Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 50: Khó lòng thoát khỏi
Vương Khiết Băng (Yu)
17/07/2024
Có lẽ đến đây thì ai cũng nghĩ rằng điều mà Quân Kình Thương đã làm với Thẩm Nguyệt, khiến cho cô ngạc nhiên là anh sẽ hôn cô đúng không?
Nhưng sai rồi!
Dù sao đi nữa Quân Kình Thương cũng là một quân nhân biết giữ đức độ, nên không có chuyện anh chủ động hôn cô khi cô chưa cho phép đâu.
Điều mà Quân Kình Thương đã làm với Thẩm Nguyệt, đến mức Thẩm Nguyệt suốt đời cũng không quên chính là anh đã đưa tay chỉ lên môi mình, nói:
- Hôn anh đi.
Thẩm Nguyệt: “…” Hông tin là làm vậy được luôn á!
Cô đưa tay đỡ trán, sao cái tên này cứ như là bị thiểu năng vậy trời, nếu như muốn hôn người ta thì hôn đại đi, cô cũng đâu có báo cánh sát, mắc gì mà làm cồng kềnh mọi việc lên chi không biết nữa.
Nhưng Thẩm Nguyệt chỉ đưa tay đẩy anh ra, sau đó cô cũng đứng dậy, nói:
- Anh nằm mơ đi. Tôi cũng chưa chấp nhận việc yêu đương với anh đâu, nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh đừng có qua đây!
Nhưng mà Thẩm Nguyệt tính không bằng Quân Kình Thương tính. Ngay khi cô đứng dậy thì anh cũng đứng dậy, cô tiến hai bước thì anh cũng tiến hai bước, cô lùi một bước thì anh cũng lùi theo một bước. Cứ như vậy mà Quân Kình Thương đã biến thành cái đuôi ở phía của Thẩm Nguyệt.
Nhưng rồi sau đó cô lên giường nằm… Thì anh cũng nằm ngay bên cạnh, thậm chí còn chống tay nhìn cô ngủ, khoa trương hơn nữa là anh còn nhẹ nhàng dỗ dành cô, vỗ cho cô ngủ.
Có lẽ Quân Kình Thương đang muốn thử xem ai là người lì lợm hơn thì phải. Thẩm Nguyệt bị anh chọc tức, cô mở mắt nhìn anh, nhưng anh lại cười rất chi là “ngây thơ” nói:
- Em không ngủ sao?
- Không dám ngủ.
- Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định em sẽ an toàn.
- Có anh ở đây tôi mới không yên tâm đó! Anh đừng có dùng cái đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tôi nữa, có chết cũng không hôn anh đâu!
Nhưng rồi chỉ mới có nửa tiếng trôi qua thôi mà Thẩm Nguyệt đã không thể nào chịu đựng nổi rồi.
Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?
Có nghe không?
Một âm thanh rất lớn luôn đó!
Mọi người nghe kĩ đi!
Chính là một tiếng *chát* giòn tan! Và nó chính là tiếng tự vả của Thẩm Nguyệt đấy!
Cuối cùng cô cũng để Quân Kình Thương ngồi xuống giường của mình, còn cô thì đứng ở trước mặt anh. Trong đầu Thẩm Nguyệt còn nghĩ đơn giản chỉ là một nụ hôn thôi mà, chỉ cần hôn một cái là xong rồi, cũng không có gì đáng sợ lắm nhỉ?
Nhưng!
Ngay khi bờ môi nhỏ nhắn mềm ngọt của cô chạm lên môi anh, thì Quân Kình Thương đã ôm lấy cô, để cô ngồi lên chân mình, thậm chí còn xoay từ thế bị động thành thế chủ động, trực tiếp hôn lấy môi cô.
Với đợt tấn công đột ngột như thế thì Thẩm Nguyệt cũng không thể nào trở tay kịp, cô rất muốn đẩy anh ra, nhưng mà cả cơ thể đều đã bị anh khóa ở trong vòng tay, đến việc nhúc nhích cũng trở nên vô vọng chứ đừng nói đến việc đẩy anh ra.
Nụ hôn tiếp tục dây dưa thêm một lúc, đợi tới khi Quân Kình Thương cảm nhận được Thẩm Nguyệt cũng đã bắt đầu nhập cuộc thì anh mới từ từ thả lỏng cơ thể của cô ra, khi này Thẩm Nguyệt mới choàng tay ôm lấy cổ của anh, sự dây dưa không dứt đã làm cho Quân Kình Thương vừa thích thú nhưng cũng phải kiềm chế bản thân.
Sau khi hôn nhau xong thì Thẩm Nguyệt cũng giật mình… Vừa rồi cô đã cùng Quân Kình Thương hôn nhau á? Thậm chí còn là hôn rất lâu nữa… Cái quái gì vậy nè? Cô đang làm cái quỷ gì vậy chứ?
- Sao anh còn chưa thả tôi ra?
