Chương 62: Chủ tịch tương lai
Tân Du
31/08/2022
“Con trai, mẹ con đã đánh đổi tất cả để con được chào đời. Sau này con
không được làm cho mẹ buồn, thất vọng. Nếu không bố sẽ hỏi tội con đó..”
Nhìn cậu con trai đang cười toe toét nằm trong nôi, Cố Thuần Nhã dở khóc dở cười..
“Tuấn Lãng, Gia Thượng còn chưa cai sữa, anh nói vậy làm sao con hiểu được..”
Ông bố bỉm sữa Tuấn Lãng bế con trai lên, trêu chọc cho cậu cười không ngừng. Anh yêu thương xoa nhẹ má cậu bé..
“Ngày nào anh cũng nói cho thằng bé nhớ kĩ, dạy con phải dạy từ thuở còn non như vậy mới hiệu quả được..”
Cố Thuần Nhã thở dài, xin lỗi con trai, mẹ không cứu được con thoát khỏi nanh vuốt độc ác của bố con rồi.
Âu Dương Gia Thượng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cậu bé là cháu đích tôn, người thừa kế duy nhất của Âu Dương gia và Tu Kiệt. Ông bà nội yêu thương cậu bé hết lòng, Cố Thuần Nhã cũnh chiều chuộng con trai. Chỉ có mình Tuấn Lãng là nghiêm khắc, không phải là anh không yêu con trai mình, chỉ là anh không muốn con trai được chiều mà sinh hư.
Nuôi con bằng sữa mẹ rất vất vả, nửa đêm con đói Cố Thuần Nhã dù mệt đến mấy cũng phải thức giấc cho con bú. Sữa của cô không được nhiều, mà sức ăn của cậu bé Gia Thượng lại khá khoẻ, mỗi lần Gia Thượng ti sữa, Cố Thuần Nhã luôn bị hút đến đau đớn.
Mỗi ngày sau khi cho con bú, Tuấn Lãng lại xoa bóp ngực giúp cô. Tuy rằng anh rất thích hai cái bánh bao trắng mềm của cô, nhưng nhìn cô đau đớn như vậy anh cũng không hề thoải mái.
“Thật là, nếu ngay từ đầu chúng ta nuôi con bằng sữa ngoài thì em đã không đau đớn như vậy..”
“Không được đâu, nếu vậy thì sữa của em sẽ lãng phí mất... ưm... anh nhẹ tay một chút..”
Lúc này Tuấn Lãng vẫn đang mát xa ngực cho cô, nghe cô kêu lên thì lực trên tay anh cũng giảm nhẹ. Anh cười lưu manh..
“Làm sao lãng phí được, nếu không cho thằng bé thì hãy cho anh. Anh sẵn sàng giúp em tiêu thụ số sữa đó..”
Cố Thuần Nhã đỏ mặt đẩy anh ra..
“Lưu manh..”
Khi mà Gia Thượng được sáu tháng thì Cố Thuần Nhã cũng chính thức trở thành bác sĩ tại bệnh viện Tô Giang. Tất cả là nhờ có Tuấn Lãng, cô không những được ra trường trước hạn mà còn không cần thực tập cũng có được công việc yêu thích.
Gia Thượng cũng là một cậu bé ngoan, rời xa vòng tay mẹ, cậu không hề khóc, thậm chí còn cười vui vẻ cùng bố tới tập đoàn. Đó là một ngày khi cả ông bà nội và ông bà ngoại đều bận, Cố Thuần Nhã thì có ca phẫu thuật gấp, vậy nên Tuấn Lãng đành phải chấp nhận đau thương ôm theo con trai đi làm.
Vừa đến Tu Kiệt, các nhân viên rất ngạc nhiên khi thấy Chủ tịch của mình hôm nay không mang theo cặp sách tài liệu hay công văn, mà lại ôm theo một cậu nhóc, còn kèm theo một đống tã sữa. Tuấn Lãng đặt con trai ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, lấy ra những đồ chơi yêu thích của cậu, dỗ dành.
“Con trai ngoan, ngồi yên ở đây cho bố làm việc..”
Gia Thượng đã đến tuổi mọc răng, vậy nên cầm được cái gì cũng bỏ vào miệng. Tuấn Lãng vừa đưa cho cậu một chiếc ô tô đồ chơi, cậu lập tức cho vào miệng gặm cắn. Tuấn Lãng vội vàng gỡ ô tô ra, mắng không được mà đánh cũng không xong. Nếu vợ mà biết anh đánh con, đảm bảo anh sẽ ngủ ở sofa.
“Không được cắn...”
Hết cách, anh đành ôm con trai đặt lên bàn làm việc. Đúng lúc này Kiều Nam mang theo một bản kế hoạch vào xin chữ ký của anh. Trong lúc Tuấn Lãng giao việc cho Kiều Nam, Gia Thượng bò tới cầm cây bút ký của anh lên, nghệch ngoạc vẽ lung tung lên bản kế hoạch đó.
Tuấn Lãng nhìn thấy vội vàng bế con lên, anh nhìn vào tờ giấy bị con trai vẽ bậy, thật bất ngờ, cậu lại có thể vẽ vào đúng phần chữ ký của chủ tịch. Anh bật cười..
“Con trai, có tương lai đó. Trợ lý Kiều, cậu mang bản kế hoạch này đi thực hiện đi...”
