Chương 475: Đều là chuyện buôn bán, làm ăn cả mà”
Ctrl Anh
01/11/2021
Bữa cơm này được sắp xếp trong một nhà hàng cao cấp, nghe nói Lương Học Đông đã phải đặt trước một tháng mới có phòng riêng.
Không ngờ, Vũ Linh Đan lại gặp Phan Báo Thái ở cửa.
Người bước vào ngay sau đó lại là Trương Đức Phủ.
Rõ ràng, đây không phải là bữa cơm xã giao nào đó mà Lương Học Đông nói, cho dù là cơm xã giao thì với tình thế này cũng không phải là bàn công việc.
Hiện giờ Vũ Linh Đan đã có ý muốn thối lui nhưng đúng lúc này Lương Học Đông lại bước vào, anh ta như nhìn ra ý của Vũ Linh Đan nên nói thẳng: “Mọi người đều đến hết rồi, còn đứng ở cửa làm gì, mau vào đi”
Sau đó, Lương Học Đông lại nháy mắt với Phan Bảo Thái rồi nói: “Chúc mừng Tổng giám đốc Thái có được trái tim của .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
người Giám đốc điều hành có năng lực nhất ở công ty chúng tôi, nhưng anh không được “đào” mất người đi đâu nhé!
Trước mặt người ngoài, Phan Bảo Thái hơi ngượng ngùng nhưng anh ta vẫn nhìn sang Vũ Linh Đan.
Khuôn mặt Vũ Linh Đan không có biểu cảm gì, cộng thêm bộ đồ công sở trên người cô, rõ ràng cô đến đây là vì công việc.
Phan Bảo Thái hơi lúng túng nhưng vẫn nhân cơ hội đi đến bên cạnh Vũ Linh Đan rồi nói: “Lương Học Đông nói là mời một bữa cơm để bàn về chuyện phát triển của ba công ty trong tương lai xem liệu có khả năng cùng đồng hành và phát triển không, anh không ngờ là em cũng tới”
Vũ Linh Đan lãnh đạm nói: “Em cũng là nhân viên của Bạch Đằng, đến đây cũng là điều đương nhiên.”
Phan Bảo Thái cười nhạt, cũng không đáp lời cô.
Sau khi bước vào, Lương Học Đông luôn gọi món và sắp xếp như người chủ trì. Trong lúc đó, anh ta chú ý thấy Trương Đức Phú cũng đang nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan thì không khỏi xoa xoa cầm nói: “Hôm nay thực ra bốn người chúng ta cũng được coi là một buổi tụ tập riêng, hôm nay không bàn chuyện công việc nữa.”
"Tổng giám đốc Đông, buổi chiều còn có một cuộc họp, hay là tôi xin phép đi trước nhé?” Vũ Linh Đan lạnh nhạt nói.
“Đến cũng đến rồi, dùng bữa trước đã. Ở đây cũng không có người ngoài, một người là bạn trai cô, một người là cấp trên của cô, còn có một người cũng được coi là có quen biết với cô, cô đừng không nể mặt như thế
Lương Học Đông nhắc nhở Vũ Linh Đan với giọng điệu bất mãn.
Nghe vậy, Vũ Linh Đan không thể không ngồi xuống, Phan Bảo Thái thấy cô như vậy cũng hơi lo lắng.
Nói thật, hôm nay nếu như Lương Học Đông không nhắc đến Vũ Linh Đan thì anh ta cũng sẽ không đến, chỉ là anh ta không ngờ Vũ Linh Đan sẽ xuất hiện trực tiếp như vậy.
Còn Trương Đức Phú càng trực tiếp hơn, anh ta đến đây vì Vũ Linh Đan.
Không ngờ, Vũ Linh Đan lại mời cả Phan Bảo Thái.
Còn chưa bắt đầu, bầu không khí trong bàn ăn đã rất căng thẳng. Lương Học Đông nâng ly trước tiên nói: “Nào, đầu tiên chúng ta hãy cùng nâng lý chúc mừng Tổng giám đốc Phú nhậm chức, cũng là vì sự nỗ lực chung của chúng ta”
Vũ Linh Đan liếc nhìn Phan Bảo Thái, anh ta hơi lúng túng: “Đều là chuyện buôn bán, làm ăn cả mà”
“Linh Đan, em vẫn chưa chúc mừng tôi đâu nhỉ?” Trương
Đức Phú bỗng cười cười với Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan vẫn không nhúc nhích.
Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, Phan Bảo Thái hơi sát lại gần Vũ Linh Đan, hạ thấp giọng xuống nói với cô: “Em cố gắng lại đây thêm mấy phút nữa, anh sẽ đưa em đi nhanh thôi.”
Không ngờ, Vũ Linh Đan lại gặp Phan Báo Thái ở cửa.
Người bước vào ngay sau đó lại là Trương Đức Phủ.
Rõ ràng, đây không phải là bữa cơm xã giao nào đó mà Lương Học Đông nói, cho dù là cơm xã giao thì với tình thế này cũng không phải là bàn công việc.
Hiện giờ Vũ Linh Đan đã có ý muốn thối lui nhưng đúng lúc này Lương Học Đông lại bước vào, anh ta như nhìn ra ý của Vũ Linh Đan nên nói thẳng: “Mọi người đều đến hết rồi, còn đứng ở cửa làm gì, mau vào đi”
Sau đó, Lương Học Đông lại nháy mắt với Phan Bảo Thái rồi nói: “Chúc mừng Tổng giám đốc Thái có được trái tim của .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
người Giám đốc điều hành có năng lực nhất ở công ty chúng tôi, nhưng anh không được “đào” mất người đi đâu nhé!
Trước mặt người ngoài, Phan Bảo Thái hơi ngượng ngùng nhưng anh ta vẫn nhìn sang Vũ Linh Đan.
Khuôn mặt Vũ Linh Đan không có biểu cảm gì, cộng thêm bộ đồ công sở trên người cô, rõ ràng cô đến đây là vì công việc.
Phan Bảo Thái hơi lúng túng nhưng vẫn nhân cơ hội đi đến bên cạnh Vũ Linh Đan rồi nói: “Lương Học Đông nói là mời một bữa cơm để bàn về chuyện phát triển của ba công ty trong tương lai xem liệu có khả năng cùng đồng hành và phát triển không, anh không ngờ là em cũng tới”
Vũ Linh Đan lãnh đạm nói: “Em cũng là nhân viên của Bạch Đằng, đến đây cũng là điều đương nhiên.”
Phan Bảo Thái cười nhạt, cũng không đáp lời cô.
Sau khi bước vào, Lương Học Đông luôn gọi món và sắp xếp như người chủ trì. Trong lúc đó, anh ta chú ý thấy Trương Đức Phú cũng đang nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan thì không khỏi xoa xoa cầm nói: “Hôm nay thực ra bốn người chúng ta cũng được coi là một buổi tụ tập riêng, hôm nay không bàn chuyện công việc nữa.”
"Tổng giám đốc Đông, buổi chiều còn có một cuộc họp, hay là tôi xin phép đi trước nhé?” Vũ Linh Đan lạnh nhạt nói.
“Đến cũng đến rồi, dùng bữa trước đã. Ở đây cũng không có người ngoài, một người là bạn trai cô, một người là cấp trên của cô, còn có một người cũng được coi là có quen biết với cô, cô đừng không nể mặt như thế
Lương Học Đông nhắc nhở Vũ Linh Đan với giọng điệu bất mãn.
Nghe vậy, Vũ Linh Đan không thể không ngồi xuống, Phan Bảo Thái thấy cô như vậy cũng hơi lo lắng.
Nói thật, hôm nay nếu như Lương Học Đông không nhắc đến Vũ Linh Đan thì anh ta cũng sẽ không đến, chỉ là anh ta không ngờ Vũ Linh Đan sẽ xuất hiện trực tiếp như vậy.
Còn Trương Đức Phú càng trực tiếp hơn, anh ta đến đây vì Vũ Linh Đan.
Không ngờ, Vũ Linh Đan lại mời cả Phan Bảo Thái.
Còn chưa bắt đầu, bầu không khí trong bàn ăn đã rất căng thẳng. Lương Học Đông nâng ly trước tiên nói: “Nào, đầu tiên chúng ta hãy cùng nâng lý chúc mừng Tổng giám đốc Phú nhậm chức, cũng là vì sự nỗ lực chung của chúng ta”
Vũ Linh Đan liếc nhìn Phan Bảo Thái, anh ta hơi lúng túng: “Đều là chuyện buôn bán, làm ăn cả mà”
“Linh Đan, em vẫn chưa chúc mừng tôi đâu nhỉ?” Trương
Đức Phú bỗng cười cười với Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan vẫn không nhúc nhích.
Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, Phan Bảo Thái hơi sát lại gần Vũ Linh Đan, hạ thấp giọng xuống nói với cô: “Em cố gắng lại đây thêm mấy phút nữa, anh sẽ đưa em đi nhanh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.