Chương 33: Số phận lận đận
Tân Du
24/08/2022
Không có cái bóng đèn nào bên cạnh, Tuấn Lãng đưa Cố Thuần Nhã đi ăn, sau đó đưa cô về căn hộ gần trường. Cố Thuần Nhã đơn thuần không suy nghĩ gì cả, dù sao cô cũng thường xuyên ở đây, nên thuận tay mở cửa bước vào..
Vừa vào nhà, đèn còn chưa kịp mở đã bị Tuấn Lãng đè ở cửa. Anh cúi người hôn cô, môi lưỡi dây dưa điên cuồng. Quần áo trên người cả hai nhanh chóng xộc xệch, váy của cô đã bị anh vén lên đến tận eo. Cố Thuần Nhã cũng không phản kháng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hai chân vòng qua thắt lưng, để mặc cho anh ôm mình tới sofa.
Khi Tuấn Lãng vừa hạ quyết tâm hôm nay sẽ ăn sạch Tiểu Nhã nhỏ bé thì điện thoại lại phản đối mà vang lên. Tuấn Lãng định mặc kệ, tiếp tục dây dưa cùng cô nhưng điện thoại không chịu yên, liên tục reo lên làm phiền hai người. Cố Thuần Nhã khẽ đẩy anh ra..
“Tuấn Lãng, anh nghe điện thoại trước đi..”
Tuấn Lãng cầm điện thoại lên, vừa ấn nút nghe đã gắt gỏng làm trợ lý hoảng sợ..
“Tôi cho cậu ba phút trình bày lí do gọi cuộc điện thoại này, nếu lí do không hợp lý thì cậu biết tay tôi..”
Kiều Nam ở đầu dây bên kia nhạy bén phát hiện mình đã phá hỏng chuyện tốt của chủ tịch, nhưng anh đâu thể làm gì khác, chuyện quan trọng này anh mà không báo có khi còn thảm hơn bây giờ. Anh run rẩy nói vào điện thoại..
“Chủ tịch, kế hoạch đầu tư vào bệnh viên Tô Giang gặp chút trục trặc, cần ngài xử lý..”
Tuấn Lãng hít sâu một hơi để hạ hoả..
“Lập tức gửi mail cho tôi..”
Kiều Nam vâng một tiếng rồi vội vã cúp máy, công việc này lương tuy có cao thật nhưng đau tim quá đi...
Cố Thuần Nhã biết công việc của anh xảy ra vấn đề, cô kéo quần áo vừa bị anh làm loạn về vị trí cũ, sau đó đi vào phòng bếp pha cho anh một ly cafe. Tuấn Lãng đang xử lý công việc, một mặt nghiêm túc này khác hoàn toàn so với khi anh lưu manh đùa giỡn cô. Cố Thuần Nhã ngồi bên cạnh, yên lặng không làm phiền anh. Càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, công nhận khi anh tập trung làm việc rất cuốn hút.
Cô cứ vậy mà ngắm anh cả buổi, rồi ngủ mất lúc nào không hay. Đến khi Tuấn Lãng xong việc mới phát hiện Cố Thuần Nhã ngoan ngoãn gối đầu lên đùi anh chìm vào giấc ngủ. Lúc này anh chỉ biết thở dài cười khổ, sao số anh lận đận thế này, cứ lần nào quyết tâm muốn ăn thịt thì lần đó lại bị phá hoại.
Tuấn Lãng dịu dàng bế cô về phòng, anh đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó cúi xuống hôn vào trán chúc cô ngủ ngon. Vừa định rời đi thì tay bị cô nắm chặt, giọng nói mơ hồ nhưng đang nằm mơ..
“Anh đừng đi..”
Tuấn Lãng cười nhẹ, anh ngồi lại bên giường xoa đầu cô..
“Được, anh không đi..”
“Em muốn anh ôm em ngủ..”
Lại thêm một giọng nói nũng nịu phát ra từ cái miệng nhỏ xinh. Tuấn Lãng không kìm lòng được cúi xuống hôn lên nơi đó một cái, sau đó vén chăn bên kia lên chui vào. Anh vừa nằm xuống, Cố Thuần Nhã theo bản năng tìm thấy hơi ấm quen thuộc, xoay người dụi đầu vào ngực anh, tìm cho mình tư thế thoải mái nhất rồi chìm vào giấc ngủ. Tuấn Lãng mỉm cười ôm thế giới của anh vào lòng..
“Ngủ ngon, tình yêu của anh..”
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu vào căn phòng, Cố Thuần Nhã mới nhíu mày tỉnh dậy. Tuấn Lãng vẫn chưa dậy, vừa thấy cô hơi nhúc nhích, anh liền ôm chặt cô vào lòng vỗ về. Cố Thuần Nhã phì cười với hành động của anh, vừa muốn gỡ tay anh ra thì anh đã tỉnh..
“Hôm nay thứ 7 mà, ngủ thêm chút nữa..”
Cố Thuần Nhã bị giọng nói của anh mê hoặc, lại nằm xuống ôm anh, tiếp tục giấc ngủ vừa rồi...
