Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ
Chương 1: Váy đỏ (1)
Hiên Viên Tử Mạch
28/12/2023
Ngày mười lăm tháng bảy, Đạo giáo gọi là Tết Trung Nguyên, Phật giáo lại là Lễ Vu Lan, theo dân gian xưa thì là lễ của quỷ, tục xưng rằm tháng bảy.
Người già trong nhà đều nói với con cháu, ngày này địa phủ sẽ thả toàn bộ quỷ hồn ra, cho chúng nó quay về nơi mình sống lúc sinh thời, bởi thế trẻ con không được đi lang thang ở ngoài vào buổi tối, cho dù không bị bắt làm thế thân thì cũng nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy đã đủ đáng sợ và xui xẻo rồi. Đồng thời, rất nhiều nhà mới có tang sẽ chọn ngày này để cúng tế, những dòng họ lớn tương đối truyền thống sẽ tụ họp lại vào ngày này để dâng hương, đốt tiền giấy cho tổ tiên, mong tổ tiên dưới địa phủ được sống thoải mái một chút.
Nhưng bản thân cách nói này đã bác bỏ luận điểm, dù sao thì tất cả mọi người đều nói con người sau khi chết sẽ được đầu thai. Nếu đã đầu thai rồi thì sao còn ở dưới địa phủ để nhận lễ vật thờ cúng chứ? Chỉ là, điểm này thường được bỏ qua để tỏ lòng hiếu thảo và truyền thống, dẫu sao đây cũng là nghi lễ được lưu truyền mấy nghìn năm nay, không cần phải quá tích cực.
Mà nữ chính Lâu Vũ Tranh của quyển sách này là một cô gái sinh vào ngày thường được coi là đáng ngại này, mặc dù cô không mê tín. Hơn nữa không mê tín cũng là lẽ đương nhiên, dù sao thì cô gái ra đời vào ngày lễ của quỷ này đã sống bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa từng xảy ra chuyện quỷ quái gì. Thế nhưng, bình an này sẽ sớm bị phá vỡ, ngày cô tròn mười tám tuổi, cuộc đời cô sẽ bước vào một quỹ đạo khác.
Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng bố mẹ phải về quê tế bái tổ tiên với ông bà nên để cô ở nhà một mình.
Thật là cô đơn! Lâu Vũ Tranh buồn chán lăn lộn trên giường.
Lâu Vũ Tranh luôn là một cô gái ngoan, trước khi rời khỏi nhà bố mẹ đã nói ngày sinh nhật của cô là lễ của quỷ, cho nên cô không được ra ngoài vào buổi tối. Mặc dù Lâu Vũ Tranh không tin tà ma, nhưng cô không thể làm trái ý muốn của gia đình, vì vậy cô đành từ chối lời đề nghị ra ngoài mừng sinh nhật tròn mười tám tuổi của bạn bè, một mình ở nhà nhàm chán đến mọc rễ. Sinh nhật lần thứ mười tám rõ ràng là lễ trưởng thành, cô những tưởng sẽ có bánh kem thật to, rượu vang, có bạn bè chúc mừng và nhận được nhiều quà, kết quả là tất cả đều biến thành phù vân! Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, Lâu Vũ Tranh ngồi bật dậy, lấy bộ váy đỏ có thể tôn lên vẻ đáng yêu của cô từ tủ quần áo ra, sau đó thay đôi giày cao gót đổ hiếm khi mang, deo túi xách lên, quyết định trải nghiệm cuộc sống của người lớn vào ngày lễ trưởng thành mười tám tuổi này.
Cuộc sống của người lớn là gì? Thật ra nó không phức tạp như mọi người tưởng tượng, không có những thứ như tình một đêm không trong sáng gì gì đó. Cái gọi là cuộc sống của người lớn chính là đến quán bar mà đám bạn tự xưng là người lớn thường lui tới, nhớ đến quán "Duyên" mà đám bạn thường hay đến, cũng như khen không ngớt miệng kia, cô dứt khoát bảo tài xế lái xe đến đó.
Có lẽ là bởi vì lễ của quỷ cho nên quán bar ít người đến ngạc nhiên, nhưng Lâu Vũ Tranh chẳng ngại, dù sao thì cô đến đây để uống rượu, người nhiều hay ít đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đáng tiếc tâm trạng tốt vì nổi loạn của cô bữa nay đã được định trước là phải biến mất, bởi vì bảo vệ quán bar vừa thấy cô mặc cả cây đỏ thì thẳng thừng từ chối không cho đi vào. Mặc dù rất uyển chuyển, nhưng bị từ chối quả nhiên vẫn không thoải mái.
