lại càng nuông chiều hắn hơn, chỉ mong hắn bình an ở Cửu Tiêu các là được rồi.
Dung Hư nguyên quân thân phận cao quý, tuy ngày thường cao ngạo nhưng vẫn luôn kính trọng các tiên quân ở Cửu Tiêu các, bà nói với Đình Hòa:"Nghe Cừ Chúc bảo thượng tiên có việc muốn nói với ta?"
Đình Hòa gật đầu, nói biểu hiện mấy ngày nay của Cừ Chúc cho Dung Hư nguyên quân nghe.
Dung Hư nguyên quân cũng biết một ít, dù sao có mẫu thân nào không biết tính con trai mình chứ? Nhưng nghe thượng tiên nói thẳng như vậy, nét mặt già nua của bà thoáng đỏ bừng. Bà cũng từng là thiên chi kiêu nữ, đương nhiên cũng hi vọng con trai thành tài, tuổi trẻ bà vĩ đại vênh váo tự đắc, nhưng con trai lại bất tài, làm bà mất hết mặt mũi.
Dung Hư nguyên quân đành xấu hổ nói:"Thượng tiên có lẽ không biết, Cừ Chúc năm trăm năm trước suýt chết, tu vi không bằng trước đây nữa..."
Vẫn muốn bênh con trai.
Đình Hòa lắc đầu:"Lời của nguyên quân ta biết. Tu vi kém chỉ ảnh hưởng đến môn thực hành pháp thuật thôi, mặt này các tiên quân Cửu Tiêu các đều có suy tính, cũng chú ý tới Cừ Chúc nhiều hơn. Nhưng hôm nay ta muốn nói với Nguyên quân về môn lý thuyết, hắn thường ngày lười nhác, thành tích kém cỏi. Ta đã soạn một phương pháp học tập riêng cho hắn, hôm nay muốn bàn với nguyên quân chuyện này."
Dung Hư nguyên quân còn tưởng thượng tiên sẽ chê bai con trai mình, mời trưởng bối đến Cửu Tiêu các không phải đều như vậy hay sao? Lại không ngờ thượng tiên quan tâm Cừ Chúc như vậy, Dung Hư nguyên quân vui vẻ cười, chăm chú nghe lời thượng tiên nói.
"Cừ Chúc thiên phú không tệ nhưng thiếu người quản giáo, chỉ cần rèn luyện nhiều hơn sẽ tiến bộ thôi."
Dung Hư nguyên quân thấy thượng tiên nói đúng, vui vẻ nhận ý kiến của thượng tiên, cầm một xấp đề thi dày cộp về, chuẩn bị mỗi ngày bắt Cừ Chúc làm.
Đề phòng đệ tử gian lận, khi nhập học đều phải lưu lại chữ viết.
Chữ của mỗi người là độc nhất vô nhị, Cừ Chúc cho dù muốn gian lận cũng không thể, suốt mấy tháng liền phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài, vô cùng chăm chỉ.
Hôm đó tan học thượng tiên đứng chờ a Đào. Từ sau khi gặp chuyện Cừ Chúc, mỗi ngày tan học Đình Hòa đều đi về cùng nàng. Lên thiên mã, Đình Hòa nói với nàng: "Hôm nay mẫu thân qua đây một chuyến."
A Đào không thích Thanh Loan phu nhân, nghe tin bà đến thì ừ một tiếng cho có lệ.
Đình Hòa biết mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, chỉ nắm tay nàng nói: "Tối nay làm cá cho nàng ăn, được không?"
A Đào thích ăn mặn, đương nhiên cũng thích ăn cá, nghe vậy mặt mới tươi tỉnh hơn.
Nàng nhìn thượng tiên.
