Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 39: Là Thẩm Nguyệt
Vương Khiết Băng (Yu)
13/07/2024
Và rồi ngày đính hôn của Thẩm Nhất Hành và Quý Linh Ngân cũng đã đến, hôm đó cả Trần gia và Quân gia cũng được mời đến, đương nhiên Thẩm Nguyệt không thể từ bỏ cơ hội tốt để khơi lại nỗi “nhớ nhung” con gái của Thẩm Sơn rồi.
Hôm đó cô đã cố ý ăn mặc để lộ rõ những vẻ đẹp của bản thân, những nét đẹp mà trước khi chết Thẩm Nguyệt cũng không dám bày ra. Vì Thẩm Nguyệt sợ rằng bản thân quá nổi bật sẽ khiến cho Thẩm gia mất mặt, nhưng cô thì không… Vì bên cạnh cô chính là ông nội của mình.
Ban đầu Trần Kiến Quốc chỉ định đưa theo Thẩm Nguyệt và Trần An Dương thôi, nhưng ai mà có ngờ Trần Tinh Thụy lại một mực muốn đi cùng, không cần nói cũng biết cô ta đang muốn nói với cả thế giới về sự khác biệt giữ “thiên kim thật” và “thiên kim giả” của Trần gia rồi.
Vì dù thế nào đi nữa Trần Tinh Thụy cũng là kim chi ngọc diệp, từ nhỏ đã được tiếp xúc với giới thượng lưu. Còn cả tuổi thơ của Thẩm Nguyệt chỉ có thể xoay quanh những bức tường trong căn phòng mà thôi, nếu không phải nhờ cái chết thảm khốc đó thì chắc ở Biện Lương cũng chẳng ai biết có người tên là Thẩm Nguyệt, là con cháu của Thẩm gia!
Còn Quân Kình Thương sau khi nghe tin Thẩm Nguyệt sẽ đến thì anh cũng nhanh chóng đến đó, nhưng thay vì mặc một bộ vest thì anh lại chọn mặc quân phục và đến tìm cô.
Ban đầu khi Trần Tinh Thụy nhìn thấy Quân Kình Thương đi đến, còn tưởng anh đang đến tìm mình, vì từ trước đến nay Quân Kình Thương rất ít khi tham gia những bữa tiệc, duy nhất chỉ có những bữa tiệc của Trần gia là anh mới tham gia, vì thế cho nên… Vòng bạn bè của anh chỉ quanh đi quẩn lại có mấy người.
Nhưng Trần Tinh Thụy còn chưa kịp vui mừng thì đã bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, Quân Kình Thương lướt qua cô ta, đi đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, nói:
- Mấy hôm nay ở Trần gia ổn chứ?
Trần Kiến Quốc nghe mà thấy tức á, làm như ở khắp cái thành Biện Lương này chỉ có Quân gia là an toàn, còn những chỗ khác đều là hang hùm hang gấu chắc?
- Thằng nhóc họ Quân, cậu nói vậy là có ý gì?
- Cháu không có ý gì cả, chỉ là cháu lo cho Tiểu Nguyệt thôi.
- Con cháu nhà họ Trần, cậu không cần lo.
- Không được, coi ấy là hôn thê của cháu. Là vợ sắp cưới của cháu… Cháu phải lo!
Cứ như vậy mà Quân Kình Thương và Trần Kiến Quốc lại đứng đấu mắt với nhau. Thẩm Nguyệt chỉ biết thở dài, cô không biết từ khi nào mà anh lại biến thành con người nói nhiều như vậy nhỉ? Thật sự là nhức đầu quá mà.
- Hai người cãi nhau xong chưa? Có thể vào trong chưa?
- Đi thôi.
Cứ như thế, bên trái Thẩm Nguyệt khoác tay của ông nội, nhưng bên phải Quân Kình Thương cũng đưa tay ra, ý là cũng muốn cô khoác tay anh.
Dù không muốn lắm nhưng Thẩm Nguyệt vẫn phải mỉm cười và khoác tay của cả hai người đi vào.
Chỉ có Quân Nhật Tuần và Lương Mộc Hoan là ngạc nhiên, đứa con trai cả này đúng là bắt đầu nở hoa rồi. Nhưng mà thứ Lương Mộc Hoan chú ý lại là tấm lưng trắng mịn không chút vết trầy xước của Thẩm Nguyệt, bà ấy liền nhìn sang Quân Thiêm Lục, nói:
- Thiêm Lục, chẳng phải trên lưng của Tiểu Nguyệt có nhiều vết sẹo lắm sao?
