Chương 556
Ctrl Anh
16/11/2021
Bartender bất mãn đáp, một đêm này Trương Thiên Thành đã đến những hai lần, hiển nhiên lần thứ hai này không có chuyện gì tốt đẹp cho cam.
Trương Thiên Thành không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm người đó, mấy giây sau, dưới sự áp bức của Trương Thiên Thành, bartender nuốt một ngụm nước bọt, đành phải nói: "Thôi được rồi, tôi sẽ để anh ngồi đây một lát, không biết lần này anh lại gặp phải chuyện gì nữa đây."
Trương Thiên Thành nhíu mày, có chút khó nói nên lời.
Khi nãy, anh đã nói dối.
Không phải anh tình cờ gặp được Vũ Linh Đan sân bay, mà là anh biết tin Vũ Linh Đan muốn rời đi từ chỗ Trần Đức Bảo, anh đã bay trong đêm để
về, mà anh cùng chưa kịp nổi bão đã thấy Vũ Linh Đan nghĩ thông điều gì đó, từ chối đi theo Phan Bảo Thái.
Giây phút đó, Trương Thiên Thành thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hiện giờ...
"Cậu bảo tôi nên hiểu, bao dung, đứng trên góc độ của người đó mà suy xét, tôi cũng đã làm theo rồi, nhưng hiệu quả lại không được lý tưởng lắm"
Trương Thiên Thành phàn nàn.
"Anh đã làm gì rồi?"
Bartender có chút hiếu kỳ, hỏi thăm.
Người đàn ông này thực sự có lo lắng cho một người phụ nữ, chỉ tiếc là, anh không hiểu, còn người phụ nữ kia... Lại càng không hiểu.
Trương Thiên Thành nhấp một ngụm rượu, rồi cảm xúc lập tức tồi tệ đi, anh trừng bartender một cái: "Cậu quan tâm tôi làm quái gì?"
"Thế thì thôi."
Bartender tỏ vẻ chẳng sao cả, chỉ ra cửa rồi nói: "Cửa ở bên kia, tôi không tiễn."
"Bốp!"
Trương Thiên Thành đặt mạnh ly rượu lên bàn, rồi dùng gương mặt giận dữ nhìn bartender chằm chằm, người sau chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Anh có biết vấn đề lớn nhất của mình là gì không, đó chính là không bao giờ nói thẳng được tâm lý của mình, như anh bây giờ vậy".
"Chẳng lẽ tôi đây phải đến đứng trước mặt cô ấy, nói tôi yêu cô ấy mới được?".
Trương Thiên Thành tỏ vẻ như bị ma đuổi.
Bartender cười híp mắt gật đầu.
Một lúc sau, Trương Thiên Thành chủ động đứng lên, đặt tiền lên mặt bàn: "Nhất định là tôi bị
mù rồi mới đi tin lời cậu, muốn tôi nói lời yêu với cô ấy sao, tôi còn chưa có điên"
Ngày hôm sau, Vũ Linh Đan vừa xuống dưới
tầng đã gặp ngay chiến xe Maybach quen thuộc, ngay sau đó Trương Thiên Thành xuất hiện với một bộ âu phục giày da, mặt mày tuấn lãng.
Nhưng khi lại gần Vũ Linh Đan mới nhận ra, sắc mặt của đối phương cũng không được ổn lắm.
Xem ra là, đêm qua ngủ không được ngon.
"Nếu không nghỉ ngơi được đầy đủ thì không cần đến cũng được.
Vũ Linh Đan tốt bụng đề nghị.
Trương Thiên Thành không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm người đó, mấy giây sau, dưới sự áp bức của Trương Thiên Thành, bartender nuốt một ngụm nước bọt, đành phải nói: "Thôi được rồi, tôi sẽ để anh ngồi đây một lát, không biết lần này anh lại gặp phải chuyện gì nữa đây."
Trương Thiên Thành nhíu mày, có chút khó nói nên lời.
Khi nãy, anh đã nói dối.
Không phải anh tình cờ gặp được Vũ Linh Đan sân bay, mà là anh biết tin Vũ Linh Đan muốn rời đi từ chỗ Trần Đức Bảo, anh đã bay trong đêm để
về, mà anh cùng chưa kịp nổi bão đã thấy Vũ Linh Đan nghĩ thông điều gì đó, từ chối đi theo Phan Bảo Thái.
Giây phút đó, Trương Thiên Thành thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hiện giờ...
"Cậu bảo tôi nên hiểu, bao dung, đứng trên góc độ của người đó mà suy xét, tôi cũng đã làm theo rồi, nhưng hiệu quả lại không được lý tưởng lắm"
Trương Thiên Thành phàn nàn.
"Anh đã làm gì rồi?"
Bartender có chút hiếu kỳ, hỏi thăm.
Người đàn ông này thực sự có lo lắng cho một người phụ nữ, chỉ tiếc là, anh không hiểu, còn người phụ nữ kia... Lại càng không hiểu.
Trương Thiên Thành nhấp một ngụm rượu, rồi cảm xúc lập tức tồi tệ đi, anh trừng bartender một cái: "Cậu quan tâm tôi làm quái gì?"
"Thế thì thôi."
Bartender tỏ vẻ chẳng sao cả, chỉ ra cửa rồi nói: "Cửa ở bên kia, tôi không tiễn."
"Bốp!"
Trương Thiên Thành đặt mạnh ly rượu lên bàn, rồi dùng gương mặt giận dữ nhìn bartender chằm chằm, người sau chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Anh có biết vấn đề lớn nhất của mình là gì không, đó chính là không bao giờ nói thẳng được tâm lý của mình, như anh bây giờ vậy".
"Chẳng lẽ tôi đây phải đến đứng trước mặt cô ấy, nói tôi yêu cô ấy mới được?".
Trương Thiên Thành tỏ vẻ như bị ma đuổi.
Bartender cười híp mắt gật đầu.
Một lúc sau, Trương Thiên Thành chủ động đứng lên, đặt tiền lên mặt bàn: "Nhất định là tôi bị
mù rồi mới đi tin lời cậu, muốn tôi nói lời yêu với cô ấy sao, tôi còn chưa có điên"
Ngày hôm sau, Vũ Linh Đan vừa xuống dưới
tầng đã gặp ngay chiến xe Maybach quen thuộc, ngay sau đó Trương Thiên Thành xuất hiện với một bộ âu phục giày da, mặt mày tuấn lãng.
Nhưng khi lại gần Vũ Linh Đan mới nhận ra, sắc mặt của đối phương cũng không được ổn lắm.
Xem ra là, đêm qua ngủ không được ngon.
"Nếu không nghỉ ngơi được đầy đủ thì không cần đến cũng được.
Vũ Linh Đan tốt bụng đề nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.