Chương 490
Ctrl Anh
04/11/2021
Trương Thiên Thành nói, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên nước da mịn màng của Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan càng trốn tránh, lửa giận trong lòng anh càng lớn, nhưng đồng thời, sự vắng vẻ trong lòng cũng như được bù đắp.
“Trương Thiên Thành, như thế thì đã sao!”
Phan Bảo Thái đột nhiên cao giọng, lớn tiếng nói. Hẳn nhiên anh ta đã biết được tối hôm trước Trương Thiên Thành trốn ở nhà của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan hơi hoảng loạn, cố định chạy trốn khỏi tay hai người đàn ông này, nhưng bên nào cũng đều không dễ buông ra.
Phan Bảo Thái nhìn Trương Thiên Thành điệu bộ sao cũng được, dần dần bình ổn cảm xúc lại, rồi bật cười.
“Trương Thiên Thành, anh nghĩ rằng chuyện tối hôm trước tôi không quan tâm, thì tối qua xảy ra chuyện gì tôi sẽ để ý sao? Tôi chỉ muốn biết
người mà Vũ Linh Đan yêu là tôi, tất cả những gì xảy ra tối qua không phải do cô ấy tự nguyện, vậy là đủ rồi”
Phan Bảo Thái điềm đạm nói, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Anh mới chuẩn bị tuyên bố chuyện đính hôn, Trương Thiên Thành đã lại ra tay trước, nếu nói chỉ là báo thù đơn giản, có lẽ đến kẻ ngu cũng không tin. Hai người đàn ông nhìn nhau, hiểu được lửa giận và khiêu khích trong mắt đối phương.
Ánh mắt Trương Thiên Thành có chút trống rỗng, nhàn nhạt: “Vậy ư?”
“Đương nhiên!”
Phan Bảo Thái vội tranh thủ bày tỏ tình cảm với Vũ Linh Đan: “Tình cảm tôi đối với Vũ Linh Đan là tình yêu, ai cũng không thể ngăn cản, Trương Thiên Thành, anh bỏ cuộc đi”
“Xem ra chuyện tối hôm qua chẳng có ý nghĩa gì cả, vậy không biết là bây giờ..”
Trương Thiên Thành nói được một nửa bèn ngừng, cúi xuống sát gương mặt của Vũ Linh Đan, mạnh mẽ cắn lên môi cô.
Vũ Linh Đan nháy mắt choáng váng, một tay còn đang bị Phan Bảo Thái nắm chặt, cô cảm. nhận được đau khổ chuyền đến từ đầu ngón tay, nhưng không thể phản kháng.
“Đau!” Vũ Linh Đan thốt lên.
Ba giây sau, Trương Thiên Thành ngẩng đầu lên, nhìn Phan Bảo Thái đang lửa giận bừng bừng, nói: “Đương nhiên, nếu anh muốn nhìn tôi cũng sẽ cố gắng biểu diễn, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hiện tại tôi diễn lại một lần nữa cho anh xem”
“Khốn nạn!”
Phan Bảo Thái đột nhiên xông tới, nắm đấm hướng tới sống mũi Trương Thiên Thành mà đánh.
Trương Thiên Thành chỉ một tay đã tiếp được nắm đấm của Phan Bảo Thái, mà Vũ Linh Đan nhân cơ hội hai người đánh nhau liền nhanh chóng lách sang một bên.
Hai người này điên rồi, một giây cô cũng không muốn nán lại đây.
“Vũ Linh Đan, chỉ sợ hôm nay cô không đi được rồi”
Đằng sau lại truyền đến tiếng nói, rồi cả người Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành ôm lấy ném lên giường, tự mình đè cô xuống.
“Trương Thiên Thành, như thế thì đã sao!”
Phan Bảo Thái đột nhiên cao giọng, lớn tiếng nói. Hẳn nhiên anh ta đã biết được tối hôm trước Trương Thiên Thành trốn ở nhà của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan hơi hoảng loạn, cố định chạy trốn khỏi tay hai người đàn ông này, nhưng bên nào cũng đều không dễ buông ra.
Phan Bảo Thái nhìn Trương Thiên Thành điệu bộ sao cũng được, dần dần bình ổn cảm xúc lại, rồi bật cười.
“Trương Thiên Thành, anh nghĩ rằng chuyện tối hôm trước tôi không quan tâm, thì tối qua xảy ra chuyện gì tôi sẽ để ý sao? Tôi chỉ muốn biết
người mà Vũ Linh Đan yêu là tôi, tất cả những gì xảy ra tối qua không phải do cô ấy tự nguyện, vậy là đủ rồi”
Phan Bảo Thái điềm đạm nói, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Anh mới chuẩn bị tuyên bố chuyện đính hôn, Trương Thiên Thành đã lại ra tay trước, nếu nói chỉ là báo thù đơn giản, có lẽ đến kẻ ngu cũng không tin. Hai người đàn ông nhìn nhau, hiểu được lửa giận và khiêu khích trong mắt đối phương.
Ánh mắt Trương Thiên Thành có chút trống rỗng, nhàn nhạt: “Vậy ư?”
“Đương nhiên!”
Phan Bảo Thái vội tranh thủ bày tỏ tình cảm với Vũ Linh Đan: “Tình cảm tôi đối với Vũ Linh Đan là tình yêu, ai cũng không thể ngăn cản, Trương Thiên Thành, anh bỏ cuộc đi”
“Xem ra chuyện tối hôm qua chẳng có ý nghĩa gì cả, vậy không biết là bây giờ..”
Trương Thiên Thành nói được một nửa bèn ngừng, cúi xuống sát gương mặt của Vũ Linh Đan, mạnh mẽ cắn lên môi cô.
Vũ Linh Đan nháy mắt choáng váng, một tay còn đang bị Phan Bảo Thái nắm chặt, cô cảm. nhận được đau khổ chuyền đến từ đầu ngón tay, nhưng không thể phản kháng.
“Đau!” Vũ Linh Đan thốt lên.
Ba giây sau, Trương Thiên Thành ngẩng đầu lên, nhìn Phan Bảo Thái đang lửa giận bừng bừng, nói: “Đương nhiên, nếu anh muốn nhìn tôi cũng sẽ cố gắng biểu diễn, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hiện tại tôi diễn lại một lần nữa cho anh xem”
“Khốn nạn!”
Phan Bảo Thái đột nhiên xông tới, nắm đấm hướng tới sống mũi Trương Thiên Thành mà đánh.
Trương Thiên Thành chỉ một tay đã tiếp được nắm đấm của Phan Bảo Thái, mà Vũ Linh Đan nhân cơ hội hai người đánh nhau liền nhanh chóng lách sang một bên.
Hai người này điên rồi, một giây cô cũng không muốn nán lại đây.
“Vũ Linh Đan, chỉ sợ hôm nay cô không đi được rồi”
Đằng sau lại truyền đến tiếng nói, rồi cả người Vũ Linh Đan bị Trương Thiên Thành ôm lấy ném lên giường, tự mình đè cô xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.