Chương 283: Có thể nói cho mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Ctrl Anh
27/09/2021
Cho tới nay, Trần Tuyết Nhung vẫn cảm thấy Vũ Linh Đan hận mình. Đến lúc này, cô cũng nên hận mình. Nhưng sự căm hận đã không còn rõ ràng như trước. Đôi môi Trần Tuyết Nhung run rẩy, lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, sau này mẹ vẫn sẽ ở bên con.”
Vũ Linh Đan dụi đầu vào lòng bà, nước mắt như vỡ đê. Lý trí cảm thấy mình làm thế có phải là quá buồn cười hay không, mình đã là người lớn rồi mà còn nhào vào lòng mẹ khóc, nhưng cảm giác này quá tốt, thế nên mình vẫn lưu luyến, không nỡ từ bỏ.
Thật lâu sau, mãi đến khi nước mắt ngừng rơi, lý trí cũng chậm rãi khôi phục, Vũ Linh Đan mới thẹn thùng rời khỏi lòng Trần Tuyết Nhung, không dám nhìn vào mắt bà.
“Thực ra cũng không có gì. Ông ta càng tức giận thì càng chứng minh ông ta không quan tâm tới đứa con gái này.” Vũ Linh Đan bình tĩnh nói.
“Có thể nói cho mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Bố con cũng không muốn nói với mẹ.” Trần Tuyết Nhung cẩn thận hỏi. Nếu con gái không muốn thì bà sẽ không ép.
Vũ Linh Đan khinh thường hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Đương nhiên ông ta không dám nói cho mẹ. Xem ra ông ta vẫn còn muốn sĩ diện.”
Trần Tuyết Nhung thoáng hoảng hốt, nhưng không nói gì. Bà không biết mấy năm nay, rốt cuộc con gái đã trải qua những gì thì mới nhắc đến bố mình lạnh lùng như thế. Mà bà lại bất lực, thậm chí còn cảm thấy mình mới là đầu sổ gây tội.
Vũ Linh Đan nhìn Trần Tuyết Nhung, vẻ mặt phức tạp của bà đủ để Vũ Linh Đan đoán được diễn biến tâm lý phức tạp của Trần Tuyết Nhung. Chắc mấy năm nay, bà đã sống rất mệt mỏi, luôn quan tâm ánh mắt của người khác, quan tâm suy nghĩ của người khác.
Càng lớn lên, Vũ Linh Đan càng hiểu được sự bất đắc dĩ của Trần Tuyết Nhung trước kia, biết bà đã phải gánh vác những gì, thế nên nhiều năm qua, bà và Bùi Văn Cường vẫn chưa có một đứa con.
“Thật ra cũng không có gì, chẳng qua chỉ là Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến thuê người bôi nhọ danh dự của con, bị con tìm thấy bằng chứng, Vũ Phong Toàn liền đe dọa con, kêu con nhịn vì danh tiếng của nhà họ Vũ.”
Vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh nói ra, nhưng đến cuối cùng, Vũ Linh Đan vẫn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt oán hận.
Trần Tuyết Nhung không thể chỉ trích, chỉ thấy đau lòng. Bà nhẹ nhàng ôm Vũ Linh Đan vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đi làm đi. Bất kể chuyện bị xé to đến mấy thì mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh con.”
“Thật hả?” Hạnh phúc đến quá đột nhiên, Vũ Linh Đan vẫn không thể tin được.
“Đương nhiên.” Trần Tuyết Nhung nở nụ cười: “Bây giờ Linh Đan đã trưởng thành, không ai có thể xúc phạm con, cho nên con cứ làm đi, cho dù bố con thiên vị thì trước mặt sự thật, cũng chẳng đáng quan tâm.” Trần Tuyết Nhung kiên định nói.
Vũ Linh Đan gật đầu thật mạnh, đến bây giờ mới thực sự yên lòng. Thì ra cảm giác có người ủng hộ mình thật tuyệt, điều này khiến cô nghĩ đến một người khác, Trương Thiên Thành.
Đến bây giờ, Trương Thiên Thành vẫn không trả lời điện thoại cho mình, chắc là vẫn còn giận. Cô bỗng phát hiện có lẽ sau lưng mình không chỉ có mình Trần Tuyết Nhung ủng hộ mình.