Quân Thiêm Lục lúc này liền giật mình, chuyện mà Thẩm Nguyệt giả vờ thương tích đầy mình cũng chưa ai nói với Lương Mộc Hoan, vậy bây giờ cậu ta nên nói gì đây?
- Chắc là… Chắc là chị ấy đã đi thẩm mỹ đó mẹ. Dù sao thân phận hiện tại của chị dâu là cháu gái của ông nội Trần, nếu để những người khác nhìn thấy nhiều vết thương chồng chéo lên nhau thì sẽ bị lộ mất.
Lương Mộc Hoan nghe vậy cũng gật đầu, nói sao đi nữa Thẩm Nguyệt cũng là nữ nhân, nếu như cứ để thương tích đó lộ ra ngoài thì đúng là rất mất mặt. Hơn nữa những thứ đó đều là nỗi đau mà Thẩm gia gây ra cho cô, nên chắc hẳn Thẩm Nguyệt muốn xóa nó đi càng sớm càng tốt, chỉ là bà ấy không nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ lại lợi hại như vậy. Chỉ mới có mấy ngày mà nhìn cứ như là chưa từng có vết thương nào cả vậy.
Quân Nhật Tuần biết rõ sự thật nhưng cũng không nói với vợ mình. Thôi thì cứ để bà ấy tin như vậy sẽ hay hơn.
Và rồi, chuyện gì tới cũng phải tới.
Ngay khi Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì ly rượu trên tay cũng rơi xuống đất. Họ cũng chỉ đưa mắt nhìn cô chằm chằm, còn Thẩm Nguyệt cũng không sợ hãi mà còn nhìn thẳng vào mắt họ.
Khiến cho Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành càng run rẩy hơn.
- Trần tiên sinh, cảm ơn ngài đã bỏ thời gian quý báu đến đây chung vui với Quý gia chúng tôi.
- Đừng khách sáo.
- Còn vị tiểu thư này là…?
Đến đây thì Trần Kiến Quốc cũng nhìn cô, mỉm cười nói:
- Đây là Quý tổng của Quý thị, chào người ta con.
- Quý tổng, chào ngài, cháu là Thẩm Nguyệt, là cháu gái của ông nội.
#Yu~
Hôm đó cô đã cố ý ăn mặc để lộ rõ những vẻ đẹp của bản thân, những nét đẹp mà trước khi chết Thẩm Nguyệt cũng không dám bày ra. Vì Thẩm Nguyệt sợ rằng bản thân quá nổi bật sẽ khiến cho Thẩm gia mất mặt, nhưng cô thì không… Vì bên cạnh cô chính là ông nội của mình.
Ban đầu Trần Kiến Quốc chỉ định đưa theo Thẩm Nguyệt và Trần An Dương thôi, nhưng ai mà có ngờ Trần Tinh Thụy lại một mực muốn đi cùng, không cần nói cũng biết cô ta đang muốn nói với cả thế giới về sự khác biệt giữ “thiên kim thật” và “thiên kim giả” của Trần gia rồi.
Vì dù thế nào đi nữa Trần Tinh Thụy cũng là kim chi ngọc diệp, từ nhỏ đã được tiếp xúc với giới thượng lưu. Còn cả tuổi thơ của Thẩm Nguyệt chỉ có thể xoay quanh những bức tường trong căn phòng mà thôi, nếu không phải nhờ cái chết thảm khốc đó thì chắc ở Biện Lương cũng chẳng ai biết có người tên là Thẩm Nguyệt, là con cháu của Thẩm gia!
Còn Quân Kình Thương sau khi nghe tin Thẩm Nguyệt sẽ đến thì anh cũng nhanh chóng đến đó, nhưng thay vì mặc một bộ vest thì anh lại chọn mặc quân phục và đến tìm cô.
Ban đầu khi Trần Tinh Thụy nhìn thấy Quân Kình Thương đi đến, còn tưởng anh đang đến tìm mình, vì từ trước đến nay Quân Kình Thương rất ít khi tham gia những bữa tiệc, duy nhất chỉ có những bữa tiệc của Trần gia là anh mới tham gia, vì thế cho nên… Vòng bạn bè của anh chỉ quanh đi quẩn lại có mấy người.
