Chương 11
DươngLight
03/12/2024
Bà Diệp mỉm cười đi đến nói với Trí Khả.
- Thím biết hôm nay cháu về, nên đã chuẩn bị bàn đồ ăn để chúc mừng! Mau vào bàn ăn đi vẫn còn nóng.
...
...
Ông Hữu Tấn cũng vui vẻ mời nhiệt tình.
- Chú biết cháu rất ghét chú, nhưng mà cháu khó khăn lắm mới trở về được. Chúng ta đều là người thân không lẽ lại hại cháu sao???
Nhìn thấy bọn họ nhiệt tình không có ác ý, Trí Khả quay sang nhìn Mẫn Nhi ra hiệu vào bàn ngồi. Hai người họ cũng hiểu ý liền chủ động ăn uống trước mặt Trí Khả và Mẫn Nhi rất ngon lành, Mẫn Nhi cũng đang đói nên chỉ dám uống chút nước ép trên bàn không nói gì.
Vợ chồng ông Hữu Tấn cũng gắp đồ ăn vào bát Trí Khả, bà Diệp thấy anh vẫn cảnh giác nên nói.
- Lúc trước đều là thím sai, cháu có thể ghét thím nhưng đừng chê bai tấm lòng của thím!
Trí Khả nghe vậy cũng không nói gì, anh cầm ly nước uống lấy hơi để bình tĩnh lại. Không ngờ lúc này, Mẫn Nhi đột nhiên khó thở, tay ôm ngực mà thở hổn hển. Ánh mắt sắc lạnh nhìn vợ chồng ông Hữu Tấn, miệng nở nụ cười chua xót nói.
- Th...thì ra là..... như vậy....ha..... thật nực cười...
Trí Khả hoảng sợ tiến đến ôm lấy cô, quay sang nhìn thấy hai người họ cười tươi nhìn mình vì đạt được mục đích. Anh nhìn thấy cô đã ra đi, ngay lúc này anh cũng có phản ứng giống hệt như Mẫn Nhi. Lồng ngực trở nên đau nhói, anh gục xuống đất ánh mắt căm hận nhìn bọn họ. Nước mắt anh hối hận rơi xuống.
"Nếu có kiếp sau, x....xin hãy cho tôi được trở lại..... để thay đổi mọi thứ...."
Đến khi anh giật mình tỉnh lại lần nữa, thấy mình vẫn nằm trong căn phòng quen thuộc lúc trước. Người giúp việc ở bên ngoài thông báo.
- Cậu chủ, hôm nay ông chủ đã đưa một cô gái về nhà nói rằng cô ấy là vợ mới cưới!
Trí Khả không tin liền tát mạnh vào mặt, thấy bản thân đã thực sự trở về cảnh lúc trước. Ngày mà Mẫn Nhi lần đầu bước vào căn nhà này thực hiện nhiệm vụ làm người bảo hộ của mình.
Trở về nhà, Mẫn Nhi đi một mạch lên phòng tìm Trí Khả. Cô chỉ muốn xác nhận lại 100 triệu của mình có ổn hay không.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy anh đang bình thảnh ngồi trên ghế sofa đọc sách, cả người mặc một bộ đồ màu đen. Cô bước đến tò mò hỏi.
- Cậu đã nghỉ học???
Trí Khả nghe cô hỏi thì thở dài một hơi, anh gấp cuốn sách lại rồi đi đến chỗ cô đang đứng. Trong lúc Mẫn Nhi đang hồi hộp không biết tiếp đến xảy ra chuyện gì, Trí Khả bất ngờ ôm chặt lấy cô mà nũng nịu.
- Huhuhu.....tôi rất sợ......
Mẫn Nhi nghĩ rằng là do anh bị bọn họ bắt nạt nên khiến cho tinh thần trở nên sợ hãi, cô cũng ôm lấy anh mà an ủi.
- Không sao đâu, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cậu!
Nghe lời này, khoé miệng của Trí khả hơi cong lên vì đạt được mục đích. Còn Mẫn Nhi lúc này vẫn đang nghĩ cách tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau.
Tối hôm đó, đột nhiên bên ngoài có vài chiếc xe dừng lại trước sảnh. Bước xuống là em trai em gái con của dì Miên và ông Hữu Tấn, vả lại còn có thêm những vị khách không mời mà đến.
Đinh Phỉ Thúy và Đinh Thạch Anh, Đinh Kim Quy cùng với Đinh Mã Não đi vào. Theo sau là đám bạn của Kim Quy kéo đến, người giúp việc nhìn thấy bọn họ đi vào thì không mấy vui vẻ liền đi lên phòng thông báo với Trí Khả.