“Tốt quá.” Vũ Linh Đan không nhịn được lẩm bẩm.
“Con nói gì vậy?” Trần Tuyết Nhung không nghe rõ.
Vũ Linh Đan dụi đầu vào lòng bà, nước mắt như vỡ đê. Lý trí cảm thấy mình làm thế có phải là quá buồn cười hay không, mình đã là người lớn rồi mà còn nhào vào lòng mẹ khóc, nhưng cảm giác này quá tốt, thế nên mình vẫn lưu luyến, không nỡ từ bỏ.
Thật lâu sau, mãi đến khi nước mắt ngừng rơi, lý trí cũng chậm rãi khôi phục, Vũ Linh Đan mới thẹn thùng rời khỏi lòng Trần Tuyết Nhung, không dám nhìn vào mắt bà.
“Thực ra cũng không có gì. Ông ta càng tức giận thì càng chứng minh ông ta không quan tâm tới đứa con gái này.” Vũ Linh Đan bình tĩnh nói.
“Có thể nói cho mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Bố con cũng không muốn nói với mẹ.” Trần Tuyết Nhung cẩn thận hỏi. Nếu con gái không muốn thì bà sẽ không ép.
Vũ Linh Đan khinh thường hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Đương nhiên ông ta không dám nói cho mẹ. Xem ra ông ta vẫn còn muốn sĩ diện.”
Trần Tuyết Nhung thoáng hoảng hốt, nhưng không nói gì. Bà không biết mấy năm nay, rốt cuộc con gái đã trải qua những gì thì mới nhắc đến bố mình lạnh lùng như thế. Mà bà lại bất lực, thậm chí còn cảm thấy mình mới là đầu sổ gây tội.
Vũ Linh Đan nhìn Trần Tuyết Nhung, vẻ mặt phức tạp của bà đủ để Vũ Linh Đan đoán được diễn biến tâm lý phức tạp của Trần Tuyết Nhung. Chắc mấy năm nay, bà đã sống rất mệt mỏi, luôn quan tâm ánh mắt của người khác, quan tâm suy nghĩ của người khác.
Càng lớn lên, Vũ Linh Đan càng hiểu được sự bất đắc dĩ của Trần Tuyết Nhung trước kia, biết bà đã phải gánh vác những gì, thế nên nhiều năm qua, bà và Bùi Văn Cường vẫn chưa có một đứa con.
“Thật ra cũng không có gì, chẳng qua chỉ là Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến thuê người bôi nhọ danh dự của con, bị con tìm thấy bằng chứng, Vũ Phong Toàn liền đe dọa con, kêu con nhịn vì danh tiếng của nhà họ Vũ.”
Vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh nói ra, nhưng đến cuối cùng, Vũ Linh Đan vẫn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt oán hận.
Trần Tuyết Nhung không thể chỉ trích, chỉ thấy đau lòng. Bà nhẹ nhàng ôm Vũ Linh Đan vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đi làm đi. Bất kể chuyện bị xé to đến mấy thì mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh con.”
“Thật hả?” Hạnh phúc đến quá đột nhiên, Vũ Linh Đan vẫn không thể tin được.
“Đương nhiên.” Trần Tuyết Nhung nở nụ cười: “Bây giờ Linh Đan đã trưởng thành, không ai có thể xúc phạm con, cho nên con cứ làm đi, cho dù bố con thiên vị thì trước mặt sự thật, cũng chẳng đáng quan tâm.” Trần Tuyết Nhung kiên định nói.
Vũ Linh Đan gật đầu thật mạnh, đến bây giờ mới thực sự yên lòng. Thì ra cảm giác có người ủng hộ mình thật tuyệt, điều này khiến cô nghĩ đến một người khác, Trương Thiên Thành.
Đến bây giờ, Trương Thiên Thành vẫn không trả lời điện thoại cho mình, chắc là vẫn còn giận. Cô bỗng phát hiện có lẽ sau lưng mình không chỉ có mình Trần Tuyết Nhung ủng hộ mình.
“Tốt quá.” Vũ Linh Đan không nhịn được lẩm bẩm.
“Con nói gì vậy?” Trần Tuyết Nhung không nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.