Chương 50: Không chia tay
Khước Nha
23/05/2022
Editor: Mứt Chanh
Ngu Vãn hoàn toàn ngơ ngẩn.
Hai chữ chia tay giống như một tiếng sấm bất thình lình, ầm ầm rung chuyển màng nhĩ của cô.
Cô còn không thể tưởng tượng nổi hơn cả khi vừa nghe anh hỏi đã nhớ ra mọi chuyện chưa, mắt cô mở to.
Lục Thức nói xong câu đó thì cắn chặt khớp hàm, mỗi một lần hít thở tựa như đều khiến trái tim đau nhói.
Gió chung quanh cũng ngừng lại, sự yên lặng như chết chóc.
Mấy chục giây trôi qua, Ngu Vãn đến cùng cũng tìm về lý trí đã thất lạc, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: "Lục Thức, anh có ý gì?"
Giọng điệu ngỡ ngàng tức giận, còn mang theo ấm ức và hốc mắt trở nên đỏ hoe.
Lục Thức nhận hết phản ứng của cô gái vào đáy mắt.
Bàn tay vốn đang đặt lên ngực bỗng nhiên được buông lỏng, một tia sáng đã chiếu vào vực sâu tăm tối vô tận.
"Vãn Vãn, em cũng đã nhớ ra chuyện trước kia rồi, nhưng không muốn chia tay với anh có đúng không?" Anh thử hỏi thăm dò, mỗi một chữ đều nói rất cẩn thận.
Ngu Vãn càng tức càng tủi thân!
Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của cô đã lộn xộn, đi cùng anh một lúc lâu mới đến nơi đây thì đã nghe được anh hỏi mình có phải muốn chia tay hay không, cô tức muốn khóc rồi.
Lông mi bị nước mắt thấm ướt, nước mắt tí tách rơi xuống, cô cảm thấy rất mất mặt nên xoay người đưa lưng về phía anh.
"Bây giờ em không muốn để ý đến anh, anh tránh ra! Đừng nói chuyện với em!"
Rõ ràng là giọng điệu rất kiên cường, nhưng lúc nói ra lại co lại, âm cuối cũng mang theo run rẩy, đáng thương vô cùng.
Lục Thức đi qua đó đặt tay trên vai cô, muốn xoay người cô lại đây.
Ngu Vãn lúc này đặc biệt cố chấp, giãy giụa phản kháng, là không chịu xoay người nhìn anh.
Lục Thức trực tiếp bế ngang cô lên, anh đi đến ghế dài ngồi xuống trước rồi ôm chặt cô vào lòng.
Ngu Vãn giãy giụa cũng không thể tránh thoát, lập tức càng tức hơn, người này là ỷ vào mình sức lực lớn nên ức hiếp cô!
Cô không nghĩ ra cách nào khác để hết giận, dưới sự xúc động, cô dứt khoát dùng đầu mình húc anh, giống một con sư tử nhỏ tức muốn hộc máu.
Nhưng mà ngực của chàng trai cứng rắn, dùng sức va vào, anh đau hay không Ngu Vãn không biết nhưng đầu cô đau muốn chết!
Lục Thức bị hành động ngớ ngẩn và đáng yêu này của cô chọc cười, tay anh đặt lên sờ đầu cô: "Sao em ngốc vậy, em húc anh bản thân em không đau sao?"
Ngu Vãn thở phì phò trừng anh, bĩu môi, không muốn nói một chữ nào với anh.
Nhưng chỉ cần cô không nghĩ tới chia tay, trong lòng Lục Thức đã vui muốn chết.
"Vãn Vãn, là anh sai rồi, anh không nên nói như vậy." Anh cúi thấp đầu, hôn lên hàng mi rưng rưng của cô, lại hôn lên gương mặt chưa khô nước mắt.
Nước mắt có vị đắng chát nhưng anh nếm được lại là ngọt ngào.
Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên phả vào gò má, Ngu Vãn chưa từng được ai dỗ như thế này bao giờ nên mặt dần dần đỏ lên, cảm xúc thẹn thùng nảy lên, cơn tức giận cũng tiêu tán không ít.
Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với anh.
"Vì sao em nhớ đến chuyện trước kia thì sẽ chia tay với anh, chẳng lẽ anh không cảm nhận được em thích anh sao? Hay là sự yêu thích của em ở trong mắt anh rất rẻ mạt, có thể thay đổi thất thường."
Ngu Vãn nói xong, trong lòng cũng khó chịu theo, thiếu chút nữa lại muốn khóc, cô gắng sức nhịn xuống mới không rơi lệ.
Bằng không chưa đến mười phút, ở trước mặt anh đã khóc hai lần, vậy cũng quá mất mặt đi.
"Không phải, Vãn Vãn thích không rẻ mạt." Anh lại hôn lên đôi mắt to ngập nước của cô, giải thích: "Vừa rồi anh gọi điện thoại cho em, cái gì em cũng không nói với anh, anh mới nhịn không được nghĩ rằng có phải em nhớ tới chuyện quá khứ hay không, còn có......"
Anh dừng một chút, mới tiếp tục: "Còn có Giang Triệt, em vẫn cảm thấy thích nó hơn một ít, dù sao từ nhỏ bọn em đã cùng nhau lớn lên, có mười bốn năm tình cảm. Có thể em cảm thấy lúc ấy anh ở bệnh viện không nói cho em, là cố ý lừa em hay không."
Ngu Vãn lần này học tập thông minh, không cần húc đầu vào anh, sửa dùng tay nhéo cánh tay anh: "Một chữ em cũng không có nói, sao anh lại suy diễn như vậy chứ!"
Xem ra cô bé thật sự rất tức giận, nhéo thật mạnh, Lục Thức lại cười, cánh tay nâng lên chủ động vươn đến trước mặt cô.
"Chỉ cần Vãn Vãn đồng ý nói chuyện với anh, nhéo bao nhiêu cũng được."
Bàn tay nhỏ nhắn của Ngu Vãn đánh lên cánh tay anh với một tiếng vang lanh lảnh. Cô cũng không có khuynh hướng bạo lực gì, nhéo nhiều như vậy làm gì.
