Chương 182
Ctrl Anh
19/09/2021
Nguyễn Kim Thanh nhận lấy điện thoại từ Vũ Phong Toàn, vẻ mặt không còn ác liệt như trước kia, nét mặt rất dịu dàng. Đây là thỏa thuận của họ tối qua, sáng sớm nay sẽ do Nguyễn Kim Thanh gọi điện thoại, như vậy cho thấy bà ta cũng có thành ý một chút.
“Linh Đan à, tối qua ngủ có ngon không? Theo dì thấy thì con vẫn nên dọn về nhà ở đi, dù sao ở đây cũng là nhà con mà” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Nguyễn Kim Thanh giống như là thay đổi tính cách, bắt đầu lựa lời khuyên bảo Vũ Linh Đan trong điện thoại.
Nếu như Vũ Linh Đan không đồng ý, thì cứ như là cô không
biết điều vậy.
Nhưng Vũ Linh Đan chỉ cười giễu một tiếng rồi hỏi: "Ở đây không có người khác, bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> “Xem cái giọng điệu của con kìa.”
Nguyễn Kim Thanh có phần khó xử nhìn Vũ Phong Toàn một cái, bà ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Phong Toàn không cần lo lắng, rồi nói: “Dù không có ý gì khác, cũng chỉ là muốn tốt cho con”
“Thế thì bà yên tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon, chẳng có chuyện gì cả.”
Vũ Linh Đan nở nụ cười, cố ý nhấn mạnh giọng, nói từng chữ từng chữ.
Nguyễn Kim Thanh chau mày.
Tối qua rõ ràng...
Không thể có sai sót được, nhất định là Vũ Linh Đan lừa mình. Nguyễn Kim Thanh hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn đầy sự lo lắng: “Một đứa con gái như con sống ở ngoài một mình dù sao cũng có chút không tiện, theo dì thấy.”
“Không cần đầu, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”
Vũ Linh Đan đã sẵn sàng cúp máy, trước khi cúp cô còn nhắc nhở bà ta một câu: “Chỉ cần bà không giở trò xấu, cuộc sống ở bên ngoài của tôi sẽ rất tốt.”
Cúp điện thoại xong, Vũ Phong Toàn sốt ruột bước đến: “Thế nào rồi, con bé đồng ý chưa?”
Nguyễn Kim Thanh lắc đầu tỏ vẻ đau lòng, cúi mặt xuống tự trách: “Đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi."
“Thế.”
Nguyễn Kim Thanh cũng không nói gì nữa, mà hoàn toàn nghe theo ý của Vũ Phong Toàn.
Vũ Phong Toàn chau mày, đôi mắt sáng sủa có thêm một chút phức tạp, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ông ta VỖ VỖ vai Nguyễn Kim Thanh, nói: “Chuyện này, cứ để tôi xử lý đi.”
“Hay là chúng ta tìm Trương Thiên Thành nói chuyện, nếu như cậu ta thật sự muốn quay lại thì nhất định sẽ chấp nhận lời mời của chúng ta, còn không thì chúng ta có làm gì cũng không có ý nghĩa nữa”
Nguyễn Kim Thanh rất nhanh trí lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
"Cái này."
“Linh Đan à, tối qua ngủ có ngon không? Theo dì thấy thì con vẫn nên dọn về nhà ở đi, dù sao ở đây cũng là nhà con mà” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Nguyễn Kim Thanh giống như là thay đổi tính cách, bắt đầu lựa lời khuyên bảo Vũ Linh Đan trong điện thoại.
Nếu như Vũ Linh Đan không đồng ý, thì cứ như là cô không
biết điều vậy.
Nhưng Vũ Linh Đan chỉ cười giễu một tiếng rồi hỏi: "Ở đây không có người khác, bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> “Xem cái giọng điệu của con kìa.”
Nguyễn Kim Thanh có phần khó xử nhìn Vũ Phong Toàn một cái, bà ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Phong Toàn không cần lo lắng, rồi nói: “Dù không có ý gì khác, cũng chỉ là muốn tốt cho con”
“Thế thì bà yên tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon, chẳng có chuyện gì cả.”
Vũ Linh Đan nở nụ cười, cố ý nhấn mạnh giọng, nói từng chữ từng chữ.
Nguyễn Kim Thanh chau mày.
Tối qua rõ ràng...
Không thể có sai sót được, nhất định là Vũ Linh Đan lừa mình. Nguyễn Kim Thanh hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn đầy sự lo lắng: “Một đứa con gái như con sống ở ngoài một mình dù sao cũng có chút không tiện, theo dì thấy.”
“Không cần đầu, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”
Vũ Linh Đan đã sẵn sàng cúp máy, trước khi cúp cô còn nhắc nhở bà ta một câu: “Chỉ cần bà không giở trò xấu, cuộc sống ở bên ngoài của tôi sẽ rất tốt.”
Cúp điện thoại xong, Vũ Phong Toàn sốt ruột bước đến: “Thế nào rồi, con bé đồng ý chưa?”
Nguyễn Kim Thanh lắc đầu tỏ vẻ đau lòng, cúi mặt xuống tự trách: “Đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi."
“Thế.”
Nguyễn Kim Thanh cũng không nói gì nữa, mà hoàn toàn nghe theo ý của Vũ Phong Toàn.
Vũ Phong Toàn chau mày, đôi mắt sáng sủa có thêm một chút phức tạp, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ông ta VỖ VỖ vai Nguyễn Kim Thanh, nói: “Chuyện này, cứ để tôi xử lý đi.”
“Hay là chúng ta tìm Trương Thiên Thành nói chuyện, nếu như cậu ta thật sự muốn quay lại thì nhất định sẽ chấp nhận lời mời của chúng ta, còn không thì chúng ta có làm gì cũng không có ý nghĩa nữa”
Nguyễn Kim Thanh rất nhanh trí lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
"Cái này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.