Chương 34: Tư Duyên
Matcha Cookie
10/07/2020
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Đúng là không có biện pháp nào tốt hơn gả cho hắn.
A Đào không phải là cô đào do dự, lập tức cười nói: "Được thôi... Giống như thượng tiên nói, cần phải nắm chắc." Nàng giơ tay nhận lấy kẹo mạch nha Đình Hòa đưa, nắm thật chặt trong tay.
Có lẽ không ngờ nàng sảng khoái đồng ý như vậy, Đình Hòa thoáng sững sờ, sau đó nói: "Vậy mai chúng ta đi Tư Duyên cục lĩnh hôn thư trước."
Lần trước hắn cầm quyển hộ tịch của a Đào còn chưa trả lại cho nàng, giờ đúng là có tác dụng.
A Đào gật đầu, nghĩ đến lời nói ban nãy của thượng tiên, liền nói: "Đến lúc đó ta muốn ly hôn, thượng tiên nhớ phải đồng ý."
Đình Hòa biết nàng vẫn cố kỵ mẫu thân hắn, cô đào tính cách thoải mái không thích gò bó như nàng hẳn không thích bà bà (*) như mẫu thân.
(*) bà bà: mẹ chồng
Đình Hòa có thể hiểu nàng, nhưng giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ nói cho hắn thành thân là chuyện chung thân đại sự, tuyệt đối không thể tùy tiện ly hôn. Nhưng trước mắt... Nhìn dáng vẻ của nàng, Đình Hòa do dự một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Đều theo ý nàng."
... Trước tiên cứ ràng buộc nàng rồi nói sau.
Còn nếu ly hôn thì cũng là chuyện sau này, dù sao khi đó nàng đã là thê tử của Đình Hòa hắn.
A Đào ừ một tiếng, chuyện này liền quyết định như vậy. Đình Hòa nhìn nàng ăn hết chén canh gà, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Kì hạn dạy học của ba vị Tiên quân đã hết, hôm đó Đình Hòa thượng tiên nói với Sơn Trưởng là muốn nghỉ một ngày. Sơn Trưởng vô cùng luyến tiếc thượng tiên, trong ba tháng ngắn ngủi này thượng tiên đã vất vả rất nhiều, cũng được chúng đệ từ yêu quý hết lòng. Nay ngài ấy đi rồi, ông còn luyến tiếc hơn các đệ tử nữa.
Chỉ còn vài ngày thôi, ngài ấy lại muốn nghỉ một ngày, chính là mất đi một ngày học.
Sơn Trưởng liền hỏi: "Thượng tiên có việc gì gấp ạ?"
Đình Hòa thượng tiên vẫn vô cùng dễ tính, hôm nay lại có vẻ ôn hòa hơn. Hắn khẽ mỉm cười, nói với Sơn Trưởng: "Có chút việc riêng cần làm."
Việc riêng à.
Sơn Trưởng cái hiểu cái không, biết việc riêng không nên hỏi nhiều, lập tức để thượng tiên nghỉ.
Mà bên này Thược Dược cũng thay A Đào xin nghỉ học.
Nếu là mấy ngày trước thì Sơn Trưởng tuyệt đối không cho a Đào nghỉ, nhưng hôm nay danh sách được chọn vào Cửu Tiêu các đã được đưa ra, a Đào không ra khỏi Di sơn được, lúc này ông cũng thấy tiếc thay nàng nên không hỏi gì thêm, cho a Đào nghỉ phép.
Hi Quỳ thấy Thược Dược xin cho A Đào nghỉ, ngồi trong học đường cười toe, cảm thấy a Đào chắc là đang sầu khổ vì không được vào Cửu Tiêu các đây.
Hi Quỳ nghiêng đầu, thấy Hải Đường cúi gằm mặt phờ phạc, liền nói: "Yên tâm đi, chờ ta vào Cửu Tiêu các, quen biết các tiên quân giỏi dang rồi sẽ nghĩ cách cho nàng đi ra ngoài."
Hải Đường đang hâm mộ Hi Quỳ, giờ lại nghe Hi Quỳ nói vậy, cảm kích gật đầu:"Đúng là chỉ có nàng tốt với ta nhất."