- Cậu chủ, con của chú dì của cậu đến rồi. Bọn họ đều đang ở dưới sảnh!!!
Nói xong bà liền đi xuống dưới nhà, Trí Khả nhớ đến những chuyện kiếp trước kia thì khuôn mặt lộ vẻ căm hận. Lúc chập tối Mẫn Nhi có việc ở nhà ba mẹ nên đã rời khỏi, căn biệt thự lúc này chỉ có mình anh, đối phó với đám này dễ như trở bàn tay.
Trí Khả mặc đồ ngủ bình tĩnh đi ra ngoài, Phỉ Thúy và Thạch Anh đang nô đùa ăn bánh xả rác đầy nhà. Còn Kim Quy và Đinh Mã Não, cùng những người khác đang cười nói rất náo nhiệt cứ như nhà của mình.
Nhìn thấy Trí Khả đang thảnh thơi đứng ở trên lầu nhìn bọn họ thì Kim Quy cười tươi nói.
- Anh Khả! Anh chuẩn bị đi ngủ sao???
Trí Khả vẫn lạnh lùng im lặng nhìn bọn họ, Phỉ Thúy năm nay mới 10 tuổi trông thấy anh đứng đó thì mỉm cười.
- Anh Khả! Ở đây chơi rất vui, em muốn ở lại đây...
Những người khác cũng bắt đầu nháo nhào theo, Trí Khả mỉm cười đi xuống dưới nhà. Đợi 5 phút sau, điện thoại của ai nấy đều vang lên, Kim Quy nghe máy trước. Sau khi nghe xong, sắc mặt trở nên tím tái.
- Vâng, con về ngay ạ!!!
Tắt máy xong, mặt Kim Quy tối sầm lại quay sang quát những người kia.
- Mau trở về!
Những người khác đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo, bọn họ lập tức đi ra xe, tài xế nhanh chóng lái xe rời khỏi đó.
Lúc này, điện thoại trong túi áo Trí Khả reo lên. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ai đó.
- Tôi đã làm theo lời cậu nói, bộ giáo dục đã nhận được bằng chứng về vụ việc bạo lực học đường kia. Bọn họ sẽ truy tố Đinh Kim Quy đến cùng!
- Thím biết hôm nay cháu về, nên đã chuẩn bị bàn đồ ăn để chúc mừng! Mau vào bàn ăn đi vẫn còn nóng.
...
...
Ông Hữu Tấn cũng vui vẻ mời nhiệt tình.
- Chú biết cháu rất ghét chú, nhưng mà cháu khó khăn lắm mới trở về được. Chúng ta đều là người thân không lẽ lại hại cháu sao???
Nhìn thấy bọn họ nhiệt tình không có ác ý, Trí Khả quay sang nhìn Mẫn Nhi ra hiệu vào bàn ngồi. Hai người họ cũng hiểu ý liền chủ động ăn uống trước mặt Trí Khả và Mẫn Nhi rất ngon lành, Mẫn Nhi cũng đang đói nên chỉ dám uống chút nước ép trên bàn không nói gì.
Vợ chồng ông Hữu Tấn cũng gắp đồ ăn vào bát Trí Khả, bà Diệp thấy anh vẫn cảnh giác nên nói.
- Lúc trước đều là thím sai, cháu có thể ghét thím nhưng đừng chê bai tấm lòng của thím!
Trí Khả nghe vậy cũng không nói gì, anh cầm ly nước uống lấy hơi để bình tĩnh lại. Không ngờ lúc này, Mẫn Nhi đột nhiên khó thở, tay ôm ngực mà thở hổn hển. Ánh mắt sắc lạnh nhìn vợ chồng ông Hữu Tấn, miệng nở nụ cười chua xót nói.
- Th...thì ra là..... như vậy....ha..... thật nực cười...
Trí Khả hoảng sợ tiến đến ôm lấy cô, quay sang nhìn thấy hai người họ cười tươi nhìn mình vì đạt được mục đích. Anh nhìn thấy cô đã ra đi, ngay lúc này anh cũng có phản ứng giống hệt như Mẫn Nhi. Lồng ngực trở nên đau nhói, anh gục xuống đất ánh mắt căm hận nhìn bọn họ. Nước mắt anh hối hận rơi xuống.
"Nếu có kiếp sau, x....xin hãy cho tôi được trở lại..... để thay đổi mọi thứ...."