Lâu Vũ Tranh nổi tiếng là người nóng nảy, cô lập tức nổi giận, bất mãn nói với nhân viên bảo vệ: "Này, tôi nói đây là chỗ làm ăn mà nhỉ, buôn bán thì sao lại từ chối khách như thế chứ! Quần áo tôi đàng hoàng, anh cũng không nói cấm con gái vào quán cơ mà! Anh khinh thường tôi thế là sao hả!"
Nhìn thấy vẻ nổi giận đùng đùng của Lâu Vũ Tranh, nhân viên bảo vệ lau mồ hôi trên trán, ôn tồn giải thích: "Cô gái à, không phải tôi khinh thường cô, mà thực sự là cô còn quá nhỏ..."
Lâu Vũ Tranh trợn trừng mắt, chống hông chất vấn: "Anh nói vậy là có ý gì? Hôm nay tôi đã tròn mười tám tuổi rồi!" Lâu Vũ Tranh càng trợn trừng mắt, ngoại hình vẫn luôn là vảy ngược của thiếu nữ này, dù sao một người đã mười tám rồi nhưng vẫn mang bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi thì thật sự rất đáng thương.
"Xin lỗi, trông cô còn quá nhỏ... Nơi này có rất nhiều người dị hợm, vì an toàn của cô, thật xin lỗi không thể cho cô vào." Nhân viên bảo vệ hoàn toàn không bị Lâu Vũ Tranh dọa, vẫn lời lẽ đường hoàng, khiến Lâu Vũ Tranh suýt hộc hai ký máu tươi tại chỗ.
Lâu Vũ Tranh và nhân viên bảo vệ dây dưa một lúc lâu, mà anh ta vẫn không đồng ý cho Lâu Vũ Tranh vào. Lâu Vũ Tranh rơi vào đường cùng đành phải rời đi, có điều lúc rời đi còn mở miếng nói muốn khiếu nại nhân viên bảo vệ này. Anh ta thầm kêu khổ, rõ ràng là thấy cô bé này ăn mặc không tệ, vừa nhìn đã biết ngay là quý cô ra ngoài chơi, quán bar này không phải là nơi tốt đẹp gì, lỡ đâu cô bé con này xảy ra chuyện ở Duyên thì không dễ ăn nói, lựa chọn đúng đắn nhất chính là thẳng thừng từ chối không cho cô vào. Lâu Vũ Tranh tức giận lại không về thẳng nhà, mà quyết định đi lượn xem các quán bar gần đó, biết đâu còn có quán khác không cấm trẻ vị thành niên vào! Thế nhưng cô đi một lúc lâu, phát hiện xung quanh đều là khách sạn hoặc tiệm bán sản phẩm người lớn mở cửa 24/24, hoàn toàn không có quán bar nào khác nữa! Lâu Vũ Tranh khó chịu, cuối cùng đành quyết định từ bỏ ý định buông thả trong đêm thành niên này, quyết định xuống đường cái bắt taxi về nhà.
Nhưng khi cô đi đến ngã tư đường, bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua, không biết ai đốt vàng mả ven đường mà tro giấy còn sót lại vô tình bay vào mắt Lâu Vũ Tranh khiến mắt cô phát đau. Lâu Vũ Tranh vội vàng che mắt lại, tay phải dụi dụi mắt phải mấy cái, mãi đến khi cảm giác khó chịu giảm bớt đi chút, cô mới mở mắt ra. Mặc dù không dám chắc thứ gì đã bay vào mắt mình nhưng Lâu Vũ Tranh cứ cảm thấy trong mắt phải như có cái gì đó cộm cộm khiến cô hết sức khóc chịu.
Sau khi mở mắt ra, Lâu Vũ Tranh nhìn thấy một cảnh tượng có lẽ được mạch ý thức đánh giá là cực kỳ đáng sợ.
Ở ngã tư cô đang đứng không một bóng người, ánh sáng từ đèn đường có vẻ hơi u ám vì xung quanh quá mức vắng vẻ, rất nhiều tro giấy đang bay phấp phới trên không trung vì trận gió vừa rồi, quả thực giống như lối vào địa ngục, khiến cả người rét run.
