Chương 39
Vệ Phong
11/08/2020
“Vu Tuyết!”
Người nọ hô một tiếng.
Vu Tuyết chỉ cảm thấy tim của mình như ngừng đập, thanh âm nghẹn nơi cổ họng, toàn bộ hô hấp như đình trệ. Qua được vài giây đồng hồ, cô mới thở ra, vô lực nói: “Cậu...... Cậu xuống từ lúc nào? Tôi chẳng nghe thấy tiếng bước chân...... Cậu dọa tôi gần chết rồi.”
Cảnh Văn khẽ mỉm cười, bất quá nụ cười này rất nhanh biến mất. Cậu nói: “Mau đi đi.”
“Đi đâu?”
Cảnh Văn nói: “Tôi biết mình muốn tìm cái gì rồi, các cậu về trước đi, một mình tôi có thể lo được.”
“Aizzzz, cậu......”
Cảnh Văn cúi xuống chân cô, nhéo hai cái, Vu Tuyết cảm thấy tay của cậu lạnh bất thường, lại nghe cậu nói: “Chân cậu bị thương rồi, vẫn nên đi về trước đi, giờ tôi phải đi, các cậu đừng lo lắng.”
Vu Tuyết đang tính nói gì đó, Cảnh Văn đã xoay người bước xuống dưới lầu. Chắc là do bóng tối nên Vu Tuyết chỉ thấy lờ mờ.
Cảnh Văn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này giống như ảo giác, Vu Tuyết cảm thấy bên cạnh cậu có một chiếc bóng lờ mờ, thân ảnh của cậu chẳng mấy chốc biến mất trong bóng tối, bỗng nhiên phía trên có tiếng bước chân cấp bách đi xuống.
Vu Tuyết vịn vào lan can đứng dậy, nhìn thấy Hạ Thụy Bác, dĩ nhiên là chạy thẳng xuống, Trang Dĩnh đi theo phía sau, liên thanh nói: “Chậm thôi, coi chừng!”
Vu Tuyết hỏi: “Làm gì như ma đuổi thế?”
Hạ Thụy Bác không trả lời, cứ thế chạy qua. Dường như sợ hết thời gian vậy, Vu Tuyết thấy cậu ta đang cõng một người.
“Thầy, cậu ấy đang cõng......”
“Là Cảnh Văn.”
Vu Tuyết à một tiếng, đột nhiên trừng lớn mắt: “Cái gì?”
Hạ Thụy Bác cõng Cảnh Văn? Thế Cảnh Văn vừa đi xuống là thế nào?
Chẳng lẽ mình hoa mắt nằm mơ? Không, tuyệt đối sẽ không!
Nhưng chuyện này giải thích ra sao đây?
Vu Tuyết sờ trán, chỉ cảm thấy bốn phía nặng nề, thân được Trang Dĩnh đỡ xuống lầu, tim như bị ngâm vào nước đá, cơn co rút chạy thẳng từ đầu xuống chân. Xung quanh tựa như có vô số ánh mắt đang theo dõi bọn họ, có vô số cánh tay vươn chờ đợi túm lấy......
Bọn họ bước ra khỏi tòa nhà, chạm mặt chính là nước mưa lạnh như băng. Hạ Thụy Bác chạy vào làn mưa, tựa như những hạt mưa đó chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
“Thầy ơi...... Em vừa mới thấy Cảnh Văn......”
“Ừ, chúng ta lên tầng 4, em ấy nói muốn nhìn chỗ lan can mà học sinh kia ngã xuống. Nhưng đoạn đó đã bị niêm phong rồi......” Trang Dĩnh giải thích.
“Không, em muốn nói, em thấy Cảnh Văn đi xuống lầu...... Chính là…..là cậu ấy xuống trước hai người chỉ một phút đồng hồ thôi......”
Trang Dĩnh thoáng cái dừng chân, quay đầu lại.