Hi Quỳ cười cười, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Hi Qùy... Đợi nàng ta ra khỏi đây rồi, lo làm quen với các vị tiên quân còn không kịp, ai hơi đâu còn nghĩ đến tiểu yêu này nữa chứ. Đúng là dễ lừa thật.
....
Đình Hòa ra khỏi học đường, chuẩn bị dẫn A Đào đi Tư Duyên cục trên thiên giới.
Đi ra vừa lúc gặp Cam Lam, nàng ta mang một ít điểm tâm tinh xảo cho hắn. Cam Lam hôm nay ăn mặc lộng lẫy, biết thời gian thượng tiên ở Di sơn không còn nhiều nữa, nghĩ cần phải nắm chắc cơ hội này.
Đình Hòa không giơ tay nhận mà thẳng thừng nói: "Ta biết tâm ý của Cam Lam cô nương, nhưng ta đã có vị hôn thê, phải cô phụ ý tốt của cô nương rồi."
Cam Lam sắc mặt cứng đờ, sững sờ. Nàng chỉ biết Đình Hòa thượng tiên độc thân đã nhiều năm, chưa từng nghe nói hắn có vị hôn thê. Nhưng chính miệng thượng tiên nói vậy thì đúng là thật rồi... Cam Lam cắn môi lã chã chực khóc, chưa từ bỏ ý định: "Thượng tiên là... sắp có chuyện vui?"
Khuôn mặt Đình Hòa khoan khoái, vuốt cằm nói: "Ừ, sắp rồi."
Lần thứ hai dẫn A Đào đến Tư Duyên cục đã quen thuộc.
Tư Duyên cục là nơi chưởng quản nhân duyên trên thiên giới. Tiên quân tiên tử nếu muốn kết hôn thì sẽ đến Tư Duyên cục đăng ký.
Chưởng quản Tư Duyên cục chính là Tư Duyên Tiên quân, hắn đang sửa sang tư liệu chợt thấy Đình Hòa thượng tiên đến, lập tức đứng dậy đón chào. Hành lễ nói:"Đình Hòa thượng tiên đại giá quang lâm, tiểu tiên không đón tiếp từ xa, mong thượng tiên bỏ qua cho... Chẳng hay thượng tiên đến Tư Duyên cục có gì chỉ giáo?"
Nói câu này, Tư Duyên Tiên quân ngẩn người, cảm thấy câu này quen quen, không biết đã nói khi nào, lại thấy Đình Hòa thượng tiên oai hùng vô song, bên cạnh lại có một cô nương vóc dáng nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp, lúc này hắn mới ngộ ra.
Vội vàng nói: "Thượng tiên định lĩnh hôn thư à?"
Đình Hòa cùng Tư Duyên Tiên quân có quen biết, hắn luôn có quan hệ tốt với các tiên nhân trên thiên giới, cho dù có tiên quân ghen tị thân phận tôn quý dung mạo vô song của hắn, thì cũng không thể ghét hắn được.
Có điều Tư Duyên cục này, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến.
Nghe Tư Duyên Tiên quân nói vậy, Đình Hòa không còn thong dong bình tĩnh như trước nữa mà hơi ngượng ngùng: "...Ừm"
Tư Duyên Tiên quân nhanh ý, lập tức chắp tay nói: "Chúc mừng thượng tiên." Lại nhìn cô nương bên cạnh thượng tiên, nhìn kỹ một lượt, thấy tiểu cô nương này là đào tinh chừng sáu trăm năm đạo hạnh... "Rùa vàng" mà các tiên tử trên thiên giới đều muốn được gả cho lại rơi vào tay một tiểu yêu đến từ thôn dã.... Đúng là có phúc thật.
Tư Duyên Tiên quân nói:"Thượng tiên ngọc thụ lâm phong, đào nữ xinh đẹp khả ái, đúng là lương duyên trời ban."
Theo thói quen nghề nghiệp, Tư Duyên Tiên quân liền nói mấy câu chúc mừng, Đình Hòa cũng hưởng thụ nghe.
Sau đó Tư Duyên Tiên quân mời hai người vào trong, lấy hai tờ đơn để cho hai người điền thông tin. Đình Hòa nhận lấy, đưa một tờ cho A Đào, chấm mực bắt đầu điền vào giấy.