Cũng may Lâu Vũ Tranh là thiếu nữ thần kinh thô, không mê tín, vì vậy cô chỉ rủa một câu xui xẻo, rồi đổi hướng khác đi ra khỏi ngã tư, thành công bắt được một chiếc taxi.
Đêm nổi loạn thất bại này khiến Lâu Vũ Tranh rất đau đầu, nên về đến nhà là ngủ ngay. Nhưng mọi chuyện hiển nhiên không đơn giản như vậy, sáng sớm hôm sau Lâu Vũ Tranh cảm thấy mắt mình cực kỳ khó chịu, cứ như bên trong có thứ gì đó. Cô uể oải đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô soi gương cẩn thận nhìn mắt mình, vô cùng kinh ngạc phát hiện trên tròng trắng có một cục mụn nước trong suốt cực lớn.
Không ảnh hưởng đến thị lực, nếu không phải vì cảm thấy trong mắt có dị vật thì rất khó phát hiện ra mụn nước.
Nói cho cùng, vấn đề về mắt không phải chuyện nhỏ, nếu như khóe miệng có mụn nước thì cô có thể mặc kệ, nhưng mụn nước ở mắt lại không đơn giản như vậy, cho nên Lâu Vũ Tranh chẳng đoái hoài gì tới ăn uống, lập tức thay quần áo xong đến một bệnh viện nhỏ gần nhà.
Bác sĩ hỏi Lâu Vũ Tranh gần đây đã ăn cái gì, đi đâu: “Triệu chứng của cháu rất có thể là viêm kết mạc cấp tính, có lẽ là do trong mắt cháu có vật gì bẩn, không kịp thời rửa sạch bằng thuốc nhỏ mắt. "
Lâu Vũ Tranh hoàn toàn đồng ý với lời nói của bác sĩ, gật đầu: "Bác sĩ, cháu còn cứu được không ạ?"
Bác sĩ bị câu hỏi vớ vẩn của Lâu Vũ Tranh làm bối rối một lúc, sau đó nhìn dáng vẻ còn quá trẻ của cô thì bật cười, an ủi nói: “Cũng không phải bệnh nặng gì đâu... Vầy đi, tôi sẽ kê cho cháu một ít vitamin trước, sau đó cho cháu loại thuốc nhỏ mắt thích hợp với triệu chứng, cháu về dùng trước xem, nếu như vẫn không chuyển biến tốt lên thì lại đến bệnh viện xem có cần giải phẫu hay không."
Lâu Vũ Tranh cầm thuốc bác sĩ kê cho về, qua quýt ăn cơm rồi đi tắm rửa, sau khi uống thuốc xong thì nằm trên giường nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận thuốc nhỏ mắt chậm rãi hòa tan. Trong mắt dâng lên một chút đau đớn có thể nhịn được, trong cơn đau đớn này, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lâu Vũ Tranh tỉnh dậy lần nữa thì trời đã khuya, đồng hồ hiển thị thời gian vừa đúng mười hai giờ. Cô chớp chớp mắt, phát hiện trong mắt dường như không còn cảm giác khó chịu vì có vật lạ nữa, cô thoáng kích động bật dậy, chạy vội vào phòng tắm bật đèn lên, định soi gương xem mụn nước trong mắt đã tan chưa.
Nhưng cảnh tượng đáng sợ lại xảy ra.
Lần này, không chỉ đơn giản là mạch ý thức hoàn cảnh khiến người ta sợ hãi như khi ở ngã tư đường trước đó nữa, mà lúc này đây cô nhìn thấy thứ thật sự khiến cô kinh hãi.
Trong gương, ngoại trừ Lâu Vũ Tranh mặc áo ngủ, xõa bung tóc dài trông cực giống nữ quỷ ra thì còn có một bóng đỏ sau lưng cô không xa, hoặc có thể nói đó là sinh vật được gọi là nữ quỷ.
Là một bóng người, làn da trắng đến mức tái xanh, mái tóc dài đen nhánh rối bù che mất khuôn mặt, trên bộ váy đỏ tươi có mấy thứ khô cứng màu đen, phán đoán từ tình huống này thì có lẽ đó là vết máu khô.
Gặp ma rồi...
Lâu Vũ Tranh mãi mới phản ứng kịp.
