Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 37: Hổ mọc thêm cánh
Vương Khiết Băng (Yu)
13/07/2024
Sau cùng thì mọi chuyện mà Thẩm Nguyệt dự tính cũng đã đi theo đúng hướng mà cô mong muốn, thậm chí là hiệu ứng nó mang đến còn tốt hơn cô nghĩ rất nhiều.
Lúc này Quân Thiêm Lục chỉ dám đưa ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn về phía của chị dâu tương lai, quả nhiên là cháu dâu cho ông ngoại lựa chọn có khác… Sức chiến đấu vô cùng trâu bò, thân thủ tốt một thì não tốt đến mười. Nếu như Quân gia có thế mạnh về chiến đấu, thì Thẩm Nguyệt có khác gì là quân sư đâu chứ? So với tứ đại tài nữ của Trung Hoa, hay thậm chí là đem đi so với Gia Cát Lượng cũng không phải là không thể thắng.
Nghĩ đến đây, không chỉ vó Quân Thiêm Lục, mà dường như là tất cả người những người của Quân gia nói riêng và toàn bộ quân nhân của quân khu nói chung.
Có được Thẩm Nguyệt… Quân gia như hổ mọc thêm cánh!
Khi này Quân Kình Thương cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lại nói:
- Nếu Thẩm gia đến đòi xác thì sao?
- Đừng lo, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Giờ thì… Xõa thôi!
Quân Kình Thương không hiểu lắm… Ý của Thẩm Nguyệt tức là… Chiến dịch lần này đã xong rồi sao? Chỉ như vậy thôi à? Anh còn tưởng Thẩm Nguyệt sẽ đuổi cùng giết tận Thẩm gia chứ, nhưng mà còn đoạn video mới vừa lưu về sao? Lẽ nào Thẩm Nguyệt còn định giữ nó lại để làm lá bài tẩy cuối cùng? Rốt cuộc thì… Trong đầu của cô gái này có những gì vậy chứ? Thật tò mò!
[…]
Qua mấy ngày thì Thẩm gia cũng đã yên ổn sau lời trăng trối cuối cùng của Thẩm Nguyệt. Ban đầu cô định làm như thế để Thẩm gia day dứt không thôi, nhưng có vẻ như chỉ có một mình Phó Thi Hy là day dứt khó chịu đến mức bệnh liệt giường, còn hai cha con Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành vẫn còn đang bô bô cái miệng về cái chết của cô.
Nào là số của Thẩm Nguyệt là mệnh khổ, rồi lại yểu mệnh, cứ như vậy mà thành công đem hết tin đồn đạp sang một bên, vẫn ung dung nhàn nhã tiến vào giới thượng lưu do danh tiếng mà Thẩm Nguyệt đã bày ra sẵn đó. Thậm chi đến Quý Linh Ngân và Quý gia cũng đã quyết định hôn nhân giữa Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành vẫn sẽ tiếp tục.
Chỉ mới tới đây thôi là Thẩm Nguyệt đã thấy chuyện này thú vị rồi, thật sự mà nói thì ban đầu cô định chơi một vố cho Thẩm gia táng gia bại sản… Nhưng mà trải qua hai kiếp cực khổ cùng cực, Thẩm Nguyệt đã quyết định đây sẽ là một cuộc trường kì… Kéo dài qua nhiều năm.
Trong những năm đầu tiên, cô sẽ mượn tay của Quân gia để bù đắp cho Thẩm gia về sự mất mát đó, hiển nhiên là cô cũng sẽ làm việc hết sức để đáp trả ơn nghĩa rồi. Vì thứ cô muốn chính là cho Thẩm gia rơi vào hũ mật ngọt mà cô chuẩn bị…
Mật ngọt… Thì chết ruồi thôi.
Buổi tối đó Thẩm Nguyệt vẫn đang ngồi ở trên giường của Quân Kình Thương để xem về buổi lễ đính hôn của Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành sắp đến, nghe nói rằng bên Quý gia định sẽ mời bậc thầy Trần Kiến Quốc đến để tham gia một buổi đấu giá từ thiện, xem như là tích công đức cho mối hôn sự của Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành.