Đình Hòa thượng tiên viết chữ rất đẹp, mà thông tin của a Đào cũng thuộc nằm lòng. Còn a Đào không thích học hành, ngày xưa thường xuyên trốn học, ngay cả bài tập cũng là Thược Dược làm thay, giờ chữ viết xiêu vẹo, có chữ còn chẳng đọc được.
Không đọc được, liền quay qua hỏi thượng tiên.
Thượng tiên nhẫn nại trả lời.
Tư Duyên Tiên quân đang ngồi viết hôn thư, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn mấy lần, thấy đào tinh này dung mạo xinh đẹp nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu yêu đến từ thôn dã, trình độ văn hóa không cao, không biết nhiều chữ.
Điền xong đóng dấu vân tay, Đình Hòa đưa tờ đơn cho Tư Duyên Tiên quân, sau đó lấy trong ngực ra chín lượng bạc.
Tư Duyên Tiên quân cười cười nói:"Đình Hòa thượng tiên chắc chưa biết, bây giờ Tư Duyên cục làm hôn thư không cần bạc nữa rồi."
Lúc trước Tư Duyên cục lấy phí chín lượng bạc, nhưng từ một trăm năm trước liền hủy bỏ, dù hôn thư hay các giấy tờ khác đều hoàn toàn miễn phí.
Đình Hòa đúng là không biết chuyện này, xấu hổ cười cười cất bạc đi, sau đó đi theo Tư Duyên Tiên quân ra hậu viện.
Hậu viện của Tư Duyên cục chính là Nhân Duyên các.
Chính giữa Nhân Duyên các có một tấm gương lớn. Đứng trước gương có thể nhìn rõ bóng dáng hai người. Đình Hòa liền nhìn A Đào lẳng lặng đứng cạnh mình, xinh đẹp động lòng người.
Đó là "Nhân Duyên Kính".
Chỉ có người sắp kết hôn mới đứng trước Nhân Duyên Kính, đem thời khắc này vĩnh viễn khắc sâu, bảo tồn vĩnh cửu.
A Đào nhìn lại cũng có chút ngẩn ngơ, nàng đứng cạnh thượng tiên, đã cùng hắn thành hôn. Đào yêu luôn vô tư tiêu sái thời khắc này lại ngẩn ra, Nhân Duyên Kính lúc này chợt lóe sáng, hình ảnh bên trong tĩnh lại.
Trong gương thượng tiên tao nhã vô song, mà đào yêu đứng cạnh hắn lại ngơ ngác.
Soi Nhân Duyên Kính xong liền đi ra phía sau.
Sau Tư Duyên Cục trồng đủ loại cây liền cành, bên trong có một gốc cây nổi bật nhất, vươn cao đến tận trời mây, cành lá xanh tốt ôm lấy cây liền cành bên dưới, trái cây chín mọng rực rỡ, làm cành trĩu xuống.
Bên dưới phải lấy nhiều cọc gỗ chống lấy.
Lúc Tư Duyên Tiên quân đi qua có hai ba cành trĩu quả xà xuống, đập trúng đầu Tư Duyên Tiên quân.
Nhưng dường như hắn đã quen với cảnh này, chỉ gạt cành cây ra rồi cười với Đình Hòa thượng tiên phía sau:"Đây là cây liền cành của thượng thần Dung Lâm và phu nhân, cây này mới trồng năm trăm năm mà cành lá đã tươi tốt như vậy, tiểu tiên ở Tư Duyên cục gần vạn năm, lần đầu tiên thấy được cây liền cành tốt thế đấy."
Nhắc đến Dung Lâm thượng thần, Tư Duyên Tiên quân không nhịn được nói nhiều hơn: "Nghe nói Dung Lâm thượng thần lại mới sinh quý tử. Ngài ấy thành thân không lâu nhưng lại thường xuyên đến Tư Dục cục, đã thành khách quen đến nộp tiền phạt bên đó. Tư Dục Tiên quân mấy ngày trước còn nói với tiểu tiên, là quyết định cho Dung Lâm thượng thần ưu đãi đưa mười tặng một đó."
Đình Hòa cười cười.
Tư Duyên Tiên quân liền nháy mắt với a Đào bên cạnh Đình Hòa: "Tiểu cô nương à, phải cố gắng lên nhé, tranh thủ vượt qua biểu tẩu Tiểu Liên đi."