Huống chi thật sự nhéo đau anh, cô, cô cũng sẽ đau lòng.
"Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, em cũng đã hạ quyết tâm đừng thích anh ấy nữa. Em không nói với anh trước, chỉ là bởi vì trong lòng em hơi loạn."
Cô cúi đầu đi, giọng điệu ngay sau đó cũng hơi hạ xuống: "Anh cũng biết trước kia em và Giang Triệt quen nhau lâu như vậy, vẫn luôn tốt đẹp nhưng Lâm Tri Hàn vừa xuất hiện, anh ấy đã thích cậu ta."
"Hôm nay em đã suy nghĩ trong ký túc xá, có phải em có chỗ nào không tốt, so ra kém cậu ta hay không. Là tính cách em quá không thú vị, hay là do hai người ở chung lâu rồi, quá mức quen thuộc ngược lại sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, cho nên anh ấy có thể trở nên thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Vậy liệu sau này cũng có một người con gái đột nhiên xuất hiện, một kiểu hoàn toàn khác với em khiến anh cảm thấy rất có cảm giác mới mẻ......"
Cô cắn môi dưới, có chút nói không được nữa.
Đôi tay Lục Thức khẽ nâng mặt cô lên, cô chạm vào đôi mắt đen láy của anh và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó.
"Sẽ không." Anh nhìn cô nói, "Vãn Vãn ở trong lòng anh là duy nhất, cũng là tốt nhất. Em không cần so với cô ta, cũng không cần so với bất luận kẻ nào."
"Anh đã có được điều tốt nhất, anh sẽ nắm lấy, cả đời cũng không buông bỏ."
*
Khôi phục ký ức, cuộc sống của Ngu Vãn cũng không có nhiều thay đổi.
Cô không định nói cho Giang Triệt, cũng không muốn liên hệ thêm với cậu.
Cũng không phải còn đang trách cậu cái gì, chuyện kia đều đã trôi qua hơn hai năm, đi so đo nữa cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cô cũng nhớ rõ khi còn nhỏ cậu đối xử tốt với mình.
Chỉ là bây giờ cô và Lục Thức ở bên nhau, cậu cũng tìm được cô gái mình thích, không quấy rầy lẫn nhau, Ngu Vãn cảm thấy như vậy khá tốt.
Mỗi ngày cô và bạn cùng phòng cùng nhau đi học, buổi tối đi thư viện với Lục Thức, thời gian rảnh ở đại học còn nhiều hơn hồi cấp ba, cuối tuần còn có thể đi ra ngoài hẹn hò với anh.
Cuộc sống đại học của Ngu Vãn trôi qua lặng lẽ phong phú và vui vẻ.
Tiết cuối cùng của chiều thứ sáu là Lịch sự cận đại, hơn một trăm sinh viên học trong một phòng học lớn.
Vị giáo sư lớn tuổi đứng lớp này trông đã gần sáu mươi tuổi, chỉ điểm danh một lần trước lớp. Ngay khi bắt đầu lớp học, ông đã giảng một cách tình cảm mãnh liệt dạt dào đến nỗi thậm chí không thể nghĩ đến việc yêu cầu ai đó trả lời một câu hỏi hay điều gì đó.
Bởi vậy phòng học ngồi đầy nhưng ít ỏi có mấy người nghe, phần lớn đều lén nghịch điện thoại hoặc là lướt đề CET-4-6.
Tiết học kiểu này, có nghe hay không cũng không khác gì cho lắm, cuối cùng vẫn thức đêm đột kích trước mấy ngày thi.
Ngu Vãn cầm bút, viết ghi chú vào cuốn sổ thì cổ tay đột nhiên bị bạn cùng phòng bên cạnh nắm lấy.
"Nè nè nè Vãn Vãn! Cậu mau xem bài đăng tỏ tình trên tường này!" Lâm Du Nhiên đè nén giọng, biểu cảm lại kích động không giấu được.
Diễn đàn đại học B có một mục đặc biệt, ban đầu dùng để tán gẫu và kết bạn, dần dần mở rộng thêm chức năng tỏ tình, nay đã hoàn toàn trở thành bức tường tỏ tình.
Ngu Vãn nghiêng đầu nhìn sang thì lập tức thấy ảnh chụp của Lục Thức.
Lầu chủ: Oimeoi cầu mọi người giúp em tìm người! Bống bống bang bang dập đầu chúc mừng năm mới mấy anh chị có lòng tốt!
Chuyện là thế này, mấy ngày nay em thức đêm deadline buồn ngủ quá chưa tỉnh ngủ, buổi sáng hôm qua em đi một đường đến căn tin như bị mộng du, kết quả không cẩn thận va vào một người.
Em ngẩng đầu lên nhìn, sau một lúc sững sờ, trong đầu cũng chỉ còn lại một vấn đề: Sau này con của bọn em nên lấy tên là gì, học ở đâu nhà mua chỗ nào mới tốt?
Bởi vì... thật sự, quá, đẹp, trai!!!
Dáng vẻ lạnh lùng, nói toạc ra là không bị trói buộc, hoàn toàn là dựa theo gout thẩm mỹ của em ( siêu ồn ào)!!!
Nhưng em quá sợ, không dám giáp mặt xin phương thức liên hệ, trơ mắt nhìn anh ấy rời đi! Sáng sớm hôm nay em đều cắn chiếc khăn tay nhỏ vượt qua trong hối tiếc!!!
Kết quả sáng sớm hôm nay! Mọi người biết đã xảy ra chuyện gì không...????
Em, và, ảnh, lại, chạm mặt, nhau,!!!!
Phải biết rằng căn tin này là khu cách ký túc xá xa nhất! Hai ngày liền bọn em có thể gặp được nhau, đây chẳng lẽ không phải là duyên phận trời định sao?!!
Em nhanh chóng bước về phía trước một bước, nhưng mà một giọng nói trong đầu kịp thời ngăn bước chân đang tiến về phía tình yêu của em.
Em nhớ tới, em hôm nay! Thế nhưng không có trang điểm!!!