Hỏi: Trước có sói sau có hổ thì phải làm gì để sống sót?
Đáp: Ngất xỉu.
Vì vậy, Lâu Vũ Tranh đã bất tỉnh nhân sự.
Người già trong nhà đều nói với con cháu, ngày này địa phủ sẽ thả toàn bộ quỷ hồn ra, cho chúng nó quay về nơi mình sống lúc sinh thời, bởi thế trẻ con không được đi lang thang ở ngoài vào buổi tối, cho dù không bị bắt làm thế thân thì cũng nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy đã đủ đáng sợ và xui xẻo rồi. Đồng thời, rất nhiều nhà mới có tang sẽ chọn ngày này để cúng tế, những dòng họ lớn tương đối truyền thống sẽ tụ họp lại vào ngày này để dâng hương, đốt tiền giấy cho tổ tiên, mong tổ tiên dưới địa phủ được sống thoải mái một chút.
Nhưng bản thân cách nói này đã bác bỏ luận điểm, dù sao thì tất cả mọi người đều nói con người sau khi chết sẽ được đầu thai. Nếu đã đầu thai rồi thì sao còn ở dưới địa phủ để nhận lễ vật thờ cúng chứ? Chỉ là, điểm này thường được bỏ qua để tỏ lòng hiếu thảo và truyền thống, dẫu sao đây cũng là nghi lễ được lưu truyền mấy nghìn năm nay, không cần phải quá tích cực.
Mà nữ chính Lâu Vũ Tranh của quyển sách này là một cô gái sinh vào ngày thường được coi là đáng ngại này, mặc dù cô không mê tín. Hơn nữa không mê tín cũng là lẽ đương nhiên, dù sao thì cô gái ra đời vào ngày lễ của quỷ này đã sống bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa từng xảy ra chuyện quỷ quái gì. Thế nhưng, bình an này sẽ sớm bị phá vỡ, ngày cô tròn mười tám tuổi, cuộc đời cô sẽ bước vào một quỹ đạo khác.
Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng bố mẹ phải về quê tế bái tổ tiên với ông bà nên để cô ở nhà một mình.
Thật là cô đơn! Lâu Vũ Tranh buồn chán lăn lộn trên giường.
Lâu Vũ Tranh luôn là một cô gái ngoan, trước khi rời khỏi nhà bố mẹ đã nói ngày sinh nhật của cô là lễ của quỷ, cho nên cô không được ra ngoài vào buổi tối. Mặc dù Lâu Vũ Tranh không tin tà ma, nhưng cô không thể làm trái ý muốn của gia đình, vì vậy cô đành từ chối lời đề nghị ra ngoài mừng sinh nhật tròn mười tám tuổi của bạn bè, một mình ở nhà nhàm chán đến mọc rễ. Sinh nhật lần thứ mười tám rõ ràng là lễ trưởng thành, cô những tưởng sẽ có bánh kem thật to, rượu vang, có bạn bè chúc mừng và nhận được nhiều quà, kết quả là tất cả đều biến thành phù vân! Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, Lâu Vũ Tranh ngồi bật dậy, lấy bộ váy đỏ có thể tôn lên vẻ đáng yêu của cô từ tủ quần áo ra, sau đó thay đôi giày cao gót đổ hiếm khi mang, deo túi xách lên, quyết định trải nghiệm cuộc sống của người lớn vào ngày lễ trưởng thành mười tám tuổi này.
Cuộc sống của người lớn là gì? Thật ra nó không phức tạp như mọi người tưởng tượng, không có những thứ như tình một đêm không trong sáng gì gì đó. Cái gọi là cuộc sống của người lớn chính là đến quán bar mà đám bạn tự xưng là người lớn thường lui tới, nhớ đến quán "Duyên" mà đám bạn thường hay đến, cũng như khen không ngớt miệng kia, cô dứt khoát bảo tài xế lái xe đến đó.
Có lẽ là bởi vì lễ của quỷ cho nên quán bar ít người đến ngạc nhiên, nhưng Lâu Vũ Tranh chẳng ngại, dù sao thì cô đến đây để uống rượu, người nhiều hay ít đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đáng tiếc tâm trạng tốt vì nổi loạn của cô bữa nay đã được định trước là phải biến mất, bởi vì bảo vệ quán bar vừa thấy cô mặc cả cây đỏ thì thẳng thừng từ chối không cho đi vào. Mặc dù rất uyển chuyển, nhưng bị từ chối quả nhiên vẫn không thoải mái.
