Chương 70: Ngoại truyện (10)
Khước Nha
07/06/2022
Lúc đi ra khỏi Cục Dân Chính đã hơn 5 giờ, mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng ánh sáng đã yếu đi rất nhiều, không còn nóng bức chói mắt như trước nữa.
Trước cửa có một hàng cây long não, ánh sáng vẩy xuống từ những cành lá thưa thớt, Ngu Vãn được dắt tay, bước đi trên những đốm sáng lăn tăn nhảy lên dưới đất.
Đáy lòng cô có một cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Chỉ đơn giản như vậy, cầm con dấu đóng cạch cạch hai lần, quan hệ của bọn họ đã trở thành vợ chồng, từ nay về sau cô thành vợ của anh, sẽ được người ta gọi là bà Lục.
Lục Thức cầm hai cuốn sổ đỏ trong tay, khóe môi nhếch lên không hề ấn xuống kể từ lúc nhận được đến giờ.
Kéo cửa xe ra, ngồi trên xe, anh cảm nhận được bé cưng khẽ cắn môi dưới, dáng vẻ có hơi giống như đang ngẩn người.
“Vãn Vãn nghĩ cái gì thế?” Anh cúi người, thay cô cài dây an toàn lại và cười hỏi.
Ngu Vãn khẽ “à” một tiếng, hoàn hồn đáp: “Em đang suy nghĩ, từ hôm nay trở đi, em là vợ của anh. Mẹ em thường xuyên tham dự các loại tiệc rượu với ba em, giao lưu với những người khác trên thương trường, nhưng em còn chưa biết những thứ này lắm.”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh, khuôn mặt nhỏ với biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu dường như bảo đảm: “Nhưng anh yên tâm, em cũng sẽ học, em sẽ học làm một người vợ tốt.”
“Không cần.” Lục Thức lập tức phủ định ý tưởng của cô.
“Dạ?” Cô chớp chớp mắt.
Anh cười, cũng nghiêm túc nói: “Anh làm việc, kiếm tiền, trước nay cũng chỉ có một mục đích, đó là khiến em vui vẻ, khiến em sống thật tốt. Cho nên những chuyện Vãn Vãn không thích đó, lúc trước không cần làm, về sau cũng không cần làm.”
Đôi mắt Ngu Vãn cong lên: “Vậy làm vợ của anh cũng quá dễ dàng, anh cũng chẳng có yêu cầu gì.”
“Ai nói không có?” Anh nhướng mày.
“Vậy anh có yêu cầu gì dạ?” Cô tò mò hỏi.
Lục Thức nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: “Vãn Vãn luôn bên anh, vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.”
Ngu Vãn xì cười, cảm thấy anh có hơi không hiểu rõ hiện trạng.
“Lục Thức, anh có biết anh bây giờ ưu tú khiến nhiều người thích đến cỡ nào hay không, tuổi còn trẻ cũng đã là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục, đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, ngoài kia có quá nhiều cô gái thích anh. Em cũng đã xem video phỏng vấn anh lần trước, một đống lớn bình luận phía dưới kêu anh là chồng.”
“Anh tốt như vậy, em lại không phải đồ ngốc, làm sao có thể còn muốn rời khỏi anh chứ.”
Lục Thức nhếch khóe môi lên: “Đúng vậy, Vãn Vãn của chúng ta thông minh nhất.”
Cằm Ngu Vãn hất lên trên, trong giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo nho nhỏ: “Nhưng dù họ có gọi bao nhiêu lần cũng vô dụng, anh đã là của em!”
Nói xong, cô tiến đến bên má anh, hôn một cái chụt rồi rồi nâng âm cuối lên: “Tựa như như vậy, đã đóng dấu, quan hệ vợ chồng của chúng ta đã được pháp luật bảo vệ.”
Lục Thức cũng cười rộ lên: “Đúng. Anh vĩnh viễn đều thuộc về Vãn Vãn.”
*
Bọn họ về đến nhà, không bao lâu, các món Ôn Như đặt ở khách sạn lớn cũng được đưa tới.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như muốn giữ Lục Thức ở lại nhà: “Trước tiên tụi con phải mua nhà mới, sau đó còn phải trang hoàng, trong khoảng thời gian này Tiểu Thức con và Vãn Vãn cùng nhau ở nhà đi.”