Đáng thương cho em cần cù dậy sớm trang điểm hơn nửa học kỳ, lười biếng một lần duy nhất đã thất bại.
Trong lúc không còn hy vọng, em chỉ có thể lén chụp được ảnh của anh ấy, sau đó đến tường tỏ tình xin giúp đỡ!
Có ai biết tên họ chuyên ngành số WeChat của ảnh hông ạ? Nếu thành, em sẽ phát kẹo mừng cho mọi người!
Lâm Du Nhiên dúi điện thoại mình vào tay Ngu Vãn, bà dì cười ngọt ngào: "Vãn Vãn cậu kéo xuống bài đăng này đi, tuyệt đối siêu ngọt!"
Ngu Vãn: "?"
Cô không hiểu người con gái khác tỏ tình với Lục Thức, mình làm bạn gái sẽ cảm thấy ngọt chỗ nào.
Nhưng mà cô vẫn hơi muốn xem.
Từng là học sinh giỏi bao nhiêu năm, Ngu Vãn xấu hổ khi chơi điện thoại một cách trắng trợn trên lớp nên cúi đầu, giấu điện thoại xem ở dưới bàn.
Ngón tay cô tìm kiếm.
Lầu 1: A a a a a a a quả thật rất đẹp trai! Tình địch của chủ thớt đã xuất hiện, tui cũng muốn phương thức liên hệ ha ha ha.
Lầu 2: Ha ha cũng cho tui một cái đi QAQ
Lầu 3: Muốn thêm 10086.
......
Lầu 37: Này này? Video lúc trước hot như vậy mấy bà không thấy sao? Cũng không biết anh chàng này đã là bạn trai của hoa khôi sao?
Lầu 38: Video gì??? Sao mị không thấy được!!! Lầu trên đừng đi [ Chuột chũi thét chói tai.jpg] mau ném cái link cho mị!
42: Tui lật bộ sưu tập của web, tìm được rồi, các cậu ấn vào liên kết 《 Màn tỏ tình thê thảm thất bại hài hước nhất và công khai tuyên bố chủ quyền khí phách MAN nhất!!! 》này là có thể nhìn thấy
Lầu 43: Lầu trên người tốt cả đời bình an!
49: Em xem xong video đã trở lại, em chỉ có thể nói kdl má ơi! Tiếng vợ kia kêu cũng trêu chọc lắm nha!!!
50: Trời đất ơi tui cũng xem xong rồi, A Vĩ (*) mau ra đây nhận lấy cái chết!!!
(*)阿伟: A Vĩ: Lý Vĩ người Nghi Tân Tứ Xuyên. Năm 1974 sinh ra tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh ở thị trấn Bách Khê huyện Nghi Tân, được đa số cư dân mạng gọi là thế hệ vua cờ bạc.Trong giới cờ bạc, người ta quen gọi ông là "Vua cờ bạc Tây Nam" và "Vua cờ bạc Nam Tứ Xuyên". Khi đang chập chững vào nghề ông đã bắt đầu sa đà vào cờ bạc và dấn thân vào con đường của những con bạc chuyên nghiệp. Trước năm 2009, ông kiếm sống bằng cờ bạc. Năm 2009 bởi vì lý do gia đình rác kiểm rửa tay, thành lập câu lạc bộ chống cờ bạc đầu tiên ở Tứ Xuyên, dứt khoát rời khỏi vòng đánh bạc, dấn thân vào con đường chống cờ bạc và vạch trần những trò gian lận cờ bạc. Tiếp nhận số lượng lớn cư dân mạng nghiện cờ bạc và tiết lộ bí mật của trò chơi cho mọi người. Tính đến tháng 8 năm 2012, Câu lạc bộ chống cờ bạc A Vĩ đã tiếp đãi đông đảo dân cờ bạc, cũng đã trả rất nhiều tiền cho những người bạn cần giúp đỡ. Đã giúp hàng trăm "con bạc già" từ bỏ cờ bạc trở về với gia đình. (baidu)
59: Mị là bạn cùng lớp với hoa khôi, chủ thớt biết vì sao hai ngày liên tiếp đều gặp phải chàng trai này ở căn tin cách xa ký túc xá nhất không?
Chân tướng chính là bánh bao nhân trứng sữa và chè đậu xanh của căn tin đó ăn rất ngon! Mà hoa khôi lại đặc biệt thích ăn cái này!! Buổi học sáng đầu tiên hàng tuần, mị không kịp mua bữa sáng, bụng đói kêu vang đói đến mức hoa cả mắt, hoa khôi ngồi cách mấy chỗ có trai đẹp đưa bữa sáng tình yêu, còn vuốt đầu dịu dàng nói tạm biệt.
Ngay lúc đó mị cảm giác!! Ai có thể hiểu được huhuhuhu???!!
Lầu 107: Ha ha, bữa sáng tình yêu thì tính là cái gì! Tôi ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, mới tuần trước, tôi cầm chiếc máy ảnh DSLR đến hồ sen của trường để chụp trang bìa cho số tiếp theo của tạp chí trường.
Sau đó tôi nhìn thấy hai bọn họ hình như đang cãi nhau, hoa khôi cũng khóc, thở phì phò nói muốn anh ấy đi gì đó.
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là biểu hiện sau đó của bạn trai hoa khôi!
Chỉ thấy anh bạn trai mạnh mẽ bế hoa khôi lên, ôm lên đùi mình, đầu tiên là sờ đầu, sau đó trực tiếp cúi đầu hôn nước mắt của cậu ấy, từ đôi mắt hôn đến mặt, lại hôn đến miệng.
Vẻ mặt kia, thật sự! Dịu dàng ứ chịu được!
Tôi vây xem một màn này:!!!
Không dối gạt mọi người, lúc ấy tôi cũng đang chiến tranh lạnh với bạn trai. Người yêu ấy mà, cãi nhau gì đó là điều không thể tránh được.
Kết quả bạn trai tôi đã gửi cho tôi câu "Mọi người đều bình tĩnh một chút đi", quay đầu đi chơi game!!! Còn đăng lên newfeed một ảnh chụp màn hình về chuỗi thắng năm để khoe!!!