Vu Tuyết nhìn thẳng vào mắt Trang Dĩnh, cả hai đều không biết phải nói gì. Mưa to ào ào đem tất cả thấm ướt.
Trang Dĩnh có chút gian nan nói: “Em ấy...... Có nói gì không?”
Vu Tuyết l**m l**m nước mưa trên môi: “Cậu ấy nói cậu ấy biết thứ cần tìm rồi, bảo chúng ta đi về trước, chờ một chút cậu ấy sẽ trở về, chúng ta không nên lo lắng.”
Vừa nói xong, hai người lại lâm vào trầm mặc.... Thật không biết im lặng bao lâu, Trang Dĩnh đỡ lấy Vu Tuyết đi về phía trước. Hạ Thụy Bác đã chạy không thấy bóng dáng, tiếng nói của Trang Dĩnh lãn trong tiếng mưa nghe có chút xa xăm: “Thầy nạy cửa sắt bị niêm phong ra, Cảnh Văn đi tới lan can, bỗng nhiên giống như có ai kéo em ấy ra ngoài, chúng ta chạy tới kéo lại thì em ấy ngất......”
Mưa to, một tia chớp rồi lại một tiếng sấm tiếp nối, Trang Dĩnh cả người run run, không biết bởi vì lạnh hay vì sợ. Anh đỡ lấy Vu Tuyết, nói: “Cứ rời khỏi đây trước đã.”
“Nhưng Cảnh Văn......” Vu Tuyết không cam lòng.
“Chúng ta không thể giúp được gì.” Trang Dĩnh nói.
Nói lời này, không phải anh là kẻ vô trách nhiệm.
Mà phải nói thẳng, hiện giờ ngoại trừ lo lắng thì chẳng thể làm gì. Từ hồi cấp 3 tời giờ, sự kiện người bạn thân nhất mất tích vẫn quấn lấy anh, bất luận qua bao năm, cũng không thể thoát ra.
Anh muốn giúp cậu, nhưng giờ cậu ở đâu anh cũng không biết.
Thân thể Vu Tuyết mềm nhũn như sợi mỳ, hai chân không thể nào bước nổi, Trang Dĩnh cũng đâu phải là đại lực sĩ, đi bộ mãi không có biện pháp, nói: “Tôi cõng em về.”
Bỗng nhiên có thanh âm hoảng hốt ở bên tai nói: “Thầy giáo cõng nữ sinh, cũng không hay lắm đâu a......”
Trang Dĩnh đột nhiên quay đầu, thấy trước mắt ánh sáng lóe ra, những tia sáng lấp lánh tỏa như ánh mặt trời vàng óng, có người đứng ở bên cạnh anh, cánh tay khoác lên trên bả vai anh: “Nhiều năm qua, khiến cho cậu không thể quen biết một ai cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, nhưng dù vậy cũng không nên tùy tiện cõng tiểu cô nương như thế a.”
Trang Dĩnh chỉ cảm thấy hoa mắt, muốn nói gì đó lại không mở được miệng.
Giản Đường Minh khẽ xoa xoa mặt anh: “Cậu khóc gì chứ, nhiều năm như thế cũng chẳng có nổi một điểm tiến bộ.”
Trang Dĩnh mấp máy môi, Giản Đường Minh đưa ngón tay đặt lên môi anh: “Đừng nói gì cả, chờ mình trở về, rất nhanh thôi.”
Giản Đường Minh xoay người định đi, đầu óc Trang Dĩnh trống rỗng, chỉ muốn ‘Tuyệt đối không thể để cậu ta biến mất lần nữa’, đưa tay vững vàng bắt được cánh tay của Giản Đường Minh.
“Cậu định đi đâu?” Không đợi Giản đường Minh trả lời, Trang Dĩnh ngay lập tức nói: “Hai đứa mình cùng đi, cậu đừng tưởng có thể đem mình bỏ lại lần nữa!”