Ngu Yến Thanh cũng không nỡ để con gái nhanh như vậy đã dọn ra ngoài nên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, các con ở nhà cái gì cũng có, thuận tiện biết bao, đừng chuyển đến dọn đi, phiền toái lắm.”
Lục Thức biết tâm tư của bọn họ nên cười đáp: “Dạ, trong khoảng thời gian này bọn con sẽ quấy rầy ba mẹ.”
Ngu Vãn nghe anh sửa miệng nhanh như vậy, nhịn không được mím khóe môi, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Sau khi ăn xong anh dẫn theo cô đi ra ngoài tản bộ.
Khu biệt thự này rất lớn, view sân vườn cũng làm không tệ. Hòn non bộ thú vị, cẩm tú cầu, hoa sen, còn có hoa hồng lúc này đều nở rộ.
Thoáng nhìn sang đều là sắc màu rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ, gió đêm hè từ từ thổi tới, trong không khí tràn ngập hương hoa.
Ngu Vãn và anh mười ngón tay đan vào nhau đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, có loại cảm giác chưa bao giờ tuyệt vời hơn khoảnh khắc này.
Đi tới đi lui, hai người đi đến trước cửa một căn biệt thự.
Ngu Vãn nhớ rõ căn biệt thự này không ai ở đã hơn nửa năm, gia đình này đã dọn ra nước ngoài, nhà vẫn luôn trong trạng thái chờ bán.
Nhưng giá nhà này khá cao, vẫn luôn không liên hệ được người mua thích hợp.
Lục Thức lấy chìa khóa từ túi quần ra, đi qua đó mở cửa rồi quay đầu lại nói với cô bé với vẻ mặt kinh ngạc: “Chúng ta đi vào thôi.”
Ngu Vãn ngơ ngác được anh dắt đi vào.
Bên trong rất lớn rất rộng rãi, đồ đạc của chủ nhân ban đầu hình như đều đã được dọn hết rồi, trang hoàng bên trong cũng đều bị hủy đi, hiện tại trống rỗng, chỉ còn lại những bức tường sạch sẽ trắng tinh xung quanh.
Lục Thức nói: “Anh đã tìm được nhà thiết kế rồi, ngày mai sẽ qua tới, Vãn Vãn có ý tưởng gì, đều có thể nói với anh ấy.”
Ngu Vãn cuối cùng cũng có phản ứng từ sự sững sốt của mình.
Cô vui vẻ đến mức đôi mắt đều sáng lên, ngẩng mặt, hỏi bằng giọng điệu phấn khích lại xen lẫn chút không xác định: “Ý của anh là nơi này về sau là nhà mới của tụi mình hả?”
“Đúng vậy.” Lục Thức cười gật đầu, “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, chờ sau này chúng ta kết hôn thì sẽ mua nhà mới ở gần nhà em, như vậy lúc Vãn Vãn nhớ nhà, chưa đến mười phút là có thể trở về rồi.”
“Hơn nữa sau này tuổi ba mẹ càng lúc càng lớn, có chuyện gì, ở gần đây, bọn mình chăm sóc cũng tiện.”
Trong lòng Ngu Vãn cảm động không thôi, đồng thời có hơi mơ màng, cô chớp mắt hai cái: “Chúng ta đã nói khi nào dạ?”
“Là lúc em mới vừa vào đại học ấy.” Lục Thức cười nhắc nhở.
Ngu Vãn nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ, nhớ lại một lúc, cuối cùng cũng có chút ký ức mơ hồ.
Sau khi vào đại học báo danh, ba bạn cùng phòng đều về nhà, trong ký túc xá chỉ còn một mình cô, khi đó anh lại làm phẫu thuật ở nước ngoài.
Lần đầu tiên cô rời khỏi cha mẹ đến nơi xa như vậy, lúc gọi điện thoại cho anh có hơi khổ sở nói mình rất nhớ nhà.
Lúc ấy, hình như anh từng nói sau này kết hôn mua nhà, muốn mua ở gần nhà cô, như vậy bất cứ lúc nào cô cũng có thể về nhà.
Khi nói lời này, anh cũng mới mười chín tuổi, cô chỉ coi đó là một trò đùa, không ngờ lâu như vậy rồi anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Ngu Vãn không biết nói cái gì, cô sải nhanh bước tới trước, giơ tay trực tiếp ôm lấy anh, cả gương mặt nhỏ vùi vào ngực anh.