Con mẹ nó???? Chỉ có thể nói đều là nam, khác biệt lớn không phải bình thường.
Được rồi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho chủ thớt hết hy vọng đi, cái góc tường này cậu không có khả năng cạy ra đâu.
Lầu 117: Oa oa oa sau khi cãi nhau bá đạo ôm không thả rồi dịu dàng hôn nước mắt, bạn trai của hoa khôi, sao, có thể, cơ hội, như vậy!
Lầu 108: Chủ thớt bài trên ơi, chủ thớt bà từ bỏ đi! Tui có lúc tan học với bạn cùng phòng, vừa lúc có nhìn thấy anh ấy ở cổng khu dạy học.
Tui ở khoa ngoại ngữ, bạn cùng phòng của tui thật sự xinh đẹp, cũng rất biết trang điểm, đi ra ngoài mười lần có thể có chín lần được người ta xin WeChat. Bạn cùng phòng của tui tự tin tràn đầy qua đó tìm anh ấy xin phương thức liên hệ, kết quả không chỉ không xin được, ngay cả lời từ chối cũng đặc biệt lạnh nhạt.
Chỉ nói một câu tôi có bạn gái, chẳng thèm để ý đến bạn cùng phòng của tui một chút nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên bạn cùng phòng của tui bị từ chối, đã chịu đả kích không nhỏ, một hồi lâu cũng chưa trở lại bình thường. Đúng lúc này, một em gái xinh xắn và dễ thương bước ra từ tòa nhà.
Ngày thường tui ít dạo diễn đàn, không biết đây là hoa khôi! Chỉ cảm thấy hoa cả mắt!
Tiếp theo, chàng trai vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng từ chối bạn cùng phòng tui, trên mặt lập tức nở nụ cười vô cùng dịu dàng yêu chiều, đi qua đó thay em gái kia xách cặp, tiếp theo nắm đôi bàn tay nhỏ bé của người ta.
Các bạn nghĩ nắm tay bình thường sao?! Không!!!! Là mười, ngón, tay, đan, vào, nhau!!!!!
Nói ngắn gọn, nói tóm lại, một câu, chàng trai này, chủ thớt trêu chọc không nổi!!
Lầu 137: Ha ha ha ha quả thực, tui đi học cùng một khu với hoa khôi, thường xuyên tan học bị bọn họ nhét cơm chó!!
Lầu 139: A a a a cơn lốc thăng thiên 360 độ Thomas của tôi! Một đôi quá ngọt!!
Lần 142: Em chuyển đến Cục Dân Chính! Mời bọn họ kết hôn tại chỗ đi!!!
Ngu Vãn xem xong bài đăng này, lỗ tai đều đỏ, cô còn đưa điện thoại cho bạn cùng phòng.
Giáo sư lớn tuổi đang giảng nhập tâm trên bục giảng, PPT đã lật được mười mấy trang.
Ngu Vãn cũng lật ra sau vài trang sách, cầm lấy bút, tiếp tục viết ghi chép, viết chưa được mấy chữ đã nhịn không được xuất thần.
Nghĩ đến bài đăng kia, gương mặt lại nóng lên.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại mình ra khỏi cặp, gửi WeChat cho Lục Thức.
"Lát nữa em tan học, chúng ta gặp nhau ở bến xe của trường nhé."
Màn hình di động nhanh chóng sáng lên.
【 Lục Thức 】: Hửm? Làm sao vậy?
Hôm nay bọn họ hẹn nhau buổi tối đi ra ngoài ăn cơm xem phim, trước kia anh luôn trực tiếp chờ cô chỗ khu dạy học.
Thời đại học yêu đương rất nhiều, Ngu Vãn hoàn toàn không ngờ tới có nhiều người sẽ chú ý tới bọn họ như vậy.
Cô chần chờ một lúc mới gửi tin nhắn cho anh: "Thì ở cửa dạy học rất nhiều bạn học đều sẽ nhìn thấy. Không phải có câu nói, thể hiện tình cảm thì chia tay càng nhanh sao."
Chuyện trước kia, không phải không có bất cứ ảnh hưởng gì đến cô.
Nghĩ đến cảm giác cuối cùng bị phản bội vì đã hết lòng tin tưởng, mặc kệ qua bao lâu, nhớ lại vẫn có hơi khó chịu.
Lúc ấy học cấp 3, gần như cả trường đều cảm thấy bọn họ sẽ ở bên nhau, cô thường xuyên nghe được những lời như là "Trai tài gái sắc" "Quá xứng đôi".
Cô cũng đã từng vào bài đăng trên diễn đàn Tieba của trường, có mấy bài đăng hot đều là về cô và Giang Triệt. Hiện giờ những lời này được viết trên diễn đàn, cô đã từng nhìn thấy không kém nhiều so với cấp ba.
Cô mê tín suy nghĩ, có phải khiêm tốn một chút thì tình cảm có thể kéo dài lâu hơn không.
Gửi tin nhắn đi, chưa đến vài giây, Ngu Vãn lại bắt đầu hối hận.
Họ đang ở trong một mối quan hệ yêu đương bình thường, không thể bởi vì cô khuyết thiếu một chút cảm giác an toàn trên chuyện tình cảm mà để cho anh lén lút! Như vậy không công bằng với anh cỡ nào!
Ngu Vãn nhanh chóng ấn thu hồi.
Nhưng tựa như chậm một bước, gần như là đồng thời, tin nhắn của anh đã gửi lại đây, ba tin liên tiếp.
【 Lục Thức 】: Sẽ không chia tay.
【 Lục Thức 】: Trái tim anh đập một giây thì anh thích em một giây.
【 Lục Thức 】: Hình ảnh
Ngón tay Ngu Vãn click mở hình ảnh, tốc độ mạng trong phòng học hơi chậm, bức ảnh kia chậm rãi hiện ra.
Trước một tấm gương lớn, thiếu niên để ngực trần, phần trên để lộ đường cong cơ bắp săn chắc và cân đối.