Trước đây nàng thích sống một mình, nay không hiểu sao ở chung với hắn lâu như vậy mà không thấy có gì khó chịu. Hắn lúc nào cũng chăm sóc nàng chu đáo, A Đào nhìn có vẻ lãnh tình, nhưng không phải là người vô tình, dù sao trước đây nàng với Thược Dược cũng như vậy, chỉ cần người kia kiên nhẫn một chút, chủ động một chút thì nàng sẽ tiếp nhận họ.
A Đào nói cho hắn nghe một chuyện, là trước đây nàng đăng kí vào ban bơi lội, nhưng hồ bơi chưa xây xong nên chương trình học chưa bắt đầu. Mà bây giờ hồi bơi xây xong rồi, mai sẽ bắt đầu học, hôm nay tiên quân thông báo cho các đệ tử ban bơi lội chuẩn bị trang phục.
A Đào đến từ Di sơn, ngày xưa vùng thôn dã thì cái gì cũng đơn giản, bây giờ đến Cửu Tiêu các rồi mọi thứ đầu phải theo quy tắc.
Môn bơi lội cũng cần trang phục theo quy định.
Đình Hòa cũng biết điều này, nhưng đồ bơi phần lớn đều hở hang, dáng người a Đào lại đẹp, nếu mặc đồ như vậy sợ làm náo động mất. Liền nói với nàng: "Để ta chuẩn bị cho."
A Đào gật đầu, không nói gì nữa. Nàng xưa nay lười biếng, có người thay nàng chuẩn bị thì tốt quá rồi.
Hai người đi về phủ đệ, Đình Hòa đưa A Đào về rồi chuẩn bị đi chợ mua đồ, dù sao mẫu thân đến đây, cần phải mua thêm những món bà thích.
Xuống ngựa, a Đào liền nhảy lên lưng thượng tiên, đôi tay ôm chặt cổ hắn để hắn cõng mình vào.
Đình Hòa mỉm cười, hưởng thụ nàng nhiệt tình.
Trước đây hắn là người bảo thủ, từ sau khi gặp Đào này tư tưởng cũng thoáng hơn nhiều. Cõng cô đào trên lưng, lại cảm thấy nàng mang thai mà cơ thể không có gì thay đổi, vẫn nhẹ như ngày nào.
Vừa đi vừa hỏi nàng: "Canh ta nấu để nàng mang đi có uống hết không vậy?" Chỉ sợ nàng không thích uống lén đổ đi.
A Đào tựa cằm lên hõm vai thượng tiên, nghiêng đầu nhìn hắn, ừ một tiếng.
Thượng tiên nấu ăn rất ngon, nhưng cũng có những món a Đào không thích, có điều a Đào xưa nay thẳng thắn, không thích ăn liền nói thẳng, sau này thượng tiên toàn hầm canh nàng thích, đương nhiên ngày nào nàng cũng uống hết.
Nghĩ đến một chuyện, a Đào khẽ cười, cắn cắn lỗ tai hắn, nói: "Thượng tiên mấy ngày rồi chưa uống nước đào, đêm nay phải uống nhiều một chút mới được..."
Thượng tiên mặt đỏ tai hồng, ngoài miệng chỉ nói đừng nghịch, nhưng cũng không nói là không cần uống.
Khuôn mặt tuấn tú cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mỗi khi ngượng ngùng bên tai sẽ đỏ bừng, có nói gì cũng vậy.
Đi vào nội viện, chợt thấy có người đang đứng đó.
Đình Hòa ngẩng đầu, nụ cười thoáng ngưng lại, sau đó chào một tiếng: "Mẫu thân."
Đình Hòa và A Đào ở Cửu Trọng Thiên đã được một tháng, Thanh Loan phu nhân mặc dù không thích A Đào, nhưng lại nhớ nhi tử, tôn nhi của mình, đương nhiên muốn qua đây thăm. Nào ngờ lại thấy con trai như vậy.
Thanh Loan phu nhân nghiêm mặt nhìn Đình Hòa:"Ra thể thống gì nữa, còn không nhanh xuống đây."