Quân Kình Thương nhìn cô, anh liền thở dài, lại tựa cằm lên vai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào cổ của cô, nói:
- Thẩm Nguyệt à Thẩm Nguyệt, em đúng là đồ tra nữ. Lần trước thì lợi dụng người ta xong thì bỏ, lần này hôn người ta xong thì liền muốn phủi bỏ trách nhiệm?
- Anh… Anh định ăn vạ đó à? Quân Kình Thương, anh là Thiếu tá đấy!
- Pháp luật đâu cấm Thiếu tá ăn vạ. Hơn nữa… Vừa rồi em cũng chủ động mà, anh thấy em cũng rất thích còn gì… Hơn nữa…
Còn chưa đợi Quân Kình Thương nói hết thì Thẩm Nguyệt đã đưa tay chặn miệng anh lại, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô cũng vì thế mà đỏ lên. Còn anh thì được nước làm tới, anh nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô một cái, nói:
- Tiểu Nguyệt, chúng ta nên kết hôn rồi.
- Anh gấp như vậy sao?
- Gấp chứ, anh nghe Trần An Dương nói cô chú rất thích em… Nếu anh không nhanh lên thì cô chú sẽ mang em đi trốn, đến lúc đó thì ai trả vợ cho anh?
Thẩm Nguyệt nhìn anh rồi cũng chỉ phì cười… Đột nhiên cô phát hiện, người chồng tương lai này của cô hình như cũng rất biết ăn nói chứ không phải là cục mịch như những gì cô đã nghĩ.
- Hừm… Muốn kết hôn cũng được thôi, đợi khi nào anh thuyết phục được cha mẹ và ông nội thì tính tiếp.
- Cái này là em nói đó nha.
- Đương nhiên.
- Vậy em chuẩn bị đi, anh nhất định sẽ cưới em. Sớm nhất là hai tuần, muộn nhất là hai tháng nữa!
Thẩm Nguyệt nhìn anh rồi bĩu môi, nói:
- Anh tự tin quá rồi đó.
Quân Kình Thương liền nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nói:
- Tự tin chứ.
Cô nhìn anh rồi cũng chỉ bật cười
Mục đích ban đầu của Thẩm Nguyệt khi tiếp cận Quân Kình Thương quả thật là để lợi dụng anh, nhưng đột nhiên bây giờ cô lại thấy anh chàng quân nhân này rất thú vị.
Cho nên kế hoạch đã có thay đổi một chút.
Cô nhất định… Nhất định sẽ khiến anh chồng quân nhân này yêu mình điên đảo!
Quân Kình Thương, anh khó mà thoát khỏi con cáo ngoan xinh yêu này rồi!
Cơ mà… Có vẻ như Quân Kình Thương cũng không có ý định thoát khỏi thì phải!
#Yu~
Nhưng sai rồi!
Dù sao đi nữa Quân Kình Thương cũng là một quân nhân biết giữ đức độ, nên không có chuyện anh chủ động hôn cô khi cô chưa cho phép đâu.
Điều mà Quân Kình Thương đã làm với Thẩm Nguyệt, đến mức Thẩm Nguyệt suốt đời cũng không quên chính là anh đã đưa tay chỉ lên môi mình, nói:
- Hôn anh đi.
Thẩm Nguyệt: “…” Hông tin là làm vậy được luôn á!
Cô đưa tay đỡ trán, sao cái tên này cứ như là bị thiểu năng vậy trời, nếu như muốn hôn người ta thì hôn đại đi, cô cũng đâu có báo cánh sát, mắc gì mà làm cồng kềnh mọi việc lên chi không biết nữa.
Nhưng Thẩm Nguyệt chỉ đưa tay đẩy anh ra, sau đó cô cũng đứng dậy, nói:
- Anh nằm mơ đi. Tôi cũng chưa chấp nhận việc yêu đương với anh đâu, nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh đừng có qua đây!
Nhưng mà Thẩm Nguyệt tính không bằng Quân Kình Thương tính. Ngay khi cô đứng dậy thì anh cũng đứng dậy, cô tiến hai bước thì anh cũng tiến hai bước, cô lùi một bước thì anh cũng lùi theo một bước. Cứ như vậy mà Quân Kình Thương đã biến thành cái đuôi ở phía của Thẩm Nguyệt.
Nhưng rồi sau đó cô lên giường nằm… Thì anh cũng nằm ngay bên cạnh, thậm chí còn chống tay nhìn cô ngủ, khoa trương hơn nữa là anh còn nhẹ nhàng dỗ dành cô, vỗ cho cô ngủ.
Có lẽ Quân Kình Thương đang muốn thử xem ai là người lì lợm hơn thì phải. Thẩm Nguyệt bị anh chọc tức, cô mở mắt nhìn anh, nhưng anh lại cười rất chi là “ngây thơ” nói:
- Em không ngủ sao?
- Không dám ngủ.
- Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định em sẽ an toàn.
- Có anh ở đây tôi mới không yên tâm đó! Anh đừng có dùng cái đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tôi nữa, có chết cũng không hôn anh đâu!