Còn cọ hai lần hệt như một bé mèo con làm nũng khiến cho ngực Lục Thức mềm mại không chịu được.
Anh để mặc cô ôm, nụ cười dịu dàng trên khóe môi, hai tay cũng ôm chặt lấy cô.
Một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe ngấn nước hiện lên ánh sáng rất sáng: “Lục Thức, anh tốt với em quá.”
“Em là vợ của anh, không tốt với em thì tốt với ai.” Anh nói với cô bằng giọng điệu tự nhiên, cụp mắt nhìn cô, “Vãn Vãn, có phải em còn chưa gọi anh một tiếng hay không?”
Ngu Vãn sửng sốt.
Mặt cô đỏ lên, cắn môi, e thẹn lần đầu tiên gọi cái xưng hô kia: “Chồng ơi.”
Giọng nói mềm như bông, ngọt ngào đến nao lòng rồi.
“Ừm.” Lục Thức xoa đầu cô, cười khích lệ, “Vợ của anh ngoan lắm.”
*
Ôn Như và Ngu Yến Thanh đều rất vui khi biết anh mua nhà mới ở nơi này.
Hai người chỉ có một đứa con gái cưng như vậy, ở gần đến như vậy, muốn gặp mặt rất dễ dàng, sau này có cháu ngoại trai hoặc là cháu ngoại gái, bọn họ cũng có thể thường xuyên qua đó trông.
Ôn Như vốn rất thích người con rể này, bây giờ trực tiếp thăng cấp thái độ từ nửa đứa con thành con trai ruột.
Ngu Yến Thanh cũng càng ngày càng vừa lòng với anh.
Trước đó Lục Thức đã tới phòng ngủ của Ngu Vãn vài lần, đêm nay là lần đầu tiên có thể ở lại qua đêm.
Anh tắm rửa xong ra ngoài, Ngu Vãn đã làm khô tóc ngồi trên giường. Trong lồng ngực cô ôm một chiếc gối hoạt hình hình trứng chần, chọc ngón tay vào máy tính bảng trả lời email cho người hướng dẫn.
Lục Thức đi đến mép giường, cởi dép lê nằm xuống, trong nháy mắt lại cảm giác ra sự khác biệt.
Giường của bé con rất mềm, chăn mềm, gối đầu cũng mềm, hơn nữa nơi nơi đều thơm, tràn ngập mùi hương ngọt ngào dễ ngửi.
Ngu Vãn trả lời email xong, vừa ngước mắt đã thấy anh kéo chăn mền, đang ngửi gì đó.
“Anh làm gì dạ?” Cô buồn cười hỏi.
“Chăn của Vãn Vãn rất thơm.” Anh đường đường chính chính trả lời, lại đi ngửi gối đầu của cô: “Nơi này cũng vậy.”
Nói xong anh ngồi dậy, xích lại gần vùi vào giữa cổ cô ngửi ngửi: “Nhưng trên người Vãn Vãn vẫn thơm nhất.”
Được hơi thở ấm áp của anh phả xuống, cổ Ngu Vãn theo bản năng co rụt ra sau, tay cô nhẹ nhàng đẩy đầu anh, cười khúc khích: “Ui da, ngứa quá à.”
Cô cảm thấy nét tương phản của anh thật sự rất lớn.
Tất cả phỏng vấn của anh, mặc kệ là video hay là đưa tin, cô đều xem qua. Mỗi lần anh mặc vest mang giày da thì khí chất thong dong trầm ổn, nhìn qua trông chín chắn hơn tuổi thật vài tuổi.
Nhưng mà khi ở bên cô, thường xuyên cực kỳ ấu trĩ.
Lục Thức hỏi: “Có phải em còn chưa thoa cái lọ nhỏ kia không?”
Ngu Vãn suy nghĩ một chút, hiểu được cái lọ nhỏ anh nói chắc là sữa dưỡng thể nên gật đầu: “Vẫn chưa.”
“Anh giúp em thoa.”
Lục Thức đi đến trước bàn trang điểm, trong một đống chai lọ vại bình tìm được thứ mình quen mắt, anh vặn nắp ra, bôi một ít vào lòng bàn tay và giúp bé con thoa lên cánh tay.
Xoa kem dưỡng thể thực ra có chút phiền phức, Ngu Vãn rất hưởng thụ sự phục vụ của anh, vui vẻ vươn cánh tay về phía anh, một cái tay khác kéo máy tính bảng để lướt Weibo.