Đúng là không có biện pháp nào tốt hơn gả cho hắn.
A Đào không phải là cô đào do dự, lập tức cười nói: "Được thôi... Giống như thượng tiên nói, cần phải nắm chắc." Nàng giơ tay nhận lấy kẹo mạch nha Đình Hòa đưa, nắm thật chặt trong tay.
Có lẽ không ngờ nàng sảng khoái đồng ý như vậy, Đình Hòa thoáng sững sờ, sau đó nói: "Vậy mai chúng ta đi Tư Duyên cục lĩnh hôn thư trước."
Lần trước hắn cầm quyển hộ tịch của a Đào còn chưa trả lại cho nàng, giờ đúng là có tác dụng.
A Đào gật đầu, nghĩ đến lời nói ban nãy của thượng tiên, liền nói: "Đến lúc đó ta muốn ly hôn, thượng tiên nhớ phải đồng ý."
Đình Hòa biết nàng vẫn cố kỵ mẫu thân hắn, cô đào tính cách thoải mái không thích gò bó như nàng hẳn không thích bà bà (*) như mẫu thân.
(*) bà bà: mẹ chồng
Đình Hòa có thể hiểu nàng, nhưng giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ nói cho hắn thành thân là chuyện chung thân đại sự, tuyệt đối không thể tùy tiện ly hôn. Nhưng trước mắt... Nhìn dáng vẻ của nàng, Đình Hòa do dự một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Đều theo ý nàng."
... Trước tiên cứ ràng buộc nàng rồi nói sau.
Còn nếu ly hôn thì cũng là chuyện sau này, dù sao khi đó nàng đã là thê tử của Đình Hòa hắn.
A Đào ừ một tiếng, chuyện này liền quyết định như vậy. Đình Hòa nhìn nàng ăn hết chén canh gà, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Kì hạn dạy học của ba vị Tiên quân đã hết, hôm đó Đình Hòa thượng tiên nói với Sơn Trưởng là muốn nghỉ một ngày. Sơn Trưởng vô cùng luyến tiếc thượng tiên, trong ba tháng ngắn ngủi này thượng tiên đã vất vả rất nhiều, cũng được chúng đệ từ yêu quý hết lòng. Nay ngài ấy đi rồi, ông còn luyến tiếc hơn các đệ tử nữa.
Chỉ còn vài ngày thôi, ngài ấy lại muốn nghỉ một ngày, chính là mất đi một ngày học.
Sơn Trưởng liền hỏi: "Thượng tiên có việc gì gấp ạ?"
Đình Hòa thượng tiên vẫn vô cùng dễ tính, hôm nay lại có vẻ ôn hòa hơn. Hắn khẽ mỉm cười, nói với Sơn Trưởng: "Có chút việc riêng cần làm."
Việc riêng à.
Sơn Trưởng cái hiểu cái không, biết việc riêng không nên hỏi nhiều, lập tức để thượng tiên nghỉ.
Mà bên này Thược Dược cũng thay A Đào xin nghỉ học.
Nếu là mấy ngày trước thì Sơn Trưởng tuyệt đối không cho a Đào nghỉ, nhưng hôm nay danh sách được chọn vào Cửu Tiêu các đã được đưa ra, a Đào không ra khỏi Di sơn được, lúc này ông cũng thấy tiếc thay nàng nên không hỏi gì thêm, cho a Đào nghỉ phép.
Hi Quỳ thấy Thược Dược xin cho A Đào nghỉ, ngồi trong học đường cười toe, cảm thấy a Đào chắc là đang sầu khổ vì không được vào Cửu Tiêu các đây.
Hi Quỳ nghiêng đầu, thấy Hải Đường cúi gằm mặt phờ phạc, liền nói: "Yên tâm đi, chờ ta vào Cửu Tiêu các, quen biết các tiên quân giỏi dang rồi sẽ nghĩ cách cho nàng đi ra ngoài."
Hải Đường đang hâm mộ Hi Quỳ, giờ lại nghe Hi Quỳ nói vậy, cảm kích gật đầu:"Đúng là chỉ có nàng tốt với ta nhất."