Nhưng rồi chỉ mới có nửa tiếng trôi qua thôi mà Thẩm Nguyệt đã không thể nào chịu đựng nổi rồi.
Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?
Có nghe không?
Một âm thanh rất lớn luôn đó!
Mọi người nghe kĩ đi!
Chính là một tiếng *chát* giòn tan! Và nó chính là tiếng tự vả của Thẩm Nguyệt đấy!
Cuối cùng cô cũng để Quân Kình Thương ngồi xuống giường của mình, còn cô thì đứng ở trước mặt anh. Trong đầu Thẩm Nguyệt còn nghĩ đơn giản chỉ là một nụ hôn thôi mà, chỉ cần hôn một cái là xong rồi, cũng không có gì đáng sợ lắm nhỉ?
Nhưng!
Ngay khi bờ môi nhỏ nhắn mềm ngọt của cô chạm lên môi anh, thì Quân Kình Thương đã ôm lấy cô, để cô ngồi lên chân mình, thậm chí còn xoay từ thế bị động thành thế chủ động, trực tiếp hôn lấy môi cô.
Với đợt tấn công đột ngột như thế thì Thẩm Nguyệt cũng không thể nào trở tay kịp, cô rất muốn đẩy anh ra, nhưng mà cả cơ thể đều đã bị anh khóa ở trong vòng tay, đến việc nhúc nhích cũng trở nên vô vọng chứ đừng nói đến việc đẩy anh ra.
Nụ hôn tiếp tục dây dưa thêm một lúc, đợi tới khi Quân Kình Thương cảm nhận được Thẩm Nguyệt cũng đã bắt đầu nhập cuộc thì anh mới từ từ thả lỏng cơ thể của cô ra, khi này Thẩm Nguyệt mới choàng tay ôm lấy cổ của anh, sự dây dưa không dứt đã làm cho Quân Kình Thương vừa thích thú nhưng cũng phải kiềm chế bản thân.
Sau khi hôn nhau xong thì Thẩm Nguyệt cũng giật mình… Vừa rồi cô đã cùng Quân Kình Thương hôn nhau á? Thậm chí còn là hôn rất lâu nữa… Cái quái gì vậy nè? Cô đang làm cái quỷ gì vậy chứ?
- Sao anh còn chưa thả tôi ra?
Quân Kình Thương nhìn cô, anh liền thở dài, lại tựa cằm lên vai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào cổ của cô, nói:
- Thẩm Nguyệt à Thẩm Nguyệt, em đúng là đồ tra nữ. Lần trước thì lợi dụng người ta xong thì bỏ, lần này hôn người ta xong thì liền muốn phủi bỏ trách nhiệm?
- Anh… Anh định ăn vạ đó à? Quân Kình Thương, anh là Thiếu tá đấy!
- Pháp luật đâu cấm Thiếu tá ăn vạ. Hơn nữa… Vừa rồi em cũng chủ động mà, anh thấy em cũng rất thích còn gì… Hơn nữa…
Còn chưa đợi Quân Kình Thương nói hết thì Thẩm Nguyệt đã đưa tay chặn miệng anh lại, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô cũng vì thế mà đỏ lên. Còn anh thì được nước làm tới, anh nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô một cái, nói:
- Tiểu Nguyệt, chúng ta nên kết hôn rồi.
- Anh gấp như vậy sao?
- Gấp chứ, anh nghe Trần An Dương nói cô chú rất thích em… Nếu anh không nhanh lên thì cô chú sẽ mang em đi trốn, đến lúc đó thì ai trả vợ cho anh?
Thẩm Nguyệt nhìn anh rồi cũng chỉ phì cười… Đột nhiên cô phát hiện, người chồng tương lai này của cô hình như cũng rất biết ăn nói chứ không phải là cục mịch như những gì cô đã nghĩ.
- Hừm… Muốn kết hôn cũng được thôi, đợi khi nào anh thuyết phục được cha mẹ và ông nội thì tính tiếp.
- Cái này là em nói đó nha.
- Đương nhiên.
- Vậy em chuẩn bị đi, anh nhất định sẽ cưới em. Sớm nhất là hai tuần, muộn nhất là hai tháng nữa!
Thẩm Nguyệt nhìn anh rồi bĩu môi, nói:
- Anh tự tin quá rồi đó.
Quân Kình Thương liền nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nói:
- Tự tin chứ.
Cô nhìn anh rồi cũng chỉ bật cười
Mục đích ban đầu của Thẩm Nguyệt khi tiếp cận Quân Kình Thương quả thật là để lợi dụng anh, nhưng đột nhiên bây giờ cô lại thấy anh chàng quân nhân này rất thú vị.
Cho nên kế hoạch đã có thay đổi một chút.
Cô nhất định… Nhất định sẽ khiến anh chồng quân nhân này yêu mình điên đảo!
Quân Kình Thương, anh khó mà thoát khỏi con cáo ngoan xinh yêu này rồi!
Cơ mà… Có vẻ như Quân Kình Thương cũng không có ý định thoát khỏi thì phải!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.