Anh thoa cho cô còn cẩn thận hơn tự cô mỗi đêm, từ cánh tay đến chân, ngay cả gót chân nhỏ cũng bôi cho cô.
Cuối cùng, bàn tay anh tiến vào váy ngủ rồi cười khẽ: “Vãn Vãn, nơi này của em lại béo thêm chút rồi.”
Ngu Vãn đỏ mặt, anh nói thật sự không có sai.
Cũng không biết sao lại thế này, gần đây lớn rất nhanh, bộ trước đó đều mặc không vừa. Hai ngày trước kích cỡ mua được đều là số lớn nhất.
Tạm xa nhau gặp lại, hơn nữa hôm nay lại là một ngày lãnh chứng tuyệt vời, Lục Thức cảm thấy không làm chút gì cũng không còn gì để nói.
“Vãn Vãn, anh thích nghe em kêu.” Môi anh nhếch lên cười hơi xấu xa, “Nhưng hôm nay, nhớ rõ phải nhỏ giọng chút.”
Ngu Vãn xấu hổ đến mức mặt cực kỳ nóng bừng.
Ở trong nhà mình, trong căn phòng thật nhiều năm, cảm giác với khách sạn bên ngoài lại rất khác biệt.
Xác định cửa được khóa trái mấy lần, thời gian cũng không còn sớm, theo lý ba mẹ đều đã ngủ.
Nhưng trái tim Ngu Vãn đang lơ lửng, đặc biệt khẩn trương, tiếng đập cửa có thể đột nhiên vang lên hay không.
Cô còn không dám phát ra một chút tiếng động, liều mạng cắn môi, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nước mắt lưng tròng.
Sau khi kết thúc, Lục Thức ôm cô đi tắm rửa một lần nữa.
Chờ nằm xuống giường một lần nữa thì đã hơn hai giờ sáng.
Cứ thế sau đó, Lục Thức chưa bao giờ ngã đầu ngủ ngay, mỗi lần đều sẽ ôm bé con, mát xa cho cô, xoa xoa bụng nhỏ, hoặc là thơm thơm má cô.
Ngu Vãn mệt đến mức không muốn cử động nên vùi vào trong ngực anh. Cô thích như vừa rồi với anh, cũng thích ôn tồn như bây giờ.
“Trong khoảng thời gian này chúng ta ở chỗ ba mẹ, anh có cảm thấy không thích ứng hay không?” Cô có hơi lo lắng hỏi.
Cô sống thật sự thoải mái, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu cô có mẹ chồng, đột nhiên ở chung một chỗ, khả năng cũng sẽ có hơi không quen, làm việc gì đó cũng sẽ phải cẩn thận từng li từng tí.
“Sẽ không, ba mẹ đều rất tốt.” Động tác của Lục Thức nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của cô, “Đối xử với anh cũng rất tốt.”
“Anh phát hiện sống ở nhà còn có rất nhiều chỗ tốt.” Anh cười nói.
“Dạ?” Cô nghi hoặc, ngước mắt lên nhìn anh.
“Ở trong nhà, Vãn Vãn đặc biệt nghe lời, bảo thế nào là thế đó.”
Ngu Vãn nhớ tới vừa nãy, anh nhất định phải chơi đa dạng, cô sợ làm ra động tĩnh gì nên do anh làm chủ.
Tư thế như vậy, ngay cả nhớ lại đều khiến vành tai Ngu Vãn xấu hổ đến mức đỏ bừng.
Lục Thức cúi đầu, ghé sát vào vành tai nóng đỏ rực của cô, khẽ cười nhẹ: “Hơn nữa anh còn phát hiện, lúc Vãn Vãn khẩn trương, sẽ……”
Anh dừng một chút.
Rất chậm, gằn nói từng chữ một: “Phản ứng của cơ thể sẽ rất lớn. Chỗ đó khá……”
Ngu Vãn cản trước khi anh lại nói ra cái gì khiến mặt mình đỏ tới mang tai, tay nhỏ che lại miệng anh.
Cô trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt hạnh mênh mông sương mù: “Anh không được nói bậy!”
Lục Thức nắm lấy tay cô, đặt tới bên môi hôn hôn đầu ngón tay cô, cười thuận theo: “Được, không nói.”