Nơi bên phải dựa gần trái tim rõ ràng xăm hai chữ:
Vãn Vãn.
Ngu Vãn hoàn toàn ngơ ngẩn.
Hai chữ chia tay giống như một tiếng sấm bất thình lình, ầm ầm rung chuyển màng nhĩ của cô.
Cô còn không thể tưởng tượng nổi hơn cả khi vừa nghe anh hỏi đã nhớ ra mọi chuyện chưa, mắt cô mở to.
Lục Thức nói xong câu đó thì cắn chặt khớp hàm, mỗi một lần hít thở tựa như đều khiến trái tim đau nhói.
Gió chung quanh cũng ngừng lại, sự yên lặng như chết chóc.
Mấy chục giây trôi qua, Ngu Vãn đến cùng cũng tìm về lý trí đã thất lạc, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: "Lục Thức, anh có ý gì?"
Giọng điệu ngỡ ngàng tức giận, còn mang theo ấm ức và hốc mắt trở nên đỏ hoe.
Lục Thức nhận hết phản ứng của cô gái vào đáy mắt.
Bàn tay vốn đang đặt lên ngực bỗng nhiên được buông lỏng, một tia sáng đã chiếu vào vực sâu tăm tối vô tận.
"Vãn Vãn, em cũng đã nhớ ra chuyện trước kia rồi, nhưng không muốn chia tay với anh có đúng không?" Anh thử hỏi thăm dò, mỗi một chữ đều nói rất cẩn thận.
Ngu Vãn càng tức càng tủi thân!
Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của cô đã lộn xộn, đi cùng anh một lúc lâu mới đến nơi đây thì đã nghe được anh hỏi mình có phải muốn chia tay hay không, cô tức muốn khóc rồi.
Lông mi bị nước mắt thấm ướt, nước mắt tí tách rơi xuống, cô cảm thấy rất mất mặt nên xoay người đưa lưng về phía anh.
"Bây giờ em không muốn để ý đến anh, anh tránh ra! Đừng nói chuyện với em!"
Rõ ràng là giọng điệu rất kiên cường, nhưng lúc nói ra lại co lại, âm cuối cũng mang theo run rẩy, đáng thương vô cùng.
Lục Thức đi qua đó đặt tay trên vai cô, muốn xoay người cô lại đây.
Ngu Vãn lúc này đặc biệt cố chấp, giãy giụa phản kháng, là không chịu xoay người nhìn anh.
Lục Thức trực tiếp bế ngang cô lên, anh đi đến ghế dài ngồi xuống trước rồi ôm chặt cô vào lòng.
Ngu Vãn giãy giụa cũng không thể tránh thoát, lập tức càng tức hơn, người này là ỷ vào mình sức lực lớn nên ức hiếp cô!
Cô không nghĩ ra cách nào khác để hết giận, dưới sự xúc động, cô dứt khoát dùng đầu mình húc anh, giống một con sư tử nhỏ tức muốn hộc máu.
Nhưng mà ngực của chàng trai cứng rắn, dùng sức va vào, anh đau hay không Ngu Vãn không biết nhưng đầu cô đau muốn chết!
Lục Thức bị hành động ngớ ngẩn và đáng yêu này của cô chọc cười, tay anh đặt lên sờ đầu cô: "Sao em ngốc vậy, em húc anh bản thân em không đau sao?"
Ngu Vãn thở phì phò trừng anh, bĩu môi, không muốn nói một chữ nào với anh.
Nhưng chỉ cần cô không nghĩ tới chia tay, trong lòng Lục Thức đã vui muốn chết.
"Vãn Vãn, là anh sai rồi, anh không nên nói như vậy." Anh cúi thấp đầu, hôn lên hàng mi rưng rưng của cô, lại hôn lên gương mặt chưa khô nước mắt.
Nước mắt có vị đắng chát nhưng anh nếm được lại là ngọt ngào.
Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên phả vào gò má, Ngu Vãn chưa từng được ai dỗ như thế này bao giờ nên mặt dần dần đỏ lên, cảm xúc thẹn thùng nảy lên, cơn tức giận cũng tiêu tán không ít.
Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với anh.
"Vì sao em nhớ đến chuyện trước kia thì sẽ chia tay với anh, chẳng lẽ anh không cảm nhận được em thích anh sao? Hay là sự yêu thích của em ở trong mắt anh rất rẻ mạt, có thể thay đổi thất thường."
Ngu Vãn nói xong, trong lòng cũng khó chịu theo, thiếu chút nữa lại muốn khóc, cô gắng sức nhịn xuống mới không rơi lệ.
Bằng không chưa đến mười phút, ở trước mặt anh đã khóc hai lần, vậy cũng quá mất mặt đi.
"Không phải, Vãn Vãn thích không rẻ mạt." Anh lại hôn lên đôi mắt to ngập nước của cô, giải thích: "Vừa rồi anh gọi điện thoại cho em, cái gì em cũng không nói với anh, anh mới nhịn không được nghĩ rằng có phải em nhớ tới chuyện quá khứ hay không, còn có......"
Anh dừng một chút, mới tiếp tục: "Còn có Giang Triệt, em vẫn cảm thấy thích nó hơn một ít, dù sao từ nhỏ bọn em đã cùng nhau lớn lên, có mười bốn năm tình cảm. Có thể em cảm thấy lúc ấy anh ở bệnh viện không nói cho em, là cố ý lừa em hay không."
Ngu Vãn lần này học tập thông minh, không cần húc đầu vào anh, sửa dùng tay nhéo cánh tay anh: "Một chữ em cũng không có nói, sao anh lại suy diễn như vậy chứ!"
Xem ra cô bé thật sự rất tức giận, nhéo thật mạnh, Lục Thức lại cười, cánh tay nâng lên chủ động vươn đến trước mặt cô.
"Chỉ cần Vãn Vãn đồng ý nói chuyện với anh, nhéo bao nhiêu cũng được."
Bàn tay nhỏ nhắn của Ngu Vãn đánh lên cánh tay anh với một tiếng vang lanh lảnh. Cô cũng không có khuynh hướng bạo lực gì, nhéo nhiều như vậy làm gì.