Giản Đường Minh quay đầu lại: “Nơi mình muốn đi cậu không thể đi cùng, mình nhất định sẽ trở về. Lần trước đi mà không chào tạm biệt là lỗi của mình, nhiều năm như thế, mình vẫn cứ liều mạng mà trở về. Cậu chờ mình thêm chút nữa, có cậu bạn nhỏ này giúp đỡ, mình nhất định có thể trở về bên cậu mà.”
Trang Dĩnh liều chết lắc đầu, chỉ trong nháy mắt, từ một thiếu niên nhiệt huyết đã trở thành thầy giáo thâm trầm, u tịch. Nhiều năm qua anh như chìm vào bóng tối, chỉ vì mất đi người bạn mà anh yêu thương, nhiều năm qua nhớ tới người bạn thời niên thiếu mà anh phải sống trong thấp thỏm lo âu.
“Tin mình.”
Giản Đường Minh chỉ ngắn gọn một câu, bàn tay Trang Dĩnh bỗng nhiên trống rỗng, rõ ràng anh nắm chặt như thế, nhưng người trước mắt vẫn cứ như vậy rời đi.
“Đừng đi!”
Trang Dĩnh đuổi theo, lại bị kéo giật lại, Vu Tuyết trợn mắt hỏi anh: “Thầy ơi thầy, thầy sao thế?”
Mưa nặng hạt cứ thế rơi trên mặt, Trang Dĩnh quay đầu lại nhìn Vu Tuyết đồng dạng ướt như chuột lột, nhất thời không biết phân biệt đâu là thật, đâu là ảo, rốt cuộc...... Rốt cuộc anh đang ở chỗ nào, người bên cạnh anh nên là ai.
“Chúng ta trở về thôi thầy......” Vu Tuyết giọng nói run lên.
Vừa mới nãy, Trang Dĩnh đột nhiên như người bị ma nhập, gọi thế nào cũng không được,……. còn có,………. còn có …xuất hiện trước mắt cô là hai Cảnh Văn, không cách nào giải thích......
“Thầy ơi!” Vu Tuyết lớn tiếng la, chỉ muốn nhanh chóng đem người đánh tỉnh.
Người nọ hô một tiếng.
Vu Tuyết chỉ cảm thấy tim của mình như ngừng đập, thanh âm nghẹn nơi cổ họng, toàn bộ hô hấp như đình trệ. Qua được vài giây đồng hồ, cô mới thở ra, vô lực nói: “Cậu...... Cậu xuống từ lúc nào? Tôi chẳng nghe thấy tiếng bước chân...... Cậu dọa tôi gần chết rồi.”
Cảnh Văn khẽ mỉm cười, bất quá nụ cười này rất nhanh biến mất. Cậu nói: “Mau đi đi.”
“Đi đâu?”
Cảnh Văn nói: “Tôi biết mình muốn tìm cái gì rồi, các cậu về trước đi, một mình tôi có thể lo được.”
“Aizzzz, cậu......”
Cảnh Văn cúi xuống chân cô, nhéo hai cái, Vu Tuyết cảm thấy tay của cậu lạnh bất thường, lại nghe cậu nói: “Chân cậu bị thương rồi, vẫn nên đi về trước đi, giờ tôi phải đi, các cậu đừng lo lắng.”
Vu Tuyết đang tính nói gì đó, Cảnh Văn đã xoay người bước xuống dưới lầu. Chắc là do bóng tối nên Vu Tuyết chỉ thấy lờ mờ.
Cảnh Văn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này giống như ảo giác, Vu Tuyết cảm thấy bên cạnh cậu có một chiếc bóng lờ mờ, thân ảnh của cậu chẳng mấy chốc biến mất trong bóng tối, bỗng nhiên phía trên có tiếng bước chân cấp bách đi xuống.
Vu Tuyết vịn vào lan can đứng dậy, nhìn thấy Hạ Thụy Bác, dĩ nhiên là chạy thẳng xuống, Trang Dĩnh đi theo phía sau, liên thanh nói: “Chậm thôi, coi chừng!”