“Nhưng, Vãn Vãn.” Anh đề nghị với vẻ mặt nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này, tụi mình thực sự cần mua thật nhiều khăn trải giường dự sẵn.”
Ngu Vãn: “………”
Trước cửa có một hàng cây long não, ánh sáng vẩy xuống từ những cành lá thưa thớt, Ngu Vãn được dắt tay, bước đi trên những đốm sáng lăn tăn nhảy lên dưới đất.
Đáy lòng cô có một cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Chỉ đơn giản như vậy, cầm con dấu đóng cạch cạch hai lần, quan hệ của bọn họ đã trở thành vợ chồng, từ nay về sau cô thành vợ của anh, sẽ được người ta gọi là bà Lục.
Lục Thức cầm hai cuốn sổ đỏ trong tay, khóe môi nhếch lên không hề ấn xuống kể từ lúc nhận được đến giờ.
Kéo cửa xe ra, ngồi trên xe, anh cảm nhận được bé cưng khẽ cắn môi dưới, dáng vẻ có hơi giống như đang ngẩn người.
“Vãn Vãn nghĩ cái gì thế?” Anh cúi người, thay cô cài dây an toàn lại và cười hỏi.
Ngu Vãn khẽ “à” một tiếng, hoàn hồn đáp: “Em đang suy nghĩ, từ hôm nay trở đi, em là vợ của anh. Mẹ em thường xuyên tham dự các loại tiệc rượu với ba em, giao lưu với những người khác trên thương trường, nhưng em còn chưa biết những thứ này lắm.”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh, khuôn mặt nhỏ với biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu dường như bảo đảm: “Nhưng anh yên tâm, em cũng sẽ học, em sẽ học làm một người vợ tốt.”
“Không cần.” Lục Thức lập tức phủ định ý tưởng của cô.
“Dạ?” Cô chớp chớp mắt.
Anh cười, cũng nghiêm túc nói: “Anh làm việc, kiếm tiền, trước nay cũng chỉ có một mục đích, đó là khiến em vui vẻ, khiến em sống thật tốt. Cho nên những chuyện Vãn Vãn không thích đó, lúc trước không cần làm, về sau cũng không cần làm.”
Đôi mắt Ngu Vãn cong lên: “Vậy làm vợ của anh cũng quá dễ dàng, anh cũng chẳng có yêu cầu gì.”
“Ai nói không có?” Anh nhướng mày.
“Vậy anh có yêu cầu gì dạ?” Cô tò mò hỏi.
Lục Thức nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: “Vãn Vãn luôn bên anh, vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.”
Ngu Vãn xì cười, cảm thấy anh có hơi không hiểu rõ hiện trạng.
“Lục Thức, anh có biết anh bây giờ ưu tú khiến nhiều người thích đến cỡ nào hay không, tuổi còn trẻ cũng đã là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục, đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, ngoài kia có quá nhiều cô gái thích anh. Em cũng đã xem video phỏng vấn anh lần trước, một đống lớn bình luận phía dưới kêu anh là chồng.”
“Anh tốt như vậy, em lại không phải đồ ngốc, làm sao có thể còn muốn rời khỏi anh chứ.”
Lục Thức nhếch khóe môi lên: “Đúng vậy, Vãn Vãn của chúng ta thông minh nhất.”
Cằm Ngu Vãn hất lên trên, trong giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo nho nhỏ: “Nhưng dù họ có gọi bao nhiêu lần cũng vô dụng, anh đã là của em!”
Nói xong, cô tiến đến bên má anh, hôn một cái chụt rồi rồi nâng âm cuối lên: “Tựa như như vậy, đã đóng dấu, quan hệ vợ chồng của chúng ta đã được pháp luật bảo vệ.”
Lục Thức cũng cười rộ lên: “Đúng. Anh vĩnh viễn đều thuộc về Vãn Vãn.”
*
Bọn họ về đến nhà, không bao lâu, các món Ôn Như đặt ở khách sạn lớn cũng được đưa tới.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như muốn giữ Lục Thức ở lại nhà: “Trước tiên tụi con phải mua nhà mới, sau đó còn phải trang hoàng, trong khoảng thời gian này Tiểu Thức con và Vãn Vãn cùng nhau ở nhà đi.”
Ngu Yến Thanh cũng không nỡ để con gái nhanh như vậy đã dọn ra ngoài nên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, các con ở nhà cái gì cũng có, thuận tiện biết bao, đừng chuyển đến dọn đi, phiền toái lắm.”
