Chương 179: Cô chắc chắn như vậy?
Ctrl Anh
13/09/2021
Người đàn ông vứt lại một câu, sau đó trực tiếp nhảy ra
khỏi cửa sổ chạy trốn, đợi đến khi Trương Thiên Thành xông vào phòng, chỉ còn thấy một bóng người chạy thoát trong màn đêm. Trương Thiên Thành chửi một câu, đang lúc muốn chảy qua cửa sổ đuổi theo thì nghe thấy tiếng ho khan dữ dội của Vũ Linh Đan, người anh hơi run rẩy.
"Cô có sao không?"
Ý nghĩ bắt người của Trương Thiên Thành nhanh chóng bị kéo lại, anh đi nhanh qua, đỡ lấy vai của Vũ Linh Đan, dùng sức lắc mạnh.
"Tôi... Tôi không sao... Khụ khụ!" !Còn chưa nói xong, cô lại họ dữ dội, lồng ngực đau tức đến mức muốn chảy cả nước mắt.
Trường Thiên Thành vỗ vỗ lưng cố, cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi rối loạn của cô, ánh mắt trở nên sâu xa, ngay cả khí chất toàn thân cũng thay đổi.
Vũ Linh Đan đã thở lại bình thường, nhìn thấy khuôn mặt thâm sì không vui của Trương Thiên Thành, cô kéo lại áo sơ mi, cúi đầu nói: "Tôi không sao"
"Còn cứng mồm, nếu tôi đến muộn thêm một bước, cô có biết hậu quả ra sao không?"
Nhìn thái độ không vấn đề gì của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành tức tới mức dạ dày cũng muốn đau: "Vô duyên vô cớ, cô mở cửa làm cái gì?".
Vũ Linh Đan rất muốn nói cô cũng không nhờ anh tới, nếu đã cứu cô rồi tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng được chú?
Có điều những lời này, Vũ Linh Đan chỉ có thể nghĩ trong lòng, cô chưa đến mức vô lương tâm, không phân biệt được tốt xáu.
Đối mặt với cơn tức giận của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan vẫn nói một tiếng cảm ơn.
Mũi Trương Thiên Thành phát ra tiếng hừ lạnh, đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn theo hướng người áo đen biến mất, lạnh giọng nói: "Cô có biết đối phương là ai không?"
Vũ Linh Đan lắc đầu.
"Nhưng có thể khẳng định rằng, không phải người trên công trường. "
Cô bèn có ý ngáp một cái, giả bộ không quan tâm nói: "Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của mình tôi, tôi đi tắm trước đây"
Trương Thiên Thành không ngăn cản, thấy sắc mặt cô bình tĩnh lại nhiều, trong lòng cũng dần dần yên tâm. Có điều ảnh mắt anh vẫn nhìn về phía cửa sổ, người này, anh nhất định phải bắt được.
"Dạo gần đây nhà họ Vũ có liên lạc với cô không?"
Trương Thiên Thành ở sau lưng hỏi một câu.
Vũ Linh Đan tưởng rằng anh đang nghi ngờ nhà họ Vũ, trực tiếp nói: "Hôm nay Vũ Phong Toàn gọi điện bảo tôi quay về, tôi không đồng ý, nghe nói là ý của Nguyễn Kim Thanh."
Trương Thiên Thành gật đầu lần nữa, sờ sờ cằm của mình, không nói gì.
khỏi cửa sổ chạy trốn, đợi đến khi Trương Thiên Thành xông vào phòng, chỉ còn thấy một bóng người chạy thoát trong màn đêm. Trương Thiên Thành chửi một câu, đang lúc muốn chảy qua cửa sổ đuổi theo thì nghe thấy tiếng ho khan dữ dội của Vũ Linh Đan, người anh hơi run rẩy.
"Cô có sao không?"
Ý nghĩ bắt người của Trương Thiên Thành nhanh chóng bị kéo lại, anh đi nhanh qua, đỡ lấy vai của Vũ Linh Đan, dùng sức lắc mạnh.
"Tôi... Tôi không sao... Khụ khụ!" !Còn chưa nói xong, cô lại họ dữ dội, lồng ngực đau tức đến mức muốn chảy cả nước mắt.
Trường Thiên Thành vỗ vỗ lưng cố, cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi rối loạn của cô, ánh mắt trở nên sâu xa, ngay cả khí chất toàn thân cũng thay đổi.
Vũ Linh Đan đã thở lại bình thường, nhìn thấy khuôn mặt thâm sì không vui của Trương Thiên Thành, cô kéo lại áo sơ mi, cúi đầu nói: "Tôi không sao"
"Còn cứng mồm, nếu tôi đến muộn thêm một bước, cô có biết hậu quả ra sao không?"
Nhìn thái độ không vấn đề gì của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành tức tới mức dạ dày cũng muốn đau: "Vô duyên vô cớ, cô mở cửa làm cái gì?".
Vũ Linh Đan rất muốn nói cô cũng không nhờ anh tới, nếu đã cứu cô rồi tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng được chú?
Có điều những lời này, Vũ Linh Đan chỉ có thể nghĩ trong lòng, cô chưa đến mức vô lương tâm, không phân biệt được tốt xáu.
Đối mặt với cơn tức giận của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan vẫn nói một tiếng cảm ơn.
Mũi Trương Thiên Thành phát ra tiếng hừ lạnh, đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn theo hướng người áo đen biến mất, lạnh giọng nói: "Cô có biết đối phương là ai không?"
Vũ Linh Đan lắc đầu.
"Nhưng có thể khẳng định rằng, không phải người trên công trường. "
Cô bèn có ý ngáp một cái, giả bộ không quan tâm nói: "Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của mình tôi, tôi đi tắm trước đây"
Trương Thiên Thành không ngăn cản, thấy sắc mặt cô bình tĩnh lại nhiều, trong lòng cũng dần dần yên tâm. Có điều ảnh mắt anh vẫn nhìn về phía cửa sổ, người này, anh nhất định phải bắt được.
"Dạo gần đây nhà họ Vũ có liên lạc với cô không?"
Trương Thiên Thành ở sau lưng hỏi một câu.
Vũ Linh Đan tưởng rằng anh đang nghi ngờ nhà họ Vũ, trực tiếp nói: "Hôm nay Vũ Phong Toàn gọi điện bảo tôi quay về, tôi không đồng ý, nghe nói là ý của Nguyễn Kim Thanh."
Trương Thiên Thành gật đầu lần nữa, sờ sờ cằm của mình, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.