Chương 443
Ctrl Anh
28/10/2021
Động tác này hoàn toàn lọt vào đáy mắt Trương Thiên Thành, nhưng anh cũng không vạch trần cô mà chỉ bĩu môi nói: “Đứng lên đi ăn”
Vũ Linh Đan không động đậy.
Trương Thiên Thành đứng ở cửa, lạnh giọng nói: "Cô nhất định muốn tôi ôm đi sao?”
Chỉ một câu nói đã có thể hoàn toàn chèn ép Vũ Linh Đan, cô đành phải đứng lên mặc quần áo ngủ vào, đi đến trước bàn
nhìn thử. Tất cả đều là thức ăn gia đình, không giống như những món bán bên ngoài.
Đương nhiên, Vũ Linh Đan cũng không hề suy đoán đến việc Trương Thiên Thành tự mình làm.
Dù sao ở chung với nhau ba năm, ngay cả phòng bếp mà Trương Thiên Thành còn chưa từng bước vào, làm sao biết nấu ăn chứ.
Mặt khác, Phan Bảo Thái nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, sau đó tầm mắt lại dời vào trong phòng bệnh.
Lúc anh ta đến đây, Lê Tuyết Cầm đang làm kiểm tra, tiến hành Sơ cứu.
Đảy lòng Phan Bảo Thái lập tức bùng lên lửa giận, hỏi bà ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lê Tuyết Cầm né tránh ánh mắt của anh ta, cũng không muốn nói nhiều mà chỉ nói mình vô tình bị té xuống lầu, đập vào mặt.
Đương nhiên Phan Bảo Thái không hề tin vào lời giải thích này.
Anh ta hỏi bác sĩ thì người ta nói rằng vết thương này hoàn toàn không giống như ngã xuống đơn giản như vậy.
Sau khi Phan Bảo Thái truy hỏi mãi, bác sĩ khẽ đẩy mắt
kiếng, tỏ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng giải thích: “Những vết thương này, tôi chỉ nhìn thấy trên người những người bị đánh mà thôi. Hơn nữa đối phương nắm bắt lực đạo rất chính xác, cũng không có làm tổn thương đến xương”
Phan Bảo Thái nghe xong cử như sét đánh ngang tai, thậm chí còn không biết mình ra khỏi phòng bệnh như thế nào.
Lê Tuyết Cầm thường ngày kiêu căng ngạo mạn, ỷ lại vào vị trí vợ của tổng giám đốc Châu Thiên nên cả đời căn bản chưa từng nói những lời mềm mỏng, sao lại có thể bị đánh được?
Điều kỳ lạ hơn nữa là Lê Tuyết Cầm rõ ràng không muốn nói gì thêm, thậm chí bà ta còn muốn che đậy chuyện này, đây chắc chắn không phải là vì sợ đứa con trai của bà ta lo lắng đơn giản như vậy được.
Sau một hồi suy đoán, đột nhiên Phan Bảo Thái nghĩ đến Vũ Linh Đan.
Tất nhiên sẽ không nói là Vũ Linh Đan sẽ đánh mẹ anh ta, chỉ là anh ta quá hiểu rõ tính tình của Lê Tuyết Cầm. Nếu như để bà ta biết được anh ta và Vũ Linh Đan đến với nhau, bà ta tuyệt đối sẽ không chịu ngồi nhìn mà không quản.
Vũ Linh Đan không động đậy.
Trương Thiên Thành đứng ở cửa, lạnh giọng nói: "Cô nhất định muốn tôi ôm đi sao?”
Chỉ một câu nói đã có thể hoàn toàn chèn ép Vũ Linh Đan, cô đành phải đứng lên mặc quần áo ngủ vào, đi đến trước bàn
nhìn thử. Tất cả đều là thức ăn gia đình, không giống như những món bán bên ngoài.
Đương nhiên, Vũ Linh Đan cũng không hề suy đoán đến việc Trương Thiên Thành tự mình làm.
Dù sao ở chung với nhau ba năm, ngay cả phòng bếp mà Trương Thiên Thành còn chưa từng bước vào, làm sao biết nấu ăn chứ.
Mặt khác, Phan Bảo Thái nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, sau đó tầm mắt lại dời vào trong phòng bệnh.
Lúc anh ta đến đây, Lê Tuyết Cầm đang làm kiểm tra, tiến hành Sơ cứu.
Đảy lòng Phan Bảo Thái lập tức bùng lên lửa giận, hỏi bà ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lê Tuyết Cầm né tránh ánh mắt của anh ta, cũng không muốn nói nhiều mà chỉ nói mình vô tình bị té xuống lầu, đập vào mặt.
Đương nhiên Phan Bảo Thái không hề tin vào lời giải thích này.
Anh ta hỏi bác sĩ thì người ta nói rằng vết thương này hoàn toàn không giống như ngã xuống đơn giản như vậy.
Sau khi Phan Bảo Thái truy hỏi mãi, bác sĩ khẽ đẩy mắt
kiếng, tỏ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng giải thích: “Những vết thương này, tôi chỉ nhìn thấy trên người những người bị đánh mà thôi. Hơn nữa đối phương nắm bắt lực đạo rất chính xác, cũng không có làm tổn thương đến xương”
Phan Bảo Thái nghe xong cử như sét đánh ngang tai, thậm chí còn không biết mình ra khỏi phòng bệnh như thế nào.
Lê Tuyết Cầm thường ngày kiêu căng ngạo mạn, ỷ lại vào vị trí vợ của tổng giám đốc Châu Thiên nên cả đời căn bản chưa từng nói những lời mềm mỏng, sao lại có thể bị đánh được?
Điều kỳ lạ hơn nữa là Lê Tuyết Cầm rõ ràng không muốn nói gì thêm, thậm chí bà ta còn muốn che đậy chuyện này, đây chắc chắn không phải là vì sợ đứa con trai của bà ta lo lắng đơn giản như vậy được.
Sau một hồi suy đoán, đột nhiên Phan Bảo Thái nghĩ đến Vũ Linh Đan.
Tất nhiên sẽ không nói là Vũ Linh Đan sẽ đánh mẹ anh ta, chỉ là anh ta quá hiểu rõ tính tình của Lê Tuyết Cầm. Nếu như để bà ta biết được anh ta và Vũ Linh Đan đến với nhau, bà ta tuyệt đối sẽ không chịu ngồi nhìn mà không quản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.