Lâu Vũ Tranh nổi tiếng là người nóng nảy, cô lập tức nổi giận, bất mãn nói với nhân viên bảo vệ: "Này, tôi nói đây là chỗ làm ăn mà nhỉ, buôn bán thì sao lại từ chối khách như thế chứ! Quần áo tôi đàng hoàng, anh cũng không nói cấm con gái vào quán cơ mà! Anh khinh thường tôi thế là sao hả!"
Nhìn thấy vẻ nổi giận đùng đùng của Lâu Vũ Tranh, nhân viên bảo vệ lau mồ hôi trên trán, ôn tồn giải thích: "Cô gái à, không phải tôi khinh thường cô, mà thực sự là cô còn quá nhỏ..."
Lâu Vũ Tranh trợn trừng mắt, chống hông chất vấn: "Anh nói vậy là có ý gì? Hôm nay tôi đã tròn mười tám tuổi rồi!" Lâu Vũ Tranh càng trợn trừng mắt, ngoại hình vẫn luôn là vảy ngược của thiếu nữ này, dù sao một người đã mười tám rồi nhưng vẫn mang bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi thì thật sự rất đáng thương.
"Xin lỗi, trông cô còn quá nhỏ... Nơi này có rất nhiều người dị hợm, vì an toàn của cô, thật xin lỗi không thể cho cô vào." Nhân viên bảo vệ hoàn toàn không bị Lâu Vũ Tranh dọa, vẫn lời lẽ đường hoàng, khiến Lâu Vũ Tranh suýt hộc hai ký máu tươi tại chỗ.
Lâu Vũ Tranh và nhân viên bảo vệ dây dưa một lúc lâu, mà anh ta vẫn không đồng ý cho Lâu Vũ Tranh vào. Lâu Vũ Tranh rơi vào đường cùng đành phải rời đi, có điều lúc rời đi còn mở miếng nói muốn khiếu nại nhân viên bảo vệ này. Anh ta thầm kêu khổ, rõ ràng là thấy cô bé này ăn mặc không tệ, vừa nhìn đã biết ngay là quý cô ra ngoài chơi, quán bar này không phải là nơi tốt đẹp gì, lỡ đâu cô bé con này xảy ra chuyện ở Duyên thì không dễ ăn nói, lựa chọn đúng đắn nhất chính là thẳng thừng từ chối không cho cô vào. Lâu Vũ Tranh tức giận lại không về thẳng nhà, mà quyết định đi lượn xem các quán bar gần đó, biết đâu còn có quán khác không cấm trẻ vị thành niên vào! Thế nhưng cô đi một lúc lâu, phát hiện xung quanh đều là khách sạn hoặc tiệm bán sản phẩm người lớn mở cửa 24/24, hoàn toàn không có quán bar nào khác nữa! Lâu Vũ Tranh khó chịu, cuối cùng đành quyết định từ bỏ ý định buông thả trong đêm thành niên này, quyết định xuống đường cái bắt taxi về nhà.
Nhưng khi cô đi đến ngã tư đường, bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua, không biết ai đốt vàng mả ven đường mà tro giấy còn sót lại vô tình bay vào mắt Lâu Vũ Tranh khiến mắt cô phát đau. Lâu Vũ Tranh vội vàng che mắt lại, tay phải dụi dụi mắt phải mấy cái, mãi đến khi cảm giác khó chịu giảm bớt đi chút, cô mới mở mắt ra. Mặc dù không dám chắc thứ gì đã bay vào mắt mình nhưng Lâu Vũ Tranh cứ cảm thấy trong mắt phải như có cái gì đó cộm cộm khiến cô hết sức khóc chịu.
Sau khi mở mắt ra, Lâu Vũ Tranh nhìn thấy một cảnh tượng có lẽ được mạch ý thức đánh giá là cực kỳ đáng sợ.
Ở ngã tư cô đang đứng không một bóng người, ánh sáng từ đèn đường có vẻ hơi u ám vì xung quanh quá mức vắng vẻ, rất nhiều tro giấy đang bay phấp phới trên không trung vì trận gió vừa rồi, quả thực giống như lối vào địa ngục, khiến cả người rét run.