Vu Tuyết hỏi: “Làm gì như ma đuổi thế?”
Hạ Thụy Bác không trả lời, cứ thế chạy qua. Dường như sợ hết thời gian vậy, Vu Tuyết thấy cậu ta đang cõng một người.
“Thầy, cậu ấy đang cõng......”
“Là Cảnh Văn.”
Vu Tuyết à một tiếng, đột nhiên trừng lớn mắt: “Cái gì?”
Hạ Thụy Bác cõng Cảnh Văn? Thế Cảnh Văn vừa đi xuống là thế nào?
Chẳng lẽ mình hoa mắt nằm mơ? Không, tuyệt đối sẽ không!
Nhưng chuyện này giải thích ra sao đây?
Vu Tuyết sờ trán, chỉ cảm thấy bốn phía nặng nề, thân được Trang Dĩnh đỡ xuống lầu, tim như bị ngâm vào nước đá, cơn co rút chạy thẳng từ đầu xuống chân. Xung quanh tựa như có vô số ánh mắt đang theo dõi bọn họ, có vô số cánh tay vươn chờ đợi túm lấy......
Bọn họ bước ra khỏi tòa nhà, chạm mặt chính là nước mưa lạnh như băng. Hạ Thụy Bác chạy vào làn mưa, tựa như những hạt mưa đó chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
“Thầy ơi...... Em vừa mới thấy Cảnh Văn......”
“Ừ, chúng ta lên tầng 4, em ấy nói muốn nhìn chỗ lan can mà học sinh kia ngã xuống. Nhưng đoạn đó đã bị niêm phong rồi......” Trang Dĩnh giải thích.
“Không, em muốn nói, em thấy Cảnh Văn đi xuống lầu...... Chính là…..là cậu ấy xuống trước hai người chỉ một phút đồng hồ thôi......”
Trang Dĩnh thoáng cái dừng chân, quay đầu lại.
Vu Tuyết nhìn thẳng vào mắt Trang Dĩnh, cả hai đều không biết phải nói gì. Mưa to ào ào đem tất cả thấm ướt.
Trang Dĩnh có chút gian nan nói: “Em ấy...... Có nói gì không?”
Vu Tuyết l**m l**m nước mưa trên môi: “Cậu ấy nói cậu ấy biết thứ cần tìm rồi, bảo chúng ta đi về trước, chờ một chút cậu ấy sẽ trở về, chúng ta không nên lo lắng.”
Vừa nói xong, hai người lại lâm vào trầm mặc.... Thật không biết im lặng bao lâu, Trang Dĩnh đỡ lấy Vu Tuyết đi về phía trước. Hạ Thụy Bác đã chạy không thấy bóng dáng, tiếng nói của Trang Dĩnh lãn trong tiếng mưa nghe có chút xa xăm: “Thầy nạy cửa sắt bị niêm phong ra, Cảnh Văn đi tới lan can, bỗng nhiên giống như có ai kéo em ấy ra ngoài, chúng ta chạy tới kéo lại thì em ấy ngất......”
Mưa to, một tia chớp rồi lại một tiếng sấm tiếp nối, Trang Dĩnh cả người run run, không biết bởi vì lạnh hay vì sợ. Anh đỡ lấy Vu Tuyết, nói: “Cứ rời khỏi đây trước đã.”
“Nhưng Cảnh Văn......” Vu Tuyết không cam lòng.
“Chúng ta không thể giúp được gì.” Trang Dĩnh nói.
Nói lời này, không phải anh là kẻ vô trách nhiệm.
Mà phải nói thẳng, hiện giờ ngoại trừ lo lắng thì chẳng thể làm gì. Từ hồi cấp 3 tời giờ, sự kiện người bạn thân nhất mất tích vẫn quấn lấy anh, bất luận qua bao năm, cũng không thể thoát ra.
Anh muốn giúp cậu, nhưng giờ cậu ở đâu anh cũng không biết.