Huống chi thật sự nhéo đau anh, cô, cô cũng sẽ đau lòng.
"Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, em cũng đã hạ quyết tâm đừng thích anh ấy nữa. Em không nói với anh trước, chỉ là bởi vì trong lòng em hơi loạn."
Cô cúi đầu đi, giọng điệu ngay sau đó cũng hơi hạ xuống: "Anh cũng biết trước kia em và Giang Triệt quen nhau lâu như vậy, vẫn luôn tốt đẹp nhưng Lâm Tri Hàn vừa xuất hiện, anh ấy đã thích cậu ta."
"Hôm nay em đã suy nghĩ trong ký túc xá, có phải em có chỗ nào không tốt, so ra kém cậu ta hay không. Là tính cách em quá không thú vị, hay là do hai người ở chung lâu rồi, quá mức quen thuộc ngược lại sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, cho nên anh ấy có thể trở nên thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Vậy liệu sau này cũng có một người con gái đột nhiên xuất hiện, một kiểu hoàn toàn khác với em khiến anh cảm thấy rất có cảm giác mới mẻ......"
Cô cắn môi dưới, có chút nói không được nữa.
Đôi tay Lục Thức khẽ nâng mặt cô lên, cô chạm vào đôi mắt đen láy của anh và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó.
"Sẽ không." Anh nhìn cô nói, "Vãn Vãn ở trong lòng anh là duy nhất, cũng là tốt nhất. Em không cần so với cô ta, cũng không cần so với bất luận kẻ nào."
"Anh đã có được điều tốt nhất, anh sẽ nắm lấy, cả đời cũng không buông bỏ."
*
Khôi phục ký ức, cuộc sống của Ngu Vãn cũng không có nhiều thay đổi.
Cô không định nói cho Giang Triệt, cũng không muốn liên hệ thêm với cậu.
Cũng không phải còn đang trách cậu cái gì, chuyện kia đều đã trôi qua hơn hai năm, đi so đo nữa cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cô cũng nhớ rõ khi còn nhỏ cậu đối xử tốt với mình.
Chỉ là bây giờ cô và Lục Thức ở bên nhau, cậu cũng tìm được cô gái mình thích, không quấy rầy lẫn nhau, Ngu Vãn cảm thấy như vậy khá tốt.
Mỗi ngày cô và bạn cùng phòng cùng nhau đi học, buổi tối đi thư viện với Lục Thức, thời gian rảnh ở đại học còn nhiều hơn hồi cấp ba, cuối tuần còn có thể đi ra ngoài hẹn hò với anh.
Cuộc sống đại học của Ngu Vãn trôi qua lặng lẽ phong phú và vui vẻ.
Tiết cuối cùng của chiều thứ sáu là Lịch sự cận đại, hơn một trăm sinh viên học trong một phòng học lớn.
Vị giáo sư lớn tuổi đứng lớp này trông đã gần sáu mươi tuổi, chỉ điểm danh một lần trước lớp. Ngay khi bắt đầu lớp học, ông đã giảng một cách tình cảm mãnh liệt dạt dào đến nỗi thậm chí không thể nghĩ đến việc yêu cầu ai đó trả lời một câu hỏi hay điều gì đó.
Bởi vậy phòng học ngồi đầy nhưng ít ỏi có mấy người nghe, phần lớn đều lén nghịch điện thoại hoặc là lướt đề CET-4-6.
Tiết học kiểu này, có nghe hay không cũng không khác gì cho lắm, cuối cùng vẫn thức đêm đột kích trước mấy ngày thi.
Ngu Vãn cầm bút, viết ghi chú vào cuốn sổ thì cổ tay đột nhiên bị bạn cùng phòng bên cạnh nắm lấy.
"Nè nè nè Vãn Vãn! Cậu mau xem bài đăng tỏ tình trên tường này!" Lâm Du Nhiên đè nén giọng, biểu cảm lại kích động không giấu được.
Diễn đàn đại học B có một mục đặc biệt, ban đầu dùng để tán gẫu và kết bạn, dần dần mở rộng thêm chức năng tỏ tình, nay đã hoàn toàn trở thành bức tường tỏ tình.
Ngu Vãn nghiêng đầu nhìn sang thì lập tức thấy ảnh chụp của Lục Thức.
Lầu chủ: Oimeoi cầu mọi người giúp em tìm người! Bống bống bang bang dập đầu chúc mừng năm mới mấy anh chị có lòng tốt!
Chuyện là thế này, mấy ngày nay em thức đêm deadline buồn ngủ quá chưa tỉnh ngủ, buổi sáng hôm qua em đi một đường đến căn tin như bị mộng du, kết quả không cẩn thận va vào một người.
Em ngẩng đầu lên nhìn, sau một lúc sững sờ, trong đầu cũng chỉ còn lại một vấn đề: Sau này con của bọn em nên lấy tên là gì, học ở đâu nhà mua chỗ nào mới tốt?
Bởi vì... thật sự, quá, đẹp, trai!!!
Dáng vẻ lạnh lùng, nói toạc ra là không bị trói buộc, hoàn toàn là dựa theo gout thẩm mỹ của em ( siêu ồn ào)!!!
Nhưng em quá sợ, không dám giáp mặt xin phương thức liên hệ, trơ mắt nhìn anh ấy rời đi! Sáng sớm hôm nay em đều cắn chiếc khăn tay nhỏ vượt qua trong hối tiếc!!!
Kết quả sáng sớm hôm nay! Mọi người biết đã xảy ra chuyện gì không...????
Em, và, ảnh, lại, chạm mặt, nhau,!!!!
Phải biết rằng căn tin này là khu cách ký túc xá xa nhất! Hai ngày liền bọn em có thể gặp được nhau, đây chẳng lẽ không phải là duyên phận trời định sao?!!
Em nhanh chóng bước về phía trước một bước, nhưng mà một giọng nói trong đầu kịp thời ngăn bước chân đang tiến về phía tình yêu của em.
Em nhớ tới, em hôm nay! Thế nhưng không có trang điểm!!!