————————————
Tự cảm thấy Tuấn Lãng khá đáng thương, lần nào thịt đến miệng cũng hụt!!!
Chương sau sẽ không hụt nữa đâu... hứa đó!!!
Vừa vào nhà, đèn còn chưa kịp mở đã bị Tuấn Lãng đè ở cửa. Anh cúi người hôn cô, môi lưỡi dây dưa điên cuồng. Quần áo trên người cả hai nhanh chóng xộc xệch, váy của cô đã bị anh vén lên đến tận eo. Cố Thuần Nhã cũng không phản kháng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hai chân vòng qua thắt lưng, để mặc cho anh ôm mình tới sofa.
Khi Tuấn Lãng vừa hạ quyết tâm hôm nay sẽ ăn sạch Tiểu Nhã nhỏ bé thì điện thoại lại phản đối mà vang lên. Tuấn Lãng định mặc kệ, tiếp tục dây dưa cùng cô nhưng điện thoại không chịu yên, liên tục reo lên làm phiền hai người. Cố Thuần Nhã khẽ đẩy anh ra..
“Tuấn Lãng, anh nghe điện thoại trước đi..”
Tuấn Lãng cầm điện thoại lên, vừa ấn nút nghe đã gắt gỏng làm trợ lý hoảng sợ..
“Tôi cho cậu ba phút trình bày lí do gọi cuộc điện thoại này, nếu lí do không hợp lý thì cậu biết tay tôi..”
Kiều Nam ở đầu dây bên kia nhạy bén phát hiện mình đã phá hỏng chuyện tốt của chủ tịch, nhưng anh đâu thể làm gì khác, chuyện quan trọng này anh mà không báo có khi còn thảm hơn bây giờ. Anh run rẩy nói vào điện thoại..
“Chủ tịch, kế hoạch đầu tư vào bệnh viên Tô Giang gặp chút trục trặc, cần ngài xử lý..”
Tuấn Lãng hít sâu một hơi để hạ hoả..
“Lập tức gửi mail cho tôi..”
Kiều Nam vâng một tiếng rồi vội vã cúp máy, công việc này lương tuy có cao thật nhưng đau tim quá đi...
Cố Thuần Nhã biết công việc của anh xảy ra vấn đề, cô kéo quần áo vừa bị anh làm loạn về vị trí cũ, sau đó đi vào phòng bếp pha cho anh một ly cafe. Tuấn Lãng đang xử lý công việc, một mặt nghiêm túc này khác hoàn toàn so với khi anh lưu manh đùa giỡn cô. Cố Thuần Nhã ngồi bên cạnh, yên lặng không làm phiền anh. Càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, công nhận khi anh tập trung làm việc rất cuốn hút.
Cô cứ vậy mà ngắm anh cả buổi, rồi ngủ mất lúc nào không hay. Đến khi Tuấn Lãng xong việc mới phát hiện Cố Thuần Nhã ngoan ngoãn gối đầu lên đùi anh chìm vào giấc ngủ. Lúc này anh chỉ biết thở dài cười khổ, sao số anh lận đận thế này, cứ lần nào quyết tâm muốn ăn thịt thì lần đó lại bị phá hoại.
Tuấn Lãng dịu dàng bế cô về phòng, anh đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó cúi xuống hôn vào trán chúc cô ngủ ngon. Vừa định rời đi thì tay bị cô nắm chặt, giọng nói mơ hồ nhưng đang nằm mơ..
“Anh đừng đi..”
Tuấn Lãng cười nhẹ, anh ngồi lại bên giường xoa đầu cô..
“Được, anh không đi..”
“Em muốn anh ôm em ngủ..”
Lại thêm một giọng nói nũng nịu phát ra từ cái miệng nhỏ xinh. Tuấn Lãng không kìm lòng được cúi xuống hôn lên nơi đó một cái, sau đó vén chăn bên kia lên chui vào. Anh vừa nằm xuống, Cố Thuần Nhã theo bản năng tìm thấy hơi ấm quen thuộc, xoay người dụi đầu vào ngực anh, tìm cho mình tư thế thoải mái nhất rồi chìm vào giấc ngủ. Tuấn Lãng mỉm cười ôm thế giới của anh vào lòng..
“Ngủ ngon, tình yêu của anh..”
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu vào căn phòng, Cố Thuần Nhã mới nhíu mày tỉnh dậy. Tuấn Lãng vẫn chưa dậy, vừa thấy cô hơi nhúc nhích, anh liền ôm chặt cô vào lòng vỗ về. Cố Thuần Nhã phì cười với hành động của anh, vừa muốn gỡ tay anh ra thì anh đã tỉnh..
“Hôm nay thứ 7 mà, ngủ thêm chút nữa..”
Cố Thuần Nhã bị giọng nói của anh mê hoặc, lại nằm xuống ôm anh, tiếp tục giấc ngủ vừa rồi...
————————————
Tự cảm thấy Tuấn Lãng khá đáng thương, lần nào thịt đến miệng cũng hụt!!!
Chương sau sẽ không hụt nữa đâu... hứa đó!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.