Ban đầu Trần Kiến Quốc còn không định đồng ý, nhưng Thẩm Nguyệt lại muốn ông ấy gật đầu. Cô muốn nhân cơ hội này… Khơi lại trí nhớ của đám người mặt người dạ thú đó, cô muốn cho họ biết rằng… Thẩm Nguyệt dù có chết vẫn sẽ khiến họ đau đớn!
Anh trèo lên giường, vừa định nằm xuống thì Thẩm Nguyệt lại nói:
- Phải rồi, bây giờ chân tôi cũng đã khỏi. Kể từ ngày mai tôi sẽ chuyển về Trần gia, đợi khi nào kết hôn thì tính tiếp.
- Phải về đó sao?
- Đương nhiên rồi, nếu không về người ta sẽ nghi ngờ.
Quân Kình Thương muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, dù sao thì sính lễ ban đầu anh cũng đã cho người đưa qua Trần gia rồi. Mấy ngày này chưa đến đó nói chuyện được là vì chân của Thẩm Nguyệt vẫn còn bị thương, bây giờ thì chân của cô cũng đã khỏi hẳn. Có thể đi hỏi cưới được rồi.
Trong đầu của Quân Kình Thương vừa nghĩ đến đấy, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói:
- Đúng rồi, tạm thời anh đừng đến Trần gia hỏi cưới nha. Tôi phải xử lý vài chuyện riêng của mình đã.
- Về Chương Nhược Hàn sao?
- Hả? À ừ, mấy hôm nay cậu ta cứ bị làm sao đấy, cứ lo đông lo tây, thật sự không hiểu nổi.
Quân Kình Thương nghe xong cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Cái đó còn càn phải nói sao? Chỉ cần nhìn thái độ của Chương Nhược Hàn khi nghe tin Thẩm Nguyệt bị giết, cậu ta đã không khống chế được bản thân mà chạy đến Thẩm gia chất vấn.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết… Chương Nhược Hàn nhất định có tình ý với Thẩm Nguyệt.
Chỉ có đứa con gái không tim, không phổi như Thẩm Nguyệt là không hiểu gì hết!
- Phải rồi Quân Kình Thương, hôm kia Trần Tinh Thụy có đến nói là ngày kia hẹn anh đến chỗ cũ đó.
Quân Kình Thương nghe xong mà tỉnh cả ngủ…
- Cái gì…?
#Yu~
Lúc này Quân Thiêm Lục chỉ dám đưa ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn về phía của chị dâu tương lai, quả nhiên là cháu dâu cho ông ngoại lựa chọn có khác… Sức chiến đấu vô cùng trâu bò, thân thủ tốt một thì não tốt đến mười. Nếu như Quân gia có thế mạnh về chiến đấu, thì Thẩm Nguyệt có khác gì là quân sư đâu chứ? So với tứ đại tài nữ của Trung Hoa, hay thậm chí là đem đi so với Gia Cát Lượng cũng không phải là không thể thắng.
Nghĩ đến đây, không chỉ vó Quân Thiêm Lục, mà dường như là tất cả người những người của Quân gia nói riêng và toàn bộ quân nhân của quân khu nói chung.
Có được Thẩm Nguyệt… Quân gia như hổ mọc thêm cánh!
Khi này Quân Kình Thương cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lại nói:
- Nếu Thẩm gia đến đòi xác thì sao?
- Đừng lo, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Giờ thì… Xõa thôi!
Quân Kình Thương không hiểu lắm… Ý của Thẩm Nguyệt tức là… Chiến dịch lần này đã xong rồi sao? Chỉ như vậy thôi à? Anh còn tưởng Thẩm Nguyệt sẽ đuổi cùng giết tận Thẩm gia chứ, nhưng mà còn đoạn video mới vừa lưu về sao? Lẽ nào Thẩm Nguyệt còn định giữ nó lại để làm lá bài tẩy cuối cùng? Rốt cuộc thì… Trong đầu của cô gái này có những gì vậy chứ? Thật tò mò!
[…]
Qua mấy ngày thì Thẩm gia cũng đã yên ổn sau lời trăng trối cuối cùng của Thẩm Nguyệt. Ban đầu cô định làm như thế để Thẩm gia day dứt không thôi, nhưng có vẻ như chỉ có một mình Phó Thi Hy là day dứt khó chịu đến mức bệnh liệt giường, còn hai cha con Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành vẫn còn đang bô bô cái miệng về cái chết của cô.