Cũng may Lâu Vũ Tranh là thiếu nữ thần kinh thô, không mê tín, vì vậy cô chỉ rủa một câu xui xẻo, rồi đổi hướng khác đi ra khỏi ngã tư, thành công bắt được một chiếc taxi.
Đêm nổi loạn thất bại này khiến Lâu Vũ Tranh rất đau đầu, nên về đến nhà là ngủ ngay. Nhưng mọi chuyện hiển nhiên không đơn giản như vậy, sáng sớm hôm sau Lâu Vũ Tranh cảm thấy mắt mình cực kỳ khó chịu, cứ như bên trong có thứ gì đó. Cô uể oải đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô soi gương cẩn thận nhìn mắt mình, vô cùng kinh ngạc phát hiện trên tròng trắng có một cục mụn nước trong suốt cực lớn.
Không ảnh hưởng đến thị lực, nếu không phải vì cảm thấy trong mắt có dị vật thì rất khó phát hiện ra mụn nước.
Nói cho cùng, vấn đề về mắt không phải chuyện nhỏ, nếu như khóe miệng có mụn nước thì cô có thể mặc kệ, nhưng mụn nước ở mắt lại không đơn giản như vậy, cho nên Lâu Vũ Tranh chẳng đoái hoài gì tới ăn uống, lập tức thay quần áo xong đến một bệnh viện nhỏ gần nhà.
Bác sĩ hỏi Lâu Vũ Tranh gần đây đã ăn cái gì, đi đâu: “Triệu chứng của cháu rất có thể là viêm kết mạc cấp tính, có lẽ là do trong mắt cháu có vật gì bẩn, không kịp thời rửa sạch bằng thuốc nhỏ mắt. "
Lâu Vũ Tranh hoàn toàn đồng ý với lời nói của bác sĩ, gật đầu: "Bác sĩ, cháu còn cứu được không ạ?"
Bác sĩ bị câu hỏi vớ vẩn của Lâu Vũ Tranh làm bối rối một lúc, sau đó nhìn dáng vẻ còn quá trẻ của cô thì bật cười, an ủi nói: “Cũng không phải bệnh nặng gì đâu... Vầy đi, tôi sẽ kê cho cháu một ít vitamin trước, sau đó cho cháu loại thuốc nhỏ mắt thích hợp với triệu chứng, cháu về dùng trước xem, nếu như vẫn không chuyển biến tốt lên thì lại đến bệnh viện xem có cần giải phẫu hay không."
Lâu Vũ Tranh cầm thuốc bác sĩ kê cho về, qua quýt ăn cơm rồi đi tắm rửa, sau khi uống thuốc xong thì nằm trên giường nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận thuốc nhỏ mắt chậm rãi hòa tan. Trong mắt dâng lên một chút đau đớn có thể nhịn được, trong cơn đau đớn này, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lâu Vũ Tranh tỉnh dậy lần nữa thì trời đã khuya, đồng hồ hiển thị thời gian vừa đúng mười hai giờ. Cô chớp chớp mắt, phát hiện trong mắt dường như không còn cảm giác khó chịu vì có vật lạ nữa, cô thoáng kích động bật dậy, chạy vội vào phòng tắm bật đèn lên, định soi gương xem mụn nước trong mắt đã tan chưa.
Nhưng cảnh tượng đáng sợ lại xảy ra.
Lần này, không chỉ đơn giản là mạch ý thức hoàn cảnh khiến người ta sợ hãi như khi ở ngã tư đường trước đó nữa, mà lúc này đây cô nhìn thấy thứ thật sự khiến cô kinh hãi.
Trong gương, ngoại trừ Lâu Vũ Tranh mặc áo ngủ, xõa bung tóc dài trông cực giống nữ quỷ ra thì còn có một bóng đỏ sau lưng cô không xa, hoặc có thể nói đó là sinh vật được gọi là nữ quỷ.
Là một bóng người, làn da trắng đến mức tái xanh, mái tóc dài đen nhánh rối bù che mất khuôn mặt, trên bộ váy đỏ tươi có mấy thứ khô cứng màu đen, phán đoán từ tình huống này thì có lẽ đó là vết máu khô.
Gặp ma rồi...
Lâu Vũ Tranh mãi mới phản ứng kịp.
Hỏi: Trước có sói sau có hổ thì phải làm gì để sống sót?
Đáp: Ngất xỉu.
Vì vậy, Lâu Vũ Tranh đã bất tỉnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.