Nhưng Trần Tinh Thụy còn chưa kịp vui mừng thì đã bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, Quân Kình Thương lướt qua cô ta, đi đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, nói:
- Mấy hôm nay ở Trần gia ổn chứ?
Trần Kiến Quốc nghe mà thấy tức á, làm như ở khắp cái thành Biện Lương này chỉ có Quân gia là an toàn, còn những chỗ khác đều là hang hùm hang gấu chắc?
- Thằng nhóc họ Quân, cậu nói vậy là có ý gì?
- Cháu không có ý gì cả, chỉ là cháu lo cho Tiểu Nguyệt thôi.
- Con cháu nhà họ Trần, cậu không cần lo.
- Không được, coi ấy là hôn thê của cháu. Là vợ sắp cưới của cháu… Cháu phải lo!
Cứ như vậy mà Quân Kình Thương và Trần Kiến Quốc lại đứng đấu mắt với nhau. Thẩm Nguyệt chỉ biết thở dài, cô không biết từ khi nào mà anh lại biến thành con người nói nhiều như vậy nhỉ? Thật sự là nhức đầu quá mà.
- Hai người cãi nhau xong chưa? Có thể vào trong chưa?
- Đi thôi.
Cứ như thế, bên trái Thẩm Nguyệt khoác tay của ông nội, nhưng bên phải Quân Kình Thương cũng đưa tay ra, ý là cũng muốn cô khoác tay anh.
Dù không muốn lắm nhưng Thẩm Nguyệt vẫn phải mỉm cười và khoác tay của cả hai người đi vào.
Chỉ có Quân Nhật Tuần và Lương Mộc Hoan là ngạc nhiên, đứa con trai cả này đúng là bắt đầu nở hoa rồi. Nhưng mà thứ Lương Mộc Hoan chú ý lại là tấm lưng trắng mịn không chút vết trầy xước của Thẩm Nguyệt, bà ấy liền nhìn sang Quân Thiêm Lục, nói:
- Thiêm Lục, chẳng phải trên lưng của Tiểu Nguyệt có nhiều vết sẹo lắm sao?
Quân Thiêm Lục lúc này liền giật mình, chuyện mà Thẩm Nguyệt giả vờ thương tích đầy mình cũng chưa ai nói với Lương Mộc Hoan, vậy bây giờ cậu ta nên nói gì đây?
- Chắc là… Chắc là chị ấy đã đi thẩm mỹ đó mẹ. Dù sao thân phận hiện tại của chị dâu là cháu gái của ông nội Trần, nếu để những người khác nhìn thấy nhiều vết thương chồng chéo lên nhau thì sẽ bị lộ mất.
Lương Mộc Hoan nghe vậy cũng gật đầu, nói sao đi nữa Thẩm Nguyệt cũng là nữ nhân, nếu như cứ để thương tích đó lộ ra ngoài thì đúng là rất mất mặt. Hơn nữa những thứ đó đều là nỗi đau mà Thẩm gia gây ra cho cô, nên chắc hẳn Thẩm Nguyệt muốn xóa nó đi càng sớm càng tốt, chỉ là bà ấy không nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ lại lợi hại như vậy. Chỉ mới có mấy ngày mà nhìn cứ như là chưa từng có vết thương nào cả vậy.
Quân Nhật Tuần biết rõ sự thật nhưng cũng không nói với vợ mình. Thôi thì cứ để bà ấy tin như vậy sẽ hay hơn.
Và rồi, chuyện gì tới cũng phải tới.
Ngay khi Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì ly rượu trên tay cũng rơi xuống đất. Họ cũng chỉ đưa mắt nhìn cô chằm chằm, còn Thẩm Nguyệt cũng không sợ hãi mà còn nhìn thẳng vào mắt họ.
Khiến cho Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành càng run rẩy hơn.
- Trần tiên sinh, cảm ơn ngài đã bỏ thời gian quý báu đến đây chung vui với Quý gia chúng tôi.
- Đừng khách sáo.
- Còn vị tiểu thư này là…?
Đến đây thì Trần Kiến Quốc cũng nhìn cô, mỉm cười nói:
- Đây là Quý tổng của Quý thị, chào người ta con.
- Quý tổng, chào ngài, cháu là Thẩm Nguyệt, là cháu gái của ông nội.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.