Lục Thức biết tâm tư của bọn họ nên cười đáp: “Dạ, trong khoảng thời gian này bọn con sẽ quấy rầy ba mẹ.”
Ngu Vãn nghe anh sửa miệng nhanh như vậy, nhịn không được mím khóe môi, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Sau khi ăn xong anh dẫn theo cô đi ra ngoài tản bộ.
Khu biệt thự này rất lớn, view sân vườn cũng làm không tệ. Hòn non bộ thú vị, cẩm tú cầu, hoa sen, còn có hoa hồng lúc này đều nở rộ.
Thoáng nhìn sang đều là sắc màu rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ, gió đêm hè từ từ thổi tới, trong không khí tràn ngập hương hoa.
Ngu Vãn và anh mười ngón tay đan vào nhau đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, có loại cảm giác chưa bao giờ tuyệt vời hơn khoảnh khắc này.
Đi tới đi lui, hai người đi đến trước cửa một căn biệt thự.
Ngu Vãn nhớ rõ căn biệt thự này không ai ở đã hơn nửa năm, gia đình này đã dọn ra nước ngoài, nhà vẫn luôn trong trạng thái chờ bán.
Nhưng giá nhà này khá cao, vẫn luôn không liên hệ được người mua thích hợp.
Lục Thức lấy chìa khóa từ túi quần ra, đi qua đó mở cửa rồi quay đầu lại nói với cô bé với vẻ mặt kinh ngạc: “Chúng ta đi vào thôi.”
Ngu Vãn ngơ ngác được anh dắt đi vào.
Bên trong rất lớn rất rộng rãi, đồ đạc của chủ nhân ban đầu hình như đều đã được dọn hết rồi, trang hoàng bên trong cũng đều bị hủy đi, hiện tại trống rỗng, chỉ còn lại những bức tường sạch sẽ trắng tinh xung quanh.
Lục Thức nói: “Anh đã tìm được nhà thiết kế rồi, ngày mai sẽ qua tới, Vãn Vãn có ý tưởng gì, đều có thể nói với anh ấy.”
Ngu Vãn cuối cùng cũng có phản ứng từ sự sững sốt của mình.
Cô vui vẻ đến mức đôi mắt đều sáng lên, ngẩng mặt, hỏi bằng giọng điệu phấn khích lại xen lẫn chút không xác định: “Ý của anh là nơi này về sau là nhà mới của tụi mình hả?”
“Đúng vậy.” Lục Thức cười gật đầu, “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, chờ sau này chúng ta kết hôn thì sẽ mua nhà mới ở gần nhà em, như vậy lúc Vãn Vãn nhớ nhà, chưa đến mười phút là có thể trở về rồi.”
“Hơn nữa sau này tuổi ba mẹ càng lúc càng lớn, có chuyện gì, ở gần đây, bọn mình chăm sóc cũng tiện.”
Trong lòng Ngu Vãn cảm động không thôi, đồng thời có hơi mơ màng, cô chớp mắt hai cái: “Chúng ta đã nói khi nào dạ?”
“Là lúc em mới vừa vào đại học ấy.” Lục Thức cười nhắc nhở.
Ngu Vãn nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ, nhớ lại một lúc, cuối cùng cũng có chút ký ức mơ hồ.
Sau khi vào đại học báo danh, ba bạn cùng phòng đều về nhà, trong ký túc xá chỉ còn một mình cô, khi đó anh lại làm phẫu thuật ở nước ngoài.
Lần đầu tiên cô rời khỏi cha mẹ đến nơi xa như vậy, lúc gọi điện thoại cho anh có hơi khổ sở nói mình rất nhớ nhà.
Lúc ấy, hình như anh từng nói sau này kết hôn mua nhà, muốn mua ở gần nhà cô, như vậy bất cứ lúc nào cô cũng có thể về nhà.
Khi nói lời này, anh cũng mới mười chín tuổi, cô chỉ coi đó là một trò đùa, không ngờ lâu như vậy rồi anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Ngu Vãn không biết nói cái gì, cô sải nhanh bước tới trước, giơ tay trực tiếp ôm lấy anh, cả gương mặt nhỏ vùi vào ngực anh.
Còn cọ hai lần hệt như một bé mèo con làm nũng khiến cho ngực Lục Thức mềm mại không chịu được.