Đây là nói với A Đào nằm trên lưng Đình Hòa.
Đình Hòa liền giải thích:"A Đào có thai, ngày thưởng phải cẩn thận nhiều hơn."
Thanh Loan phu nhân biết con trai che chở đào này, há miệng định nói gì đó, nghĩ nghĩ lại thôi.
Đình Hòa cẩn thận thả A Đào xuống, nói với Thanh Loan phu nhân:"Mẫu thân sao lại đến sớm như vậy?"Lúc trước nói đến đây ăn tối.
Thanh Loan phu nhân thấy A Đào cũng không vui vẻ gì, nói: "Đến sớm một chút mới có thời gian đi chợ mua đồ nấu ăn..." sau đó liếc qua a Đào, "Ngươi mặc dù có thai nhưng cũng không thể lười biếng được, phải đi lại nhiều một chút thì mới tốt cho thai nhi. Hôm nay trời đẹp, theo ta đi chợ đi."
Đình Hòa bênh A Đào, nhưng cũng biết mẹ chồng nàng dâu bọn họ cần phải ở chung, bèn nói với a Đào: "Nàng đi cùng mẫu thân đi." Tiếp xúc nhiều thì mới hiểu nhau thêm. Đình Hòa biết tính tình mẫu thân, chờ hai người hiểu tính lẫn nhau, quan hệ tự nhiên sẽ cải thiện.
Thanh Loan phu nhân lúc này mới vừa lòng, bảo A Đào lên xe ngựa.
Thiên mã sải cánh bay, hai người ngồi trên xe, Thanh Loan phu nhân nhìn Đào yêu mỹ mạo kiều diễm, cũng may đồng phục Cửu Tiêu các bảo thủ một chút, lúc này mới vừa lòng. Bà thản nhiên hỏi: "Bình thường ngươi nấu cơm hay sao?"
A Đào không thích nói chuyện, nhưng nghĩ bà là mẫu thân của thượng tiên bèn nể mấy phần, đáp: "Ta không biết nấu, đều là thượng tiên xuống bếp."
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân hơi khó coi.
Đánh giá một nàng dâu tốt hay không thì điều đầu tiên là phải biết nấu ăn. Trước đây bà đồng ý hôn sự của Dung Lâm cũng vì A Liên nấu ăn ngon. Bề ngoài xấu đẹp thế nào không quan trọng, chỉ cần tính cách dịu hiền là được.
Thanh Loan phu nhân đương nhiên không hài lòng, định nói cô đào sau này phải xuống bếp nấu ăn cho phu quân mới được, nhưng lại nghĩ nàng đang mang thai, khói dầu phòng bếp không tốt cho thai nhi, đành nói: "Chờ sinh đứa nhỏ xong ngươi cũng nên học nấu ăn, thân là nữ nhân, cần phải biết tề gia nội trợ."
A Đào muốn nói thượng tiên nấu ăn ngon rồi, sao nàng còn phải học làm gì?
Nhưng Thanh Loan phu nhân lại nói trước: "Hai đứa ở gần a Liên, sau này hai nhà nhớ qua thăm hỏi, còn ngươi, cần phải học tập biểu tẩu ngươi nhiều hơn nữa."
Biểu tẩu A Liên thường ngày hay hỏi thăm nàng, a Đào không quen biết ai ngoài thượng tiên cùng mấy người bên Di sơn kia, nếu có thì cũng chỉ có vị biểu tẩu này. Nàng ấy hiền lành thân thiện, được nhiều người quý mến, a Đào cũng không bài xích.
A Đào trầm mặc không nói gì, Thanh Loan phu nhân liền thấy nàng không lễ phép, nói chuyện với trưởng bối mà không vâng dạ gì hết, đúng là thiếu giáo dưỡng. Bà vốn không thích đào này, bây giờ chỉ có hai người nên cũng không thèm nể mặt con trai, lạnh lùng không nói gì nữa, thử xem Đào này có biết ý chút nào không, thấy bà không vui thì quay sang hỏi chuyện lấy lòng bà.