Thân thể Vu Tuyết mềm nhũn như sợi mỳ, hai chân không thể nào bước nổi, Trang Dĩnh cũng đâu phải là đại lực sĩ, đi bộ mãi không có biện pháp, nói: “Tôi cõng em về.”
Bỗng nhiên có thanh âm hoảng hốt ở bên tai nói: “Thầy giáo cõng nữ sinh, cũng không hay lắm đâu a......”
Trang Dĩnh đột nhiên quay đầu, thấy trước mắt ánh sáng lóe ra, những tia sáng lấp lánh tỏa như ánh mặt trời vàng óng, có người đứng ở bên cạnh anh, cánh tay khoác lên trên bả vai anh: “Nhiều năm qua, khiến cho cậu không thể quen biết một ai cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, nhưng dù vậy cũng không nên tùy tiện cõng tiểu cô nương như thế a.”
Trang Dĩnh chỉ cảm thấy hoa mắt, muốn nói gì đó lại không mở được miệng.
Giản Đường Minh khẽ xoa xoa mặt anh: “Cậu khóc gì chứ, nhiều năm như thế cũng chẳng có nổi một điểm tiến bộ.”
Trang Dĩnh mấp máy môi, Giản Đường Minh đưa ngón tay đặt lên môi anh: “Đừng nói gì cả, chờ mình trở về, rất nhanh thôi.”
Giản Đường Minh xoay người định đi, đầu óc Trang Dĩnh trống rỗng, chỉ muốn ‘Tuyệt đối không thể để cậu ta biến mất lần nữa’, đưa tay vững vàng bắt được cánh tay của Giản Đường Minh.
“Cậu định đi đâu?” Không đợi Giản đường Minh trả lời, Trang Dĩnh ngay lập tức nói: “Hai đứa mình cùng đi, cậu đừng tưởng có thể đem mình bỏ lại lần nữa!”
Giản Đường Minh quay đầu lại: “Nơi mình muốn đi cậu không thể đi cùng, mình nhất định sẽ trở về. Lần trước đi mà không chào tạm biệt là lỗi của mình, nhiều năm như thế, mình vẫn cứ liều mạng mà trở về. Cậu chờ mình thêm chút nữa, có cậu bạn nhỏ này giúp đỡ, mình nhất định có thể trở về bên cậu mà.”
Trang Dĩnh liều chết lắc đầu, chỉ trong nháy mắt, từ một thiếu niên nhiệt huyết đã trở thành thầy giáo thâm trầm, u tịch. Nhiều năm qua anh như chìm vào bóng tối, chỉ vì mất đi người bạn mà anh yêu thương, nhiều năm qua nhớ tới người bạn thời niên thiếu mà anh phải sống trong thấp thỏm lo âu.
“Tin mình.”
Giản Đường Minh chỉ ngắn gọn một câu, bàn tay Trang Dĩnh bỗng nhiên trống rỗng, rõ ràng anh nắm chặt như thế, nhưng người trước mắt vẫn cứ như vậy rời đi.
“Đừng đi!”
Trang Dĩnh đuổi theo, lại bị kéo giật lại, Vu Tuyết trợn mắt hỏi anh: “Thầy ơi thầy, thầy sao thế?”
Mưa nặng hạt cứ thế rơi trên mặt, Trang Dĩnh quay đầu lại nhìn Vu Tuyết đồng dạng ướt như chuột lột, nhất thời không biết phân biệt đâu là thật, đâu là ảo, rốt cuộc...... Rốt cuộc anh đang ở chỗ nào, người bên cạnh anh nên là ai.
“Chúng ta trở về thôi thầy......” Vu Tuyết giọng nói run lên.
Vừa mới nãy, Trang Dĩnh đột nhiên như người bị ma nhập, gọi thế nào cũng không được,……. còn có,………. còn có …xuất hiện trước mắt cô là hai Cảnh Văn, không cách nào giải thích......
“Thầy ơi!” Vu Tuyết lớn tiếng la, chỉ muốn nhanh chóng đem người đánh tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.