Đáng thương cho em cần cù dậy sớm trang điểm hơn nửa học kỳ, lười biếng một lần duy nhất đã thất bại.
Trong lúc không còn hy vọng, em chỉ có thể lén chụp được ảnh của anh ấy, sau đó đến tường tỏ tình xin giúp đỡ!
Có ai biết tên họ chuyên ngành số WeChat của ảnh hông ạ? Nếu thành, em sẽ phát kẹo mừng cho mọi người!
Lâm Du Nhiên dúi điện thoại mình vào tay Ngu Vãn, bà dì cười ngọt ngào: "Vãn Vãn cậu kéo xuống bài đăng này đi, tuyệt đối siêu ngọt!"
Ngu Vãn: "?"
Cô không hiểu người con gái khác tỏ tình với Lục Thức, mình làm bạn gái sẽ cảm thấy ngọt chỗ nào.
Nhưng mà cô vẫn hơi muốn xem.
Từng là học sinh giỏi bao nhiêu năm, Ngu Vãn xấu hổ khi chơi điện thoại một cách trắng trợn trên lớp nên cúi đầu, giấu điện thoại xem ở dưới bàn.
Ngón tay cô tìm kiếm.
Lầu 1: A a a a a a a quả thật rất đẹp trai! Tình địch của chủ thớt đã xuất hiện, tui cũng muốn phương thức liên hệ ha ha ha.
Lầu 2: Ha ha cũng cho tui một cái đi QAQ
Lầu 3: Muốn thêm 10086.
......
Lầu 37: Này này? Video lúc trước hot như vậy mấy bà không thấy sao? Cũng không biết anh chàng này đã là bạn trai của hoa khôi sao?
Lầu 38: Video gì??? Sao mị không thấy được!!! Lầu trên đừng đi [ Chuột chũi thét chói tai.jpg] mau ném cái link cho mị!
42: Tui lật bộ sưu tập của web, tìm được rồi, các cậu ấn vào liên kết 《 Màn tỏ tình thê thảm thất bại hài hước nhất và công khai tuyên bố chủ quyền khí phách MAN nhất!!! 》này là có thể nhìn thấy
Lầu 43: Lầu trên người tốt cả đời bình an!
49: Em xem xong video đã trở lại, em chỉ có thể nói kdl má ơi! Tiếng vợ kia kêu cũng trêu chọc lắm nha!!!
50: Trời đất ơi tui cũng xem xong rồi, A Vĩ (*) mau ra đây nhận lấy cái chết!!!
(*)阿伟: A Vĩ: Lý Vĩ người Nghi Tân Tứ Xuyên. Năm 1974 sinh ra tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh ở thị trấn Bách Khê huyện Nghi Tân, được đa số cư dân mạng gọi là thế hệ vua cờ bạc.Trong giới cờ bạc, người ta quen gọi ông là "Vua cờ bạc Tây Nam" và "Vua cờ bạc Nam Tứ Xuyên". Khi đang chập chững vào nghề ông đã bắt đầu sa đà vào cờ bạc và dấn thân vào con đường của những con bạc chuyên nghiệp. Trước năm 2009, ông kiếm sống bằng cờ bạc. Năm 2009 bởi vì lý do gia đình rác kiểm rửa tay, thành lập câu lạc bộ chống cờ bạc đầu tiên ở Tứ Xuyên, dứt khoát rời khỏi vòng đánh bạc, dấn thân vào con đường chống cờ bạc và vạch trần những trò gian lận cờ bạc. Tiếp nhận số lượng lớn cư dân mạng nghiện cờ bạc và tiết lộ bí mật của trò chơi cho mọi người. Tính đến tháng 8 năm 2012, Câu lạc bộ chống cờ bạc A Vĩ đã tiếp đãi đông đảo dân cờ bạc, cũng đã trả rất nhiều tiền cho những người bạn cần giúp đỡ. Đã giúp hàng trăm "con bạc già" từ bỏ cờ bạc trở về với gia đình. (baidu)
59: Mị là bạn cùng lớp với hoa khôi, chủ thớt biết vì sao hai ngày liên tiếp đều gặp phải chàng trai này ở căn tin cách xa ký túc xá nhất không?
Chân tướng chính là bánh bao nhân trứng sữa và chè đậu xanh của căn tin đó ăn rất ngon! Mà hoa khôi lại đặc biệt thích ăn cái này!! Buổi học sáng đầu tiên hàng tuần, mị không kịp mua bữa sáng, bụng đói kêu vang đói đến mức hoa cả mắt, hoa khôi ngồi cách mấy chỗ có trai đẹp đưa bữa sáng tình yêu, còn vuốt đầu dịu dàng nói tạm biệt.
Ngay lúc đó mị cảm giác!! Ai có thể hiểu được huhuhuhu???!!
Lầu 107: Ha ha, bữa sáng tình yêu thì tính là cái gì! Tôi ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, mới tuần trước, tôi cầm chiếc máy ảnh DSLR đến hồ sen của trường để chụp trang bìa cho số tiếp theo của tạp chí trường.
Sau đó tôi nhìn thấy hai bọn họ hình như đang cãi nhau, hoa khôi cũng khóc, thở phì phò nói muốn anh ấy đi gì đó.
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là biểu hiện sau đó của bạn trai hoa khôi!
Chỉ thấy anh bạn trai mạnh mẽ bế hoa khôi lên, ôm lên đùi mình, đầu tiên là sờ đầu, sau đó trực tiếp cúi đầu hôn nước mắt của cậu ấy, từ đôi mắt hôn đến mặt, lại hôn đến miệng.
Vẻ mặt kia, thật sự! Dịu dàng ứ chịu được!
Tôi vây xem một màn này:!!!
Không dối gạt mọi người, lúc ấy tôi cũng đang chiến tranh lạnh với bạn trai. Người yêu ấy mà, cãi nhau gì đó là điều không thể tránh được.
Kết quả bạn trai tôi đã gửi cho tôi câu "Mọi người đều bình tĩnh một chút đi", quay đầu đi chơi game!!! Còn đăng lên newfeed một ảnh chụp màn hình về chuỗi thắng năm để khoe!!!