Anh để mặc cô ôm, nụ cười dịu dàng trên khóe môi, hai tay cũng ôm chặt lấy cô.
Một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe ngấn nước hiện lên ánh sáng rất sáng: “Lục Thức, anh tốt với em quá.”
“Em là vợ của anh, không tốt với em thì tốt với ai.” Anh nói với cô bằng giọng điệu tự nhiên, cụp mắt nhìn cô, “Vãn Vãn, có phải em còn chưa gọi anh một tiếng hay không?”
Ngu Vãn sửng sốt.
Mặt cô đỏ lên, cắn môi, e thẹn lần đầu tiên gọi cái xưng hô kia: “Chồng ơi.”
Giọng nói mềm như bông, ngọt ngào đến nao lòng rồi.
“Ừm.” Lục Thức xoa đầu cô, cười khích lệ, “Vợ của anh ngoan lắm.”
*
Ôn Như và Ngu Yến Thanh đều rất vui khi biết anh mua nhà mới ở nơi này.
Hai người chỉ có một đứa con gái cưng như vậy, ở gần đến như vậy, muốn gặp mặt rất dễ dàng, sau này có cháu ngoại trai hoặc là cháu ngoại gái, bọn họ cũng có thể thường xuyên qua đó trông.
Ôn Như vốn rất thích người con rể này, bây giờ trực tiếp thăng cấp thái độ từ nửa đứa con thành con trai ruột.
Ngu Yến Thanh cũng càng ngày càng vừa lòng với anh.
Trước đó Lục Thức đã tới phòng ngủ của Ngu Vãn vài lần, đêm nay là lần đầu tiên có thể ở lại qua đêm.
Anh tắm rửa xong ra ngoài, Ngu Vãn đã làm khô tóc ngồi trên giường. Trong lồng ngực cô ôm một chiếc gối hoạt hình hình trứng chần, chọc ngón tay vào máy tính bảng trả lời email cho người hướng dẫn.
Lục Thức đi đến mép giường, cởi dép lê nằm xuống, trong nháy mắt lại cảm giác ra sự khác biệt.
Giường của bé con rất mềm, chăn mềm, gối đầu cũng mềm, hơn nữa nơi nơi đều thơm, tràn ngập mùi hương ngọt ngào dễ ngửi.
Ngu Vãn trả lời email xong, vừa ngước mắt đã thấy anh kéo chăn mền, đang ngửi gì đó.
“Anh làm gì dạ?” Cô buồn cười hỏi.
“Chăn của Vãn Vãn rất thơm.” Anh đường đường chính chính trả lời, lại đi ngửi gối đầu của cô: “Nơi này cũng vậy.”
Nói xong anh ngồi dậy, xích lại gần vùi vào giữa cổ cô ngửi ngửi: “Nhưng trên người Vãn Vãn vẫn thơm nhất.”
Được hơi thở ấm áp của anh phả xuống, cổ Ngu Vãn theo bản năng co rụt ra sau, tay cô nhẹ nhàng đẩy đầu anh, cười khúc khích: “Ui da, ngứa quá à.”
Cô cảm thấy nét tương phản của anh thật sự rất lớn.
Tất cả phỏng vấn của anh, mặc kệ là video hay là đưa tin, cô đều xem qua. Mỗi lần anh mặc vest mang giày da thì khí chất thong dong trầm ổn, nhìn qua trông chín chắn hơn tuổi thật vài tuổi.
Nhưng mà khi ở bên cô, thường xuyên cực kỳ ấu trĩ.
Lục Thức hỏi: “Có phải em còn chưa thoa cái lọ nhỏ kia không?”
Ngu Vãn suy nghĩ một chút, hiểu được cái lọ nhỏ anh nói chắc là sữa dưỡng thể nên gật đầu: “Vẫn chưa.”
“Anh giúp em thoa.”
Lục Thức đi đến trước bàn trang điểm, trong một đống chai lọ vại bình tìm được thứ mình quen mắt, anh vặn nắp ra, bôi một ít vào lòng bàn tay và giúp bé con thoa lên cánh tay.
Xoa kem dưỡng thể thực ra có chút phiền phức, Ngu Vãn rất hưởng thụ sự phục vụ của anh, vui vẻ vươn cánh tay về phía anh, một cái tay khác kéo máy tính bảng để lướt Weibo.