Ai ngờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đào kia nói gì hết.
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân sắc kém thêm vài phần.
Đến chợ, A Đào theo sau Thanh Loan phu nhân.
Bình thường đều là thượng tiên đi chợ, còn nàng chưa đi bao giờ, đây là lần đầu tiên đi chợ mua đồ nấu ăn. Thanh Loan phu nhân mặc dù xuất thân cao quý, nhưng khi mua đồ cũng giống như những phụ nhân bình thường, không để mình chịu thiệt chút nào, cái gì trả giá được thì cứ trả.
A Đào đứng sau lưng Thanh Loan phu nhân, nghe bà cãi cọ nửa ngày với chủ quán mà vẫn không ưng giá, lại đổi sang tiệm khác.
Nàng khẽ nhíu mày, không thích mấy chuyện phiền phức như vậy, liền qua cửa hàng sau lưng mua đồ
Thanh Loan phu nhân không thiếu bạc, nhưng cũng không chấp nhận A Đào tiêu bạc như thế, thấy nàng không hỏi giá đã mua rồi, lỡ người ta chặt chém thì sao?
Thế là kéo A Đào qua một bên, nói: "Ngươi cứ đứng một bên nhìn là được rồi, lo mà học hỏi, tiêu xài như vậy, ngươi tưởng bạc của Đình Hòa dễ kiếm lắm sao?"
Làm gì có ai mua đồ như vậy, đúng là đồ phá sản.
A Đào không hiểu, nàng thấy mình không làm gì sai hết. Rõ ràng chỉ cần một khắc là có thể mua hết nguyên liệu nấu ăn, sao lại phải lãng phí thời gian như vậy? Huống chi giá cả có chênh lệch bao nhiêu đâu, thực phẩm cũng rất tươi. Nàng có lòng tốt mua giùm, lại còn bị nói như vậy. Bèn nói: "Chỉ hơn mấy văn tiền, có gì khác nhau đâu?"
Khác chứ sao không! Thanh Loan phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Xuất thân kém, tiêu bạc lại hoang phí như vậy... Thanh Loan phu nhân vô cùng tức giận, thấy cần phải giáo huấn nàng một phen.
Mà Dung Hư nguyên quân cách đó không xa đã thấy Thanh Loan phu nhân từ lâu.
Dung Hư nguyên quân ngày thường cũng có giao thiệp với Thanh Loan phu nhân, nhưng giữa các phụ nhân với nhau không tránh khỏi có chút ganh tị, bề ngoài bà luôn kính trọng Thanh Loan phu nhân, nhưng trong lòng lại bất mãn.
Giờ thấy Thanh Loan phu nhân dẫn theo một tiểu cô nương không rành thế sự, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, thế là bà ta tươi cười đi qua, hùa theo Thanh Loan phu nhân nói A Đào:"Thật là, cô nương tuổi còn nhỏ mà đã phung phí như vậy, đúng là không phải nữ tử hiền lành, sau này ai lấy phải ngươi thì cho dù có núi vàng núi bạc chắc cũng bị ngươi tiêu hết..."
Nói xong còn cười cười.
Dù sao trưởng bối đều không thích nữ tử bề ngoài yêu diễm lại không biết làm việc nhà như A Đào.
Thanh Loan phu nhân ban nãy mắng A Đào thật, cũng biết những lời Dung Hư nguyên quân nói không sai.
Nhưng thấy Dung Hư nguyên quân nói A Đào như vậy, bà khẽ cười, thản nhiên nói: "A Đào có mặt nào không tốt thì cũng là Đào ở Cửu Nguyên sơn chúng ta, chỉ cho phép người trong nhà nói chuyện, sao đến lượt người ngoài như bà mở miệng giáo huấn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.