Con mẹ nó???? Chỉ có thể nói đều là nam, khác biệt lớn không phải bình thường.
Được rồi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho chủ thớt hết hy vọng đi, cái góc tường này cậu không có khả năng cạy ra đâu.
Lầu 117: Oa oa oa sau khi cãi nhau bá đạo ôm không thả rồi dịu dàng hôn nước mắt, bạn trai của hoa khôi, sao, có thể, cơ hội, như vậy!
Lầu 108: Chủ thớt bài trên ơi, chủ thớt bà từ bỏ đi! Tui có lúc tan học với bạn cùng phòng, vừa lúc có nhìn thấy anh ấy ở cổng khu dạy học.
Tui ở khoa ngoại ngữ, bạn cùng phòng của tui thật sự xinh đẹp, cũng rất biết trang điểm, đi ra ngoài mười lần có thể có chín lần được người ta xin WeChat. Bạn cùng phòng của tui tự tin tràn đầy qua đó tìm anh ấy xin phương thức liên hệ, kết quả không chỉ không xin được, ngay cả lời từ chối cũng đặc biệt lạnh nhạt.
Chỉ nói một câu tôi có bạn gái, chẳng thèm để ý đến bạn cùng phòng của tui một chút nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên bạn cùng phòng của tui bị từ chối, đã chịu đả kích không nhỏ, một hồi lâu cũng chưa trở lại bình thường. Đúng lúc này, một em gái xinh xắn và dễ thương bước ra từ tòa nhà.
Ngày thường tui ít dạo diễn đàn, không biết đây là hoa khôi! Chỉ cảm thấy hoa cả mắt!
Tiếp theo, chàng trai vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng từ chối bạn cùng phòng tui, trên mặt lập tức nở nụ cười vô cùng dịu dàng yêu chiều, đi qua đó thay em gái kia xách cặp, tiếp theo nắm đôi bàn tay nhỏ bé của người ta.
Các bạn nghĩ nắm tay bình thường sao?! Không!!!! Là mười, ngón, tay, đan, vào, nhau!!!!!
Nói ngắn gọn, nói tóm lại, một câu, chàng trai này, chủ thớt trêu chọc không nổi!!
Lầu 137: Ha ha ha ha quả thực, tui đi học cùng một khu với hoa khôi, thường xuyên tan học bị bọn họ nhét cơm chó!!
Lầu 139: A a a a cơn lốc thăng thiên 360 độ Thomas của tôi! Một đôi quá ngọt!!
Lần 142: Em chuyển đến Cục Dân Chính! Mời bọn họ kết hôn tại chỗ đi!!!
Ngu Vãn xem xong bài đăng này, lỗ tai đều đỏ, cô còn đưa điện thoại cho bạn cùng phòng.
Giáo sư lớn tuổi đang giảng nhập tâm trên bục giảng, PPT đã lật được mười mấy trang.
Ngu Vãn cũng lật ra sau vài trang sách, cầm lấy bút, tiếp tục viết ghi chép, viết chưa được mấy chữ đã nhịn không được xuất thần.
Nghĩ đến bài đăng kia, gương mặt lại nóng lên.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại mình ra khỏi cặp, gửi WeChat cho Lục Thức.
"Lát nữa em tan học, chúng ta gặp nhau ở bến xe của trường nhé."
Màn hình di động nhanh chóng sáng lên.
【 Lục Thức 】: Hửm? Làm sao vậy?
Hôm nay bọn họ hẹn nhau buổi tối đi ra ngoài ăn cơm xem phim, trước kia anh luôn trực tiếp chờ cô chỗ khu dạy học.
Thời đại học yêu đương rất nhiều, Ngu Vãn hoàn toàn không ngờ tới có nhiều người sẽ chú ý tới bọn họ như vậy.
Cô chần chờ một lúc mới gửi tin nhắn cho anh: "Thì ở cửa dạy học rất nhiều bạn học đều sẽ nhìn thấy. Không phải có câu nói, thể hiện tình cảm thì chia tay càng nhanh sao."
Chuyện trước kia, không phải không có bất cứ ảnh hưởng gì đến cô.
Nghĩ đến cảm giác cuối cùng bị phản bội vì đã hết lòng tin tưởng, mặc kệ qua bao lâu, nhớ lại vẫn có hơi khó chịu.
Lúc ấy học cấp 3, gần như cả trường đều cảm thấy bọn họ sẽ ở bên nhau, cô thường xuyên nghe được những lời như là "Trai tài gái sắc" "Quá xứng đôi".
Cô cũng đã từng vào bài đăng trên diễn đàn Tieba của trường, có mấy bài đăng hot đều là về cô và Giang Triệt. Hiện giờ những lời này được viết trên diễn đàn, cô đã từng nhìn thấy không kém nhiều so với cấp ba.
Cô mê tín suy nghĩ, có phải khiêm tốn một chút thì tình cảm có thể kéo dài lâu hơn không.
Gửi tin nhắn đi, chưa đến vài giây, Ngu Vãn lại bắt đầu hối hận.
Họ đang ở trong một mối quan hệ yêu đương bình thường, không thể bởi vì cô khuyết thiếu một chút cảm giác an toàn trên chuyện tình cảm mà để cho anh lén lút! Như vậy không công bằng với anh cỡ nào!
Ngu Vãn nhanh chóng ấn thu hồi.
Nhưng tựa như chậm một bước, gần như là đồng thời, tin nhắn của anh đã gửi lại đây, ba tin liên tiếp.
【 Lục Thức 】: Sẽ không chia tay.
【 Lục Thức 】: Trái tim anh đập một giây thì anh thích em một giây.
【 Lục Thức 】: Hình ảnh
Ngón tay Ngu Vãn click mở hình ảnh, tốc độ mạng trong phòng học hơi chậm, bức ảnh kia chậm rãi hiện ra.
Trước một tấm gương lớn, thiếu niên để ngực trần, phần trên để lộ đường cong cơ bắp săn chắc và cân đối.
Nơi bên phải dựa gần trái tim rõ ràng xăm hai chữ:
Vãn Vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.