Anh thoa cho cô còn cẩn thận hơn tự cô mỗi đêm, từ cánh tay đến chân, ngay cả gót chân nhỏ cũng bôi cho cô.
Cuối cùng, bàn tay anh tiến vào váy ngủ rồi cười khẽ: “Vãn Vãn, nơi này của em lại béo thêm chút rồi.”
Ngu Vãn đỏ mặt, anh nói thật sự không có sai.
Cũng không biết sao lại thế này, gần đây lớn rất nhanh, bộ trước đó đều mặc không vừa. Hai ngày trước kích cỡ mua được đều là số lớn nhất.
Tạm xa nhau gặp lại, hơn nữa hôm nay lại là một ngày lãnh chứng tuyệt vời, Lục Thức cảm thấy không làm chút gì cũng không còn gì để nói.
“Vãn Vãn, anh thích nghe em kêu.” Môi anh nhếch lên cười hơi xấu xa, “Nhưng hôm nay, nhớ rõ phải nhỏ giọng chút.”
Ngu Vãn xấu hổ đến mức mặt cực kỳ nóng bừng.
Ở trong nhà mình, trong căn phòng thật nhiều năm, cảm giác với khách sạn bên ngoài lại rất khác biệt.
Xác định cửa được khóa trái mấy lần, thời gian cũng không còn sớm, theo lý ba mẹ đều đã ngủ.
Nhưng trái tim Ngu Vãn đang lơ lửng, đặc biệt khẩn trương, tiếng đập cửa có thể đột nhiên vang lên hay không.
Cô còn không dám phát ra một chút tiếng động, liều mạng cắn môi, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nước mắt lưng tròng.
Sau khi kết thúc, Lục Thức ôm cô đi tắm rửa một lần nữa.
Chờ nằm xuống giường một lần nữa thì đã hơn hai giờ sáng.
Cứ thế sau đó, Lục Thức chưa bao giờ ngã đầu ngủ ngay, mỗi lần đều sẽ ôm bé con, mát xa cho cô, xoa xoa bụng nhỏ, hoặc là thơm thơm má cô.
Ngu Vãn mệt đến mức không muốn cử động nên vùi vào trong ngực anh. Cô thích như vừa rồi với anh, cũng thích ôn tồn như bây giờ.
“Trong khoảng thời gian này chúng ta ở chỗ ba mẹ, anh có cảm thấy không thích ứng hay không?” Cô có hơi lo lắng hỏi.
Cô sống thật sự thoải mái, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu cô có mẹ chồng, đột nhiên ở chung một chỗ, khả năng cũng sẽ có hơi không quen, làm việc gì đó cũng sẽ phải cẩn thận từng li từng tí.
“Sẽ không, ba mẹ đều rất tốt.” Động tác của Lục Thức nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của cô, “Đối xử với anh cũng rất tốt.”
“Anh phát hiện sống ở nhà còn có rất nhiều chỗ tốt.” Anh cười nói.
“Dạ?” Cô nghi hoặc, ngước mắt lên nhìn anh.
“Ở trong nhà, Vãn Vãn đặc biệt nghe lời, bảo thế nào là thế đó.”
Ngu Vãn nhớ tới vừa nãy, anh nhất định phải chơi đa dạng, cô sợ làm ra động tĩnh gì nên do anh làm chủ.
Tư thế như vậy, ngay cả nhớ lại đều khiến vành tai Ngu Vãn xấu hổ đến mức đỏ bừng.
Lục Thức cúi đầu, ghé sát vào vành tai nóng đỏ rực của cô, khẽ cười nhẹ: “Hơn nữa anh còn phát hiện, lúc Vãn Vãn khẩn trương, sẽ……”
Anh dừng một chút.
Rất chậm, gằn nói từng chữ một: “Phản ứng của cơ thể sẽ rất lớn. Chỗ đó khá……”
Ngu Vãn cản trước khi anh lại nói ra cái gì khiến mặt mình đỏ tới mang tai, tay nhỏ che lại miệng anh.
Cô trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt hạnh mênh mông sương mù: “Anh không được nói bậy!”
Lục Thức nắm lấy tay cô, đặt tới bên môi hôn hôn đầu ngón tay cô, cười thuận theo: “Được, không nói.”
“Nhưng, Vãn Vãn.” Anh đề nghị với vẻ mặt nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này, tụi mình thực sự cần mua thật nhiều khăn trải giường dự sẵn.”
Ngu Vãn: “………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.