Hi Quỳ cười cười, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Hi Qùy... Đợi nàng ta ra khỏi đây rồi, lo làm quen với các vị tiên quân còn không kịp, ai hơi đâu còn nghĩ đến tiểu yêu này nữa chứ. Đúng là dễ lừa thật.
....
Đình Hòa ra khỏi học đường, chuẩn bị dẫn A Đào đi Tư Duyên cục trên thiên giới.
Đi ra vừa lúc gặp Cam Lam, nàng ta mang một ít điểm tâm tinh xảo cho hắn. Cam Lam hôm nay ăn mặc lộng lẫy, biết thời gian thượng tiên ở Di sơn không còn nhiều nữa, nghĩ cần phải nắm chắc cơ hội này.
Đình Hòa không giơ tay nhận mà thẳng thừng nói: "Ta biết tâm ý của Cam Lam cô nương, nhưng ta đã có vị hôn thê, phải cô phụ ý tốt của cô nương rồi."
Cam Lam sắc mặt cứng đờ, sững sờ. Nàng chỉ biết Đình Hòa thượng tiên độc thân đã nhiều năm, chưa từng nghe nói hắn có vị hôn thê. Nhưng chính miệng thượng tiên nói vậy thì đúng là thật rồi... Cam Lam cắn môi lã chã chực khóc, chưa từ bỏ ý định: "Thượng tiên là... sắp có chuyện vui?"
Khuôn mặt Đình Hòa khoan khoái, vuốt cằm nói: "Ừ, sắp rồi."
Lần thứ hai dẫn A Đào đến Tư Duyên cục đã quen thuộc.
Tư Duyên cục là nơi chưởng quản nhân duyên trên thiên giới. Tiên quân tiên tử nếu muốn kết hôn thì sẽ đến Tư Duyên cục đăng ký.
Chưởng quản Tư Duyên cục chính là Tư Duyên Tiên quân, hắn đang sửa sang tư liệu chợt thấy Đình Hòa thượng tiên đến, lập tức đứng dậy đón chào. Hành lễ nói:"Đình Hòa thượng tiên đại giá quang lâm, tiểu tiên không đón tiếp từ xa, mong thượng tiên bỏ qua cho... Chẳng hay thượng tiên đến Tư Duyên cục có gì chỉ giáo?"
Nói câu này, Tư Duyên Tiên quân ngẩn người, cảm thấy câu này quen quen, không biết đã nói khi nào, lại thấy Đình Hòa thượng tiên oai hùng vô song, bên cạnh lại có một cô nương vóc dáng nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp, lúc này hắn mới ngộ ra.
Vội vàng nói: "Thượng tiên định lĩnh hôn thư à?"
Đình Hòa cùng Tư Duyên Tiên quân có quen biết, hắn luôn có quan hệ tốt với các tiên nhân trên thiên giới, cho dù có tiên quân ghen tị thân phận tôn quý dung mạo vô song của hắn, thì cũng không thể ghét hắn được.
Có điều Tư Duyên cục này, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến.
Nghe Tư Duyên Tiên quân nói vậy, Đình Hòa không còn thong dong bình tĩnh như trước nữa mà hơi ngượng ngùng: "...Ừm"
Tư Duyên Tiên quân nhanh ý, lập tức chắp tay nói: "Chúc mừng thượng tiên." Lại nhìn cô nương bên cạnh thượng tiên, nhìn kỹ một lượt, thấy tiểu cô nương này là đào tinh chừng sáu trăm năm đạo hạnh... "Rùa vàng" mà các tiên tử trên thiên giới đều muốn được gả cho lại rơi vào tay một tiểu yêu đến từ thôn dã.... Đúng là có phúc thật.
Tư Duyên Tiên quân nói:"Thượng tiên ngọc thụ lâm phong, đào nữ xinh đẹp khả ái, đúng là lương duyên trời ban."
Theo thói quen nghề nghiệp, Tư Duyên Tiên quân liền nói mấy câu chúc mừng, Đình Hòa cũng hưởng thụ nghe.
Sau đó Tư Duyên Tiên quân mời hai người vào trong, lấy hai tờ đơn để cho hai người điền thông tin. Đình Hòa nhận lấy, đưa một tờ cho A Đào, chấm mực bắt đầu điền vào giấy.