Nào là số của Thẩm Nguyệt là mệnh khổ, rồi lại yểu mệnh, cứ như vậy mà thành công đem hết tin đồn đạp sang một bên, vẫn ung dung nhàn nhã tiến vào giới thượng lưu do danh tiếng mà Thẩm Nguyệt đã bày ra sẵn đó. Thậm chi đến Quý Linh Ngân và Quý gia cũng đã quyết định hôn nhân giữa Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành vẫn sẽ tiếp tục.
Chỉ mới tới đây thôi là Thẩm Nguyệt đã thấy chuyện này thú vị rồi, thật sự mà nói thì ban đầu cô định chơi một vố cho Thẩm gia táng gia bại sản… Nhưng mà trải qua hai kiếp cực khổ cùng cực, Thẩm Nguyệt đã quyết định đây sẽ là một cuộc trường kì… Kéo dài qua nhiều năm.
Trong những năm đầu tiên, cô sẽ mượn tay của Quân gia để bù đắp cho Thẩm gia về sự mất mát đó, hiển nhiên là cô cũng sẽ làm việc hết sức để đáp trả ơn nghĩa rồi. Vì thứ cô muốn chính là cho Thẩm gia rơi vào hũ mật ngọt mà cô chuẩn bị…
Mật ngọt… Thì chết ruồi thôi.
Buổi tối đó Thẩm Nguyệt vẫn đang ngồi ở trên giường của Quân Kình Thương để xem về buổi lễ đính hôn của Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành sắp đến, nghe nói rằng bên Quý gia định sẽ mời bậc thầy Trần Kiến Quốc đến để tham gia một buổi đấu giá từ thiện, xem như là tích công đức cho mối hôn sự của Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành.
Ban đầu Trần Kiến Quốc còn không định đồng ý, nhưng Thẩm Nguyệt lại muốn ông ấy gật đầu. Cô muốn nhân cơ hội này… Khơi lại trí nhớ của đám người mặt người dạ thú đó, cô muốn cho họ biết rằng… Thẩm Nguyệt dù có chết vẫn sẽ khiến họ đau đớn!
Anh trèo lên giường, vừa định nằm xuống thì Thẩm Nguyệt lại nói:
- Phải rồi, bây giờ chân tôi cũng đã khỏi. Kể từ ngày mai tôi sẽ chuyển về Trần gia, đợi khi nào kết hôn thì tính tiếp.
- Phải về đó sao?
- Đương nhiên rồi, nếu không về người ta sẽ nghi ngờ.
Quân Kình Thương muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, dù sao thì sính lễ ban đầu anh cũng đã cho người đưa qua Trần gia rồi. Mấy ngày này chưa đến đó nói chuyện được là vì chân của Thẩm Nguyệt vẫn còn bị thương, bây giờ thì chân của cô cũng đã khỏi hẳn. Có thể đi hỏi cưới được rồi.
Trong đầu của Quân Kình Thương vừa nghĩ đến đấy, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói:
- Đúng rồi, tạm thời anh đừng đến Trần gia hỏi cưới nha. Tôi phải xử lý vài chuyện riêng của mình đã.
- Về Chương Nhược Hàn sao?
- Hả? À ừ, mấy hôm nay cậu ta cứ bị làm sao đấy, cứ lo đông lo tây, thật sự không hiểu nổi.
Quân Kình Thương nghe xong cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Cái đó còn càn phải nói sao? Chỉ cần nhìn thái độ của Chương Nhược Hàn khi nghe tin Thẩm Nguyệt bị giết, cậu ta đã không khống chế được bản thân mà chạy đến Thẩm gia chất vấn.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết… Chương Nhược Hàn nhất định có tình ý với Thẩm Nguyệt.
Chỉ có đứa con gái không tim, không phổi như Thẩm Nguyệt là không hiểu gì hết!
- Phải rồi Quân Kình Thương, hôm kia Trần Tinh Thụy có đến nói là ngày kia hẹn anh đến chỗ cũ đó.
Quân Kình Thương nghe xong mà tỉnh cả ngủ…
- Cái gì…?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.