“Nhưng Chủ tịch còn chưa ký mà..”
“Không thấy Chủ tịch tương lai đã ký tên rồi sao..”
Nhìn cậu con trai đang cười toe toét nằm trong nôi, Cố Thuần Nhã dở khóc dở cười..
“Tuấn Lãng, Gia Thượng còn chưa cai sữa, anh nói vậy làm sao con hiểu được..”
Ông bố bỉm sữa Tuấn Lãng bế con trai lên, trêu chọc cho cậu cười không ngừng. Anh yêu thương xoa nhẹ má cậu bé..
“Ngày nào anh cũng nói cho thằng bé nhớ kĩ, dạy con phải dạy từ thuở còn non như vậy mới hiệu quả được..”
Cố Thuần Nhã thở dài, xin lỗi con trai, mẹ không cứu được con thoát khỏi nanh vuốt độc ác của bố con rồi.
Âu Dương Gia Thượng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cậu bé là cháu đích tôn, người thừa kế duy nhất của Âu Dương gia và Tu Kiệt. Ông bà nội yêu thương cậu bé hết lòng, Cố Thuần Nhã cũnh chiều chuộng con trai. Chỉ có mình Tuấn Lãng là nghiêm khắc, không phải là anh không yêu con trai mình, chỉ là anh không muốn con trai được chiều mà sinh hư.
Nuôi con bằng sữa mẹ rất vất vả, nửa đêm con đói Cố Thuần Nhã dù mệt đến mấy cũng phải thức giấc cho con bú. Sữa của cô không được nhiều, mà sức ăn của cậu bé Gia Thượng lại khá khoẻ, mỗi lần Gia Thượng ti sữa, Cố Thuần Nhã luôn bị hút đến đau đớn.
Mỗi ngày sau khi cho con bú, Tuấn Lãng lại xoa bóp ngực giúp cô. Tuy rằng anh rất thích hai cái bánh bao trắng mềm của cô, nhưng nhìn cô đau đớn như vậy anh cũng không hề thoải mái.
“Thật là, nếu ngay từ đầu chúng ta nuôi con bằng sữa ngoài thì em đã không đau đớn như vậy..”
“Không được đâu, nếu vậy thì sữa của em sẽ lãng phí mất... ưm... anh nhẹ tay một chút..”
Lúc này Tuấn Lãng vẫn đang mát xa ngực cho cô, nghe cô kêu lên thì lực trên tay anh cũng giảm nhẹ. Anh cười lưu manh..
“Làm sao lãng phí được, nếu không cho thằng bé thì hãy cho anh. Anh sẵn sàng giúp em tiêu thụ số sữa đó..”
Cố Thuần Nhã đỏ mặt đẩy anh ra..
“Lưu manh..”
Khi mà Gia Thượng được sáu tháng thì Cố Thuần Nhã cũng chính thức trở thành bác sĩ tại bệnh viện Tô Giang. Tất cả là nhờ có Tuấn Lãng, cô không những được ra trường trước hạn mà còn không cần thực tập cũng có được công việc yêu thích.
Gia Thượng cũng là một cậu bé ngoan, rời xa vòng tay mẹ, cậu không hề khóc, thậm chí còn cười vui vẻ cùng bố tới tập đoàn. Đó là một ngày khi cả ông bà nội và ông bà ngoại đều bận, Cố Thuần Nhã thì có ca phẫu thuật gấp, vậy nên Tuấn Lãng đành phải chấp nhận đau thương ôm theo con trai đi làm.
Vừa đến Tu Kiệt, các nhân viên rất ngạc nhiên khi thấy Chủ tịch của mình hôm nay không mang theo cặp sách tài liệu hay công văn, mà lại ôm theo một cậu nhóc, còn kèm theo một đống tã sữa. Tuấn Lãng đặt con trai ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, lấy ra những đồ chơi yêu thích của cậu, dỗ dành.
“Con trai ngoan, ngồi yên ở đây cho bố làm việc..”
Gia Thượng đã đến tuổi mọc răng, vậy nên cầm được cái gì cũng bỏ vào miệng. Tuấn Lãng vừa đưa cho cậu một chiếc ô tô đồ chơi, cậu lập tức cho vào miệng gặm cắn. Tuấn Lãng vội vàng gỡ ô tô ra, mắng không được mà đánh cũng không xong. Nếu vợ mà biết anh đánh con, đảm bảo anh sẽ ngủ ở sofa.
“Không được cắn...”
Hết cách, anh đành ôm con trai đặt lên bàn làm việc. Đúng lúc này Kiều Nam mang theo một bản kế hoạch vào xin chữ ký của anh. Trong lúc Tuấn Lãng giao việc cho Kiều Nam, Gia Thượng bò tới cầm cây bút ký của anh lên, nghệch ngoạc vẽ lung tung lên bản kế hoạch đó.
Tuấn Lãng nhìn thấy vội vàng bế con lên, anh nhìn vào tờ giấy bị con trai vẽ bậy, thật bất ngờ, cậu lại có thể vẽ vào đúng phần chữ ký của chủ tịch. Anh bật cười..
“Con trai, có tương lai đó. Trợ lý Kiều, cậu mang bản kế hoạch này đi thực hiện đi...”
“Nhưng Chủ tịch còn chưa ký mà..”
“Không thấy Chủ tịch tương lai đã ký tên rồi sao..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.