Đình Hòa thượng tiên viết chữ rất đẹp, mà thông tin của a Đào cũng thuộc nằm lòng. Còn a Đào không thích học hành, ngày xưa thường xuyên trốn học, ngay cả bài tập cũng là Thược Dược làm thay, giờ chữ viết xiêu vẹo, có chữ còn chẳng đọc được.
Không đọc được, liền quay qua hỏi thượng tiên.
Thượng tiên nhẫn nại trả lời.
Tư Duyên Tiên quân đang ngồi viết hôn thư, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn mấy lần, thấy đào tinh này dung mạo xinh đẹp nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu yêu đến từ thôn dã, trình độ văn hóa không cao, không biết nhiều chữ.
Điền xong đóng dấu vân tay, Đình Hòa đưa tờ đơn cho Tư Duyên Tiên quân, sau đó lấy trong ngực ra chín lượng bạc.
Tư Duyên Tiên quân cười cười nói:"Đình Hòa thượng tiên chắc chưa biết, bây giờ Tư Duyên cục làm hôn thư không cần bạc nữa rồi."
Lúc trước Tư Duyên cục lấy phí chín lượng bạc, nhưng từ một trăm năm trước liền hủy bỏ, dù hôn thư hay các giấy tờ khác đều hoàn toàn miễn phí.
Đình Hòa đúng là không biết chuyện này, xấu hổ cười cười cất bạc đi, sau đó đi theo Tư Duyên Tiên quân ra hậu viện.
Hậu viện của Tư Duyên cục chính là Nhân Duyên các.
Chính giữa Nhân Duyên các có một tấm gương lớn. Đứng trước gương có thể nhìn rõ bóng dáng hai người. Đình Hòa liền nhìn A Đào lẳng lặng đứng cạnh mình, xinh đẹp động lòng người.
Đó là "Nhân Duyên Kính".
Chỉ có người sắp kết hôn mới đứng trước Nhân Duyên Kính, đem thời khắc này vĩnh viễn khắc sâu, bảo tồn vĩnh cửu.
A Đào nhìn lại cũng có chút ngẩn ngơ, nàng đứng cạnh thượng tiên, đã cùng hắn thành hôn. Đào yêu luôn vô tư tiêu sái thời khắc này lại ngẩn ra, Nhân Duyên Kính lúc này chợt lóe sáng, hình ảnh bên trong tĩnh lại.
Trong gương thượng tiên tao nhã vô song, mà đào yêu đứng cạnh hắn lại ngơ ngác.
Soi Nhân Duyên Kính xong liền đi ra phía sau.
Sau Tư Duyên Cục trồng đủ loại cây liền cành, bên trong có một gốc cây nổi bật nhất, vươn cao đến tận trời mây, cành lá xanh tốt ôm lấy cây liền cành bên dưới, trái cây chín mọng rực rỡ, làm cành trĩu xuống.
Bên dưới phải lấy nhiều cọc gỗ chống lấy.
Lúc Tư Duyên Tiên quân đi qua có hai ba cành trĩu quả xà xuống, đập trúng đầu Tư Duyên Tiên quân.
Nhưng dường như hắn đã quen với cảnh này, chỉ gạt cành cây ra rồi cười với Đình Hòa thượng tiên phía sau:"Đây là cây liền cành của thượng thần Dung Lâm và phu nhân, cây này mới trồng năm trăm năm mà cành lá đã tươi tốt như vậy, tiểu tiên ở Tư Duyên cục gần vạn năm, lần đầu tiên thấy được cây liền cành tốt thế đấy."
Nhắc đến Dung Lâm thượng thần, Tư Duyên Tiên quân không nhịn được nói nhiều hơn: "Nghe nói Dung Lâm thượng thần lại mới sinh quý tử. Ngài ấy thành thân không lâu nhưng lại thường xuyên đến Tư Dục cục, đã thành khách quen đến nộp tiền phạt bên đó. Tư Dục Tiên quân mấy ngày trước còn nói với tiểu tiên, là quyết định cho Dung Lâm thượng thần ưu đãi đưa mười tặng một đó."
Đình Hòa cười cười.
Tư Duyên Tiên quân liền nháy mắt với a Đào bên cạnh Đình Hòa: "Tiểu cô nương à, phải cố gắng lên nhé, tranh thủ vượt qua biểu tẩu Tiểu Liên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.