Đến khi anh giật mình tỉnh lại lần nữa, thấy mình vẫn nằm trong căn phòng quen thuộc lúc trước. Người giúp việc ở bên ngoài thông báo.
- Cậu chủ, hôm nay ông chủ đã đưa một cô gái về nhà nói rằng cô ấy là vợ mới cưới!
Trí Khả không tin liền tát mạnh vào mặt, thấy bản thân đã thực sự trở về cảnh lúc trước. Ngày mà Mẫn Nhi lần đầu bước vào căn nhà này thực hiện nhiệm vụ làm người bảo hộ của mình.
Trở về nhà, Mẫn Nhi đi một mạch lên phòng tìm Trí Khả. Cô chỉ muốn xác nhận lại 100 triệu của mình có ổn hay không.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy anh đang bình thảnh ngồi trên ghế sofa đọc sách, cả người mặc một bộ đồ màu đen. Cô bước đến tò mò hỏi.
- Cậu đã nghỉ học???
Trí Khả nghe cô hỏi thì thở dài một hơi, anh gấp cuốn sách lại rồi đi đến chỗ cô đang đứng. Trong lúc Mẫn Nhi đang hồi hộp không biết tiếp đến xảy ra chuyện gì, Trí Khả bất ngờ ôm chặt lấy cô mà nũng nịu.
- Huhuhu.....tôi rất sợ......
Mẫn Nhi nghĩ rằng là do anh bị bọn họ bắt nạt nên khiến cho tinh thần trở nên sợ hãi, cô cũng ôm lấy anh mà an ủi.
- Không sao đâu, từ giờ tôi sẽ bảo vệ cậu!
Nghe lời này, khoé miệng của Trí khả hơi cong lên vì đạt được mục đích. Còn Mẫn Nhi lúc này vẫn đang nghĩ cách tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau.
Tối hôm đó, đột nhiên bên ngoài có vài chiếc xe dừng lại trước sảnh. Bước xuống là em trai em gái con của dì Miên và ông Hữu Tấn, vả lại còn có thêm những vị khách không mời mà đến.
Đinh Phỉ Thúy và Đinh Thạch Anh, Đinh Kim Quy cùng với Đinh Mã Não đi vào. Theo sau là đám bạn của Kim Quy kéo đến, người giúp việc nhìn thấy bọn họ đi vào thì không mấy vui vẻ liền đi lên phòng thông báo với Trí Khả.
- Cậu chủ, con của chú dì của cậu đến rồi. Bọn họ đều đang ở dưới sảnh!!!
Nói xong bà liền đi xuống dưới nhà, Trí Khả nhớ đến những chuyện kiếp trước kia thì khuôn mặt lộ vẻ căm hận. Lúc chập tối Mẫn Nhi có việc ở nhà ba mẹ nên đã rời khỏi, căn biệt thự lúc này chỉ có mình anh, đối phó với đám này dễ như trở bàn tay.
Trí Khả mặc đồ ngủ bình tĩnh đi ra ngoài, Phỉ Thúy và Thạch Anh đang nô đùa ăn bánh xả rác đầy nhà. Còn Kim Quy và Đinh Mã Não, cùng những người khác đang cười nói rất náo nhiệt cứ như nhà của mình.
Nhìn thấy Trí Khả đang thảnh thơi đứng ở trên lầu nhìn bọn họ thì Kim Quy cười tươi nói.
- Anh Khả! Anh chuẩn bị đi ngủ sao???
Trí Khả vẫn lạnh lùng im lặng nhìn bọn họ, Phỉ Thúy năm nay mới 10 tuổi trông thấy anh đứng đó thì mỉm cười.
- Anh Khả! Ở đây chơi rất vui, em muốn ở lại đây...
Những người khác cũng bắt đầu nháo nhào theo, Trí Khả mỉm cười đi xuống dưới nhà. Đợi 5 phút sau, điện thoại của ai nấy đều vang lên, Kim Quy nghe máy trước. Sau khi nghe xong, sắc mặt trở nên tím tái.
- Vâng, con về ngay ạ!!!
Tắt máy xong, mặt Kim Quy tối sầm lại quay sang quát những người kia.
- Mau trở về!
Những người khác đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo, bọn họ lập tức đi ra xe, tài xế nhanh chóng lái xe rời khỏi đó.
Lúc này, điện thoại trong túi áo Trí Khả reo lên. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ai đó.
- Tôi đã làm theo lời cậu nói, bộ giáo dục đã nhận được bằng chứng về vụ việc bạo lực học đường kia. Bọn họ sẽ truy tố Đinh Kim Quy đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.